Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 72: Mua nhà
"Khách quan, mời vào! Ngài muốn ăn gì? Chúng tôi có đầy đủ món!" Hai ngày nay, tửu lầu Triệu gia vẫn luôn đông khách, tiểu nhị bận rộn không ngớt.
Một khách nhân dẫn theo gia đình phẩy tay gọi tiểu nhị: "Đem các món ngon ở đây, cà hồng lâu, ngỗng yên chi và tạc chim cút đều mang lên. Thêm vài món nhỏ và một bình rượu gạo nhé!" Hôm nay là đại thọ của nương khách nhân này, cả nhà ra ngoài ăn một bữa thật ngon. Lần trước, khách nhân này đã thử ba món này ở tiệc mừng thọ Triệu lão gia và thấy rất ngon, nương của hắn chắc chắn sẽ thích!
Tiểu nhị cười đáp: "Vâng! Mời ngài lên lầu!" Họ được đưa lên lầu hai vào một phòng riêng, tiểu nhị nói: "Ngài chờ một lát, món ăn sẽ sớm được mang lên!"
"Lão đại, đồ ăn ở đây thật sự ngon sao?" Lão thái thái nghi ngờ nhìn nhi tử.
Vị khách nhân rót trà cho nương của mình, mỉm cười: "Nương yên tâm, nhất định sẽ ngon! Hôm kia ở tiệc mừng thọ của Triệu lão gia, con đã nếm thử! Ngon hơn cả Bách Thiện Lâu!"
Vị phu nhân liền liếc phu quân một cái, có chút lo lắng: "Một bàn như vậy ít nhất cũng phải bảy tám lượng bạc nhỉ?"
"Xứng đáng!" Khách nhân ôm tiểu nhi tử vào lòng, nhìn tức phụ với nụ cười tự hào. "Đây là những món ăn truyền thống từ thời tiền triều, thậm chí hoàng đế cũng đã từng thưởng thức! Quá trình chế biến rất công phu, giá cả cao cũng là điều bình thường."
"Thật vậy sao?" Vị phu nhân lấy khăn lau miệng cho tiểu nhi tử, nói tiếp: "Thiếp nghe nói mấy món ở Bách Thiện Lâu cũng được làm bởi ngự trù. Nếu tướng công nói món ở đây ngon hơn, thì thiếp phải nếm thử cho bằng được!"
"Ngự trù ư? Đó chỉ là lời đồn thôi. Nàng biết đấy, món ở Bách Thiện Lâu cũng chỉ ngang tầm một tiệm ăn bình thường thôi!" Vị khách nhân nói hơi chua xót: "Một đĩa ở đó cũng mất ba bốn lượng bạc, còn ở đây chắc chắn rẻ hơn nhiều!"
Lúc này, tiểu nhị bưng các món ăn lên, trình bày khéo léo và giới thiệu từng món một.
Vị phu nhân hầu hạ gắp cho lão thái thái hai đũa đồ ăn, sau đó tự gắp một miếng ngỗng yên chi. Món này nhìn hấp dẫn, tiểu nhị nói rằng đây là món yêu thích của quý nữ thời tiền triều, nên nàng rất mong đợi. Vừa cho vào miệng, vị phu nhân liền cảm nhận được vị béo ngậy mà không ngán, không chút mùi tanh, thật sự khiến người ta yêu thích.
"Hương vị quả thật ngon hơn Bách Thiện Lâu!" Mắt của vị phu nhân sáng lên, khen tướng công. Tiểu nhi tử của bọn họ thì tỏ ra rất hào hứng, tay chân vụng về đòi ăn thêm.
Lão thái thái thấy tôn tử của mình ăn ngon miệng thì cũng vui mừng, bắt đầu gắp thức ăn cho tôn tử: "Bảo bối ngoan, nếm thử món này đi, ngon lắm đó!"
Bảo bối tôn tử há miệng ăn, tay nhỏ đùa nghịch trong chén. Vị phu nhân và lão thái thái thấy thế thì rất vui vẻ, vội vàng gắp thêm cho bé. Nhìn tôn tử của mình ăn uống ngon lành như vậy, lão thái thái cảm thấy rất vui vẻ, quên luôn về vấn đề tiền bạc.
"Tướng công nói quả không sai. Đồ ăn ở đây đúng là ngon hơn Bách Thiện Lâu! Mới có bảy tám lượng bạc, thật sự rẻ hơn nhiều! Lần sau, chúng ta lại đưa nương đến ăn mừng sinh thần lần nữa đi!"
"Cha! Nương! Ngon quá! Ngon quá!" Tiểu nhi tử tay chân béo núng nính, miệng bập bẹ nói không rõ.
Đứa nhỏ cúi đầu ăn lấy ăn để, thỉnh thoảng ngẩng lên gọi nương xin thêm miếng thịt ngỗng. Cuối cùng, bé ăn đến no căng, lăn ra mà ngủ.
Lão thái thái thấy tôn tử bảo bối ăn uống vui vẻ, lòng cũng cảm thấy hạnh phúc. Hơn nữa, món ăn quả thật rất ngon, theo như tiểu nhị giới thiệu thì đây là món ăn quý nhân thời trước rất ưa thích. Bà mỉm cười mãn nguyện, liên tục khen ngợi nhi tử hiếu thuận.
Dù nhà bọn họ giàu có, nhưng để xa xỉ ăn bàn tiệc như vậy cũng không thể thường xuyên, một năm chỉ có thể một hai lần. Hán tử săn sóc tức phụ, đem miếng chim chút cuối cùng gắp vào chén của tức phụ, thừa dịp lão thái thái đang lo cho tôn tử, tiến đến bên tai tức phụ lặng lẽ nói: "Chờ đến sinh thần của nàng, ta sẽ lén mua về cho nàng ăn." Vị phu nhân liền đỏ mặt, lão thái thái nhìn sang, vuốt đầu tôn tử, cười lắc đầu.
*
Tửu lâu Triệu gia ngày càng đông khách, thì Bách Thiện Lâu ngày càng kém, những khách quen trước kia của Bách Thiện Lâu đều sang tửu lâu của Triệu gia bên kia. Tôn lão gia cũng không thể nói gì, người ta làm ăn đứng đắn bằng đồ ăn ngon, nói thế nào cũng có lý.
Tôn lão gia đi hỏi thăm xem tửu lâu Triệu gia có công thức nào không, nhưng không hỏi được. Nghĩ đến chuyện cũ, ông cũng không dám phái người đi tửu lâu Triệu gia trộm công thức nữa, nếu như bị bắt lần nữa thì quan huyện cũng sẽ không bảo vệ ông ta như lần trước.
Ông ta cũng muốn đào đầu bếp của tửu lâu Triệu gia về, nhưng đầu bếp ở đây đã làm mười mấy năm, tiền công cao, đầu bếp này cũng không có ý định rời đi, căn bản là không thể đào được.
Vì thế, Tôn lão gia chỉ có thể liên tục lôi mấy "ngự trù" ở Bách Thiện Lâu ra mắng, thúc giục nhanh chóng nghiên cứu ra món ăn mới để thu hút khách hàng quay trở lại. Nhưng "ngự trù" ấy chỉ có nửa xô nước, làm sao có thể nghĩ ra được món ăn mới chứ? Thấy Tôn lão gia vẫn muốn tiếp tục mắng, hắn đặt dao xuônv, nói: "Nếu ngài không hài lòng, tôi đi đây!"
Người này cũng không sợ bị Tôn lão gia sa thải, tên tuổi hắn đã nổi danh ở hai cái trấn lân cận, cùng lắm thì đi tìm đường sống ở trấn khác thôi!
Tôn lão gia sắc mặt xanh mét, một hơi nghẹn ở ngực, may mà không bị sặc, chỉ có thể ngăn nén cơn tức. Nếu hiện tại Bách Thiện Lâu không có "ngự trù" này, thì mọi sinh ý còn lại đều sẽ bị đoạt đi.
Tôn lão gia lại càng tức, tuổi không còn trẻ, không bao lâu thì ngã bệnh, đại phu khuyên phải tĩnh dưỡng, cũng không biết khi nào mới khỏe lại.
Đường Viễn nghe tin, thở phào, trên mặt cười tươi hơn. Nhưng hắn nhanh chóng quay sang khuyên Tô phụ đi thư viện.
Vốn dĩ Tô mẫu và Tô Nặc đều tán thành, nhưng Tô phụ lại nhất quyết không chịu.
"Sao ông lại cứng đầu thế! Ngần ấy năm! Nếu ông sớm đi thì đã có thể bái tiên sinh, nói không chừng đã sớm thi đậu rồi đấy!" Tô mẫu tức giận đến đỏ mắt: "Hiện tại tiểu Viễn đã tìm hiểu xong rồi, sao ông lại không chịu đi cơ chứ!"
Tô phụ trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Tiểu Viễn nói, vào thư viện là phải thi, tôi lớn tuổi như vậy, người ta sẽ chê cười."
Tô mẫu tức giận đến mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói: "Ai dám chê cười chứ! Nhiều nơi vẫn có người thi nhiều lắm không đậu, cho dù là bảy tám chục tuổi mà thi đậu, thì ai cũng sẽ chúc mừng! Những tiên sinh ở thư viện cũng không chấp nhặt chuyện tuổi tác này đâu!"
"Hơn nữa, từ trước đến giờ tui chưa thấy ông lại xem trọng chuyện này như vậy!"
Tô Nặc thấy nương tức giận, vội vàng xoa lưng nương, rồi khuyên Tô phụ: "Cha, cha cứ nghe theo nương đi mà."
Tô phụ im lặng, chỉ lắc đầu.
Đường Viễn nhìn một lát, mở miệng nói: "Tô bá phụ, có phải ngài lo lắng về phí nhập học không?"
Thư Viện Bạch Lộ, một năm học phí nhập học ít nhất hai mươi lượng, chưa kể các ngày lễ Tết và quà tặng cho tiên sinh.
Tô mẫu nghe vậy sửng sốt, thấy phu quân của mình cứng đờ, liền biết Đường Viễn đã đoán đúng.
Bà lại tức giận, ngồi xuống bên cạnh Tô phụ, nhìn về phía ông: "Nếu thật sự lo lắng, thì cứ yên tâm đi."
"Ta và Nặc ca nhi cũng tích cóp được chút tiền, tiền học phí đã đủ rồi."
Tô Nặc cũng phụ họa: "Đúng vậy, cha, ngài hãy thử xem."
Tô phụ nhìn Tô mẫu và Tô Nặc, thở dài: "Tiền học phí thì có thể trả, nhưng rồi quà cáp lễ nghĩa này nọ, nhà ta đã không có dư giả gì rồi. Nếu lần này ta thi không trúng, thì sau này sẽ ra sao cơ chứ?"
Tô phụ còn lo lắng về một điều nữa, đó chính là của hồi môn của Tô Nặc. Nếu đem tiền đi nộp học phí, mà ông không trúng, thì chẳng lẽ mất trắng luôn của hồi môn của Nặc ca nhi sao?
Tô mẫu không nói gì, Tô phụ vỗ tay an ủi bà.
Đường Viễn suy nghĩ một hồi, tiến lên nói với Tô phụ và Tô mẫu: "Nếu bá phụ, bá mẫu lo lắng về vấn đề học phí, không bằng phí nhập học này để con cho ngài mượn?"
Tô phụ kinh hãi: "Không thể!"
"Việc gì mà không thể" Đường Viễn chắp tay hướng Tô phụ: "Đây không phải con cho ngài, chỉ là mượn thôi, sau này ngài trả lại vẫn được."
Tô Nặc nhấp môi, định nói gì với Đường Viễn, nhưng Đường Viễn nhẹ lay tay, khiến Tô Nặc lại nuốt lời vào, chỉ lặng lẽ bước gần hơn, chọc một ngón tay vào hắn.
Tô mẫu do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng cắn răng đồng ý, bà cảm kích nói với Đường Viễn: "Hảo hài tử, đa tạ con."
Sau đó mọi người khuyên can mãi, cuối cùng Tô phụ cũng đồng ý.
Sau khi đồng ý, Tô Phụ càng chăm chỉ đọc sách hơn, buổi tối đèn tắt muộn hơn thường ngày một canh giờ.
Bên này thuyết phục xong Tô phụ, Đường Viễn bèn dẫn Tô Nặc đi xem nhà ở.
Triệu thiếu gia lúc này đã có tin tức, nghe nói có cả Triệu lão thái góp công.
Triệu lão thái ngày càng lớn tuổi lại càng kén ăn, từ khi ăn ba món do Đường Viễn nấu, khó khăn lắm mới khiến bà có một bữa ăn thoải mái. Nghe nói Đường Viễn muốn mua nhà ở trấn trên, bà còn cố ý hỏi bằng hữu xung quanh, cho nên Triệu thiếu gia mới nhanh chóng mang tin đến như vậy.
Triệu thiếu gia dẫn Đường Viễn và Tô Nặc đi xem nhà ở. Chỗ đầu tiên là một tòa nhà hai tầng, đoạn đường không xấu nhưng cũng không tốt, chỉ là có phần cũ kỹ, nếu muốn ở thì cần đại tu một phen, chủ nhà chào giá 120 lượng.
Chỗ thứ hai cũng là một tòa nhà hai tầng, đoạn đường tạm được, nhưng cách vách trước kia là chỗ ở của một tội quan, giờ không ai ở, hoang phế không ai xử lý, có phần âm u, chủ nhà thì ra giá một trăm lượng.
Mà nơi thứ ba là nhà một người bạn của Triệu lão thái, đoạn đường tốt hơn chỗ thứ hai một chút, tuy cũng là tòa nhà hai tầng, nhưng không rộng bằng, chào giá 150 lượng.
Triệu thiếu gia hỏi: "Thế nào, ba chỗ ta đã cho ngươi xem, ngươi thấy chỗ nào ổn không?"
Đường Viễn suy nghĩ một hồi, thì thầm với Tô Nặc một lát, rồi nói: "Ta muốn chỗ thứ ba."
Tòa nhà thứ ba nhìn có vẻ mới mẻ, bên trong hoa cỏ được chăm sóc rất tốt, như thường xuyên có người chăm sóc. Đoạn đường cũng đẹp, cách cửa hàng không xa. Dù diện tích nhỏ hơn hai chỗ kia, nhưng nếu sau này hắn và Nặc ca nhi sinh thêm hai đứa nhỏ, ở cùng với Tô phụ Tô mẫu vẫn được.
"Ha ha ha, ánh mắt Đường lão bản thật không tồi, ta cũng thấy chỗ này tốt nhất!" Triệu thiếu gia vỗ vai Đường Viễn: "Đây là chỗ bạn của nãi nãi ta trước đây dùng làm để đón dâu, bên trong đồ đạc đều tốt. Ngài ấy nói, nếu gặp người hợp mắt, thì ngay cả đồ đạc bên trong cũng sẽ tặng kèm theo!"
Đường Viễn và Tô Nặc ánh mắt sáng lên, lập tức nói: "Vậy quyết định chọn căn này đi!"
150 lượng tuy rằng cũng mắc, nhưng đồ nội thất bên trong quả thật rất có giá trị!
Một khách nhân dẫn theo gia đình phẩy tay gọi tiểu nhị: "Đem các món ngon ở đây, cà hồng lâu, ngỗng yên chi và tạc chim cút đều mang lên. Thêm vài món nhỏ và một bình rượu gạo nhé!" Hôm nay là đại thọ của nương khách nhân này, cả nhà ra ngoài ăn một bữa thật ngon. Lần trước, khách nhân này đã thử ba món này ở tiệc mừng thọ Triệu lão gia và thấy rất ngon, nương của hắn chắc chắn sẽ thích!
Tiểu nhị cười đáp: "Vâng! Mời ngài lên lầu!" Họ được đưa lên lầu hai vào một phòng riêng, tiểu nhị nói: "Ngài chờ một lát, món ăn sẽ sớm được mang lên!"
"Lão đại, đồ ăn ở đây thật sự ngon sao?" Lão thái thái nghi ngờ nhìn nhi tử.
Vị khách nhân rót trà cho nương của mình, mỉm cười: "Nương yên tâm, nhất định sẽ ngon! Hôm kia ở tiệc mừng thọ của Triệu lão gia, con đã nếm thử! Ngon hơn cả Bách Thiện Lâu!"
Vị phu nhân liền liếc phu quân một cái, có chút lo lắng: "Một bàn như vậy ít nhất cũng phải bảy tám lượng bạc nhỉ?"
"Xứng đáng!" Khách nhân ôm tiểu nhi tử vào lòng, nhìn tức phụ với nụ cười tự hào. "Đây là những món ăn truyền thống từ thời tiền triều, thậm chí hoàng đế cũng đã từng thưởng thức! Quá trình chế biến rất công phu, giá cả cao cũng là điều bình thường."
"Thật vậy sao?" Vị phu nhân lấy khăn lau miệng cho tiểu nhi tử, nói tiếp: "Thiếp nghe nói mấy món ở Bách Thiện Lâu cũng được làm bởi ngự trù. Nếu tướng công nói món ở đây ngon hơn, thì thiếp phải nếm thử cho bằng được!"
"Ngự trù ư? Đó chỉ là lời đồn thôi. Nàng biết đấy, món ở Bách Thiện Lâu cũng chỉ ngang tầm một tiệm ăn bình thường thôi!" Vị khách nhân nói hơi chua xót: "Một đĩa ở đó cũng mất ba bốn lượng bạc, còn ở đây chắc chắn rẻ hơn nhiều!"
Lúc này, tiểu nhị bưng các món ăn lên, trình bày khéo léo và giới thiệu từng món một.
Vị phu nhân hầu hạ gắp cho lão thái thái hai đũa đồ ăn, sau đó tự gắp một miếng ngỗng yên chi. Món này nhìn hấp dẫn, tiểu nhị nói rằng đây là món yêu thích của quý nữ thời tiền triều, nên nàng rất mong đợi. Vừa cho vào miệng, vị phu nhân liền cảm nhận được vị béo ngậy mà không ngán, không chút mùi tanh, thật sự khiến người ta yêu thích.
"Hương vị quả thật ngon hơn Bách Thiện Lâu!" Mắt của vị phu nhân sáng lên, khen tướng công. Tiểu nhi tử của bọn họ thì tỏ ra rất hào hứng, tay chân vụng về đòi ăn thêm.
Lão thái thái thấy tôn tử của mình ăn ngon miệng thì cũng vui mừng, bắt đầu gắp thức ăn cho tôn tử: "Bảo bối ngoan, nếm thử món này đi, ngon lắm đó!"
Bảo bối tôn tử há miệng ăn, tay nhỏ đùa nghịch trong chén. Vị phu nhân và lão thái thái thấy thế thì rất vui vẻ, vội vàng gắp thêm cho bé. Nhìn tôn tử của mình ăn uống ngon lành như vậy, lão thái thái cảm thấy rất vui vẻ, quên luôn về vấn đề tiền bạc.
"Tướng công nói quả không sai. Đồ ăn ở đây đúng là ngon hơn Bách Thiện Lâu! Mới có bảy tám lượng bạc, thật sự rẻ hơn nhiều! Lần sau, chúng ta lại đưa nương đến ăn mừng sinh thần lần nữa đi!"
"Cha! Nương! Ngon quá! Ngon quá!" Tiểu nhi tử tay chân béo núng nính, miệng bập bẹ nói không rõ.
Đứa nhỏ cúi đầu ăn lấy ăn để, thỉnh thoảng ngẩng lên gọi nương xin thêm miếng thịt ngỗng. Cuối cùng, bé ăn đến no căng, lăn ra mà ngủ.
Lão thái thái thấy tôn tử bảo bối ăn uống vui vẻ, lòng cũng cảm thấy hạnh phúc. Hơn nữa, món ăn quả thật rất ngon, theo như tiểu nhị giới thiệu thì đây là món ăn quý nhân thời trước rất ưa thích. Bà mỉm cười mãn nguyện, liên tục khen ngợi nhi tử hiếu thuận.
Dù nhà bọn họ giàu có, nhưng để xa xỉ ăn bàn tiệc như vậy cũng không thể thường xuyên, một năm chỉ có thể một hai lần. Hán tử săn sóc tức phụ, đem miếng chim chút cuối cùng gắp vào chén của tức phụ, thừa dịp lão thái thái đang lo cho tôn tử, tiến đến bên tai tức phụ lặng lẽ nói: "Chờ đến sinh thần của nàng, ta sẽ lén mua về cho nàng ăn." Vị phu nhân liền đỏ mặt, lão thái thái nhìn sang, vuốt đầu tôn tử, cười lắc đầu.
*
Tửu lâu Triệu gia ngày càng đông khách, thì Bách Thiện Lâu ngày càng kém, những khách quen trước kia của Bách Thiện Lâu đều sang tửu lâu của Triệu gia bên kia. Tôn lão gia cũng không thể nói gì, người ta làm ăn đứng đắn bằng đồ ăn ngon, nói thế nào cũng có lý.
Tôn lão gia đi hỏi thăm xem tửu lâu Triệu gia có công thức nào không, nhưng không hỏi được. Nghĩ đến chuyện cũ, ông cũng không dám phái người đi tửu lâu Triệu gia trộm công thức nữa, nếu như bị bắt lần nữa thì quan huyện cũng sẽ không bảo vệ ông ta như lần trước.
Ông ta cũng muốn đào đầu bếp của tửu lâu Triệu gia về, nhưng đầu bếp ở đây đã làm mười mấy năm, tiền công cao, đầu bếp này cũng không có ý định rời đi, căn bản là không thể đào được.
Vì thế, Tôn lão gia chỉ có thể liên tục lôi mấy "ngự trù" ở Bách Thiện Lâu ra mắng, thúc giục nhanh chóng nghiên cứu ra món ăn mới để thu hút khách hàng quay trở lại. Nhưng "ngự trù" ấy chỉ có nửa xô nước, làm sao có thể nghĩ ra được món ăn mới chứ? Thấy Tôn lão gia vẫn muốn tiếp tục mắng, hắn đặt dao xuônv, nói: "Nếu ngài không hài lòng, tôi đi đây!"
Người này cũng không sợ bị Tôn lão gia sa thải, tên tuổi hắn đã nổi danh ở hai cái trấn lân cận, cùng lắm thì đi tìm đường sống ở trấn khác thôi!
Tôn lão gia sắc mặt xanh mét, một hơi nghẹn ở ngực, may mà không bị sặc, chỉ có thể ngăn nén cơn tức. Nếu hiện tại Bách Thiện Lâu không có "ngự trù" này, thì mọi sinh ý còn lại đều sẽ bị đoạt đi.
Tôn lão gia lại càng tức, tuổi không còn trẻ, không bao lâu thì ngã bệnh, đại phu khuyên phải tĩnh dưỡng, cũng không biết khi nào mới khỏe lại.
Đường Viễn nghe tin, thở phào, trên mặt cười tươi hơn. Nhưng hắn nhanh chóng quay sang khuyên Tô phụ đi thư viện.
Vốn dĩ Tô mẫu và Tô Nặc đều tán thành, nhưng Tô phụ lại nhất quyết không chịu.
"Sao ông lại cứng đầu thế! Ngần ấy năm! Nếu ông sớm đi thì đã có thể bái tiên sinh, nói không chừng đã sớm thi đậu rồi đấy!" Tô mẫu tức giận đến đỏ mắt: "Hiện tại tiểu Viễn đã tìm hiểu xong rồi, sao ông lại không chịu đi cơ chứ!"
Tô phụ trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Tiểu Viễn nói, vào thư viện là phải thi, tôi lớn tuổi như vậy, người ta sẽ chê cười."
Tô mẫu tức giận đến mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói: "Ai dám chê cười chứ! Nhiều nơi vẫn có người thi nhiều lắm không đậu, cho dù là bảy tám chục tuổi mà thi đậu, thì ai cũng sẽ chúc mừng! Những tiên sinh ở thư viện cũng không chấp nhặt chuyện tuổi tác này đâu!"
"Hơn nữa, từ trước đến giờ tui chưa thấy ông lại xem trọng chuyện này như vậy!"
Tô Nặc thấy nương tức giận, vội vàng xoa lưng nương, rồi khuyên Tô phụ: "Cha, cha cứ nghe theo nương đi mà."
Tô phụ im lặng, chỉ lắc đầu.
Đường Viễn nhìn một lát, mở miệng nói: "Tô bá phụ, có phải ngài lo lắng về phí nhập học không?"
Thư Viện Bạch Lộ, một năm học phí nhập học ít nhất hai mươi lượng, chưa kể các ngày lễ Tết và quà tặng cho tiên sinh.
Tô mẫu nghe vậy sửng sốt, thấy phu quân của mình cứng đờ, liền biết Đường Viễn đã đoán đúng.
Bà lại tức giận, ngồi xuống bên cạnh Tô phụ, nhìn về phía ông: "Nếu thật sự lo lắng, thì cứ yên tâm đi."
"Ta và Nặc ca nhi cũng tích cóp được chút tiền, tiền học phí đã đủ rồi."
Tô Nặc cũng phụ họa: "Đúng vậy, cha, ngài hãy thử xem."
Tô phụ nhìn Tô mẫu và Tô Nặc, thở dài: "Tiền học phí thì có thể trả, nhưng rồi quà cáp lễ nghĩa này nọ, nhà ta đã không có dư giả gì rồi. Nếu lần này ta thi không trúng, thì sau này sẽ ra sao cơ chứ?"
Tô phụ còn lo lắng về một điều nữa, đó chính là của hồi môn của Tô Nặc. Nếu đem tiền đi nộp học phí, mà ông không trúng, thì chẳng lẽ mất trắng luôn của hồi môn của Nặc ca nhi sao?
Tô mẫu không nói gì, Tô phụ vỗ tay an ủi bà.
Đường Viễn suy nghĩ một hồi, tiến lên nói với Tô phụ và Tô mẫu: "Nếu bá phụ, bá mẫu lo lắng về vấn đề học phí, không bằng phí nhập học này để con cho ngài mượn?"
Tô phụ kinh hãi: "Không thể!"
"Việc gì mà không thể" Đường Viễn chắp tay hướng Tô phụ: "Đây không phải con cho ngài, chỉ là mượn thôi, sau này ngài trả lại vẫn được."
Tô Nặc nhấp môi, định nói gì với Đường Viễn, nhưng Đường Viễn nhẹ lay tay, khiến Tô Nặc lại nuốt lời vào, chỉ lặng lẽ bước gần hơn, chọc một ngón tay vào hắn.
Tô mẫu do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng cắn răng đồng ý, bà cảm kích nói với Đường Viễn: "Hảo hài tử, đa tạ con."
Sau đó mọi người khuyên can mãi, cuối cùng Tô phụ cũng đồng ý.
Sau khi đồng ý, Tô Phụ càng chăm chỉ đọc sách hơn, buổi tối đèn tắt muộn hơn thường ngày một canh giờ.
Bên này thuyết phục xong Tô phụ, Đường Viễn bèn dẫn Tô Nặc đi xem nhà ở.
Triệu thiếu gia lúc này đã có tin tức, nghe nói có cả Triệu lão thái góp công.
Triệu lão thái ngày càng lớn tuổi lại càng kén ăn, từ khi ăn ba món do Đường Viễn nấu, khó khăn lắm mới khiến bà có một bữa ăn thoải mái. Nghe nói Đường Viễn muốn mua nhà ở trấn trên, bà còn cố ý hỏi bằng hữu xung quanh, cho nên Triệu thiếu gia mới nhanh chóng mang tin đến như vậy.
Triệu thiếu gia dẫn Đường Viễn và Tô Nặc đi xem nhà ở. Chỗ đầu tiên là một tòa nhà hai tầng, đoạn đường không xấu nhưng cũng không tốt, chỉ là có phần cũ kỹ, nếu muốn ở thì cần đại tu một phen, chủ nhà chào giá 120 lượng.
Chỗ thứ hai cũng là một tòa nhà hai tầng, đoạn đường tạm được, nhưng cách vách trước kia là chỗ ở của một tội quan, giờ không ai ở, hoang phế không ai xử lý, có phần âm u, chủ nhà thì ra giá một trăm lượng.
Mà nơi thứ ba là nhà một người bạn của Triệu lão thái, đoạn đường tốt hơn chỗ thứ hai một chút, tuy cũng là tòa nhà hai tầng, nhưng không rộng bằng, chào giá 150 lượng.
Triệu thiếu gia hỏi: "Thế nào, ba chỗ ta đã cho ngươi xem, ngươi thấy chỗ nào ổn không?"
Đường Viễn suy nghĩ một hồi, thì thầm với Tô Nặc một lát, rồi nói: "Ta muốn chỗ thứ ba."
Tòa nhà thứ ba nhìn có vẻ mới mẻ, bên trong hoa cỏ được chăm sóc rất tốt, như thường xuyên có người chăm sóc. Đoạn đường cũng đẹp, cách cửa hàng không xa. Dù diện tích nhỏ hơn hai chỗ kia, nhưng nếu sau này hắn và Nặc ca nhi sinh thêm hai đứa nhỏ, ở cùng với Tô phụ Tô mẫu vẫn được.
"Ha ha ha, ánh mắt Đường lão bản thật không tồi, ta cũng thấy chỗ này tốt nhất!" Triệu thiếu gia vỗ vai Đường Viễn: "Đây là chỗ bạn của nãi nãi ta trước đây dùng làm để đón dâu, bên trong đồ đạc đều tốt. Ngài ấy nói, nếu gặp người hợp mắt, thì ngay cả đồ đạc bên trong cũng sẽ tặng kèm theo!"
Đường Viễn và Tô Nặc ánh mắt sáng lên, lập tức nói: "Vậy quyết định chọn căn này đi!"
150 lượng tuy rằng cũng mắc, nhưng đồ nội thất bên trong quả thật rất có giá trị!