Cô Gái Địa Ngục
Chương 212: Người Trong Đá
Edit: Frenalis
"Được." Tôi quyết định ngay lập tức.
"Lúc nào đi?" Tôi hỏi.
"Tôi hẹn sáng sớm ngày mai, đi nhìn xem tình hình trước rồi nói." Diệp Vũ Lăng nói.
Tôi đồng ý, sau đó đi đến trai đường của phái Hoa Sơn ăn tối. Món ăn ở đây rất ngon miệng, so với những món ăn trên thị trường càng tinh tế và đảm bảo vệ sinh hơn. Tôi thầm nghĩ, nếu được ăn như thế này mỗi ngày, tôi cũng nguyện ý lên núi thanh tu.
Ăn tối xong xuôi, chúng tôi chào tạm biệt Lý chưởng môn, nhưng Lý Thành Quý cho biết, Lý chưởng môn đã hao tổn quá nhiều tinh lực trong thời gian làm đạo trường, hiện còn đang nghỉ ngơi.
Chúng tôi xuống núi và nghỉ ngơi tại khách sạn một đêm. Sáng sớm hôm sau chúng tôi lái xe đến công trường ở ngoại ô Tây An. Nền móng của công trình đã được hoàn thành một nửa, cảnh sát đã căng dây phong tỏa khu vực và có hai cảnh sát đang canh gác.
Diệp Vũ Lăng cũng đã đến, nhưng đi cùng còn có Diệp Vũ Kỳ và Diệp Vũ Hồng. Diệp Vũ Lăng mặt lạnh, đi đến nói nhỏ với tôi: "chú Hai cứng rắn muốn tôi đưa bọn họ đi luyện tập."
Tôi im lặng trợn mắt, còn chưa đủ loạn sao?
Diệp Vũ Kỳ nhàn nhạt nhìn tôi nói: "Vũ Lăng, chỉ là ma quỷ bình thường mà thôi, cần gì mời người hỗ trợ? Ba người chúng ta đủ rồi, phí tiền làm gì?"
Diệp Vũ Lăng lười tranh cãi với cô ta, nói: "Đây là công việc của tôi, tôi chịu trách nhiệm. Cô quên lời dặn dò của chú Hai rồi à? Mọi việc phải nghe theo tôi."
Diệp Vũ Kỳ hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc nhìn tôi, không nói thêm gì.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề, đội mũ bảo hiểm bước nhanh đến: "Vũ Lăng, cháu cuối cùng cũng đến rồi, chú Đàm đang chờ cháu cứu mạng đấy."
Vị Đàm tổng này từng hợp tác với cha của Diệp Vũ Lăng. Sau này vì hợp nhau về tính cách, họ trở thành bạn tốt, thường xuyên qua lại vào dịp Tết, do đó cũng rất quen thuộc với Diệp Vũ Lăng.
"Chú Đàm." Diệp Vũ Lăng chào hỏi, giới thiệu chúng tôi với ông ấy, sau đó hỏi: "Mộ cổ này đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Đàm tổng kể: "Lúc đó bọn chú đào được một cánh cửa mộ, được chạm khắc tinh xảo y hệt cửa thật. Chú xem xét và nhận ra đó là một ngôi mộ cổ, nên đã lập tức báo cáo cho cơ quan bảo hộ văn vật, sau đó đình chỉ thi công. Cơ quan bảo hộ văn vật rất coi trọng việc này, ngày hôm sau đã cử người đến. Là một giáo sư hơn 50 tuổi, cao gầy, tên là Hồ Nam, cùng đi với ba sinh viên. Họ khảo sát xung quanh ngôi mộ một hồi rồi xuống mộ đạo."
Ông ấy nuốt nước miếng, dường như có chút sợ hãi: "Nhưng cho đến giờ ăn tối, họ vẫn chưa ra ngoài. Chú đứng ngoài cửa mộ gọi vào nhưng không ai trả lời. Nghe nói có một số ngôi mộ rất tà đạo, nên chú không dám trực tiếp xuống dưới mà gọi điện báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến, cử hai người xuống dưới và cũng mất liên lạc ngay lập tức. Cho đến nay, họ vẫn chưa ra ngoài."
Ông ấy lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dài nói tiếp: "Vũ Lăng, chuyện này đã được báo cáo, nghe nói tuần sau phía trên sẽ cử người đặc biệt đến điều tra. Đến lúc đó, họ có thể sẽ phong tỏa toàn bộ công trình. Chú đã đầu tư rất nhiều tiền vào dự án này, nếu bị phong tỏa, chú Đàm sẽ bị phá sản."
Diệp Vũ Lăng an ủi: "Chú, chú đừng lo lắng, để bọn cháu xem trước rồi hẵng quyết định."
Chúng tôi đi đến trước cửa mộ. Không biết Đàm tổng đã nói gì với cảnh sát trông coi, mà họ đồng ý mở ra dây phong toả.
Cửa mộ được chạm khắc rất tinh xảo, trên đó còn có dấu vết sơn màu, cho thấy kỹ thuật thời đó tinh xảo như thế nào.
Tôi cảm nhận được một luồng thi khí thoang thoảng từ trong mộ đạo tỏa ra, lòng bỗng chùng xuống, nhớ lại phi cương Phó Xuân lúc trước.(Vụ án phi cương Phó Xuân ở chương 18-19)
Chẳng lẽ trong ngôi mộ cổ này cũng có một thi thể biến thành cương thi?
Phó Xuân chỉ là người của những năm cuối triều đại nhà Thanh, nhưng vẫn có thể tiến hóa thành Phi Cương. Mộ này ít nhất cũng chôn cất người chết cách đây ba bốn trăm năm, chẳng lẽ thi thể đã trở thành Hạn Bạt?
Nếu dưới mộ thực sự là Hạn Bạt, chúng ta nên quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, còn hơn là liều mạng.
Diệp Vũ Lăng lấy ra từ trong ngực một chiếc bật lửa kim loại tinh xảo, bật lửa ba lần, ngọn lửa lớn bằng ngón tay cái bùng lên, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.
"Đây không phải là bật lửa thông thường à?" Tôi hỏi nhỏ.
Diệp Vũ Kỳ nhếch môi: "Cô thật là thiếu kiến thức. Đây là bật lửa dùng dầu giao nhân, có thể cháy hàng nghìn năm."
Tôi kinh ngạc. Tôi từng đọc về dầu giao nhân trong sách của bà nội, thứ này vô cùng quý hiếm, thường được sử dụng trong mộ cổ, chỉ những quan lại quyền quý mới có thể dùng đến. Không ngờ Diệp gia lại dùng nó để làm bật lửa. Những gia tộc tu đạo quả nhiên không thiếu tiền.
Vừa xuống mộ đạo, tôi lập tức cảm thấy nhiệt độ đột ngột giảm xuống mười mấy độ, lạnh đến mức răng va vào nhau. Tôi vội vàng vận hành linh khí để ngăn chặn hàn khí.
Tiếp tục đi vào mộ đạo, chúng tôi nhìn thấy một tấm bia đá. Trên bia có chữ khắc, được tô màu đỏ tươi sau khi khắc.
Trên bia viết: "Mộ mở, người chết không thể yên nghỉ."
Chỉ hai câu này thôi đã khiến tôi cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc. Chủ nhân của ngôi mộ này chắc hẳn có một câu chuyện bi thương.
Diệp Vũ Lăng nói: "Thông thường trên bia mộ, người ta sẽ viết về cuộc đời của chủ nhân ngôi mộ hoặc tên của những người chôn cất. Ít ai có suy nghĩ như chủ nhân ngôi mộ này."
Chúng tôi đi vòng qua bia mộ và tiến vào sâu bên trong mộ đạo. Mộ đạo được xây dựng bằng đá xanh thô ráp. Khi chúng tôi đi được một đoạn, Diệp Vũ Lăng đột nhiên dừng bước nói: "Phía trước có người."
Tôi rút kiếm gỗ đào ra, Diệp Vũ Kỳ và những người khác cũng rút vũ khí.
Diệp Vũ Lăng bước hai bước về phía trước, giơ cao chiếc bật lửa. Mặc dù ngọn lửa không lớn, nhưng nó có thể chiếu sáng một khoảng cách khá xa.
Tại chỗ sâu bên trong mộ đạo, chúng tôi thực sự nhìn thấy hai bóng người.
"Đợi đã," tôi nói, "đó không phải là người."
Chúng tôi tiến đến gần hơn mới nhận ra đó là hai tượng đá, là hai thị nữ được tạc vô cùng sống động như thật. Không biết là do ai điêu khắc, nhưng ngay cả lông mày và sợi tóc cũng được tạc tỉ mỉ đến từng chi tiết. Hai mắt họ nhắm hờ, ngay cả lông mi cũng rõ ràng.
Diệp Vũ Lăng nói: "Mặc dù chỉ là tượng đá, nhưng được đặt trong mộ hàng trăm năm, cũng có thể sinh ra Si Mị. Tôi sẽ phong ấn chúng lại trước."
Nói xong, cô ấy búng tay, vài sợi tơ màu đỏ bay ra từ tay áo và quấn quanh hai tượng đá.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức hét lên: "Vũ Lăng, cẩn thận!" Dứt lời, tôi vung kiếm gỗ đào đâm thẳng vào ngực một tượng đá.
Gần như cùng lúc đó, hai tượng đá cử động.
Cả hai tượng đá cùng mở mắt. Mắt của chúng không còn tròng đen mà chỉ có tròng trắng, toát lên vẻ dữ tợn.
Diệp Vũ Lăng kinh hãi: "Không ổn! Đây là người trong đá!"
Tôi đâm một nhát kiếm nữa vào ngực tượng đá, nhưng nó không hề hấn gì. Ngược lại, tượng đá kia vung tay tát thẳng vào đầu tôi. Nếu cú tát đó trúng, chắc chắn răng tôi sẽ rụng hết.
Phản xạ cực nhanh, tôi cúi người xuống. Tay tượng đá quét sượt qua đầu, tạo nên một luồng gió mạnh khiến da đầu tôi rát buốt.
Hít một hơi thật sâu, tôi gầm lên giận dữ, phóng ra một luồng sóng âm mạnh mẽ. Hai tượng đá khựng lại, trên cơ thể chúng xuất hiện những vết nứt ngày càng lan rộng. Cuối cùng, chúng vỡ vụn thành từng mảnh.
Vụn đá vỡ tan, lộ ra hai thi thể bên trong.
Đó là hai thị nữ xinh đẹp với trang phục lộng lẫy. Tôi nhớ lại trong sách của bà nội có nhắc đến "người trong đá". Đây là một loại tà pháp cổ đại, nhốt người sống vào quan tài sắt và đổ đầy đá trắng được nghiền thành bột vào trong. Nạn nhân sẽ đau đớn tột cùng và chết dần vì ngạt thở, oán khí ngút trời.
Sau ba ngày ba đêm, chờ đến khi đá trắng ngưng kết hoàn toàn, quan tài sắt được mở ra, sau đó dùng chuỳ đập nhẹ lớp đá bên ngoài, chờ cho đến khi lớp đá bên ngoài được đập vỡ, để lộ ra người đá sống động như thật.
Những người đá này thường được chôn cùng mộ chủ và mang trong mình oán khí ngút trời. Trải qua hàng nghìn năm, chúng trở thành Lệ Quỷ hung hãn.
Bọn chúng không hề có thiện niệm, chỉ mang trong mình ham muốn giết chóc vô tận. Khi có người xâm phạm mộ, chúng sẽ tàn nhẫn sát hại để bảo vệ mộ chủ.
Không bằng cầm thú! Tôi thầm mắng chửi trong lòng.
Cúi xuống nhìn, tôi thấy hai thi thể bị xé nát nằm sau hai tượng đá. Có lẽ đó là mấy sinh viên và cảnh sát đã xuống mộ trước đó.
Họ đã bị người trong đá giết chết một cách lặng lẽ như vậy.
Bỗng có một người trong đá thoát ra khỏi đống đất đá dưới đất bật dậy, đôi mắt không có tròng đen đảo quanh chúng tôi, sau đó lấy tốc độ cực nhanh lao đến.