Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 11: Lẩu Oden
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước Sau
*Lẩu Oden
"Đường đại ca, thực xin lỗi" Tô Nặc không dám nhìn Đường Viễn, ngón tay nắm chặt vạt áo, ngữ khí áy náy, "Là ta đem sự tình làm phức tạp."
Thiếu niên gục đầu xuống bộ dáng tựa như con thỏ ủ ủ rũ lỗ tai, Đường Viễn không khỏi duỗi tay xoa đầu cậu, ôn nhu nói: "Không trách ngươi, loại người này, nghe được tiếng gió sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới."
"Hơn nữa" Đường Viễn sợ Tô Nặc tiếp tục tự trách, có chút trêu chọc nói "Vì vội giúp ta, hại ngươi cùng bá mẫu bị người ta mắng, hẳn là ta nên xin lỗi mới đúng."
Tô Nặc liên tục lắc đầu, mặt đều cấp đỏ: "Không đúng không đúng, này không phải Đường đại ca sai."
"Đúng vậy, sao lại có thể là ngươi sai" Tô mẫu cũng phụ hoạ, có chút hối hận nói "Đều do ta, thời điểm ta đi tìm tức phụ Chu gia bị Ngô thị kia thấy được. Bọn ta ở trong viện nói chuyện, không ngờ vừa quay đầu liền thấy nàng ta đang ở cửa nghe lén!"
Lúc đó Tô mẫu cũng không biết Ngô thị nghe được bao nhiêu, chỉ cùng Chu thị ước định tốt liền trở về.
Ai biết ở nhà đợi một lát thì không thấy Chu thị tới, lại thấy Ngô thị hùng hổ cầm một rổ rau lớn tới, một hai bắt Tô mẫu cùng Tô Nặc thu mua.
Ngô thị là con dâu nhà lí chính, lí chính ở trong thôn uy vọng rất cao. Ngày thường mọi người đều vì mặt mũi lí chính, sẽ nhường nàng ta ba phần, không muốn va chạm xung đột.
Vốn dĩ Tô mẫu cùng Tô Nặc đều nghĩ, nếu rau Ngô thị mang đến mà tốt thì nhận lấy cũng không sao, coi như là nể mặt lí chính. Nhưng rau nàng ta mang tới đều héo úa, còn có cây bị sâu gặm hơn phân nửa, sao Tô mẫu và Tô Nặc chịu thu chứ!
"Tiểu Viễn, thực xin lỗi" Tô mẫu lấy ra 500 văn đưa Đường Viễn "Tiền này ngươi lấy về đi thôi."
"Bá mẫu, trước đó ngài cùng mấy nhà kia đã nói tốt rồi đúng không?" Đường Viễn không nhận lại tiền, lại nói tiếp "Nếu đã nói tốt, liền ấn theo bá mẫu nói đi, rau dưa tốt thì chúng ta vẫn thu"
Dù sao người cũng đã đắc tội, hà tất vì chuyện này mà chậm trễ công việc. Hơn nữa, hắn không tin lí chính sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà tìm hắn phiền toái, trừ phi vị lí chính này không biết xấu hổ. Đường Viễn lại không có làm việc gì liên quan đến lí chính, cũng không sợ bị ngáng chân.
"Đúng rồi bá mẫu" Đường Viễn đem tiền đẩy trở về "Ngài đi nhà trưởng thôn hỏi chưa?"
Tô mẫu lắc đầu: "Còn chưa."
Đường Viễn: "Vậy bá mẫu đi nhà trưởng thôn hỏi một chút xem."
Tô mẫu cũng phản ứng lại, vỗ nhẹ bàn tay: "Được! Ta đây liền đi!"
Trưởng thôn là người không tồi, nếu là được trưởng thôn giúp đỡ, dù lí chính có tìm đến tính sổ cũng không sợ!
Tô mẫu còn chưa đi bao lâu, một hán tử trẻ tuổi mang theo hai sọt rau đi đến.
"Nặc ca nhi, đây là nương kêu ta mang lại đây" hán tử buông sọt xuống, nhớ tới cái gì, lại vội vàng nói "Không cần trả tiền!"
"Chu đại ca" Tô Nặc kinh ngạc, nhìn mớ rau trong sọt, vội vàng hướng hắn xua tay, "Không được Chu đại ca! Ta không thể nhận hai sọt rau này mà không đưa tiền được. Đường đại ca vừa mới nói, vẫn ấn theo những gì chúng ta nói trước đó, một cân đồ rau ba văn tiền."
Đường Viễn vừa nghe Tô Nặc kêu hán tử này là Chu đại ca, suy nghĩ một chút liền minh bạch thân phận của hán tử này.
Hắn tiến lên tiếp nhận hai sọt rau, kêu Tô Nặc lấy cái cân tới, cân đo xong rồi tính tiền đưa cho hán tử: "Tô Nặc nói rất đúng, không thể lấy không đồ nhà các ngươi được. Hơn nữa mới vừa rồi cũng nhờ Chu đại thẩm giúp chúng ta, chúng ta còn phải cảm ơn Chu đại thẩm mới đúng."
"Không...... Không......" Hán tử ăn nói vụng về, trong lòng nhớ kỹ lời nương dặn hắn là không được lấy tiền, nhưng lại không nói được lời cự tuyệt, lắp ba lắp bắp, cả mặt đều nghẹn đỏ.
Đường Viễn thấy thế trực tiếp đem tiền nhét vào trong ngực hắn, hán tử muốn đẩy ra nhưng lại không dám, sợ bản thân dùng sức quá mạnh lại quăng ngã người nhìn văn văn nhược nhược này.
Đường Viễn vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ngươi cứ nói với Chu thẩm ta ép ngươi nhận."
Hán tử đành phải cầm tiền trở về, trên đường trở về tay cứ vuốt vuốt 30 văn trong ngực cười cứng miệng. Ruộng rau nhà mình trồng cũng không tốn tiền gì, thế nhưng cũng có thể bán được 30 văn, bằng cả tiền tức phụ hắn một tháng bán đồ thêu!
Hán tử đi rồi, Đại Tráng cũng mang rau tới, đồng dạng đưa tới hai sọt, Đường Viễn xoa đầu nhóc, cũng đưa tiền.
Đại Tráng vốn dĩ không muốn, nhưng nghĩ đến lu gạo trống không trong nhà, vẫn cúi đầu nhận lấy. Đại Tráng hổ thẹn không thôi, nghĩ đáng ra phải hỗ trợ Đường Viễn.
Đường Viễn nhìn mấy sọt rau trong viện, tính toán một chút, cảm thấy số lượng cũng không sai biệt lắm, có thể bắt đầu làm đồ ăn.
Hắn bảo Đại Tráng giúp hắn đem mấy sọt rau đưa về nhà, lại hỏi Tô Nặc có biết không nơi nào có cây trúc.
Tô Nặc chỉ nơi có cây trúc cho hắn, lại nghi hoặc hỏi: "Đường đại ca ngươi chặt cây trúc làm cái gì?"
Đường Viễn: "Ta muốn làm một ít xiên tre."
Lẩu Oden cùng lẩu nhúng cay làm sao có thể thiếu xiên tre chứ, hắn không thấy trấn trên bán cái này, đành phải chính mình động thủ.
Tô Nặc ánh mắt sáng lên: "Ta giúp ngươi làm!"
"Không được!" Đường Viễn một ngụm cự tuyệt, nhíu mày nói "Việc này nguy hiểm, chân ngươi bị thương còn chưa có lành đâu, không thể để tay bị thương được."
Tô Nặc đành phải thất vọng nói: "Vậy ta giúp ngươi xử lý mớ rau đó đi, ta cũng ngồi không vận động nhiều, việc cũng đơn giản."
Cũng không thể làm thiếu niên nằm không được, Đường Viễn nghĩ vậy liền đồng ý "Vậy đợi lát nữa ta nói Đại Tráng đỡ ngươi đi qua."
Không phải hắn không muốn đỡ cậu, nhưng những gì Ngô thị vừa nói lúc nãy khiến hắn vẫn nên cẩn thận chút sẽ tốt hơn. Bản thân hắn thì không quan trọng, nhưng hắn không muốn vì những lời đồn đãi vớ vẩn đó xúc phạm đến Tô Nặc.
Tô phụ đối với việc trong nhà thật sự dốt đặc cán mai, nghe bọn hắn đã giao ước tốt, cũng chỉ dặn dò Tô Nặc cẩn thận một chút, liền về phòng đọc sách.
Đại Tráng đem Tô Nặc đỡ đến nhà Đường Viễn, dọn cái ghế trong sân cho cậu ngồi xuống.
Nhóc nghe nói Đường Viễn phải làm xiên tre, cũng xung phong nhận việc.
Đường Viễn cũng sợ Đại Tráng không cẩn thận lại b·ị th·ương, cũng không cho làm. Ai ngờ tiểu tử này canh lúc Đường Viễn không chú ý, liền tước được mấy cây xiên tre, làm Đường Viễn nhìn đến sửng sốt.
Thấy vậy, Đường Viễn cũng an tâm, đem nhiệm vụ làm xiên tre giao cho Đại Tráng.
Sau đó hắn dọn một băng ghế ngồi cạnh Tô Nặc, chờ Tô Nặc đem rau xử lý tốt thì dùng xiên tre xâu lại từng cái.
Bên ngoài bỗng truyền đến một trận tiếng ồn ào, Đại Tráng tuổi còn nhỏ thiếu kiên nhẫn, ngữ khí nôn nóng mà nhìn về phía Đường Viễn: "Đường đại ca, có muốn hay không ta đi ra ngoài nhìn xem?"
Đường Viễn buồn cười: "Ngươi muốn đi liền đi, không cần hỏi ta."
"Hắc hắc" Đại Tráng gãi gãi đầu, nhanh như chớp mà nhảy đi ra ngoài, "Vậy Đường đại ca ta đi ra ngoài nhìn xem!"
Không đến nửa khắc, Đại Tráng hưng phấn quay trở lại.
Hắn ngữ khí kích động: "Đường đại ca! Là Chu đại nương đuổi theo Ngô thị đánh! Nói là Chu đại nương bắt Ngô thị đến trước mặt lí chính lý luận. Lí chính còn chưa lên tiếng, Ngô thị liền tự cho là có dựa, lại cùng Chu đại nương mắng lên. Chu đại nương giận quá liền lao vào, thế là hai người đánh nhau, lí chính mặt đều xanh, nói muốn đem Ngô thị đưa về nhà mẹ đẻ để tự kiểm điểm lại!"
Đây thực sự là vả mặt, bị đưa về nhà mẹ đẻ như vậy, về sau đều không dám ngẩng đầu làm người! Tẩu tử nhà mẹ đẻ hận nàng liên luỵ khuê nữ, ca nhi của mình nhất định sẽ không cho nàng ăn quả ngon!
"Xứng đáng! Chu đại nương cũng không dễ bị khi dễ!" Tô Nặc chán ghét mắng một câu, lại khó chịu nói "Đều có chỗ dựa như nhau, sao chưa từng thấy Chu đại nương khi dễ ai như Ngô thị cơ chứ!"
Đường Viễn nghe Chu đại nương hình như là có chút địa vị, tay đang xuyên rau dừng lại: "Vậy nhà Chu đại nương làm gi? Nhà bọn họ không sợ đắc tội lí chính sao?"
"Đường đại ca không biết sao?" Đại Tráng mở to hai mắt nhìn Đường Viễn, lại bùm bùm giải thích "Mẹ chồng của Chu đại nương chính là nhạc mẫu của trưởng thôn! Hơn nữa hán tử của nàng là bộ khoái trong nha môn trấn trên! Nàng đương nhiên không sợ lí chính!"
Trong thôn mọi việc phần lớn là trưởng thôn quản lý, chỉ có thời điểm làm việc trên nha môn, mới có thể đi tìm lí chính. Nhưng người trong thôn có khi cả đời đều không cùng nha môn nhấc lên quan hệ, cho nên, uy tín của trưởng thôn vẫn là cao hơn lí chính.
"Tốt, ta đã biết!" Đường Viễn buông xiên tre, đứng lên nói với Đại Tráng: "Nơi này còn thừa một chút, ngươi giúp ta đem chúng xâu lại, ta đi chuẩn bị nước canh làm Oden"
Đại Tráng lên tiếng đáp ứng rồi ngồi xuống cạnh Tô Nặc một bên nói chuyện phiếm một bên xâu từng mớ rau.
Đường Viễn vào bếp, nấu một nồi nước, chờ nước sôi thì để rong biển vào, nấu trong một khắc, sau đó vớt ra.
Kỳ thật nguyên liệu nấu lẩu Oden chính tông chính là Côn bố, nhưng ở đây không có Côn bố, dùng rong biển thay thế vẫn được.
*côn bố
Tiếp theo, Đường Viễn đem ba quả táo cùng củ cải cắt thành khối, rồi cho cả hai vào nồi nước khoáy đều, hầm lửa nhỏ trong một khắc. Lúc sau lại đem vớt ra, rồi cho thêm đường với số lượng vừa phải, thêm muối, xì dầu, cuối cùng nước lẩu có chút màu vàng nhạt, trong trẻo.
Đường Viễn dùng muỗng nếm một ngụm, mùi vị ngon miệng thơm ngọt, ấm áp hòa hợp, hương vị vừa vặn!
Hắn nấu nước lẩu tuy nhiều, nhưng đồ ăn bỏ vào không nhiều lắm, chỉ đủ mỗi người mấy xâu nếm thử mới mẻ. Rốt cuộc thì ngày mai sẽ bắt đầu bán, nếu thật sự muốn ăn nữa, về sau chuẩn bị nhiều một thêm một chút là được.
Ngoài sân, Đại Tráng bị mùi thơm từ trong bếp bay ra thèm chịu không nổi, nhóc hít sâu mấy hơi, nuốt nước miếng mấy lần.
"Tô Nặc ca, thật thơm quá! Tay nghề của Đường đại ca thật tốt! Khó trách hắn mở một sạp nhỏ cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy!"
Tô Nặc cũng hít sâu mùi thơm, cười nói: "Đường đại ca tay nghề đương nhiên tốt! Hắn làm cái gì cũng ngon!"
"Phải không? Vậy nếm thử xem." Đường Viễn đi ra, trên tay cầm hai bát Oden, cười đưa cho Tô Nặc.
Tô Nặc nháy mắt đỏ bừng mặt, thấy ánh mắt Đường Viễn sáng quắc đang nhìn cậu, nhẹ nhàng cầm lấy một xâu, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Đường đại ca."
Đường Viễn chia cho Đại Tráng mấy xâu, Đại Tráng cảm tạ, há mồm cắn ngay một ngụm.
Sau đó bị nóng mà không ngừng há mồm hà hơi, thứ nhóc ăn là một khối củ cải trắng, đã được bỏ vỏ, nấu trong nước canh đến mềm rụp c, hút đầy nước sốt thơm ngon, một ngụm này đi xuống chắc hẳn sẽ bị bỏng. Nhưng dù nóng nhốc cũng luyến tiếc phun ra! Từ trước đến nay nhóc chưa ăn qua củ cải nào ngon đến như vậy! Một chút vị chua cũng không có, chỉ có vị thơm ngọt nóng ấm!
Đại Tráng hà hơi mấy lần rồi nuốt xuống, cúi đầu ăn cũng không ngẩng đầu lên.
Tô Nặc ăn xong một cái, liếm liếm môi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Đường Viễn: "Đường đại ca, ta có thể đem phần còn dư lại mang về cho phụ mẫu ta nếm thử không?"
Đường Viễn: "Ngươi ăn của ngươi đi, trong nồi còn nhiều, đến lúc đó ngươi cùng Đại Tráng mỗi người mang một ít về."
Đại Tráng không nghĩ tới còn có phần của nhóc, hoan hô một cái.
Đường Viễn nhìn phản ứng của hai người bọn họ, liền biết lẩu Oden này phù hợp khẩu vị người ở đây, đối với sinh ý ngày mai cũng tự tin hơn hẳn.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng hơi thở dài.
Xem ra hôm nay không chuẩn bị kịp lẩu nhúng cay, so với lẩu Oden thì lẩu nhúng cay phiền toái không ít, phải tiêu tốn vài canh giờ mới được.
Chờ sau khi Tô Nặc cùng Đại Tráng về nhà, Đường Viễn liền ăn luôn chỗ lẩu Oden dư lại, coi như cơm chiều, rồi bắt đầu xử lý thịt đã mua.
Hắn muốn đem miếng mỡ heo ngao thành mỡ heo trắng sữa, dùng làm nước canh của lẩu nhúng cay vào ngày mai. Sau đó đem hai cân thịt heo ra bầm nhỏ, rồi vo thành viên để mai bán.
Nghĩ đến ngày mai lại phải dậy sớm đẩy xe đi trấn trên, tâm Đường Viễn liền một trận mệt mỏi, tay cằm đao chặt thịt như mưa chỉ thấy được bóng chồng.
Hắn nhất định phải nhanh chóng tích cóp đủ tiền mua cửa hàng! Như vậy liền không cần mỗi ngày chạy qua chạy lại!
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền.
Trước Sau
*Lẩu Oden
"Đường đại ca, thực xin lỗi" Tô Nặc không dám nhìn Đường Viễn, ngón tay nắm chặt vạt áo, ngữ khí áy náy, "Là ta đem sự tình làm phức tạp."
Thiếu niên gục đầu xuống bộ dáng tựa như con thỏ ủ ủ rũ lỗ tai, Đường Viễn không khỏi duỗi tay xoa đầu cậu, ôn nhu nói: "Không trách ngươi, loại người này, nghe được tiếng gió sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới."
"Hơn nữa" Đường Viễn sợ Tô Nặc tiếp tục tự trách, có chút trêu chọc nói "Vì vội giúp ta, hại ngươi cùng bá mẫu bị người ta mắng, hẳn là ta nên xin lỗi mới đúng."
Tô Nặc liên tục lắc đầu, mặt đều cấp đỏ: "Không đúng không đúng, này không phải Đường đại ca sai."
"Đúng vậy, sao lại có thể là ngươi sai" Tô mẫu cũng phụ hoạ, có chút hối hận nói "Đều do ta, thời điểm ta đi tìm tức phụ Chu gia bị Ngô thị kia thấy được. Bọn ta ở trong viện nói chuyện, không ngờ vừa quay đầu liền thấy nàng ta đang ở cửa nghe lén!"
Lúc đó Tô mẫu cũng không biết Ngô thị nghe được bao nhiêu, chỉ cùng Chu thị ước định tốt liền trở về.
Ai biết ở nhà đợi một lát thì không thấy Chu thị tới, lại thấy Ngô thị hùng hổ cầm một rổ rau lớn tới, một hai bắt Tô mẫu cùng Tô Nặc thu mua.
Ngô thị là con dâu nhà lí chính, lí chính ở trong thôn uy vọng rất cao. Ngày thường mọi người đều vì mặt mũi lí chính, sẽ nhường nàng ta ba phần, không muốn va chạm xung đột.
Vốn dĩ Tô mẫu cùng Tô Nặc đều nghĩ, nếu rau Ngô thị mang đến mà tốt thì nhận lấy cũng không sao, coi như là nể mặt lí chính. Nhưng rau nàng ta mang tới đều héo úa, còn có cây bị sâu gặm hơn phân nửa, sao Tô mẫu và Tô Nặc chịu thu chứ!
"Tiểu Viễn, thực xin lỗi" Tô mẫu lấy ra 500 văn đưa Đường Viễn "Tiền này ngươi lấy về đi thôi."
"Bá mẫu, trước đó ngài cùng mấy nhà kia đã nói tốt rồi đúng không?" Đường Viễn không nhận lại tiền, lại nói tiếp "Nếu đã nói tốt, liền ấn theo bá mẫu nói đi, rau dưa tốt thì chúng ta vẫn thu"
Dù sao người cũng đã đắc tội, hà tất vì chuyện này mà chậm trễ công việc. Hơn nữa, hắn không tin lí chính sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà tìm hắn phiền toái, trừ phi vị lí chính này không biết xấu hổ. Đường Viễn lại không có làm việc gì liên quan đến lí chính, cũng không sợ bị ngáng chân.
"Đúng rồi bá mẫu" Đường Viễn đem tiền đẩy trở về "Ngài đi nhà trưởng thôn hỏi chưa?"
Tô mẫu lắc đầu: "Còn chưa."
Đường Viễn: "Vậy bá mẫu đi nhà trưởng thôn hỏi một chút xem."
Tô mẫu cũng phản ứng lại, vỗ nhẹ bàn tay: "Được! Ta đây liền đi!"
Trưởng thôn là người không tồi, nếu là được trưởng thôn giúp đỡ, dù lí chính có tìm đến tính sổ cũng không sợ!
Tô mẫu còn chưa đi bao lâu, một hán tử trẻ tuổi mang theo hai sọt rau đi đến.
"Nặc ca nhi, đây là nương kêu ta mang lại đây" hán tử buông sọt xuống, nhớ tới cái gì, lại vội vàng nói "Không cần trả tiền!"
"Chu đại ca" Tô Nặc kinh ngạc, nhìn mớ rau trong sọt, vội vàng hướng hắn xua tay, "Không được Chu đại ca! Ta không thể nhận hai sọt rau này mà không đưa tiền được. Đường đại ca vừa mới nói, vẫn ấn theo những gì chúng ta nói trước đó, một cân đồ rau ba văn tiền."
Đường Viễn vừa nghe Tô Nặc kêu hán tử này là Chu đại ca, suy nghĩ một chút liền minh bạch thân phận của hán tử này.
Hắn tiến lên tiếp nhận hai sọt rau, kêu Tô Nặc lấy cái cân tới, cân đo xong rồi tính tiền đưa cho hán tử: "Tô Nặc nói rất đúng, không thể lấy không đồ nhà các ngươi được. Hơn nữa mới vừa rồi cũng nhờ Chu đại thẩm giúp chúng ta, chúng ta còn phải cảm ơn Chu đại thẩm mới đúng."
"Không...... Không......" Hán tử ăn nói vụng về, trong lòng nhớ kỹ lời nương dặn hắn là không được lấy tiền, nhưng lại không nói được lời cự tuyệt, lắp ba lắp bắp, cả mặt đều nghẹn đỏ.
Đường Viễn thấy thế trực tiếp đem tiền nhét vào trong ngực hắn, hán tử muốn đẩy ra nhưng lại không dám, sợ bản thân dùng sức quá mạnh lại quăng ngã người nhìn văn văn nhược nhược này.
Đường Viễn vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ngươi cứ nói với Chu thẩm ta ép ngươi nhận."
Hán tử đành phải cầm tiền trở về, trên đường trở về tay cứ vuốt vuốt 30 văn trong ngực cười cứng miệng. Ruộng rau nhà mình trồng cũng không tốn tiền gì, thế nhưng cũng có thể bán được 30 văn, bằng cả tiền tức phụ hắn một tháng bán đồ thêu!
Hán tử đi rồi, Đại Tráng cũng mang rau tới, đồng dạng đưa tới hai sọt, Đường Viễn xoa đầu nhóc, cũng đưa tiền.
Đại Tráng vốn dĩ không muốn, nhưng nghĩ đến lu gạo trống không trong nhà, vẫn cúi đầu nhận lấy. Đại Tráng hổ thẹn không thôi, nghĩ đáng ra phải hỗ trợ Đường Viễn.
Đường Viễn nhìn mấy sọt rau trong viện, tính toán một chút, cảm thấy số lượng cũng không sai biệt lắm, có thể bắt đầu làm đồ ăn.
Hắn bảo Đại Tráng giúp hắn đem mấy sọt rau đưa về nhà, lại hỏi Tô Nặc có biết không nơi nào có cây trúc.
Tô Nặc chỉ nơi có cây trúc cho hắn, lại nghi hoặc hỏi: "Đường đại ca ngươi chặt cây trúc làm cái gì?"
Đường Viễn: "Ta muốn làm một ít xiên tre."
Lẩu Oden cùng lẩu nhúng cay làm sao có thể thiếu xiên tre chứ, hắn không thấy trấn trên bán cái này, đành phải chính mình động thủ.
Tô Nặc ánh mắt sáng lên: "Ta giúp ngươi làm!"
"Không được!" Đường Viễn một ngụm cự tuyệt, nhíu mày nói "Việc này nguy hiểm, chân ngươi bị thương còn chưa có lành đâu, không thể để tay bị thương được."
Tô Nặc đành phải thất vọng nói: "Vậy ta giúp ngươi xử lý mớ rau đó đi, ta cũng ngồi không vận động nhiều, việc cũng đơn giản."
Cũng không thể làm thiếu niên nằm không được, Đường Viễn nghĩ vậy liền đồng ý "Vậy đợi lát nữa ta nói Đại Tráng đỡ ngươi đi qua."
Không phải hắn không muốn đỡ cậu, nhưng những gì Ngô thị vừa nói lúc nãy khiến hắn vẫn nên cẩn thận chút sẽ tốt hơn. Bản thân hắn thì không quan trọng, nhưng hắn không muốn vì những lời đồn đãi vớ vẩn đó xúc phạm đến Tô Nặc.
Tô phụ đối với việc trong nhà thật sự dốt đặc cán mai, nghe bọn hắn đã giao ước tốt, cũng chỉ dặn dò Tô Nặc cẩn thận một chút, liền về phòng đọc sách.
Đại Tráng đem Tô Nặc đỡ đến nhà Đường Viễn, dọn cái ghế trong sân cho cậu ngồi xuống.
Nhóc nghe nói Đường Viễn phải làm xiên tre, cũng xung phong nhận việc.
Đường Viễn cũng sợ Đại Tráng không cẩn thận lại b·ị th·ương, cũng không cho làm. Ai ngờ tiểu tử này canh lúc Đường Viễn không chú ý, liền tước được mấy cây xiên tre, làm Đường Viễn nhìn đến sửng sốt.
Thấy vậy, Đường Viễn cũng an tâm, đem nhiệm vụ làm xiên tre giao cho Đại Tráng.
Sau đó hắn dọn một băng ghế ngồi cạnh Tô Nặc, chờ Tô Nặc đem rau xử lý tốt thì dùng xiên tre xâu lại từng cái.
Bên ngoài bỗng truyền đến một trận tiếng ồn ào, Đại Tráng tuổi còn nhỏ thiếu kiên nhẫn, ngữ khí nôn nóng mà nhìn về phía Đường Viễn: "Đường đại ca, có muốn hay không ta đi ra ngoài nhìn xem?"
Đường Viễn buồn cười: "Ngươi muốn đi liền đi, không cần hỏi ta."
"Hắc hắc" Đại Tráng gãi gãi đầu, nhanh như chớp mà nhảy đi ra ngoài, "Vậy Đường đại ca ta đi ra ngoài nhìn xem!"
Không đến nửa khắc, Đại Tráng hưng phấn quay trở lại.
Hắn ngữ khí kích động: "Đường đại ca! Là Chu đại nương đuổi theo Ngô thị đánh! Nói là Chu đại nương bắt Ngô thị đến trước mặt lí chính lý luận. Lí chính còn chưa lên tiếng, Ngô thị liền tự cho là có dựa, lại cùng Chu đại nương mắng lên. Chu đại nương giận quá liền lao vào, thế là hai người đánh nhau, lí chính mặt đều xanh, nói muốn đem Ngô thị đưa về nhà mẹ đẻ để tự kiểm điểm lại!"
Đây thực sự là vả mặt, bị đưa về nhà mẹ đẻ như vậy, về sau đều không dám ngẩng đầu làm người! Tẩu tử nhà mẹ đẻ hận nàng liên luỵ khuê nữ, ca nhi của mình nhất định sẽ không cho nàng ăn quả ngon!
"Xứng đáng! Chu đại nương cũng không dễ bị khi dễ!" Tô Nặc chán ghét mắng một câu, lại khó chịu nói "Đều có chỗ dựa như nhau, sao chưa từng thấy Chu đại nương khi dễ ai như Ngô thị cơ chứ!"
Đường Viễn nghe Chu đại nương hình như là có chút địa vị, tay đang xuyên rau dừng lại: "Vậy nhà Chu đại nương làm gi? Nhà bọn họ không sợ đắc tội lí chính sao?"
"Đường đại ca không biết sao?" Đại Tráng mở to hai mắt nhìn Đường Viễn, lại bùm bùm giải thích "Mẹ chồng của Chu đại nương chính là nhạc mẫu của trưởng thôn! Hơn nữa hán tử của nàng là bộ khoái trong nha môn trấn trên! Nàng đương nhiên không sợ lí chính!"
Trong thôn mọi việc phần lớn là trưởng thôn quản lý, chỉ có thời điểm làm việc trên nha môn, mới có thể đi tìm lí chính. Nhưng người trong thôn có khi cả đời đều không cùng nha môn nhấc lên quan hệ, cho nên, uy tín của trưởng thôn vẫn là cao hơn lí chính.
"Tốt, ta đã biết!" Đường Viễn buông xiên tre, đứng lên nói với Đại Tráng: "Nơi này còn thừa một chút, ngươi giúp ta đem chúng xâu lại, ta đi chuẩn bị nước canh làm Oden"
Đại Tráng lên tiếng đáp ứng rồi ngồi xuống cạnh Tô Nặc một bên nói chuyện phiếm một bên xâu từng mớ rau.
Đường Viễn vào bếp, nấu một nồi nước, chờ nước sôi thì để rong biển vào, nấu trong một khắc, sau đó vớt ra.
Kỳ thật nguyên liệu nấu lẩu Oden chính tông chính là Côn bố, nhưng ở đây không có Côn bố, dùng rong biển thay thế vẫn được.
*côn bố
Tiếp theo, Đường Viễn đem ba quả táo cùng củ cải cắt thành khối, rồi cho cả hai vào nồi nước khoáy đều, hầm lửa nhỏ trong một khắc. Lúc sau lại đem vớt ra, rồi cho thêm đường với số lượng vừa phải, thêm muối, xì dầu, cuối cùng nước lẩu có chút màu vàng nhạt, trong trẻo.
Đường Viễn dùng muỗng nếm một ngụm, mùi vị ngon miệng thơm ngọt, ấm áp hòa hợp, hương vị vừa vặn!
Hắn nấu nước lẩu tuy nhiều, nhưng đồ ăn bỏ vào không nhiều lắm, chỉ đủ mỗi người mấy xâu nếm thử mới mẻ. Rốt cuộc thì ngày mai sẽ bắt đầu bán, nếu thật sự muốn ăn nữa, về sau chuẩn bị nhiều một thêm một chút là được.
Ngoài sân, Đại Tráng bị mùi thơm từ trong bếp bay ra thèm chịu không nổi, nhóc hít sâu mấy hơi, nuốt nước miếng mấy lần.
"Tô Nặc ca, thật thơm quá! Tay nghề của Đường đại ca thật tốt! Khó trách hắn mở một sạp nhỏ cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy!"
Tô Nặc cũng hít sâu mùi thơm, cười nói: "Đường đại ca tay nghề đương nhiên tốt! Hắn làm cái gì cũng ngon!"
"Phải không? Vậy nếm thử xem." Đường Viễn đi ra, trên tay cầm hai bát Oden, cười đưa cho Tô Nặc.
Tô Nặc nháy mắt đỏ bừng mặt, thấy ánh mắt Đường Viễn sáng quắc đang nhìn cậu, nhẹ nhàng cầm lấy một xâu, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Đường đại ca."
Đường Viễn chia cho Đại Tráng mấy xâu, Đại Tráng cảm tạ, há mồm cắn ngay một ngụm.
Sau đó bị nóng mà không ngừng há mồm hà hơi, thứ nhóc ăn là một khối củ cải trắng, đã được bỏ vỏ, nấu trong nước canh đến mềm rụp c, hút đầy nước sốt thơm ngon, một ngụm này đi xuống chắc hẳn sẽ bị bỏng. Nhưng dù nóng nhốc cũng luyến tiếc phun ra! Từ trước đến nay nhóc chưa ăn qua củ cải nào ngon đến như vậy! Một chút vị chua cũng không có, chỉ có vị thơm ngọt nóng ấm!
Đại Tráng hà hơi mấy lần rồi nuốt xuống, cúi đầu ăn cũng không ngẩng đầu lên.
Tô Nặc ăn xong một cái, liếm liếm môi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Đường Viễn: "Đường đại ca, ta có thể đem phần còn dư lại mang về cho phụ mẫu ta nếm thử không?"
Đường Viễn: "Ngươi ăn của ngươi đi, trong nồi còn nhiều, đến lúc đó ngươi cùng Đại Tráng mỗi người mang một ít về."
Đại Tráng không nghĩ tới còn có phần của nhóc, hoan hô một cái.
Đường Viễn nhìn phản ứng của hai người bọn họ, liền biết lẩu Oden này phù hợp khẩu vị người ở đây, đối với sinh ý ngày mai cũng tự tin hơn hẳn.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng hơi thở dài.
Xem ra hôm nay không chuẩn bị kịp lẩu nhúng cay, so với lẩu Oden thì lẩu nhúng cay phiền toái không ít, phải tiêu tốn vài canh giờ mới được.
Chờ sau khi Tô Nặc cùng Đại Tráng về nhà, Đường Viễn liền ăn luôn chỗ lẩu Oden dư lại, coi như cơm chiều, rồi bắt đầu xử lý thịt đã mua.
Hắn muốn đem miếng mỡ heo ngao thành mỡ heo trắng sữa, dùng làm nước canh của lẩu nhúng cay vào ngày mai. Sau đó đem hai cân thịt heo ra bầm nhỏ, rồi vo thành viên để mai bán.
Nghĩ đến ngày mai lại phải dậy sớm đẩy xe đi trấn trên, tâm Đường Viễn liền một trận mệt mỏi, tay cằm đao chặt thịt như mưa chỉ thấy được bóng chồng.
Hắn nhất định phải nhanh chóng tích cóp đủ tiền mua cửa hàng! Như vậy liền không cần mỗi ngày chạy qua chạy lại!
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền.