Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Gái Địa Ngục

Chương 249: Chu Nguyên Hạo tức giận



Edit: Frenalis
Tôi để Kim Giáp tướng quân nhìn chằm chằm Đồng hiệu trưởng, còn mình thì trở về nhà kể lại chuyện này cho Chu Nguyên Hạo. Chu Nguyên Hạo bình tĩnh nói: "Vị hiệu trưởng mới nhậm chức này có thể đang buôn lậu thuốc phiện."
Tôi nên sớm nhận ra điều này. Ông ta tiêm ma tuý quá liều cho giáo sư Mễ, có thể dùng cách này giết người, chắc chắn có liên quan đến ma túy.
Tôi nghiến răng nói: "Bọn chúng chắc chắn đang dùng tượng thạch cao của khoa điêu khắc để giấu ma túy. Giáo sư Mễ phát hiện ra nên bị diệt khẩu."
Chu Nguyên Hạo ôm tôi vào lòng, nói: "Chuyện này hãy để cảnh sát xử lý. Chúng ta lo việc âm phủ, không quản chuyện dương gian."
Tôi gật đầu, liền gọi điện cho Tư Đồ Lăng. Anh ấy nghe xong, nghiêm nghị nói: "Tiểu Lâm, manh mối này rất quan trọng. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho vị giáo sư quá cố một câu trả lời."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hy vọng Đồng hiệu trưởng và tên họ Mã kia sẽ sớm bị bắt.
******
Mà vào lúc này, Lâm Bích Quân và Quách Na cầm đèn pin đi vào tòa nhà khoa điêu khắc.
Nhà Quách Na nghèo, nên cô ấy đã xin được một công việc dọn dẹp các tác phẩm nghệ thuật trong trường. Hôm nay sau khi dọn dẹp tượng thạch cao ở khoa điêu khắc và khóa cửa về nhà, cô ấy mới phát hiện ví tiền của mình bị rơi trong phòng học. Cho nên cô ấy vội vã quay lại trường.
Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, trường học đã nghỉ đông và không còn ai ở lại. Tòa nhà dạy học buổi tối trống rỗng, lại bị cắt điện, trông rất đáng sợ.
Lâm Bích Quân vẫn chưa về nhà, nên Quách Na đành nhờ cô ấy đi cùng. Lâm Bích Quân miễn cưỡng đồng ý.
Cửa chính tòa nhà dạy học ban đêm không khóa, hành lang tối om, chỉ có ánh đèn xanh của lối thoát hiểm chiếu sáng, khiến không gian càng thêm âm u đáng sợ.
Quách Na kéo tay áo Lâm Bích Quân, nói: "Bích Quân, hay chúng ta về đi. Nơi này đáng sợ quá, giáo sư Mễ của khoa điêu khắc đã chết ở đây."
Lâm Bích Quân vỗ lưng cô ấy, an ủi: "Đừng sợ, có tôi ở đây rồi. Trong ví có tiền chữa bệnh cho mẹ cậu, bệnh viện đang chờ nộp đấy."
Quách Na do dự một chút, rồi cắn môi đi tiếp.
Hai người đến căn phòng cuối hành lang tầng hai. Lâm Bích Quân hỏi: "Là đây sao?"
Quách Na gật đầu, lấy chìa khóa ra khỏi túi. Vừa mới tra vào ổ khóa, họ bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
Tiếng bước chân đến từ cửa lớn dưới tầng trệt. Ai lại đến đây vào giờ này?
Tiếng bước chân rất hỗn loạn, nghe như có vài người. Cảm thấy có gì đó không ổn, Lâm Bích Quân nói nhỏ: "Nhanh lên, chúng ta trốn đi."
Quách Na luống cuống mở cửa phòng học. Bên trong toàn là tượng thạch cao. Hai người lo lắng nhìn quanh, rồi chui vào một tủ đồ ở góc khuất.
Gần như cùng lúc đó, cửa mở ra.
Quách Na và Lâm Bích Quân liếc nhìn nhau. Mấy người này cũng có chìa khóa phòng học sao?
Họ lén nhìn ra ngoài qua khe cửa tủ, thấy vài người đàn ông cao to lực lưỡng, ăn mặc như côn đồ chứ không phải sinh viên.
Hai người không hiểu tại sao những người này lại đến khoa mỹ thuật. Trộm đồ sao? Mấy bức tượng thạch cao của sinh viên có đáng giá bao nhiêu đâu?
Bọn côn đồ vừa vào cửa đã bắt đầu khuân những bức tượng thạch cao, xếp ngay ngắn vào thùng giấy lớn. Tên cầm đầu nói: "Cẩn thận đấy, đừng làm hỏng. Số hàng này đáng giá hơn ngàn vạn."
Hàng hơn ngàn vạn?
Hàng gì mà lại giấu trong tượng thạch cao?
Đột nhiên, cả hai đều nghĩ đến một thứ, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, suýt nữa thì kêu thành tiếng, nhưng đã kịp bịt miệng lại ngay phút cuối.
Lâm Bích Quân ra hiệu cho Quách Na im lặng.
Có rất nhiều tượng thạch cao, bọn người kia mất nửa tiếng mới dọn xong. Tên cầm đầu nhìn quanh hỏi: "Xong chưa?"
"Hình như không sót gì," một tên khác trả lời.
Tên cầm đầu bèn đánh vào đầu hắn: "Tao đã nói đây là hàng hơn ngàn vạn, thiếu một túi, Mã tiên sinh sẽ không tha cho chúng ta đâu. Đi tìm lại cho kỹ!"
"Vâng, vâng." Tên bị đánh vội vàng đáp, rồi nói với những tên khác: "Còn đứng đó làm gì, đi tìm đi!"
Lâm Bích Quân và Quách Na nín thở, máu trong người như đông cứng lại, mặt mày tái mét.
Sinh tử chỉ cách một đường tơ.
Đúng lúc này, một tên côn đồ tiến về phía tủ đồ.
Hai người Lâm Bích Quân nhìn chằm chằm vào cửa tủ, run lẩy bẩy
Ngay lúc tên côn đồ định đưa tay kéo cửa tủ, tên dẫn đầu nói: "nhanh lên, đừng phí thời gian".
Tên côn đồ kia tay thu về, hai người nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lộ ra mấy phần vui mừng, đột nhiên cửa tủ bị kéo ra, tên côn đồ kia xông tới, bắt lấy cánh tay hai người đem đẩy ra ngoài, hung hăng ném xuống đất.
"Anh Phát, phát hiện ra hai em xinh tươi".
Lâm Bích Quân và Quách Na gào thét trong sợ hãi. Tên Phát vội vàng quát: "Bịt miệng chúng lại ngay!"
Bọn côn đồ nhét khăn vào miệng hai cô gái, dùng dây thừng trói chặt họ lại.
"Anh Phát, xử lý hai em này thế nào?"

Tên Phát cười nham hiểm: "Giết thì phí quá, mang theo đi."
Hai cô gái bị lôi đến chiếc xe tải nhỏ bên ngoài tòa nhà, trong lúc đó còn bị bọn chúng sờ soạng, điện thoại cũng bị lấy đi, ném ở phía sau thùng hàng xe tải.
Bị nhốt trong thùng gỗ chật chội, Lâm Bích Quân vẫn giữ được bình tĩnh. Cô ra hiệu cho Quách Na đang khóc nức nở, dùng cằm chỉ vào giày mình.
Mãi một lúc sau Quách Na mới hiểu ý, xoay người dùng tay bị trói giúp Lâm Bích Quân cởi giày. Bên trong có một chiếc điện thoại nắp gập cũ kỹ màu xanh.
Gia đình Lâm Bích Quân không khá giả, chiếc điện thoại này đã dùng nhiều năm. Gần đây cô ấy mới đổi điện thoại mới, nhưng vì tiếc nuối nên vẫn giữ lại chiếc cũ.
Trước đó khi trốn trong tủ, cô ấy đã nhét chiếc điện thoại vào giày đề phòng bất trắc. May mắn là bọn côn đồ không có kinh nghiệm, không bắt họ cởi giày khi khám xét.
Không thể nói chuyện, họ không thể gọi 110. Lâm Bích Quân suy nghĩ một chút, tìm một số điện thoại và gửi tin nhắn.
Sau đó, cô nhìn Quách Na như muốn trấn an, rằng sẽ có người đến cứu họ.
******
Lúc này, tôi và Chu Nguyên Hạo vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị "vui vẻ" trên giường thì điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi hơi bực mình, định không xem nhưng thấy tin nhắn từ Lâm Bích Quân, nên lập tức mở ra.
Bích Quân là người ít nói, ít giao du bạn bè, cô ấy nhắn tin chắc hẳn là có chuyện gấp.
Tôi hôn Chu Nguyên Hạo một cái rồi cầm điện thoại lên.
Đọc tin nhắn xong, tôi sững người.
Tin nhắn rất ngắn gọn: "Bị bắt cóc, cầu cứu cảnh sát."
Bị bắt cóc?
Tôi vừa báo cáo vụ Đồng hiệu trưởng buôn ma túy, bạn họ đã bị bắt cóc?
Chẳng lẽ là do Đồng hiệu trưởng gây ra?
Nhưng tôi chỉ kể cho Tư Đồ Lăng, anh ấy chắc chắn không phản bội tôi hay nói cho ai khác.
Chẳng lẽ... chỉ là trùng hợp?
Vận xui của Bích Quân cũng quá tệ rồi.
"Có chuyện gì vậy?" Chu Nguyên Hạo khó chịu vì bị làm phiền. Tôi lo lắng nhảy khỏi giường, vơ quần áo mặc vào: "Bạn em bị bắt cóc, em phải đi cứu."
Chu Nguyên Hạo càng bực hơn, kéo tôi lại và đè xuống giường, hôn ngấu nghiến.
Nụ hôn của anh đầy chiếm hữu, lưỡi lạnh buốt nhưng có mùi cỏ thơm thoang thoảng, cảm giác như đang ngậm một que kem hương thảo.
Tôi ôm cổ anh, chìm đắm trong nụ hôn, đầu óc quay cuồng. Bất chợt, tôi nhớ ra mình chưa từng nếm thử "cậu nhỏ" của anh, không biết có mùi hương này không?
Khoan đã, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó!
Tôi đẩy anh ra, nói: "Được rồi, em còn phải đi cứu người. Anh ở nhà chờ em, em về sẽ cho anh ăn no".
"Chờ chút." Chu Nguyên Hạo nói, "Anh đi cùng em."
"Không cần đâu." Tôi nói, "Em tự lo được."
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lóe lên mấy phần sát khí: "Kẻ dám phá đám "tu luyện" của chúng ta, em nghĩ anh sẽ tha cho chúng sao?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...