Cổ Đạo Thần Ký
Chương 52: 52: Quán Trọ
Thanh Hải quốc, một trong những quốc gia giàu có nhất đại lục chờ trở thành bến cảng trung gian trao đổi hàng hóa nhộn nhịp nhất, từ xa đã có thể nhìn thấy sự phồn thịnh qua những tòa lâu nhiều tầng cao vút và những cây cầu bắc ngang qua con sông nhỏ nối liền tòa lâu ở hai bên bờ với nhau, không chỉ có tiếng giao thương ồn ào mà còn có cả tiếng ca hát đàn múa ở nhưng sân khấu được xây dựng trên cầu cao.
Lạc Tư Thần dẫn theo ba người một gà đi trên đường phố, nhan sắc của bọn họ khiến cho không ít người xung quanh liếc nhìn, vì để tránh rắc rối nên Lạc Tư Thần chỉ mặc thường phục mua đại ở một cửa tiệm y phục trên phố.
Y rẽ vào một quán trọ lớn nhất ở nơi này, tiểu nhị lập tức chạy tới đón tiếp " Mời quý khách vào tiệm, không biết ngài muốn thuê phòng hay ăn cơm ạ?".
Lạc Tư Thần trả lời " Lấy cho ta một phòng loại tốt".
Tiểu nhị nghe xong liền niềm nở hơn gấp hai lần " Quý khách đến thật đúng lúc, vừa hay còn lại một phòng thượng hạng còn trống, vài ngày nữa là tới lễ hội lớn của Thanh Hải quốc, số người đổ về đây thật sự quá đông, đến muộn một chút là hết mất phòng đấy ạ".
Lạc Tư Thần không ngờ bản thân chọn một phương hướng đi bừa mà lại đến nơi này đúng lúc như vậy, xem ra linh tính mách bảo không tồi.
Tiểu nhị nhìn bọn họ một hồi hơi khó nói " Các vị tổng cộng có ba người, thuê một phòng liệu có chật quá không?".
Lạc Tư Thần nhìn tiểu nhị một cái y liền biết ý im miệng lại, nhìn nhóm Lạc Tư Thần tuy ăn mặc giản dị nhưng khí chất ai cũng không tầm thường, nói không chừng là tán tiên tới đây tham dự lễ hội, mà chuyện của giới tu luyện có rất nhiều thứ kì lạ mà người thường khó hình dung được, tốt nhất không nên quá tò mò, chỉ cần kiếm được tiền là được.
Đúng lúc Lạc Tư Thần định thanh toán thì có hai người đi từ bên ngoài vào ném lên bàn hai thỏi vàng hống hách nói " Lấy cho bổn tiểu thư một căn phòng tốt, nhanh lên".
Tiểu nhị nhìn hai thỏi vàng có chút lung lay nhưng vẫn kiên định đáp lại " Vị tiểu thư này, căn phòng cuối cùng của bổn quán được vị khách quan bên này đã đặt trước rồi".
Cô gái vừa rồi ăn mặc vô cùng chói mắt, chưa nói tới bộ y phục thuê hoa văn bằng vàng, đến cả trang sức trên đầu cũng đều là đá quý hiếm, khắp người không chỗ nào là không toát ra mùi tiền.
Nhưng cổ nhân nói không sai, cái gì quá nó cũng không tốt, cả người lấp lánh ánh kim khiến cho cô ta trông như một cái giá trang sức di động, chủ yếu là do nhan sắc không đủ khiến cho bị những thứ xung quanh che lấp đi.
Nếu hỏi ấn tượng về cô ta là gì thì có khi khó có ai nhớ được dung mạo và chỉ nhớ về đống trang sức đắt tiền mà cô ta đeo mà thôi.
Triệu Như Ý nhìn đám Lạc Tư Thần bằng nửa con mắt " Vừa nhìn là biết loại nhà nghèo, có chút tư sắc dựa vào mặt để kiếm cơm cũng dám tranh giành với bổn tiểu thư".
Cô ta lại lấy ra một thỏi vàng ném cho tiểu nhị " Bọn họ chắc là chưa trả tiền phòng đi, bổn tiểu thư trả trước, căn phòng này là của bổn tiểu thư".
Lạc Tư Thần vẫn nhìn nàng ta không chút biểu cảm, y không tức cũng chẳng giận, chỉ cảm thấy nực cười " Vị tiểu thư này vừa nhìn là biết gia thế không tầm thường".
Triệu Như Ý nghe vậy liền phổng mũi ngẩng cao đầu, Lạc Tư Thần nói tiếp " Đúng là không tầm thường thật, đến cả lễ nghi trước sau cũng không biết".
Triệu Như Ý tức giận tới nói lắp " Ngươi...!ngươi...!ngươi dám nói ta, có giỏi ngươi trả giá cao hơn ta đi, không thì đừng có lẻo mép".
Lạc Tư Thần cười cười rồi móc từ trong túi trữ vật ra một viên linh thạch, để mà nói thì linh thạch có giá trị cao hơn đá quý vàng bạc ở nhân gian rất nhiều, chỉ tiếc chỉ có tu luyện giả mới dùng được hết tác dụng của nó, người bình thường cùng lắm chỉ có thể dùng để ngắm mà thôi.
Linh thạch hình thành tại nơi có linh mạch hội tụ, số lượng tuy không ít nhưng đều bị các môn phái chiếm lấy cho nên ở nhân gian rất ít khi gặp được chúng, mặc cho việc linh thạch người thường không thể sử dụng được, không ít thương nhân vẫn tìm kiếm nguồn hàng để bán lại giá cao cho các tán tu rải rác khắp đại lục.
Trưởng quầy nghe có ồn ào liền nhanh chân chạy tới, tiểu nhị thấy liền nói nhỏ với ông ta về tình huống nơi này.
Trưởng quầy vừa nghe liền hiểu, ông ta nhìn đống vàng trên bàn và viên linh thạch trong tay Lạc Tư Thần thì hai mắt sáng lên.
Triệu Như Ý cũng không kém, nàng ta không ngờ tới Lạc Tư Thần vậy mà có thể lấy ra thứ như linh thạch, chẳng nhẽ hắn là tu luyện giả, mà cùng lắm chỉ là một tán tu lang bạt mà thôi, cũng vì sĩ diện mà lấy ra linh thạch làm vật trao đổi, đúng là không biết điều.
" Hai vị khách quý hãy bình tĩnh, như thế này, vừa hay có một vị khách trả phòng, ta lập tức cho người dọn dẹp".
Lạc Tư Thần khoanh tay trước ngực " Ta muốn chính là căn phòng kia, không đổi".
Triệu Như Ý thấy vậy cũng lấy ra thêm ba thỏi vàng nữa " Ta cũng muốn căn phòng kia, số vàng này tính ra giá trị cao hơn một viên linh thạch kia rồi chứ".
Lạc Tư Thần không nhượng bộ, y lấy ra thêm một viên linh thạch nữa.
Triệu Như Ý tức điên lên, nàng ta lôi hết vàng trong người ra thêm được mười thỏi vàng liền đổ hết ra " Đây, bổn tiểu thư trước giờ chưa từng phải nhường nhịn ai, thứ ta muốn nhất định phải lấy được, không phải chỉ là linh thạch thôi sao, nhà ta có đầy, chẳng qua bổn tiểu thư không mang đi mà thôi".
Triệu Như Ý vẫy tay với tùy tung sau lưng mình " Mau hồi phủ bảo cha ta đưa tới một đống linh thạch đây".
Đế Lân không nhịn nổi cười " Đúng là thổ hào, chủ nhân, hay là chúng ta nhường cho cô ta đi".
Lạc Tư Thần cười nhếch môi đầy mị khí " Được, thấy vị tiểu thư này hao công tổn sức như vậy, ta đây liền xin rút lui thôi", y lấy lại hai viên linh thạch rồi đặt lên bàn giá tiền đúng với ban đầu của cửa tiệm " Ta lấy căn phòng mới có người rời đi kia".
Dẫu sao y cũng quen màn trời chiếu đất, có phòng hay không cũng không quan trọng.
Triệu Như Ý tức nổ đom đóm mắt, vốn dĩ nàng ta chỉ cần tốn hai thỏi vàng để thuê phòng trọ, giờ toàn bộ vàng trên người đều bị lấy ra, về nhà nhất định sẽ bị cha mắng cho một trận.
Chỉ tại cái tên nam nhân đáng ghét kia khiêu khích.
Trưởng quầy ôm vàng như bảo bối nhanh chóng cất đi, tiểu nhị nhanh chóng dẫn đường cho Triệu Như Ý lên phòng trong nơm nớp lo sợ.
Cô ta đi được nửa cầu thang lại chạy xuống chỉ tay vào mặt Lạc Tư Thần nói " Tu luyện giả thì sao chứ? cùng lắm là một tán tu đầu đường xó chợ, ta nói cho ngươi biết, tỷ tỷ của ta còn là đệ tử chân truyền của Linh Quan Thượng Môn, ngươi tốt nhất chạy nhanh đi, để ta báo tin cho tỷ tỷ thì ngươi không sống nổi đâu".
Lạc Tư Thần bị mắng một hồi ngơ ngác luôn, y phóng ra một luồng linh lực cực yếu nhưng cũng đủ khiến cho Triệu Như Ý bị đánh bay ra một đoạn " Ai cho phép ngươi dám chỉ tay vào mặt ta?".
Bốn người Lạc Tư Thần đang ngồi quanh một cái bàn gỗ uống trà, Tiểu Đằng Xà xem kịch chán rồi liền không chịu được phát ngôn ra một câu " Lâu rồi ta mới gặp một người thú vị như cô ta".
Gà đen cũng thêm vào một câu " Đúng, rất là ngu ngốc".
Triệu Như Ý bò dậy vẫn còn choáng váng lại nghe có người mắng mình ngu ngốc liền lớn tiếng quát lại Lạc Tư Thần " Ngươi dám mắng ta ngu ngốc, ngươi hãy đợi đấy, ta phải đi tìm tỷ tỷ của ta trả thù".
Lạc Tư Thần ngơ ngác đáp " Ta đâu có nói ngươi ngu ngốc".
Triệu Như Ý tròn mắt tức giận " Khi nãy ta nhìn rõ ba ngươi bọn họ không mở miệng, không phải ngươi nói thì chẳng lẽ là con gà kia nói hay sao?".
Lạc Tư Thần rất muốn rằng quá thực là do con gà kia nói nhưng Triệu Như Ý đã chạy đi mất rồi.
Y chỉ đành thở một hơi đăm chiêu nhìn con gà đang giả vờ kêu quang quác kia.
Lạc Tư Thần vẫy tay gọi tiểu nhị tới rồi nói với Tiểu Đằng Xà, Ngân Anh và Đế Lân " Gọi món đi, bữa này không cho con gà kia ăn".
Để Lân đặc biệt thích trêu chọc con gà này cho nên nghe vậy hắn là người cười lớn nhất.
Tiểu Tề vỗ cánh kháng nghị nhưng bất thành, nó thật là rủi thân mà..