Cô Gái Địa Ngục
Chương 178: Đại Tiên, tha mạng
Edit: Frenalis
Vợ Lý Tam chớp mắt, thủng thỉnh nói: "chị Quách, tôi có một món hàng tốt, không biết chị có thu hay không?"
"Ồ?" Bà Quách vừa nhấp một ngụm trà, vừa nhíu mày hỏi: "Cô có thể có cái gì tốt?"
Vợ Lý Tam cười khặc khặc hai tiếng: "Đây là hàng cực phẩm." Bà ta bổ sung thêm: "Là đàn ông."
Bà Quách trừng mắt: "Cô đùa tôi à? Đàn ông thì chỉ có thể bán cho lò gạch, một đứa nhiều nhất cũng chỉ được một vạn tệ, sao lại là hàng tốt?"
"Người này khác," Vợ Lý Tam nịnh nọt tiến đến, "Cậu trai này có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, cả đời tôi chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy, y hệt như tiên đồng giáng trần. Chị bán đi sẽ hốt bạc, cam đoan sẽ kiếm được nhiều tiền."
Bà Quách không tin, cười nhạo nói: "Nơi hẻo lánh như làng các người, sao có thể có trai đẹp như vậy được?"
"Đây chẳng phải là may mắn của chúng tôi sao?" Vợ Lý Tam nói: "Cậu ta đến đây trú mưa, cùng đi với cậu ta còn có một người phụ nữ. Người phụ nữ kia đã được con trai trưởng thôn nhìn trúng, còn cậu trai này thì giao cho chị, rất hợp."
Bà Quách nheo mắt, hỏi: "Cô biết lai lịch của họ à? Sao lại dám ra tay? Nếu họ có thế lực gì, đến lúc bị phát hiện thì cả đám chúng ta đều xôi hỏng bỏng nát."
Vợ Lý Tam khoát tay: "Chị cứ yên tâm đi. Hai người họ đến đây bằng một chiếc xe van cũ nát. Nếu là người có tiền có thế, ai lại đi xe loại đó? Xe xịn tôi cũng đã từng thấy nhiều rồi. Hai người này, nhìn qua có vẻ vừa tốt nghiệp đại học, đi du lịch, xe họ không có GPS, hoàn toàn không có vấn đề gì."
Bà Quách trầm mặc, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, suy tư hồi lâu. Ngẩng đầu nhìn vợ Lý Tam, bà ta nói: "Xem hàng trước đã rồi tính."
Vợ Lý Tam vui mừng: "Đúng vậy! Mời chị đi theo tôi. Hai người họ đang ngủ trong phòng ngủ trên lầu. Tôi đã cho thuốc ngủ vào bữa tối, họ có thể ngủ li bì ba ngày ba đêm."
Bà Quách sai mấy gã đàn ông đi canh chừng những người kia, rồi theo vợ Lý Tam lên lầu, đi đến trước cửa phòng ngủ.
Bà Quách liếc mắt ra hiệu cho vợ Lý Tam gõ cửa trước. Vợ Lý Tam vội vàng làm theo, nhưng không có bất kỳ tiếng động nào từ trong phòng.
"Chị thấy chưa, tôi đã nói rồi, họ ngủ say như chết." Vợ Lý Tam mở cửa, trong phòng tối đen như mực, trên giường lờ mờ hiện ra hai dáng người.
Bà ta có chút đắc ý, bật đèn lên và bước thẳng đến: "chị Quách, tôi không nói khoác đâu. Ngay cả chị nhiều hiểu biết như vậy, cũng chưa chắc đã từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy. Những minh tinh điện ảnh trên TV cũng không bằng."
Nói xong, bà ta vén chăn lên. Sắc mặt bà Quách lập tức biến đổi. Vợ Lý Tam cúi đầu nhìn lại, trên giường hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai tấm chăn trắng tinh.
"Chuyện gì đây?" Vợ Lý Tam kinh hãi thốt lên, "Vừa rồi tôi còn rõ ràng nhìn thấy họ nằm ở đây mà."
Bà Quách nuốt nước miếng, chậm rãi lùi về phía cửa, vừa rồi bà ta cũng nhìn thấy hai bóng hình người, nói rõ không phải vợ Lý Tam đang gạt bà ta, huống chi bà ta cũng đã gặp không ít việc đời, biết chuyện này có chút tà môn, mặc kệ thật giả, tránh đi là tốt nhất.
Vừa mới lui ra cửa, bà ta đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm trên mặt đất, cơn gió mạnh từ đâu đó đột nhiên đóng sầm cửa phòng ngủ.
Vợ Lý Tam và bà Quách đều giật mình quay lại thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang lơ lửng trên giường.
Người đàn ông đó quả thực rất đẹp trai nhưng lại đang lơ lửng!
Ma, người đàn ông đó là ma!
Bọn họ sợ hãi đến mức không kịp hét lên. Chu Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng, vung tay lên, thân thể hai người mềm nhũn, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Tôi từ trong tủ bước ra nói với Chu Nguyên Hạo: "Sao anh không giết hai tên cầm thú này đi?"
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Giết bọn chúng sẽ làm bẩn tay anh. Yên tâm, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đến xử lý bọn chúng, lúc đó sẽ không đơn giản chỉ là chết."
Tôi tìm một sợi dây trong ba lô và buộc chặt hai người lại. Vừa làm xong thì nghe thấy tiếng bước chân ồn ào ở dưới lầu.
Lý Tam trở về cùng ba tên đàn ông trong làng.
Bà Quách đưa tới tổng cộng ba người phụ nữ, nên Lý Tam dẫn theo ba tên đàn ông độc thân muốn mua vợ. Tất nhiên, những người đàn ông đó chắc chắn phải đưa tiền cho hắn.
Lý Tam đi tới, châm thuốc cho ba gã cường tráng rồi hỏi: "Chị Quách đâu?"
"Lên lầu xem hàng." Một người vừa hút thuốc vừa nói.
"Vậy thì đợi đi." Lý Tam nói với ba tên độc thân: "Các người đi chọn đi, không được phép táy máy."
Qua một hồi lâu, Lý Tam chờ đến mất kiên nhẫn, nói: "Để tôi lên lầu xem thế nào."
Một gã cường tráng thờ ơ xua tay, Lý Tam chạy lên cầu thang, vừa đến lối vào hành lang tầng hai, hắn đột nhiên phát ra một tiếng kêu nhỏ, lăn xuống cầu thang, va đập mạnh khiến đầu hắn chảy máu đầm đìa, lập tức ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Ba gã đàn ông cường tráng hốt hoảng đứng dậy, rút dao găm từ sau lưng ra. Ba tên thôn dân còn lại cũng vội vàng nhặt lấy bất kỳ vật gì có thể làm vũ khí, cảnh giác nhìn lên lầu hai.
"Ai ở đó?" - Một tên trong số họ cất tiếng hỏi lớn. "Ra đây!"
Không có tiếng trả lời. Hắn hỏi lại một lần nữa, rồi nghiêng người sang một tên khác, nói: "Đại Ngốc, lên đó xem sao."
Biệt danh Đại Ngốc, nhưng không hẳn là ngu ngốc. Đại Ngốc phản pháo. "Nhị Thù, lần trước gặp cảnh sát cũng là tao giải quyết. Sao lần này lại bắt tao đi? Phải thay phiên nhau chứ!"
Nhị Thù nhíu mày trừng mắt nhìn Đại Ngốc: "Sợ à? Không dám thì nói thẳng ra, lèm bèm cái gì!"
Đại Ngốc hất hàm nói: "Mày dám thì mày đi! Lần nào gặp chuyện nguy hiểm tao cũng phải xông pha, mày có bao giờ ra mặt? Mày không sợ à?"
Nhị Thù hừ lạnh một tiếng, cầm dao găm đi về phía cầu thang. Vừa đến đầu cầu thang, một cơn gió lạnh thổi qua, không biết từ đâu có cái nồi gang bay ra, đập trúng đầu hắn. Nhị Thù gục ngã xuống đất, không kịp kêu lấy một tiếng.
Đại Ngốc và một tên mập lùn khác hoảng sợ nhìn nhau, quay người bỏ chạy.
Bọn họ là dân buôn người, không phải kẻ liều mạng. Sống sót trên đường đời đầy rẫy nguy hiểm bấy lâu nay, họ dựa vào sự khôn ngoan và thức thời, chứ không phải võ thuật cao cường.
Đáng tiếc lần này không để bọn chúng toại nguyện. Khi hai tên vừa chạy đến cửa, hai cánh cửa bỗng đóng sầm lại, đập mạnh vào mặt chúng. Tiếng gãy xương giòn tan vang lên, cả hai đều ngã gục xuống đất.
Ba tên thôn dân còn lại, tay cầm cuốc, run rẩy nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Cuối cùng, họ ném vũ khí xuống đất, quỳ rạp van xin: "Đại Tiên, Đại Tiên, chúng tôi xin lỗi, xin tha mạng cho chúng tôi!"
Một cơn gió lạnh thổi qua, cả ba tên đều bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, ngất đi.
Tôi từ trên lầu đi xuống, cởi trói cho ba người phụ nữ. Họ kể rằng bị bà Quách lừa gạt từ các tỉnh thành khác đến đây. Trong đó có một người còn có bằng đại học. Bà Quách hứa sẽ giúp họ tìm được việc tốt với mức lương bốn năm trăm tệ một ngày, họ tin tưởng nên gật đầu đồng ý.
Tôi bế đứa bé sơ sinh ra ngoài và giao cho họ. Sau đó, tôi bảo họ cùng vào chiếc xe van của tôi. Đoán chừng vợ chồng Lý Tam muốn chiếm đoạt chiếc xe nên cố tình để đậu nó ở trong sân, không cho ai đụng vào.
Chu Nguyên Hạo và tôi lên xe. Tôi bỗng nhìn thấy những bó đuốc lắc lư. Hóa ra những người trong làng phát hiện ra sự việc không đúng nên cầm vũ khí đuổi theo chúng tôi.
Thôn làng này nổi tiếng là nơi tập trung nhiều người độc thân. Dân số thôn không đông, nhưng phần lớn đều là những kẻ lười biếng, thân thể khỏe mạnh nhưng không chịu đi làm, chỉ quanh quẩn ở nhà uống rượu đánh bài. Không có cô gái nào chịu lấy họ, họ chỉ có thể mua vợ từ đám buôn người.
Tôi nhìn ra ngoài và đếm được có ít nhất 40-50 người đàn ông vạm vỡ. Khó có thể chống lại số lượng đông đảo như vậy. Tôi không dám triệu hồi Kim Giáp Tướng Quân vì điều đó đồng nghĩa với việc sát hại nhiều người vô tội, đó là tội ác tày trời. Cho dù ông trời có tha thứ thì luật pháp cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.
Chu Nguyên Hạo hét lớn: "Bám chặt vào!"
Anh đạp ga, chiếc xe van lao vút đi, hướng về phía cổng thôn. Tôi bám chặt lấy dây an toàn, cảm nhận bầu không khí của ngôi làng này bao trùm bởi một luồng quỷ khí mãnh liệt, đặc biệt là khu vực cổng thôn.