Cô Gái Địa Ngục
Chương 204: Roi Hắc Long Quang
Edit: Frenalis
Tôi quan sát, một chuỗi tiền đồng nối liền nhau, tất cả đều là tiền Ngũ Đế, hơn nữa là loại tiền Đại Ngũ Đế được xỏ bằng dây đỏ, ước tính có gần một trăm mười đồng.
Không hổ danh là đại đệ tử Mao Sơn, đây mới thực sự là thủ bút phi thường!
Hơn một trăm đồng tiền Ngũ Đế tạo nên uy lực vô cùng to lớn, cho dù là Lệ Quỷ cấp cao cũng khó có thể thoát khỏi khi bị nó bao vây.
Trương Hoành Thái kéo quỷ ảnh đến trước mặt, thẩm vấn: "Đây là nơi nào? Các người đã bắt chúng tôi đến đây bằng cách nào?"
Quỷ ảnh cười ha hả không nói lời nào. Trương Hoành Thái hừ lạnh một tiếng, lấy ra một sợi dây đỏ quất vào người quỷ ảnh. Quỷ ảnh kêu thảm thiết, toàn thân run rẩy.
Nhưng nó vẫn cười ha hả, không chịu hé lộ bất kỳ thông tin nào.
Trương Hoành Thái gầm lên: "Ngu xuẩn! Hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán, để báo thù cho những thanh niên tài tuấn của Hoa Hạ!"
Anh ta thu lại chuỗi tiền Ngũ Đế, con quỷ ảnh hoàn toàn tan rã, hóa thành bụi tro bay biến mất.
Trương Hoành Thái cất tiền Ngũ Đế, quay sang Hoàng Hải nói: "Đi mở cửa đi."
Hoàng Hải gật đầu, mở cửa tiệm cơm. Ngô Thiên Thiên ở bên ngoài đã mềm nhũn người, gục ngã xuống đất. Văn Diên Ương và Diệp Vũ Lăng vội vàng đỡ cô ta dậy, tìm chỗ thoải mái cho cô ta ngồi.
Ngô Thiên Thiên bật khóc nức nở. Cô ta kể lại sự việc gặp nạn của nhóm mình, tương tự như lời kể của Tần Phương Hoa. Cô ta sở dĩ còn sống sót là nhờ mang theo một sợi dây chuyền, vốn là bảo vật gia truyền của Ngô gia. Nhờ có sợi dây chuyền đó mà cô ta có thể trốn thoát.
Ngô Thiên Thiên bị thương ở sườn trái, máu vẫn đang chảy rỉ. Phiền Vinh lấy thuốc trị thương cho cô ta uống, vết thương lập tức cầm máu. Nhưng do mất máu quá nhiều, Ngô Thiên Thiên nhanh chóng thiếp đi.
Mọi người cũng đều nghỉ ngơi, chỉ để lại Hoàng Hải canh gác suốt đêm.
******
Tại thị trấn nhỏ bên kia, Từ Sơn đang trốn trong một tiệm trà sữa, ngồi xổm dưới quầy bar, sắc mặt tái nhợt.
Hắn cầm trong tay một vũ khí ngắn giống cây "đâm" thời cổ đại, trên đó dính đầy máu tươi. Khắp không khí thoang thoảng mùi tanh nồng.
Bỗng, một bóng trắng lướt vào, lượn lờ trong phòng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bóng trắng ấy là một nữ quỷ tóc tai bù xù, mặc váy dài trắng. Cô ta không có chân, trên đầu đội một băng đô kim loại hình tròn, trên đó cắm ba cây nến. Dù di chuyển nhanh nhẹn trong phòng, ngọn lửa trên nến vẫn bập bùng mà không hề bị dập tắt.
Đây chính là quỷ Nhật Bản.
Nữ quỷ cầm trong tay một chiếc đinh và một cây búa. Theo truyền thuyết cổ Nhật Bản, những người phụ nữ căm hận ai sẽ dùng bùa chú để trả thù. Cách thức bùa chú là cắm ba cây nến lên đầu một hình nộm tượng trưng cho kẻ thù, mỗi ngày đóng một chiếc đinh vào hình nộm cho đến khi kẻ thù chết.
Từ Sơn toát mồ hôi lạnh khắp người. Tuy nữ quỷ này chỉ là Lệ Quỷ cấp cao, nhưng tuổi thọ của cô ta rất lớn, ít nhất cũng hơn mấy trăm năm tu hành, sở hữu hai loại kỹ năng lợi hại. Trong đội của hắn, đã có hai người chết dưới tay của nữ quỷ, còn em trai Từ Tử An cũng chạy mất.
Từ Sơn chậm rãi đưa tay vào ngực, rút ra một vật. Ở bên kia, nữ quỷ đã lướt từ quầy bar qua, tiến về phía phòng trong.
Từ Sơn hạ quyết tâm, một khi nữ quỷ bước vào phòng trong, hắn sẽ lập tức trốn thoát, tìm những người khác hội ngộ.
Nhưng khi nữ quỷ sắp tiến vào phòng trong, cô ta bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía quầy bar.
Từ Sơn rùng mình, sắc mặt tái nhợt, thầm mắng nữ quỷ này không biết bao nhiêu lần.
Nữ quỷ lướt về phía quầy bar, cơ thể bay lơ lửng giữa không trung, đầu vươn ra sau quầy, tay cầm búa giơ cao.
Từ Sơn đột ngột đứng dậy, rút kính Bát Quái từ trong ngực, nhắm thẳng vào nữ quỷ.
Kính Bát Quái là một trong những pháp khí của Đạo gia, có khả năng trấn tà, hóa giải sát khí và sở hữu uy lực phi thường.
Kính Bát Quái bắn ra một luồng ánh sáng hai màu đen trắng, lao về phía nữ quỷ. Nữ quỷ sững người, Từ Sơn lập tức vung ra tám đồng tiền Ngũ Đế, tạo thành hình Bát Quái trên không trung và lao về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ gào thét, giơ búa đập mạnh vào hình Bát Quái bằng tiền Ngũ đế. Chỉ nghe tiếng "cách cách", Bát Quái tan tành như tấm gương vỡ, tám đồng tiền Ngũ Đế rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Từ Sơn nhân cơ hội này lao ra khỏi cửa hàng trà sữa, chạy nhanh trên đường phố trong thị trấn nhỏ. Trong lòng hắn thầm chửi rủa, nữ quỷ này sắp thành tinh rồi. Đây là những đồng tiền Ngũ Đế đàng hoàng, và kính Bát Quái trong tay hắn cũng là một trong những pháp khí của Từ gia. Hai bảo vật hợp sức tấn công mà nữ quỷ vẫn dễ dàng hóa giải.
Hắn đã sai lầm. Đây không phải nữ quỷ mấy trăm năm mà là nữ quỷ ngàn năm!
Bình thường, Lệ Quỷ cấp cao dù ngu ngốc đến đâu, chỉ cần không bị tiêu diệt, sau một nghìn năm chắc chắn sẽ trở thành Nhiếp Thanh Quỷ. Nữ quỷ này không thăng cấp, hẳn là do bị người ta khống chế tu vi bằng tà pháp. Tuy chỉ là Lệ Quỷ cấp cao, nhưng thực lực có thể sánh ngang với Nhiếp Thanh Quỷ!
Và thậm chí còn mạnh hơn Nhiếp Thanh Quỷ sơ cấp!
Trốn! Phải trốn!
******
Tôi đang mơ màng ngủ, bỗng dưng trong lòng hơi động, mở mắt ra.
Chu Nguyên Hạo ở bên cạnh tôi, anh không cần ngủ nên vẫn đang nhắm mắt tu luyện. Khi tôi cử động nhẹ, anh liền mở mắt: "Sao vậy?"
Tôi vội vàng đứng dậy, hô lớn: "Dậy đi! Mọi người mau đứng dậy hết!"
Mọi người đều bừng tỉnh. Diệp Vũ Lăng vốn đang ngủ trên bàn ăn, bỗng xoay người bật dậy như một con cá chép, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tôi chỉ về phía bên trái đường: "Có một con Lệ Quỷ vô cùng đáng sợ đang đến từ hướng đó."
Phiền Vinh thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ là Lệ Quỷ thôi mà."
"Không," tôi lắc đầu, "con Lệ Quỷ này rất lợi hại, thậm chí còn mạnh hơn Nhiếp Thanh Quỷ sơ cấp."
Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Diệp Vũ Lăng đi đến cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa nói: "Là Từ Sơn, phía sau anh ta có một nữ quỷ mặc áo trắng..." Cô ta run rẩy nói tiếp, "Nữ quỷ đó... rất mạnh, mạnh khủng khiếp. Tôi chưa bao giờ thấy Lệ Quỷ cấp cao nào lợi hại như vậy."
Nữ quỷ giơ búa và đinh về phía Từ Sơn, tung ra một cú đánh. Chiếc đinh biến mất không dấu vết, Từ Sơn ngã gục xuống đất. Chiếc áo trên lưng anh ta loang lổ một mảng máu lớn.
Diệp Vũ Lăng kinh hãi nói: "Nữ quỷ đó có một loại kỹ năng không gian nào đó, có thể trực tiếp đánh đinh vào cơ thể người từ xa."
Nữ quỷ lướt đến trước mặt Từ Sơn, lại giơ búa lên. Đột nhiên cô ta ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi. Khi ánh mắt của nữ quỷ gặp Diệp Vũ Lăng, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi, lùi lại mấy bước theo bản năng.
Nhưng Trương Hoành Thái đã kịp thời ra tay. Cửa mở tung ra, anh ta lao nhanh ra ngoài như một viên đạn, tay cầm một chuỗi tiền Ngũ Đế. Hơn một trăm đồng tiền Đại Ngũ Đế lao về phía nữ quỷ, che kín bầu trời.
Những đồng tiền Đại Ngũ Đế tự động xếp thành hình Bát Quái trên không trung. Hơn một trăm đồng tiền này hoàn toàn khác biệt so với tám đồng tiền trước đó của Từ Sơn. Khi chúng trải rộng ra, một bát quái màu vàng xuất hiện trên bầu trời.
Nữ quỷ dường như nhận ra mối đe dọa, xoay cổ tay và liên tục đập những chiếc đinh sắt vào Bát Quái màu vàng.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Bát Quái màu vàng vỡ tan tành. Nữ quỷ cũng bị lực lượng mạnh mẽ hất tung ra ngoài.
Từ Sơn bò dậy từ dưới đất, lảo đảo chạy đến bên Trương Hoành Thái: "Cảm ơn Trương thiên sư đã cứu mạng."
Trương Hoành Thái toát lên vẻ chính khí nói: "Nhanh đi chữa thương."
Từ Sơn hơi gật đầu, vội vàng chạy vào tiệm cơm. Nữ quỷ dù bị thương nhưng không quá nặng, cầm búa bay trở lại, trong tay cô ta không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một chiếc đinh nữa.
Phiền Vinh và gia tộc Hoàng Hải đều có mối quan hệ sâu sắc với Mao Sơn. Tổ tiên của hai nhà đều là đệ tử tục gia từ Mao Sơn, mang hơi hướng gia tộc phụ thuộc Mao Sơn.
Cho nên khi Trương Hoành Thái ra tay, họ không thể đứng nhìn. Họ cầm vũ khí lao ra ngoài, Uông Nhạc theo sát phía sau.
Diệp Vũ Lăng nghiến răng, định lao ra ngoài, nhưng Chu Nguyên Hạo đã chặn cô ấy lại: "Cô ở lại bảo vệ người bị thương, tôi đi."
Một luồng sáng đen thoát ra khỏi cơ thể anh, xoay quanh anh như một con rồng, cuối cùng ngưng tụ thành roi Hắc Long Quang trong tay anh.
Diệp Vũ Lăng kinh ngạc thốt lên: "Roi Hắc Long Quang?"
Chu Nguyên Hạo nhìn cô ấy một cái rồi lao vào cuộc chiến. Ở những nơi dây roi đi qua giống như tiếng Hắc Long gầm thét.
--------------------o------------------