Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương - Trang 2
Chương 54: Con đang yêu đương
Giản Du Du biết rõ bởi vì do thiết lập nhân vật nam chính nên nhân cách yêu đương của Vu Hạ Khôn rất mạnh mẽ, điều này không chỉ thể hiện ở mặt tình cảm tương đối cực đoan, mà thậm chí năng lực trên giường cũng vượt ngưỡng bình thường. Tất cả đều do thiết lập nhân vật ảnh hưởng.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Nói không cảm động là nói dối. Một người nguyện ý vứt bỏ hết tất cả để đến bên cạnh bạn, vứt bỏ người thân, bạn bè thậm chí còn là công việc sự nghiệp, hơn hết là mất đi hào quang nhân vật chính. Không một ai sẽ không cảm động với tình yêu thuần khiết này.
Trái tim cô nóng đến cùng cực, suýt chút nữa đã đồng ý. Dù sao bộ dạng Vu Hạ Khôn gần hoàn mỹ như vậy, dẫu cho biến hóa kiểu gì thì cũng là như thế, có thể biến khác chỗ nào nữa?
Cô nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của Vu Hạ Khôn, làm sao có thể nhẫn tâm từ chối tình cảm nồng nàn liều lĩnh còn mang cả ý vị hiến tế cơ chứ?
Môi Giản Du Du giật giật, chữ "được" kia lập tức muốn nói ra. Nhưng rồi cuối cùng, Giản Du Du nhếch môi, nuốt lời nói giản đơn ích kỷ ấy về.
Không được.
Có lẽ cũng giống như những người bạn trai cũ của cô nói mà thôi, cô chưa bao giờ vì người khác ra đi mà suy xét cái gì cả, lúc nào cũng đặt mình ở vị trí đầu tiên. Như vậy sẽ không tổn thương, nhưng rồi lại làm cho người ta có cảm giác bội bạc khôn xiết.
Giản Du Du luôn không phục, yêu bản thân có gì không đúng, bản thân bạn không yêu lấy bạn thì ai sẽ yêu bạn đây. Bản chất của người chính là như vậy, khi bạn yêu một người, bạn sẽ yêu cái tốt của anh ấy, yêu cái đẹp của anh ấy. Nhưng cuối cùng, bạn "yêu" đơn giản chỉ vì người ấy có thể thỏa mãn bạn, đào sâu vào thì người bạn yêu chính là người có thể làm bạn hài lòng. Điều này không có gì xấu cả. Hai người cãi nhau, bạn trách anh ấy thay đổi, trách anh ấy đối xử với bạn không giống như trước, muốn chia tay, đơn giản cũng vì anh ấy không làm hài lòng bạn được nữa thôi.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Rất nhiều người không nhìn thấu bản chất này, Giản Du Du tự nhận mình không phải triết gia gì cả nhưng đối với chuyện này lại rất rõ ràng.
Cô đồng ý với Vu Hạ Khôn là tốt nhất. Bởi vì người trả giá là chính anh, nghĩa vô phản cố* cũng là anh, tổn thất cả thảy cũng là anh, như vậy là tốt nhất đối với cô. Mặc dù những thứ kia sẽ như anh nói, anh sẽ thay đổi, sẽ mất đi hào quang, nhưng Giản Du Du cũng thừa nhận rằng đó là cách rút lui dễ dàng nhất.
(*) 义无反顾: Làm việc nghĩa không chùn chân.
Nhưng cuối cùng cô lại do dự. Tay cô ôm lấy mặt anh, cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi anh rơi, do dự.
"Không được." Giản Du Du nghe được bản thân mình nói.
Biểu cảm Vu Hạ Khôn đông cứng lại, là kiểu kinh ngạc gần như hận thù.
Giản Du Du thở dài, tiến đến hôn lên môi Vu Hạ Khôn, lúc này mới chân thành nói: "Em rất thích anh, thích tất cả của anh. Nếu như anh vì em mất đi tất cả, trở nên không còn là mình nữa, thì em cũng không chắc chắn mình có tiếp nhận được việc sau này anh hối hận hay không, cũng không thể an ủi anh khi thất bại, không thể thay người nhà anh gánh chịu nỗi nhớ nhung."
Giản Du Du mượn ánh đèn le lói, dùng ngón tay cái đè lại môi Vu Hạ Khôn đang muốn cất lời: "Người nhà của anh không thể thay thế, sự nghiệp của anh cũng đang ở đỉnh cao, bạn bè của anh cũng đang sống trong thế giới đó. Cuộc sống của anh không chỉ có tình yêu, tại sao anh không chịu ngẫm nghĩ cẩn thận lại?"
Vu Hạ Khôn hất tay Giản Du Du ra, gầm nhẹ lên án: "Em vốn không hề yêu anh!"
Nói xong anh xoay người ngồi xuống xe. Giản Du Du cảm thấy mình thật oan uổng, cô cho rằng mình vô cùng yêu anh mới có thể cân nhắc vì anh, nếu không thì chuyện một vốn bốn lời như thế vì sao cô phải giảng đạo lý gây mất hứng như vậy. Cô không cần một người hiến tế tất cả, cuối cùng trở thành con rối sống phụ thuộc vào tình yêu, cô muốn một người có nhân cách nguyên vẹn!
Giản Du Du nhanh tay lẹ mắt ôm sau lưng Vu Hạ Khôn, ôm thật chặt: "Yêu mà yêu mà, sao lại không yêu cho được. Anh tốt như vậy, vừa đứng ra ngoài thôi thì đập chết minh tinh luôn, có tiền có sắc, tình tính lại dịu dàng nữa. Em chỉ cận thị chứ đâu có mù, sao em có thể không yêu anh chứ!"
Động tác của Vu Hạ Khôn dừng lại, xoay người mở to mắt nhìn Giản Du Du. Cô chưa bao giờ nói yêu anh, mỗi lần nói thì đều như nói đùa. Anh muốn tìm chứng cứ nói dối của cô, xé nát sự ngụy trang, ánh mắt anh nhìn cô cực kỳ nghiêm túc.
"Vậy sao trước kia em không nói..." Khỏi phải nói Vu Hạ Khôn tủi thân cực kỳ, một người đàn ông lớn như thế mà tủi thân thành như vậy cũng không dễ dàng gì.
Giản Du Du thẳng thắn thành khẩn nói: "Còn có thể vì sao, bởi vì chúng ta ở hai thế giới, thích cũng không có cách nào."
Đổi tới đổi lui lại về điểm ban đầu, lại lâm vào cục diện bế tắc. Lúc này Vu Hạ Khôn đã hơi tỉnh táo, hỏi Giản Du Du: "Vậy tại sao em không cho anh đến thế giới này? Cái em yêu chính là hào quang nam chính của anh đúng không?"
Giản Du Du bất đắc dĩ tựa vào ghế, quay đầu nhìn anh, "Đầu óc này của anh... Ôi, em nói là em yêu tất cả mọi thứ của anh, chắc chắn anh lại cho rằng em nói dối. Vậy em chỉ có thể nói em yêu bên trong của anh, linh hồn của anh, bộ xương của anh, cái này không phải càng nhảm hơn à? Đáp án của câu hỏi này ở đâu chứ, toàn là ở anh mà."
Trong nhất thời Vu Hạ Khôn không thể phản bác được. Đây là một đề bài mất mạng, Giản Du Du trả lời kiểu gì cũng sai thôi.
Hai người im lặng một lát, sau đó Giản Du Du nắm lấy tay Vu Hạ Khôn đặt trên mặt mình, lại thành khẩn nói: "Em thấy cho dù anh muốn tới nơi này thì cũng không nên vội vàng, không phải sách còn có thể làm môi giới à?"
Giản Du Du nói: "Anh phải suy nghĩ, cân nhắc cẩn thận. Dù em biết tình cảm gia đình anh khá ít ỏi nhưng mà anh cũng có để ý đấy thôi. Anh Khôn, em không muốn về sau chúng ta biến thành đôi vợ chồng bất hòa, cả đời sống trong hối hận đau khổ. Cả đời dài như vậy, dài hơn so với tưởng tượng của anh. Yêu nhau thì nửa đường cũng chia tay, rồi oán hận lẫn nhau, căn bản là không cùng nhau đi hết đường được."
Vu Hạ Khôn nhìn Giản Du Du mà không nói gì, nhưng từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra cảm xúc của anh đã bình tĩnh lại rồi.
Giản Du Du nói tiếp: "Cả đời dài như vậy, không thiếu thời gian để suy nghĩ cẩn thận, thật sự."
Đột nhiên Vu Hạ Khôn nghiêng người tới, ôm cổ Giản Du Du: "Nhưng anh không còn bao lâu để suy nghĩ."
Anh có thể ở lại thế giới này khoảng ba năm, nhưng ở thế giới thật sự của anh thì cũng chỉ tầm một trăm ngày.
Một trăm ngày, quá ngắn.
Giản Du Du biết rằng Vu Hạ Khôn không hoàn toàn thẳng thắn với cô, nhưng cô cũng không cần phải bới móc chân tướng, đào bới ra thương tích đầy mình của anh. Vì vậy nên cô vuốt ve cánh tay của Vu Hạ Khôn mà chẳng nói gì.
"Em có thể đừng chia tay với anh được không, ít nhất trước khi anh hiểu được rõ ràng." Vu Hạ Khôn gần như dán lên tai Giản Du Du năn nỉ. Giản Du Du mím môi, xác thực là cô không nỡ chia tay Vu Hạ Khôn, có lẽ là do bản năng mẹ hiền chăm sóc bánh bao nhỏ bị kích thích phát ra, cô còn "ăn" cả dạng này.
"Được" Giản Du Du nói: "Không chia tay."
Kịp thời dừng lại luôn là phương pháp để cô tự bảo vệ mình nhưng rồi Vu Hạ Khôn lại vì cô bỏ qua tất cả, điều này đối với Giản Du Du mà nói tựa như tình cảm cháy bừng như khói lửa, thật sự cô không có cách nào đứng ngoài quan sát.
Thiêu thì thiêu đi, cô nhìn về phía sau thì cũng chẳng còn đường lui thích hợp nào nữa rồi.
"Vậy anh về nhà sớm chút đi." Giản Du Du cảm giác được Vu Hạ Khôn cứng ngắc, lúc này mới nói: "Sáng sớm mai thì đến, mang theo lễ vật. Cũng không cần mua đồ quá quý trọng đâu, cũng không cần lãng phí, mẹ em sẽ tức giận. Anh mặc đồ như hôm nay là được, nhìn như nhóc con dễ nói chuyện."
Vu Hạ Khôn choáng váng, Giản Du Du còn lẩm bẩm lải nhải dặn dò: "Lễ vật anh mang theo bốn loại nhé, nhà em thì có để ý lễ vật này. Anh mang hoa quả, còn sữa dinh dưỡng nữa, tí nữa em sẽ chụp nhãn hiệu ba em uống gửi cho anh, còn có gạo, nhà em gần hết rồi, sẵn tiện mang đồ ăn vặt em thích luôn..."
Giản Du Du nghiêng đầu nhìn Vu Hạ Khôn: "Anh run rẩy cái gì? Nhớ kỹ hết chưa?"
Vu Hạ Khôn hơi không tự kiềm chế được, ôm chặt lấy cổ Giản Du Du, không tin được nói: "Em... em muốn anh vào nhà em sao?!"
Đến bây giờ Giản Du Du vẫn không thích ứng được kiểu biểu đạt quá khích này của Vu Hạ Khôn, "Đương nhiên rồi. Em cũng không thể mỗi lần đều tìm lý do đi ra ngoài để ở cùng với anh, mà em cũng chưa từng dẫn bạn trai về nhà. Tất cả anh dựa theo lời em nói mà làm, vào nhà thì dựa theo ánh mắt của em làm việc, mẹ em chắc chắn sẽ thích anh."
Vu Hạ Khôn gật đầu như giã tỏi, cả người cũng hơi điên cuồng, ôm lấy gương mặt Giản Du Du hôn một cái.
Giản Du Du bất đắc dĩ cười, nghiêng đầu như trốn tránh anh, nhưng trên thực tế, tất cả ý cười chiếu lên cửa kính xe đều là dung túng.
Cuối cùng nghĩ đến tật xấu của Vu Hạ Khôn, cô nói: "Hôm nay về sớm một chút. Ngày mai tới nhà của em cho dù nhìn không được cũng phải nhịn. Nếu anh dám biểu hiện ra ghét bỏ thì anh nhất định phải chết. Không phải nhà nào cũng không nhiễm bụi trần giống như nhà anh, tạm thời quên thói sạch sẽ của anh đi, biết chưa?"
Vu Hạ Khôn đồng ý nhưng rồi cũng không thả Giản Du Du đi. Giản Du Du đành phải lên lớp: "Em nói với mẹ là đi bộ, mang dép lê mặc đồ ngủ chắc chắn không đi xa. Giờ này còn chưa về thì chắc là mẹ sắp gọi cho em rồi đó."
Vu Hạ Khôn cây ngay không sợ chết đứng: "Ngày mai dì biết em có bạn trai rồi, đêm nay khác thường thì cũng rất bình thường mà. Anh không muốn về, ở cùng anh một lát đi. Không phải em không biết, biệt thự rộng lắm, cũ rồi lạnh nữa, đáng sợ ghê."
Giản Du Du:...Diễn quá à.
"Anh sợ mà anh còn mua căn lớn như vậy, bao nhiêu tiền." Giản Du Du nghĩ đến giá trị căn nhà và chiếc xe này, cực kỳ không cam lòng, "Tiền của anh có thể mang theo? Dựa vào cái gì, các anh... mấy kẻ có tiền chết tiệt này!"
Cả đời của một người bình thường cũng không kiếm được đủ tiền để đặt cọc căn nhà đó đâu.
Vu Hạ Khôn cười rộ lên: "Em thích thì chờ sau này anh sẽ sang tên cho em."
Mắt Giản Du Du lập tức sáng lên, "Oa, hào phóng vậy hả. Chuyện phí bao dưỡng lúc đó với tiền rút lui khi về già cho em anh còn nhớ hả?"
Vu Hạ Khôn cười lên: "Hiện tại không giống lúc đó, không phải bao dưỡng mà là yêu đương. Tất cả đều là của em, tất cả của anh đều là của em hết."
Mấy lời buồn nôn của Vu Hạ Khôn thì Giản Du Du khó có thể thích ứng, nhưng mà lời này chạm đến tâm can cô rồi. Cho nên nói, cô thích Vu Hạ Khôn cũng là tất nhiên, chú cún này mà bị bức ép quá cũng tìm được cách nói những gì cô thích nghe mà thôi!
Tiền là đồ tốt, có thể giải sầu, có thể tránh họa, có thể làm cho một người sống vẻ vang, thích ý. Thích tiền không có gì sai, chỉ cần không phát điên vì nó là được.
Giản Du Du được dỗ đến vui vẻ, Vu Hạ Khôn cũng được dỗ đến vui mừng, lúc hai người chia tay thì mắt còn sáng lấp lánh long lanh, khắp nơi đều là vị ngọt.
Dính nhau ở đầu hành lang rất lâu thì Giản Du Du mới lên lầu. Nếu không đi lên thì cô sợ bà Thủy Nguyệt sẽ ngủ mất, ngày mai cũng không có cách nào để Vu Hạ Khôn đến thăm được,
Tuy chuyện quan trọng nhất còn chưa giải quyết được nhưng Giản Du Du cũng rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, giống như chính cô đã nói, cả đời rất dài, họ còn thời gian để cẩn thận suy nghĩ toàn bộ. Chọn hay bỏ, có thể tìm được biện pháp vẹn cả đôi đường.
Giản Du Du vừa lê dép vừa ngâm nga đi lên lầu, vào cửa thì thấy bà Thủy Nguyệt vẫn còn xem tivi.
Cô thay quần áo, ngồi xuống chiếc ghế sofa chuẩn bị sẽ nổ tung cô lên, nói: "Con quen bạn trai, ngày mai anh ấy đến thăm. Mai sau khi mẹ và ba đi trị liệu về thì đừng đến công viên, về nhà gặp bạn trai con đi!"
Giản Du Du nói xong còn vỗ vỗ bả vai của Thủy Nguyệt, tăng thêm độ kinh hãi.
Nhưng mà bà Thủy Nguyệt cũng không thèm dời mắt khỏi tivi, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Giản Du Du: "...Mẹ, mẹ ơi! Con nói con đang yêu đương mẹ đã nghe chưa?!"
Bà Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn cô, "Lúc gào lúc thét để làm gì vậy, khuya rồi đấy, ba của con ngủ rồi, nhanh đi ngủ đi!"
Giản Du Du:...Không hiểu sao ấm ức.
Cô hậm hực đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không quan tâm con tí nào! Ba mẹ người ta giục kết hôn thì hai người cũng không giục, ba mẹ người ta sắp xếp hẹn hò hai người cũng không sắp xếp..."
Bà Thủy Nguyệt nhìn Giản Du Du lên phòng rồi mới lộ ra ý cười. Vừa nãy bà nhìn qua mắt mèo thấy được, có hai đứa nắm tay nhau chạy đi giống như ăn trộm.
Chậc, không ổn rồi.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Nói không cảm động là nói dối. Một người nguyện ý vứt bỏ hết tất cả để đến bên cạnh bạn, vứt bỏ người thân, bạn bè thậm chí còn là công việc sự nghiệp, hơn hết là mất đi hào quang nhân vật chính. Không một ai sẽ không cảm động với tình yêu thuần khiết này.
Trái tim cô nóng đến cùng cực, suýt chút nữa đã đồng ý. Dù sao bộ dạng Vu Hạ Khôn gần hoàn mỹ như vậy, dẫu cho biến hóa kiểu gì thì cũng là như thế, có thể biến khác chỗ nào nữa?
Cô nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của Vu Hạ Khôn, làm sao có thể nhẫn tâm từ chối tình cảm nồng nàn liều lĩnh còn mang cả ý vị hiến tế cơ chứ?
Môi Giản Du Du giật giật, chữ "được" kia lập tức muốn nói ra. Nhưng rồi cuối cùng, Giản Du Du nhếch môi, nuốt lời nói giản đơn ích kỷ ấy về.
Không được.
Có lẽ cũng giống như những người bạn trai cũ của cô nói mà thôi, cô chưa bao giờ vì người khác ra đi mà suy xét cái gì cả, lúc nào cũng đặt mình ở vị trí đầu tiên. Như vậy sẽ không tổn thương, nhưng rồi lại làm cho người ta có cảm giác bội bạc khôn xiết.
Giản Du Du luôn không phục, yêu bản thân có gì không đúng, bản thân bạn không yêu lấy bạn thì ai sẽ yêu bạn đây. Bản chất của người chính là như vậy, khi bạn yêu một người, bạn sẽ yêu cái tốt của anh ấy, yêu cái đẹp của anh ấy. Nhưng cuối cùng, bạn "yêu" đơn giản chỉ vì người ấy có thể thỏa mãn bạn, đào sâu vào thì người bạn yêu chính là người có thể làm bạn hài lòng. Điều này không có gì xấu cả. Hai người cãi nhau, bạn trách anh ấy thay đổi, trách anh ấy đối xử với bạn không giống như trước, muốn chia tay, đơn giản cũng vì anh ấy không làm hài lòng bạn được nữa thôi.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Rất nhiều người không nhìn thấu bản chất này, Giản Du Du tự nhận mình không phải triết gia gì cả nhưng đối với chuyện này lại rất rõ ràng.
Cô đồng ý với Vu Hạ Khôn là tốt nhất. Bởi vì người trả giá là chính anh, nghĩa vô phản cố* cũng là anh, tổn thất cả thảy cũng là anh, như vậy là tốt nhất đối với cô. Mặc dù những thứ kia sẽ như anh nói, anh sẽ thay đổi, sẽ mất đi hào quang, nhưng Giản Du Du cũng thừa nhận rằng đó là cách rút lui dễ dàng nhất.
(*) 义无反顾: Làm việc nghĩa không chùn chân.
Nhưng cuối cùng cô lại do dự. Tay cô ôm lấy mặt anh, cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi anh rơi, do dự.
"Không được." Giản Du Du nghe được bản thân mình nói.
Biểu cảm Vu Hạ Khôn đông cứng lại, là kiểu kinh ngạc gần như hận thù.
Giản Du Du thở dài, tiến đến hôn lên môi Vu Hạ Khôn, lúc này mới chân thành nói: "Em rất thích anh, thích tất cả của anh. Nếu như anh vì em mất đi tất cả, trở nên không còn là mình nữa, thì em cũng không chắc chắn mình có tiếp nhận được việc sau này anh hối hận hay không, cũng không thể an ủi anh khi thất bại, không thể thay người nhà anh gánh chịu nỗi nhớ nhung."
Giản Du Du mượn ánh đèn le lói, dùng ngón tay cái đè lại môi Vu Hạ Khôn đang muốn cất lời: "Người nhà của anh không thể thay thế, sự nghiệp của anh cũng đang ở đỉnh cao, bạn bè của anh cũng đang sống trong thế giới đó. Cuộc sống của anh không chỉ có tình yêu, tại sao anh không chịu ngẫm nghĩ cẩn thận lại?"
Vu Hạ Khôn hất tay Giản Du Du ra, gầm nhẹ lên án: "Em vốn không hề yêu anh!"
Nói xong anh xoay người ngồi xuống xe. Giản Du Du cảm thấy mình thật oan uổng, cô cho rằng mình vô cùng yêu anh mới có thể cân nhắc vì anh, nếu không thì chuyện một vốn bốn lời như thế vì sao cô phải giảng đạo lý gây mất hứng như vậy. Cô không cần một người hiến tế tất cả, cuối cùng trở thành con rối sống phụ thuộc vào tình yêu, cô muốn một người có nhân cách nguyên vẹn!
Giản Du Du nhanh tay lẹ mắt ôm sau lưng Vu Hạ Khôn, ôm thật chặt: "Yêu mà yêu mà, sao lại không yêu cho được. Anh tốt như vậy, vừa đứng ra ngoài thôi thì đập chết minh tinh luôn, có tiền có sắc, tình tính lại dịu dàng nữa. Em chỉ cận thị chứ đâu có mù, sao em có thể không yêu anh chứ!"
Động tác của Vu Hạ Khôn dừng lại, xoay người mở to mắt nhìn Giản Du Du. Cô chưa bao giờ nói yêu anh, mỗi lần nói thì đều như nói đùa. Anh muốn tìm chứng cứ nói dối của cô, xé nát sự ngụy trang, ánh mắt anh nhìn cô cực kỳ nghiêm túc.
"Vậy sao trước kia em không nói..." Khỏi phải nói Vu Hạ Khôn tủi thân cực kỳ, một người đàn ông lớn như thế mà tủi thân thành như vậy cũng không dễ dàng gì.
Giản Du Du thẳng thắn thành khẩn nói: "Còn có thể vì sao, bởi vì chúng ta ở hai thế giới, thích cũng không có cách nào."
Đổi tới đổi lui lại về điểm ban đầu, lại lâm vào cục diện bế tắc. Lúc này Vu Hạ Khôn đã hơi tỉnh táo, hỏi Giản Du Du: "Vậy tại sao em không cho anh đến thế giới này? Cái em yêu chính là hào quang nam chính của anh đúng không?"
Giản Du Du bất đắc dĩ tựa vào ghế, quay đầu nhìn anh, "Đầu óc này của anh... Ôi, em nói là em yêu tất cả mọi thứ của anh, chắc chắn anh lại cho rằng em nói dối. Vậy em chỉ có thể nói em yêu bên trong của anh, linh hồn của anh, bộ xương của anh, cái này không phải càng nhảm hơn à? Đáp án của câu hỏi này ở đâu chứ, toàn là ở anh mà."
Trong nhất thời Vu Hạ Khôn không thể phản bác được. Đây là một đề bài mất mạng, Giản Du Du trả lời kiểu gì cũng sai thôi.
Hai người im lặng một lát, sau đó Giản Du Du nắm lấy tay Vu Hạ Khôn đặt trên mặt mình, lại thành khẩn nói: "Em thấy cho dù anh muốn tới nơi này thì cũng không nên vội vàng, không phải sách còn có thể làm môi giới à?"
Giản Du Du nói: "Anh phải suy nghĩ, cân nhắc cẩn thận. Dù em biết tình cảm gia đình anh khá ít ỏi nhưng mà anh cũng có để ý đấy thôi. Anh Khôn, em không muốn về sau chúng ta biến thành đôi vợ chồng bất hòa, cả đời sống trong hối hận đau khổ. Cả đời dài như vậy, dài hơn so với tưởng tượng của anh. Yêu nhau thì nửa đường cũng chia tay, rồi oán hận lẫn nhau, căn bản là không cùng nhau đi hết đường được."
Vu Hạ Khôn nhìn Giản Du Du mà không nói gì, nhưng từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra cảm xúc của anh đã bình tĩnh lại rồi.
Giản Du Du nói tiếp: "Cả đời dài như vậy, không thiếu thời gian để suy nghĩ cẩn thận, thật sự."
Đột nhiên Vu Hạ Khôn nghiêng người tới, ôm cổ Giản Du Du: "Nhưng anh không còn bao lâu để suy nghĩ."
Anh có thể ở lại thế giới này khoảng ba năm, nhưng ở thế giới thật sự của anh thì cũng chỉ tầm một trăm ngày.
Một trăm ngày, quá ngắn.
Giản Du Du biết rằng Vu Hạ Khôn không hoàn toàn thẳng thắn với cô, nhưng cô cũng không cần phải bới móc chân tướng, đào bới ra thương tích đầy mình của anh. Vì vậy nên cô vuốt ve cánh tay của Vu Hạ Khôn mà chẳng nói gì.
"Em có thể đừng chia tay với anh được không, ít nhất trước khi anh hiểu được rõ ràng." Vu Hạ Khôn gần như dán lên tai Giản Du Du năn nỉ. Giản Du Du mím môi, xác thực là cô không nỡ chia tay Vu Hạ Khôn, có lẽ là do bản năng mẹ hiền chăm sóc bánh bao nhỏ bị kích thích phát ra, cô còn "ăn" cả dạng này.
"Được" Giản Du Du nói: "Không chia tay."
Kịp thời dừng lại luôn là phương pháp để cô tự bảo vệ mình nhưng rồi Vu Hạ Khôn lại vì cô bỏ qua tất cả, điều này đối với Giản Du Du mà nói tựa như tình cảm cháy bừng như khói lửa, thật sự cô không có cách nào đứng ngoài quan sát.
Thiêu thì thiêu đi, cô nhìn về phía sau thì cũng chẳng còn đường lui thích hợp nào nữa rồi.
"Vậy anh về nhà sớm chút đi." Giản Du Du cảm giác được Vu Hạ Khôn cứng ngắc, lúc này mới nói: "Sáng sớm mai thì đến, mang theo lễ vật. Cũng không cần mua đồ quá quý trọng đâu, cũng không cần lãng phí, mẹ em sẽ tức giận. Anh mặc đồ như hôm nay là được, nhìn như nhóc con dễ nói chuyện."
Vu Hạ Khôn choáng váng, Giản Du Du còn lẩm bẩm lải nhải dặn dò: "Lễ vật anh mang theo bốn loại nhé, nhà em thì có để ý lễ vật này. Anh mang hoa quả, còn sữa dinh dưỡng nữa, tí nữa em sẽ chụp nhãn hiệu ba em uống gửi cho anh, còn có gạo, nhà em gần hết rồi, sẵn tiện mang đồ ăn vặt em thích luôn..."
Giản Du Du nghiêng đầu nhìn Vu Hạ Khôn: "Anh run rẩy cái gì? Nhớ kỹ hết chưa?"
Vu Hạ Khôn hơi không tự kiềm chế được, ôm chặt lấy cổ Giản Du Du, không tin được nói: "Em... em muốn anh vào nhà em sao?!"
Đến bây giờ Giản Du Du vẫn không thích ứng được kiểu biểu đạt quá khích này của Vu Hạ Khôn, "Đương nhiên rồi. Em cũng không thể mỗi lần đều tìm lý do đi ra ngoài để ở cùng với anh, mà em cũng chưa từng dẫn bạn trai về nhà. Tất cả anh dựa theo lời em nói mà làm, vào nhà thì dựa theo ánh mắt của em làm việc, mẹ em chắc chắn sẽ thích anh."
Vu Hạ Khôn gật đầu như giã tỏi, cả người cũng hơi điên cuồng, ôm lấy gương mặt Giản Du Du hôn một cái.
Giản Du Du bất đắc dĩ cười, nghiêng đầu như trốn tránh anh, nhưng trên thực tế, tất cả ý cười chiếu lên cửa kính xe đều là dung túng.
Cuối cùng nghĩ đến tật xấu của Vu Hạ Khôn, cô nói: "Hôm nay về sớm một chút. Ngày mai tới nhà của em cho dù nhìn không được cũng phải nhịn. Nếu anh dám biểu hiện ra ghét bỏ thì anh nhất định phải chết. Không phải nhà nào cũng không nhiễm bụi trần giống như nhà anh, tạm thời quên thói sạch sẽ của anh đi, biết chưa?"
Vu Hạ Khôn đồng ý nhưng rồi cũng không thả Giản Du Du đi. Giản Du Du đành phải lên lớp: "Em nói với mẹ là đi bộ, mang dép lê mặc đồ ngủ chắc chắn không đi xa. Giờ này còn chưa về thì chắc là mẹ sắp gọi cho em rồi đó."
Vu Hạ Khôn cây ngay không sợ chết đứng: "Ngày mai dì biết em có bạn trai rồi, đêm nay khác thường thì cũng rất bình thường mà. Anh không muốn về, ở cùng anh một lát đi. Không phải em không biết, biệt thự rộng lắm, cũ rồi lạnh nữa, đáng sợ ghê."
Giản Du Du:...Diễn quá à.
"Anh sợ mà anh còn mua căn lớn như vậy, bao nhiêu tiền." Giản Du Du nghĩ đến giá trị căn nhà và chiếc xe này, cực kỳ không cam lòng, "Tiền của anh có thể mang theo? Dựa vào cái gì, các anh... mấy kẻ có tiền chết tiệt này!"
Cả đời của một người bình thường cũng không kiếm được đủ tiền để đặt cọc căn nhà đó đâu.
Vu Hạ Khôn cười rộ lên: "Em thích thì chờ sau này anh sẽ sang tên cho em."
Mắt Giản Du Du lập tức sáng lên, "Oa, hào phóng vậy hả. Chuyện phí bao dưỡng lúc đó với tiền rút lui khi về già cho em anh còn nhớ hả?"
Vu Hạ Khôn cười lên: "Hiện tại không giống lúc đó, không phải bao dưỡng mà là yêu đương. Tất cả đều là của em, tất cả của anh đều là của em hết."
Mấy lời buồn nôn của Vu Hạ Khôn thì Giản Du Du khó có thể thích ứng, nhưng mà lời này chạm đến tâm can cô rồi. Cho nên nói, cô thích Vu Hạ Khôn cũng là tất nhiên, chú cún này mà bị bức ép quá cũng tìm được cách nói những gì cô thích nghe mà thôi!
Tiền là đồ tốt, có thể giải sầu, có thể tránh họa, có thể làm cho một người sống vẻ vang, thích ý. Thích tiền không có gì sai, chỉ cần không phát điên vì nó là được.
Giản Du Du được dỗ đến vui vẻ, Vu Hạ Khôn cũng được dỗ đến vui mừng, lúc hai người chia tay thì mắt còn sáng lấp lánh long lanh, khắp nơi đều là vị ngọt.
Dính nhau ở đầu hành lang rất lâu thì Giản Du Du mới lên lầu. Nếu không đi lên thì cô sợ bà Thủy Nguyệt sẽ ngủ mất, ngày mai cũng không có cách nào để Vu Hạ Khôn đến thăm được,
Tuy chuyện quan trọng nhất còn chưa giải quyết được nhưng Giản Du Du cũng rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, giống như chính cô đã nói, cả đời rất dài, họ còn thời gian để cẩn thận suy nghĩ toàn bộ. Chọn hay bỏ, có thể tìm được biện pháp vẹn cả đôi đường.
Giản Du Du vừa lê dép vừa ngâm nga đi lên lầu, vào cửa thì thấy bà Thủy Nguyệt vẫn còn xem tivi.
Cô thay quần áo, ngồi xuống chiếc ghế sofa chuẩn bị sẽ nổ tung cô lên, nói: "Con quen bạn trai, ngày mai anh ấy đến thăm. Mai sau khi mẹ và ba đi trị liệu về thì đừng đến công viên, về nhà gặp bạn trai con đi!"
Giản Du Du nói xong còn vỗ vỗ bả vai của Thủy Nguyệt, tăng thêm độ kinh hãi.
Nhưng mà bà Thủy Nguyệt cũng không thèm dời mắt khỏi tivi, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Giản Du Du: "...Mẹ, mẹ ơi! Con nói con đang yêu đương mẹ đã nghe chưa?!"
Bà Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn cô, "Lúc gào lúc thét để làm gì vậy, khuya rồi đấy, ba của con ngủ rồi, nhanh đi ngủ đi!"
Giản Du Du:...Không hiểu sao ấm ức.
Cô hậm hực đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không quan tâm con tí nào! Ba mẹ người ta giục kết hôn thì hai người cũng không giục, ba mẹ người ta sắp xếp hẹn hò hai người cũng không sắp xếp..."
Bà Thủy Nguyệt nhìn Giản Du Du lên phòng rồi mới lộ ra ý cười. Vừa nãy bà nhìn qua mắt mèo thấy được, có hai đứa nắm tay nhau chạy đi giống như ăn trộm.
Chậc, không ổn rồi.