Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 4: Hà thủ ô
Vừa vặn nhà thôn trưởng ăn cơm, vốn dĩ khi thấy Đường Viễn tới sắc mặt tức phụ trưởng thôn có chút không tốt lắm. Cho rằng hắn lại tới mượn đồ, nhưng khi nhìn thấy Đường Viễn lấy cá nướng ra, tức khắc liền nở nụ cười.
"Ai, ta nói ngươi, tới liền tới, còn mang này nọ làm gì" Tức phụ thôn trưởng vừa nói vừa một bên đem cá đưa cho con dâu cả bên cạnh. Con dâu cả thập phần thông minh mà tiếp nhận, bước nhanh đi vào phòng bếp lấy cái mâm ra để lên.
Cá vẫn còn nóng, bưng lên bàn là có thể ăn, đại tôn tử nhà thôn trưởng ngửi được mùi thơm, liên tiếp kêu: "Nãi nãi ta muốn ăn cá, ta muốn ăn cá!"
Mấy người lớn cũng nhìn cá nuốt nước miếng, da cá sáng bóng, lộ ra một mùi thơm của dầu ăn, nhìn là biết ăn ngon! Nhà bọn họ tuy rằng so với nhà khác trong thôn muốn giàu có hơn chút, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều có thể ăn đến thịt cá. Huống chi, ngày thường nấu cơm lại luyến tiếc gia vị, có thể bớt gia vị chút nào liền ít đi chút ấy, căn bản làm không ra đồ ăn thơm như vậy!
Đứa trẻ đại tôn tử này là mệnh căn của lão thái thái, nghe thấy tiểu tâm can kêu to, tức phụ thôn trưởng vội gắp một miếng cá đưa đến miệng của tôn tử bảo bối.
Thôn trưởng cũng thèm, nhưng vẫn là banh mặt, đối Đường Viễn nói: "Có chuyện gì sao?"
Đại tôn tử đều đã ăn cá của người ta, hắn nhìn người trẻ tuổi này cũng là người biết lễ nghĩa. Nếu không phải việc gì khó xử, đáp ứng hắn cũng không phải không được.
Đường Viễn: "Ta muốn hướng ngài mua vài mấy cái sọt, cái ky."
Không đợi thôn trưởng trả lời, tức phụ thôn trưởng vỗ đùi, đối với hán tử đang cúi đầu lùa cơm nói: "Mộc Trụ, ngươi đi cho người ta lấy mấy cái sọt, cái ky tới, lấy cái tốt nhất!"
Một con cá lớn như vậy, phải đến bảy tám cân a! Đủ cả gia đình bọn họ đều nếm được cái vị! Phía trên thì béo ngậy mùi vị cũng thơm ngon, đổi mấy cái sọt, cái ky không đáng tiền chính là chiếm tiện nghi lớn a.
Thôn trưởng trừng mắt nhìn tức phụ rồi liếc mắt một cái. Lão bà tử này, hắn còn chưa có lên tiếng đâu!
Đường Viễn lúc này mới chú ý tới, nguyên lai nhi tử thôn trưởng chính là hán tử lúc trước dẫn bọn hắn đến nhà gỗ. Hắn thấy thôn trưởng sắc mặt không được tự nhiên, vội đối thôn trưởng nói: "Đa tạ thôn trưởng." Lại nhìn phía tức phụ và đại nhi tử của thôn trưởng nói lời cảm tạ.
"Khách khí, đều là chính nhà mình làm, không đáng giá cái gì." Thôn trưởng vuốt chòm râu cười ha hả nói.
Đại nhi tử thôn trường, Mộc Trụ là một người hàm hậu, nghe nương mình nói liền lấy cho Đường Viễn sọt cùng ky đều là tốt nhất.
Đường Viễn nhận lấy đồ, lại nói muốn đem sọt mượn đã thu thập sạch sẽ cấp trả thôn trưởng, thôn trưởng đương nhiên không cần, hắn cũng biết nghe lời mà thu hồi.
"Nãi nãi! Nãi nãi! Ta ngày mai còn muốn ăn cá!" Đại tôn tử thôn trưởng miệng ăn bóng nhẫy, chạy đến nhào vào lòng tức phụ thôn trưởng kêu lên, cá trên bàn hiện chỉ còn dư lại đầu xương cá.
Con dâu thứ hai thấy vậy thì bĩu môi, rồi kẹp khối cá nhỏ trong chén mình đến chén khuê nữ năm tuổi của mình.
Con cá lớn như vậy, ít nhất một phần ba đều vào bụng tiểu tử này, khuê nữ nàng chỉ gắp được một đũa. Hắn cho rằng cá này dễ làm đến vậy sao, theo nàng thấy, dù thêm chút gia vị, nhưng không có tay nghề của người ta thì cũng làm không thành. Nói thêm, trong nhà ai không vội, ai rảnh đi bắt cá, cá lớn như vậy, cũng không biết bắt ở đâu.
Tức phụ thôn trưởng cũng biết điểm này, bất quá đại tôn tử khóc nháo lợi hại, vẫn là đáp ứng nói: "Được được, đừng khóc, nãi nãi ngày mai liền làm ngươi ăn a."
Đường Viễn không biết sự tình phát sinh này, sau khi hắn đồ vật lấy về, thừa dịp trời còn chưa tối hướng trên núi đi thêm một chuyến. Không có biện pháp a, hắn hiện tại quá thiếu tiền, không thể không mạo hiểm.
Cũng may hắn mạo hiểm lần này cũng không công cốc, thế nhưng tìm được một cây có dạng giống hình người, hà thủ ô!
Cây hà thủ ô này mọc phía dưới bụi cây, hắn không cẩn thận bị vướng ngã một cái mới phát hiện ra nó.
Hà thủ ô là dược liệu thường thấy, có thể an thần, dưỡng huyết, suy nhược, nhiều tác dụng. Đương nhiên lượng dùng cũng không nhỏ, là dược liệu y quán thường thu. Nhưng hà thủ ô lâu năm thì không thấy nhiều, hà thủ ô càng lâu năm càng giống hình người, cũng càng trân quý.
Cây hà thủ ô hắn tìm được to bằng bàn tay người trưởng thành. Tuy mọc ra chưa rõ ngũ quan, nhưng hình dáng thô sơ giản lược chút vẫn có thể nhìn ra được hình dạng giống người, này ít nhất đã 50 năm.
Hà thủ ô 50 năm, mặc kệ khi nào, giá cả cửa nó đều sẽ không thấp!
Lần lên núi mạo hiểm này quá đáng giá! Đường Viễn kiềm chế vui sướng, cẩn thận đào ra hà thủ ô, lại cẩn thận ở một bên tìm tòi, nhưng lại không thấy thêm một cây khác.
Bất quá hắn cũng không thất vọng, hà thủ ô nhiều năm như vậy vốn là không dễ thấy, có thể tìm được một cây đã làm hắn thực kinh hỉ.
Cũng là vận khí của hắn tốt, nơi này ở sâu trong cánh rừng, hắn cũng do không cẩn thận mới đi vào.
Được cây hà thủ ô này, Đường Viễn cũng không nghĩ lại tiếp tục mạo hiểm thêm, nên mang theo các loại thảo dược khác trở về.
Trở lại nhà gỗ, hắn cẩn thận mà cất đi hà thủ ô, rồi đánh một giấc ngon.
Ngày hôm sau, Đường Viễn tâm tình tốt rời giường, tuy rằng trên người còn đau nhức nhưng cũng không làm tâm tình tốt của hắn giảm đi chút nào.
Hắn đơn giản rửa mặt một chút, ăn hai củ khoai lang luộc trong nồi. Hiện tại hắn đã hoàn toàn ăn không ra mùi vị thơm ngọt của khoai lang, thậm chí có điểm buồn nôn. Chỉ có thể an ủi chính mình, chờ bán đi được hà thủ ô này liền có tiền cải thiện sinh hoạt.
Hắn nhai thêm vài cái, nuốt mấy ngụm đã ăn xong. Sau đó dùng lá cây to bọc lại hà thủ ô thật tốt, rồi bỏ vào trong lòng ngực. Mang cái sọt trống không lên vai, đắp thêm lá che lại rồi mới ra cửa.
Đi ở trên đường, Đường Viễn nhìn phía trước thấy bóng dáng có điểm quen mắt. Hắn đi nhanh thêm vài bước, mới phát hiện nguyên lai là thiếu niên xinh đẹp lúc trước hắn gặp được.
Thiếu niên cõng một cái sọt, sọt nhìn thực nặng, đai sọt căng nhiều. Tay thiếu niên móc lấy dây đai kéo ra để thoải mái thêm một chút.
Đường Viễn bước nhanh hơn về phía trước để đuổi kịp cậu, dùng tay nâng đáy sọt của thiếu niên lên.
Tô Nặc bỗng thấy trọng lượng trên tay giảm đi làm cậu giật mình, cậu kinh ngạc một chút rồi nghiêng người né tránh. Đến khi nhìn thấy là Đường Viễn thì b•iểu t•ình mới thả lỏng hơn chút.
"Cảm ơn" cậu thoáng cùng Đường Viễn kéo ra khoảng cách, thấp giọng nói cảm tạ, lại uyển chuyển cự tuyệt Đường Viễn trợ giúp, "Ta có thể tự mình làm được."
Đường Viễn biết thiếu niên mới lớn lòng tự trọng luôn có điểm quật cường, nhưng nhìn bả vai gầy yếu của thiếu niên, lại không đành lòng:
"Dáng người ngươi nhỏ, sọt này có chút nặng, ta thấy ngươi nhỏ hơn ta vài tuổi, nên gọi ta một tiếng ca ca, ta......"
"Ngươi —— ngươi, người này ——" lời hắn còn chưa nói xong thì đã thấy Tô Nặc thở phì phò, mắt trừng về phía hắn, mặt đỏ một mảng lớn. Còn cảnh giác mà nhìn hắn, nhanh chóng cùng hắn kéo ra khoảng cách.
Đường Viễn không rõ nguyên do, ngơ ngác nhìn Tô Nặc.
Tô Nặc trừng mắt hắn nói: "Ta nguyên bản cho rằng ngươi là người tốt, không nghĩ tới ngươi là loại người này!"
"Ta...... Ta làm sao vậy?" Đường Viễn thấy mặt Tô Nặc mang theo vẻ chán ghét, không khỏi nhíu mày, "Ta chẳng qua là muốn giúp ngươi thôi mà, ngươi không muốn liền thôi vậy."
Tô Nặc nghe vậy đánh giá hắn một chút, thấy thần sắc của hắn cũng không giống giả vờ, sắc mặt mới hòa hoãn, nhấp môi nói: "Vậy ngươi nói cái gì mà ta nên gọi ngươi là ca ca! Ngươi là hán tử, ta là ca nhi, ngươi......ngươi nói như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm."
Đường Viễn khó hiểu mà nhìn về phía Tô Nặc: "...... Có cái gì bất đồng sao?"
Lời này vừa nói ra, Tô Nặc mở to hai mắt, kh·iếp sợ mà nhìn hắn.
Sau đó, một khắc kế tiếp, thế giới quan của Đường Viễn đã bị thay đổi chóng mặt.
Nguyên lai thế giới này tồn tại ba dạng người: hán tử, nữ tử, ca nhi. Thân phận và địa vị của hán tử, nữ tử cùng những gì hắn biết ở cổ đại cũng không sai biệt lắm. Mà địa vị của ca nhi so với nữ tử còn muốn thấp hơn một ít. Số lượng cũng không nhiều, có khả năng sinh dục, nhưng năng lực lại yếu hơn so nữ tử một chút.
Ca nhi không thể tham gia khoa cử, cũng không thể cưới vợ, cũng bị quản thúc giống như nữ tử. Nhưng lại vì năng lực sinh dục kém hơn so với nữ tử, nên gia đình người bình thường đều không muốn cưới ca nhi làm chính quân. Vì thế trừ phi là người của gia đình phú quý, bằng không cuộc sống đều khá gian nan.
Nhưng, tất cả những cái trên đều không làm Đường Viễn chấn động bằng việc "Ca nhi có thể sinh con".
Có trời mới biết hắn phải khắc chế bao nhiêu mới không đi xem bụng của Tô Nặc!
Đường Viễn trầm mặc ước chừng một khắc, chỉnh lại thật tốt b·iểu t·ình rồi nhìn về phía Tô Nặc. Nghĩ lại lời nói lúc nãy của mình như vậy xác thật sẽ làm người khác hiểu lầm là trêu chọc, mà đây là đường đi lên trấn trên, tới tới lui lui luôn có những loại người này. Tô Nặc không muốn quá thân cận cùng hắn cũng bình thường.
"Cái kia...... Xin lỗi!" Đường Viễn lùi lại phía sau hai bước - "Là ta suy xét không chu toàn, bất quá ta thật sự không có ý tứ khi dễ ngươi."
Tô Nặc lúc này cũng minh bạch sự "vô tri" của người trước mắt này, cũng chỉ lắc lắc đầu: "Ngươi không phải cố ý liền thôi, cũng......đa tạ ý tốt của ngươi."
Đường Viễn nghe vậy trên mặt liền lộ ra ý cười: "Thấy ngươi vài lần cũng chưa kịp hỏi tên ngươi, ta kêu Đường Viễn, ngươi ——"
Nghĩ đến cổ đại đủ loại quản thúc, Đường Viễn vội vàng dừng lại câu hỏi, cẩn thận mở miệng: "Ngươi có thể nói tên cho ta được không, nếu là không được thì thôi vậy."
Tô Nặc nhìn vẻ mặt này của hằn, "Xì" một chút rồi cười ra tiếng, thanh âm thanh thúy: "Đương nhiên là có thể, ta lại không phải ca nhi con nhà giàu có gì, không nhiều quy củ như vậy."
"Ta kêu Tô Nặc."
Yến Triều cũng đã thoáng hơn, liền là nữ tử hay ca nhi gia đình giàu có đều có thể ra cửa, chỉ là so với người bình thường thì có nhiều quy củ hơn chút. Nếu gia đình giàu có nào đó dựa theo những đạo lý xưa mà khắc nghiệt với nữ tử, ca nhi thì mới khiến cho người khác nhìn vào.
Đến nỗi gia đình người bình thường thì nữ tử và ca nhi đối với việc ra cửa là chuyện thường. Chỉ cần không có hành động kết giao thân thiết vô cớ với hán tử, thì cũng không quá kiêng kị. Rốt cuộc thì ngay cả bụng còn chưa no, nào còn lo được việc khác.
Thấy cậu cười như vậy, không khí cũng tốt lên, Đường Viễn thả lỏng hơn.
"Sọt này của ngươi để gì mà nặng vậy, là đồ mang lên trấn trên bán sao?" Hắn cách một khoảng sẽ không làm người khách hiểu lầm, giơ tay chỉ chỉ vào sọt của Tô Nặc.
"Bên trong là một ít thảo dược, ta chuẩn bị cầm lên trấn trên bán," Tô Nặc trả lời nói, lại nhìn về phía sọt Đường Viễn:
"Còn bên trong sọt người là cái gì?"
"Cũng là một chút thảo dược" Đường Viễn lúc này mới minh bạch vì sao hắn có thể gặp được Tô Nặc vài lần. Hướng từ núi xuống thôn chỉ có một con đường, đương nhiên là bọn họ dễ dàng gặp nhau rồi. Trong đầu Đường Viễn hiện lên một ý tưởng, hắn nhìn về phía Tô Nặc nói, "Ngươi biết y quán nhà ai cấp giá tương đối công đạo không?"
Tô Nặc gật đầu: "Biết, y quán ta thường đi ra giá cũng rất công đạo."
Đường Viễn không muốn lại bị người khác ép giá, nghe được lời này liền đối Tô Nặc nói - "Vậy ta có thể cùng ngươi cùng nhau đi không?"
"Có thể" Này lại không phải việc gì khó xử, Tô Nặc cũng rõ tình huống của Đường Viễn, tự nhiên sẽ đáp ứng: "Ngươi đi theo ta là được."
Đường Viễn tới trấn trên, rồi một đường đi theo Tô Nặc vào "Thảo Mộc Đường", nghe tên liền biết là một y quán. Bất quá y quán này không có lớn như "Nhân Tâm Đường", người đến khám cũng không nhiều như "Nhân Tâm Đường".
Bên trong, tiểu nhị cùng Tô Nặc tựa hồ rất quen thuộc, không quá hai câu liền thu thảo dược cùng tính tiền cho Tô Nặc.
"Đường đại ca, ngươi đem thảo dược cấp Trường Trụ ca nhìn xem đi."
Đường Viễn vừa rồi quan sát tiểu nhị trả tiền cho Tô Nặc một chút, xác thật giá rất công đạo. Nghe được Tô Nặc nói như vậy, liền duỗi tay lấy hà thủ ô từ trong lòng đem ra.
Hắn mới vừa mở lá bao hà thủ ô lá ra, tiểu nhị gọi là Trường Trụ này đôi mắt liền tỏ sáng, từ trong tay Đường Viễn đoạt lấy hà thủ ô, rồi lại tinh tế xem xét.
Tô Nặc cũng nhận biết dược liệu, biết chi hà thủ ô này trân quý, hai mắt trong trẻo kinh trừng lớn.
Bất quá cậu vẫn nhắc nhở Trường Trụ: "Trường Trụ ca, Đường đại ca còn đang chờ. Ngươi nếu là muốn nhận, ngươi ra giá đi."
Trường Trụ lúc này mới ý thức được hành động của mình thật sự không lễ phép, hắn xấu hổ cùng chút ngượng ngùng hướng Đường Viễn cười cười, trong tay còn nắm chặt hà thủ ô không chịu buông tay. Một tay khác thì đối Đường Viễn giơ lên năm ngón, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Viễn nói: "Năm mươi lượng thế nào?"
Đường Viễn không rõ ràng lắm giá cả này hay không công đạo, dư quang nhìn về phía Tô Nặc, thấy cậu không có gì dị sắc, trong lòng cũng có đáp án.
Nhưng hắn mới vừa mở miệng đáp ứng, thì đột nhiên một người ngoài cửa vọt vào, bổ nhào vào Trường Trụ trước đoạt lấy hà thủ ô, đối với Đường Viễn giương cằm lên: "Ngươi bán cho ta! Hắn ra bao nhiêu tiền, ta ra gấp đôi!"
Dược liệu tốt chính là khả ngộ bất khả cầu!
Trường Trụ tức giận đến cả mặt đều đỏ: "Tiền sư bá, ta đã cùng vị tiểu ca nói tốt! Ngươi đây là có ý tứ gì!"
Mắt Đường Viễn nhìn người đi phía sau người này, nhận ra người nọ là tiểu nhị của Nhân Tâm Đường đã ép giá hắn, nên cũng đoán được thân phận của người này, hẳn là lão bản Nhân Tâm Đường.
Nghe đối thoại của Trường Trụ cùng hắn, hẳn lão bản của hai y quán là sư huynh đệ, nhưng quan hệ bất hòa. Bất quá nhìn biểu cảm của hai người này thì biết hai y quán cũng có quan hệ không được hòa thuận.
Đường Viễn cũng không có tâm tư nghe bọn hắn nói, liền trực tiếp đoạt lại hà thủ ô, đưa cho Trường Trụ: "Nếu không còn vấn đề gì để nói, liền ấn theo giá ngươi nói đi."
Trước không nói, hắn đã đáp ứng rồi thì sẽ không đổi ý, lại nói Nhân Tâm Đường này biểu hiện vừa nãy nhìn chẳng ra gì. Nếu hắn thật sự đổi ý, ngoài đắc tội Thảo Mộc Đường, còn chưa nói đến không thể đối mặt với sự hảo tâm của thiếu niên khi dẫn hắn tới chỗ này. Mà Nhân Tâm Đường có thể hay không thực hiện hứa hẹn cũng không biết, thật sự không có lời.
"A" Trường Trụ sửng sốt nhìn chi hà thủ ô trước mắt, ng·ay sau đó mặt liền đầy tươi cười mà tiếp nhận, nói tiếp "Vị tiểu ca này thật là người biết thủ tín, ngươi yên tâm, Thảo Mộc Đường tuyệt đối công đạo, tiểu ca ngươi về sau nếu muốn bán thảo dược, không câu nệ cái gì, đều có thể mang lại đây, chúng ta đều thu!"
Lão bản Nhân Tâm Đường, Tiền đại phu tức giận phì phò thổi râu trừng mắt Đường Viễn nói: "Ngươi thật là không biết tốt xấu! Nhân Tâm Đường chúng ta chính là y quán lớn nhất ở Thanh Dương trấn. Y quán nhỏ này của bọn họ, có khi năm mươi lượng bạc này, bọn họ có lấy ra được hay không còn chưa biết đâu!"
Trường Trụ sợ Đường Viễn đổi ý, vội vàng nói: "Ngươi yên tâm, tiền chúng ta có, ta đây liền đi lấy cho ngươi!"
Nói xong, vội vàng chạy tới hậu viện, chỉ chốc lát sau liền cầm theo một túi nhỏ ra tới.
Đường Viễn nhận lấy, tâm tình thực không tồi, ánh mắt xẹt qua tiểu nhị Nhân Tâm Đường một bên đang chột dạ, đối Tiền đại phu cười nói: "Ngươi biết ta vì cái gì không bán cho ngươi không?"
Tiền đại phu phất tay áo một cái đang định đi ra cửa, xoay người lại trừng hắn: "Vì cái gì?"
"Vậy ngươi liền phải hỏi một chút tiểu nhị phía sau ngươi a." Đường Viễn nhìn ánh mắt muốn giết người của tên tiểu nhị.
Tiền đại phu liền minh bạch chuyện gì đã xảy ra, hắn cũng biết ngày thường tên tiểu nhị này thường xuyên ép giá một số người nông gia mang thảo dược đến bán. Bất quá bởi vì là chất nhi họ hàng xa, lại biết cách ăn nói, cho nên hắn cũng nhắm mở một mắt cho qua, ai ngờ hắn thế nhưng bởi vì việc này mà mất đi dược liệu trân quý như vậy!
Hắn càng nghĩ càng giận, một chân đạp lên mông tiểu nhị, đem tiểu nhị gạt ngã trên mặt đất ngao ngao kêu to.
Vẫn chưa hả giận lại đi lên bổ thêm một chân, oán hận nói: "Ngươi ngày mai không cần tới!"
Tiểu nhị không nghĩ tới cứ như vậy mất công việc tốt, vừa lăn vừa bò mà đuổi theo, nhưng Tiền đại phu quyết tâm đuổi hắn, cuối cùng hắn cũng chỉ xám xịt mà rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc có tiền ~
"Ai, ta nói ngươi, tới liền tới, còn mang này nọ làm gì" Tức phụ thôn trưởng vừa nói vừa một bên đem cá đưa cho con dâu cả bên cạnh. Con dâu cả thập phần thông minh mà tiếp nhận, bước nhanh đi vào phòng bếp lấy cái mâm ra để lên.
Cá vẫn còn nóng, bưng lên bàn là có thể ăn, đại tôn tử nhà thôn trưởng ngửi được mùi thơm, liên tiếp kêu: "Nãi nãi ta muốn ăn cá, ta muốn ăn cá!"
Mấy người lớn cũng nhìn cá nuốt nước miếng, da cá sáng bóng, lộ ra một mùi thơm của dầu ăn, nhìn là biết ăn ngon! Nhà bọn họ tuy rằng so với nhà khác trong thôn muốn giàu có hơn chút, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều có thể ăn đến thịt cá. Huống chi, ngày thường nấu cơm lại luyến tiếc gia vị, có thể bớt gia vị chút nào liền ít đi chút ấy, căn bản làm không ra đồ ăn thơm như vậy!
Đứa trẻ đại tôn tử này là mệnh căn của lão thái thái, nghe thấy tiểu tâm can kêu to, tức phụ thôn trưởng vội gắp một miếng cá đưa đến miệng của tôn tử bảo bối.
Thôn trưởng cũng thèm, nhưng vẫn là banh mặt, đối Đường Viễn nói: "Có chuyện gì sao?"
Đại tôn tử đều đã ăn cá của người ta, hắn nhìn người trẻ tuổi này cũng là người biết lễ nghĩa. Nếu không phải việc gì khó xử, đáp ứng hắn cũng không phải không được.
Đường Viễn: "Ta muốn hướng ngài mua vài mấy cái sọt, cái ky."
Không đợi thôn trưởng trả lời, tức phụ thôn trưởng vỗ đùi, đối với hán tử đang cúi đầu lùa cơm nói: "Mộc Trụ, ngươi đi cho người ta lấy mấy cái sọt, cái ky tới, lấy cái tốt nhất!"
Một con cá lớn như vậy, phải đến bảy tám cân a! Đủ cả gia đình bọn họ đều nếm được cái vị! Phía trên thì béo ngậy mùi vị cũng thơm ngon, đổi mấy cái sọt, cái ky không đáng tiền chính là chiếm tiện nghi lớn a.
Thôn trưởng trừng mắt nhìn tức phụ rồi liếc mắt một cái. Lão bà tử này, hắn còn chưa có lên tiếng đâu!
Đường Viễn lúc này mới chú ý tới, nguyên lai nhi tử thôn trưởng chính là hán tử lúc trước dẫn bọn hắn đến nhà gỗ. Hắn thấy thôn trưởng sắc mặt không được tự nhiên, vội đối thôn trưởng nói: "Đa tạ thôn trưởng." Lại nhìn phía tức phụ và đại nhi tử của thôn trưởng nói lời cảm tạ.
"Khách khí, đều là chính nhà mình làm, không đáng giá cái gì." Thôn trưởng vuốt chòm râu cười ha hả nói.
Đại nhi tử thôn trường, Mộc Trụ là một người hàm hậu, nghe nương mình nói liền lấy cho Đường Viễn sọt cùng ky đều là tốt nhất.
Đường Viễn nhận lấy đồ, lại nói muốn đem sọt mượn đã thu thập sạch sẽ cấp trả thôn trưởng, thôn trưởng đương nhiên không cần, hắn cũng biết nghe lời mà thu hồi.
"Nãi nãi! Nãi nãi! Ta ngày mai còn muốn ăn cá!" Đại tôn tử thôn trưởng miệng ăn bóng nhẫy, chạy đến nhào vào lòng tức phụ thôn trưởng kêu lên, cá trên bàn hiện chỉ còn dư lại đầu xương cá.
Con dâu thứ hai thấy vậy thì bĩu môi, rồi kẹp khối cá nhỏ trong chén mình đến chén khuê nữ năm tuổi của mình.
Con cá lớn như vậy, ít nhất một phần ba đều vào bụng tiểu tử này, khuê nữ nàng chỉ gắp được một đũa. Hắn cho rằng cá này dễ làm đến vậy sao, theo nàng thấy, dù thêm chút gia vị, nhưng không có tay nghề của người ta thì cũng làm không thành. Nói thêm, trong nhà ai không vội, ai rảnh đi bắt cá, cá lớn như vậy, cũng không biết bắt ở đâu.
Tức phụ thôn trưởng cũng biết điểm này, bất quá đại tôn tử khóc nháo lợi hại, vẫn là đáp ứng nói: "Được được, đừng khóc, nãi nãi ngày mai liền làm ngươi ăn a."
Đường Viễn không biết sự tình phát sinh này, sau khi hắn đồ vật lấy về, thừa dịp trời còn chưa tối hướng trên núi đi thêm một chuyến. Không có biện pháp a, hắn hiện tại quá thiếu tiền, không thể không mạo hiểm.
Cũng may hắn mạo hiểm lần này cũng không công cốc, thế nhưng tìm được một cây có dạng giống hình người, hà thủ ô!
Cây hà thủ ô này mọc phía dưới bụi cây, hắn không cẩn thận bị vướng ngã một cái mới phát hiện ra nó.
Hà thủ ô là dược liệu thường thấy, có thể an thần, dưỡng huyết, suy nhược, nhiều tác dụng. Đương nhiên lượng dùng cũng không nhỏ, là dược liệu y quán thường thu. Nhưng hà thủ ô lâu năm thì không thấy nhiều, hà thủ ô càng lâu năm càng giống hình người, cũng càng trân quý.
Cây hà thủ ô hắn tìm được to bằng bàn tay người trưởng thành. Tuy mọc ra chưa rõ ngũ quan, nhưng hình dáng thô sơ giản lược chút vẫn có thể nhìn ra được hình dạng giống người, này ít nhất đã 50 năm.
Hà thủ ô 50 năm, mặc kệ khi nào, giá cả cửa nó đều sẽ không thấp!
Lần lên núi mạo hiểm này quá đáng giá! Đường Viễn kiềm chế vui sướng, cẩn thận đào ra hà thủ ô, lại cẩn thận ở một bên tìm tòi, nhưng lại không thấy thêm một cây khác.
Bất quá hắn cũng không thất vọng, hà thủ ô nhiều năm như vậy vốn là không dễ thấy, có thể tìm được một cây đã làm hắn thực kinh hỉ.
Cũng là vận khí của hắn tốt, nơi này ở sâu trong cánh rừng, hắn cũng do không cẩn thận mới đi vào.
Được cây hà thủ ô này, Đường Viễn cũng không nghĩ lại tiếp tục mạo hiểm thêm, nên mang theo các loại thảo dược khác trở về.
Trở lại nhà gỗ, hắn cẩn thận mà cất đi hà thủ ô, rồi đánh một giấc ngon.
Ngày hôm sau, Đường Viễn tâm tình tốt rời giường, tuy rằng trên người còn đau nhức nhưng cũng không làm tâm tình tốt của hắn giảm đi chút nào.
Hắn đơn giản rửa mặt một chút, ăn hai củ khoai lang luộc trong nồi. Hiện tại hắn đã hoàn toàn ăn không ra mùi vị thơm ngọt của khoai lang, thậm chí có điểm buồn nôn. Chỉ có thể an ủi chính mình, chờ bán đi được hà thủ ô này liền có tiền cải thiện sinh hoạt.
Hắn nhai thêm vài cái, nuốt mấy ngụm đã ăn xong. Sau đó dùng lá cây to bọc lại hà thủ ô thật tốt, rồi bỏ vào trong lòng ngực. Mang cái sọt trống không lên vai, đắp thêm lá che lại rồi mới ra cửa.
Đi ở trên đường, Đường Viễn nhìn phía trước thấy bóng dáng có điểm quen mắt. Hắn đi nhanh thêm vài bước, mới phát hiện nguyên lai là thiếu niên xinh đẹp lúc trước hắn gặp được.
Thiếu niên cõng một cái sọt, sọt nhìn thực nặng, đai sọt căng nhiều. Tay thiếu niên móc lấy dây đai kéo ra để thoải mái thêm một chút.
Đường Viễn bước nhanh hơn về phía trước để đuổi kịp cậu, dùng tay nâng đáy sọt của thiếu niên lên.
Tô Nặc bỗng thấy trọng lượng trên tay giảm đi làm cậu giật mình, cậu kinh ngạc một chút rồi nghiêng người né tránh. Đến khi nhìn thấy là Đường Viễn thì b•iểu t•ình mới thả lỏng hơn chút.
"Cảm ơn" cậu thoáng cùng Đường Viễn kéo ra khoảng cách, thấp giọng nói cảm tạ, lại uyển chuyển cự tuyệt Đường Viễn trợ giúp, "Ta có thể tự mình làm được."
Đường Viễn biết thiếu niên mới lớn lòng tự trọng luôn có điểm quật cường, nhưng nhìn bả vai gầy yếu của thiếu niên, lại không đành lòng:
"Dáng người ngươi nhỏ, sọt này có chút nặng, ta thấy ngươi nhỏ hơn ta vài tuổi, nên gọi ta một tiếng ca ca, ta......"
"Ngươi —— ngươi, người này ——" lời hắn còn chưa nói xong thì đã thấy Tô Nặc thở phì phò, mắt trừng về phía hắn, mặt đỏ một mảng lớn. Còn cảnh giác mà nhìn hắn, nhanh chóng cùng hắn kéo ra khoảng cách.
Đường Viễn không rõ nguyên do, ngơ ngác nhìn Tô Nặc.
Tô Nặc trừng mắt hắn nói: "Ta nguyên bản cho rằng ngươi là người tốt, không nghĩ tới ngươi là loại người này!"
"Ta...... Ta làm sao vậy?" Đường Viễn thấy mặt Tô Nặc mang theo vẻ chán ghét, không khỏi nhíu mày, "Ta chẳng qua là muốn giúp ngươi thôi mà, ngươi không muốn liền thôi vậy."
Tô Nặc nghe vậy đánh giá hắn một chút, thấy thần sắc của hắn cũng không giống giả vờ, sắc mặt mới hòa hoãn, nhấp môi nói: "Vậy ngươi nói cái gì mà ta nên gọi ngươi là ca ca! Ngươi là hán tử, ta là ca nhi, ngươi......ngươi nói như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm."
Đường Viễn khó hiểu mà nhìn về phía Tô Nặc: "...... Có cái gì bất đồng sao?"
Lời này vừa nói ra, Tô Nặc mở to hai mắt, kh·iếp sợ mà nhìn hắn.
Sau đó, một khắc kế tiếp, thế giới quan của Đường Viễn đã bị thay đổi chóng mặt.
Nguyên lai thế giới này tồn tại ba dạng người: hán tử, nữ tử, ca nhi. Thân phận và địa vị của hán tử, nữ tử cùng những gì hắn biết ở cổ đại cũng không sai biệt lắm. Mà địa vị của ca nhi so với nữ tử còn muốn thấp hơn một ít. Số lượng cũng không nhiều, có khả năng sinh dục, nhưng năng lực lại yếu hơn so nữ tử một chút.
Ca nhi không thể tham gia khoa cử, cũng không thể cưới vợ, cũng bị quản thúc giống như nữ tử. Nhưng lại vì năng lực sinh dục kém hơn so với nữ tử, nên gia đình người bình thường đều không muốn cưới ca nhi làm chính quân. Vì thế trừ phi là người của gia đình phú quý, bằng không cuộc sống đều khá gian nan.
Nhưng, tất cả những cái trên đều không làm Đường Viễn chấn động bằng việc "Ca nhi có thể sinh con".
Có trời mới biết hắn phải khắc chế bao nhiêu mới không đi xem bụng của Tô Nặc!
Đường Viễn trầm mặc ước chừng một khắc, chỉnh lại thật tốt b·iểu t·ình rồi nhìn về phía Tô Nặc. Nghĩ lại lời nói lúc nãy của mình như vậy xác thật sẽ làm người khác hiểu lầm là trêu chọc, mà đây là đường đi lên trấn trên, tới tới lui lui luôn có những loại người này. Tô Nặc không muốn quá thân cận cùng hắn cũng bình thường.
"Cái kia...... Xin lỗi!" Đường Viễn lùi lại phía sau hai bước - "Là ta suy xét không chu toàn, bất quá ta thật sự không có ý tứ khi dễ ngươi."
Tô Nặc lúc này cũng minh bạch sự "vô tri" của người trước mắt này, cũng chỉ lắc lắc đầu: "Ngươi không phải cố ý liền thôi, cũng......đa tạ ý tốt của ngươi."
Đường Viễn nghe vậy trên mặt liền lộ ra ý cười: "Thấy ngươi vài lần cũng chưa kịp hỏi tên ngươi, ta kêu Đường Viễn, ngươi ——"
Nghĩ đến cổ đại đủ loại quản thúc, Đường Viễn vội vàng dừng lại câu hỏi, cẩn thận mở miệng: "Ngươi có thể nói tên cho ta được không, nếu là không được thì thôi vậy."
Tô Nặc nhìn vẻ mặt này của hằn, "Xì" một chút rồi cười ra tiếng, thanh âm thanh thúy: "Đương nhiên là có thể, ta lại không phải ca nhi con nhà giàu có gì, không nhiều quy củ như vậy."
"Ta kêu Tô Nặc."
Yến Triều cũng đã thoáng hơn, liền là nữ tử hay ca nhi gia đình giàu có đều có thể ra cửa, chỉ là so với người bình thường thì có nhiều quy củ hơn chút. Nếu gia đình giàu có nào đó dựa theo những đạo lý xưa mà khắc nghiệt với nữ tử, ca nhi thì mới khiến cho người khác nhìn vào.
Đến nỗi gia đình người bình thường thì nữ tử và ca nhi đối với việc ra cửa là chuyện thường. Chỉ cần không có hành động kết giao thân thiết vô cớ với hán tử, thì cũng không quá kiêng kị. Rốt cuộc thì ngay cả bụng còn chưa no, nào còn lo được việc khác.
Thấy cậu cười như vậy, không khí cũng tốt lên, Đường Viễn thả lỏng hơn.
"Sọt này của ngươi để gì mà nặng vậy, là đồ mang lên trấn trên bán sao?" Hắn cách một khoảng sẽ không làm người khách hiểu lầm, giơ tay chỉ chỉ vào sọt của Tô Nặc.
"Bên trong là một ít thảo dược, ta chuẩn bị cầm lên trấn trên bán," Tô Nặc trả lời nói, lại nhìn về phía sọt Đường Viễn:
"Còn bên trong sọt người là cái gì?"
"Cũng là một chút thảo dược" Đường Viễn lúc này mới minh bạch vì sao hắn có thể gặp được Tô Nặc vài lần. Hướng từ núi xuống thôn chỉ có một con đường, đương nhiên là bọn họ dễ dàng gặp nhau rồi. Trong đầu Đường Viễn hiện lên một ý tưởng, hắn nhìn về phía Tô Nặc nói, "Ngươi biết y quán nhà ai cấp giá tương đối công đạo không?"
Tô Nặc gật đầu: "Biết, y quán ta thường đi ra giá cũng rất công đạo."
Đường Viễn không muốn lại bị người khác ép giá, nghe được lời này liền đối Tô Nặc nói - "Vậy ta có thể cùng ngươi cùng nhau đi không?"
"Có thể" Này lại không phải việc gì khó xử, Tô Nặc cũng rõ tình huống của Đường Viễn, tự nhiên sẽ đáp ứng: "Ngươi đi theo ta là được."
Đường Viễn tới trấn trên, rồi một đường đi theo Tô Nặc vào "Thảo Mộc Đường", nghe tên liền biết là một y quán. Bất quá y quán này không có lớn như "Nhân Tâm Đường", người đến khám cũng không nhiều như "Nhân Tâm Đường".
Bên trong, tiểu nhị cùng Tô Nặc tựa hồ rất quen thuộc, không quá hai câu liền thu thảo dược cùng tính tiền cho Tô Nặc.
"Đường đại ca, ngươi đem thảo dược cấp Trường Trụ ca nhìn xem đi."
Đường Viễn vừa rồi quan sát tiểu nhị trả tiền cho Tô Nặc một chút, xác thật giá rất công đạo. Nghe được Tô Nặc nói như vậy, liền duỗi tay lấy hà thủ ô từ trong lòng đem ra.
Hắn mới vừa mở lá bao hà thủ ô lá ra, tiểu nhị gọi là Trường Trụ này đôi mắt liền tỏ sáng, từ trong tay Đường Viễn đoạt lấy hà thủ ô, rồi lại tinh tế xem xét.
Tô Nặc cũng nhận biết dược liệu, biết chi hà thủ ô này trân quý, hai mắt trong trẻo kinh trừng lớn.
Bất quá cậu vẫn nhắc nhở Trường Trụ: "Trường Trụ ca, Đường đại ca còn đang chờ. Ngươi nếu là muốn nhận, ngươi ra giá đi."
Trường Trụ lúc này mới ý thức được hành động của mình thật sự không lễ phép, hắn xấu hổ cùng chút ngượng ngùng hướng Đường Viễn cười cười, trong tay còn nắm chặt hà thủ ô không chịu buông tay. Một tay khác thì đối Đường Viễn giơ lên năm ngón, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Viễn nói: "Năm mươi lượng thế nào?"
Đường Viễn không rõ ràng lắm giá cả này hay không công đạo, dư quang nhìn về phía Tô Nặc, thấy cậu không có gì dị sắc, trong lòng cũng có đáp án.
Nhưng hắn mới vừa mở miệng đáp ứng, thì đột nhiên một người ngoài cửa vọt vào, bổ nhào vào Trường Trụ trước đoạt lấy hà thủ ô, đối với Đường Viễn giương cằm lên: "Ngươi bán cho ta! Hắn ra bao nhiêu tiền, ta ra gấp đôi!"
Dược liệu tốt chính là khả ngộ bất khả cầu!
Trường Trụ tức giận đến cả mặt đều đỏ: "Tiền sư bá, ta đã cùng vị tiểu ca nói tốt! Ngươi đây là có ý tứ gì!"
Mắt Đường Viễn nhìn người đi phía sau người này, nhận ra người nọ là tiểu nhị của Nhân Tâm Đường đã ép giá hắn, nên cũng đoán được thân phận của người này, hẳn là lão bản Nhân Tâm Đường.
Nghe đối thoại của Trường Trụ cùng hắn, hẳn lão bản của hai y quán là sư huynh đệ, nhưng quan hệ bất hòa. Bất quá nhìn biểu cảm của hai người này thì biết hai y quán cũng có quan hệ không được hòa thuận.
Đường Viễn cũng không có tâm tư nghe bọn hắn nói, liền trực tiếp đoạt lại hà thủ ô, đưa cho Trường Trụ: "Nếu không còn vấn đề gì để nói, liền ấn theo giá ngươi nói đi."
Trước không nói, hắn đã đáp ứng rồi thì sẽ không đổi ý, lại nói Nhân Tâm Đường này biểu hiện vừa nãy nhìn chẳng ra gì. Nếu hắn thật sự đổi ý, ngoài đắc tội Thảo Mộc Đường, còn chưa nói đến không thể đối mặt với sự hảo tâm của thiếu niên khi dẫn hắn tới chỗ này. Mà Nhân Tâm Đường có thể hay không thực hiện hứa hẹn cũng không biết, thật sự không có lời.
"A" Trường Trụ sửng sốt nhìn chi hà thủ ô trước mắt, ng·ay sau đó mặt liền đầy tươi cười mà tiếp nhận, nói tiếp "Vị tiểu ca này thật là người biết thủ tín, ngươi yên tâm, Thảo Mộc Đường tuyệt đối công đạo, tiểu ca ngươi về sau nếu muốn bán thảo dược, không câu nệ cái gì, đều có thể mang lại đây, chúng ta đều thu!"
Lão bản Nhân Tâm Đường, Tiền đại phu tức giận phì phò thổi râu trừng mắt Đường Viễn nói: "Ngươi thật là không biết tốt xấu! Nhân Tâm Đường chúng ta chính là y quán lớn nhất ở Thanh Dương trấn. Y quán nhỏ này của bọn họ, có khi năm mươi lượng bạc này, bọn họ có lấy ra được hay không còn chưa biết đâu!"
Trường Trụ sợ Đường Viễn đổi ý, vội vàng nói: "Ngươi yên tâm, tiền chúng ta có, ta đây liền đi lấy cho ngươi!"
Nói xong, vội vàng chạy tới hậu viện, chỉ chốc lát sau liền cầm theo một túi nhỏ ra tới.
Đường Viễn nhận lấy, tâm tình thực không tồi, ánh mắt xẹt qua tiểu nhị Nhân Tâm Đường một bên đang chột dạ, đối Tiền đại phu cười nói: "Ngươi biết ta vì cái gì không bán cho ngươi không?"
Tiền đại phu phất tay áo một cái đang định đi ra cửa, xoay người lại trừng hắn: "Vì cái gì?"
"Vậy ngươi liền phải hỏi một chút tiểu nhị phía sau ngươi a." Đường Viễn nhìn ánh mắt muốn giết người của tên tiểu nhị.
Tiền đại phu liền minh bạch chuyện gì đã xảy ra, hắn cũng biết ngày thường tên tiểu nhị này thường xuyên ép giá một số người nông gia mang thảo dược đến bán. Bất quá bởi vì là chất nhi họ hàng xa, lại biết cách ăn nói, cho nên hắn cũng nhắm mở một mắt cho qua, ai ngờ hắn thế nhưng bởi vì việc này mà mất đi dược liệu trân quý như vậy!
Hắn càng nghĩ càng giận, một chân đạp lên mông tiểu nhị, đem tiểu nhị gạt ngã trên mặt đất ngao ngao kêu to.
Vẫn chưa hả giận lại đi lên bổ thêm một chân, oán hận nói: "Ngươi ngày mai không cần tới!"
Tiểu nhị không nghĩ tới cứ như vậy mất công việc tốt, vừa lăn vừa bò mà đuổi theo, nhưng Tiền đại phu quyết tâm đuổi hắn, cuối cùng hắn cũng chỉ xám xịt mà rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc có tiền ~