Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 24: Cơm chiên trứng
"Tô Nặc ca, không nghĩ tới hôm nay lại bán nhanh như vậy!" Đại Tráng một bên thu dọn đồ, một bên cao hứng nói chuyện với Tô Nặc.
Tô Nặc cũng cười nói: "Đúng vậy, thu quán sớm hơn hai khắc so với ngày thường đó."
"Như vậy quá tốt" Đại Tráng leo lên xe rồi quay lại kéo Tô Nặc lên xe "Hôm nay chúng ta có thể về sớm để giúp Đường đại ca làm việc."
Tô Nặc cũng gật đầu theo: "Chúng ta nhanh trở về thôi."
Đại Tráng chuẩn bị cầm roi quất vào mông lừa, bỗng tiểu nhị Trương Đại từ đâu hồng hộc nhào tới, giữ lấy xe lừa.
"Các ngươi từ đã! Xin chuyển lời của lão bản chúng ta đến Đường lão bản. Là chúng ta muốn đặt thêm 40 cân mì kềm nữa, ngày mai đưa đến giống thời điểm hôm nay!" Trương Đại tay vịn xe vừa thở dốc vừa nói liên tục. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa không đuổi kịp!
"Bốn...... 40 cân?!" Đại Tráng trừng lớn mắt, nói chuyện lắp bắp: "Hôm nay không phải mới......mới đưa các ngươi 40 cân sao?"
Trương Đại nhếch miệng cười: "Ai! Là do sinh ý quá tốt! Các ngươi không biết đâu, lão bản chúng ta ở phía sau bếp làm liên tực không ngừng nghỉ, mà đều chỉ làm một món mì Tam Tiên thôi đó."
Món ăn mới mẻ, hương vị lại ngon, các khách nhân đã ăn qua đều muốn gọi thêm phần mang về. Bọn họ về không bao lâu, lại đưa tới thêm không ít người!
Tô Nặc tươi cười đều che không được, gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta một hồi về sẽ nói cho Đường đại ca!"
Trương Đại đi rồi, Tô Nặc lập tức hướng Đại Tráng nói: "Đại Tráng, chúng ta đi tạp hoá Vương Tưởng mua thêm 50 cân bột mì rồi về."
Quán mì Trương Ký muốn đặt thêm 40 cân mì kiềm, mà ngày hôm qua làm mì có chút hao tổn. Lúc nương cùng Chu đại nương về, Đường đại ca còn đưa một ít cho các nàng mang về. Không biết bột mì còn lại trong nhà có đủ làm 40 cân không nữa.
Nếu bọn họ về nói tin tức cho Đường đại ca trước, mà bột mì xác thật thiếu, khẳng định sẽ trì hoãn không ít thời gian. Quán mì Trương Ký muốn ngày mai phải giao mì chỉ sợ thời gian sẽ không kịp a!
Đại Tráng cũng không phản đối, chỉ là có chút phát sầu: "Nhưng chúng ta không mang nhiều tiền như vậy a."
50 cân bột mì, một cân mười hai văn, 50 cân chính là 600 văn. Nhóc cùng Tô Nặc ca trên người không có nhiều như vậy đâu!
"Yên tâm!" Tô Nặc chụp xuống đầu của nhóc, chỉ chỉ hộp gỗ phía dưới đang bị đồ đè lên, nhỏ giọng nói, "Này không phải tiền sao."
Đây là hộp gỗ đựng tiền, hiện tại sạp của Đường Viễn mỗi ngày kiếm ít nhất là 300 văn, hôm nay tiền kiếm được đều ở trong cái hộp này.
Tô Nặc đem hộp gỗ lấy ra tới, ôm vào trong ngực: "Tuy rằng vẫn không đủ, nhưng Vương lão bản là người quen. Chúng ta trước đưa tiền cọc, chờ hôm sau lại tới đưa số tiền còn lại."
Đại Tráng vẫn có chút do dự: "Nhưng đây là tiền của Đường đại ca, huynh ấy tín nhiệm chúng ta như vậy. Mà giờ chúng ta không báo trước cho huynh ấy đã dùng như vậy, có phải không tốt lắm không?"
Tô Nặc nhấp môi nói: "Đường đại ca sẽ không trách chúng ta, đi thôi."
Ngày hôm qua 40 cân mì đã mất nửa ngày mới xong. Thời gian gấp như vậy, nếu không đúng hạn giao hàng, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Làm buôn bán, quan trọng nhất chính là chữ tín, cậu tin tưởng Đường đại ca sẽ không trách cậu.
Đại Tráng nghe cậu nói vậy, cũng chỉ nghe lời đánh xe đi đến tạp hoá Vương Tưởng.
Vương lão bản quả nhiên dễ nói chuyện, nhận tiền đặt cọc xong, liền để Tô Nặc cùng Đại Tráng kéo 50 cân bột mì lôi đi.
*
Đường Viễn cùng Ngưu đại thúc sau khi bàn chuyện xong thì hẹn buổi chiều sẽ quay lại lấy giá phơi, rồi hắn đi tìm Tô mẫu.
"Ta muốn tìm mấy người có tay nghề làm mì tốt, bá mẫu có nhận thức ai đáng tin cậy không?" Đường Viễn sau khi vào nhà liền hỏi Tô mẫu.
"Thật sao? Ngươi muốn thuê thêm người hỗ trợ làm mì sợi sao?" Tô mẫu mời Đường Viễn ngồi xuống, lại nói tiếp "Người không đủ thì nói ta cùng Chu đại nương là được, không cần phí thêm tiền thuê người đâu."
Đường Viễn lắc đầu: "Ta tính toán làm một trăm cân mì sợi, chúng ta chỉ có vài người sợ sẽ lo liệu không hết việc."
Hắn chuẩn bị làm trước một trăm cân, rồi đi đến các tiệm tạp hóa nói chuyện. Đợi phản hồi của Trương lão bản bên kia nữa, rồi mới quyết định thêm bao nhiêu lượng mì sợi kế tiếp.
"Một trăm cân?!" Tô mẫu lúc này mới phản ứng lại "Tiểu Viễn, lá gan ngươi thật lớn a, nếu là bồi......"
Đường Viễn cũng liệu trước: "Bá mẫu không cần lo lắng, sẽ không bồi, ngài còn không tin ta sao?"
Tô mẫu tức giận, liếc mắt một cái: "Đứa nhỏ này! Ta không phải không tin ngươi, chỉ là lần này ngươi làm một hơi nhiều như vậy, bá mẫu thực sự lo lắng."
Nàng sống ngần ấy năm, không phải chưa từng thấy người làm ăn buôn bán giàu lên nhanh chóng, rồi sau đó lụi bại.
Đường Viễn không sinh khí, cũng không trách Tô mẫu xen vào việc người khác. Tô Nặc cùng Tô mẫu giúp đỡ hắn rất nhiều, trong lòng hắn cũng đem Tô mẫu thành trưởng bối.
Hắn ôn hòa mà giải thích nói: "Ngài yên tâm, lòng ta hiểu rõ. Mấy ngày nay bày quán cũng tích không ít tiền. Dù không bán được cũng không đến nổi hết sạch tiền."
"Được rồi" Tô mẫu mấy ngày nay cũng giúp Đường Viễn thu đồ ăn, biết sinh ý của hắn xác thật rất tốt. Trong lòng cũng tính toán lại, thấy ngữ khí cửa Đường Viễn nghiêm túc cũng không lại khuyên nữa.
"Nếu trong lòng ngươi hiểu rõ! Vậy bá mẫu đi hỏi giúp ngươi một chút."
Đường Viễn cười nói: "Cảm ơn bá mẫu, tính luôn Chu đại nương, ngài giúp ta tìm thêm ba người nữa là được."
"Được" Tô mẫu gật đầu đáp ứng "Ta và Chu đại nương đối với người trong thôn đều rất quen thuộc, ngươi yên tâm! Sẽ tìm người có tay nghề tốt cho ngươi."
Sau khi Đường Viễn nhờ Tô mẫu tìm người, thì nói thêm là tốt nhất trong chiều nay có thể tới nhà hắn làm luôn. Tô mẫu một ngụm đáp ứng, tỏ vẻ chỉ cần có tiền công thì rất dễ tìm được người, nhất định sẽ tới.
Hôm nay Đường Viễn vội cả ngày, cũng không có tâm tình nấu cơm. Nhìn đồ ăn còn dư lại trong bếp, hắn lấy mấy cái trứng gà cùng chút rau xanh để làm cơm chiên trứng.
Nhưng mới vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị nhóm lửa, thì cổng trước nhà bị gõ vang lên.
"Ai đó? Tới liền đây!" Hắn cao giọng đáp lại, buông đồ xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa ra, thấy là Triệu thiếu gia cùng một cái hán tử trung niên, phía sau hán tử trung niên còn có một hán tử trẻ, tuổi cũng ngang ngửa Triệu thiếu gia.
"Triệu thiếu gia, ngươi đến đây có chuyện gì sao?" Đường Viễn sửng sốt "Nhưng sao ngài tìm được nơi này mà tới?"
Triệu thiếu gia: "Nhạc phụ của ta có việc muốn tìm ngươi. Ta đến chỗ ngươi bày sạp thì không thấy ngươi ở đó. Nên có đến hỏi lão bản tạp hoá Vương Tưởng, chính hắn chỉ cho ta địa chỉ nhà ngươi."
"Như vậy a!" Đường Viễn ánh mắt nhìn qua hai người bên cạnh, rồi mời người vào nhà "Vậy mời vào!"
"Trong nhà không có trà, mong ngài lượng thứ." Đường Viễn đổ chút nước ra chén đưa cho mấy người đó, đối hán tử trung niên khách khí nói.
Hán tử trung niên duỗi tay tiếp nhận, cười ha hả nói: "Không sao không sao! Do chúng ta đường đột mà tới."
"Ngài đây họ gì? Không biết tìm ta có chuyện gì sao?" Đường Viễn hiện đang rất đói bụng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
"Kẻ hèn họ Tiền" Tiền lão gia cúi đầu uống miếng nước, ngẩng đầu nói "Là thế này! Ta rất hứng thú với mì sợi trong món mì lạnh mà Đường lão bản bán. Muốn mua cách làm của sợi mì này."
Mấy ngày nay, Triệu thiếu gia vì muốn lấy lòng nhạc phụ cùng tiểu cửu, đã phí không ít tâm tư tìm kiếm những món ngon để chiêu đãi họ. Mà bản thân Triệu thiếu gia thích nhất chính là món mì lạnh và các món ăn của Đường Viễn làm. Chính vì vậy, Tiền lão gia cùng tiền thiếu gia tự nhiên cũng ăn không ăn ít đồ ăn trong sạp Đường Viễn.
Gia nghiệp của Tiền lão gia có hơn phân nửa là tự bản thân gầy dựng nên, đầu óc tự nhiên nhạy bén. Sau mấy lần nhấm nháp hương vị mì lạnh, liền quyết định mua cách làm của sợi mì này.
Kỳ thật ông cũng rất thích lẩu nhúng xiên cay, chỉ tiếc là món lẩu nhúng này không dễ bảo quản. Cửa hàng của ông lại không có bán thức ăn, cho nên đành thôi.
Đường Viễn thầm khen vị Tiền lão gia này có ánh mắt, nhưng hắn đã không bán cho Trương lão bản thì lúc này cũng không thể bán cho Tiền lão gia.
"Cách làm ta không tính bán, ta ——" Đường Viễn lắc đầu cự tuyệt, nhưng nói còn chưa dứt lời đã bị Tiền thiếu gia đánh gãy.
"Năm mươi lượng!" Tiền thiếu gia vội lên tiếng, trong mắt mang theo vẻ tự tin tất đắc.
Đường Viễn nhìn hắn một cái, không lên tiếng, mà là nhìn về phía Tiền lão gia. Tiền lão gia mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Tiền thiếu gia, sau lại đối Đường Viễn nói: "Thật ngại quá! Khuyển tử quá nóng vội. Đường lão bản ngươi cứ tiếp tục nói."
Đường Viễn nhàn nhạt đáp: "Mặc kệ có ra bao nhiêu tiền, cách làm này ta đều sẽ không bán. Bất quá nếu Tiền lão gia đối với mì kiềm của ta9 cảm thấy hứng thú mà nói, vẫn có thể mua."
Tiền lão gia cũng biết nhi tử của mình vừa rồi đã đắc tội người ta, lại cảm thấy lời Đường Viễn cũng không giống lời nói dối, nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Không biết mì kiềm này có thể bảo tồn mấy ngày? Nếu có thể bảo tồn được nửa tháng, ta liền muốn 50 cân."
Mua không được công thức thì nếu mì sợi giữ được thời gian dài, hắn cũng có thể mua được.
Đường Viễn: "Mì kiềm sau khi được phơi tốt có thể giữ được năm sáu tháng, mùi vị cũng không kém bao nhiêu so với mì mới làm. Bất quá hiện tại không có sẵn hàng, cần phải chờ mấy ngày mới được."
"Năm sáu tháng?!" Tiền lão bản kinh hỉ, vui vẻ nói "Tốt tốt tốt! Chờ mấy ngày thì chờ mấy ngày, không biết giá cả như thế nào?"
Cọc sinh ý thành công hơn phân nửa, Đường Viễn tâm tình cũng tốt hơn không ít, hắn trả lời: "30 văn một cân."
"Giá này có chút cao......" Tiền lão bản hơi nhíu mày, nhìn về phía Đường Viễn "Có thể tiện nghi chút không?"
Đường Viễn cắn chết không buông: "Ngài cũng biết, đồ càng hiếm lạ thì càng đáng giá. Mì này của ta ăn sẽ rất ngon, ngài sẽ không thiệt đâu."
Tiền lão bản tay vuốt chòm râu suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Thành giao! Liền định như vậy đi!"
Cái mì kiềm này có thể giữ trong thời gian dài, 50 cân cũng không tính quá nhiều. Dù có bán không được đi nữa, tự nhà ông cũng có thể giải quyết hết, không thiệt bao nhiêu!
"Các vị đã ăn cơm trưa chưa?" Sinh ý thành, Đường Viễn cũng không so đo với Tiền thiếu gia chuyện lúc nãy, còn săn sóc hỏi: "Nếu vẫn chưa, thì không bằng ăn cùng ta luôn, đồ ăn có vài món hương dã chắp vá cho qua bữa."
Tiền lão bản xua xua tay: "Không được, chúng ta đã ăn rồi! Cũng không quấy rầy Đường lão bản, chờ mì kiềm được làm tốt, ngươi cho người đến Triệu gia nói một tiếng là được."
Bàn bạc xong, Tiền thiếu gia đưa Đường Viễn hai trăm văn tiền đặt cọc, ước định muộn nhất trong vòng nửa tháng giao hàng.
Triệu thiếu gia nhưng thật ra cũng muốn cọ cơm. Nhưng nhạc phụ đại nhân cùng tiểu cửu không lưu lại, hắn đành phải đi theo ra về.
Chờ mấy người kia đi rồi, Đường Viễn liền vội vào bếp xào cơm chiên trứng.
Hắn đánh hai trứng gà trong chén, sau đó dùng đũa quấy theo một hướng. Cho đến khi lòng đỏ trứng và lòng trắng trứng hoàn toàn dung hợp với nhau.
Chờ dầu trong chảo nóng lên, đổ trứng vào chảo, dùng sạn nhanh chóng đảo qua lại. Một cổ mùi thơm mê người nhanh chóng tràn ra, Đường Viễn hít sâu một hơi. Sau đó đem cơm đêm qua còn dư cho vào xào chung, dùng sạn không ngừng ấn và đảo đều, thẳng đến khi mỗi hạt cơm đều bọc lên một lớp trứng.
Đợi xào đến không sai biệt lắm, hắn bỏ rau xanh vào, thêm muối cùng nước tương, cuối cùng cho ra chén lại rắc lên một nắm hành thái nhỏ.
Hắn gấp không chờ nổi mà há mồm ăn liền một ngụm to, thực vừa lòng đối với tay nghề của chính mình. Cơm chiên trứng không cần gia vị phức tạp, vô cùng đơn giản nhưng ăn lại rất ngon.
"Đường đại ca, chúng ta đã trở lại!"
Đường Viễn mới vừa nuốt cơm trong miệng xuống, liền nghe được âm thanh của Đại Tráng.
Hắn lau miệng, buông chén đi mở cửa.
"Đường đại ca, Trương lão bản lại đặt thêm 40 cân mì kiềm, nói ngày mai chúng ta giao qua giống với hôm nay là được!" Đại Tráng vừa xuống xe liền vọt tới trước mặt Đường Viễn hào hứng nói nói.
Đường Viễn đầu tiên là vui vẻ, sau đó liền nhíu mày nói: "Đại Tráng! Bây giờ đệ liền cùng ta đi một chuyến lên trấn. Bột mì trong nhà còn thiếu một chút, phải nhanh mua thêm về."
Làm buôn bán kiêng kị nhất là thất tín, sinh ý của hắn vừa mới bắt đầu, nếu để mất đi lòng tin, về sau sẽ gian nan rất nhiều!
"Không cần Đường đại ca, chúng ta đã mua bột mì, mua 50 cân" Tô Nặc đi đến bên cạnh Đường Viễn, trên mặt mang theo chút rụt rè "Chỉ là......chỉ là bọn ta mang không đủ tiền, nên đã lấy tiền bán sạp hôm nay trả tiền đặt cọc trước rồi."
Tô Nặc ngoài miệng nói không sao, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn là có chút lo lắng. Sau khi nói xong, còn thấp thỏm mà nhìn Đường Viễn.
Sau đó, liền bị Đường Viễn ôm chặt.
"Thật tốt quá Nặc ca nhi! Cảm ơn đệ!"
Tô Nặc sửng sốt, cả người đều cứng đờ, hơn nửa ngày mặt mới đỏ bừng mà đẩy Đường Viễn ra, cúi đầu chạy vào bếp.
Tác giả có lời muốn nói: Tô Nặc: Thẹn thùng.jpg.
Tô Nặc cũng cười nói: "Đúng vậy, thu quán sớm hơn hai khắc so với ngày thường đó."
"Như vậy quá tốt" Đại Tráng leo lên xe rồi quay lại kéo Tô Nặc lên xe "Hôm nay chúng ta có thể về sớm để giúp Đường đại ca làm việc."
Tô Nặc cũng gật đầu theo: "Chúng ta nhanh trở về thôi."
Đại Tráng chuẩn bị cầm roi quất vào mông lừa, bỗng tiểu nhị Trương Đại từ đâu hồng hộc nhào tới, giữ lấy xe lừa.
"Các ngươi từ đã! Xin chuyển lời của lão bản chúng ta đến Đường lão bản. Là chúng ta muốn đặt thêm 40 cân mì kềm nữa, ngày mai đưa đến giống thời điểm hôm nay!" Trương Đại tay vịn xe vừa thở dốc vừa nói liên tục. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa không đuổi kịp!
"Bốn...... 40 cân?!" Đại Tráng trừng lớn mắt, nói chuyện lắp bắp: "Hôm nay không phải mới......mới đưa các ngươi 40 cân sao?"
Trương Đại nhếch miệng cười: "Ai! Là do sinh ý quá tốt! Các ngươi không biết đâu, lão bản chúng ta ở phía sau bếp làm liên tực không ngừng nghỉ, mà đều chỉ làm một món mì Tam Tiên thôi đó."
Món ăn mới mẻ, hương vị lại ngon, các khách nhân đã ăn qua đều muốn gọi thêm phần mang về. Bọn họ về không bao lâu, lại đưa tới thêm không ít người!
Tô Nặc tươi cười đều che không được, gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta một hồi về sẽ nói cho Đường đại ca!"
Trương Đại đi rồi, Tô Nặc lập tức hướng Đại Tráng nói: "Đại Tráng, chúng ta đi tạp hoá Vương Tưởng mua thêm 50 cân bột mì rồi về."
Quán mì Trương Ký muốn đặt thêm 40 cân mì kiềm, mà ngày hôm qua làm mì có chút hao tổn. Lúc nương cùng Chu đại nương về, Đường đại ca còn đưa một ít cho các nàng mang về. Không biết bột mì còn lại trong nhà có đủ làm 40 cân không nữa.
Nếu bọn họ về nói tin tức cho Đường đại ca trước, mà bột mì xác thật thiếu, khẳng định sẽ trì hoãn không ít thời gian. Quán mì Trương Ký muốn ngày mai phải giao mì chỉ sợ thời gian sẽ không kịp a!
Đại Tráng cũng không phản đối, chỉ là có chút phát sầu: "Nhưng chúng ta không mang nhiều tiền như vậy a."
50 cân bột mì, một cân mười hai văn, 50 cân chính là 600 văn. Nhóc cùng Tô Nặc ca trên người không có nhiều như vậy đâu!
"Yên tâm!" Tô Nặc chụp xuống đầu của nhóc, chỉ chỉ hộp gỗ phía dưới đang bị đồ đè lên, nhỏ giọng nói, "Này không phải tiền sao."
Đây là hộp gỗ đựng tiền, hiện tại sạp của Đường Viễn mỗi ngày kiếm ít nhất là 300 văn, hôm nay tiền kiếm được đều ở trong cái hộp này.
Tô Nặc đem hộp gỗ lấy ra tới, ôm vào trong ngực: "Tuy rằng vẫn không đủ, nhưng Vương lão bản là người quen. Chúng ta trước đưa tiền cọc, chờ hôm sau lại tới đưa số tiền còn lại."
Đại Tráng vẫn có chút do dự: "Nhưng đây là tiền của Đường đại ca, huynh ấy tín nhiệm chúng ta như vậy. Mà giờ chúng ta không báo trước cho huynh ấy đã dùng như vậy, có phải không tốt lắm không?"
Tô Nặc nhấp môi nói: "Đường đại ca sẽ không trách chúng ta, đi thôi."
Ngày hôm qua 40 cân mì đã mất nửa ngày mới xong. Thời gian gấp như vậy, nếu không đúng hạn giao hàng, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Làm buôn bán, quan trọng nhất chính là chữ tín, cậu tin tưởng Đường đại ca sẽ không trách cậu.
Đại Tráng nghe cậu nói vậy, cũng chỉ nghe lời đánh xe đi đến tạp hoá Vương Tưởng.
Vương lão bản quả nhiên dễ nói chuyện, nhận tiền đặt cọc xong, liền để Tô Nặc cùng Đại Tráng kéo 50 cân bột mì lôi đi.
*
Đường Viễn cùng Ngưu đại thúc sau khi bàn chuyện xong thì hẹn buổi chiều sẽ quay lại lấy giá phơi, rồi hắn đi tìm Tô mẫu.
"Ta muốn tìm mấy người có tay nghề làm mì tốt, bá mẫu có nhận thức ai đáng tin cậy không?" Đường Viễn sau khi vào nhà liền hỏi Tô mẫu.
"Thật sao? Ngươi muốn thuê thêm người hỗ trợ làm mì sợi sao?" Tô mẫu mời Đường Viễn ngồi xuống, lại nói tiếp "Người không đủ thì nói ta cùng Chu đại nương là được, không cần phí thêm tiền thuê người đâu."
Đường Viễn lắc đầu: "Ta tính toán làm một trăm cân mì sợi, chúng ta chỉ có vài người sợ sẽ lo liệu không hết việc."
Hắn chuẩn bị làm trước một trăm cân, rồi đi đến các tiệm tạp hóa nói chuyện. Đợi phản hồi của Trương lão bản bên kia nữa, rồi mới quyết định thêm bao nhiêu lượng mì sợi kế tiếp.
"Một trăm cân?!" Tô mẫu lúc này mới phản ứng lại "Tiểu Viễn, lá gan ngươi thật lớn a, nếu là bồi......"
Đường Viễn cũng liệu trước: "Bá mẫu không cần lo lắng, sẽ không bồi, ngài còn không tin ta sao?"
Tô mẫu tức giận, liếc mắt một cái: "Đứa nhỏ này! Ta không phải không tin ngươi, chỉ là lần này ngươi làm một hơi nhiều như vậy, bá mẫu thực sự lo lắng."
Nàng sống ngần ấy năm, không phải chưa từng thấy người làm ăn buôn bán giàu lên nhanh chóng, rồi sau đó lụi bại.
Đường Viễn không sinh khí, cũng không trách Tô mẫu xen vào việc người khác. Tô Nặc cùng Tô mẫu giúp đỡ hắn rất nhiều, trong lòng hắn cũng đem Tô mẫu thành trưởng bối.
Hắn ôn hòa mà giải thích nói: "Ngài yên tâm, lòng ta hiểu rõ. Mấy ngày nay bày quán cũng tích không ít tiền. Dù không bán được cũng không đến nổi hết sạch tiền."
"Được rồi" Tô mẫu mấy ngày nay cũng giúp Đường Viễn thu đồ ăn, biết sinh ý của hắn xác thật rất tốt. Trong lòng cũng tính toán lại, thấy ngữ khí cửa Đường Viễn nghiêm túc cũng không lại khuyên nữa.
"Nếu trong lòng ngươi hiểu rõ! Vậy bá mẫu đi hỏi giúp ngươi một chút."
Đường Viễn cười nói: "Cảm ơn bá mẫu, tính luôn Chu đại nương, ngài giúp ta tìm thêm ba người nữa là được."
"Được" Tô mẫu gật đầu đáp ứng "Ta và Chu đại nương đối với người trong thôn đều rất quen thuộc, ngươi yên tâm! Sẽ tìm người có tay nghề tốt cho ngươi."
Sau khi Đường Viễn nhờ Tô mẫu tìm người, thì nói thêm là tốt nhất trong chiều nay có thể tới nhà hắn làm luôn. Tô mẫu một ngụm đáp ứng, tỏ vẻ chỉ cần có tiền công thì rất dễ tìm được người, nhất định sẽ tới.
Hôm nay Đường Viễn vội cả ngày, cũng không có tâm tình nấu cơm. Nhìn đồ ăn còn dư lại trong bếp, hắn lấy mấy cái trứng gà cùng chút rau xanh để làm cơm chiên trứng.
Nhưng mới vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị nhóm lửa, thì cổng trước nhà bị gõ vang lên.
"Ai đó? Tới liền đây!" Hắn cao giọng đáp lại, buông đồ xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa ra, thấy là Triệu thiếu gia cùng một cái hán tử trung niên, phía sau hán tử trung niên còn có một hán tử trẻ, tuổi cũng ngang ngửa Triệu thiếu gia.
"Triệu thiếu gia, ngươi đến đây có chuyện gì sao?" Đường Viễn sửng sốt "Nhưng sao ngài tìm được nơi này mà tới?"
Triệu thiếu gia: "Nhạc phụ của ta có việc muốn tìm ngươi. Ta đến chỗ ngươi bày sạp thì không thấy ngươi ở đó. Nên có đến hỏi lão bản tạp hoá Vương Tưởng, chính hắn chỉ cho ta địa chỉ nhà ngươi."
"Như vậy a!" Đường Viễn ánh mắt nhìn qua hai người bên cạnh, rồi mời người vào nhà "Vậy mời vào!"
"Trong nhà không có trà, mong ngài lượng thứ." Đường Viễn đổ chút nước ra chén đưa cho mấy người đó, đối hán tử trung niên khách khí nói.
Hán tử trung niên duỗi tay tiếp nhận, cười ha hả nói: "Không sao không sao! Do chúng ta đường đột mà tới."
"Ngài đây họ gì? Không biết tìm ta có chuyện gì sao?" Đường Viễn hiện đang rất đói bụng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
"Kẻ hèn họ Tiền" Tiền lão gia cúi đầu uống miếng nước, ngẩng đầu nói "Là thế này! Ta rất hứng thú với mì sợi trong món mì lạnh mà Đường lão bản bán. Muốn mua cách làm của sợi mì này."
Mấy ngày nay, Triệu thiếu gia vì muốn lấy lòng nhạc phụ cùng tiểu cửu, đã phí không ít tâm tư tìm kiếm những món ngon để chiêu đãi họ. Mà bản thân Triệu thiếu gia thích nhất chính là món mì lạnh và các món ăn của Đường Viễn làm. Chính vì vậy, Tiền lão gia cùng tiền thiếu gia tự nhiên cũng ăn không ăn ít đồ ăn trong sạp Đường Viễn.
Gia nghiệp của Tiền lão gia có hơn phân nửa là tự bản thân gầy dựng nên, đầu óc tự nhiên nhạy bén. Sau mấy lần nhấm nháp hương vị mì lạnh, liền quyết định mua cách làm của sợi mì này.
Kỳ thật ông cũng rất thích lẩu nhúng xiên cay, chỉ tiếc là món lẩu nhúng này không dễ bảo quản. Cửa hàng của ông lại không có bán thức ăn, cho nên đành thôi.
Đường Viễn thầm khen vị Tiền lão gia này có ánh mắt, nhưng hắn đã không bán cho Trương lão bản thì lúc này cũng không thể bán cho Tiền lão gia.
"Cách làm ta không tính bán, ta ——" Đường Viễn lắc đầu cự tuyệt, nhưng nói còn chưa dứt lời đã bị Tiền thiếu gia đánh gãy.
"Năm mươi lượng!" Tiền thiếu gia vội lên tiếng, trong mắt mang theo vẻ tự tin tất đắc.
Đường Viễn nhìn hắn một cái, không lên tiếng, mà là nhìn về phía Tiền lão gia. Tiền lão gia mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Tiền thiếu gia, sau lại đối Đường Viễn nói: "Thật ngại quá! Khuyển tử quá nóng vội. Đường lão bản ngươi cứ tiếp tục nói."
Đường Viễn nhàn nhạt đáp: "Mặc kệ có ra bao nhiêu tiền, cách làm này ta đều sẽ không bán. Bất quá nếu Tiền lão gia đối với mì kiềm của ta9 cảm thấy hứng thú mà nói, vẫn có thể mua."
Tiền lão gia cũng biết nhi tử của mình vừa rồi đã đắc tội người ta, lại cảm thấy lời Đường Viễn cũng không giống lời nói dối, nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Không biết mì kiềm này có thể bảo tồn mấy ngày? Nếu có thể bảo tồn được nửa tháng, ta liền muốn 50 cân."
Mua không được công thức thì nếu mì sợi giữ được thời gian dài, hắn cũng có thể mua được.
Đường Viễn: "Mì kiềm sau khi được phơi tốt có thể giữ được năm sáu tháng, mùi vị cũng không kém bao nhiêu so với mì mới làm. Bất quá hiện tại không có sẵn hàng, cần phải chờ mấy ngày mới được."
"Năm sáu tháng?!" Tiền lão bản kinh hỉ, vui vẻ nói "Tốt tốt tốt! Chờ mấy ngày thì chờ mấy ngày, không biết giá cả như thế nào?"
Cọc sinh ý thành công hơn phân nửa, Đường Viễn tâm tình cũng tốt hơn không ít, hắn trả lời: "30 văn một cân."
"Giá này có chút cao......" Tiền lão bản hơi nhíu mày, nhìn về phía Đường Viễn "Có thể tiện nghi chút không?"
Đường Viễn cắn chết không buông: "Ngài cũng biết, đồ càng hiếm lạ thì càng đáng giá. Mì này của ta ăn sẽ rất ngon, ngài sẽ không thiệt đâu."
Tiền lão bản tay vuốt chòm râu suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Thành giao! Liền định như vậy đi!"
Cái mì kiềm này có thể giữ trong thời gian dài, 50 cân cũng không tính quá nhiều. Dù có bán không được đi nữa, tự nhà ông cũng có thể giải quyết hết, không thiệt bao nhiêu!
"Các vị đã ăn cơm trưa chưa?" Sinh ý thành, Đường Viễn cũng không so đo với Tiền thiếu gia chuyện lúc nãy, còn săn sóc hỏi: "Nếu vẫn chưa, thì không bằng ăn cùng ta luôn, đồ ăn có vài món hương dã chắp vá cho qua bữa."
Tiền lão bản xua xua tay: "Không được, chúng ta đã ăn rồi! Cũng không quấy rầy Đường lão bản, chờ mì kiềm được làm tốt, ngươi cho người đến Triệu gia nói một tiếng là được."
Bàn bạc xong, Tiền thiếu gia đưa Đường Viễn hai trăm văn tiền đặt cọc, ước định muộn nhất trong vòng nửa tháng giao hàng.
Triệu thiếu gia nhưng thật ra cũng muốn cọ cơm. Nhưng nhạc phụ đại nhân cùng tiểu cửu không lưu lại, hắn đành phải đi theo ra về.
Chờ mấy người kia đi rồi, Đường Viễn liền vội vào bếp xào cơm chiên trứng.
Hắn đánh hai trứng gà trong chén, sau đó dùng đũa quấy theo một hướng. Cho đến khi lòng đỏ trứng và lòng trắng trứng hoàn toàn dung hợp với nhau.
Chờ dầu trong chảo nóng lên, đổ trứng vào chảo, dùng sạn nhanh chóng đảo qua lại. Một cổ mùi thơm mê người nhanh chóng tràn ra, Đường Viễn hít sâu một hơi. Sau đó đem cơm đêm qua còn dư cho vào xào chung, dùng sạn không ngừng ấn và đảo đều, thẳng đến khi mỗi hạt cơm đều bọc lên một lớp trứng.
Đợi xào đến không sai biệt lắm, hắn bỏ rau xanh vào, thêm muối cùng nước tương, cuối cùng cho ra chén lại rắc lên một nắm hành thái nhỏ.
Hắn gấp không chờ nổi mà há mồm ăn liền một ngụm to, thực vừa lòng đối với tay nghề của chính mình. Cơm chiên trứng không cần gia vị phức tạp, vô cùng đơn giản nhưng ăn lại rất ngon.
"Đường đại ca, chúng ta đã trở lại!"
Đường Viễn mới vừa nuốt cơm trong miệng xuống, liền nghe được âm thanh của Đại Tráng.
Hắn lau miệng, buông chén đi mở cửa.
"Đường đại ca, Trương lão bản lại đặt thêm 40 cân mì kiềm, nói ngày mai chúng ta giao qua giống với hôm nay là được!" Đại Tráng vừa xuống xe liền vọt tới trước mặt Đường Viễn hào hứng nói nói.
Đường Viễn đầu tiên là vui vẻ, sau đó liền nhíu mày nói: "Đại Tráng! Bây giờ đệ liền cùng ta đi một chuyến lên trấn. Bột mì trong nhà còn thiếu một chút, phải nhanh mua thêm về."
Làm buôn bán kiêng kị nhất là thất tín, sinh ý của hắn vừa mới bắt đầu, nếu để mất đi lòng tin, về sau sẽ gian nan rất nhiều!
"Không cần Đường đại ca, chúng ta đã mua bột mì, mua 50 cân" Tô Nặc đi đến bên cạnh Đường Viễn, trên mặt mang theo chút rụt rè "Chỉ là......chỉ là bọn ta mang không đủ tiền, nên đã lấy tiền bán sạp hôm nay trả tiền đặt cọc trước rồi."
Tô Nặc ngoài miệng nói không sao, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn là có chút lo lắng. Sau khi nói xong, còn thấp thỏm mà nhìn Đường Viễn.
Sau đó, liền bị Đường Viễn ôm chặt.
"Thật tốt quá Nặc ca nhi! Cảm ơn đệ!"
Tô Nặc sửng sốt, cả người đều cứng đờ, hơn nửa ngày mặt mới đỏ bừng mà đẩy Đường Viễn ra, cúi đầu chạy vào bếp.
Tác giả có lời muốn nói: Tô Nặc: Thẹn thùng.jpg.