Có Chết Cũng Không Ly Hôn - Trang 2
Chương 41: “Cảm ơn bé cưng, cực khổ rồi.”
Sau ngày hôm đó, Mục Noãn Tô bắt đầu chiến tranh lạnh với Hoắc Chi Châu.
Ban ngày đi học, buổi tối quay về nhà.
Có tài xế đưa đón, cô xem Hoắc Chi Châu là người xa lạ ngồi chung xe, làm như không thấy mắt điếc tai ngơ.
Hoắc Chi Châu không để ý, vẫn nói chuyện với cô như bình thường, cho dù không nhận được câu trả lời anh vẫn cứ giống như một kẻ ngốc đang nói chuyện với không khí.
Dì giúp việc đã quay lại, còn cảm ơn Mục Noãn Tô rất nhiều. Bà ấy cũng nhìn thấy trạng thái của hai người, trong nội tâm không khỏi lo lắng.
Bà ấy đã phục vụ cố chủ Hoắc Chi Châu nhiều năm rồi, anh luôn luôn hào phóng với bà ấy, công việc chủ yếu của mình là phụ trách một ngày ba bữa, nhưng tiền lương cao hơn so với những người giúp việc khác. Bà ấy rất kính trọng vị tiên sinh trẻ tuổi này.
Mà Mục Noãn Tô vẫn luôn khách khí với bà ấy, gần đây cô còn giúp bà ấy chuyện lớn như vậy, quả thực chính là ân nhân của mình.
Bà ấy nhìn ra được tiên sinh rất thích cô vợ nhỏ của mình. Bà ấy cũng thấy mối quan hệ giữa hai người ngày càng tốt hơn. Trong Tết Nguyên Đán, lúc dùng cơm hai người luôn nói cười, trông rất hòa thuận. Nhưng lần này trở lại không biết tại sao trở thành như vậy, tuy mỗi ngày phu nhân tan học đều sẽ về nhà, nhưng lại xem tiên sinh như người xa lạ, thậm chí phu nhân còn không nói một câu.
Có thể là quá nhàm chán không có người nói chuyện, phu nhân thường xuyên tìm bà ấy nói chuyện phiếm. Nhiều lần bà ấy nhìn thấy ánh mắt nhàn nhạt của tiên sinh rơi vào trên người phu nhân trong lúc đang nói chuyện với mình, sắc mặt thâm trầm.
Hôm nay, dì giúp việc vừa pha xong cà phê, định bưng lên lầu vừa khéo đụng phải Mục Noãn Tô đang đi xuống lầu tìm sữa chua uống.
Bà ấy nhìn Mục Noãn Tô xin lỗi, “Phu nhân, tôi đột nhiên đau bụng quá, có thể làm phiền phu nhân bưng cà phê đến thư phòng cho tiên sinh được không?”
Tay cầm sữa chua của Mục Noãn Tô dừng lại, quay đầu nhìn cái khay trên tay dì giúp việc.
Dì giúp việc cho rằng mình đã quá phận, cười xấu hổ: “Tôi sẽ tự mình làm.”
“Được ạ!” Trong đầu Mục Noãn Tô chợt lóe lên một tia sáng, vội đồng ý.
Cô dần dần nhận ra phương pháp chiến tranh lạnh này hoàn toàn không có hiệu quả.
Bản thân Hoắc Chi Châu là người ít nói, chiến tranh lạnh đối với anh mà nói cơ bản không có bất kì ảnh hưởng nào, ngược lại còn khiến mình bị giày vò muốn chết, nhiều lần cô muốn phát tiết một trận thật lớn với Hoắc Chi Châu, nhưng lời nói vừa lên đến miệng chợt nhớ ra mình vẫn còn đang chiến tranh lạnh, đơn giản lại phải nuốt trở vào.
Về đến nhà, đối tượng để cô nói chuyện phiếm chỉ có một mình dì giúp việc.
Cô là một thiếu nữ xinh đẹp thế này, lại cùng dì giúp việc nói chuyện từ quê hương của dì ấy cho đến cả hôn nhân của cháu gái người bạn học cũ.
Thực sự quá đáng sợ!!
Không thể tiếp tục như vậy! Cô không tốt, Hoăc Chi Châu cũng đừng hòng thoải mái.
Không phải anh muốn mình chuyển về nhà sống sao? Cô cần phải làm chút gì đó để cho anh hối hận không thôi.
Mục Noãn Tô quay người, cầm lấy hủ sữa chưa đã mở nắp, đi đến trước mặt dì giúp việc.
Cô “Ọc ọc” đổ sữa chua trong tay vào tách cà phê, dùng cái muỗng đặt bên cạnh khuấy lên, cười híp mắt nhìn dì giúp việc đang chết lặng rồi nhận lấy cái khay, “Dì ơi, cháu lên đây.”
Lạch bạch lạch bạch đi lên lầu, không thèm gõ cửa, “Cạch” một tiếng trực tiếp đá văng cánh cửa, Mục Noãn Tô đi thẳng vào.
Hoắc Chi Châu đang ngồi sau máy tính nhíu mày, lúc nhìn thấy người bước vào thần sắc chợt buông lỏng, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Mục Noãn Tô đặt cái khay lên bàn, bắt gặp ánh mắt của Hoắc Chi Châu.
“Cho anh?” Hoắc Chi Châu nhìn tách cà phê, rồi nhanh chóng dời mắt lên khuôn mặt Mục Noãn Tô.
“Ừ.” Cô nhướng mày, vô cùng lạnh lùng nói với anh câu đầu tiên.
Hoắc Chi Châu bưng tách cà phê lên, liếc nhìn màu trắng bên trong tách vẫn chưa kịp hòa quyện vào nhau.
Anh mím môi, uống một ngụm.
Mục Noãn Tô nhìn động tác của Hoắc Chi Châu không chớp mắt.
Bình thường anh uống cà phê sẽ không thêm sữa và đường, lúc này lại bị cô bỏ vào một lượng lớn sữa chua, có thể uống được mới là lạ.
Quả nhiên anh nhíu mày, đặt tách cà phê xuống, giương mắt nhìn về phía Mục Noãn Tô, “Đây là em pha hả?”
Mục Noãn Tô nhẹ gật đầu, “Uống ngon không?”
Trong nội tâm cô thầm tính toán, nếu như Hoắc Chi Châu không chịu uống cô sẽ lấy cớ này mắng anh thực sự không yêu mình, chẳng qua là nói ngoài miệng vậy thôi. Nếu như anh uống nó, mỗi ngày cô sẽ pha cho anh loại cà phê đen này, để xem anh có thể chịu đựng được bao lâu.
Nhưng Hoắc Chi Châu lại mỉm cười nhẹ gật đầu, “Vậy anh nhất định phải uống. Em có muốn ngồi xuống đây giám sát anh uống không?”
Mục Noãn Tô vốn định từ chối, nhưng quả thực cô muốn nhìn xem Hoắc Chi Châu có thể uống hết nó không, rối rắm trong chốc lát, cô “Hừ” một tiếng, ngồi lên sô pha đặt trong thư phòng.
Cô ngồi lướt Weibo, chơi game cũng không cảm thấy quá nhàm chán.
Trải qua một tiếng, Hoắc Chi Châu khó khăn lắm mới uống hết tách cà phê.
“Cảm ơn bé cưng.” Anh liếm khóe môi cười nói.
Mục Noãn Tô xác nhận anh đã uống hết tách cà phê, tức giận cầm khay lên đi ra ngoài.
Cô vừa đi xuống lầu vừa thầm nói, tại sao Hoắc Chi Châu không có một chút phản ứng nào? Cô nhịn không được hoài nghi có phải ngoài ý muốn mình đã pha ra một loại cà phê tuyệt phẩm không.
Chẳng lẽ cà phê pha cùng sữa chua uống ngon vậy sao?
Bảo dì giúp việc pha lại một tách giống y như đúc, Mục Noãn Tô lấy sữa chua trong tủ lạnh ra, bắt chước như vừa rồi đổ sữa chua vào cà phê.
Sau khi khuấy xong, cô hít một hơi thật sâu, bưng tách cà phê đặt bên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
……
Mẹ kiếp nó uống ngon đó hả……
Cà phê nóng cùng sữa chua lạnh được khuấy đều, chua đắng chát ngọt, đủ loại hương vị hòa quyện vào nhau đột nhiên nổ tung trong khoang miệng.
Khó uống quá phải nhổ ra thôi.
Mục Noãn Tô “Phi phi” hai tiếng, nhả toàn bộ cà phê vào trong tách.
*
Liên tiếp mấy ngày, Mục Noãn Tô đều làm như vậy, pha chế cho Hoắc Chi Châu nhiều loại “Cà phê ngon”, anh uống xong mặt không hề đổi sắc, mỗi lần uống hết còn tặng thêm một câu: “Cảm ơn bé cưng, cực khổ rồi.”
Đối mặt với nụ cười của Hoắc Chi Châu, Mục Noãn Tô rơi vào cảm giác thất bại trầm trọng.
Lúc đi học, cô nhịn không được hỏi Vưu Vưu: “Làm thế nào để gây phiền phức cho một người khiến cho người đó chán ghét mình?”
Vưu Vưu hít vào một hơi, mở to hai mắt kinh ngạc nói: “Tô Tô cậu không sao chứ? Nào có ai cố ý muốn làm người khác ghét mình đâu?”
Mục Noãn Tô dừng lại một lúc, “Không phải tớ, là bạn của tớ….”
Vưu Vưu “Ồ” một tiếng, “Vậy không phải quá đơn giản sao? Có thể ở trước mặt anh thể hiện một chút lôi thôi một chút xấu xí, ví dụ như mỗi ngày cậu không rửa mặt còn móc gỉ mũi, xuất hiện trước mặt anh với mái tóc bết dính không gội, nhất định anh ta sẽ không thích cậu nữa.”
Mục Noãn Tô vẻ mặt vô cùng ghét bỏ liếc mắt nhìn cô ấy, một giây sau bác bỏ đề nghị này: “Cách này ghê tởm quá.”
Quên đi, biết rõ hỏi Vưu Vưu cũng không có kết quả gì. Vẫn phải tự mình nghĩ cách thôi.
Thời gian bất tri bất giác đã đến đầu tháng 4, lớp trưởng Trình Minh tìm gặp Mục Noãn Tô, bảo rằng bạn của cậu ta có một hoạt động quay phim ở bên ngoài, ba ngày hai đêm, lấy cảnh quay ở trấn Tùy, hỏi cô có hứng thú tham gia quay phim hay không, còn có thù lao.
Quý Nghêu người bạn của Trình Minh là sinh viên khoa đạo diễn học ở một trường đại học khác, muốn quay một bộ phim ngắn về tình yêu ở nơi trấn nhỏ. Quý Nghêu luôn là một fans hâm mộ trên Weibo của Mục Noãn Tô, cũng biết cô cùng lớp với Trình Minh, vì vậy ôm thái độ thử xem một chút đến tìm Trình Minh.
Mục Noãn Tô nghe thấy vừa định từ chối, cô đối với việc quay phim không mấy hứng thú, ngay cả chuyện thù lao càng không hấp dẫn cô.
Nhưng lời từ chối vừa lên đến miệng, cô đột nhiên nghĩ đến Hoắc Chi Châu, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu đồng ý.
Đi quay phim ở trấn Tùy, quả thực là một cơ hội tốt! Vừa khéo có thể quang minh chính đại tránh xa Hoắc Chi Châu, tuy chỉ có hai ngày cũng tốt rồi.
Mấy ngày qua, cô đã suy nghĩ vô số biện pháp để chỉnh Hoắc Chi Châu, nhưng nó dường như chẳng có hiệu quả gì.
Cô nói muốn ăn bánh bao nhân thịt cua ở phố cổ, sáng sớm anh đã thức dậy đi mua nó đặt vào tủ giữ ấm trong nhà.
Cô “Không cẩn thận” làm đổ nước vào bàn phím máy tính của anh, anh mặt không đổi sắc thay một cái khác.
Cô làm vỡ chiếc bình cổ trong nhà, anh chỉ lo lắng ôm cô đứng dậy, hỏi tay cô có bị thương hay không.
Cô bảo thương hiệu nào đó vừa ra mẫu quần áo rất đẹp, ngày hôm sau khi tan học về đã có rất nhiều cuốn cataloge mùa mới nhất của các thương hiệu khác nhau cho cô lựa chọn.
Cô nói một thương hiệu trang sức nào đó ở nước ngoài có một bộ trang sức phiên bản giới hạn, không đến hai bộ trang sức ấy nhất định xuất hiện trong nhà.
Cô bảo không thích cách trang trí đơn điệu trong nhà, anh lập tức đưa cho cô một chiếc chìa khóa và một tấm thẻ. Ngày hôm sau có một người tự xưng là nhà thiết kế nội thất gọi đến, hỏi ý kiến của cô về việc trang trí lại nhà tân hôn.
Cô bật nhạc thật lớn trong thư phòng, anh vừa nhíu mày vừa làm việc, thờ ơ với sự gây rối của cô.
Lúc anh mở cuộc họp video, cô cố ý kéo tai nghe của anh ra, anh cũng chỉ bất đắc dĩ mỉm cười: “Tô Tô, đừng làm rộn.” Giọng nói không cao không thấp, nhưng tất cả mọi người trong cuộc họp đều có thể nghe thấy. Âm thanh vốn phóng ra ngoài trong nhát mắt dừng lại, cuộc họp chợt im bặt. Mãi đến khi Hoắc Chi Châu lên tiếng “Tiếp tục đi”, nhân viên báo cáo công tác mới nói tiếp.
Giống như đang đánh vào bông, Mục Noãn Tô cảm thấy vô cùng bất lực. Bất luận cô làm trời làm đất như thế nào, anh vẫn giữ cái dáng vẻ như nhìn một đứa trẻ, mặc cô tùy hứng làm loạn, cô thực sự không còn cách nào nữa.
“Tô Tô, anh sẽ dạy em làm thế nào đối phó với anh nhé.” Sau khi kết thúc cuộc họp, Hoắc Chi Châu nhìn thấy vẻ mặt thất bại của cô gái nhỏ, anh ngồi xổm xuống nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha.
Mục Noãn Tô nhíu mày, nghi ngờ nhìn anh, “Đối phó thế nào?”
Hoắc Chi Châu nắm lấy tay cô, trước khi cô định giãy giụa rút tay lại anh nhẹ nhàng đặt một cái USB vào trong tay cô.
“Đây là cái gì?” Mục Noãn Tô nhất thời quên giãy giụa, kinh ngạc nhìn cái USB trong tay.
“Bên trong có tài liệu mật của công ty, em chỉ cần đưa nó cho công ty đối thủ, anh sẽ rất bận rộn.” Hoắc Chi Châu hời hợt nói, dường như xem tài liệu bên trong chỉ là một tài liệu thông thường.
“Anh điên rồi!” Mục Noãn Tô giật nảy người, vội vàng thu tay lại, ném USB vào người anh.
“Không đành lòng à?” Hoắc Chi Châu trầm thấp cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đến cổ của cô.
Mục Noãn Tô đứng dậy, chắp tay sau lưng liên tục phủ nhận, mở to đôi mắt, “Không phải, đây là phạm pháp. Em sẽ không làm điều đó!”
Hoắc Chi Châu cũng đứng lên, duỗi tay chống lên tường, nhốt cô vào giữa mình và bức tường, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của cô: “Những phương pháp em nghĩ ra quá trẻ con, chúng đối với anh vô dụng thôi. Nếu muốn chơi thì phải chơi lớn, em dám không?”
Mục Noãn Tô ánh mắt hoảng loạn dừng lên trên mặt anh một lúc, lẩm bẩm nói: “Anh đúng là đồ điên…..”
Cô giậm chân, cúi đầu luồn qua cánh tay anh chạy trối chết….
Trở lại giường, trái tim Mục Noãn Tô vẫn như trước đập nhanh không thôi.
Những thủ đoạn nhỏ của mình trong mắt anh chỉ là những trò trẻ con, căn bản không có cách nào ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định gì của anh.
Mục Noãn Tô mày đúng là cái túi rơm lớn chỉ có bề ngoài mà.
Trong lòng cô thầm mắng chính mình một câu, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
*
Vào buổi chiều ngày khởi hành, Mục Noãn Tô trốn học một mình đi đến trấn Tùy.
Cô đã nói với Quý Nghiêu rằng bản thân mình chỉ phụ trách quay phim, trong suốt khoảng thời gian còn lại cô sẽ không sinh hoạt chung với bọn họ, không cần anh ta trả thêm phí. Đương nhiên Quý Nghiêu không ngừng đồng ý, một câu ý kiến cũng không có.
Mà lúc này, Hoắc Chi Châu đang cùng Kiều Khai Viễn ngồi trong văn phòng của Hòa Húc xử lý công việc.
Buổi chiều Kiều Khai Viễn đến văn phòng, sau khi bàn xong công việc hai người nói về những chuyện vặt vãnh khác.
Kiều Khai Viễn đã sớm nhìn ra gần đây trạng thái của Hoắc Chi Châu không đúng lắm, hỏi anh làm sao vậy.
Hoắc Chi Châu vốn không chịu nói, nhưng nghĩ đến bầu không khí ngượng ngùng gần đây giữa hai người không khỏi nhíu mày, càng nhíu càng chặt. Nghĩ đến Kiều Khai Viễn có kinh nghiệm yêu đương nhiều như vậy, anh dừng một chút rồi nói ngắn gọn vấn đề.
Kiều Khai Viễn vừa nghe xong liên tục lắc đầu: “Tình yêu giống như cát trong tay, anh càng nắm chặt chỉ mất đi càng nhiều. Anh thông minh như vậy, làm sao không hiểu chứ? Nếu anh có thể dùng đầu óc ở trên thương trường đặt vào tình yêu, còn có chuyện gì mà không giải quyết được?”
Hoắc Chi Châu nhíu mày, cái cằm căng ra, giọng nói lạnh lùng: “Chẳng lẽ còn muốn tôi suy tính đến tỷ suất lợi tức đầu tư sao? Tình cảm có thể tính toán như thế à?”
Kiều Khai Viễn mím môi, kiên nhẫn giải thích: “Không phải là vấn đề lợi tức đầu tư. Chẳng phải anh giỏi nhất là làm hạng mục đầu tư sao? Hãy xem vợ của anh như một hạng mục, nghiên cứu thật kỹ điểm yếu của cô ấy, tìm cách chinh phục trái tim của cô ấy. Nếu như anh có thể lập một kế hoạch dựa trên sự chán ghét và yêu thích của cô ấy, còn sợ không bắt được cô ấy à? Giống như thả diều, lúc nào nên nắm chặt lúc nào nên thả lỏng anh không biết sao? Miễn là sợi dây vẫn nằm trong tay anh, anh còn sợ cái gì?”
Hoắc Chi Châu dựa lưng vào ghế, lâm vào trầm tư.
Dựa theo yêu thích của cô….. Hiện giờ cô rất muốn được tự do, như vậy không cần mỗi ngày phải trở về nhà đối mặt với mình rồi.
Không phải mình không biết, thế nhưng…..
Hoắc Chi Châu nắm chặt tay thành đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Kiều Khai Viễn nhìn thấy dáng vẻ này, biết anh hẳn là thông suốt rồi, sau khi khuyên vài câu vội chào tạm biệt.
Kiều Khai Viễn đi rồi, Hoắc Chi Châu ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ thật lâu.
Cô gái nhỏ của anh là một chú bướm xinh đẹp nhẹ nhàng bay lượn, anh thích cô, muốn chiếm hữu cô, thuận lợi biến cô thành vợ của mình.
Nhưng bây giờ, chú bướm ấy dường như bị anh nhốt vào cái lồng sắt hoa lệ, đôi cánh gãy không thể bay lên được nữa. Vẻ hạnh phúc cùng sáng ngời trên khuôn mặt cô dần bị thay thế bởi vẻ uể oải và áp lực, mất hết sắc thái.
Anh nhớ đến lúc trước Tết, hai người từng có một khoảng thời gian mặn nồng ngọt ngào.
Nghĩ đến đây, khóe môi anh cong cong, mới vừa nâng lên thành một vòng cung, điện thoại trong tay vang lên.
Nhìn trên màn hình chính là số điện thoại của tài xế luôn đi đón Mục Noãn Tô tan học, trong lòng Hoắc Chi Châu thoáng dâng lên một dự cảm không lành.
————–//—-//———
*Tác giả có lời muốn nói: Chương sau QAQ, sau đó chính là dần dần hòa hợp.
Ban ngày đi học, buổi tối quay về nhà.
Có tài xế đưa đón, cô xem Hoắc Chi Châu là người xa lạ ngồi chung xe, làm như không thấy mắt điếc tai ngơ.
Hoắc Chi Châu không để ý, vẫn nói chuyện với cô như bình thường, cho dù không nhận được câu trả lời anh vẫn cứ giống như một kẻ ngốc đang nói chuyện với không khí.
Dì giúp việc đã quay lại, còn cảm ơn Mục Noãn Tô rất nhiều. Bà ấy cũng nhìn thấy trạng thái của hai người, trong nội tâm không khỏi lo lắng.
Bà ấy đã phục vụ cố chủ Hoắc Chi Châu nhiều năm rồi, anh luôn luôn hào phóng với bà ấy, công việc chủ yếu của mình là phụ trách một ngày ba bữa, nhưng tiền lương cao hơn so với những người giúp việc khác. Bà ấy rất kính trọng vị tiên sinh trẻ tuổi này.
Mà Mục Noãn Tô vẫn luôn khách khí với bà ấy, gần đây cô còn giúp bà ấy chuyện lớn như vậy, quả thực chính là ân nhân của mình.
Bà ấy nhìn ra được tiên sinh rất thích cô vợ nhỏ của mình. Bà ấy cũng thấy mối quan hệ giữa hai người ngày càng tốt hơn. Trong Tết Nguyên Đán, lúc dùng cơm hai người luôn nói cười, trông rất hòa thuận. Nhưng lần này trở lại không biết tại sao trở thành như vậy, tuy mỗi ngày phu nhân tan học đều sẽ về nhà, nhưng lại xem tiên sinh như người xa lạ, thậm chí phu nhân còn không nói một câu.
Có thể là quá nhàm chán không có người nói chuyện, phu nhân thường xuyên tìm bà ấy nói chuyện phiếm. Nhiều lần bà ấy nhìn thấy ánh mắt nhàn nhạt của tiên sinh rơi vào trên người phu nhân trong lúc đang nói chuyện với mình, sắc mặt thâm trầm.
Hôm nay, dì giúp việc vừa pha xong cà phê, định bưng lên lầu vừa khéo đụng phải Mục Noãn Tô đang đi xuống lầu tìm sữa chua uống.
Bà ấy nhìn Mục Noãn Tô xin lỗi, “Phu nhân, tôi đột nhiên đau bụng quá, có thể làm phiền phu nhân bưng cà phê đến thư phòng cho tiên sinh được không?”
Tay cầm sữa chua của Mục Noãn Tô dừng lại, quay đầu nhìn cái khay trên tay dì giúp việc.
Dì giúp việc cho rằng mình đã quá phận, cười xấu hổ: “Tôi sẽ tự mình làm.”
“Được ạ!” Trong đầu Mục Noãn Tô chợt lóe lên một tia sáng, vội đồng ý.
Cô dần dần nhận ra phương pháp chiến tranh lạnh này hoàn toàn không có hiệu quả.
Bản thân Hoắc Chi Châu là người ít nói, chiến tranh lạnh đối với anh mà nói cơ bản không có bất kì ảnh hưởng nào, ngược lại còn khiến mình bị giày vò muốn chết, nhiều lần cô muốn phát tiết một trận thật lớn với Hoắc Chi Châu, nhưng lời nói vừa lên đến miệng chợt nhớ ra mình vẫn còn đang chiến tranh lạnh, đơn giản lại phải nuốt trở vào.
Về đến nhà, đối tượng để cô nói chuyện phiếm chỉ có một mình dì giúp việc.
Cô là một thiếu nữ xinh đẹp thế này, lại cùng dì giúp việc nói chuyện từ quê hương của dì ấy cho đến cả hôn nhân của cháu gái người bạn học cũ.
Thực sự quá đáng sợ!!
Không thể tiếp tục như vậy! Cô không tốt, Hoăc Chi Châu cũng đừng hòng thoải mái.
Không phải anh muốn mình chuyển về nhà sống sao? Cô cần phải làm chút gì đó để cho anh hối hận không thôi.
Mục Noãn Tô quay người, cầm lấy hủ sữa chưa đã mở nắp, đi đến trước mặt dì giúp việc.
Cô “Ọc ọc” đổ sữa chua trong tay vào tách cà phê, dùng cái muỗng đặt bên cạnh khuấy lên, cười híp mắt nhìn dì giúp việc đang chết lặng rồi nhận lấy cái khay, “Dì ơi, cháu lên đây.”
Lạch bạch lạch bạch đi lên lầu, không thèm gõ cửa, “Cạch” một tiếng trực tiếp đá văng cánh cửa, Mục Noãn Tô đi thẳng vào.
Hoắc Chi Châu đang ngồi sau máy tính nhíu mày, lúc nhìn thấy người bước vào thần sắc chợt buông lỏng, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Mục Noãn Tô đặt cái khay lên bàn, bắt gặp ánh mắt của Hoắc Chi Châu.
“Cho anh?” Hoắc Chi Châu nhìn tách cà phê, rồi nhanh chóng dời mắt lên khuôn mặt Mục Noãn Tô.
“Ừ.” Cô nhướng mày, vô cùng lạnh lùng nói với anh câu đầu tiên.
Hoắc Chi Châu bưng tách cà phê lên, liếc nhìn màu trắng bên trong tách vẫn chưa kịp hòa quyện vào nhau.
Anh mím môi, uống một ngụm.
Mục Noãn Tô nhìn động tác của Hoắc Chi Châu không chớp mắt.
Bình thường anh uống cà phê sẽ không thêm sữa và đường, lúc này lại bị cô bỏ vào một lượng lớn sữa chua, có thể uống được mới là lạ.
Quả nhiên anh nhíu mày, đặt tách cà phê xuống, giương mắt nhìn về phía Mục Noãn Tô, “Đây là em pha hả?”
Mục Noãn Tô nhẹ gật đầu, “Uống ngon không?”
Trong nội tâm cô thầm tính toán, nếu như Hoắc Chi Châu không chịu uống cô sẽ lấy cớ này mắng anh thực sự không yêu mình, chẳng qua là nói ngoài miệng vậy thôi. Nếu như anh uống nó, mỗi ngày cô sẽ pha cho anh loại cà phê đen này, để xem anh có thể chịu đựng được bao lâu.
Nhưng Hoắc Chi Châu lại mỉm cười nhẹ gật đầu, “Vậy anh nhất định phải uống. Em có muốn ngồi xuống đây giám sát anh uống không?”
Mục Noãn Tô vốn định từ chối, nhưng quả thực cô muốn nhìn xem Hoắc Chi Châu có thể uống hết nó không, rối rắm trong chốc lát, cô “Hừ” một tiếng, ngồi lên sô pha đặt trong thư phòng.
Cô ngồi lướt Weibo, chơi game cũng không cảm thấy quá nhàm chán.
Trải qua một tiếng, Hoắc Chi Châu khó khăn lắm mới uống hết tách cà phê.
“Cảm ơn bé cưng.” Anh liếm khóe môi cười nói.
Mục Noãn Tô xác nhận anh đã uống hết tách cà phê, tức giận cầm khay lên đi ra ngoài.
Cô vừa đi xuống lầu vừa thầm nói, tại sao Hoắc Chi Châu không có một chút phản ứng nào? Cô nhịn không được hoài nghi có phải ngoài ý muốn mình đã pha ra một loại cà phê tuyệt phẩm không.
Chẳng lẽ cà phê pha cùng sữa chua uống ngon vậy sao?
Bảo dì giúp việc pha lại một tách giống y như đúc, Mục Noãn Tô lấy sữa chua trong tủ lạnh ra, bắt chước như vừa rồi đổ sữa chua vào cà phê.
Sau khi khuấy xong, cô hít một hơi thật sâu, bưng tách cà phê đặt bên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
……
Mẹ kiếp nó uống ngon đó hả……
Cà phê nóng cùng sữa chua lạnh được khuấy đều, chua đắng chát ngọt, đủ loại hương vị hòa quyện vào nhau đột nhiên nổ tung trong khoang miệng.
Khó uống quá phải nhổ ra thôi.
Mục Noãn Tô “Phi phi” hai tiếng, nhả toàn bộ cà phê vào trong tách.
*
Liên tiếp mấy ngày, Mục Noãn Tô đều làm như vậy, pha chế cho Hoắc Chi Châu nhiều loại “Cà phê ngon”, anh uống xong mặt không hề đổi sắc, mỗi lần uống hết còn tặng thêm một câu: “Cảm ơn bé cưng, cực khổ rồi.”
Đối mặt với nụ cười của Hoắc Chi Châu, Mục Noãn Tô rơi vào cảm giác thất bại trầm trọng.
Lúc đi học, cô nhịn không được hỏi Vưu Vưu: “Làm thế nào để gây phiền phức cho một người khiến cho người đó chán ghét mình?”
Vưu Vưu hít vào một hơi, mở to hai mắt kinh ngạc nói: “Tô Tô cậu không sao chứ? Nào có ai cố ý muốn làm người khác ghét mình đâu?”
Mục Noãn Tô dừng lại một lúc, “Không phải tớ, là bạn của tớ….”
Vưu Vưu “Ồ” một tiếng, “Vậy không phải quá đơn giản sao? Có thể ở trước mặt anh thể hiện một chút lôi thôi một chút xấu xí, ví dụ như mỗi ngày cậu không rửa mặt còn móc gỉ mũi, xuất hiện trước mặt anh với mái tóc bết dính không gội, nhất định anh ta sẽ không thích cậu nữa.”
Mục Noãn Tô vẻ mặt vô cùng ghét bỏ liếc mắt nhìn cô ấy, một giây sau bác bỏ đề nghị này: “Cách này ghê tởm quá.”
Quên đi, biết rõ hỏi Vưu Vưu cũng không có kết quả gì. Vẫn phải tự mình nghĩ cách thôi.
Thời gian bất tri bất giác đã đến đầu tháng 4, lớp trưởng Trình Minh tìm gặp Mục Noãn Tô, bảo rằng bạn của cậu ta có một hoạt động quay phim ở bên ngoài, ba ngày hai đêm, lấy cảnh quay ở trấn Tùy, hỏi cô có hứng thú tham gia quay phim hay không, còn có thù lao.
Quý Nghêu người bạn của Trình Minh là sinh viên khoa đạo diễn học ở một trường đại học khác, muốn quay một bộ phim ngắn về tình yêu ở nơi trấn nhỏ. Quý Nghêu luôn là một fans hâm mộ trên Weibo của Mục Noãn Tô, cũng biết cô cùng lớp với Trình Minh, vì vậy ôm thái độ thử xem một chút đến tìm Trình Minh.
Mục Noãn Tô nghe thấy vừa định từ chối, cô đối với việc quay phim không mấy hứng thú, ngay cả chuyện thù lao càng không hấp dẫn cô.
Nhưng lời từ chối vừa lên đến miệng, cô đột nhiên nghĩ đến Hoắc Chi Châu, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu đồng ý.
Đi quay phim ở trấn Tùy, quả thực là một cơ hội tốt! Vừa khéo có thể quang minh chính đại tránh xa Hoắc Chi Châu, tuy chỉ có hai ngày cũng tốt rồi.
Mấy ngày qua, cô đã suy nghĩ vô số biện pháp để chỉnh Hoắc Chi Châu, nhưng nó dường như chẳng có hiệu quả gì.
Cô nói muốn ăn bánh bao nhân thịt cua ở phố cổ, sáng sớm anh đã thức dậy đi mua nó đặt vào tủ giữ ấm trong nhà.
Cô “Không cẩn thận” làm đổ nước vào bàn phím máy tính của anh, anh mặt không đổi sắc thay một cái khác.
Cô làm vỡ chiếc bình cổ trong nhà, anh chỉ lo lắng ôm cô đứng dậy, hỏi tay cô có bị thương hay không.
Cô bảo thương hiệu nào đó vừa ra mẫu quần áo rất đẹp, ngày hôm sau khi tan học về đã có rất nhiều cuốn cataloge mùa mới nhất của các thương hiệu khác nhau cho cô lựa chọn.
Cô nói một thương hiệu trang sức nào đó ở nước ngoài có một bộ trang sức phiên bản giới hạn, không đến hai bộ trang sức ấy nhất định xuất hiện trong nhà.
Cô bảo không thích cách trang trí đơn điệu trong nhà, anh lập tức đưa cho cô một chiếc chìa khóa và một tấm thẻ. Ngày hôm sau có một người tự xưng là nhà thiết kế nội thất gọi đến, hỏi ý kiến của cô về việc trang trí lại nhà tân hôn.
Cô bật nhạc thật lớn trong thư phòng, anh vừa nhíu mày vừa làm việc, thờ ơ với sự gây rối của cô.
Lúc anh mở cuộc họp video, cô cố ý kéo tai nghe của anh ra, anh cũng chỉ bất đắc dĩ mỉm cười: “Tô Tô, đừng làm rộn.” Giọng nói không cao không thấp, nhưng tất cả mọi người trong cuộc họp đều có thể nghe thấy. Âm thanh vốn phóng ra ngoài trong nhát mắt dừng lại, cuộc họp chợt im bặt. Mãi đến khi Hoắc Chi Châu lên tiếng “Tiếp tục đi”, nhân viên báo cáo công tác mới nói tiếp.
Giống như đang đánh vào bông, Mục Noãn Tô cảm thấy vô cùng bất lực. Bất luận cô làm trời làm đất như thế nào, anh vẫn giữ cái dáng vẻ như nhìn một đứa trẻ, mặc cô tùy hứng làm loạn, cô thực sự không còn cách nào nữa.
“Tô Tô, anh sẽ dạy em làm thế nào đối phó với anh nhé.” Sau khi kết thúc cuộc họp, Hoắc Chi Châu nhìn thấy vẻ mặt thất bại của cô gái nhỏ, anh ngồi xổm xuống nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha.
Mục Noãn Tô nhíu mày, nghi ngờ nhìn anh, “Đối phó thế nào?”
Hoắc Chi Châu nắm lấy tay cô, trước khi cô định giãy giụa rút tay lại anh nhẹ nhàng đặt một cái USB vào trong tay cô.
“Đây là cái gì?” Mục Noãn Tô nhất thời quên giãy giụa, kinh ngạc nhìn cái USB trong tay.
“Bên trong có tài liệu mật của công ty, em chỉ cần đưa nó cho công ty đối thủ, anh sẽ rất bận rộn.” Hoắc Chi Châu hời hợt nói, dường như xem tài liệu bên trong chỉ là một tài liệu thông thường.
“Anh điên rồi!” Mục Noãn Tô giật nảy người, vội vàng thu tay lại, ném USB vào người anh.
“Không đành lòng à?” Hoắc Chi Châu trầm thấp cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đến cổ của cô.
Mục Noãn Tô đứng dậy, chắp tay sau lưng liên tục phủ nhận, mở to đôi mắt, “Không phải, đây là phạm pháp. Em sẽ không làm điều đó!”
Hoắc Chi Châu cũng đứng lên, duỗi tay chống lên tường, nhốt cô vào giữa mình và bức tường, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của cô: “Những phương pháp em nghĩ ra quá trẻ con, chúng đối với anh vô dụng thôi. Nếu muốn chơi thì phải chơi lớn, em dám không?”
Mục Noãn Tô ánh mắt hoảng loạn dừng lên trên mặt anh một lúc, lẩm bẩm nói: “Anh đúng là đồ điên…..”
Cô giậm chân, cúi đầu luồn qua cánh tay anh chạy trối chết….
Trở lại giường, trái tim Mục Noãn Tô vẫn như trước đập nhanh không thôi.
Những thủ đoạn nhỏ của mình trong mắt anh chỉ là những trò trẻ con, căn bản không có cách nào ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định gì của anh.
Mục Noãn Tô mày đúng là cái túi rơm lớn chỉ có bề ngoài mà.
Trong lòng cô thầm mắng chính mình một câu, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
*
Vào buổi chiều ngày khởi hành, Mục Noãn Tô trốn học một mình đi đến trấn Tùy.
Cô đã nói với Quý Nghiêu rằng bản thân mình chỉ phụ trách quay phim, trong suốt khoảng thời gian còn lại cô sẽ không sinh hoạt chung với bọn họ, không cần anh ta trả thêm phí. Đương nhiên Quý Nghiêu không ngừng đồng ý, một câu ý kiến cũng không có.
Mà lúc này, Hoắc Chi Châu đang cùng Kiều Khai Viễn ngồi trong văn phòng của Hòa Húc xử lý công việc.
Buổi chiều Kiều Khai Viễn đến văn phòng, sau khi bàn xong công việc hai người nói về những chuyện vặt vãnh khác.
Kiều Khai Viễn đã sớm nhìn ra gần đây trạng thái của Hoắc Chi Châu không đúng lắm, hỏi anh làm sao vậy.
Hoắc Chi Châu vốn không chịu nói, nhưng nghĩ đến bầu không khí ngượng ngùng gần đây giữa hai người không khỏi nhíu mày, càng nhíu càng chặt. Nghĩ đến Kiều Khai Viễn có kinh nghiệm yêu đương nhiều như vậy, anh dừng một chút rồi nói ngắn gọn vấn đề.
Kiều Khai Viễn vừa nghe xong liên tục lắc đầu: “Tình yêu giống như cát trong tay, anh càng nắm chặt chỉ mất đi càng nhiều. Anh thông minh như vậy, làm sao không hiểu chứ? Nếu anh có thể dùng đầu óc ở trên thương trường đặt vào tình yêu, còn có chuyện gì mà không giải quyết được?”
Hoắc Chi Châu nhíu mày, cái cằm căng ra, giọng nói lạnh lùng: “Chẳng lẽ còn muốn tôi suy tính đến tỷ suất lợi tức đầu tư sao? Tình cảm có thể tính toán như thế à?”
Kiều Khai Viễn mím môi, kiên nhẫn giải thích: “Không phải là vấn đề lợi tức đầu tư. Chẳng phải anh giỏi nhất là làm hạng mục đầu tư sao? Hãy xem vợ của anh như một hạng mục, nghiên cứu thật kỹ điểm yếu của cô ấy, tìm cách chinh phục trái tim của cô ấy. Nếu như anh có thể lập một kế hoạch dựa trên sự chán ghét và yêu thích của cô ấy, còn sợ không bắt được cô ấy à? Giống như thả diều, lúc nào nên nắm chặt lúc nào nên thả lỏng anh không biết sao? Miễn là sợi dây vẫn nằm trong tay anh, anh còn sợ cái gì?”
Hoắc Chi Châu dựa lưng vào ghế, lâm vào trầm tư.
Dựa theo yêu thích của cô….. Hiện giờ cô rất muốn được tự do, như vậy không cần mỗi ngày phải trở về nhà đối mặt với mình rồi.
Không phải mình không biết, thế nhưng…..
Hoắc Chi Châu nắm chặt tay thành đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Kiều Khai Viễn nhìn thấy dáng vẻ này, biết anh hẳn là thông suốt rồi, sau khi khuyên vài câu vội chào tạm biệt.
Kiều Khai Viễn đi rồi, Hoắc Chi Châu ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ thật lâu.
Cô gái nhỏ của anh là một chú bướm xinh đẹp nhẹ nhàng bay lượn, anh thích cô, muốn chiếm hữu cô, thuận lợi biến cô thành vợ của mình.
Nhưng bây giờ, chú bướm ấy dường như bị anh nhốt vào cái lồng sắt hoa lệ, đôi cánh gãy không thể bay lên được nữa. Vẻ hạnh phúc cùng sáng ngời trên khuôn mặt cô dần bị thay thế bởi vẻ uể oải và áp lực, mất hết sắc thái.
Anh nhớ đến lúc trước Tết, hai người từng có một khoảng thời gian mặn nồng ngọt ngào.
Nghĩ đến đây, khóe môi anh cong cong, mới vừa nâng lên thành một vòng cung, điện thoại trong tay vang lên.
Nhìn trên màn hình chính là số điện thoại của tài xế luôn đi đón Mục Noãn Tô tan học, trong lòng Hoắc Chi Châu thoáng dâng lên một dự cảm không lành.
————–//—-//———
*Tác giả có lời muốn nói: Chương sau QAQ, sau đó chính là dần dần hòa hợp.