Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Gái Địa Ngục

Chương 196: Chu Nguyên Chính



Edit: Frenalis
Tôi lạnh lùng lướt qua Chu Nguyên Chính sánh bước cùng Diệp Vũ Lăng bước vào thang máy. Hắn nở nụ cười khinh miệt, buông lời khiêu khích: "Sao nào, không dám nhìn tôi à?"
Tôi ngẩng cao đầu, đáp trả: "Tôi không thích nói chuyện với kẻ thấp hèn."
Chu Nguyên Chính bật cười, giọng đầy mỉa mai: "Thấp hèn ư? So với cô, tôi còn kém xa. Xuất thân bần hàn, tham vọng gả vào hào môn, bất chấp mọi thủ đoạn để níu chân phú nhị đại mù quáng. Loại người như cô, có tư cách gì để lên mặt đạo đức?"
Diệp Vũ Lăng cau mày, quát lên: "Chu Nguyên Chính, đủ rồi!"
Chu Nguyên Chính quay sang Diệp Vũ Lăng, cười ranh mãnh: "Cô Khương, tôi thật thán phục thủ đoạn của cô. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô đã khiến thiên tài Diệp gia đứng về phía mình. Xem ra lời đồn là có cơ sở, Diệp đại tiểu thư quả thật có sở thích đặc biệt."
Diệp Vũ Lăng phẫn nộ: "Cút đi!"
Tôi đặt tay lên vai Diệp Vũ Lăng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Vũ Lăng, đừng vì loại người này mà tức giận. Bị chó cắn, tôi cũng chẳng thèm cắn lại."
Chu Nguyên Chính nheo mắt, nụ cười trở nên dữ tợn: "Lá gan cô không nhỏ nhỉ, dám ví tôi là chó?"
Tôi cười lạnh, tiến đến bên tai hắn thì thầm: "Dù có cố gắng thế nào, anh cũng không bao giờ vượt qua được Chu Nguyên Hạo."
Chu Nguyên Chính biến sắc, tôi biết tôi đâm cho hắn một dao, chính là vào ngay điểm yếu hại của hắn.
Chu Nguyên Hạo được mệnh danh là thiên tài hiếm có, Chu Nguyên Chính cũng không kém cạnh, hiện tại đã đạt đến tu vi Tam Phẩm. Thế nhưng, ở trước mặt anh trai, hắn mãi mãi cũng chỉ là kẻ đứng thứ hai. Hơn hai mươi năm qua, Chu Nguyên Chính luôn sống trong cái bóng của anh trai.
Chu Nguyên Chính bất ngờ tóm lấy cổ tôi, hung hăng nện tôi vào vách thang máy. Diệp Vũ Lăng hoảng hốt, trong nháy mắt rút dao găm kề lên cổ hắn, lạnh giọng quát: "Buông cô ấy ra!"
Cảm nhận được Chu Nguyên Hạo cũng muốn ra tay, tôi nhẹ nhàng vỗ lên mặt ngọc bội, ra hiệu cho anh bình tĩnh, đừng hành động vội vàng. Sau đó, tôi nở nụ cười mỉa mai: "Anh chỉ biết đánh phụ nữ để khẳng định bản thân."
Chu Nguyên Chính trừng mắt nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng hắn nở nụ cười, nhưng nụ cười đó ẩn chứa sự ngoan độc: "Tôi có cách khiến cô khuất phục."
Nói xong, hắn buông tay, ánh mắt liếc qua liếc lại vòng ngực của tôi mấy cái rồi rời đi.
Sắc mặt tôi tối sầm lại.
"Cạch cạch." Cửa thang máy mở ra, bên ngoài một nhóm thanh niên đang tụ tập tán gẫu. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong thang máy, họ đều sững sờ.
"A, Chu nhị thiếu, anh đang làm gì vậy". Trong đó có một thanh niên trẻ tuổi có vẻ không ưa Chu Nguyên Chính lên tiếng chế giễu: "Lấy một địch hai, lợi hại thật! Chỉ có điều một lúc làm hai người, Chu nhị thiếu, thận của anh có đủ dùng không?"
Một thanh niên khác cười hì hì nói tiếp: "A, vị kia không phải là cô Khương Lâm, bạn gái Chu đại thiếu gia nổi tiếng đó ư. Chu nhị thiếu, đây là chị dâu của anh đấy. Tuy nói "ăn ngon không qua sủi cảo, chơi vui chẳng bằng chị dâu", nhưng đùa giỡn chị dâu trước mặt mọi người như vậy chỉ sợ không ổn lắm đâu."
Diệp Vũ Lăng thu hồi dao găm, tức giận nói: "Từ Sơn, Từ Tử An, hai người các ngươi miệng chó không mọc được ngà voi!"
Chu Nguyên Chính chỉnh lại cổ áo, đi ra khỏi thang máy, đi ngang qua Từ Sơn và Từ Tử An, đột nhiên tung một cú đấm vào mỗi người.
Hắn ra tay nhanh như chớp, nắm đấm như bóng mờ lao tới. Hai người phản ứng nhanh nhạy, vội vàng đỡ đòn, tuy đỡ được nhưng vẫn bị đẩy lui vài bước, sắc mặt tái nhợt.
"Chu Nguyên Chính, anh bị chó dại cắn hả?" Từ Sơn gầm lên, "Mới nói chuyện tí đã động thủ?"
Chu Nguyên Chính lạnh lùng nói: "Chúng ta là những người tu đạo, không hợp ý thì động thủ là chuyện bình thường, chẳng lẽ còn phải ngồi đây ngâm thơ tán đối sao?"
Nói xong, hắn không thèm nhìn hai người đó, đi thẳng vào phòng trà.
Từ Tử An hừ lạnh: "Hắn hống hách gì chứ, chỉ là con trai do tiểu tam sinh thôi, giờ chuyển lên chính thức, nên mới dám vênh váo trước mặt chúng ta."
Từ Sơn cười khẩy: "Chu gia mà cũng xưng là gia tộc tu đạo số một ư, gia môn hư hỏng như vậy, lại làm ra chuyện tiểu tam chuyển chính thức này."
Tôi nhịn không được thầm khen hai người này, mặc kệ những lời họ nói về tôi trước đó.
Hai anh em Từ Sơn quay lại nhìn tôi, ánh mắt tò mò. Diệp Vũ Lăng nói với tôi: "Đừng để ý đến họ, hai người này nổi tiếng là lắm lời."
Từ Sơn cười nói: "Tôi chỉ đùa thôi."
"Cút đi!" Diệp Vũ Lăng gầm lên, "Sớm muộn gì tôi cũng đập nát cái miệng của hai người! Tiểu Lâm, đi thôi."
Từ Sơn lẩm bẩm: "Thật vô giáo dục."
Tôi liếc mắt, hai người này quả là vô liêm sỉ.


Qua cánh cửa gỗ hình trăng tròn, bên trong là một phòng trà trang hoàng thanh lịch. Một cái bàn trà được đặt giữa phòng, trên bàn bày đầy dụng cụ pha trà, một cô gái hơn hai mươi tuổi đang ngồi sau bàn pha trà.
Tôi ngây người một chút.
Cô gái đó vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp khác biệt với vẻ đẹp thông thường, một vẻ đẹp thoát tục. Cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi, mái tóc dài được búi lên đỉnh đầu, cài một cây trâm bằng gỗ, trông như một tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.
Lúc này, cô ấy đang bưng một chiếc ấm trà tử sa, rót nước vào ấm trà chứa đầy lá trà. Động tác của cô ấy nhẹ nhàng uyển chuyển, như nước chảy mây trôi, tao nhã và thanh lịch. Ngắm nhìn cô ấy pha trà cũng là một loại hưởng thụ.
Diệp Vũ Lăng giới thiệu: "Vị này chính là con giá lớn Văn Gia - Văn Diên Ương." Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của tôi sau lời giới thiệu, Diệp Vũ Lăng khẽ hạ giọng, "Cô ấy là thanh mai trúc mã của Chu Nguyên Hạo."
Tôi rõ ràng cảm giác được ngọc bội trong ngực rung lên một cái. Sắc mặt của tôi lập tức không tốt.
Trong phòng trà đã có người vào chỗ, Văn Diên Ương ngẩng đầu, hướng chúng tôi khẽ cười: "Khương tiểu thư, Diệp tiểu thư, hoan nghênh, mời ngồi."
Vị trí của tôi cách bàn trà rất gần, tôi không khỏi nhíu mày, đây là ý gì?
Tôi không chút biến sắc ngồi xuống, Uông Nhạc sau đó cũng đến, ném cho tôi một ánh mắt tán tỉnh.
Những người đang ngồi ở đây đều là những thanh niên tài tuấn, tu vi phần lớn ở cấp Nhị Phẩm hoặc Tam Phẩm, không có lấy một bóng Nhất Phẩm. Xem ra những kẻ tầm thường không đủ tư cách được mời đến buổi thưởng trà này.
Tôi cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía tôi dò xét, ai cũng muốn xem kẻ đã khuấy đảo buổi đấu giá hôm trước là ai.
Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhìn thẳng về phía trước.
Văn Diên Ương cất tiếng chào mừng, giọng nói êm dịu: "Hân hạnh chào đón các vị bằng hữu từ xa đến đây. Các vị đều là những thanh niên tài tuấn xuất chúng trong giới tu đạo Hoa Hạ, việc tham dự buổi thưởng trà của Văn gia là vinh dự cho chúng tôi. Diên Ương xin cảm ơn các vị."
"Văn tiểu thư." Văn Diên Ương vừa dứt lời, một cô gái trẻ tuổi ngồi đối diện lên tiếng, "nếu như tôi nhớ không lầm, hội thưởng trà này không phải sẽ chỉ mời những thiên tài tu đạo ưu tú nhất Hoa Hạ ư?"
Văn Diên Ương mỉm cười gật đầu: "Đây là tất nhiên."
"Vả lại, những người được mời nhất định phải có chút cống hiến với Hoa Hạ, đúng không?" Cô gái trẻ tuổi kia nói tiếp.
Văn Diên Ương tiếp tục mỉm cười: "Đúng vậy, Ngô tiểu thư."
Ngô tiểu thư liếc nhìn về phía tôi, đáy mắt hiện lên một tia khinh miệt: "Đã như vậy, vị tiểu thư này nhìn rất lạ mắt, không biết là hậu nhân của gia tộc nào? Phẩm cấp gì? Đối với Hoa Hạ cống hiến gì?"
Tôi từ trong sách của bà nội học được cách thu liễm khí tức, lúc bình thường ở bên ngoài đều thu liễm khí tức lại, trừ phi tu vi cao hơn tôi mới có thể nhìn thấu tu vi của tôi.
Người tu đạo ở bên ngoài đều sẽ thu liễm khí tức, chỉ là hôm nay sẽ thưởng trà, tu vi tựa như là áo choàng hoa lệ, là tượng trưng cho thân phận bản thân, tất cả mọi người đều thả ra khí tức, mà tôi, bởi vì rất ít tham gia dạng tụ hội này, cho nên đã quên.
Ngô tiểu thư này là trung cấp Nhị phẩm, tôi vốn định lập tức thả ra khí tức, nhưng nghĩ lại, hiện tại làm như thế, chắc chắn sẽ bị cho là ỷ thế hiếp người.
Diệp Vũ Lăng áy náy liếc mắt nhìn tôi, cô ấy cũng quên nhắc nhở tôi điều này.
Văn Diên Ương y nguyên mang theo nụ cười mỉm, chậm rãi nói: "Vừa lúc tôi định giới thiệu với mọi người vị tiểu thư này. Cô ấy tên là Khương Lâm, tu vi sơ cấp Tam phẩm, lần này ở hội đấu giá Lưu gia, đã lập được công lớn."
Chương trước Chương tiếp
Loading...