Có Chết Cũng Không Ly Hôn - Trang 2
Chương 30: Muốn chồng của em kìm nén đến chết à?
“Trời ạ! Hoắc Chi Châu đến rồi!” Vưu Vưu cũng nhìn thấy, kinh ngạc nhỏ giọng nói, “Khó trách Mạnh Nhứ lại vui vẻ như vậy. Nghe nói Hòa Húc sắp ký hợp đồng với một số nghệ sĩ, nếu như được Hoắc Chi Châu nhìn trúng, về sau không cần lo lắng đến vấn đề tài nguyên nữa.”
Mục Noãn Tô quay đầu nhìn về phía Vưu Vưu, chớp chớp mắt, “Chỉ mình tớ nghĩ đến ý kia thôi sao? Anh ấy đã kết hôn.”
Vưu Vưu một bên lôi kéo cô trở về, vừa nhỏ giọng nói: “Kết hôn cũng không sao. Trong ngành giải trí, dựa vào chính mình để đi lên rất khó, nếu phía sau có người chống lưng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Cậu còn nhớ không? Lúc trước giáo thảo khoa văn tỏ tình với Mạnh Nhứ luôn bị từ chối. Cô ta không vừa mắt loại trai nghèo này.”
Chuyện của giáo thảo khoa văn Mục Noãn Tô có nghe Đường Hiểu Sanh nhắc qua một lần. Nghe nói ngày đó giáo thảo đã nhờ rất nhiều bạn học, sắp xếp một màn tỏ tình rất lãng mạn, đồng thời cũng viết một lá thư văn chương bay bổng gửi cho Mạnh Nhứ, đáng tiếc cậu ta vẫn bị từ chối.
Từ sau khi giáo thảo khoa văn tỏ tình không thành công, nam sinh trong trường không dám theo đuổi Mạnh Nhứ nữa.
Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã về tới hậu trường, nhìn thấy Mạnh Nhứ ngồi trước gương trang điểm, Vưu Vưu lập tức im lặng.
Mục Noãn Tô cũng ngồi xuống, cô và Vưu Vưu giúp nhau đội tóc giả lên, đợi thợ làm tóc đến chải tóc.
Vai diễn đại tiểu thư của Mục Noãn Tô chỉ có hai phân cảnh, một cảnh là cô bị gia đình phát hiện đang thương lượng với hậu vệ chuyện bỏ trốn, cảnh thứ hai chính là thời điểm bị giam trong phòng biết được bỏ trốn vô vọng, sau đó chọn cách tự sát.
Phần diễn đơn giản, kiểu tóc cũng không quá phức tạp, chỉ cần lấy một chút tóc chia ra làm hai búi lên đầu.
Vừa búi tóc xong, bên ngoài truyền đến lời khai mạc của hai người dẫn chương trình, buổi tiệc tối chính thức bắt đầu.
Thợ làm tóc đẩy nhanh tốc độ, chọn một cây trâm cài tóc màu xanh lá cây trong suốt cài lên cố định búi tóc. Một kiểu tóc đơn giản nhưng lại xinh đẹp đã hoàn thành.
Mục Noãn Tô nhìn trái nhìn phải trong gương, đối với tạo hình này rất hài lòng, không thể không chụp một vài bức ảnh đăng lên Weibo.
Khoảng thời gian trước cô bận luyện tập, cũng lâu rồi không đăng tin lên Weibo. Lúc này đột nhiên online, lập tức dẫn đến một lượng bình luận lớn.
“Yểu Yểu cuối cùng chị cũng quay trở lại rồi!!! [Khóc] Em rất nhớ chị!”
“Yểu Yểu của mị vẫn đẹp như thế.”
“Trời ơi! Tôi đang nhìn thấy tiên nữ sao? Bộ trang phục này quá đẹp quá thần tiên rồi!”
“Yểu Yểu! Cho tôi ngu xuẩn hỏi một câu, trang phục bạn mặc là của thương hiệu nào vậy? Thực sự tôi rất muốn mặc cùng kiểu với Yểu Yểu, nhưng tôi không mua nổi……”
“Tối nay là đêm giao thừa, Yểu Yểu sẽ trải qua cùng ai?”
“Cuối cùng cũng cập nhật Weibo! Năm mới mỗi ngày đều vui vẻ nha!
…….
Mục Noãn Tô trả lời bình luận hỏi về thương hiệu: “Bộ trang phục này chỉ có duy nhất một bộ. Nếu như bạn không ngại, tôi sẽ giặt sạch nó rồi gửi cho bạn.”
Quần áo của cô rất nhiều, về sau cô không có ý định mặc lại bộ đồ này nữa, để trong nhà cũng bám bụi chi bằng tặng cho người khác.
“A a a a a a! Tôi được Yểu Yểu rep này! Không ngại không ngại! Cực kỳ không ngại! Tôi kích động quá!!” Fans hâm mộ lập tức trả lời lại.
Mục Noãn Tô cong môi, đang định trả lời những bình luận khác, chợt nghe thấy có người gọi mình chuẩn bị. Cô vội vàng cất điện thoại, cùng những người khác tập hợp một chỗ.
Hiện giờ buổi tiệc tối đang diễn tiết mục ngâm thơ, tiếp theo chương trình là ca khúc xiên que, tiếp đến sẽ là vở kịch của bọn họ.
Lớp trưởng Trình Minh với tư cách là người phụ trách, gọi mọi người đến để động viên.
“Mọi người không cần khẩn trương, phát huy như bình thường! Chúng ta tập luyện lâu như vậy, sắp xếp rất tốt. Đừng có áp lực, chúng ta là giỏi nhất!” Trình Minh vỗ tay, cười nói: “Hôm nay thời gian gấp gáp, đợi đến lúc nghỉ Tết tớ mời mọi người đi ăn nha!”
Sự nhiệt tình của mọi người tăng cao, nhao nhao nói được, còn nói sẽ không khách khí với Trình Minh, nhất định phải để cho cậu ta đổ máu nặng vì cái giá cho việc bóc lột mọi người những ngày qua.
Trước khi lên sân khấu, Mục Noãn Tô lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nói với bản thân mình phải đặt lực chú ý tập trung trên sân khấu biểu diễn, ngàn vạn lần không thể phân tâm nhìn cái người đang ngồi ở khu vực khách VIP.
Ánh đèn trên sân khấu tối xuống, màn sân khấu kéo ra, vở diễn chính thức bắt đầu.
Tại hoa viên xa hoa của phủ đệ, thiên kim tiểu thư đang đứng cùng thị vệ cao to cường tráng.
“Hựu Thành, chúng ta bỏ trốn đi!” Mục Noãn Tô vẻ mặt mong chờ nhìn bạn diễn của mình, lo lắng thúc giục, “Chàng dẫn ta đi được không?”
“Tiểu thư…..” Người thị vệ trẻ tuổi vừa mới lên tiếng, phía xa xa truyền đến tiếng người ồn ào.
“Tìm cho ta! Tìm cho ra tiểu thư và cái tên lòng lang dạ sói đó!” Một người đàn ông trung niên bụng phệ hét lớn.
Những người hầu còn lại liên tục đáp lời: “Vâng!”
Tiếng chó sủa càng lúc càng lớn, ánh lửa trong bóng tối càng ngày càng gần.
Tiếng nhạc dồn dập vang lên.
Mục Noãn Tô sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, sợ hãi kêu lên một tiếng: “Nguy rồi! Bị phụ thân phát hiện rồi!”
Thị vệ biến sắc, bất chấp mọi thứ nắm lấy cổ tay của tiểu thư, “Chạy mau!”
Hai người vừa quay đầu, “Bộp” một tiếng, ánh lửa sáng rực,
Người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc đứng chắp tay sau lưng, trừng mắt nhìn đôi uyên ương trẻ tuổi.
……..
Cảnh tiếp theo là màn đối đáp giữa Mục Noãn Tô và Vưu Vưu.
Tiểu thư bị giam giữ, cả ngày đau buồn không vui. Nha hoàn đến xem nàng, còn nói cho nàng biết thị vệ kia đã bị đuổi đi, ngày sau nàng sẽ phải gả cho tướng quân ở thành bắc, thuyết phục tiểu thư khiến cho nàng thông suốt, an tâm gả cho tướng quân, sau này vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết.
Mỗi lần Vưu Vưu nói thêm một câu, sắc mặt Mục Noãn Tô lại trắng bệch thêm một phần.
Đợi Vưu Vưu đi rồi, mặt cô không còn miếng máu nào, cả người trông như trên đời không còn gì hứng thú nữa.
Sau một màn độc thoại, vai Mục Noãn Tô run run, nhỏ giọng khóc thút thít, tâm trạng sa sút, cô khóc càng ngày càng to hơn, cuối cùng đến khản cả giọng.
Cô vừa khóc vừa bò lên cái ghế đẩu trước bàn trang điểm, nhìn sắc mặt trắng bệch của mình trong gương, cô dần dần ngừng khóc, nhíu mày suy ngẫm.
Dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, thần sắc Mục Noãn Tô dần buông lỏng thản nhiên hơn, tay phải chậm rãi giơ lên hướng về cây trâm cài trên búi tóc của mình.
Cùng với tiếng nhạc nền buồn bã, Mục Noãn Tô chợt rút cây trâm ra, mái tóc đen nhánh thoáng chốc rũ xuống, bay một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
Cô đặt cây trâm vào trước lồng ngực của mình, hé miệng trước gương, thầm nói một câu: “Hẹn gặp lại.”
Âm nhạc bỗng dưng thay đổi, Mục Noãn Tô dùng sức đâm cây trâm vào lồng ngực mình.
Cái ghế nhẹ lắc lư, cả người cô ngã xuống nền đất.
Trong nháy mắt, cô dường như có thể nghe thấy bên dưới khán đài truyền đến tiếng thở dồn dập cùng tiếng kinh hô.
Sân khấu tối sầm, tấm màn buông xuống, phần diễn của cô đã xong.
*
Tuy cảnh diễn của Mục Noãn Tô dài đằng đẳng, nhưng trên thực tế thời gian rất ngắn.
Sau khi hoàn thành cảnh diễn của mình cũng không có chuyện gì làm, chỉ cần chờ đến cuối vở diễn đi lên cùng các bạn diễn cúi chào cảm ơn là được rồi.
Trong lúc chờ đợi, cô nhận được tin nhắn của Hoắc Chi Châu.
[Sau khi buổi tiệc mừng năm mới kết thúc bữa tiệc tối có mặt em không?]
Bữa tiệc tối gì?
Mục Noãn Tô sững sờ, cô căn bản không biết đến.
[Không có. Em không biết có bữa tiệc.]
Hoắc Chi Châu: [Lãnh đạo của bọn em nói có sinh viên khoa diễn xuất tham gia.]
Mục Noãn Tô nhìn thấy tin nhắn, lập tức hiểu rõ.
Sinh viên khoa diễn xuất, còn không phải là Mạnh Nhứ sao.
Khó trách hôm nay cô ta lại hưng phấn như vậy, hóa ra cô ta đã sớm chuẩn bị rồi, có thể cùng đám người của Hoắc Chi Châu đi dùng bữa tối mà.
[Muốn đi không]
Hoắc Chi Châu hỏi cô.
Muốn đi cái đầu.
Sinh viên nữ thanh thuần cùng đám thương nhân vô lương tâm đầy mùi tiền kia, có chuyện gì tốt đẹp?
Nghĩ đến bộ dạng tràn đầy sắc xuân của Mạnh Nhứ, Mục Noãn Tô không khỏi tức giận.
[Không đi!]
Hoắc Chi Châu: [Ừ.]
Mục Noãn Tô: [Cũng không cho anh đi.]
Cô tức giận gửi qua một tin nhắn. Vài giây sau cô lại cảm thấy mình chẳng phải quản hơi rộng rồi sao, Hoắc Chi Châu với tư cách là khách được mời tham gia buổi tiệc là chuyện bình thường mà.
Đầu ngón tay dừng trên nút “Thu hồi”, đang do dự có nên thu hồi hay không, Hoắc Chi Châu đã trả lời
[Được.]
Chỉ với một chữ ngắn gọn, đầu ngón tay của Mục Noãn Tô chợt có chút nóng lên, cô không khỏi vuốt màn hình xem lại ghi chép trò chuyện giữa hai người.
Hoắc Chi Châu không nói nhiều lắm, ngày thường đa số là gọi điện thoại, một đường xem đến cuối, anh nhắn chữ “Ừ” là nhiều nhất. Dường như bất luận cô nói cái gì, câu trả lời của anh vĩnh viễn không thay đổi, chính là một chữ “Ừ.”
Này, không đúng.
Bởi vì vấn đề muốn cô dọn về nhà, Hoắc Chi Châu không còn nói từ ừ nữa. Chẳng qua là tạm thời cái vấn đề này đã bị ném sang một bên mà thôi.
“Mục Noãn Tô! Chuẩn bị ra chào cảm ơn.” Trình Minh đứng ở phía cửa kêu một tiếng.
Cô đáp lời, vội vàng đặt điện thoại xuống, nhanh chóng chuẩn bị chạy lên sân khấu đứng cạnh những người khác.
Lúc này, hội trường truyền đến một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, màn biểu diễn kết thúc.
Trình Minh đứng một bên vội vàng ra hiệu, mọi người trên sân khấu cùng diễn viên chính đều cúi đầu chào cảm ơn.
Lại một lần nữa xuống sân khấu, vẻ mặt của mọi người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lần này biểu diễn thành công như vậy, gần như có thể nắm chắc việc bọn họ sẽ nhận được một giải thưởng.
Mạnh Nhứ cười đến vừa lòng đắc ý, nhận lấy sự tán thưởng của mọi người.
“Nhứ Nhi à, một lúc nữa cậu phải nắm bắt cơ hội khi dùng cơm nhé!” Trong lúc thay quần áo, Mục Noãn Tô nghe thấy bạn của Mạnh Nhứ nhỏ giọng nói.
Cô quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Mạnh Nhứ mím môi, nhẹ gật đầu, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
“Nếu quả thực được Hoắc Chi Châu nhìn trúng, tiền đồ của cậu sẽ sáng ngời.” Bạn của Mạnh Nhứ luôn miệng nhắc nhở.
Lời nói của bạn Mạnh Nhứ đã xác định suy đoán của Mục Noãn Tô: Quả nhiên Mạnh Nhứ chính là sinh viên nữ khoa diễn xuất.
Rốt cuộc Mục Noãn Tô không thể nhịn được nữa, tiến đến đứng trước mặt Mạnh Nhứ.
“Có chuyện gì sao?” Động tác của Mạnh Nhứ dừng lại, giương mắt nhìn cô. Hai người vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, rất ít khi giao thiệp với nhau.
“Hoắc Chi Châu đã kết hôn rồi, hy vọng cậu hiểu rõ.” Mục Noãn Tô lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu lạnh lùng.
Sắc mặt Mạnh Nhứ lập tức trắng hồng một mảnh, có chút xấu hổ.
“Kết hôn thì không thể quen biết nhau sao?” Sau vài giây, Mạnh Nhứ kịp phản ứng lại, phản kích, “Anh ta là ông chủ của Hòa Húc, tôi muốn quen biết anh ta thì có gì sai?”
“Chỉ là quen biết thôi sao?” Ánh mắt Mục Noãn Tô sắc bén nhìn về phía cô ta, gặng hỏi: “Vậy cậu xấu hổ cái gì? Thẹn thùng cái gì? Nếu như anh ấy muốn quy tắc ngầm với cậu cậu sẽ từ chối sao?”
Bị nói trúng tim đen, Mạnh Nhứ thẹn quá hóa giận: “Liên quan gì đến cậu?”
Mục Noãn Tô lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, “Còn không phải tớ sợ cậu làm mất mặt trường học dưới danh nghĩa ‘Hoa khôi giảng đường đại học A’ à, chẳng phải tớ đang có lòng tốt nhắc nhở cậu đấy sao?”
Mạnh Nhứ lập tức nổi giận đến mặt đỏ bừng.
Từ lúc hai người bước vào trường học, mọi người đối với việc hoa khôi giảng đường này không ngừng tranh luận. Cô nói như vậy, rõ rành chính là đang cười nhạo danh xưng hoa khôi giảng đường dán trên mặt mình.
Bạn của cô ta đứng ở một bên kéo góc áo của cô ta, nhỏ giọng thúc giục: “Đừng nhiều lời với cậu ta. Chúng ta mau tranh thủ thời gian quay về ký túc xa thu thập một chút.”
Mạnh Nhứ oán hận liếc nhìn cô, rồi cùng bạn của mình vội vàng rời đi.
Mục Noãn Tô thở dài, cầm lấy trang phục đã thay bước ra khỏi cửa sau của hội trường.
Đi qua một ngã tư, Hoắc Chi Châu đã đậu xe ở đó chờ cô.
Mục Noãn Tô thuần thục mở cửa xe ra, ngồi vào ghế sau.
Hoắc Chi Châu vươn tay ôm cô vào trong lòng mình.
Một giây sau, anh vội cúi đầu, hôn lên đôi môi mà anh đã thèm khát trước khi cô lên biểu diễn.
Bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, khi vỡ diễn bắt đầu, nhìn thấy cô xuất hiện trong trang phục màu xanh lá cây, trái tim của anh chợt rung động.
Cô vốn đã xinh đẹp, khi trang điểm lên sân khấu càng lộng lẫy hơn. Lúc nhìn thấy một màn tự sát của cô, trái tim anh đột nhiên ngừng đập trong một giây, muốn lập tức chạy lên sân khấu ôm lấy người con gái mảnh mai xanh xao kia.
Hiện giờ cuối cùng anh cũng đã được ôm như ý nguyện, anh không còn muốn nhẫn nhịn nữa, chỉ muốn trút hết tất cả cảm xúc cùng ham muốn.
Mục Noãn Tô cảm thấy cánh tay đang giam cầm mình càng ngày càng siết chặt, môi và lưỡi đều bị anh một mực chiếm lấy, không khí càng ngày càng loãng, sắp thở không nổi.
Cô nhỏ giọng “Nức nở” hai tiếng, muốn nghiêng đầu qua một bên để có thêm không gian thở.
Thế nhưng vô dụng thôi, sự kháng cự nhỏ của cô khiến anh càng thêm táo bạo cướp đoạt.
Về đến nhà, anh không thể chờ được nữa bế cô lên lầu, đặt cô trên giường.
“Không được…..” Lời nói của Mục Noãn Tô bị chặn lại, mơ hồ không rõ.
Phát hiện được ý đồ của anh, cô càng kịch liệt phản kháng, “Không, không được…..”
Hoắc Chi Châu mắt điếc tai ngơ, mãi đến khi bản thân chạm vào một thứ đồ gì đó, anh mới dừng lại, sắc mặt thật khó coi.
Mục Noãn Tô nhịn không được, nhìn khuôn mặt của anh cười “Ha ha.”
Hoắc Chi Châu không tức giận, cúi đầu cắn chóp mũi cô, “Buồn cười lắm sao?”
“Không phải em cố ý. Ai bảo anh vẫn luôn không cho em nói chuyện?” Cô nhiều lần muốn nói đều bị anh dùng miệng chặn lại, căn bản không kịp mở miệng.
“Lúc nào thì hết?” Hoắc Chi Châu hôn cô, “Muốn chồng của em kìm nén đến chết à?”
Mục Noãn Tô thầm tính toán một phen, “Ngày mai hoặc ngày mốt….”
Việc này giống như dự báo thời tiết, không nhất định chính xác, đến lúc đó hãy nói sau.
Nhìn thấy dục vọng quay cuồng trong mắt Hoắc Chi Châu, Mục Noãn Tô nghĩ đến có chút sợ hãi.
“Anh không tham gia buổi tiệc tối, không sao chứ?” Cô tìm chủ đề khác muốn chuyển lực chú ý của Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu trở mình, lên tiếng, “Không sao.”
Nhìn bộ dạng anh rõ ràng vẫn còn chưa được giải tỏa, không hiểu sao Mục Noãn Tô có chút áy náy, “Vậy, em làm chút gì đó cho anh ăn nhé! Đền bù cho anh một bữa cơm.”
“Em biết nấu cơm?” Trong ánh mắt Hoắc Chi Châu tràn đầy hoài nghi. Nhìn dáng vẻ mười đầu ngón tay không dính nước xuân của cô, trông thế nào cũng không giống người biết nấu ăn.
Mục Noãn Tô hừ nhẹ một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, “Đêm nay bổn tiểu thư sẽ cho anh mở rộng tầm mắt!”
Cô xoay người xuống giường, “Chúng ta hẹn gặp lại ở phòng ăn.”
Lúc Hoắc Chi Châu thay quần áo xong đi xuống lầu, Mục Noãn Tô bưng món ăn đã làm xong lên.
Hoắc Chi Châu nhìn cái tô đặt trên bàn ăn, dở khóc dở cười.
Cái cô gọi là mở rộng tầm mắt, chính là một tô mì ăn liền?
“Em nói anh nghe nè, đây không phải là một tô mì ăn liền bình thường.” Mục Noãn Tô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Hả?” Hoắc Chi Châu nhướng mày, mang vẻ mặt xin lắng tai nghe chi tiết.
“Đây là em dựa theo công thức trên mạng, nó ngon gấp 100 lần so với mì gói thông thường!” Mục Noãn Tô ngoài miệng nói nghe hay lắm, nhưng trong nội tâm lại bồn chồn.
Cô nơi nào biết nấu những món như vậy? Chẳng qua là mạnh miệng nói thôi, làm thế nào cũng muốn tỏ vẻ một chút. Nghĩ tới nghĩ lui nhớ đến khoảng thời gian trước công thức nấu mì gói này rất lưu hành trên mạng, bản thân mình còn share nó. Vì vậy cô vào Weibo tìm thấy công thức và làm theo một lần.
Hoắc Chi Châu cong môi, ngồi xuống gắp một đũa cho vào miệng.
“Ừ, ngon thật.” Anh mỉm cười, tiếp tục ăn.
Mục Noãn Tô nhìn thấy dáng vẻ như thể đang dỗ dành một đứa con nít của anh, cảm giác chột dạ bộc phát. Có món ngon nào Hoắc Chi Châu chưa từng ăn qua, có một loại cảm giác quảng cáo giả dối để khoa trương món mì gói mà cô nấu.
“Hoắc Chi Châu, năm mới sắp đến rồi. Anh có nguyện vọng gì không?” Cô hai tay chống cằm ngồi đối diện anh, vẻ mặt chân thành quan sát anh, dường như muốn giúp anh thực hiện nguyện vọng.
Hoắc Chi Châu đặt đũa xuống, chậm rãi cầm khăn lau miệng.
“Nguyện vọng của anh –” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, môi mỏng khẽ mở ra: “Hằng năm vào thời điểm này, em vẫn sẽ hỏi lại anh câu hỏi này.”
————-//—–//————
*Editor: Chợt nhớ đến một câu “Lấy đúng người bạn sẽ là công chúa.”
Mục Noãn Tô quay đầu nhìn về phía Vưu Vưu, chớp chớp mắt, “Chỉ mình tớ nghĩ đến ý kia thôi sao? Anh ấy đã kết hôn.”
Vưu Vưu một bên lôi kéo cô trở về, vừa nhỏ giọng nói: “Kết hôn cũng không sao. Trong ngành giải trí, dựa vào chính mình để đi lên rất khó, nếu phía sau có người chống lưng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Cậu còn nhớ không? Lúc trước giáo thảo khoa văn tỏ tình với Mạnh Nhứ luôn bị từ chối. Cô ta không vừa mắt loại trai nghèo này.”
Chuyện của giáo thảo khoa văn Mục Noãn Tô có nghe Đường Hiểu Sanh nhắc qua một lần. Nghe nói ngày đó giáo thảo đã nhờ rất nhiều bạn học, sắp xếp một màn tỏ tình rất lãng mạn, đồng thời cũng viết một lá thư văn chương bay bổng gửi cho Mạnh Nhứ, đáng tiếc cậu ta vẫn bị từ chối.
Từ sau khi giáo thảo khoa văn tỏ tình không thành công, nam sinh trong trường không dám theo đuổi Mạnh Nhứ nữa.
Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã về tới hậu trường, nhìn thấy Mạnh Nhứ ngồi trước gương trang điểm, Vưu Vưu lập tức im lặng.
Mục Noãn Tô cũng ngồi xuống, cô và Vưu Vưu giúp nhau đội tóc giả lên, đợi thợ làm tóc đến chải tóc.
Vai diễn đại tiểu thư của Mục Noãn Tô chỉ có hai phân cảnh, một cảnh là cô bị gia đình phát hiện đang thương lượng với hậu vệ chuyện bỏ trốn, cảnh thứ hai chính là thời điểm bị giam trong phòng biết được bỏ trốn vô vọng, sau đó chọn cách tự sát.
Phần diễn đơn giản, kiểu tóc cũng không quá phức tạp, chỉ cần lấy một chút tóc chia ra làm hai búi lên đầu.
Vừa búi tóc xong, bên ngoài truyền đến lời khai mạc của hai người dẫn chương trình, buổi tiệc tối chính thức bắt đầu.
Thợ làm tóc đẩy nhanh tốc độ, chọn một cây trâm cài tóc màu xanh lá cây trong suốt cài lên cố định búi tóc. Một kiểu tóc đơn giản nhưng lại xinh đẹp đã hoàn thành.
Mục Noãn Tô nhìn trái nhìn phải trong gương, đối với tạo hình này rất hài lòng, không thể không chụp một vài bức ảnh đăng lên Weibo.
Khoảng thời gian trước cô bận luyện tập, cũng lâu rồi không đăng tin lên Weibo. Lúc này đột nhiên online, lập tức dẫn đến một lượng bình luận lớn.
“Yểu Yểu cuối cùng chị cũng quay trở lại rồi!!! [Khóc] Em rất nhớ chị!”
“Yểu Yểu của mị vẫn đẹp như thế.”
“Trời ơi! Tôi đang nhìn thấy tiên nữ sao? Bộ trang phục này quá đẹp quá thần tiên rồi!”
“Yểu Yểu! Cho tôi ngu xuẩn hỏi một câu, trang phục bạn mặc là của thương hiệu nào vậy? Thực sự tôi rất muốn mặc cùng kiểu với Yểu Yểu, nhưng tôi không mua nổi……”
“Tối nay là đêm giao thừa, Yểu Yểu sẽ trải qua cùng ai?”
“Cuối cùng cũng cập nhật Weibo! Năm mới mỗi ngày đều vui vẻ nha!
…….
Mục Noãn Tô trả lời bình luận hỏi về thương hiệu: “Bộ trang phục này chỉ có duy nhất một bộ. Nếu như bạn không ngại, tôi sẽ giặt sạch nó rồi gửi cho bạn.”
Quần áo của cô rất nhiều, về sau cô không có ý định mặc lại bộ đồ này nữa, để trong nhà cũng bám bụi chi bằng tặng cho người khác.
“A a a a a a! Tôi được Yểu Yểu rep này! Không ngại không ngại! Cực kỳ không ngại! Tôi kích động quá!!” Fans hâm mộ lập tức trả lời lại.
Mục Noãn Tô cong môi, đang định trả lời những bình luận khác, chợt nghe thấy có người gọi mình chuẩn bị. Cô vội vàng cất điện thoại, cùng những người khác tập hợp một chỗ.
Hiện giờ buổi tiệc tối đang diễn tiết mục ngâm thơ, tiếp theo chương trình là ca khúc xiên que, tiếp đến sẽ là vở kịch của bọn họ.
Lớp trưởng Trình Minh với tư cách là người phụ trách, gọi mọi người đến để động viên.
“Mọi người không cần khẩn trương, phát huy như bình thường! Chúng ta tập luyện lâu như vậy, sắp xếp rất tốt. Đừng có áp lực, chúng ta là giỏi nhất!” Trình Minh vỗ tay, cười nói: “Hôm nay thời gian gấp gáp, đợi đến lúc nghỉ Tết tớ mời mọi người đi ăn nha!”
Sự nhiệt tình của mọi người tăng cao, nhao nhao nói được, còn nói sẽ không khách khí với Trình Minh, nhất định phải để cho cậu ta đổ máu nặng vì cái giá cho việc bóc lột mọi người những ngày qua.
Trước khi lên sân khấu, Mục Noãn Tô lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nói với bản thân mình phải đặt lực chú ý tập trung trên sân khấu biểu diễn, ngàn vạn lần không thể phân tâm nhìn cái người đang ngồi ở khu vực khách VIP.
Ánh đèn trên sân khấu tối xuống, màn sân khấu kéo ra, vở diễn chính thức bắt đầu.
Tại hoa viên xa hoa của phủ đệ, thiên kim tiểu thư đang đứng cùng thị vệ cao to cường tráng.
“Hựu Thành, chúng ta bỏ trốn đi!” Mục Noãn Tô vẻ mặt mong chờ nhìn bạn diễn của mình, lo lắng thúc giục, “Chàng dẫn ta đi được không?”
“Tiểu thư…..” Người thị vệ trẻ tuổi vừa mới lên tiếng, phía xa xa truyền đến tiếng người ồn ào.
“Tìm cho ta! Tìm cho ra tiểu thư và cái tên lòng lang dạ sói đó!” Một người đàn ông trung niên bụng phệ hét lớn.
Những người hầu còn lại liên tục đáp lời: “Vâng!”
Tiếng chó sủa càng lúc càng lớn, ánh lửa trong bóng tối càng ngày càng gần.
Tiếng nhạc dồn dập vang lên.
Mục Noãn Tô sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, sợ hãi kêu lên một tiếng: “Nguy rồi! Bị phụ thân phát hiện rồi!”
Thị vệ biến sắc, bất chấp mọi thứ nắm lấy cổ tay của tiểu thư, “Chạy mau!”
Hai người vừa quay đầu, “Bộp” một tiếng, ánh lửa sáng rực,
Người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc đứng chắp tay sau lưng, trừng mắt nhìn đôi uyên ương trẻ tuổi.
……..
Cảnh tiếp theo là màn đối đáp giữa Mục Noãn Tô và Vưu Vưu.
Tiểu thư bị giam giữ, cả ngày đau buồn không vui. Nha hoàn đến xem nàng, còn nói cho nàng biết thị vệ kia đã bị đuổi đi, ngày sau nàng sẽ phải gả cho tướng quân ở thành bắc, thuyết phục tiểu thư khiến cho nàng thông suốt, an tâm gả cho tướng quân, sau này vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết.
Mỗi lần Vưu Vưu nói thêm một câu, sắc mặt Mục Noãn Tô lại trắng bệch thêm một phần.
Đợi Vưu Vưu đi rồi, mặt cô không còn miếng máu nào, cả người trông như trên đời không còn gì hứng thú nữa.
Sau một màn độc thoại, vai Mục Noãn Tô run run, nhỏ giọng khóc thút thít, tâm trạng sa sút, cô khóc càng ngày càng to hơn, cuối cùng đến khản cả giọng.
Cô vừa khóc vừa bò lên cái ghế đẩu trước bàn trang điểm, nhìn sắc mặt trắng bệch của mình trong gương, cô dần dần ngừng khóc, nhíu mày suy ngẫm.
Dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, thần sắc Mục Noãn Tô dần buông lỏng thản nhiên hơn, tay phải chậm rãi giơ lên hướng về cây trâm cài trên búi tóc của mình.
Cùng với tiếng nhạc nền buồn bã, Mục Noãn Tô chợt rút cây trâm ra, mái tóc đen nhánh thoáng chốc rũ xuống, bay một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
Cô đặt cây trâm vào trước lồng ngực của mình, hé miệng trước gương, thầm nói một câu: “Hẹn gặp lại.”
Âm nhạc bỗng dưng thay đổi, Mục Noãn Tô dùng sức đâm cây trâm vào lồng ngực mình.
Cái ghế nhẹ lắc lư, cả người cô ngã xuống nền đất.
Trong nháy mắt, cô dường như có thể nghe thấy bên dưới khán đài truyền đến tiếng thở dồn dập cùng tiếng kinh hô.
Sân khấu tối sầm, tấm màn buông xuống, phần diễn của cô đã xong.
*
Tuy cảnh diễn của Mục Noãn Tô dài đằng đẳng, nhưng trên thực tế thời gian rất ngắn.
Sau khi hoàn thành cảnh diễn của mình cũng không có chuyện gì làm, chỉ cần chờ đến cuối vở diễn đi lên cùng các bạn diễn cúi chào cảm ơn là được rồi.
Trong lúc chờ đợi, cô nhận được tin nhắn của Hoắc Chi Châu.
[Sau khi buổi tiệc mừng năm mới kết thúc bữa tiệc tối có mặt em không?]
Bữa tiệc tối gì?
Mục Noãn Tô sững sờ, cô căn bản không biết đến.
[Không có. Em không biết có bữa tiệc.]
Hoắc Chi Châu: [Lãnh đạo của bọn em nói có sinh viên khoa diễn xuất tham gia.]
Mục Noãn Tô nhìn thấy tin nhắn, lập tức hiểu rõ.
Sinh viên khoa diễn xuất, còn không phải là Mạnh Nhứ sao.
Khó trách hôm nay cô ta lại hưng phấn như vậy, hóa ra cô ta đã sớm chuẩn bị rồi, có thể cùng đám người của Hoắc Chi Châu đi dùng bữa tối mà.
[Muốn đi không]
Hoắc Chi Châu hỏi cô.
Muốn đi cái đầu.
Sinh viên nữ thanh thuần cùng đám thương nhân vô lương tâm đầy mùi tiền kia, có chuyện gì tốt đẹp?
Nghĩ đến bộ dạng tràn đầy sắc xuân của Mạnh Nhứ, Mục Noãn Tô không khỏi tức giận.
[Không đi!]
Hoắc Chi Châu: [Ừ.]
Mục Noãn Tô: [Cũng không cho anh đi.]
Cô tức giận gửi qua một tin nhắn. Vài giây sau cô lại cảm thấy mình chẳng phải quản hơi rộng rồi sao, Hoắc Chi Châu với tư cách là khách được mời tham gia buổi tiệc là chuyện bình thường mà.
Đầu ngón tay dừng trên nút “Thu hồi”, đang do dự có nên thu hồi hay không, Hoắc Chi Châu đã trả lời
[Được.]
Chỉ với một chữ ngắn gọn, đầu ngón tay của Mục Noãn Tô chợt có chút nóng lên, cô không khỏi vuốt màn hình xem lại ghi chép trò chuyện giữa hai người.
Hoắc Chi Châu không nói nhiều lắm, ngày thường đa số là gọi điện thoại, một đường xem đến cuối, anh nhắn chữ “Ừ” là nhiều nhất. Dường như bất luận cô nói cái gì, câu trả lời của anh vĩnh viễn không thay đổi, chính là một chữ “Ừ.”
Này, không đúng.
Bởi vì vấn đề muốn cô dọn về nhà, Hoắc Chi Châu không còn nói từ ừ nữa. Chẳng qua là tạm thời cái vấn đề này đã bị ném sang một bên mà thôi.
“Mục Noãn Tô! Chuẩn bị ra chào cảm ơn.” Trình Minh đứng ở phía cửa kêu một tiếng.
Cô đáp lời, vội vàng đặt điện thoại xuống, nhanh chóng chuẩn bị chạy lên sân khấu đứng cạnh những người khác.
Lúc này, hội trường truyền đến một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, màn biểu diễn kết thúc.
Trình Minh đứng một bên vội vàng ra hiệu, mọi người trên sân khấu cùng diễn viên chính đều cúi đầu chào cảm ơn.
Lại một lần nữa xuống sân khấu, vẻ mặt của mọi người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lần này biểu diễn thành công như vậy, gần như có thể nắm chắc việc bọn họ sẽ nhận được một giải thưởng.
Mạnh Nhứ cười đến vừa lòng đắc ý, nhận lấy sự tán thưởng của mọi người.
“Nhứ Nhi à, một lúc nữa cậu phải nắm bắt cơ hội khi dùng cơm nhé!” Trong lúc thay quần áo, Mục Noãn Tô nghe thấy bạn của Mạnh Nhứ nhỏ giọng nói.
Cô quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Mạnh Nhứ mím môi, nhẹ gật đầu, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
“Nếu quả thực được Hoắc Chi Châu nhìn trúng, tiền đồ của cậu sẽ sáng ngời.” Bạn của Mạnh Nhứ luôn miệng nhắc nhở.
Lời nói của bạn Mạnh Nhứ đã xác định suy đoán của Mục Noãn Tô: Quả nhiên Mạnh Nhứ chính là sinh viên nữ khoa diễn xuất.
Rốt cuộc Mục Noãn Tô không thể nhịn được nữa, tiến đến đứng trước mặt Mạnh Nhứ.
“Có chuyện gì sao?” Động tác của Mạnh Nhứ dừng lại, giương mắt nhìn cô. Hai người vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, rất ít khi giao thiệp với nhau.
“Hoắc Chi Châu đã kết hôn rồi, hy vọng cậu hiểu rõ.” Mục Noãn Tô lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu lạnh lùng.
Sắc mặt Mạnh Nhứ lập tức trắng hồng một mảnh, có chút xấu hổ.
“Kết hôn thì không thể quen biết nhau sao?” Sau vài giây, Mạnh Nhứ kịp phản ứng lại, phản kích, “Anh ta là ông chủ của Hòa Húc, tôi muốn quen biết anh ta thì có gì sai?”
“Chỉ là quen biết thôi sao?” Ánh mắt Mục Noãn Tô sắc bén nhìn về phía cô ta, gặng hỏi: “Vậy cậu xấu hổ cái gì? Thẹn thùng cái gì? Nếu như anh ấy muốn quy tắc ngầm với cậu cậu sẽ từ chối sao?”
Bị nói trúng tim đen, Mạnh Nhứ thẹn quá hóa giận: “Liên quan gì đến cậu?”
Mục Noãn Tô lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, “Còn không phải tớ sợ cậu làm mất mặt trường học dưới danh nghĩa ‘Hoa khôi giảng đường đại học A’ à, chẳng phải tớ đang có lòng tốt nhắc nhở cậu đấy sao?”
Mạnh Nhứ lập tức nổi giận đến mặt đỏ bừng.
Từ lúc hai người bước vào trường học, mọi người đối với việc hoa khôi giảng đường này không ngừng tranh luận. Cô nói như vậy, rõ rành chính là đang cười nhạo danh xưng hoa khôi giảng đường dán trên mặt mình.
Bạn của cô ta đứng ở một bên kéo góc áo của cô ta, nhỏ giọng thúc giục: “Đừng nhiều lời với cậu ta. Chúng ta mau tranh thủ thời gian quay về ký túc xa thu thập một chút.”
Mạnh Nhứ oán hận liếc nhìn cô, rồi cùng bạn của mình vội vàng rời đi.
Mục Noãn Tô thở dài, cầm lấy trang phục đã thay bước ra khỏi cửa sau của hội trường.
Đi qua một ngã tư, Hoắc Chi Châu đã đậu xe ở đó chờ cô.
Mục Noãn Tô thuần thục mở cửa xe ra, ngồi vào ghế sau.
Hoắc Chi Châu vươn tay ôm cô vào trong lòng mình.
Một giây sau, anh vội cúi đầu, hôn lên đôi môi mà anh đã thèm khát trước khi cô lên biểu diễn.
Bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, khi vỡ diễn bắt đầu, nhìn thấy cô xuất hiện trong trang phục màu xanh lá cây, trái tim của anh chợt rung động.
Cô vốn đã xinh đẹp, khi trang điểm lên sân khấu càng lộng lẫy hơn. Lúc nhìn thấy một màn tự sát của cô, trái tim anh đột nhiên ngừng đập trong một giây, muốn lập tức chạy lên sân khấu ôm lấy người con gái mảnh mai xanh xao kia.
Hiện giờ cuối cùng anh cũng đã được ôm như ý nguyện, anh không còn muốn nhẫn nhịn nữa, chỉ muốn trút hết tất cả cảm xúc cùng ham muốn.
Mục Noãn Tô cảm thấy cánh tay đang giam cầm mình càng ngày càng siết chặt, môi và lưỡi đều bị anh một mực chiếm lấy, không khí càng ngày càng loãng, sắp thở không nổi.
Cô nhỏ giọng “Nức nở” hai tiếng, muốn nghiêng đầu qua một bên để có thêm không gian thở.
Thế nhưng vô dụng thôi, sự kháng cự nhỏ của cô khiến anh càng thêm táo bạo cướp đoạt.
Về đến nhà, anh không thể chờ được nữa bế cô lên lầu, đặt cô trên giường.
“Không được…..” Lời nói của Mục Noãn Tô bị chặn lại, mơ hồ không rõ.
Phát hiện được ý đồ của anh, cô càng kịch liệt phản kháng, “Không, không được…..”
Hoắc Chi Châu mắt điếc tai ngơ, mãi đến khi bản thân chạm vào một thứ đồ gì đó, anh mới dừng lại, sắc mặt thật khó coi.
Mục Noãn Tô nhịn không được, nhìn khuôn mặt của anh cười “Ha ha.”
Hoắc Chi Châu không tức giận, cúi đầu cắn chóp mũi cô, “Buồn cười lắm sao?”
“Không phải em cố ý. Ai bảo anh vẫn luôn không cho em nói chuyện?” Cô nhiều lần muốn nói đều bị anh dùng miệng chặn lại, căn bản không kịp mở miệng.
“Lúc nào thì hết?” Hoắc Chi Châu hôn cô, “Muốn chồng của em kìm nén đến chết à?”
Mục Noãn Tô thầm tính toán một phen, “Ngày mai hoặc ngày mốt….”
Việc này giống như dự báo thời tiết, không nhất định chính xác, đến lúc đó hãy nói sau.
Nhìn thấy dục vọng quay cuồng trong mắt Hoắc Chi Châu, Mục Noãn Tô nghĩ đến có chút sợ hãi.
“Anh không tham gia buổi tiệc tối, không sao chứ?” Cô tìm chủ đề khác muốn chuyển lực chú ý của Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu trở mình, lên tiếng, “Không sao.”
Nhìn bộ dạng anh rõ ràng vẫn còn chưa được giải tỏa, không hiểu sao Mục Noãn Tô có chút áy náy, “Vậy, em làm chút gì đó cho anh ăn nhé! Đền bù cho anh một bữa cơm.”
“Em biết nấu cơm?” Trong ánh mắt Hoắc Chi Châu tràn đầy hoài nghi. Nhìn dáng vẻ mười đầu ngón tay không dính nước xuân của cô, trông thế nào cũng không giống người biết nấu ăn.
Mục Noãn Tô hừ nhẹ một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, “Đêm nay bổn tiểu thư sẽ cho anh mở rộng tầm mắt!”
Cô xoay người xuống giường, “Chúng ta hẹn gặp lại ở phòng ăn.”
Lúc Hoắc Chi Châu thay quần áo xong đi xuống lầu, Mục Noãn Tô bưng món ăn đã làm xong lên.
Hoắc Chi Châu nhìn cái tô đặt trên bàn ăn, dở khóc dở cười.
Cái cô gọi là mở rộng tầm mắt, chính là một tô mì ăn liền?
“Em nói anh nghe nè, đây không phải là một tô mì ăn liền bình thường.” Mục Noãn Tô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Hả?” Hoắc Chi Châu nhướng mày, mang vẻ mặt xin lắng tai nghe chi tiết.
“Đây là em dựa theo công thức trên mạng, nó ngon gấp 100 lần so với mì gói thông thường!” Mục Noãn Tô ngoài miệng nói nghe hay lắm, nhưng trong nội tâm lại bồn chồn.
Cô nơi nào biết nấu những món như vậy? Chẳng qua là mạnh miệng nói thôi, làm thế nào cũng muốn tỏ vẻ một chút. Nghĩ tới nghĩ lui nhớ đến khoảng thời gian trước công thức nấu mì gói này rất lưu hành trên mạng, bản thân mình còn share nó. Vì vậy cô vào Weibo tìm thấy công thức và làm theo một lần.
Hoắc Chi Châu cong môi, ngồi xuống gắp một đũa cho vào miệng.
“Ừ, ngon thật.” Anh mỉm cười, tiếp tục ăn.
Mục Noãn Tô nhìn thấy dáng vẻ như thể đang dỗ dành một đứa con nít của anh, cảm giác chột dạ bộc phát. Có món ngon nào Hoắc Chi Châu chưa từng ăn qua, có một loại cảm giác quảng cáo giả dối để khoa trương món mì gói mà cô nấu.
“Hoắc Chi Châu, năm mới sắp đến rồi. Anh có nguyện vọng gì không?” Cô hai tay chống cằm ngồi đối diện anh, vẻ mặt chân thành quan sát anh, dường như muốn giúp anh thực hiện nguyện vọng.
Hoắc Chi Châu đặt đũa xuống, chậm rãi cầm khăn lau miệng.
“Nguyện vọng của anh –” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, môi mỏng khẽ mở ra: “Hằng năm vào thời điểm này, em vẫn sẽ hỏi lại anh câu hỏi này.”
————-//—–//————
*Editor: Chợt nhớ đến một câu “Lấy đúng người bạn sẽ là công chúa.”