Cô Gái Địa Ngục
Chương 186: Đấu giá Phù Lục
Edit: Frenalis
Diệp Vũ Lăng nhàn nhạt nói: "Tuy tôi chưa đạt đến Tam phẩm, nhưng tôi khác với cô."
Diệp Vũ Kỳ nghe xong, lập tức nổi giận, định xông lên cãi nhau nhưng bị nam thanh niên bên cạnh giữ chặt.
"Vũ Kỳ, đừng tùy hứng." Nam thanh niên trẻ tuổi quát lớn.
Chú Hai lên tiếng: "Được rồi, đừng ồn ào. Có người ngoài ở đây, các người còn biết giữ thể thống không?"
Diệp Vũ Kỳ không cam lòng im lặng, nhưng ánh mắt oán độc vẫn đảo qua Diệp Vũ Lăng và tôi. Trong lòng tôi thầm nghĩ, cô gái này thật trẻ tuổi bồng bột. Nam thanh niên bên cạnh cô ta rõ ràng cũng căm ghét tôi, nhưng lại biết kiềm chế.
Có vẻ như Diệp gia cũng không đoàn kết như vẻ bề ngoài. Các phòng tranh cãi gay gắt với nhau. Diệp Vũ Lăng, thiên tài này, quả thực là bia ngắm cho những tranh chấp nội bộ.
Chú Hai Diệp nhìn tôi, nói: "Vì Vũ Lăng đã không quan tâm đến chuyện viên oán khí, chúng tôi cũng không tiện nói gì thêm. Vũ Lăng, con hãy tự mình giải thích với ông nội đi."
Diệp Vũ Lăng cười nói: "Ông nội đã biết."
Chú Hai Diệp và hai người kia đều tỏ ra ngạc nhiên. Ông nội Diệp từ trước đến nay luôn coi trọng danh dự gia tộc. Lần này, viên oán khí mà Ất Chung muốn hiếu kính Diệp gia bị người khác đoạt mất, lẽ ra phải cướp lại và trừng phạt kẻ đó mới đúng. Nhưng tại sao ông nội lại cho phép Diệp Vũ Lăng giao hảo với người đã cướp viên oán khí?
Ông nội quả thực rất cưng chiều Diệp Vũ Lăng.
Diệp Vũ Lăng mỉm cười đầy ẩn ý: "Các người không biết đâu, ông nội tính toán cẩn mật, có kế hoạch của riêng mình. Quyết định của ông ắt hẳn có lý do."
Cô ấy kéo tôi ngồi xuống: "Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi. Khi nào cô nhìn trúng thứ gì, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô đập giá."
Chú Hai Diệp cau mày, tôi cũng hơi kinh ngạc. Ý của Diệp Vũ Lăng là muốn tôi mượn thế lực của Diệp gia. Một người vô danh như tôi, nếu mua được vật phẩm quý giá, chưa chắc đã giữ được. Vừa ra khỏi cửa, có thể sẽ bị người khác cướp đoạt.
Nhưng nếu vật phẩm do Diệp gia mua, mọi chuyện sẽ khác. Trừ phi là bảo vật kinh thiên, nếu không sẽ không ai dám đắc tội với Diệp gia.
Tất nhiên, Chu Nguyên Hạo không nằm trong trường hợp này. Chu gia vốn là gia tộc phi thường, mà anh lại là thiên tài tuyệt thế, hoàn toàn không sợ Diệp gia.
Nhưng đây là một ân tình lớn mà Diệp Vũ Lăng dành cho tôi. Trong lòng tôi có chút băn khoăn.
Tôi đang nghĩ cách từ chối một cách khéo léo, Diệp Vũ Lăng lại cười nói: "Chúng ta là bạn bè, chuyện nhỏ này mà tôi không giúp được, thì còn gọi là bạn bè sao?"
Lời nói đã đến mức này, nếu tôi không đồng ý thì quả thật là làm mất mặt Diệp Vũ Lăng và Diệp Gia.
"Vậy thì cảm ơn." Tôi nói.
Diệp Vũ Lăng vui vẻ gật đầu: "Cũng không phải người ngoài, khách sáo gì chứ."
Sự nhiệt tình của cô ấy khiến tôi có chút bối rối.
Diệp Vũ Lăng nhận ra sự ngại ngùng và căng thẳng của tôi, khẽ mỉm cười, ôm vai tôi, áp vào tai tôi nhỏ giọng nói: "Có phải là cô đang nghĩ tôi có âm mưu gì không?"
Tôi im lặng, cô ấy quả thật quá thẳng thắn.
"Yên tâm đi." Cô ấy thì thầm, "Ông nội của tôi nói, ông và Thất Nương cũng coi như quen biết cũ, vì cô là cháu gái của Thất Nương, nên cô cũng là bạn của Diệp gia, không cần phải khách sáo."
Tôi kinh ngạc, hóa ra bà nội tôi lại là quen biết cũ với ông nội Diệp?
Bà nội tôi năm xưa đã lăn lộn bao nhiêu, khắp thiên hạ đều có người quen biết. Vậy tại sao bà lại muốn trốn đến thôn làng hẻo lánh để lánh đời, chịu nhiều khổ sở như vậy?
Chẳng lẽ là năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Có phải là liên quan đến ông nội mà tôi chưa bao giờ gặp mặt?
Diệp Vũ Lăng bỗng kéo tay áo tôi, nói: "Tiểu Lâm, nhìn kìa, bắt đầu rồi."
Tôi suy nghĩ thêm vài phút, rồi nhìn đại diện Lưu gia lên đài phát biểu lời chào mừng. Người chủ trì lên sân khấu, tuyên bố bắt đầu đấu giá. Một thiếu nữ mặc trang phục cổ đại, dung mạo thanh tú, cầm một bức tranh đi lên đài. Bức tranh được mở ra, là một bức tranh sơn thủy, cảnh đẹp không thể tả, như là một ngày nắng nóng đột nhiên uống một ly nước đá lạnh, hoặc là giữa mùa đông đốt một đống lửa, khiến người xem cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Đây là 'Sơn thủy đồ' của Bạch Hồ tiên sinh," người chủ trì nói lớn, "Như mọi người tu đạo đều biết, sáu mươi năm trước, Bạch Hồ tiên sinh lừng lẫy danh tiếng. Ông lấy thư pháp nhập đạo, thư pháp ẩn chứa triết lý Thiên Đạo, thường xuyên ngắm nhìn và suy ngẫm có thể nâng cao tâm tính, rất có lợi cho tu hành của chúng ta."
"Giá trị của bức tranh này là một ngàn vạn, giá khởi điểm là một trăm vạn."
Tôi thầm than thở, món đồ đấu giá đầu tiên đã là một vật phẩm nặng ký như vậy. Không biết những món đồ sau này sẽ đắt đỏ đến mức nào. Tôi mua không nổi, lần này coi như được mở mang tầm nhìn.
Bức tranh này được những người ngồi dưới yêu thích tranh đấu giá, các phòng riêng vẫn không có động tĩnh. Diệp Vũ Lăng giải thích, bình thường các gia tộc lớn đều có rất nhiều linh họa tương tự. Tuy Bạch Hồ tiên sinh vẽ tranh không tệ, nhưng so với những gì các gia tộc lớn đang sở hữu thì không đáng chú ý.
Cuối cùng, bức tranh được bán với giá cao sáu ngàn vạn. Lưu gia cho phép trao đổi vật phẩm, người trúng đấu giá có thể dùng vật phẩm có giá trị tương đương để trao đổi, vì không phải tất cả người tu đạo đều có nhiều tiền mặt.
Sau đó, lại có thêm một số món đồ đấu giá, bao gồm cây gậy sét đánh, kiếm Kim Tiền, và pháp khí cổ đại. Tuy nhiên, tất cả đều là những mảnh vỡ, những thứ không thể sửa chữa được. Nếu là pháp khí cổ đại hoàn chỉnh, đó sẽ là bảo vật vô giá thực sự. Lưu gia đã có được chúng, tuyệt đối sẽ không bán đấu giá.
Điều khiến tôi bực bội là thanh kiếm Kim Tiền này lại được bán với giá cao ngất ngưởng 98 triệu. Thanh kiếm này rõ ràng không tốt bằng những thanh kiếm trong kho nhà tôi. Nghĩ lại việc tôi đã chia nhỏ và ném bỏ kiếm Kim Tiền trước đây, thật tiếc tiền mà!
Chú Hai Diệp mua được cây gậy gỗ sét đánh, nói là muốn làm cho Diệp Vũ Kỳ một thanh kiếm gỗ. Diệp Vũ Kỳ mặt mày hớn hở, đắc ý liếc nhìn Diệp Vũ Lăng, hất cằm lên đầy kiêu ngạo. Diệp Vũ Lăng lẩm bẩm một câu: "Ngây thơ."
Lúc này, người chủ trì nói: "Tiếp theo sẽ bán đấu giá một tấm Phù Lục. Các vị tham gia đấu giá của Lưu gia chúng tôi đều biết, Phù Lục bán tại đây của chúng tôi chắc chắn không phải loại bình thường."
Hắn vỗ tay ra hiệu, một thiếu nữ thanh tú bưng một chiếc hộp gấm màu đỏ đến, đặt trước mặt người chủ trì trên bục đấu giá.
"Mời quý vị xem." Hắn mở nắp hộp, đồng thời rót một tia Linh khí nhàn nhạt vào trong. Tấm Phù Lục trong hộp lập tức tỏa ra một tầng ánh sáng kim nhạt, dù ngồi xa nhất cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Những người ngồi dưới vang lên tiếng thở dài khe khẽ.
"Đây là Đại Cực Trấn Tà Phù, một loại bùa chú cao cấp, có thể tiêu diệt Lệ Quỷ cấp cao chỉ với một kích, và cũng có tác dụng kiềm chế nhất định đối với Nhiếp Thanh Quỷ." Người chủ trì nói lớn, "Như các vị đều biết, thời gian gần đây sẽ vô cùng nguy hiểm. Có một tấm Phù Lục như vậy để bảo vệ bản thân có thể cứu mạng bạn trong thời khắc quan trọng. Giá khởi điểm là ba mươi triệu, giá bắt đầu từ một triệu."
"Chú Hai," Diệp Vũ Kỳ kéo tay áo chú Hai Diệp, "Con muốn tấm Phù Lục này."
Chú Hai Diệp trách móc: "Cho dù nhà chúng ta có mua được tấm Phù Lục này thì cũng phải xem ý của ông nội."
Diệp Vũ Kỳ chu cái mỏ nhỏ nhắn, nũng nịu với chú Hai. Còn tôi, bị giá khởi điểm ba mươi triệu làm cho choáng váng. Những người ngồi dưới không ngừng tăng giá. Bỗng nhiên tôi nhận ra, việc tôi sử dụng Phù Lục như giấy trước đây có vẻ hơi xa xỉ.
Tôi nhỏ giọng hỏi Diệp Vũ Lăng: "Người chủ trì nói đến nguy hiểm gì vậy?"
Diệp Vũ Lăng cũng nhỏ giọng trả lời: "Chuyện này người tu đạo đều biết. Chẳng lẽ cô không nhận ra gần đây càng ngày càng xuất hiện nhiều quỷ quái cấp cao hơn sao? Từ hơn một năm trước, sau sự kiện Cổng Địa Ngục ở Hắc Thủy, Linh khí trên toàn thế giới bắt đầu trở nên không ổn định, và số lượng quỷ vật cấp cao xuất hiện ngày càng nhiều. Thậm chí Nhiếp Thanh Quỷ trước đây rất hiếm gặp cũng xuất hiện vài con gần đây. Nghe nói tình hình trong tương lai sẽ càng tồi tệ hơn, người tu đạo đều đang cố gắng tìm mọi cách để trở nên mạnh mẽ hơn."
Sắc mặt tôi cũng trở nên nặng nề. Tôi vốn nghĩ rằng mình chỉ là vận xui, thể chất "Conan" nên dễ gặp quỷ quái cấp cao, nhưng hóa ra mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.
Chuyện này tuyệt đối không thể để người thường biết, nếu không sẽ gây ra hoảng loạn và hậu quả khó lường.
"Tôi trả năm mươi triệu." Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên và nhận ra đó là phòng số 3, Chu Vân Mộc.
Bên cạnh Chu Vân Mộc là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc đồ đen, không nhìn rõ mặt. Nhưng nhìn từ dáng người, anh ta có vài phần giống Chu Nguyên Hạo.
Chắc chắn đó là Chu Nguyên Chính, con trai út của Chu Vân Mộc.
Tôi nhíu mày. Chu Vân Mộc lại muốn mua Phù Lục của tôi. Tấm Phù Lục này tôi đã rất vất vả vẽ ra, sau sáu lần thất bại, tôi gần như cạn kiệt Linh khí, còn suy yếu vài ngày, mới khó khăn lắm vẽ ra được một tấm, bị người cha ác độc cầm tới tay, tôi có chút không cam tâm.
Chu gia thế lực hùng mạnh, căn bản đấu giá có thể đạt tới tám chín mươi triệu, nhưng chỉ cần Chu Vân Mộc lên tiếng, những người khác không dám tranh cướp với ông ta, và tôi sẽ mất đi một khoản tiền lớn.