Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 29: Canh gà
Đường Viễn có mua một con gà mái già để về hầm canh cho Tô Nặc uống.
Hắn chạy về tới nhà, thấy mì phơi trong viện đều đã được thu vào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi gió cùng mưa đá lớn như vậy, nếu không kịp thu hết mì vào, phỏng chừng toàn bộ sẽ bị đổ ngã trên đất hết.
Đường Viễn đem gà để trong bếp, sau đó lên nhà chính. Thấy nhiều thêm hai người so với ngày thường, nghĩ là do Tô mẫu mời.
"Đường tiểu ca đã về rồi sao? Vừa rồi gió lớn và mưa đá rất kinh khủng, thật sự là doạ người mà" Chu đại nương chỉ vào giàn mì trong phòng "Nhìn này, ta với nương Tô Nặc đã kịp đem hết vào đó."
Đường Viễn nhìn một vòng trong phòng, túi bột mì đã hết, số lượng giàn phơi cũng nhiều hơn.
"Đúng rồi! Lúc ngươi không ở đây, Ngưu đại có mang tới 10 cái giàn phơi mì. Nói là số còn lại sẽ đưa đến trong ngày mai." Chu đại nương giải thích nói.
Đường Viễn biết Tô mẫu và Chu đại nương đều rất tận tâm, nên chân thành nói cảm ơn với Chu đại nương: "Đa tạ ngài."
"Này có cái gì mà cảm ơn chứ" Chu đại nương chẳng hề để ý mà cười cười, chỉ vào hai đại nương đang làm mì, nói:
"Đúng rồi, không phải ngươi nói nếu là lo liệu không hết việc, thì để nương Tô Nặc mời thêm hai người sao. Vốn dĩ nàng cũng không muốn mời, nhưng nhiều bột mì như vậy, thực sự chúng ta làm không kịp, cho nên vẫn là mời hai người này. Đường tiểu ca cứ yên tâm, tay nghề của hai người này tuyệt đối rất tốt."
Hai người kia lén nhìn về phía Đường Viễn, động tác có chút cứng đờ, như là sợ Đường Viễn sẽ không hài lòng về các nàng.
Đường Viễn nhìn hai người làm ra mì sợi rất tốt, tay nghề xác thật không kém, hắn liền gật đầu chào hai đại nương: "Vất vả hai thẩm, tiền công Tô bá mẫu và Chu đại nương hẳn là đã nói rõ với hai thẩm rồi đúng không?"
"Đã nói! Đã nói!" Hai người vội vàng gật đầu nói.
Một ngày năm văn tiền! Công việc cũng không phải quá mệt nhọc, còn gần nhà, là một công việc rất tốt!
Đường Viễn: "Vậy là tốt rồi! Các thẩm cứ tiếp tục làm việc, ta dọn mấy giàn phơi ra."
Mặt trời đã ló ra trở lại, mưa cũng đã ngừng, chắc chắn sẽ không mưa lại. Mớ mì này không biết có bị ướt hay không, vẫn nên dọn ra tiếp tục phơi thêm mới được.
Đường Viễn cẩn thận đem các giàn phơi mì ra sân, dùng tay sờ thử các sợi mì. Nghĩ có lẽ Tô bá mẫu cùng Chu đại nương kịp thời dọn vào nên bề ngoài sợi mì vẫn rất khô ráo.
Gà mái già bị trói chặt hai đùi và cánh, không ngừng giãy giụa, rồi cuối cùng tự mình lăn lộn đến rũ rượi.
Đường Viễn nấu một nồi nước, nắm lấy cánh gà không chút lưu tình dùng dao cắt vào cổ một nhát. Máu gà trong nháy mắt bắn ra, rơi xuống đất.
Hắn nhanh tay cầm cái chén để ở dưới hứng máu gà. Sau đó đổ nước nóng vào bồn gỗ, bỏ gà vào trụng, rồi bắt đầu nhổ sạch lông gà.
Đường Viễn từ trước đến nay chưa bao giờ tự giết gà. Ở thế giới trước đây, nơi hắn sinh sống rất ít chợ bán gia cầm còn sống, nên hắn đều mua gà đã được xử lý sẵn.
Lông gà bị nước nóng làm mềm rụng đi nhiều, nhưng có rất nhiều lông tơ nhỏ rất là khó nhổ, khiến Đường Viễn nhổ đến mỏi nhừ cả tay.
Con gà này nặng tám cân, Đường Viễn mổ bụng gà ra, móc ra nội tạng. Con gà này thực sự rất béo, mỡ gà đầy một bụng.
Nội tạng Đường Viễn không tính dùng, vì có chút khó xử lý. Hắn chỉ giữ những cái trứng non mới hình thành không đồng đều lại, còn các bộ phận khác thì bỏ đi.
Sau khi xử lý gà sạch sẽ, hắn cầm gà mang vào bếp, đặt lên thớt chặt từng khối nhỏ. Đường Viễn xuống tay rất mạnh, chặt nghe tiếng bang bang vang dội, cơ hồ mỗi một đao đều bị chặt đứt.
Thịt gà sau khi chặt xong, bỏ lại vào trong bồn rửa lại một lần nước, rửa sạch máu loãng.
Sau đó cho nước lạnh vào nồi, cho gà đã chặt vào, thêm vài lát gừng vào để khử mùi tanh. Đợi nước sôi một dạo, rồi vớt gà ra, làm vậy sẽ loại bỏ được cặn bẩn, khi nấu nước canh sẽ trong và thanh hơn.
Sau khi vớt gà ra thì cho vào một tô nước ấm, rửa sạch sẽ để loại bỏ các mảng dơ còn sót lại.
Đường Viễn lấy ra một cái nồi đất, đổ nước vào, nhóm lửa, bỏ thịt gà đã xử lý tốt vào, đun sôi lên rồi thêm chút gia vị. Cho thêm nấm hương, hành, gừng, đại táo đã chuẩn bị trước đó vào. Hầm trong lửa nhỏ một canh giờ, rồi dùng chiếc đũa gắp ra hành gừng. Cho vào nửa muỗng muối, mấy hạt cẩu kỷ, lại hầm thêm hai khắc nữa là xong.
Đường Viễn bận hầm gà cả buổi, Chu đại nương và mấy đại thẩm kia cũng tới giờ tan tầm. Đường Viễn trả tiền công hôm nay cho các nàng, sau đó thu mấy giàn phơi vào phòng. Đem mì đã phơi khô tốt bao lại từng gói, rồi chất vào trong túi.
Canh gà đã hầm đến không sai biệt lắm, thêm một khắc nữa là được. Đường Viễn nhớ thương Tô Nặc nên cũng không có tâm tư ăn cơm, tùy tiện xào chén cơm trứng để lấp đầy bụng.
Nhà hắn không có đồ chuyên đựng canh, lại sợ đựng trong chén sẽ nguội, nên hắn trực tiếp bê nồi đất bỏ vào rổ rồi xách đi.
Lúc Đường Viễn đến, Tô mẫu cùng Tô phụ đang ăn cơm, nhìn thấy hắn tới, vội đứng lên: "Tiểu Viễn, sao ngươi đến đây? Ăn cơm chưa? Ngồi xuống cùng ăn nào"
"Ta ăn rồi! Ta tới thăm Nặc ca nhi" Đường Viễn tay hơi nâng rổ lên "Ta hầm chút canh gà, đưa tới cho Nặc ca nhi nếm thử."
Nói xong, từ trong ngực móc tiền đưa cho Tô mẫu: "Đúng rồi! Đây là tiền công hôm nay của bá mẫu, vừa vặn mang qua cho ngài."
"Ta hôm nay không làm hết ngày, ngươi đưa vậy là nhiều" Tô mẫu chỉ lấy hai văn tiền, còn lại không lấy trả Đường Viễn " Lần này Nặc ca nhi ít nhiều cũng nhờ ngươi. Đại phu cũng nói không có chuyện gì, canh gà tốt như vậy, ngươi cầm về tự mình uống đi. Nhà ta cũng có gà, ngày mai ta sẽ làm cho Nặc ca nhi ăn."
Nặc ca nhi tuy bị thương nhưng cũng không phải do Tiểu Viễn làm hại, sao có thể nhận đồ tốt của hắn như vậy. Canh gà này, nhiều tiểu tức phụ ở cữ có khi còn chưa được uống đâu!
Lúc Tô mẫu nhận được tin Đại Tráng báo liền vội chạy về nhà, nghe Tô phụ nói đại phu đã tới khám qua bảo không có chuyện gì mới nhẹ lòng.
"A ui! Xem đầu óc ta này!" Bà như là đột nhiên nhớ tới cái gì, đem hai văn trong tay đưa lại Đường Viễn, lại vội đi vào trong phòng: "Tiền đại phu khám cho Nặc ca nhi hẳn là ngươi trả đi? Ta vừa nãy còn lấy tiền của Tiểu Viễn ngươi. Thật xin lỗi Tiểu Viễn! Để ta đi lấy tiền trả ngươi!"
"Không cần đâu bá mẫu!" Đường Viễn vội giữ người lại, nói tiếp "Nặc ca nhi cũng coi như là tai nạn lao động, ta mời đại phu cho đệ ấy cũng là việc nên làm thôi."
Không đợi Tô mẫu cự tuyệt, hắn lập tức nói: "Sắc trời không còn sớm, ta qua xem Nặc ca nhi xong phải về ngay, ngài nhanh đưa ta qua đi mà!"
Đường Viễn là một hán tử, tuyệt đối không thể cùng Nặc ca nhi đơn độc ở trong một phòng, chỉ có thể nhờ Tô phụ hoặc Tô mẫu đi cùng.
Nghe hắn nói vậy, Tô mẫu cũng không tiếp tục ép hắn nhận tiền, đành phải dẫn Đường Viễn đến phòng của Tô Nặc.
Tô Nặc lúc này đang dựa vào đầu giường, mân mê ngón tay một cách nhàm chán. Nghe được động tĩnh, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, liền thấy Đường Viễn đi theo Tô mẫu tiến vào. Ánh mắt cậu sáng lên, lộ ra nụ cười xán lạn.
"Đường đại ca, sao huynh lại tới đây?"
"Tiểu Viên nói hầm canh gà cho con, mang lại đây cho con nếm thử đây" Tô mẫu đi đến mép giường, chỉnh lại tư thế Tô Nặc một chút, rồi giương cằm hướng Đường Viễn "Còn không mau cảm ơn người ta."
Tô Nặc đôi mắt cong cong nhìn nồi đất đen kia, thanh âm mang theo chút mềm mại: "Cảm ơn Đường đại ca."
Tay nghề của Đường đại ca tốt như vậy, khẳng định canh gà này sẽ rất dễ uống!
Đường Viễn thấy tinh thần của Tô Nặc đã tốt hơn so với trước đó, bắt gặp ánh mắt của cậu nhìn vào nồi đất không chớp mắt, nhịn không được thấp giọng dịu dàng nói:
"Không cần khách khí với ta! Không biết có hợp khẩu vị của đệ không nữa, đệ nếm thử trước xem sao. Nếu không thích, lần sau ta lại cho đệ món khác."
"Thủ nghệ của ngươi còn có gì phải bàn! Lại nói, nhà nông chúng ta nào có kén chọn, canh gà làm sao mà không ngon được!" Tô Nặc còn chưa kịp nói thêm đã bị Tô mẫu nhẹ nhàng lườm một cái, không để cậu nói linh tinh. Rồi thấy Đường Viễn đặt nồi đất lên bàn nhỏ, bà vội vàng đứng dậy nói: "Tiểu Viễn, ngươi ngồi xuống trước, để ta đi lấy chén với muỗng."
Đường Viễn nhìn Tô mẫu ra cửa, bèn bê cái ghế ngồi cạnh mép giường của Tô Nặc.
"Đường đại ca thực xin lỗi! Hai ngày tới ta không thể đi bày quán được rồi." Tô Nặc gục đầu xuống, ủ rũ, giống như đoá hoa thuỷ tiên bị phơi héo.
"Không có việc gì, hẳn phải là ta xin lỗi mới đúng" Đường Viễn nhịn không được duỗi tay đè xuống chăn của Tô Nặc, dịu dàng nói:
"Là ta không suy xét đến tình hình thời tiết, đáng ra thời gian này ta không nên cho các đệ đi bày quán."
Còn vài ngày nữa là đông chí, sẽ có tuyết rơi, trời cũng sẽ càng lạnh hơn. Bây giờ tạm ngưng bày quán cũng tốt, bằng không trên đường sẽ dễ gặp nguy hiểm. Dù sao thì đường ở nơi này không giống như thế giới cũ của hắn, đường đất gồ ghề lồi lõm, rồi sình lầy. Nếu gặp mưa to gió lớn hoặc tuyết rơi dày, thì lái xe lừa rất dễ bị té ngã.
"Nào có!" Tô Nặc không tán đồng mà phản bác lại "Còn không phải chỉ là trời lạnh chút thôi sao! Tuyết vẫn chưa có rơi, sao có thể không bày quán được chứ."
Mặc kệ Tô Nặc nói thế nào, Đường Viễn đều không muốn để cậu cùng Đại Tráng tiếp tục bày quán. Lúc trước hắn nghĩ, tích cóp thật nhiều tiền để mua luôn một cửa hàng. Nhưng nhìn tình huống trước mắt, hắn vẫn quyết định thuê cửa hàng trước.
Đường Viễn nhìn Tô Nặc, dịu dàng nói: "Nặc ca nhi, hai ngày này đệ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi. Chờ ta thuê được cửa hàng lại đến hỗ trợ cũng được."
"Đường đại ca, huynh muốn thuê cửa hàng sao?!" Tô Nặc kinh ngạc, vội nói: "Đường đại ca! Kỳ thật ta đã không sao, có thể đi bày quán!"
Cửa hàng sao có thể dễ thuê đến vậy, phải tốn thời gian tìm kiếm nữa. Chưa nói ở trấn trên, muốn thuê của hàng chi phí chắc chắn sẽ không thấp, mà sinh ý bày quán tốt như vậy, có thể kiêm thêm chút nào hay chút đó vẫn được mà!
Đường Viễn thái độ kiên quyết: "Không được."
Tô Nặc tức giận đến mức quay đầu chỗ khác không để ý tới hắn.
Tô mẫu cầm chén tiến vào, thấy cậu như vậy, đi qua vỗ cậu một cái: "Làm gì đây! Tiểu Viễn có hảo tâm tới thăm con, còn mang cho con canh gà để tẩm bổ. Con bày bộ dáng này là sao đây?!"
"Không có việc gì đâu bá mẫu, ngài đừng mắng Nặc ca nhi" Đường Viễn cầm lấy chén, mở nắp nồi rồi múc ra một chén canh gà, đưa đến trước mặt Tô Nặc "Nếm thử xem."
Tô Nặc bị Tô mẫu nhắc nhở, lập tức phản ứng lại, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xuống, không dám nhìn Đường Viễn.
Cậu vừa rồi rốt cuộc đang làm cái gì a?! Cậu chỉ là người làm công của Đường đại ca thôi, sao lại không biết đúng mực, còn khoa tay múa chân với Đường đại ca chứ! Có khi nào Đường đại ca sẽ chán ghét cậu hay không?
Tô Nặc cắn môi dưới, ảo não không thôi.
Tô mẫu đẩy cậu một phen: "Còn không mau nhận đi con!"
Đường Viễn thấy Tô Nặc cúi đầu, cho rằng cậu không thoải mái, vội nói: "Ta bưng là được."
Tô Nặc làm sao có thể không biết xấu hổ mà để Đường Viễn cầm chén cho cậu, vội duỗi tay nhận lấy.
"Cảm ơn Đường đại ca." Thanh âm vừa mềm mại vừa dịu dàng.
Canh gà trong trẻo, tản ra mùi hương mê người. Tô Nặc cúi đầu, uống một ngụm, vị tươi ngon từ đầu lưỡi lan toả ra, thanh mát không ngấy, chỉ còn lại sự tinh tế của vị tươi mới.
Cậu kinh hỉ ngẩng đầu nhìn Đường Viễn, thanh âm giòn giòn: "Uống ngon thật!"
"Đệ thích là được."
Ánh mắt Đường Viễn dừng lại trên đôi môi hồng nguận và mềm mại đang thổi thổi của cậu, khẽ ho hai tiếng rồi quay đầu đi nhìn về phía khác.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Ta không phải, ta không có.
Hắn chạy về tới nhà, thấy mì phơi trong viện đều đã được thu vào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi gió cùng mưa đá lớn như vậy, nếu không kịp thu hết mì vào, phỏng chừng toàn bộ sẽ bị đổ ngã trên đất hết.
Đường Viễn đem gà để trong bếp, sau đó lên nhà chính. Thấy nhiều thêm hai người so với ngày thường, nghĩ là do Tô mẫu mời.
"Đường tiểu ca đã về rồi sao? Vừa rồi gió lớn và mưa đá rất kinh khủng, thật sự là doạ người mà" Chu đại nương chỉ vào giàn mì trong phòng "Nhìn này, ta với nương Tô Nặc đã kịp đem hết vào đó."
Đường Viễn nhìn một vòng trong phòng, túi bột mì đã hết, số lượng giàn phơi cũng nhiều hơn.
"Đúng rồi! Lúc ngươi không ở đây, Ngưu đại có mang tới 10 cái giàn phơi mì. Nói là số còn lại sẽ đưa đến trong ngày mai." Chu đại nương giải thích nói.
Đường Viễn biết Tô mẫu và Chu đại nương đều rất tận tâm, nên chân thành nói cảm ơn với Chu đại nương: "Đa tạ ngài."
"Này có cái gì mà cảm ơn chứ" Chu đại nương chẳng hề để ý mà cười cười, chỉ vào hai đại nương đang làm mì, nói:
"Đúng rồi, không phải ngươi nói nếu là lo liệu không hết việc, thì để nương Tô Nặc mời thêm hai người sao. Vốn dĩ nàng cũng không muốn mời, nhưng nhiều bột mì như vậy, thực sự chúng ta làm không kịp, cho nên vẫn là mời hai người này. Đường tiểu ca cứ yên tâm, tay nghề của hai người này tuyệt đối rất tốt."
Hai người kia lén nhìn về phía Đường Viễn, động tác có chút cứng đờ, như là sợ Đường Viễn sẽ không hài lòng về các nàng.
Đường Viễn nhìn hai người làm ra mì sợi rất tốt, tay nghề xác thật không kém, hắn liền gật đầu chào hai đại nương: "Vất vả hai thẩm, tiền công Tô bá mẫu và Chu đại nương hẳn là đã nói rõ với hai thẩm rồi đúng không?"
"Đã nói! Đã nói!" Hai người vội vàng gật đầu nói.
Một ngày năm văn tiền! Công việc cũng không phải quá mệt nhọc, còn gần nhà, là một công việc rất tốt!
Đường Viễn: "Vậy là tốt rồi! Các thẩm cứ tiếp tục làm việc, ta dọn mấy giàn phơi ra."
Mặt trời đã ló ra trở lại, mưa cũng đã ngừng, chắc chắn sẽ không mưa lại. Mớ mì này không biết có bị ướt hay không, vẫn nên dọn ra tiếp tục phơi thêm mới được.
Đường Viễn cẩn thận đem các giàn phơi mì ra sân, dùng tay sờ thử các sợi mì. Nghĩ có lẽ Tô bá mẫu cùng Chu đại nương kịp thời dọn vào nên bề ngoài sợi mì vẫn rất khô ráo.
Gà mái già bị trói chặt hai đùi và cánh, không ngừng giãy giụa, rồi cuối cùng tự mình lăn lộn đến rũ rượi.
Đường Viễn nấu một nồi nước, nắm lấy cánh gà không chút lưu tình dùng dao cắt vào cổ một nhát. Máu gà trong nháy mắt bắn ra, rơi xuống đất.
Hắn nhanh tay cầm cái chén để ở dưới hứng máu gà. Sau đó đổ nước nóng vào bồn gỗ, bỏ gà vào trụng, rồi bắt đầu nhổ sạch lông gà.
Đường Viễn từ trước đến nay chưa bao giờ tự giết gà. Ở thế giới trước đây, nơi hắn sinh sống rất ít chợ bán gia cầm còn sống, nên hắn đều mua gà đã được xử lý sẵn.
Lông gà bị nước nóng làm mềm rụng đi nhiều, nhưng có rất nhiều lông tơ nhỏ rất là khó nhổ, khiến Đường Viễn nhổ đến mỏi nhừ cả tay.
Con gà này nặng tám cân, Đường Viễn mổ bụng gà ra, móc ra nội tạng. Con gà này thực sự rất béo, mỡ gà đầy một bụng.
Nội tạng Đường Viễn không tính dùng, vì có chút khó xử lý. Hắn chỉ giữ những cái trứng non mới hình thành không đồng đều lại, còn các bộ phận khác thì bỏ đi.
Sau khi xử lý gà sạch sẽ, hắn cầm gà mang vào bếp, đặt lên thớt chặt từng khối nhỏ. Đường Viễn xuống tay rất mạnh, chặt nghe tiếng bang bang vang dội, cơ hồ mỗi một đao đều bị chặt đứt.
Thịt gà sau khi chặt xong, bỏ lại vào trong bồn rửa lại một lần nước, rửa sạch máu loãng.
Sau đó cho nước lạnh vào nồi, cho gà đã chặt vào, thêm vài lát gừng vào để khử mùi tanh. Đợi nước sôi một dạo, rồi vớt gà ra, làm vậy sẽ loại bỏ được cặn bẩn, khi nấu nước canh sẽ trong và thanh hơn.
Sau khi vớt gà ra thì cho vào một tô nước ấm, rửa sạch sẽ để loại bỏ các mảng dơ còn sót lại.
Đường Viễn lấy ra một cái nồi đất, đổ nước vào, nhóm lửa, bỏ thịt gà đã xử lý tốt vào, đun sôi lên rồi thêm chút gia vị. Cho thêm nấm hương, hành, gừng, đại táo đã chuẩn bị trước đó vào. Hầm trong lửa nhỏ một canh giờ, rồi dùng chiếc đũa gắp ra hành gừng. Cho vào nửa muỗng muối, mấy hạt cẩu kỷ, lại hầm thêm hai khắc nữa là xong.
Đường Viễn bận hầm gà cả buổi, Chu đại nương và mấy đại thẩm kia cũng tới giờ tan tầm. Đường Viễn trả tiền công hôm nay cho các nàng, sau đó thu mấy giàn phơi vào phòng. Đem mì đã phơi khô tốt bao lại từng gói, rồi chất vào trong túi.
Canh gà đã hầm đến không sai biệt lắm, thêm một khắc nữa là được. Đường Viễn nhớ thương Tô Nặc nên cũng không có tâm tư ăn cơm, tùy tiện xào chén cơm trứng để lấp đầy bụng.
Nhà hắn không có đồ chuyên đựng canh, lại sợ đựng trong chén sẽ nguội, nên hắn trực tiếp bê nồi đất bỏ vào rổ rồi xách đi.
Lúc Đường Viễn đến, Tô mẫu cùng Tô phụ đang ăn cơm, nhìn thấy hắn tới, vội đứng lên: "Tiểu Viễn, sao ngươi đến đây? Ăn cơm chưa? Ngồi xuống cùng ăn nào"
"Ta ăn rồi! Ta tới thăm Nặc ca nhi" Đường Viễn tay hơi nâng rổ lên "Ta hầm chút canh gà, đưa tới cho Nặc ca nhi nếm thử."
Nói xong, từ trong ngực móc tiền đưa cho Tô mẫu: "Đúng rồi! Đây là tiền công hôm nay của bá mẫu, vừa vặn mang qua cho ngài."
"Ta hôm nay không làm hết ngày, ngươi đưa vậy là nhiều" Tô mẫu chỉ lấy hai văn tiền, còn lại không lấy trả Đường Viễn " Lần này Nặc ca nhi ít nhiều cũng nhờ ngươi. Đại phu cũng nói không có chuyện gì, canh gà tốt như vậy, ngươi cầm về tự mình uống đi. Nhà ta cũng có gà, ngày mai ta sẽ làm cho Nặc ca nhi ăn."
Nặc ca nhi tuy bị thương nhưng cũng không phải do Tiểu Viễn làm hại, sao có thể nhận đồ tốt của hắn như vậy. Canh gà này, nhiều tiểu tức phụ ở cữ có khi còn chưa được uống đâu!
Lúc Tô mẫu nhận được tin Đại Tráng báo liền vội chạy về nhà, nghe Tô phụ nói đại phu đã tới khám qua bảo không có chuyện gì mới nhẹ lòng.
"A ui! Xem đầu óc ta này!" Bà như là đột nhiên nhớ tới cái gì, đem hai văn trong tay đưa lại Đường Viễn, lại vội đi vào trong phòng: "Tiền đại phu khám cho Nặc ca nhi hẳn là ngươi trả đi? Ta vừa nãy còn lấy tiền của Tiểu Viễn ngươi. Thật xin lỗi Tiểu Viễn! Để ta đi lấy tiền trả ngươi!"
"Không cần đâu bá mẫu!" Đường Viễn vội giữ người lại, nói tiếp "Nặc ca nhi cũng coi như là tai nạn lao động, ta mời đại phu cho đệ ấy cũng là việc nên làm thôi."
Không đợi Tô mẫu cự tuyệt, hắn lập tức nói: "Sắc trời không còn sớm, ta qua xem Nặc ca nhi xong phải về ngay, ngài nhanh đưa ta qua đi mà!"
Đường Viễn là một hán tử, tuyệt đối không thể cùng Nặc ca nhi đơn độc ở trong một phòng, chỉ có thể nhờ Tô phụ hoặc Tô mẫu đi cùng.
Nghe hắn nói vậy, Tô mẫu cũng không tiếp tục ép hắn nhận tiền, đành phải dẫn Đường Viễn đến phòng của Tô Nặc.
Tô Nặc lúc này đang dựa vào đầu giường, mân mê ngón tay một cách nhàm chán. Nghe được động tĩnh, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, liền thấy Đường Viễn đi theo Tô mẫu tiến vào. Ánh mắt cậu sáng lên, lộ ra nụ cười xán lạn.
"Đường đại ca, sao huynh lại tới đây?"
"Tiểu Viên nói hầm canh gà cho con, mang lại đây cho con nếm thử đây" Tô mẫu đi đến mép giường, chỉnh lại tư thế Tô Nặc một chút, rồi giương cằm hướng Đường Viễn "Còn không mau cảm ơn người ta."
Tô Nặc đôi mắt cong cong nhìn nồi đất đen kia, thanh âm mang theo chút mềm mại: "Cảm ơn Đường đại ca."
Tay nghề của Đường đại ca tốt như vậy, khẳng định canh gà này sẽ rất dễ uống!
Đường Viễn thấy tinh thần của Tô Nặc đã tốt hơn so với trước đó, bắt gặp ánh mắt của cậu nhìn vào nồi đất không chớp mắt, nhịn không được thấp giọng dịu dàng nói:
"Không cần khách khí với ta! Không biết có hợp khẩu vị của đệ không nữa, đệ nếm thử trước xem sao. Nếu không thích, lần sau ta lại cho đệ món khác."
"Thủ nghệ của ngươi còn có gì phải bàn! Lại nói, nhà nông chúng ta nào có kén chọn, canh gà làm sao mà không ngon được!" Tô Nặc còn chưa kịp nói thêm đã bị Tô mẫu nhẹ nhàng lườm một cái, không để cậu nói linh tinh. Rồi thấy Đường Viễn đặt nồi đất lên bàn nhỏ, bà vội vàng đứng dậy nói: "Tiểu Viễn, ngươi ngồi xuống trước, để ta đi lấy chén với muỗng."
Đường Viễn nhìn Tô mẫu ra cửa, bèn bê cái ghế ngồi cạnh mép giường của Tô Nặc.
"Đường đại ca thực xin lỗi! Hai ngày tới ta không thể đi bày quán được rồi." Tô Nặc gục đầu xuống, ủ rũ, giống như đoá hoa thuỷ tiên bị phơi héo.
"Không có việc gì, hẳn phải là ta xin lỗi mới đúng" Đường Viễn nhịn không được duỗi tay đè xuống chăn của Tô Nặc, dịu dàng nói:
"Là ta không suy xét đến tình hình thời tiết, đáng ra thời gian này ta không nên cho các đệ đi bày quán."
Còn vài ngày nữa là đông chí, sẽ có tuyết rơi, trời cũng sẽ càng lạnh hơn. Bây giờ tạm ngưng bày quán cũng tốt, bằng không trên đường sẽ dễ gặp nguy hiểm. Dù sao thì đường ở nơi này không giống như thế giới cũ của hắn, đường đất gồ ghề lồi lõm, rồi sình lầy. Nếu gặp mưa to gió lớn hoặc tuyết rơi dày, thì lái xe lừa rất dễ bị té ngã.
"Nào có!" Tô Nặc không tán đồng mà phản bác lại "Còn không phải chỉ là trời lạnh chút thôi sao! Tuyết vẫn chưa có rơi, sao có thể không bày quán được chứ."
Mặc kệ Tô Nặc nói thế nào, Đường Viễn đều không muốn để cậu cùng Đại Tráng tiếp tục bày quán. Lúc trước hắn nghĩ, tích cóp thật nhiều tiền để mua luôn một cửa hàng. Nhưng nhìn tình huống trước mắt, hắn vẫn quyết định thuê cửa hàng trước.
Đường Viễn nhìn Tô Nặc, dịu dàng nói: "Nặc ca nhi, hai ngày này đệ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi. Chờ ta thuê được cửa hàng lại đến hỗ trợ cũng được."
"Đường đại ca, huynh muốn thuê cửa hàng sao?!" Tô Nặc kinh ngạc, vội nói: "Đường đại ca! Kỳ thật ta đã không sao, có thể đi bày quán!"
Cửa hàng sao có thể dễ thuê đến vậy, phải tốn thời gian tìm kiếm nữa. Chưa nói ở trấn trên, muốn thuê của hàng chi phí chắc chắn sẽ không thấp, mà sinh ý bày quán tốt như vậy, có thể kiêm thêm chút nào hay chút đó vẫn được mà!
Đường Viễn thái độ kiên quyết: "Không được."
Tô Nặc tức giận đến mức quay đầu chỗ khác không để ý tới hắn.
Tô mẫu cầm chén tiến vào, thấy cậu như vậy, đi qua vỗ cậu một cái: "Làm gì đây! Tiểu Viễn có hảo tâm tới thăm con, còn mang cho con canh gà để tẩm bổ. Con bày bộ dáng này là sao đây?!"
"Không có việc gì đâu bá mẫu, ngài đừng mắng Nặc ca nhi" Đường Viễn cầm lấy chén, mở nắp nồi rồi múc ra một chén canh gà, đưa đến trước mặt Tô Nặc "Nếm thử xem."
Tô Nặc bị Tô mẫu nhắc nhở, lập tức phản ứng lại, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xuống, không dám nhìn Đường Viễn.
Cậu vừa rồi rốt cuộc đang làm cái gì a?! Cậu chỉ là người làm công của Đường đại ca thôi, sao lại không biết đúng mực, còn khoa tay múa chân với Đường đại ca chứ! Có khi nào Đường đại ca sẽ chán ghét cậu hay không?
Tô Nặc cắn môi dưới, ảo não không thôi.
Tô mẫu đẩy cậu một phen: "Còn không mau nhận đi con!"
Đường Viễn thấy Tô Nặc cúi đầu, cho rằng cậu không thoải mái, vội nói: "Ta bưng là được."
Tô Nặc làm sao có thể không biết xấu hổ mà để Đường Viễn cầm chén cho cậu, vội duỗi tay nhận lấy.
"Cảm ơn Đường đại ca." Thanh âm vừa mềm mại vừa dịu dàng.
Canh gà trong trẻo, tản ra mùi hương mê người. Tô Nặc cúi đầu, uống một ngụm, vị tươi ngon từ đầu lưỡi lan toả ra, thanh mát không ngấy, chỉ còn lại sự tinh tế của vị tươi mới.
Cậu kinh hỉ ngẩng đầu nhìn Đường Viễn, thanh âm giòn giòn: "Uống ngon thật!"
"Đệ thích là được."
Ánh mắt Đường Viễn dừng lại trên đôi môi hồng nguận và mềm mại đang thổi thổi của cậu, khẽ ho hai tiếng rồi quay đầu đi nhìn về phía khác.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Ta không phải, ta không có.