Có Chết Cũng Không Ly Hôn - Trang 2
Chương 67: @Hoắc Chi Châu
Edit: Tiểu Màn ThầuTháng hai năm sau, Mục Ngải Lâm sinh ra một cô con gái.
Lúc ấy Mục Noãn Tô đang ở nước ngoài hẹn gặp nhà thiết kế áo cưới còn chưa trở về.
Cô nghe nói, Mục Ngải Lâm có một số biểu hiện của bệnh trầm cảm sau khi sinh con, thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt.
Toàn bộ quá trình ở cử đều là Lâm Lưu chăm sóc cô ta, lo lắng cô ta suy nghĩ không thông suốt làm ra chuyện gì đó.
Nghe thấy tin tức này, Mục Noãn Tô không khỏi có chút sợ hãi đối với việc sinh con.
“Chồng ơi, em sẽ không bị trầm cảm sau sinh chứ?” Trên máy bay quay về nước, cô không khỏi buồn rầu hỏi Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu sờ đầu cô, an ủi: “Không đâu.”
Mục Noãn Tô hơi mở to mắt, không xác định nói: “Thật không?”
Hoắc Chi Châu: “Đừng lo lắng. Nếu em sợ thì sau này chúng ta hãy bàn đến chuyện sinh con. Chờ đến lúc em chuẩn bị tốt tâm lý để làm mẹ lại nói tiếp.”
Mục Noãn Tô gật đầu, mỉm cười: “Vâng ạ.”
Vậy hãy để cho cô chơi thêm hai năm rồi tính tiếp.
*
Hôn lễ của hai người dự kiến sẽ diễn ra vào tháng 9, trên một hòn đảo tư nhân ở nước ngoài có phong cảnh hợp lòng người.
Hoắc Chi Châu đã bao hết hòn đảo này trong 5 ngày, toàn bộ chi phí máy bay và khách sạn của tất cả khách mời đều do anh chi trả.
Tại khu nghỉ dưỡng này, sau khi tham dự hôn lễ xong khách mời có thể thỏa thích du ngoạn nơi đây, ở trong phòng khách sạn xa hoa, tận hưởng ánh mặt trời, còn có thể tham gia chèo thuyền và các môn thể thao khác.
Hầu như mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ đều do một mình Hoắc Chi Châu xử lý.
Sau khi kết thúc học kỳ một của năm 4, Mục Noãn Tô không phải làm gì cả, đối với hôn lễ đại khái chỉ làm hai việc – Một là xác định danh sách khách mời, hai là chọn áo cưới và chọn trang sức.
Dù đây chỉ là hai chuyện đơn giản, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn đến quấy rầy Hoắc Chi Châu một chuyến.
“Chồng ơi, anh xem em đeo khuyên tai đá quý màu xanh đẹp hay màu đỏ đẹp hơn?”
“Chồng ơi, anh thấy em đeo vòng cổ ngọc trai đẹp hay kim cương đẹp hơn?”
“Chồng ơi, anh thấy hai đôi giày này đôi nào đẹp hơn?”
“Chồng ơi…”
“Chồng ơi chồng ơi…”
……
Những món đồ trang sức đó được nhà thiết kế chuyên nghiệp cùng bàn bạc thương lượng với Mục Noãn Tô để chọn ra chúng, trong lòng cô cũng có sự lựa chọn của riêng mình. Nhưng cô vẫn không nhịn được muốn đi hỏi ý kiến của Hoắc Chi Châu, muốn anh và mình cùng nhau lựa chọn.
May mắn là Hoắc Chi Châu không hề có chút mất kiên nhẫn nào, cũng không nói mấy câu như “Tùy em”, “Đều đẹp.” Mỗi lần anh luôn nghiêm túc giúp đỡ đưa ra ý kiến cho cô tham khảo.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong quá trình lựa chọn này.
Tháng 6, Mục Noãn Tô thuận lợi thông qua buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp của trường.
Tại buổi lễ tốt nghiệp, Hoắc Chi Châu với tư cách là khách mời cũng đi đến đó.
Đồng thời anh cũng tham gia với tư cách là người nhà của sinh viên đại học A, anh dùng danh nghĩa của Mục Noãn Tô quyên tặng cho trường học một tòa nhà dạy học.
Trong lúc hiệu trưởng tuyên bố chuyện này, tiếng vỗ tay như sấm.
Bạn học xung quanh đều dùng ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ nhìn vào Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô nhìn bộ dạng ngạo mạn cao quý của người nọ trên khán đài, chợt cô cảm thấy giống như một giấc mơ.
16 tuổi quen biết nhau, 20 tuổi kết hôn.
Hôm nay cô 22 tuổi, thời gian trôi nhanh như con thoi, nhanh đến mức khiến cho người ta không tài nào bắt kịp.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của cô dường như trở nên thuận buồm xuôi gió hơn.
Ba tháng sau, chính là hôn lễ của bọn họ.
Nhưng mà, đây chỉ là một sự khởi đầu.
Về sau bọn họ còn phải cùng nhau trải qua tháng năm dài đằng đẳng.
*
Tháng 9, bọn họ chính thức cử hành một buổi hôn lễ long trọng trên đảo.
Trong hôn lễ không có bất kì phương tiện truyền thông nào được mời đến, nhưng vẫn có một số hình ảnh do khách mời chụp bị rò rỉ lên mạng.
Cô dâu xinh đẹp cùng chú rể anh tuấn, với phong cảnh biển đảo tuyệt đẹp và hôn lễ xa xỉ, hầu như tấm ảnh nào cũng làm cho người ta kinh ngạc thán phục.
Sau hôn lễ, Mục Noãn Tô dùng tài khoản của mình đăng những tấm hình do nhiếp ảnh gia chụp lên. Đây cũng là hình ảnh chính thức duy nhất.
@Đậu Yểu: Hôn lễ kết thúc thật vui vẻ ha ha!
Vứa mới đăng lên Weibo, lập tức dẫn đến hằng hà sa số bình luận.
“Woa woa woa, xinh đẹp quá!”
“Yểu Yểu đẹp đến mức em muốn khóc! Chú rể cũng rất đẹp trai! Nhất định phải hạnh phúc nha chị!”
“Làm sao bây giờ theo dõi Yểu Yểu lâu như thế, tôi cứ có cảm giác như gả con gái mình đi vậy. Tuy tôi đã sớm biết tin hai người kết hôn, nhưng nhìn thấy ảnh chụp vẫn muốn khóc quá, hu hu hu.”
“Hạnh phúc 99 Yểu Yểu.”
“Tôi cũng muốn tổ chức hôn lễ trên đảo, mẹ nó cái này đẹp quá đi!”
“Ngồi máy bay tư nhân đến đó, tuyệt ghê!”
“Tôi thích nhất bộ lễ phục mặc trong buổi tiệc tối, bling bling. Quả thực là tiên nữ hạ phàm mà.”
“Ánh mắt của chú rể tràn đầy tình yêu, lại còn vô cùng dịu dàng. Woaaa.”
“Mẹ kiếp đây là đôi thần tiên quyến lữ gì! Hai anh chị phải hạnh phúc cho em!”
……
Rất nhanh Hoắc Chi Châu đã dùng tài khoản cá nhân share lại bài đăng của Mục Noãn Tô.
@Hoắc Chi Châu: Lấy em là vinh hạnh của anh.
Ngay sau đó, tài khoản chính thức của truyền thông Hòa Húc và tập đoàn Hoắc thị cũng liên tiếp share bài đăng trên Weibo, kèm theo lời chúc phúc.
Ngoại trừ những bình luận của cư dân mạng, còn có fans hâm mộ của Mục Noãn Tô cùng một số blogger từ các chi tiết nhỏ trong ảnh hôn lễ ~~ đào ra thông tin.
Áo cưới của cô dâu, đồ trang sức, giày cưới, giày và lễ phục của chú rể, cặp nhẫn hai người đeo cho nhau, thậm chí là hòn đảo tư nhân, toàn bộ đều được liệt kê ra.
Quần chúng ăn dưa trên mạng nhao nhao, kiểu hôn lễ này không dành cho người thường như bọn họ, nhìn là đủ rồi.
Nếu như dựa theo tiêu chuẩn này, bọn họ kết còn không nổi huống chi là hôn.
*
Sau hôn lễ, Mục Noãn Tô không còn áp lực phải duy trì vóc dáng, một hơi ăn hết những thức ăn lúc trước kiềm chế không dám đụng vào.
Sau đó, thành công tăng 3 cân.
Vào một buổi tối nọ, sau khi cô cân thể trọng xong, mặt kinh hoàng biến sắc chạy đến thư phòng tìm Hoắc Chi Châu.
“Chồng ơi!” Cô từ phía sau ôm lấy cổ Hoắc Chi Châu, vùi mặt cọ xát.
Hoắc Chi Châu nắm lấy tay cô kéo người ngồi lên chân mình, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Mục Noãn Tô một phát bắt lấy tay anh đặt lên người mình, vội vàng nói: “Anh mau sờ eo của em xem, xem em có phải đã béo lên hay không?”
Cô có chút buồn bực.
Mặc dù cô có ăn nhiều hơn một chút, nhưng không thể nào tăng nhiều cân như vậy! Vòng eo vốn thon thả dường như có thêm một lớp thịt.
Hoắc Chi Châu không khách khí, bàn tay tiến vào trong áo cô. Lòng bàn tay lạnh buốt dán lên làn da của cô, cô không khỏi run run một phát.
“Rất nhỏ.” Hoắc Chi Châu nhàn nhàn đánh giá, sau đó ánh mắt không có chút ý tốt dời lên trên, khàn khàn nói: “Nhưng chỗ khác thì lớn hơn.”
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Mục Noãn Tô không khỏi hoang mang mà nhìn anh.
Sắc mặt anh không đúng lắm, giọng nói cũng cứng ngắc: “Tô Tô, bà dì của em bao lâu rồi chưa đến?”
Có thứ gì đó nổ tung trong đầu, Mục Noãn Tô lập tức ngây người.
Lúc trước bận rộn chuyện hôn lễ, cô cũng không chú ý đến.
Hiện giờ rảnh rỗi rồi mới đột nhiên ý thức được, bà dì của mình đã hơn một tuần không đến.
“Không, không lẽ nào?” Mục Noãn Tô chần chờ nhìn về phía Hoắc Chi Châu. Bọn họ vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai mà.
Biểu hiện của Hoắc Chi Châu rất bình tĩnh, anh gỡ gọng kính vàng ra đặt lên bàn, rồi tắt máy tính.
“Ngày mai đi cùng em đến bệnh viện. Trước hết không nên suy nghĩ quá nhiều, được không?”
Mục Noãn Tô chậm rãi gật đầu, thân thể cứng đờ được Hoắc Chi Châu bế về phòng ngủ chính.
Ngọn đèn đã sớm bị tắt đi. Trong phòng một mảnh tối đen.
Trong hoàn cảnh tối tăm yên tĩnh này, Mục Noãn Tô không tài nào ngủ được.
Cô nằm nghiêng, lặng lẽ đặt tay lên bụng mình, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Chẳng lẽ mình vừa mới tốt nghiệp đã lên chức mẹ sao?
Năm 2 đại học kết hôn, năm 4 đại học mang thai, tốc độ này cũng quá nhanh rồi…
“Ngủ không được à?” Giọng nói của Hoắc Chi Châu đột nhiên vang lên bên tai. Một bàn tay lớn phủ lên mu bàn tay của cô.
Mục Noãn Tô xoay người, chuyển thành tư thế đối mặt với Hoắc Chi Châu.
“Chồng ơi, em không mang thai chứ?”
“Ngoan, ngày mai sẽ biết thôi.” Hoắc Chi Châu hôn nhẹ lên trán cô.
Anh ôm chặt cô, “Đừng sợ bé cưng, còn có anh đây.”
Mục Noãn Tô vùi vào trong lồng ngực anh, hít thật sâu hương vị trên người khiến cho mình an tâm hơn, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Hoắc Chi Châu vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, cảm giác người trong lòng hơi thở đều đều vững vàng, lúc này mới dừng lại, cũng nhắm mắt lại.
*
Ngày hôm sau, hai người đi đến bệnh viện tư tốt nhất ở Nam Thành.
Bác sĩ hỏi thăm một số thông tin cơ bản, rút tờ giấy lấy máu cho Mục Noãn Tô đi kiểm tra.
Mục Noãn Tô lo lắng không yên nhận lấy tờ giấy cùng Hoắc Chi Châu đi đến chỗ lấy máu, không hề chớp mắt cứ nhìn chằm chằm vào ống máu kia.
Hiệu suất của bệnh viện rất cao, chỉ trong một buổi sáng đã có kết quả.
Trước khi đến đây Mục Noãn Tô đã làm kiểm tra, biết mình không có mang thai chủ yếu muốn xem nồng độ beta HCG thôi.
Khi cô nhìn thấy mũi tên đồng độ beta HCG trong bản báo cáo hướng lên, chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Hoắc Chi Châu vội vàng đỡ lấy cô, dùng bờ vai cường tráng mạnh mẽ ôm cô quay trở về phòng khám.
Bác sĩ nhận lấy tờ báo cáo, vẽ một vòng tròn ngay đồng độ beta HCG, ngẩng đầu cười híp mắt nói: “Chúc mừng hai vị, hai vị sắp lên chức ba mẹ rồi.”
Lúc ấy Mục Noãn Tô đang ở nước ngoài hẹn gặp nhà thiết kế áo cưới còn chưa trở về.
Cô nghe nói, Mục Ngải Lâm có một số biểu hiện của bệnh trầm cảm sau khi sinh con, thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt.
Toàn bộ quá trình ở cử đều là Lâm Lưu chăm sóc cô ta, lo lắng cô ta suy nghĩ không thông suốt làm ra chuyện gì đó.
Nghe thấy tin tức này, Mục Noãn Tô không khỏi có chút sợ hãi đối với việc sinh con.
“Chồng ơi, em sẽ không bị trầm cảm sau sinh chứ?” Trên máy bay quay về nước, cô không khỏi buồn rầu hỏi Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu sờ đầu cô, an ủi: “Không đâu.”
Mục Noãn Tô hơi mở to mắt, không xác định nói: “Thật không?”
Hoắc Chi Châu: “Đừng lo lắng. Nếu em sợ thì sau này chúng ta hãy bàn đến chuyện sinh con. Chờ đến lúc em chuẩn bị tốt tâm lý để làm mẹ lại nói tiếp.”
Mục Noãn Tô gật đầu, mỉm cười: “Vâng ạ.”
Vậy hãy để cho cô chơi thêm hai năm rồi tính tiếp.
*
Hôn lễ của hai người dự kiến sẽ diễn ra vào tháng 9, trên một hòn đảo tư nhân ở nước ngoài có phong cảnh hợp lòng người.
Hoắc Chi Châu đã bao hết hòn đảo này trong 5 ngày, toàn bộ chi phí máy bay và khách sạn của tất cả khách mời đều do anh chi trả.
Tại khu nghỉ dưỡng này, sau khi tham dự hôn lễ xong khách mời có thể thỏa thích du ngoạn nơi đây, ở trong phòng khách sạn xa hoa, tận hưởng ánh mặt trời, còn có thể tham gia chèo thuyền và các môn thể thao khác.
Hầu như mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ đều do một mình Hoắc Chi Châu xử lý.
Sau khi kết thúc học kỳ một của năm 4, Mục Noãn Tô không phải làm gì cả, đối với hôn lễ đại khái chỉ làm hai việc – Một là xác định danh sách khách mời, hai là chọn áo cưới và chọn trang sức.
Dù đây chỉ là hai chuyện đơn giản, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn đến quấy rầy Hoắc Chi Châu một chuyến.
“Chồng ơi, anh xem em đeo khuyên tai đá quý màu xanh đẹp hay màu đỏ đẹp hơn?”
“Chồng ơi, anh thấy em đeo vòng cổ ngọc trai đẹp hay kim cương đẹp hơn?”
“Chồng ơi, anh thấy hai đôi giày này đôi nào đẹp hơn?”
“Chồng ơi…”
“Chồng ơi chồng ơi…”
……
Những món đồ trang sức đó được nhà thiết kế chuyên nghiệp cùng bàn bạc thương lượng với Mục Noãn Tô để chọn ra chúng, trong lòng cô cũng có sự lựa chọn của riêng mình. Nhưng cô vẫn không nhịn được muốn đi hỏi ý kiến của Hoắc Chi Châu, muốn anh và mình cùng nhau lựa chọn.
May mắn là Hoắc Chi Châu không hề có chút mất kiên nhẫn nào, cũng không nói mấy câu như “Tùy em”, “Đều đẹp.” Mỗi lần anh luôn nghiêm túc giúp đỡ đưa ra ý kiến cho cô tham khảo.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong quá trình lựa chọn này.
Tháng 6, Mục Noãn Tô thuận lợi thông qua buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp của trường.
Tại buổi lễ tốt nghiệp, Hoắc Chi Châu với tư cách là khách mời cũng đi đến đó.
Đồng thời anh cũng tham gia với tư cách là người nhà của sinh viên đại học A, anh dùng danh nghĩa của Mục Noãn Tô quyên tặng cho trường học một tòa nhà dạy học.
Trong lúc hiệu trưởng tuyên bố chuyện này, tiếng vỗ tay như sấm.
Bạn học xung quanh đều dùng ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ nhìn vào Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô nhìn bộ dạng ngạo mạn cao quý của người nọ trên khán đài, chợt cô cảm thấy giống như một giấc mơ.
16 tuổi quen biết nhau, 20 tuổi kết hôn.
Hôm nay cô 22 tuổi, thời gian trôi nhanh như con thoi, nhanh đến mức khiến cho người ta không tài nào bắt kịp.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của cô dường như trở nên thuận buồm xuôi gió hơn.
Ba tháng sau, chính là hôn lễ của bọn họ.
Nhưng mà, đây chỉ là một sự khởi đầu.
Về sau bọn họ còn phải cùng nhau trải qua tháng năm dài đằng đẳng.
*
Tháng 9, bọn họ chính thức cử hành một buổi hôn lễ long trọng trên đảo.
Trong hôn lễ không có bất kì phương tiện truyền thông nào được mời đến, nhưng vẫn có một số hình ảnh do khách mời chụp bị rò rỉ lên mạng.
Cô dâu xinh đẹp cùng chú rể anh tuấn, với phong cảnh biển đảo tuyệt đẹp và hôn lễ xa xỉ, hầu như tấm ảnh nào cũng làm cho người ta kinh ngạc thán phục.
Sau hôn lễ, Mục Noãn Tô dùng tài khoản của mình đăng những tấm hình do nhiếp ảnh gia chụp lên. Đây cũng là hình ảnh chính thức duy nhất.
@Đậu Yểu: Hôn lễ kết thúc thật vui vẻ ha ha!
Vứa mới đăng lên Weibo, lập tức dẫn đến hằng hà sa số bình luận.
“Woa woa woa, xinh đẹp quá!”
“Yểu Yểu đẹp đến mức em muốn khóc! Chú rể cũng rất đẹp trai! Nhất định phải hạnh phúc nha chị!”
“Làm sao bây giờ theo dõi Yểu Yểu lâu như thế, tôi cứ có cảm giác như gả con gái mình đi vậy. Tuy tôi đã sớm biết tin hai người kết hôn, nhưng nhìn thấy ảnh chụp vẫn muốn khóc quá, hu hu hu.”
“Hạnh phúc 99 Yểu Yểu.”
“Tôi cũng muốn tổ chức hôn lễ trên đảo, mẹ nó cái này đẹp quá đi!”
“Ngồi máy bay tư nhân đến đó, tuyệt ghê!”
“Tôi thích nhất bộ lễ phục mặc trong buổi tiệc tối, bling bling. Quả thực là tiên nữ hạ phàm mà.”
“Ánh mắt của chú rể tràn đầy tình yêu, lại còn vô cùng dịu dàng. Woaaa.”
“Mẹ kiếp đây là đôi thần tiên quyến lữ gì! Hai anh chị phải hạnh phúc cho em!”
……
Rất nhanh Hoắc Chi Châu đã dùng tài khoản cá nhân share lại bài đăng của Mục Noãn Tô.
@Hoắc Chi Châu: Lấy em là vinh hạnh của anh.
Ngay sau đó, tài khoản chính thức của truyền thông Hòa Húc và tập đoàn Hoắc thị cũng liên tiếp share bài đăng trên Weibo, kèm theo lời chúc phúc.
Ngoại trừ những bình luận của cư dân mạng, còn có fans hâm mộ của Mục Noãn Tô cùng một số blogger từ các chi tiết nhỏ trong ảnh hôn lễ ~~ đào ra thông tin.
Áo cưới của cô dâu, đồ trang sức, giày cưới, giày và lễ phục của chú rể, cặp nhẫn hai người đeo cho nhau, thậm chí là hòn đảo tư nhân, toàn bộ đều được liệt kê ra.
Quần chúng ăn dưa trên mạng nhao nhao, kiểu hôn lễ này không dành cho người thường như bọn họ, nhìn là đủ rồi.
Nếu như dựa theo tiêu chuẩn này, bọn họ kết còn không nổi huống chi là hôn.
*
Sau hôn lễ, Mục Noãn Tô không còn áp lực phải duy trì vóc dáng, một hơi ăn hết những thức ăn lúc trước kiềm chế không dám đụng vào.
Sau đó, thành công tăng 3 cân.
Vào một buổi tối nọ, sau khi cô cân thể trọng xong, mặt kinh hoàng biến sắc chạy đến thư phòng tìm Hoắc Chi Châu.
“Chồng ơi!” Cô từ phía sau ôm lấy cổ Hoắc Chi Châu, vùi mặt cọ xát.
Hoắc Chi Châu nắm lấy tay cô kéo người ngồi lên chân mình, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Mục Noãn Tô một phát bắt lấy tay anh đặt lên người mình, vội vàng nói: “Anh mau sờ eo của em xem, xem em có phải đã béo lên hay không?”
Cô có chút buồn bực.
Mặc dù cô có ăn nhiều hơn một chút, nhưng không thể nào tăng nhiều cân như vậy! Vòng eo vốn thon thả dường như có thêm một lớp thịt.
Hoắc Chi Châu không khách khí, bàn tay tiến vào trong áo cô. Lòng bàn tay lạnh buốt dán lên làn da của cô, cô không khỏi run run một phát.
“Rất nhỏ.” Hoắc Chi Châu nhàn nhàn đánh giá, sau đó ánh mắt không có chút ý tốt dời lên trên, khàn khàn nói: “Nhưng chỗ khác thì lớn hơn.”
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Mục Noãn Tô không khỏi hoang mang mà nhìn anh.
Sắc mặt anh không đúng lắm, giọng nói cũng cứng ngắc: “Tô Tô, bà dì của em bao lâu rồi chưa đến?”
Có thứ gì đó nổ tung trong đầu, Mục Noãn Tô lập tức ngây người.
Lúc trước bận rộn chuyện hôn lễ, cô cũng không chú ý đến.
Hiện giờ rảnh rỗi rồi mới đột nhiên ý thức được, bà dì của mình đã hơn một tuần không đến.
“Không, không lẽ nào?” Mục Noãn Tô chần chờ nhìn về phía Hoắc Chi Châu. Bọn họ vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai mà.
Biểu hiện của Hoắc Chi Châu rất bình tĩnh, anh gỡ gọng kính vàng ra đặt lên bàn, rồi tắt máy tính.
“Ngày mai đi cùng em đến bệnh viện. Trước hết không nên suy nghĩ quá nhiều, được không?”
Mục Noãn Tô chậm rãi gật đầu, thân thể cứng đờ được Hoắc Chi Châu bế về phòng ngủ chính.
Ngọn đèn đã sớm bị tắt đi. Trong phòng một mảnh tối đen.
Trong hoàn cảnh tối tăm yên tĩnh này, Mục Noãn Tô không tài nào ngủ được.
Cô nằm nghiêng, lặng lẽ đặt tay lên bụng mình, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Chẳng lẽ mình vừa mới tốt nghiệp đã lên chức mẹ sao?
Năm 2 đại học kết hôn, năm 4 đại học mang thai, tốc độ này cũng quá nhanh rồi…
“Ngủ không được à?” Giọng nói của Hoắc Chi Châu đột nhiên vang lên bên tai. Một bàn tay lớn phủ lên mu bàn tay của cô.
Mục Noãn Tô xoay người, chuyển thành tư thế đối mặt với Hoắc Chi Châu.
“Chồng ơi, em không mang thai chứ?”
“Ngoan, ngày mai sẽ biết thôi.” Hoắc Chi Châu hôn nhẹ lên trán cô.
Anh ôm chặt cô, “Đừng sợ bé cưng, còn có anh đây.”
Mục Noãn Tô vùi vào trong lồng ngực anh, hít thật sâu hương vị trên người khiến cho mình an tâm hơn, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Hoắc Chi Châu vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, cảm giác người trong lòng hơi thở đều đều vững vàng, lúc này mới dừng lại, cũng nhắm mắt lại.
*
Ngày hôm sau, hai người đi đến bệnh viện tư tốt nhất ở Nam Thành.
Bác sĩ hỏi thăm một số thông tin cơ bản, rút tờ giấy lấy máu cho Mục Noãn Tô đi kiểm tra.
Mục Noãn Tô lo lắng không yên nhận lấy tờ giấy cùng Hoắc Chi Châu đi đến chỗ lấy máu, không hề chớp mắt cứ nhìn chằm chằm vào ống máu kia.
Hiệu suất của bệnh viện rất cao, chỉ trong một buổi sáng đã có kết quả.
Trước khi đến đây Mục Noãn Tô đã làm kiểm tra, biết mình không có mang thai chủ yếu muốn xem nồng độ beta HCG thôi.
Khi cô nhìn thấy mũi tên đồng độ beta HCG trong bản báo cáo hướng lên, chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Hoắc Chi Châu vội vàng đỡ lấy cô, dùng bờ vai cường tráng mạnh mẽ ôm cô quay trở về phòng khám.
Bác sĩ nhận lấy tờ báo cáo, vẽ một vòng tròn ngay đồng độ beta HCG, ngẩng đầu cười híp mắt nói: “Chúc mừng hai vị, hai vị sắp lên chức ba mẹ rồi.”