Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi
Chương 64: Gọi Bác
Túi đựng đồ ăn ngoài và vỏ bia rượu vẫn chưa được dọn dẹp, căn phòng ngập tràn mùi khó chịu.
Đây là lần đầu tiên Chúc Ôn Thư say rượu, bây giờ đầu vẫn đau nhức. Ngửi thấy mùi nồng nặc này, cô yên lặng chốc lát.
Thật ra Chúc Ôn Thư không hiểu lời của Ứng Phi và Thi Tuyết Nhi có ý gì, nhưng cũng không sao cả, tóm lại hiện tại hai người đó đã biết tất cả, nên cô không cần suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Lát sau, Chúc Ôn Thư bình tĩnh ngẩng đầu.
"Lệnh Sâm nói đồng ý."
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Ứng Phi và Thi Tuyết Nhi há hốc miệng, chỉ có ánh mắt miễn cưỡng nhìn theo động tác của Chúc Ôn Thư.
Sau khi cởi áo khoác, cô bắt đầu thu dọn rác trong phòng.
Chúc Ôn Thư nhặt hết lon lăn lốc trên mặt đất ném vào thùng rác, buộc túi rồi xách ra ngoài. Khi đi ngang qua Thi Tuyết Nhi, cổ tay áo cô chợt bị kéo lại.
"Thật sự...giống như...những gì tôi thấy sao?"
Chúc Ôn Thư để túi rác cạnh cửa, sau đó tiếp tục dọn bàn ăn, cô quay lưng với hai người họ rồi nói: "Đúng vậy."
Hồi lâu vẫn không có tiếng động, khi dọn dẹp xong, Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn, Ứng Phi và Thi Tuyết Nhi vẫn bất động giữ nguyên tư thế nhìn chằm chằm cô.
Chúc Ôn Thư ngẫm nghĩ, nói: "Tôi chính là bạn học tằm nhỏ."
"..."
Ứng Phi đang định lên tiếng, Thi Tuyết Nhi ở bên cạnh lại trợn mắt, ngã xuống.
-
Thi Tuyết Nhi bất tỉnh đã dọa Chúc Ôn Thư kinh hồn bạt vía.
Chúc Khải Sâm không ở Giang Thành, mà bây giờ cô không dám gọi Lệnh Sâm tới giúp, cuối cùng chỉ có thể quyết định đưa cô nàng tới bệnh viện luôn.
Cũng may sau khi cô và Ứng Phi luống cuống tay chân đưa Thi Tuyết Nhi xuống lầu tới bệnh viện, cô nàng đã tỉnh lại.
Chịu kích thích cũng là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Thi Tuyết Nhi có bệnh tụt huyết áp, cả đêm say rượu cộng với việc không ăn gì để bụng trống rỗng, nên cơ thể cô nàng đã không chống đỡ được nữa.
Phòng khám gần đó không có người, sau khi được truyền glucose, Thi Tuyết Nhi nằm trên giường bệnh kích động không nói lên lời, cô nàng cầm tay Chúc Ôn Thư khóc lóc, hệt như người sắp chết.
Khi lượng đường trong cơ thể đã đạt mức tiêu chuẩn, Thi Tuyết Nhi bắt đầu vừa khóc vừa cười vô cớ, cuối cùng không đầu không đuôi nói bản thân tuyệt đối không có suy nghĩ linh tinh với Lệnh Sâm, lúc ấy chỉ đang chém gió thôi, về sau cô nàng muốn làm chị em thân thiết không chung huyết thống cùng Chúc Ôn Thư.
Ngay cả người bình thường hướng nội như Ứng Phi cũng bị cô nàng cảm hoá, lời thốt ra lộn xộn, nói mình tức giận mắng chửi Lệnh Sâm chỉ là vì Diệp Thiệu Tinh mãi không vượt qua anh, cô ấy đã xoá hết tất cả các bài đăng trên Weibo rồi nên mong Lệnh Sâm đừng đâm đơn kiện tội phỉ báng ra toà.
Trong lúc nói, Thi Tuyết Nhi xen vào hai câu, Ứng Phi không chịu yếu thế cũng đáp trả lại.
Hai người bạn một câu tôi một câu, làm cho y tá liên tục đi tới hỏi xem có chuyện gì.
Chúc Ôn Thư cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, đồng thời nhận ra trực giác của bản thân không hề sai, hai người này mà biết sự thật thì kiểu gì cũng khiến người khác không thể chống đỡ.
Mãi đến khi truyền xong, Chúc Ôn Thư mới trấn an được một fan một anti fan này.
Hiện tại đã là đêm khuya, sau khi đưa Thi Tuyết Nhi về, Chúc Ôn Thư và Ứng Phi cũng chẳng còn sức lực, hai người yên lặng về nhà.
Quét dọn lại phòng xong, trước khi ai về phòng người đấy, Ứng Phi kéo cửa, chỉ để chừa một khe hở nhỏ.
"Mình còn câu hỏi cuối cùng muốn hỏi cậu."
Chúc Ôn Thư quay đầu: "Gì thế."
Ứng Phi: "Trên mạng nói Lệnh Sâm có con trai, là thật hay giả thế?"
Chúc Ôn Thư: "?"
Ứng Phi sững sờ, cúi đầu nhìn bụng Chúc Ôn Thư.
"Không phải do cậu sinh chứ?"
Chúc Ôn Thư: "..."
-
Vì Thi Tuyết Nhi bị ốm, nên tối nay Chúc Ôn Thư không thể soạn bài.
Vài ngày sau Chúc Ôn Thư gấp rút chạy đua, cuối cùng trong hai ngày của năm cũ, cô đã hoàn thành khoá học trực tuyến đại chúng và tài liệu học, sau đó cô dọn đồ đạc quay về Hối Dương.
Chúc Ôn Thư có một người cậu ruột, hằng năm hai gia đình thường thay phiên nhau tới nhà đối phương ăn cơm tất niên, năm nay đến lượt nhà cô mời khách.
Hơn 6 giờ tối, ba và bà bận rộn ở trong bếp.
Khi Chúc Ôn Thư nhận được cuộc gọi video của Lệnh Sâm, cô đang chơi với cháu trai ở phòng khách.
Thấy trong nhà hơi ồn, Chúc Ôn Thư định ra ban công nghe điện thoại.
Ai ngờ đứa cháu nhỏ lại không chịu, nên cô đành phải ôm nhóc tới ban công ngồi cùng.
"Anh không phải lên sân khấu à?"
Video được kết nối, đứa cháu nhỏ ngồi trong lòng Chúc Ôn Thư liên tục cựa quậy, cô luống cuống tay chân ôm cậu bé, không kịp nhìn kỹ màn hình.
Mãi đến khi có âm thanh truyền tới từ điện thoại, Chúc Ôn Thư mới quay mặt chăm chú nhìn anh.
Trong màn hình, Lệnh Sâm chỉ để lộ nửa người trên, anh mặc một bộ vest màu đen trắng, stylish đang ở phía sau làm tóc, thỉnh thoảng stylish đó lại vụng trộm liếc nhìn điện thoại của người trước mặt.
Chỉ hai ba giây sau, mấy nhân viên cũng chạy tới xem, còn có cả diễn viên mà Chúc Ôn Thư thấy rất quen mặt.
Lệnh Sâm không để ý xung quanh mình có nhiều người như vậy, tới tận khi thấy Chúc Ôn Thư không tự nhiên ho khan một tiếng, anh mới nhìn ra phía sau.
Vừa quay đầu, quần chúng vây xem lập tức tản hết, stylish cũng tiếp tục làm tóc, chỉ có diễn viên kia mỉm cười vẫy tay chào người trong điện thoại.
"Anh đang ở hậu trường, sắp lên sân khấu rồi."
Nói xong, Lệnh Sâm thấy không thoải mái, nâng tay tháo cà vạt.
Thật ra lúc làm việc Lệnh Sâm không thích mặc vest, anh hay mặc áo hoodies rộng thùng thình hơn.
Nhưng Chúc Ôn Thư cảm giác khi mặc vest, trông anh rất đĩnh trực trang trọng, có thể tôn lên đường nét rõ ràng, đồng thời làm tăng thêm sự tự tin và nổi bật.
Đặc biệt là lúc nới lỏng cà vạt...
Đáng tiếc Lệnh Sâm mới tháo được một nửa, stylish đã lập tức ngăn lại, bảo anh đừng tháo lung tung.
Lệnh Sâm mím môi, bất đắc dĩ hạ tay xuống.
"Chưa ăn cơm à?"
Anh hỏi.
"Bây giờ ăn, thức ăn dọn hết lên rồi."
Đang nói chuyện, Chúc Ôn Thư thấy Lư Mạn Mạn đưa cho Lệnh Sâm một cốc cà phê đen.
"Anh chưa ăn cơm sao?"
"Chưa ăn được mấy."
Lệnh Sâm uống hai ngụm cà phê, sau đó nói: "Anh lấy cái này để cứu mạng đấy."
"Sao anh không ăn thêm? Hôm nay chính là..."
Chúc Ôn Thư nói được một nửa, đột nhiên dừng lại thở dài.
Có lẽ anh không có cảm giác cùng nhau đón Tết, bữa cơm tất niên cũng là bữa cơm vội vã của công việc. Nếu đổi lại là cô, cô cũng không muốn ăn.
"Em làm gì thế?"
Lệnh sâm nhìn vẻ mặt đau lòng của Chúc Ôn Thư, cười nói: "Anh chỉ sợ ăn no..."
Chúc Ôn Thư ngước mắt lên: "Hả?"
"Lên sân khấu sẽ nấc cụt."
"..."
Chúc Ôn Thư cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn vừa ôm cháu trai vừa cười phá lên.
"Hôm nay anh phải diễn tiểu phẩm à?"
"Nếu em muốn, anh chuyển nghề cũng được". Trong màn hình, Lệnh Sâm nói: "Nhưng mà người khác pha trò làm nhân dân cả nước vui vẻ, còn anh, anh chỉ pha trò làm em vui vẻ thôi."
Chúc Ôn Thư không để ý tới anh nữa, cô cười một lúc, đột nhiên đứa cháu trong lòng lên tiếng hỏi: "Bác ơi, anh này là ai thế?"
Chúc Ôn Thư chợt ngẩng đầu, nhéo mặt đứa cháu mình.
"Sao con gọi bác là bác mà lại gọi anh ấy là anh?"
Cô cũng không muốn chiếm lợi của Lệnh Sâm, chỉ là bỗng chợt cảm giác bản thân già đi thôi.
Cậu nhóc chớp mắt, không hiểu ý Chúc Ôn Thư.
"Vậy nên gọi anh là gì?"
Chúc Ôn Thư nhìn vào điện thoại, Lệnh Sâm đang nghiêng đầu, cười nhạt nhìn cô, trong mắt anh đã lộ sẵn đáp án.
Hai người nhìn nhau qua màn hình chốc lát, sau đó Chúc Ôn Thư kề sát xuống tai cậu nhóc ngồi trên đùi, nhỏ giọng nói: "Gọi bác."
Cậu nhóc ngây thơ không hiểu nhìn điện thoại, mãi sau vẫn không nói lời nào.
"Hả?"
Lệnh Sâm nhướng mày: "Gọi anh là gì thế?"
Lúc này, mợ ở phòng gọi Chúc Ôn Thư vào ăn cơm.
Vì thế cô thuận miệng nói: "Gọi anh."
Chúc Ôn Thư ngước mắt lên, thấy trong mắt Lệnh Sâm như có ý cười nhàn nhạt, vì thế cô lặp lại lần nữa: "Anh."
Cuộc gọi video bị tạm dừng do đường truyền mạng, giây cuối cùng, hình ảnh dừng lại lúc Lệnh Sâm quay mặt đi.
Nếu video không dừng lại, có lẽ Chúc Ôn thư sẽ không chú ý đến việc Lệnh Sâm đỏ mặt.
-
Vì nhiều người, nên bữa cơm tất niên kéo dài một tiếng rưỡi.
Đến khi ti vi chiếu màn ca múa khai mạc tiệc liên hoan tối, cả nhà mới lục đục chuyển từ bàn ăn ra phòng khách.
Mấy năm gần đây, chương trình tiệc tối ngày càng không hợp với những người có tuổi, đa số khách mời toàn là những ngôi sao trẻ họ không biết.
Chỉ có tiểu phẩm hài mới có thể khơi dậy phần nào sự nồng nhiệt chào đón của người lớn tuổi. Những tiết mục như ca múa ngày càng có xu hướng nhàm chán, mở lên cũng chỉ để đấy cho có, đại đa số đều cầm điện thoại canh sẵn cướp lì xì.
Cả phòng khách còn mình Chúc Ôn Thư nghiêm túc xem tivi, cô không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào khi ống kính lướt qua hàng ghế khách quý.
Hơn một tiếng sau, Lệnh Sâm lên sân khấu.
Đứa cháu nhỏ ôm bóng chạy lung tung trước tivi, liên tục che mất tầm nhìn, vì thế Chúc Ôn Thư gọi cậu bé tới rồi ôm vào lòng, nhóc dãy dụa thế nào thì cô cũng không buông tay.
Cuối cùng cậu bé từ bỏ, ngồi yên trong lòng Chúc Ôn Thư.
Khi nhìn về phía tivi, nhóc đột nhiên chỉ vào Lệnh Sâm rồi gọi: "Bác!"
Người lớn ở bên cạnh bị giọng nói này kéo sự chú ý, tất cả đều đồng loạt nhìn vào màn hình.
"Ôi, Gia Gia nhà chúng ta biết suy nghĩ cho bác quá mà". Mợ cười nói: "Chọn được bác rể rồi, phải bảo bác gái cháu cố gắng mới được."
Trong không khí náo nhiệt, Chúc Ôn Thư yên lặng, chăm chú nhìn màn hình, nở nụ cười híp mắt tươi rói.
Mẹ Chúc Ôn Thư ngẩng đầu khỏi chiếc điện thoại, bà liếc nhìn tivi, sau đó nhíu mày nói: "Đó không phải bạn thời cấp ba với con à? Tên Lệnh gì ý nhỉ?"
"Lệnh Sâm ạ."
Chúc Ôn Thư nói: "Sâm trong ngọc thạch."
"Mẹ biết, từng nghe giáo viên trường các con nói rồi."
Đứa cháu nhỏ vẫn hưng phấn gọi: "Bác rể! Bác rể kìa!"
Mẹ Chúc Ôn Thư vươn tay xoa đầu nhóc, sau đó trêu ghẹo nói: "Nếu thời cấp ba bác con cố gắng hơn chút, nói không trừng hiện tại người đó là bác rể con đấy."
"Bà nói gì với thằng bé thế."
Ba Chúc Ôn Thư nói tiếp: "Nếu cấp ba con gái mình dám yêu đương với người khác, bà lại không đánh gãy chân thằng con trai kia ngay đấy."
"Ông nói nhiều thế."
Mẹ Chúc Ôn Thư lườm một cái, sau đó đột nhiên quay đầu nháy mắt với Chúc Ôn Thư: "Lúc cấp ba có xảy ra chuyện gì không?"
"Không ạ."
Chúc Ôn Thư cười nói: "Thời cấp ba chúng con không thân."
Mẹ tiếc nuối "chẹp" một tiếng: "May là con di truyền vẻ ngoài của mẹ, thời cấp ba toàn bộ đám con trai trong lớp đều thích mẹ đấy."
"Vậy bây giờ mẹ..."
Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn mẹ mình: "Đi dụ dỗi anh ấy?"
"Con là giáo viên nhân dân, sao lại nói linh tinh gì thế?"
Mẹ chậm rãi quay đầu nhìn màn hình, khoé miệng không tự chủ được mà nở nụ cười: "Nếu có cơ hội, con cũng không phải không được."
"Không có đâu mẹ, anh ấy có bạn gái rồi."
Chúc Ôn Thư nói.
"Thôi bỏ."
Mẹ lắc đầu, chuyên tâm xem ti vi: "Tiếc thật, rõ ràng có cơ hội mà, cuối cùng lại để củ cải trắng nõn đẹp trai như thế bị con heo khác ủi đi mất."
"....Mẹ."
Khoé miệng Chúc Ôn Thư co rút: "Con chính là con heo đó."
-
12 giờ 30 đêm, tiệc tối kết thúc bằng màn đồng ca.
Cậu và mợ đã đưa đứa nhỏ về nhà từ lúc chưa đến 10 giờ, ông ngoại bà ngoại, ông nội bà nội cũng về ngay sau đó, trong nhà chỉ còn lại ba người.
Sau khi Hối Dương cấm pháo hoa, đêm giao thừa hằng năm đều rất yên tĩnh, chỉ có vùng ngoại ô xa xôi mới có thể bắn pháo hoa.
Chúc Ôn Thư dựa vào cửa sổ ngắm những bông pháo hoa rực rỡ ẩn hiện phía chân trời, điện thoại liên tục nhận được tin nhắn mới, hầu như tất cả đều là tin nhắn chúc phúc từ các nhóm.
Qua chốc lát, dưới sự thúc giục của ba mẹ, Chúc Ôn Thư trở về phòng.
Đêm nay bài đăng trên vòng bạn bè vô cùng nhiều, Chúc Ôn Thư lướt rất lâu mới thấy bài đăng từ hơn hai tiếng trước của mẹ.
【Mẹ yêu: Con rể tôi! (icon đeo kính râm) (icon đeo kính râm) (icon đeo kính râm)】
Kèm theo đó là tấm ảnh chụp Lệnh Sâm trong ti vi.
Phía dưới có vài bình luận mà Chúc Ôn Thư có thể đọc được.
【Dì Vương Hồng: Ôi chao, chúng ta gặp cùng con rể rồi.】
【Mẹ yêu trả lời dì Vương Hồng:???】
【Mợ Trần Phi Yến: Con gái nhà em bảo đây là con rể em.】
【Mẹ yêu: Trả lời một thể, đây thực sự là con rể tôi!! Thư Thư nhà tôi bảo qua thời gian nữa sẽ đưa cậu ấy về nhà ăn cơm.】
Chúc Ôn Thư lăn lộn trong chăn, sau đó gối đầu lên gối, gọi cho Lệnh Sâm.
Lần đầu tiên không ai nghe, lát sau anh mới gọi lại.
"Xong rồi à?"
Chúc Ôn Thư hỏi.
"Ừm."
Bên đầu kia điện thoại rất ồn ào, Lệnh Sâm nói: "Nói chuyện với mấy tiền bối rồi về."
"Anh về đâu thế?"
"Khách sạn."
Nghe thấy hai chữ này, đột nhiên Chúc Ôn Thư cảm thấy hơi khó chịu.
Cô chưa từng ở khách sạn một mình, cho dù là có người ở cùng, chỉ là khi tưởng tượng trong đêm đoàn viên như hôm nay, Lệnh Sâm vẫn một mình, cô lại thấy bứt rứt.
"Lệnh Sâm."
"Hửm."
"Ba em nấu ăn rất ngon."
Chúc Ôn Thư trở mình, chậm rãi nói: "Mẹ em làm thịt heo chiên giòn cũng rất thơm."
Lệnh Sâm không hiểu ý của cô, nhưng vẫn yên lặng lắng nghe.
"Ông nội em uống rượu vào rất thích hát, mặc dù hát cực kỳ khó nghe."
"Em còn có một đứa cháu nhỏ, hôm nay anh gặp rồi, rất đáng yêu."
"Họ hàng nhà em đều rất tốt, cậu mợ cũng rất hiền, họ coi em như con gái ruột."
"Ừm."
Lệnh Sâm: "Anh có thể cảm nhận được."
"Cho nên..."
Chúc Ôn Thư cho rằng ý nghĩ này của mình khá đột ngột, nên thanh âm nhỏ hệt như tiếng muỗi kêu: "Ngày này năm sau, anh tới em đón Tết đi."
____________
Xem ra Xuân Vãn sang năm sẽ tổ chức ở nhà cô giáo Chúc.
Đây là lần đầu tiên Chúc Ôn Thư say rượu, bây giờ đầu vẫn đau nhức. Ngửi thấy mùi nồng nặc này, cô yên lặng chốc lát.
Thật ra Chúc Ôn Thư không hiểu lời của Ứng Phi và Thi Tuyết Nhi có ý gì, nhưng cũng không sao cả, tóm lại hiện tại hai người đó đã biết tất cả, nên cô không cần suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Lát sau, Chúc Ôn Thư bình tĩnh ngẩng đầu.
"Lệnh Sâm nói đồng ý."
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Ứng Phi và Thi Tuyết Nhi há hốc miệng, chỉ có ánh mắt miễn cưỡng nhìn theo động tác của Chúc Ôn Thư.
Sau khi cởi áo khoác, cô bắt đầu thu dọn rác trong phòng.
Chúc Ôn Thư nhặt hết lon lăn lốc trên mặt đất ném vào thùng rác, buộc túi rồi xách ra ngoài. Khi đi ngang qua Thi Tuyết Nhi, cổ tay áo cô chợt bị kéo lại.
"Thật sự...giống như...những gì tôi thấy sao?"
Chúc Ôn Thư để túi rác cạnh cửa, sau đó tiếp tục dọn bàn ăn, cô quay lưng với hai người họ rồi nói: "Đúng vậy."
Hồi lâu vẫn không có tiếng động, khi dọn dẹp xong, Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn, Ứng Phi và Thi Tuyết Nhi vẫn bất động giữ nguyên tư thế nhìn chằm chằm cô.
Chúc Ôn Thư ngẫm nghĩ, nói: "Tôi chính là bạn học tằm nhỏ."
"..."
Ứng Phi đang định lên tiếng, Thi Tuyết Nhi ở bên cạnh lại trợn mắt, ngã xuống.
-
Thi Tuyết Nhi bất tỉnh đã dọa Chúc Ôn Thư kinh hồn bạt vía.
Chúc Khải Sâm không ở Giang Thành, mà bây giờ cô không dám gọi Lệnh Sâm tới giúp, cuối cùng chỉ có thể quyết định đưa cô nàng tới bệnh viện luôn.
Cũng may sau khi cô và Ứng Phi luống cuống tay chân đưa Thi Tuyết Nhi xuống lầu tới bệnh viện, cô nàng đã tỉnh lại.
Chịu kích thích cũng là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Thi Tuyết Nhi có bệnh tụt huyết áp, cả đêm say rượu cộng với việc không ăn gì để bụng trống rỗng, nên cơ thể cô nàng đã không chống đỡ được nữa.
Phòng khám gần đó không có người, sau khi được truyền glucose, Thi Tuyết Nhi nằm trên giường bệnh kích động không nói lên lời, cô nàng cầm tay Chúc Ôn Thư khóc lóc, hệt như người sắp chết.
Khi lượng đường trong cơ thể đã đạt mức tiêu chuẩn, Thi Tuyết Nhi bắt đầu vừa khóc vừa cười vô cớ, cuối cùng không đầu không đuôi nói bản thân tuyệt đối không có suy nghĩ linh tinh với Lệnh Sâm, lúc ấy chỉ đang chém gió thôi, về sau cô nàng muốn làm chị em thân thiết không chung huyết thống cùng Chúc Ôn Thư.
Ngay cả người bình thường hướng nội như Ứng Phi cũng bị cô nàng cảm hoá, lời thốt ra lộn xộn, nói mình tức giận mắng chửi Lệnh Sâm chỉ là vì Diệp Thiệu Tinh mãi không vượt qua anh, cô ấy đã xoá hết tất cả các bài đăng trên Weibo rồi nên mong Lệnh Sâm đừng đâm đơn kiện tội phỉ báng ra toà.
Trong lúc nói, Thi Tuyết Nhi xen vào hai câu, Ứng Phi không chịu yếu thế cũng đáp trả lại.
Hai người bạn một câu tôi một câu, làm cho y tá liên tục đi tới hỏi xem có chuyện gì.
Chúc Ôn Thư cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, đồng thời nhận ra trực giác của bản thân không hề sai, hai người này mà biết sự thật thì kiểu gì cũng khiến người khác không thể chống đỡ.
Mãi đến khi truyền xong, Chúc Ôn Thư mới trấn an được một fan một anti fan này.
Hiện tại đã là đêm khuya, sau khi đưa Thi Tuyết Nhi về, Chúc Ôn Thư và Ứng Phi cũng chẳng còn sức lực, hai người yên lặng về nhà.
Quét dọn lại phòng xong, trước khi ai về phòng người đấy, Ứng Phi kéo cửa, chỉ để chừa một khe hở nhỏ.
"Mình còn câu hỏi cuối cùng muốn hỏi cậu."
Chúc Ôn Thư quay đầu: "Gì thế."
Ứng Phi: "Trên mạng nói Lệnh Sâm có con trai, là thật hay giả thế?"
Chúc Ôn Thư: "?"
Ứng Phi sững sờ, cúi đầu nhìn bụng Chúc Ôn Thư.
"Không phải do cậu sinh chứ?"
Chúc Ôn Thư: "..."
-
Vì Thi Tuyết Nhi bị ốm, nên tối nay Chúc Ôn Thư không thể soạn bài.
Vài ngày sau Chúc Ôn Thư gấp rút chạy đua, cuối cùng trong hai ngày của năm cũ, cô đã hoàn thành khoá học trực tuyến đại chúng và tài liệu học, sau đó cô dọn đồ đạc quay về Hối Dương.
Chúc Ôn Thư có một người cậu ruột, hằng năm hai gia đình thường thay phiên nhau tới nhà đối phương ăn cơm tất niên, năm nay đến lượt nhà cô mời khách.
Hơn 6 giờ tối, ba và bà bận rộn ở trong bếp.
Khi Chúc Ôn Thư nhận được cuộc gọi video của Lệnh Sâm, cô đang chơi với cháu trai ở phòng khách.
Thấy trong nhà hơi ồn, Chúc Ôn Thư định ra ban công nghe điện thoại.
Ai ngờ đứa cháu nhỏ lại không chịu, nên cô đành phải ôm nhóc tới ban công ngồi cùng.
"Anh không phải lên sân khấu à?"
Video được kết nối, đứa cháu nhỏ ngồi trong lòng Chúc Ôn Thư liên tục cựa quậy, cô luống cuống tay chân ôm cậu bé, không kịp nhìn kỹ màn hình.
Mãi đến khi có âm thanh truyền tới từ điện thoại, Chúc Ôn Thư mới quay mặt chăm chú nhìn anh.
Trong màn hình, Lệnh Sâm chỉ để lộ nửa người trên, anh mặc một bộ vest màu đen trắng, stylish đang ở phía sau làm tóc, thỉnh thoảng stylish đó lại vụng trộm liếc nhìn điện thoại của người trước mặt.
Chỉ hai ba giây sau, mấy nhân viên cũng chạy tới xem, còn có cả diễn viên mà Chúc Ôn Thư thấy rất quen mặt.
Lệnh Sâm không để ý xung quanh mình có nhiều người như vậy, tới tận khi thấy Chúc Ôn Thư không tự nhiên ho khan một tiếng, anh mới nhìn ra phía sau.
Vừa quay đầu, quần chúng vây xem lập tức tản hết, stylish cũng tiếp tục làm tóc, chỉ có diễn viên kia mỉm cười vẫy tay chào người trong điện thoại.
"Anh đang ở hậu trường, sắp lên sân khấu rồi."
Nói xong, Lệnh Sâm thấy không thoải mái, nâng tay tháo cà vạt.
Thật ra lúc làm việc Lệnh Sâm không thích mặc vest, anh hay mặc áo hoodies rộng thùng thình hơn.
Nhưng Chúc Ôn Thư cảm giác khi mặc vest, trông anh rất đĩnh trực trang trọng, có thể tôn lên đường nét rõ ràng, đồng thời làm tăng thêm sự tự tin và nổi bật.
Đặc biệt là lúc nới lỏng cà vạt...
Đáng tiếc Lệnh Sâm mới tháo được một nửa, stylish đã lập tức ngăn lại, bảo anh đừng tháo lung tung.
Lệnh Sâm mím môi, bất đắc dĩ hạ tay xuống.
"Chưa ăn cơm à?"
Anh hỏi.
"Bây giờ ăn, thức ăn dọn hết lên rồi."
Đang nói chuyện, Chúc Ôn Thư thấy Lư Mạn Mạn đưa cho Lệnh Sâm một cốc cà phê đen.
"Anh chưa ăn cơm sao?"
"Chưa ăn được mấy."
Lệnh Sâm uống hai ngụm cà phê, sau đó nói: "Anh lấy cái này để cứu mạng đấy."
"Sao anh không ăn thêm? Hôm nay chính là..."
Chúc Ôn Thư nói được một nửa, đột nhiên dừng lại thở dài.
Có lẽ anh không có cảm giác cùng nhau đón Tết, bữa cơm tất niên cũng là bữa cơm vội vã của công việc. Nếu đổi lại là cô, cô cũng không muốn ăn.
"Em làm gì thế?"
Lệnh sâm nhìn vẻ mặt đau lòng của Chúc Ôn Thư, cười nói: "Anh chỉ sợ ăn no..."
Chúc Ôn Thư ngước mắt lên: "Hả?"
"Lên sân khấu sẽ nấc cụt."
"..."
Chúc Ôn Thư cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn vừa ôm cháu trai vừa cười phá lên.
"Hôm nay anh phải diễn tiểu phẩm à?"
"Nếu em muốn, anh chuyển nghề cũng được". Trong màn hình, Lệnh Sâm nói: "Nhưng mà người khác pha trò làm nhân dân cả nước vui vẻ, còn anh, anh chỉ pha trò làm em vui vẻ thôi."
Chúc Ôn Thư không để ý tới anh nữa, cô cười một lúc, đột nhiên đứa cháu trong lòng lên tiếng hỏi: "Bác ơi, anh này là ai thế?"
Chúc Ôn Thư chợt ngẩng đầu, nhéo mặt đứa cháu mình.
"Sao con gọi bác là bác mà lại gọi anh ấy là anh?"
Cô cũng không muốn chiếm lợi của Lệnh Sâm, chỉ là bỗng chợt cảm giác bản thân già đi thôi.
Cậu nhóc chớp mắt, không hiểu ý Chúc Ôn Thư.
"Vậy nên gọi anh là gì?"
Chúc Ôn Thư nhìn vào điện thoại, Lệnh Sâm đang nghiêng đầu, cười nhạt nhìn cô, trong mắt anh đã lộ sẵn đáp án.
Hai người nhìn nhau qua màn hình chốc lát, sau đó Chúc Ôn Thư kề sát xuống tai cậu nhóc ngồi trên đùi, nhỏ giọng nói: "Gọi bác."
Cậu nhóc ngây thơ không hiểu nhìn điện thoại, mãi sau vẫn không nói lời nào.
"Hả?"
Lệnh Sâm nhướng mày: "Gọi anh là gì thế?"
Lúc này, mợ ở phòng gọi Chúc Ôn Thư vào ăn cơm.
Vì thế cô thuận miệng nói: "Gọi anh."
Chúc Ôn Thư ngước mắt lên, thấy trong mắt Lệnh Sâm như có ý cười nhàn nhạt, vì thế cô lặp lại lần nữa: "Anh."
Cuộc gọi video bị tạm dừng do đường truyền mạng, giây cuối cùng, hình ảnh dừng lại lúc Lệnh Sâm quay mặt đi.
Nếu video không dừng lại, có lẽ Chúc Ôn thư sẽ không chú ý đến việc Lệnh Sâm đỏ mặt.
-
Vì nhiều người, nên bữa cơm tất niên kéo dài một tiếng rưỡi.
Đến khi ti vi chiếu màn ca múa khai mạc tiệc liên hoan tối, cả nhà mới lục đục chuyển từ bàn ăn ra phòng khách.
Mấy năm gần đây, chương trình tiệc tối ngày càng không hợp với những người có tuổi, đa số khách mời toàn là những ngôi sao trẻ họ không biết.
Chỉ có tiểu phẩm hài mới có thể khơi dậy phần nào sự nồng nhiệt chào đón của người lớn tuổi. Những tiết mục như ca múa ngày càng có xu hướng nhàm chán, mở lên cũng chỉ để đấy cho có, đại đa số đều cầm điện thoại canh sẵn cướp lì xì.
Cả phòng khách còn mình Chúc Ôn Thư nghiêm túc xem tivi, cô không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào khi ống kính lướt qua hàng ghế khách quý.
Hơn một tiếng sau, Lệnh Sâm lên sân khấu.
Đứa cháu nhỏ ôm bóng chạy lung tung trước tivi, liên tục che mất tầm nhìn, vì thế Chúc Ôn Thư gọi cậu bé tới rồi ôm vào lòng, nhóc dãy dụa thế nào thì cô cũng không buông tay.
Cuối cùng cậu bé từ bỏ, ngồi yên trong lòng Chúc Ôn Thư.
Khi nhìn về phía tivi, nhóc đột nhiên chỉ vào Lệnh Sâm rồi gọi: "Bác!"
Người lớn ở bên cạnh bị giọng nói này kéo sự chú ý, tất cả đều đồng loạt nhìn vào màn hình.
"Ôi, Gia Gia nhà chúng ta biết suy nghĩ cho bác quá mà". Mợ cười nói: "Chọn được bác rể rồi, phải bảo bác gái cháu cố gắng mới được."
Trong không khí náo nhiệt, Chúc Ôn Thư yên lặng, chăm chú nhìn màn hình, nở nụ cười híp mắt tươi rói.
Mẹ Chúc Ôn Thư ngẩng đầu khỏi chiếc điện thoại, bà liếc nhìn tivi, sau đó nhíu mày nói: "Đó không phải bạn thời cấp ba với con à? Tên Lệnh gì ý nhỉ?"
"Lệnh Sâm ạ."
Chúc Ôn Thư nói: "Sâm trong ngọc thạch."
"Mẹ biết, từng nghe giáo viên trường các con nói rồi."
Đứa cháu nhỏ vẫn hưng phấn gọi: "Bác rể! Bác rể kìa!"
Mẹ Chúc Ôn Thư vươn tay xoa đầu nhóc, sau đó trêu ghẹo nói: "Nếu thời cấp ba bác con cố gắng hơn chút, nói không trừng hiện tại người đó là bác rể con đấy."
"Bà nói gì với thằng bé thế."
Ba Chúc Ôn Thư nói tiếp: "Nếu cấp ba con gái mình dám yêu đương với người khác, bà lại không đánh gãy chân thằng con trai kia ngay đấy."
"Ông nói nhiều thế."
Mẹ Chúc Ôn Thư lườm một cái, sau đó đột nhiên quay đầu nháy mắt với Chúc Ôn Thư: "Lúc cấp ba có xảy ra chuyện gì không?"
"Không ạ."
Chúc Ôn Thư cười nói: "Thời cấp ba chúng con không thân."
Mẹ tiếc nuối "chẹp" một tiếng: "May là con di truyền vẻ ngoài của mẹ, thời cấp ba toàn bộ đám con trai trong lớp đều thích mẹ đấy."
"Vậy bây giờ mẹ..."
Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn mẹ mình: "Đi dụ dỗi anh ấy?"
"Con là giáo viên nhân dân, sao lại nói linh tinh gì thế?"
Mẹ chậm rãi quay đầu nhìn màn hình, khoé miệng không tự chủ được mà nở nụ cười: "Nếu có cơ hội, con cũng không phải không được."
"Không có đâu mẹ, anh ấy có bạn gái rồi."
Chúc Ôn Thư nói.
"Thôi bỏ."
Mẹ lắc đầu, chuyên tâm xem ti vi: "Tiếc thật, rõ ràng có cơ hội mà, cuối cùng lại để củ cải trắng nõn đẹp trai như thế bị con heo khác ủi đi mất."
"....Mẹ."
Khoé miệng Chúc Ôn Thư co rút: "Con chính là con heo đó."
-
12 giờ 30 đêm, tiệc tối kết thúc bằng màn đồng ca.
Cậu và mợ đã đưa đứa nhỏ về nhà từ lúc chưa đến 10 giờ, ông ngoại bà ngoại, ông nội bà nội cũng về ngay sau đó, trong nhà chỉ còn lại ba người.
Sau khi Hối Dương cấm pháo hoa, đêm giao thừa hằng năm đều rất yên tĩnh, chỉ có vùng ngoại ô xa xôi mới có thể bắn pháo hoa.
Chúc Ôn Thư dựa vào cửa sổ ngắm những bông pháo hoa rực rỡ ẩn hiện phía chân trời, điện thoại liên tục nhận được tin nhắn mới, hầu như tất cả đều là tin nhắn chúc phúc từ các nhóm.
Qua chốc lát, dưới sự thúc giục của ba mẹ, Chúc Ôn Thư trở về phòng.
Đêm nay bài đăng trên vòng bạn bè vô cùng nhiều, Chúc Ôn Thư lướt rất lâu mới thấy bài đăng từ hơn hai tiếng trước của mẹ.
【Mẹ yêu: Con rể tôi! (icon đeo kính râm) (icon đeo kính râm) (icon đeo kính râm)】
Kèm theo đó là tấm ảnh chụp Lệnh Sâm trong ti vi.
Phía dưới có vài bình luận mà Chúc Ôn Thư có thể đọc được.
【Dì Vương Hồng: Ôi chao, chúng ta gặp cùng con rể rồi.】
【Mẹ yêu trả lời dì Vương Hồng:???】
【Mợ Trần Phi Yến: Con gái nhà em bảo đây là con rể em.】
【Mẹ yêu: Trả lời một thể, đây thực sự là con rể tôi!! Thư Thư nhà tôi bảo qua thời gian nữa sẽ đưa cậu ấy về nhà ăn cơm.】
Chúc Ôn Thư lăn lộn trong chăn, sau đó gối đầu lên gối, gọi cho Lệnh Sâm.
Lần đầu tiên không ai nghe, lát sau anh mới gọi lại.
"Xong rồi à?"
Chúc Ôn Thư hỏi.
"Ừm."
Bên đầu kia điện thoại rất ồn ào, Lệnh Sâm nói: "Nói chuyện với mấy tiền bối rồi về."
"Anh về đâu thế?"
"Khách sạn."
Nghe thấy hai chữ này, đột nhiên Chúc Ôn Thư cảm thấy hơi khó chịu.
Cô chưa từng ở khách sạn một mình, cho dù là có người ở cùng, chỉ là khi tưởng tượng trong đêm đoàn viên như hôm nay, Lệnh Sâm vẫn một mình, cô lại thấy bứt rứt.
"Lệnh Sâm."
"Hửm."
"Ba em nấu ăn rất ngon."
Chúc Ôn Thư trở mình, chậm rãi nói: "Mẹ em làm thịt heo chiên giòn cũng rất thơm."
Lệnh Sâm không hiểu ý của cô, nhưng vẫn yên lặng lắng nghe.
"Ông nội em uống rượu vào rất thích hát, mặc dù hát cực kỳ khó nghe."
"Em còn có một đứa cháu nhỏ, hôm nay anh gặp rồi, rất đáng yêu."
"Họ hàng nhà em đều rất tốt, cậu mợ cũng rất hiền, họ coi em như con gái ruột."
"Ừm."
Lệnh Sâm: "Anh có thể cảm nhận được."
"Cho nên..."
Chúc Ôn Thư cho rằng ý nghĩ này của mình khá đột ngột, nên thanh âm nhỏ hệt như tiếng muỗi kêu: "Ngày này năm sau, anh tới em đón Tết đi."
____________
Xem ra Xuân Vãn sang năm sẽ tổ chức ở nhà cô giáo Chúc.