Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 58: Nhiễm phong hàn
"Nặc ca nhi! Nặc ca nhi!" Hổ Tử sắc mặt nôn nóng gõ cửa liên tục.
Tô Nặc lúc này cũng vừa mới mơ màng tỉnh lại, chuẩn bị rời giường. Lại nghe được âm thanh nôn nóng của Hổ Tử, tức khắc tỉnh táo lại, vội mặc quần áo vào, rồi chạy ra mở cửa.
"Hổ Tử ca, làm sao vậy? Có chuyện gì?" Tô Nặc mở cửa, lập tức nhìn Hổ Tử hỏi.
Hổ Tử quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, thấy Tô Nặc bước ra, túm lấy Tô Nặc chạy về phía nhà kho nhỏ.
"Nặc ca nhi mau đến xem tam nhi đi! Tam nhi giống như bị sốt rồi, sờ trán nóng lắm. Ta gọi cỡ nào cũng không tỉnh!" Hổ Tử kéo Tô Nặc vào cửa, lại vội đem cửa đóng lại, ngăn gió lạnh thổi vào.
Tô Nặc nghe vậy, sắc mặt biến đổi, bổ nhào vào chỗ Đường Viễn đang nằm. Thấy hắn nằm co ro trong chăn, hô hấp nặng nề, sắc mặt ửng hồng. Cậu vội đưa tay lên trán của Đường Viễn, thấy rất nóng, hô hấp liền loạn.
Cậu quay đầu gấp gáp nói với Hổ Tử: "Hổ Tử ca, huynh giúp ta đỡ Viễn ca đến phòng nghỉ trước đi!"
"Được được!" Hổ Tử vỗ trán một cái, trách mình sao lại quên chuyện này. Hổ Tử cuống quít tiến lên cõng Đường Viễn lên lưng, đưa đến phòng nghỉ bên cạnh.
Tô Nặc ở phía sau dùng chăn bọc kín người Đường Viễn, ngăn gió lạnh thổi tới hắn. Cũng may là đi vài bước là tới, rất nhanh liền đem Đường Viễn đưa đến trên giường.
Tô Nặc vừa mới rời giường, trong chăn vẫn còn ấm. Cậu thấy Đường Viễn vẫn rụt người lại trong chăn, lại lấy thêm một cái chăn đắp thêm lên, tay dịch dịch góc chăn.
"Hổ Tử ca!" Tô Nặc cố nén cảm xúc lo lắng, nỗ lực để bản thân trấn định, quay đầu nói với Hổ Tử: "Huynh mau đến Bách Thảo Đường, thỉnh Lý đại phu lại đây đi!"
"Nga nga đúng đúng đúng! Nhìn đầu óc của ta này, thế nhưng lại quên cái này!" Hổ Tử ảo não mà dùng sức chụp lên đầu của mình, nói với Tô Nặc: "Vậy Nặc ca nhi ở chỗ này chiếu cố tam nhi đi! Ta đây liền đi thỉnh Lý đại phu!"
Nói xong, liền vội vàng chạy ra ngoài. Bọn Đại Tráng đã lấy xe lừa để về thôn, hiện tại còn chưa có tới, Hổ Tử chỉ có thể chạy bộ. Trời đông lạnh buốt, mặt trời vẫn chưa mọc, trên mặt đất phủ một lớp băng mỏng. Dù biết rằng chạy nhanh sẽ dễ bị ngã, nhưng hắn vẫn cố lao đi như bay, liên tục trượt ngã mấy lần mà chẳng hề dừng lại.
Tô Nặc nhíu chặt mày, cúi người vỗ nhẹ lên mặt Đường Viễn, lo lắng gọi khẽ: "Viễn ca! Viễn ca!"
Cậu gọi liên tục như vậy, mà Đường Viễn cũng chỉ khó chịu nhíu mày chứ không tỉnh lại, Tô Nặc theo bản năng dùng sức, nắm chặt tay Đường Viễn.
Đường Viễn như bị đau khẽ kêu "Tê" một tiếng, sau đó giãy giụa mở mắt. Ánh mắt hắn không có tiêu điểm, mơ màng dao động vài lần rồi mới dừng lại trên người Tô Nặc.
"Viễn ca!" Tô Nặc kinh hỉ kêu lên một tiếng, thân mình liền bò đến bên cạnh Đường Viễn.
Đường Viễn cảm thấy cơ thể nặng trĩu, tứ chi thì không thể nhấc nổi, đầu óc lại quay cuồng, choáng váng. Hắn nhận ra mình đang phát sốt, và cơn sốt này dường như khá nghiêm trọng.
Trong lòng hắn nặng nề thở dài, không kìm được mà tự trách. Thân thể này thật đúng như lời Hổ Tử nói, "thân kiều thịt quý," chỉ ngủ một đêm ở kho hàng thôi mà đã phát sốt. Đúng là vô dụng thật!
"Viễn ca, thực xin lỗi, đều do đệ không tốt!" Tô Nặc gắt gao cắn môi dưới, cắn đến mức muốn chảy máu, vẻ mặt đầy tự trách, vành mắt đỏ hoe, như thể sắp khóc ngay lập tức. "Nếu không phải do đệ kiên quyết muốn ở lại giúp, thì huynh đâu cần cùng Hổ Tử ca đi ngủ ở kho hàng cách vách, cũng đâu đến mức phát sốt như thế này!"
"Nặc...... Khụ khụ khụ!"
Đường Viễn đương nhiên sẽ không đổ lỗi chuyện mình phát sốt lên đầu Tô Nặc. Hắn nghe cậu nói vậy, liền vội vàng mở miệng để an ủi, nhưng cổ họng lại đau rát, vừa mới mở lời thì đã bị một cơn ho khan chặn lại.
Tô Nặc vội đứng dậy đi rót nước cho Đường Viễn, đổ xong mới phát hiện đây là nước lạnh. Cậu cũng không dám đưa Đường Viễn uống, liền muốn đến phòng bếp nấu một nồi nước.
"Viễn ca! Huynh cố gắng một chút, nước này lạnh lắm, để đệ đi nấu nước, rồi lấy nước ấm cho huynh uống nha!"
Đường Viễn muốn nói không cần đi, để mình uống nước lạnh cũng được, nhưng Tô Nặc hành động rất nhanh, hắn chưa kịp nói gì mà cậu đã chạy vù ra khỏi phòng. Mà đầu óc của hắn hiện tại phản ứng có chút trì độn, nhất thời không gọi cậu lại được, đành phải nuốt nuốt nước miếng, thành thật mà quấn chặt chăn.
Tô Nặc không đun bếp lớn, chỉ nhóm bếp lò và đun nửa ấm nước, như vậy sẽ nhanh hơn.
Chờ nước sôi, cậu vội vàng rót ra một ly, để nguội thành nước ấm rồi mang cho Đường Viễn uống.
Đường Viễn khát nửa ngày, nước vừa đưa qua, hắn liền uống ừng ực hết sạch, Tô Nặc vội đổ cho hắn thêm một ly. Đường Viễn uống liên tiếp ba ly, thì hắn mới liếm môi, giọng khàn khàn nói với Tô Nặc: "Tiểu Nặc! Huynh uống đủ rồi."
Tô Nặc để cái ly xuống bàn, rồi chạy lại đỡ Đường Viễn nằm xuống. Xong cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền chạy ra cửa, chỉ chốc lát sau, cậu bưng theo một bồn nước lạnh cùng khăn vải tiến vào.
Tô Nặc đem khăn vải tẩm ướt, vắt khô, sau đó đắp lên trán Đường Viễn. Cái trán nóng được lớp khăn lạnh phủ lên, Đường Viễn thoải mái mà rên một tiếng.
Tô Nặc vành mắt còn hồng, trong âm thanh mang theo chút nức nở mà hỏi: "Viễn ca, huynh khá hơn chút nào không?"
Bất quá chỉ mới đắp khăn lạnh, sao mà có hiệu qua nhanh như vậy được chứ. Đường Viễn cảm thấy bệnh này của mình, nếu không được đại phu có y thuật tốt một chút kê mấy thang thuốc để uống, phỏng chừng không thể khoẻ nhanh được.
Nhưng hắn vừa nhấc đầu liền thấy đôi mắt hạnh xinh đẹp của Tô Nặc long lanh ánh nước. Chỉ sợ hắn vừa mở miệng nói sự thật, chắc chắn Tô Nặc sẽ khóc ngay lập tức.
Hắn phủ bàn tay mình lên khuôn mặt trắng nõn non mềm của Tô Nặc, ngón cái cọ nhẹ ở khoé mắt của cậu, khẽ cười nói: "Ngoan nào! Huynh không sao, chờ lát nữa đại phu tới khám cho ta, kê hai ba thang thuốc là tốt rồi."
Nhưng lời này đối với Tô Nặc mà nói, hoàn toàn không có sức thuyết phục. Khi Đường Viễn nói ra những lời này, hắn không cảm thấy có gì lạ, nhưng thực tế, thanh âm của hắn lại nhẹ nhàng và vô lực, thật sự làm Tô Nặc không thể tin vào những gì hắn nói.
"Viễn ca......"
Tô Nặc hàng mi dài rung rinh, "lạch cạch" những giọt nước mắt to tròn như trân châu rơi xuống mu bàn tay của Đường Viễn.
Đường Viễn vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ. Trong thời đại này, phát sốt là một bệnh có thể đe dọa đến tính mạng, cho dù có giữ được mạng sống thì vẫn có nhiều trường hợp bị sốt đến phát ngốc. Hắn nói như vậy thì càng làm Tô Nặc không yên tâm.
Nhưng hắn thực sự không còn sức lực để an ủi hay vỗ về người khác, chỉ có thể xoa bóp nhẹ nhàng ngón tay mềm mại của Tô Nặc, giữ chặt bàn tay của cậu như một cách an ủi.
Tác giả có lời muốn nói: Tô Nặc: Viễn ca nếu là bị ngốc thì làm sao bây giờ. Hai mắt đẫm lệ mông lung jpg.
Tô Nặc lúc này cũng vừa mới mơ màng tỉnh lại, chuẩn bị rời giường. Lại nghe được âm thanh nôn nóng của Hổ Tử, tức khắc tỉnh táo lại, vội mặc quần áo vào, rồi chạy ra mở cửa.
"Hổ Tử ca, làm sao vậy? Có chuyện gì?" Tô Nặc mở cửa, lập tức nhìn Hổ Tử hỏi.
Hổ Tử quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, thấy Tô Nặc bước ra, túm lấy Tô Nặc chạy về phía nhà kho nhỏ.
"Nặc ca nhi mau đến xem tam nhi đi! Tam nhi giống như bị sốt rồi, sờ trán nóng lắm. Ta gọi cỡ nào cũng không tỉnh!" Hổ Tử kéo Tô Nặc vào cửa, lại vội đem cửa đóng lại, ngăn gió lạnh thổi vào.
Tô Nặc nghe vậy, sắc mặt biến đổi, bổ nhào vào chỗ Đường Viễn đang nằm. Thấy hắn nằm co ro trong chăn, hô hấp nặng nề, sắc mặt ửng hồng. Cậu vội đưa tay lên trán của Đường Viễn, thấy rất nóng, hô hấp liền loạn.
Cậu quay đầu gấp gáp nói với Hổ Tử: "Hổ Tử ca, huynh giúp ta đỡ Viễn ca đến phòng nghỉ trước đi!"
"Được được!" Hổ Tử vỗ trán một cái, trách mình sao lại quên chuyện này. Hổ Tử cuống quít tiến lên cõng Đường Viễn lên lưng, đưa đến phòng nghỉ bên cạnh.
Tô Nặc ở phía sau dùng chăn bọc kín người Đường Viễn, ngăn gió lạnh thổi tới hắn. Cũng may là đi vài bước là tới, rất nhanh liền đem Đường Viễn đưa đến trên giường.
Tô Nặc vừa mới rời giường, trong chăn vẫn còn ấm. Cậu thấy Đường Viễn vẫn rụt người lại trong chăn, lại lấy thêm một cái chăn đắp thêm lên, tay dịch dịch góc chăn.
"Hổ Tử ca!" Tô Nặc cố nén cảm xúc lo lắng, nỗ lực để bản thân trấn định, quay đầu nói với Hổ Tử: "Huynh mau đến Bách Thảo Đường, thỉnh Lý đại phu lại đây đi!"
"Nga nga đúng đúng đúng! Nhìn đầu óc của ta này, thế nhưng lại quên cái này!" Hổ Tử ảo não mà dùng sức chụp lên đầu của mình, nói với Tô Nặc: "Vậy Nặc ca nhi ở chỗ này chiếu cố tam nhi đi! Ta đây liền đi thỉnh Lý đại phu!"
Nói xong, liền vội vàng chạy ra ngoài. Bọn Đại Tráng đã lấy xe lừa để về thôn, hiện tại còn chưa có tới, Hổ Tử chỉ có thể chạy bộ. Trời đông lạnh buốt, mặt trời vẫn chưa mọc, trên mặt đất phủ một lớp băng mỏng. Dù biết rằng chạy nhanh sẽ dễ bị ngã, nhưng hắn vẫn cố lao đi như bay, liên tục trượt ngã mấy lần mà chẳng hề dừng lại.
Tô Nặc nhíu chặt mày, cúi người vỗ nhẹ lên mặt Đường Viễn, lo lắng gọi khẽ: "Viễn ca! Viễn ca!"
Cậu gọi liên tục như vậy, mà Đường Viễn cũng chỉ khó chịu nhíu mày chứ không tỉnh lại, Tô Nặc theo bản năng dùng sức, nắm chặt tay Đường Viễn.
Đường Viễn như bị đau khẽ kêu "Tê" một tiếng, sau đó giãy giụa mở mắt. Ánh mắt hắn không có tiêu điểm, mơ màng dao động vài lần rồi mới dừng lại trên người Tô Nặc.
"Viễn ca!" Tô Nặc kinh hỉ kêu lên một tiếng, thân mình liền bò đến bên cạnh Đường Viễn.
Đường Viễn cảm thấy cơ thể nặng trĩu, tứ chi thì không thể nhấc nổi, đầu óc lại quay cuồng, choáng váng. Hắn nhận ra mình đang phát sốt, và cơn sốt này dường như khá nghiêm trọng.
Trong lòng hắn nặng nề thở dài, không kìm được mà tự trách. Thân thể này thật đúng như lời Hổ Tử nói, "thân kiều thịt quý," chỉ ngủ một đêm ở kho hàng thôi mà đã phát sốt. Đúng là vô dụng thật!
"Viễn ca, thực xin lỗi, đều do đệ không tốt!" Tô Nặc gắt gao cắn môi dưới, cắn đến mức muốn chảy máu, vẻ mặt đầy tự trách, vành mắt đỏ hoe, như thể sắp khóc ngay lập tức. "Nếu không phải do đệ kiên quyết muốn ở lại giúp, thì huynh đâu cần cùng Hổ Tử ca đi ngủ ở kho hàng cách vách, cũng đâu đến mức phát sốt như thế này!"
"Nặc...... Khụ khụ khụ!"
Đường Viễn đương nhiên sẽ không đổ lỗi chuyện mình phát sốt lên đầu Tô Nặc. Hắn nghe cậu nói vậy, liền vội vàng mở miệng để an ủi, nhưng cổ họng lại đau rát, vừa mới mở lời thì đã bị một cơn ho khan chặn lại.
Tô Nặc vội đứng dậy đi rót nước cho Đường Viễn, đổ xong mới phát hiện đây là nước lạnh. Cậu cũng không dám đưa Đường Viễn uống, liền muốn đến phòng bếp nấu một nồi nước.
"Viễn ca! Huynh cố gắng một chút, nước này lạnh lắm, để đệ đi nấu nước, rồi lấy nước ấm cho huynh uống nha!"
Đường Viễn muốn nói không cần đi, để mình uống nước lạnh cũng được, nhưng Tô Nặc hành động rất nhanh, hắn chưa kịp nói gì mà cậu đã chạy vù ra khỏi phòng. Mà đầu óc của hắn hiện tại phản ứng có chút trì độn, nhất thời không gọi cậu lại được, đành phải nuốt nuốt nước miếng, thành thật mà quấn chặt chăn.
Tô Nặc không đun bếp lớn, chỉ nhóm bếp lò và đun nửa ấm nước, như vậy sẽ nhanh hơn.
Chờ nước sôi, cậu vội vàng rót ra một ly, để nguội thành nước ấm rồi mang cho Đường Viễn uống.
Đường Viễn khát nửa ngày, nước vừa đưa qua, hắn liền uống ừng ực hết sạch, Tô Nặc vội đổ cho hắn thêm một ly. Đường Viễn uống liên tiếp ba ly, thì hắn mới liếm môi, giọng khàn khàn nói với Tô Nặc: "Tiểu Nặc! Huynh uống đủ rồi."
Tô Nặc để cái ly xuống bàn, rồi chạy lại đỡ Đường Viễn nằm xuống. Xong cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền chạy ra cửa, chỉ chốc lát sau, cậu bưng theo một bồn nước lạnh cùng khăn vải tiến vào.
Tô Nặc đem khăn vải tẩm ướt, vắt khô, sau đó đắp lên trán Đường Viễn. Cái trán nóng được lớp khăn lạnh phủ lên, Đường Viễn thoải mái mà rên một tiếng.
Tô Nặc vành mắt còn hồng, trong âm thanh mang theo chút nức nở mà hỏi: "Viễn ca, huynh khá hơn chút nào không?"
Bất quá chỉ mới đắp khăn lạnh, sao mà có hiệu qua nhanh như vậy được chứ. Đường Viễn cảm thấy bệnh này của mình, nếu không được đại phu có y thuật tốt một chút kê mấy thang thuốc để uống, phỏng chừng không thể khoẻ nhanh được.
Nhưng hắn vừa nhấc đầu liền thấy đôi mắt hạnh xinh đẹp của Tô Nặc long lanh ánh nước. Chỉ sợ hắn vừa mở miệng nói sự thật, chắc chắn Tô Nặc sẽ khóc ngay lập tức.
Hắn phủ bàn tay mình lên khuôn mặt trắng nõn non mềm của Tô Nặc, ngón cái cọ nhẹ ở khoé mắt của cậu, khẽ cười nói: "Ngoan nào! Huynh không sao, chờ lát nữa đại phu tới khám cho ta, kê hai ba thang thuốc là tốt rồi."
Nhưng lời này đối với Tô Nặc mà nói, hoàn toàn không có sức thuyết phục. Khi Đường Viễn nói ra những lời này, hắn không cảm thấy có gì lạ, nhưng thực tế, thanh âm của hắn lại nhẹ nhàng và vô lực, thật sự làm Tô Nặc không thể tin vào những gì hắn nói.
"Viễn ca......"
Tô Nặc hàng mi dài rung rinh, "lạch cạch" những giọt nước mắt to tròn như trân châu rơi xuống mu bàn tay của Đường Viễn.
Đường Viễn vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ. Trong thời đại này, phát sốt là một bệnh có thể đe dọa đến tính mạng, cho dù có giữ được mạng sống thì vẫn có nhiều trường hợp bị sốt đến phát ngốc. Hắn nói như vậy thì càng làm Tô Nặc không yên tâm.
Nhưng hắn thực sự không còn sức lực để an ủi hay vỗ về người khác, chỉ có thể xoa bóp nhẹ nhàng ngón tay mềm mại của Tô Nặc, giữ chặt bàn tay của cậu như một cách an ủi.
Tác giả có lời muốn nói: Tô Nặc: Viễn ca nếu là bị ngốc thì làm sao bây giờ. Hai mắt đẫm lệ mông lung jpg.