Có Chết Cũng Không Ly Hôn - Trang 2
Chương 51: “Giúp anh tắm rửa.”
“Cái, cái gì?” Mục Noãn Tô nhấp môi, không dám tin.
“Anh mua lại nó.” Hoắc Chi Châu nhìn thấy phản ứng của cô dường như rất hài lòng, khóe môi cong lên.
“Mua, mua lại….” Đầu óc Mục Noãn Tô dường như ngừng hoạt động, chỉ biết ngơ ngác lặp lại lời nói của Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu bị bộ dạng ngốc nghếch này của cô chọc cười, nhẹ xùy một tiếng, thúc giục: “Mau vào trong xem đi.”
Tay cầm chìa khóa của Mục Noãn Tô khẽ run lên, mở cánh cửa lớn màu đen ra.
Hương hoa sơn chi trong sân vườn xông vào mũi, cô đứng ở cửa ra vào, vành mắt đỏ lên, suýt rơi nước mắt.
Cô dường như nhìn thấy cảnh tượng nhiều năm trước đây, một cô gái nhỏ mặc áo màu xanh nhạt đang chơi xích đu trong sân.
Đây là hình ảnh mà mẹ đã miêu tả vô số lần với cô.
Mục Noãn Tô hai mắt đỏ hoe tiến vào căn biệt thự nhỏ màu trắng.
Căn biệt thự này có ba tầng, tất cả đều là tầng lớn bằng phẳng. Kiến trúc giống như các căn biệt thự hiện đại khác có phòng khách, thư phòng, phòng ngủ, phòng tắm và các phòng khác.
Lối trang trí mang phong cách đặc trưng của Trung Quốc, trang nhã lại mang theo mười phần hơi hướng cổ xưa.
Khi ánh mắt chuyển đến vách tường phòng khách, mũi Mục Noãn Tô cay cay, không kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt tuôn ra.
Cả một mặt tường trong phòng khách, treo hơn chục tấm hình của mẹ cô Đường Uyển Khanh, từ bé đến lớn tất cả đều có đủ.
Tấm hình cũ kĩ nhất chính là tấm hình khi mẹ còn ở độ tuổi thiếu nữ hào hoa phong nhã, áo trắng váy lam, xinh đẹp động lòng người, mặt mày dịu dàng tựa như nước.
Mục Noãn Tô lấy tay che mặt, nhìn từng tấm ảnh, vừa khóc vừa nở nụ cười.
Hoắc Chi Châu đi đến, lau nước mắt trên khuôn mặt cô, thấp giọng nói: “Tại sao vừa khóc vừa cười? Anh tặng món quà này cho em là muốn làm em vui vẻ, không phải muốn nhìn thấy em khóc.”
Mục Noãn Tô quay người nhào vào lòng anh, dụi toàn bộ nước mắt lên chiếc áo sơmi sạch sẽ của anh.
“Đây là quà sao? Em rất thích.”
Cô ôm lấy anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, vô cùng vui mừng nhìn anh, trong đôi mắt dường như có những vì sao lấp lánh.
Hoắc Chi Châu bị sự chủ động đột ngột này của cô làm cho ngẩn ra, sau đó anh cúi đầu thân mật cọ vào mũi cô, “Em thích là được rồi.”
Trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, anh thực sự sợ cô sẽ nổi cáu thì có mười cái miệng cũng không giải thích được.
“Thích lắm! Vô cùng thích! Rất rất thích!” Mục Noãn Tô vòng tay qua cổ anh, cẩn thận hỏi: “Mua lại hẳn là mất không ít công sức nhỉ?”
Trước kia cô cũng từng có ý định mua lại căn nhà này, cô còn nhờ người đến hỏi qua, gia đình này vội từ chối, hơn nữa thái độ rất kiên quyết, còn thả chút tiếng gió rằng cho dù cô sẵn sàng trả gấp đôi giá thị trường, bọn họ cũng sẽ không bán.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Hoắc Chi Châu có thể mua lại nó, nhất định không dễ dàng.
“Vẫn ổn. Ngay từ đầu quả thực bọn họ không muốn bán.” Hoắc Chi Châu mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng em có biết không, rất ít người có thể từ chối sự cám dỗ của đồng tiền. Nếu có, đó chính là số tiền bỏ ra không đủ lớn.”
Mục Noãn Tô nức nở nhẹ gật đầu.
Hoắc Chi Châu hôn nhẹ lên môi cô, “Đối với anh mà nói, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền không phải là vấn đề, ngược lại nó chính là những vấn đề dễ dàng giải quyết nhất.”
Tuy ngoài miệng anh nói vân đạm phong khinh như thế, nhưng trên thực tế phải phí hết một phen công phu.
Chủ nhân của căn nhà này họ Chu đã sống ở đây mấy đời, tất nhiên không nỡ bán nó đi. Ngoại trừ tiền, anh còn đưa ra những khoản lợi khác mới mua được căn nhà này. Chẳng qua là những chuyện ấy không cần phải nói cho cô biết, nói ra chẳng khác nào đang khoe khoang lấy lòng cô.
“Vậy đối với anh, có vấn đề nào không dễ giải quyết không?’ Mục Noãn Tô ngơ ngẩn nhìn anh mà hỏi.
“Có.” Hoắc Chi Châu gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô: “Ví dụ như – em.”
Nhìn thấy ánh mắt của anh, trái tim Mục Noãn Tô thoáng chốc như bị đập mạnh một cái, vừa chua xót vừa nặng lòng….
Bữa tối sinh nhật được bố trí theo kiểu Pháp, trong lòng Mục Noãn Tô vui vẻ, cho nên uống hơi nhiều rượu đỏ.
Sau khi quay trở về nhà, bước chân của cô hơi loạng choạng.
Lúc đi lên lầu, Mục Noãn Tô được Hoắc Chi Châu bế lên.
Sắc mặt cô ửng hồng, hai tay vòng qua cổ Hoắc Chi Châu, tựa đầu lên vai anh, hai chân kẹp lấy eo anh, một đôi chân trắng nõn giao với lưng anh, khi đi lên cầu thang chúng nhẹ lắc lư theo động tác của anh.
Hoắc Chi Châu xoay người đặt cô lên giường trong phòng ngủ chính, giọng nói trầm khàn: “Anh đi mở nước cho em tắm.”
Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, hai tay vẫn ôm lấy cổ anh, chân cũng quấn chặt eo anh, cả người giống như con bạch tuộc bám vào người anh.
Sau khi Hoắc Chi Châu thử gỡ ra vài lần nhưng không thành công, bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay của cô: “Buông ra.”
Mục. Bạch tuộc.Noãn Tô lắc đầu, tỏ vẻ từ chối.
Hoắc Chi Châu mím môi, ánh mắt trầm xuống, uy hiếp nói: “Không buông thì cùng nhau tắm nhé.”
Mục Noãn Tô “Phụt” một tiếng, bật cười nói, “Được thôi.”
Cô ôm lấy cổ Hoắc Chi Châu, ngẩng mặt lên: “Em tắm cho anh.”
Đầu óc Hoắc Chi Châu “Bùm” lên một tiếng, lý trí bay mất….
Hơi nước trong phòng tắm bốc lên.
Mơ hồ vang lên một giọng nam khàn khàn kìm nén: “Em đang sờ chỗ nào vậy?”
Sau đó là một giọng nữ nhẹ nhàng vô tội: “Giúp anh tắm rửa đó.”
Gân xanh trên trán Hoắc Chi Châu giựt giựt, nơi nào đó không khỏi ngóc lên: “Rốt cuộc em học ở đâu vậy?!”
Mục Noãn Tô cười “Ha ha ha”, vô cùng đắc ý.
Cơ bắp toàn thân Hoắc Chi Châu cũng căng lên, nghe thấy tiếng cười không hề kìm nén của cô, anh nâng cô lên một chút, “Ọc ọc ọc” bọt nước bắn tung tóe.
Anh xách người đến phòng tắm vòi sen, ép vào tường, kề sát tai cô hung dữ nói: “Đắc ý lắm hả?”
Lưng Mục Noãn Tô dựa vào nền gạch men lạnh buốt, bất giác co người lại, “Lạnh….”
Cô dùng sức nghiêng người về phía Hoắc Chi Châu, nhiệt độ cơ thể của anh rất nóng, cùng gạch men sau lưng tạo ra sự tương phản rõ rệt.
Hoắc Chi Châu hôn lên môi cô, giọng trầm khàn không thôi: “Ngoan, lạnh thì ôm anh…”
*
Bởi vì buổi chiều hôm sau Mục Noãn Tô còn có lớp, cả hai người không ở lại trấn Tùy quá lâu, sáng sớm hôm sau ngồi máy bay quay về.
Hôm qua ngủ quá muộn, Mục Noãn Tô vừa lên máy bay đã đắp mền chìm vào giấc ngủ, cứ như vậy ngủ thẳng một giấc đến tận Nam Thành.
Vừa hạ cánh, cô nhận được điện thoại của Đường Hiểu Sanh.
“Alo, Sanh Sanh?”
Giọng nói của Đường Hiểu Sanh có chút gấp gáp: “Tô Tô, có phải cậu và Mạnh Nhứ xảy ra mâu thuẫn gì không?”
Mục Noãn Tô thoáng dừng một lúc, thừa nhận: “Đúng vậy, lần trước có cùng cô ta nháo một trận, sao thế?”
Đường Hiểu Sanh nghiêm túc nói: “Không phải cô ta đã ký hợp đồng với người đại diện rồi sao? Ngày hôm qua, cô ta và người đại diện đã đến tìm hội trưởng mời đi ăn cơm. Nói muốn bỏ tiền thuê một đạo diễn chuyên nghiệp quay lại một MV mới.”
Quay lại? Không cần phải nói, nhất định nhân vật nữ chính chính là cô ta.
Mục Noãn Tô cười lạnh một tiếng: “Đầu óc cô ta có bệnh à? Chỉ là một cái MV ca khúc tốt nghiệp thôi mà, cần gì phải quay lại một lần nữa? Đợi cô ta quay xong, tất cả sinh viên năm 4 đã tốt nghiệp hết rồi, phải không?”
“Đúng vậy, hội trưởng vốn không đồng ý. Nhưng không biết bọn họ đã trao đổi thế nào với hội trưởng, ngày hôm qua đột nhiên chúng tớ nhận được thông báo tối nay sẽ tổ chức một cuộc họp, có thể sẽ thảo luận chuyện này.”
“Được rồi! Vậy các cậu thảo luận đi, xem Mạnh Nhứ muốn như thế nào.” Mục Noãn Tô cúp điện thoại, vừa quay đầu lại bắt gặp ánh mắt âm trầm của Hoắc Chi Châu.
“Trong trường gặp phiền toái à?” Hoắc Chi Châu thấp giọng hỏi.
Mục Noãn Tô lắc đầu, “Không sao, em có thể tự mình giải quyết.”
Cô làm một dấu “Ok.”
*
Tài xế đến đón hai người và trực tiếp đưa Mục Noãn Tô quay về trường trước.
Trước khi xuống xe, Hoắc Chi Châu gọi cô lại: “Tô Tô, nếu thực sự có chuyện gì phải nói cho anh biết nhé.”
Mục Noãn Tô gật đầu, “Biết rồi.”
Cô mở cửa xe ra vội vàng đi về hướng ký túc xá.
Trong phòng ký túc xá chỉ có mỗi Vưu Vưu đang ngủ trưa.
Mục Noãn Tô bước nhẹ, đặt túi xách của mình lên bàn, ngồi trước bàn học xem Weibo của Mạnh Nhứ.
Weibo của cô ta vẫn im lặng trong một thời gian dài, không thấy bài đăng mới nào.
“Tô Tô.” Một giọng nói ngáy ngủ đột nhiên từ trên giường truyền đến.
Mục Noãn Tô ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Vưu Vưu đầu tóc rối bời ngồi dậy, ánh mắt dò xét nhìn về phía cô.
“Sao thế?”
Vưu Vưu dụi mắt, “Cậu trở về rồi à! Này, cậu còn chưa biết gì sao, đêm qua trên diễn đàn trường đột nhiên có người đăng hình của cậu và bạn trai cậu lên đó, còn nói rất khó nghe. Tớ tức giận đến mức ở trên đó chém giết với bọn họ đến tận 3 giờ sáng mới đi ngủ.”
“Bài đăng nào?” Mục Noãn Tô vô thức mở diễn đàn ra.
“Đừng tìm nữa, nó bị xóa rồi.” Vưu Vưu ngáp một cái, chậm chạp bước xuống giường.
“Cũng không có gì hay ho, nhai đi nhai lại chuyện cũ. Có một số người luôn có thành kiến với những cô gái xinh đẹp, bọn họ nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy không bình thường.” Vưu Vưu càng nói càng tức, “Thế nào? Chẳng lẽ sinh viên khoa nghệ thuật của chúng ta phải tìm một người nghèo mới chứng minh bản thân mình không ham tiền à? Đúng là thứ ngu ngốc.”
Nhìn thấy Vưu Vưu tức giận đến mức nói ra “Thứ ngu ngốc” mà bình thường cô ấy không bao giờ nói, Mục Noãn Tô đại khái có thể đoán ra được nội dung bài viết đăng trên diễn đàn rồi.
Cô bước đến khoác vai Vưu Vưu, “Cảm ơn cậu Vưu Vưu. Không cần vì ….Cái loại người này mà tức giận, coi như bọn họ ghen tị với sắc đẹp của chúng ta đi.”
Cô dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì nói: “Này, cậu nói có người đăng ảnh chụp của tớ và bạn trai tớ à?”
Vưu Vưu gật đầu: “Đúng vậy, tớ còn lưu lại này, nhưng không nhìn thấy rõ mặt, để tớ cho cậu xem.”
Vưu Vưu vào album ảnh của điện thoại, giơ lên trước mặt Mục Noãn Tô: “Nè, cậu xem đi. Chỉ có vài tấm này thôi.”
Ánh mắt Mục Noãn Tô đặt trên màn hình, trong lòng trầm xuống.
Đây là….Sau khi cô và Hoắc Chi Châu đi xem phim xong bị chụp lén.
Người đăng bài viết này còn không phải là Mạnh Nhứ sao? Hay là mình nghĩ sai rồi?
Nhưng ngoại trừ Mạnh Nhứ ra, cô không nghĩ được ai lại có thể nhàm chán như vậy, cầm lấy tấm ảnh chụp không rõ mặt đi khắp nơi nói lung tung.
*
Buổi tối, Đường Hiểu Sanh tham gia cuộc họp thảo luận của [Tân phong].
Quả nhiên hội trưởng lại đưa ra đề nghị quay một MV mới, hỏi mọi người có ý kiến gì không.
Để quay hình lại, bọn họ chỉ cần sửa lại kịch bản, đến lúc đó sẽ có công ty sản xuất chuyên nghiệp chịu trách nhiệm quay MV, các thành viên cũng có thể tham gia vào.
Sau khi quay xong, bên phía Mạnh Nhứ sẽ phụ trách quảng bá MV này, đồng thời còn kết hợp danh tiếng hoa khôi giảng đường đại học A để PR, nhằm đạt đến việc đôi bên cùng có lợi.
Sau khi hội trưởng đưa ra lời đề nghị này, hiếm khi thấy mọi người đều đồng loạt im lặng.
“Tôi không đồng ý.” Đường Hiểu Sanh là người đầu tiên phản đối, “MV ca khúc này là tâm huyết của mọi người, huống hồ hiệu ứng cũng rất tốt, căn bản không cần phải quay lại lần nữa.”
“Cô nói như vậy cũng không đúng.” Một giọng nữ đột nhiên từ phía sau cánh cửa phòng học truyền đến.
Mọi người quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Mạnh Nhứ mỉm cười từ phía sau đi tới.
“Xin chào mọi người, tôi là Mạnh Nhứ.” Cô ta đi đến trước khan đài, cúi đầu.
“Tôi tin rằng mọi người với tư cách là người tham gia vào [Mùa hè cuối cùng], nhất định đều hy vọng trường của chúng ta sẽ có một ca khúc tốt nghiệp có thêm một bước mở rộng mức độ nổi tiếng hơn. Tôi với tư cách là người trong giới giải trí, tôi có những con đường thích hợp để thúc đẩy chuyện này. Chờ ca khúc của chúng ta trở nên nổi tiếng rồi, ít nhất cũng có thể giúp sơ yếu lý lịch của mọi người tăng thêm một tầng hào quang.”
Đường Hiểu Sanh cười nhạo một tiếng: “Cô có công ty sản xuất chuyên nghiệp, có thể tự mình mua một ca khúc mà, muốn quay bao nhiêu MV tùy cô. Còn cần đến chúng tôi làm gì? Dùng danh nghĩa của bọn tôi có mục đích gì? Với tư cách là sinh viên đại học A, chút khí phách ấy vẫn có đó, biết chưa?”
Mạnh Nhứ bị Đường Hiểu Sanh phản bác, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Cô ta muốn quay lại MV, thứ nhất là vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn nôn của Mục Noãn Tô.
Thứ hai là vì gần đây thể loại thanh xuân vườn trường đang rất hot. Cô ta muốn nhân cơ hội này dùng danh nghĩa “Hoa khôi giảng đường đại học A” quay MV, hơn nữa cộng với sự marketing của công ty có thể giúp cô ta nâng cao danh tiếng. Nếu vận khí tốt nói không chừng còn được các công ty sản xuất phim truyền hình vừa ý để cô ta đóng vai chính trong một bộ phim học đường nào đó.
Huống hồ cô ta đã nhờ người đại diện nghe ngóng, Mục Noãn Tô không ký hợp đồng với Hòa Húc, cho rằng Hoắc Chi Châu nhất thời cao hứng tìm một người tình nhỏ mà thôi. Cô ta chỉ quay lại một cái MV, chắc không đến mức trêu chọc đến Hoắc Chi Châu đâu.
Nghĩ đến đây, cô ta lại có thêm tự tin: “Vị bạn học này, tôi biết cô là bạn của Mục Noãn Tô. Nhưng cô không chỉ thể nghĩ đến bản thân mình nha. Quay lại MV đối với mọi người mà nói không có gì phiền toái, có trăm lợi mà không có một hại. Tôi có thể cam đoan, phiên bản mới của [Mùa hè cuối cùng] sẽ được yêu thích hơn so với bản hiện tại.”
Nghe cô ta nói như vậy, những người tham gia cuộc họp có chút dao động, châu đầu kề tai nhỏ giọng nghị luận.
“Cô lấy gì cam đoan? Lấy đầu của cô hả?”
Cánh cửa phòng học đột nhiên bị người bên ngoài mở ra. Chỉ nhìn thấy Mục Noãn Tô khoanh tay trước ngực đứng ở cửa, vẻ mặt châm chọc, cười lạnh hỏi lại.
“Mẹ nó! Thật kích thích!” Cậu nam sinh ngồi phía sau Đường Hiểu Sanh nhỏ giọng sợ hãi kêu lên.
Hai đại mỹ nữ của trường ở nơi này PK!
————-//–//———-
*Editor: Ngày Mạnh Nhứ khóc lóc không còn xa, Tô Tô không cần làm gì hết anh Hoắc búng nhẹ ngón tay Mạnh Nhứ cũng đủ chết rồi!!!
“Anh mua lại nó.” Hoắc Chi Châu nhìn thấy phản ứng của cô dường như rất hài lòng, khóe môi cong lên.
“Mua, mua lại….” Đầu óc Mục Noãn Tô dường như ngừng hoạt động, chỉ biết ngơ ngác lặp lại lời nói của Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu bị bộ dạng ngốc nghếch này của cô chọc cười, nhẹ xùy một tiếng, thúc giục: “Mau vào trong xem đi.”
Tay cầm chìa khóa của Mục Noãn Tô khẽ run lên, mở cánh cửa lớn màu đen ra.
Hương hoa sơn chi trong sân vườn xông vào mũi, cô đứng ở cửa ra vào, vành mắt đỏ lên, suýt rơi nước mắt.
Cô dường như nhìn thấy cảnh tượng nhiều năm trước đây, một cô gái nhỏ mặc áo màu xanh nhạt đang chơi xích đu trong sân.
Đây là hình ảnh mà mẹ đã miêu tả vô số lần với cô.
Mục Noãn Tô hai mắt đỏ hoe tiến vào căn biệt thự nhỏ màu trắng.
Căn biệt thự này có ba tầng, tất cả đều là tầng lớn bằng phẳng. Kiến trúc giống như các căn biệt thự hiện đại khác có phòng khách, thư phòng, phòng ngủ, phòng tắm và các phòng khác.
Lối trang trí mang phong cách đặc trưng của Trung Quốc, trang nhã lại mang theo mười phần hơi hướng cổ xưa.
Khi ánh mắt chuyển đến vách tường phòng khách, mũi Mục Noãn Tô cay cay, không kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt tuôn ra.
Cả một mặt tường trong phòng khách, treo hơn chục tấm hình của mẹ cô Đường Uyển Khanh, từ bé đến lớn tất cả đều có đủ.
Tấm hình cũ kĩ nhất chính là tấm hình khi mẹ còn ở độ tuổi thiếu nữ hào hoa phong nhã, áo trắng váy lam, xinh đẹp động lòng người, mặt mày dịu dàng tựa như nước.
Mục Noãn Tô lấy tay che mặt, nhìn từng tấm ảnh, vừa khóc vừa nở nụ cười.
Hoắc Chi Châu đi đến, lau nước mắt trên khuôn mặt cô, thấp giọng nói: “Tại sao vừa khóc vừa cười? Anh tặng món quà này cho em là muốn làm em vui vẻ, không phải muốn nhìn thấy em khóc.”
Mục Noãn Tô quay người nhào vào lòng anh, dụi toàn bộ nước mắt lên chiếc áo sơmi sạch sẽ của anh.
“Đây là quà sao? Em rất thích.”
Cô ôm lấy anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, vô cùng vui mừng nhìn anh, trong đôi mắt dường như có những vì sao lấp lánh.
Hoắc Chi Châu bị sự chủ động đột ngột này của cô làm cho ngẩn ra, sau đó anh cúi đầu thân mật cọ vào mũi cô, “Em thích là được rồi.”
Trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, anh thực sự sợ cô sẽ nổi cáu thì có mười cái miệng cũng không giải thích được.
“Thích lắm! Vô cùng thích! Rất rất thích!” Mục Noãn Tô vòng tay qua cổ anh, cẩn thận hỏi: “Mua lại hẳn là mất không ít công sức nhỉ?”
Trước kia cô cũng từng có ý định mua lại căn nhà này, cô còn nhờ người đến hỏi qua, gia đình này vội từ chối, hơn nữa thái độ rất kiên quyết, còn thả chút tiếng gió rằng cho dù cô sẵn sàng trả gấp đôi giá thị trường, bọn họ cũng sẽ không bán.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Hoắc Chi Châu có thể mua lại nó, nhất định không dễ dàng.
“Vẫn ổn. Ngay từ đầu quả thực bọn họ không muốn bán.” Hoắc Chi Châu mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng em có biết không, rất ít người có thể từ chối sự cám dỗ của đồng tiền. Nếu có, đó chính là số tiền bỏ ra không đủ lớn.”
Mục Noãn Tô nức nở nhẹ gật đầu.
Hoắc Chi Châu hôn nhẹ lên môi cô, “Đối với anh mà nói, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền không phải là vấn đề, ngược lại nó chính là những vấn đề dễ dàng giải quyết nhất.”
Tuy ngoài miệng anh nói vân đạm phong khinh như thế, nhưng trên thực tế phải phí hết một phen công phu.
Chủ nhân của căn nhà này họ Chu đã sống ở đây mấy đời, tất nhiên không nỡ bán nó đi. Ngoại trừ tiền, anh còn đưa ra những khoản lợi khác mới mua được căn nhà này. Chẳng qua là những chuyện ấy không cần phải nói cho cô biết, nói ra chẳng khác nào đang khoe khoang lấy lòng cô.
“Vậy đối với anh, có vấn đề nào không dễ giải quyết không?’ Mục Noãn Tô ngơ ngẩn nhìn anh mà hỏi.
“Có.” Hoắc Chi Châu gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô: “Ví dụ như – em.”
Nhìn thấy ánh mắt của anh, trái tim Mục Noãn Tô thoáng chốc như bị đập mạnh một cái, vừa chua xót vừa nặng lòng….
Bữa tối sinh nhật được bố trí theo kiểu Pháp, trong lòng Mục Noãn Tô vui vẻ, cho nên uống hơi nhiều rượu đỏ.
Sau khi quay trở về nhà, bước chân của cô hơi loạng choạng.
Lúc đi lên lầu, Mục Noãn Tô được Hoắc Chi Châu bế lên.
Sắc mặt cô ửng hồng, hai tay vòng qua cổ Hoắc Chi Châu, tựa đầu lên vai anh, hai chân kẹp lấy eo anh, một đôi chân trắng nõn giao với lưng anh, khi đi lên cầu thang chúng nhẹ lắc lư theo động tác của anh.
Hoắc Chi Châu xoay người đặt cô lên giường trong phòng ngủ chính, giọng nói trầm khàn: “Anh đi mở nước cho em tắm.”
Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, hai tay vẫn ôm lấy cổ anh, chân cũng quấn chặt eo anh, cả người giống như con bạch tuộc bám vào người anh.
Sau khi Hoắc Chi Châu thử gỡ ra vài lần nhưng không thành công, bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay của cô: “Buông ra.”
Mục. Bạch tuộc.Noãn Tô lắc đầu, tỏ vẻ từ chối.
Hoắc Chi Châu mím môi, ánh mắt trầm xuống, uy hiếp nói: “Không buông thì cùng nhau tắm nhé.”
Mục Noãn Tô “Phụt” một tiếng, bật cười nói, “Được thôi.”
Cô ôm lấy cổ Hoắc Chi Châu, ngẩng mặt lên: “Em tắm cho anh.”
Đầu óc Hoắc Chi Châu “Bùm” lên một tiếng, lý trí bay mất….
Hơi nước trong phòng tắm bốc lên.
Mơ hồ vang lên một giọng nam khàn khàn kìm nén: “Em đang sờ chỗ nào vậy?”
Sau đó là một giọng nữ nhẹ nhàng vô tội: “Giúp anh tắm rửa đó.”
Gân xanh trên trán Hoắc Chi Châu giựt giựt, nơi nào đó không khỏi ngóc lên: “Rốt cuộc em học ở đâu vậy?!”
Mục Noãn Tô cười “Ha ha ha”, vô cùng đắc ý.
Cơ bắp toàn thân Hoắc Chi Châu cũng căng lên, nghe thấy tiếng cười không hề kìm nén của cô, anh nâng cô lên một chút, “Ọc ọc ọc” bọt nước bắn tung tóe.
Anh xách người đến phòng tắm vòi sen, ép vào tường, kề sát tai cô hung dữ nói: “Đắc ý lắm hả?”
Lưng Mục Noãn Tô dựa vào nền gạch men lạnh buốt, bất giác co người lại, “Lạnh….”
Cô dùng sức nghiêng người về phía Hoắc Chi Châu, nhiệt độ cơ thể của anh rất nóng, cùng gạch men sau lưng tạo ra sự tương phản rõ rệt.
Hoắc Chi Châu hôn lên môi cô, giọng trầm khàn không thôi: “Ngoan, lạnh thì ôm anh…”
*
Bởi vì buổi chiều hôm sau Mục Noãn Tô còn có lớp, cả hai người không ở lại trấn Tùy quá lâu, sáng sớm hôm sau ngồi máy bay quay về.
Hôm qua ngủ quá muộn, Mục Noãn Tô vừa lên máy bay đã đắp mền chìm vào giấc ngủ, cứ như vậy ngủ thẳng một giấc đến tận Nam Thành.
Vừa hạ cánh, cô nhận được điện thoại của Đường Hiểu Sanh.
“Alo, Sanh Sanh?”
Giọng nói của Đường Hiểu Sanh có chút gấp gáp: “Tô Tô, có phải cậu và Mạnh Nhứ xảy ra mâu thuẫn gì không?”
Mục Noãn Tô thoáng dừng một lúc, thừa nhận: “Đúng vậy, lần trước có cùng cô ta nháo một trận, sao thế?”
Đường Hiểu Sanh nghiêm túc nói: “Không phải cô ta đã ký hợp đồng với người đại diện rồi sao? Ngày hôm qua, cô ta và người đại diện đã đến tìm hội trưởng mời đi ăn cơm. Nói muốn bỏ tiền thuê một đạo diễn chuyên nghiệp quay lại một MV mới.”
Quay lại? Không cần phải nói, nhất định nhân vật nữ chính chính là cô ta.
Mục Noãn Tô cười lạnh một tiếng: “Đầu óc cô ta có bệnh à? Chỉ là một cái MV ca khúc tốt nghiệp thôi mà, cần gì phải quay lại một lần nữa? Đợi cô ta quay xong, tất cả sinh viên năm 4 đã tốt nghiệp hết rồi, phải không?”
“Đúng vậy, hội trưởng vốn không đồng ý. Nhưng không biết bọn họ đã trao đổi thế nào với hội trưởng, ngày hôm qua đột nhiên chúng tớ nhận được thông báo tối nay sẽ tổ chức một cuộc họp, có thể sẽ thảo luận chuyện này.”
“Được rồi! Vậy các cậu thảo luận đi, xem Mạnh Nhứ muốn như thế nào.” Mục Noãn Tô cúp điện thoại, vừa quay đầu lại bắt gặp ánh mắt âm trầm của Hoắc Chi Châu.
“Trong trường gặp phiền toái à?” Hoắc Chi Châu thấp giọng hỏi.
Mục Noãn Tô lắc đầu, “Không sao, em có thể tự mình giải quyết.”
Cô làm một dấu “Ok.”
*
Tài xế đến đón hai người và trực tiếp đưa Mục Noãn Tô quay về trường trước.
Trước khi xuống xe, Hoắc Chi Châu gọi cô lại: “Tô Tô, nếu thực sự có chuyện gì phải nói cho anh biết nhé.”
Mục Noãn Tô gật đầu, “Biết rồi.”
Cô mở cửa xe ra vội vàng đi về hướng ký túc xá.
Trong phòng ký túc xá chỉ có mỗi Vưu Vưu đang ngủ trưa.
Mục Noãn Tô bước nhẹ, đặt túi xách của mình lên bàn, ngồi trước bàn học xem Weibo của Mạnh Nhứ.
Weibo của cô ta vẫn im lặng trong một thời gian dài, không thấy bài đăng mới nào.
“Tô Tô.” Một giọng nói ngáy ngủ đột nhiên từ trên giường truyền đến.
Mục Noãn Tô ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Vưu Vưu đầu tóc rối bời ngồi dậy, ánh mắt dò xét nhìn về phía cô.
“Sao thế?”
Vưu Vưu dụi mắt, “Cậu trở về rồi à! Này, cậu còn chưa biết gì sao, đêm qua trên diễn đàn trường đột nhiên có người đăng hình của cậu và bạn trai cậu lên đó, còn nói rất khó nghe. Tớ tức giận đến mức ở trên đó chém giết với bọn họ đến tận 3 giờ sáng mới đi ngủ.”
“Bài đăng nào?” Mục Noãn Tô vô thức mở diễn đàn ra.
“Đừng tìm nữa, nó bị xóa rồi.” Vưu Vưu ngáp một cái, chậm chạp bước xuống giường.
“Cũng không có gì hay ho, nhai đi nhai lại chuyện cũ. Có một số người luôn có thành kiến với những cô gái xinh đẹp, bọn họ nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy không bình thường.” Vưu Vưu càng nói càng tức, “Thế nào? Chẳng lẽ sinh viên khoa nghệ thuật của chúng ta phải tìm một người nghèo mới chứng minh bản thân mình không ham tiền à? Đúng là thứ ngu ngốc.”
Nhìn thấy Vưu Vưu tức giận đến mức nói ra “Thứ ngu ngốc” mà bình thường cô ấy không bao giờ nói, Mục Noãn Tô đại khái có thể đoán ra được nội dung bài viết đăng trên diễn đàn rồi.
Cô bước đến khoác vai Vưu Vưu, “Cảm ơn cậu Vưu Vưu. Không cần vì ….Cái loại người này mà tức giận, coi như bọn họ ghen tị với sắc đẹp của chúng ta đi.”
Cô dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì nói: “Này, cậu nói có người đăng ảnh chụp của tớ và bạn trai tớ à?”
Vưu Vưu gật đầu: “Đúng vậy, tớ còn lưu lại này, nhưng không nhìn thấy rõ mặt, để tớ cho cậu xem.”
Vưu Vưu vào album ảnh của điện thoại, giơ lên trước mặt Mục Noãn Tô: “Nè, cậu xem đi. Chỉ có vài tấm này thôi.”
Ánh mắt Mục Noãn Tô đặt trên màn hình, trong lòng trầm xuống.
Đây là….Sau khi cô và Hoắc Chi Châu đi xem phim xong bị chụp lén.
Người đăng bài viết này còn không phải là Mạnh Nhứ sao? Hay là mình nghĩ sai rồi?
Nhưng ngoại trừ Mạnh Nhứ ra, cô không nghĩ được ai lại có thể nhàm chán như vậy, cầm lấy tấm ảnh chụp không rõ mặt đi khắp nơi nói lung tung.
*
Buổi tối, Đường Hiểu Sanh tham gia cuộc họp thảo luận của [Tân phong].
Quả nhiên hội trưởng lại đưa ra đề nghị quay một MV mới, hỏi mọi người có ý kiến gì không.
Để quay hình lại, bọn họ chỉ cần sửa lại kịch bản, đến lúc đó sẽ có công ty sản xuất chuyên nghiệp chịu trách nhiệm quay MV, các thành viên cũng có thể tham gia vào.
Sau khi quay xong, bên phía Mạnh Nhứ sẽ phụ trách quảng bá MV này, đồng thời còn kết hợp danh tiếng hoa khôi giảng đường đại học A để PR, nhằm đạt đến việc đôi bên cùng có lợi.
Sau khi hội trưởng đưa ra lời đề nghị này, hiếm khi thấy mọi người đều đồng loạt im lặng.
“Tôi không đồng ý.” Đường Hiểu Sanh là người đầu tiên phản đối, “MV ca khúc này là tâm huyết của mọi người, huống hồ hiệu ứng cũng rất tốt, căn bản không cần phải quay lại lần nữa.”
“Cô nói như vậy cũng không đúng.” Một giọng nữ đột nhiên từ phía sau cánh cửa phòng học truyền đến.
Mọi người quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Mạnh Nhứ mỉm cười từ phía sau đi tới.
“Xin chào mọi người, tôi là Mạnh Nhứ.” Cô ta đi đến trước khan đài, cúi đầu.
“Tôi tin rằng mọi người với tư cách là người tham gia vào [Mùa hè cuối cùng], nhất định đều hy vọng trường của chúng ta sẽ có một ca khúc tốt nghiệp có thêm một bước mở rộng mức độ nổi tiếng hơn. Tôi với tư cách là người trong giới giải trí, tôi có những con đường thích hợp để thúc đẩy chuyện này. Chờ ca khúc của chúng ta trở nên nổi tiếng rồi, ít nhất cũng có thể giúp sơ yếu lý lịch của mọi người tăng thêm một tầng hào quang.”
Đường Hiểu Sanh cười nhạo một tiếng: “Cô có công ty sản xuất chuyên nghiệp, có thể tự mình mua một ca khúc mà, muốn quay bao nhiêu MV tùy cô. Còn cần đến chúng tôi làm gì? Dùng danh nghĩa của bọn tôi có mục đích gì? Với tư cách là sinh viên đại học A, chút khí phách ấy vẫn có đó, biết chưa?”
Mạnh Nhứ bị Đường Hiểu Sanh phản bác, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Cô ta muốn quay lại MV, thứ nhất là vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn nôn của Mục Noãn Tô.
Thứ hai là vì gần đây thể loại thanh xuân vườn trường đang rất hot. Cô ta muốn nhân cơ hội này dùng danh nghĩa “Hoa khôi giảng đường đại học A” quay MV, hơn nữa cộng với sự marketing của công ty có thể giúp cô ta nâng cao danh tiếng. Nếu vận khí tốt nói không chừng còn được các công ty sản xuất phim truyền hình vừa ý để cô ta đóng vai chính trong một bộ phim học đường nào đó.
Huống hồ cô ta đã nhờ người đại diện nghe ngóng, Mục Noãn Tô không ký hợp đồng với Hòa Húc, cho rằng Hoắc Chi Châu nhất thời cao hứng tìm một người tình nhỏ mà thôi. Cô ta chỉ quay lại một cái MV, chắc không đến mức trêu chọc đến Hoắc Chi Châu đâu.
Nghĩ đến đây, cô ta lại có thêm tự tin: “Vị bạn học này, tôi biết cô là bạn của Mục Noãn Tô. Nhưng cô không chỉ thể nghĩ đến bản thân mình nha. Quay lại MV đối với mọi người mà nói không có gì phiền toái, có trăm lợi mà không có một hại. Tôi có thể cam đoan, phiên bản mới của [Mùa hè cuối cùng] sẽ được yêu thích hơn so với bản hiện tại.”
Nghe cô ta nói như vậy, những người tham gia cuộc họp có chút dao động, châu đầu kề tai nhỏ giọng nghị luận.
“Cô lấy gì cam đoan? Lấy đầu của cô hả?”
Cánh cửa phòng học đột nhiên bị người bên ngoài mở ra. Chỉ nhìn thấy Mục Noãn Tô khoanh tay trước ngực đứng ở cửa, vẻ mặt châm chọc, cười lạnh hỏi lại.
“Mẹ nó! Thật kích thích!” Cậu nam sinh ngồi phía sau Đường Hiểu Sanh nhỏ giọng sợ hãi kêu lên.
Hai đại mỹ nữ của trường ở nơi này PK!
————-//–//———-
*Editor: Ngày Mạnh Nhứ khóc lóc không còn xa, Tô Tô không cần làm gì hết anh Hoắc búng nhẹ ngón tay Mạnh Nhứ cũng đủ chết rồi!!!