Cô Bé Mù - Tô Mã Lệ
Chương 29: Uống ngon không
Tiết tự học kết thúc, Tô Nhuyễn còn chưa lấy lại tinh thần từ lời nói của Kha Tùng Ứng.
Cô sờ vành tai, có chút nóng.
Buổi sáng có tiết tiếng Anh, giáo viên phát bài thi xuống, cho cả lớp làm bài trắc nghiệm nhỏ.
Tô Nhuyễn có điểm là điểm đọc viết, có thể mang tai nghe nghe đọc, chỉ là không thể một mình điền đáp, cho nên lúc kiểm tra đều có giám thị chuyên môn ở bên cạnh trợ giúp.
Ngoài ra, bài trắc nghiệm nhỏ này bắt chước đề thi nào đó, cô đều viết ở trên bài thi, không chỉ một đáp án.
Tiết học thứ hai kết thúc, giáo viên cùng một loạt học sinh đi lên trước thu bài.
Kha Tùng Ứng nhướng lông mày đứng lên, cầm lấy bài thi của chính mình nghênh ngang đi lên trước thu bài, tư thế kia, không biết còn tưởng rằng xã hội đen lại đây thu tiền bảo kê.
Khi đến chỗ Tô Nhuyễn thu bài, anh đem bài của mình cùng bài cô đặt lên nhau, khi tay vừa thu bài xong, đốt ngón tay thon dài như có như không cọ vào dưới cằm cô.
Tô Nhuyễn đỏ mặt lên, không dám nói gì, chỉ cắn môi ngồi bất động tại chỗ của mình.
Kha Tùng Ứng thu bài thi xong đưa đến bục giảng, khi trở về nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, khóe môi cong lên, trên mặt đều ý cười, kia cười mang theo vài phần ngạo mạn, càng thêm đẹp trai, các nữ sinh trong lớp nhìn đến đứng hình, nhịn không được lặng lẽ cúi đầu đỏ mặt.
Có Kha Tùng Ứng ở đây, hầu như trong lớp không ai dám bắt nạt Tô Nhuyễn, ngay cả khi cùng cô nói chuyện đều cảm thấy sau lưng như có một tầm mắt nóng hổi đang nhìn chằm chằm mình, khiến cho cả lớp không ai dám đứng trước mặt Tô Nhuyễn.
Những người đã từng kêu Tô Nhuyễn là nhỏ mù cũng không dám một lần nữa kêu lại, rốt cuộc mọi người đều đã chứng kiến khi Kha Tùng Ứng đánh nhau đều là loại không muốn sống nữa, không ai dám lại khiêu khích.
Chỉ là Tô Nhuyễn vẫn là không dám đi toilet trong trường.
Suốt bốn tiết học, cô vẫn luôn ngồi tại chỗ không đứng dậy.
Kha Tùng Ứng lái xe đưa cô về nhà, khi đến cửa hỏi cô “Đợi lát nữa ăn cơm xong, anh tới đón em?”
Phía sau tai Tô Nhuyễn đỏ lên “Cậu muốn làm gì?”
Kha Tùng Ứng quay đầu nhìn cô một cái “Mời em uống nước mơ chua.”
“Không cần.” Tô Nhuyễn nhẹ giọng từ chối.
Kha Tùng Ứng khảy chuông “Đợi lát nữa anh tới đây đón em.”
Tô Nhuyễn: “……”
Khi cô ăn cơm, bên tai vẫn còn hồng.
Cơm nước xong, cô đi rửa tay, vài lần sờ đến bàn chải đánh răng, lại thả xuống.
Cố Á Thu thấy cô ở toilet rửa tay đến nửa ngày, liền đi vào hỏi “Làm sao vậy?”
“Không có gì, con đi trường học nghỉ trưa.” Tô Nhuyễn cầm gậy dẫn đường đi ra ngoài.
Kha Tùng Ứng đã chờ ở giao lộ, thấy cô đi lại, ngồi trên xe máy hô một tiếng “Tiểu tổ tông, nơi này!”
Tô Nhuyễn tìm nơi có giọng nói qua đi, nhỏ giọng nói “Kha Tùng Ứng, cậu không thể…… Như vậy.”
“Anh bảo đảm.” Kha Tùng Ứng thò đầu qua, hơi thở phả trên mặt cô, hơi thở Coca tươi mát, bị gió thổi vào chóp mũi, hô hấp Tô Nhuyễn đều tỏa ra mùi ngọt ngào.
Từ trên xe máy xuống, Tô Nhuyễn bị Kha Tùng Ứng dẫn đi vào trong, cô tránh né, nhưng lại không tránh khỏi tay anh được, bị anh một đường kéo đến sô pha ngồi xuống.
“Nước mơ chua.” Anh lấy một ly nước mơ chua đặt vào trong tay cô “Uống đi.”
Tô Nhuyễn ngoan ngoãn uống nước.
“Uống ngon không?” Anh hỏi.
Tô Nhuyễn gật gật đầu.
“Cho anh uống thử.” Kha Tùng Ứng cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mút, đầu lưỡi đảo quanh hàm răng cô, đem nước mơ chua trong khoang miệng liếm sạch đến không còn một giọt.
Tô Nhuyễn mặt đỏ tai hồng giãy giụa “Kha Tùng Ứng……”
Anh giữ chặt tay cô đặt trên sô pha, cúi người lại gần, đè lên người cô, ngậm lấy môi cô lưỡi liếm láp mút cắn, hô hấp nặng nề đến lợi hại.
Tô Nhuyễn bị hôn đến cả người mềm nhũn, cô dựa lưng vào sô pha, cả người bị anh ôm vào trong ngực, bị hôn đến hơi ngưỡng mặt lên, hô hấp dồn dập. Tiếng hôn môi phát ra rõ ràng truyền đến tai, phía dưới của cô cơ hồ có nước tiết ra.
Kha Tùng Ứng cách áo đồng phục đặt tay lên ngực cô, giọng nói bị kiềm chế đến nổi chỉ còn hơi thở “Anh không vói vào trong, chỉ như vậy sờ, được không?”