Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi
Chương 39: I Will Think Of You Every Step Of The Way
Màn đêm sau cơn mưa vô cùng u ám, ánh đèn neon bên đường bị hơi nước trong không khí phủ lên một tầng mỏng.
Nhờ vào ánh sáng lờ mờ, Chúc Ôn Thư phát hiện sau khi uống rượu khuôn mặt Lệnh Sâm đã hơi ửng đỏ.
Chắc vì lẽ đó, Chúc Ôn Thư cũng hiểu câu nói "không chê" kia của mình là có ý gì.
Cô nhìn sang hướng khác, mặc cho cơn gió lạnh thổi lướt qua, dù cơn gió ấy có nhẹ tới đâu cũng vẫn tạo nên tiếng ù ù bên tai.
"Ừm."
Lúc sau, Lệnh Sâm mới lên tiếng trả lời: "Tôi biết rồi."
"Tôi về đây."
Chúc Ôn Thư xoay người định đi, bỗng nhiên anh gọi cô đứng lại.
"Hả?"
"Đợi tôi một chút."
Lệnh Sâm quay vào xe, nghiêng người lấy ra thứ gì đó từ ghế sau.
Khi nó được đưa tới tay Chúc Ôn Thư, cô mới nhìn thấy rõ. Đó là một chiếc hộp khá nặng màu xanh lam thẫm.
"Đây là gì vậy?"
"Chocolate."
Lệnh Sâm nói: "Tiện tay mua ở sân bay thôi."
"À..."
Chúc Ôn Thư không nhìn hộp chocolate mà cũng chẳng nhìn Lệnh Sâm: "Tôi về nhé, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừ."
Chúc Ôn Thư xoay người, nhưng mới đi được vài bước đã chậm rãi quay đầu, cô phát hiện cửa xe Lệnh Sâm vẫn chưa đóng.
Bóng dáng Lệnh Sâm ẩn vào trong màn đêm, cô không thể thấy rõ vẻ mặt của anh. Chỉ có đôi mắt ánh lên những tia sáng nho nhỏ từ ngọn đèn đường phản xuống trong bóng đêm mờ ảo.
Chúc Ôn Thư ho nhẹ hai tiếng, vội vàng bước đi.
Vào thang máy khu chung cư, cô cúi đầu nhìn kỹ chiếc hộp trong tay.
Bởi vì có đèn của thang máy nên Chúc Ôn Thư có thể thấy rõ hàng chữ được in đậm trên chiếc hộp màu xanh lam thẫm.
"I will think of you every step of the way".
Khoé môi cô hơi nhếch lên.
Ngôi sao lớn theo đuổi người khác mà sao chẳng có ý tưởng gì mới thế? Chỉ biết tặng chocolate hay vài thứ tương tự, không khác học sinh cấp ba là bao.
Thang máy dừng lại, Chúc Ôn Thư ôm hộp chocolate ở trước ngực, chìa tay mở cửa.
Không biết có phải do tay đổ mồ hôi hay không, cô quét dấu vân tay vài lần nhưng lần nào cũng không thành công.
Khi Chúc Ôn Thư chuẩn bị ấn mật mã lần nữa, cửa nhà đột nhiên mở ra.
"Làm mình sợ chết đi được!"
Ứng Phi thấy cô ở ngoài, vỗ ngực nói: "Mình nghe tiếng khoá cửa kêu, tưởng là trộm đột nhập."
"Tưởng là trộm mà cậu còn mở cửa?"
Chúc Ôn Thư vào nhà: "Nếu nhỡ thực sự là trộm cướp, chẳng nhẽ cậu lại: Cửa nhà tôi rộng mở chào đón ngài?"
"Ừ nhỉ..."
Ứng Phi liếc nhìn chiếc hộp Chúc Ôn Thư để trên kệ tủ ngay lối vào, sau đó cười nói: "Ấy, có phải mình sắp chuẩn bị tìm bạn chung nhà mới rồi không?"
"Hả?"
Chúc Ôn Thư thay giày được nửa chừng, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "Cậu muốn chuyển đi hả?"
"Không có, mình ở đây rất tốt mà?"
Ứng Phi vỗ vai cô: "Trời lạnh rồi, cậu ngủ nhớ đóng cửa sổ nha."
"Ừm."
Chúc Ôn Thư đổi dép lê xong, cô vươn tay lấy hộp chocolate, quay sang thấy Ứng Phi đang rót nước ở phòng bếp, vì thế liền hỏi: "À mà... Cậu ăn chocolate không?"
Trong ấn tượng của Chúc Ôn Thư, Ứng Phi rất thích ăn đồ ngọt, hơn nữa bình thường Ứng Phi đi mua đồ ăn vặt đều sẽ hỏi Chúc Ôn Thư một câu. Hơn nữa món đồ trong tay cũng đã bị cô nàng trông thấy, nếu làm lơ lại có vẻ hơi keo kiệt.
"Mình không ăn đâu."
Ứng Phi nhìn cô rồi cười: "Hộp chocolate này rất đắt tiền, mình ngại lắm."
Hả?
Đắt tiền á?
"Không sao đâu, nhiều như này mình cũng không ăn hết..."
"Mình thật sự không ăn đâu". Ứng Phi cầm ly nước quay về phòng: "Mình đi phác thảo đây."
Sau khi vào phòng, chuyện đầu tiên mà Chúc Ôn Thư làm đó chính là mở điện thoại lên tìm kiếm, hãng chocolate này cô chưa nghe bao giờ.
Xem sơ qua giá cả, thật sự rất chát.
Haiz.
Cô khẽ thở dài.
Về sau nếu muốn đáp lễ, vậy cô đáp lễ thế nào đây.
Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm hộp chocolate một lúc lâu, sau đó lấy ra một viên rồi mở giấy gói.
-
Ngày hôm sau, Chúc Ôn Thư bị tiếng còi inh ỏi đánh thức.
Cô uể oải mở mắt, sau đó mới phát hiện đêm qua mình quên đóng cửa sổ.
Ngày cuối tuần hiếm hoi như này lại bị đánh thức, Chúc Ôn Thư nặng nề thở dài, lười biếng rời khỏi giường.
Vốn dĩ cô định soạn hết giáo án trong một buổi sáng, nhưng đến trưa khi đồ ăn gọi ngoài được giao đến, cô mới giật mình nhận ra bản thân không quá tập trung, giáo án mới soạn được một nửa thôi.
Chúc Ôn Thư nhìn điện thoại, sau đó nhanh chóng vươn tay ra lấy.
Đúng lúc này, một tin nhắn bỗng nhiên hiện lên.
Chúc Ôn Thư vội vàng mở điện thoại, hoá ra là tin nhắn của Lệnh Hưng Ngôn.
【Lệnh Hưng Ngôn: Cô giáo Chúc, cô gợi ý cho Lệnh Tư Uyên giới thiệu KFC trong buổi giới thiệu ẩm thực tuần sau à?】
【Chúc Ôn Thư:..】
【Chúc Ôn Thư: Tôi gợi ý gà ủ muối.】
【Lệnh Hưng Ngôn: Tôi biết ngay mà.】
【Lệnh Hưng Ngôn: Thằng oắt con này, tôi phải cho nó biết tay.】
【Chúc Ôn Thư: Hôm nay Uyên Uyên làm gì vậy?】
【Lệnh Hưng Ngôn: Đang học violin, nó phải đặt cả tâm tư tình cảm vào đấy.】
Đầu ngón tay Chúc Ôn thư lưỡng lự trên bàn phím chốc lát, sau đó cô hỏi.
【Chúc Ôn Thư: Lệnh Sâm dạy cậu bé sao?】
【Lệnh Hưng Ngôn: Lệnh Sâm làm gì có thời gian, tối qua nó tới phòng đàn giờ còn chưa về nữa, bận lắm.】
À... Ra vậy.
Chúc Ôn Thư tự gật đầu, bận rộn liên tục hình như mới là cuộc sống của Lệnh Sâm.
Buổi chiều, Chúc Ôn Thư không mất tập trung nữa, cô nghiêm túc chăm chỉ làm hết việc cần làm.
Thấy đồng hồ chỉ 4 giờ 30 phút, thời tiết bên ngoài vẫn tốt, vì thế cô thay quần áo, sau đó đi tới siêu thị gần nhà mua chút đồ dùng sinh hoạt.
Khoảng cách bảy tám trăm mét, gọi xe thì tốn kém mà tay xách nách mang đi bộ lại quá mệt.
Thời điểm Chúc Ôn Thư đứng ở trước cửa siêu thị do dự không biết nên đi xe đạp công cộng hay không thì đột nhiên có người ở phía sau gọi cô.
Nghe thấy thanh âm đó, ánh mắt cô hơi sững lại, sau khi điều chỉnh nét mặt trở nên bình thường tự nhiên, cô mới quay đầu giả bộ như rất ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?"
"Khách sạn tôi ở gần ngay đây."
Doãn Việt Trạch nói.
Anh ta vừa nói xong, Chúc Ôn Thư chợt nhớ ra khách sạn mà anh ta ở quả thực nằm ngay trên đường đối diện.
Vậy cô xuất hiện ở đây hình như hơi vô lý thì phải
Vì thế cô gượng cười hai tiếng rồi nói: "À, tôi đi dạo phố bên này nên nhân tiện mua chút đồ."
Doãn Việt Trạch nhìn đồ dùng sinh hoạt trong tay cô, anh ta im lặng không nói.
"Có thời gian cùng nhau uống tách cà phê không?"
Doãn Việt Trạch hỏi: "Hôm qua không có cơ hội ôn lại chuyện cũ."
Nếu đổi lại là bạn trai cũ cạch mặt chia tay, Chúc Ôn Thư nhất định sẽ quay đầu bước đi.
Nhưng đối mặt với Doãn Việt Trạch, cô cũng không muốn từ chối anh ta nhiều lần, tránh việc tỏ rõ bản thân vẫn còn để ý chuyện quá khứ.
"Được."
Chúc Ôn Thư nói: "Gần đây sao?"
"Ừm."
Doãn Việt Trạch đi tới, anh ta duỗi tay muốn giúp cô cầm đồ trong tay.
Chúc Ôn Thư lùi về sau theo bản năng. Cô rất quen thuộc nơi này, vì vậy quay đầu chỉ vào một quán cà phê ở đằng sau.
"Vừa hay ở đây có quán cà phê."
Doãn Việt Trạch vừa cười vừa rụt tay lại: "Đi thôi."
Hai người mặt đối mặt ngồi vị trí gần cửa, mỗi người cầm một tách cà phê, lúc lâu sau, Doãn Việt Trạch lên tiếng trước.
Đơn giản chỉ là nói về cuộc sống mấy năm nay, Chúc Ôn Thư cảm thấy cuộc sống của mình khá yên bình không có gì để nói. Mà cô cũng không biết nên chủ động nói trước như thế nào, tất cả đều là Doãn Việt Trạch hỏi cô trả lời.
Nửa tiếng trôi qua, cô thấy mình rất giống con ếch, chọc một cái là phản ứng một cái. Thế nên bây giờ cô mới chủ động hỏi: "Lần này cậu về nước là để thăm người thân, hay là...?"
"Sống ở đây luôn." Doãn Việt Trạch nói: "Công việc cũng chuyển về nước hết rồi."
"À..." Chúc Ôn Thư gật đầu: "Vậy cũng tốt."
"Nhưng không có bạn bè". Doãn Việt Trạch nói tiếp: "Tôi không còn liên lạc với bạn học lúc trước nữa rồi, Từ Quang Lượng thỉnh thoảng tìm tôi nói chuyện thôi."
Chúc Ôn Thư không biết tiếp lời như thế nào, cô đành cúi đầu uống ngụm cà phê sau đó mới nói: "Ai cũng vậy mà."
Doãn Việt Trạch im lặng chốc lát: "Nhưng, sau tốt nghiệp cậu và Lệnh Sâm vẫn còn liên lạc với nhau sao?"
"Hả?"
Chúc Ôn Thư không ngờ rằng Doãn Việt Trạch sẽ nhắc đến cô và Lệnh Sâm, giống như bí mật nào đó bị người khác vạch trần, giọng điệu của Chúc Ôn Thư không còn tự nhiên như vừa nãy nữa: "Không... Chúng tôi cũng đã bảy năm không gặp, năm nay mới liên lạc lại."
"Vậy hiện tại hai người đang ở bên nhau sao?"
Chúc Ôn Thư im lặng chốc lát, sau đó lập tức nói: "Không, không có."
Doãn Việt Trạch gật đầu.
"Vậy tôi yên tâm rồi."
Chúc Ôn Thư ngước mắt lên nhìn Doãn Việt Trạch, ý trên mặt cô rất rõ ràng.
Người đàn ông đối diện phản ứng hơi chậm, thấy vẻ mặt cô là lạ, vì thế cười nói: "Tôi không có ý gì khác."
"Công việc mấy năm nay của tôi cũng tiếp xúc với không ít sao nữ."
Phục vụ bưng món tráng miệng và bánh quế lên, Doãn Việt Trạch đẩy chúng tới trước mặt Chúc Ôn Thư, đồng thời nói: "Thật ra yêu đương với ngôi sao rất mệt, không chỉ phải chịu đựng đựng áp lực rất lớn từ dư luận, mà còn rất dễ bị tổn thương từ thế giới bên ngoài, người bình thường rất khó có thể chống đỡ."
Giọng điệu của anh ta vô cùng chân thành, nghe hoàn toàn giống như đang quan tâm đến bạn học cũ.
Vì thế Chúc Ôn Thư gật đầu: "Ừm, tôi có chừng mực."
Chúc Ôn Thư không muốn nói thêm về đề tài này nữa, cô liền nói: "Cậu thì sao? Hình như trước kia tôi thấy cậu đăng ảnh chụp chung với bạn gái lên vòng bạn bè, lần này về nước cùng nhau sao?"
"Không phải."
Doãn Việt Trạch lắc đầu: "Mấy năm trước từng yêu đương hai lần, nhưng đều không đi đến cuối."
"À..."
Cuộc nói chuyện sau đó vẫn như cũ, Doãn Việt Trạch hỏi và Chúc Ôn Thư trả lời.
Thấy sắc trời dần tối, cô không muốn tiếp tục ngồi đây uống cà phê một cách vô vị nữa, chỉ đành bấm bụng ăn bánh quế, ăn hết cái này đến cái khác.
Sợ Doãn Việt Trạch lại mời đi ăn cơm tối, đợi anh ta uống hết cà phê trước mặt, Chúc Ôn Thư lên tiếng: "Vậy tôi về trước."
"Ừm."
Doãn Việt Trạch đứng dậy: "Tôi đưa cậu về."
"Không cần, không cần đâu..."
"Tôi biết nhà cậu ngay gần đây". Doãn Việt Trạch trực tiếp xách túi đồ cô đặt cạnh sô pha lên: "Đi thôi."
Chúc Ôn Thư: "..."
Vốn dĩ Chúc Ôn Thư cũng khá tự nhiên, nhưng cuối cùng lại bị những lời này của Doãn Việt Trạch làm cho chột dạ, cả đường đi cô không nói được câu nào.
Tới cổng chung cư, cô thở phào nhẹ nhõm, lấy túi đồ xong liền nói: "Tôi lên nhà nhé."
"Được".
Đợi Doãn Việt Trạch xoay người rời đi, Chúc Ôn Thư mới nhấc chân đi về phía cổng.
Vừa đi được hai bước, cô nhíu mày quay đầu nhìn sang đường lớn.
Lúc này chưa đến bảy giờ, nhưng sắc trời đã rất tối. Trong màn đêm dày đặc, cô thấy một chiếc xe dần khuất xa, đèn sau xe loé lên không thấy rõ biển số.
Không biết tại sao, Chúc Ôn Thư luôn cảm thấy chiếc xe trông khá quen mắt.
Nhưng cô phủ nhận rất nhanh. Không thể nào, nhất định lúc này người ta đang ở phòng Đàn.
Chắc chắn là cô hoa mắt rồi.
Chúc Ôn Thư vừa khẳng định suy nghĩ của mình, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Lệnh Sâm.
Điện thoại kết nối, nhưng anh chẳng hề nói gì.
Chúc Ôn Thư: "Anh ở đâu thế?"
Bên kia im lặng.
Vì thế Chúc Ôn Thư dừng bước chân: "Vừa nãy... Có phải anh đã tới nhà tôi không?"
"Phải."
"..."
Lúc đầu Chúc Ôn Thư còn cho rằng Lệnh Sâm sẽ phủ nhận, không ngờ anh lại trả lời thản nhiên như vậy.
"Anh đi rồi?"
Lệnh Sâm: "Ừ."
Chúc Ôn Thư: "Anh trở lại được chứ?"
Lệnh Sâm không nói, điện thoại cũng không cúp.
Chúc Ôn Thư nghe thấy tiếng gió gào thét trong điện thoại: "Lái chậm chút."
"... Ừm."
Hai phút sau, chiếc xe chạy đến phía đối diện, sau đó quay đầu ở ngã tư phía trước, cuối cùng dừng lại trước mặt Chúc Ôn Thư.
Cô nhìn khắp xung quanh, xác nhận không có ai chú ý tới bên này mới mở cửa ngồi vào.
"Sao anh lại tới đây?"
Chúc Ôn Thư hỏi: "Không phải anh đang bận sao?"
Lệnh Sâm đeo khẩu trang, vẻ mặt không có biểu cảm gì.
"Đi ngang qua."
Chúc Ôn Thư: "..."
Chắc không phải anh đã thấy gì đâu nhỉ?
Chúc Ôn Thư yên lặng một lát rồi lấy điện thoại ra xem.
Quả nhiên, hơn hai mươi phút trước Lệnh Sâm đã gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có nhà không.
Hình như cô nên giải thích một chút.
Nhưng Chúc Ôn Thư cảm thấy hai người không phải là người yêu của nhau, nếu cô giải thích vậy thì có vẻ rất kỳ quái.
"Cô ăn cơm chưa?"
Lệnh Sâm bỗng nhiên hỏi.
Dạ dày của cô vẫn còn đầy bánh quế, nếu uống thêm ly nước nữa sẽ tràn lên tận cổ họng mất.
Nhưng Chúc Ôn Thư lại nói: "Chưa ăn."
Lệnh Sâm chẹp miệng: "Ngay cả bữa cơm cậu ta cũng không mời cô được à?"
Chúc Ôn Thư: "..."
Đúng là đã nhìn thấy rồi.
Chúc Ôn Thư bị tính khí khó ở của anh làm cho á khẩu. Nhưng khi quay đầu sang, lại thấy trong mắt Lệnh Sâm tràn đầy tơ máu, nhớ tới Lệnh Hưng Ngôn nói cả tối anh đều bận rộn ở phòng Đàn, cho nên cảm giác bức bối trong cô cứ thế tan thành mây khói.
"Anh ăn chưa?"
"Vẫn chưa."
Lệnh Sâm hỏi: "Cô muốn ăn gì?"
Chúc Ôn Thư đáp: "Gì cũng được."
"Thắt dây an toàn vào."
Nói xong câu này, Lệnh Sâm thấy cô để một túi to trên đùi, vì thế anh cầm nó lên rồi đặt vào ghế sau.
Thật ra không gian trong xe không nhỏ, nhưng Lệnh Sâm không muốn để túi đồ của Chúc Ôn Thư xuống chỗ để chân. Dáng người anh cao lớn như vậy cũng phải dốc hết toàn lực xoay người mới có thể đặt chiếc túi đó xuống.
Thời điểm chiếc áo đen của anh bị co lên do tác động, Chúc Ôn Thư thấy một vết sẹo rất rõ ràng ở thắt lưng bên trái của anh.
Thoạt nhìn hình như rất lâu rồi, nhưng vết sẹo dữ tợn vẫn hơi ghê người.
Cô nhìn chăm chú hồi lâu, đột nhiên vết sẹo kia bị áo che mất.
Chúc Ôn Thư chưa kịp hoàn hồn, lại chợt nghe người bên cạnh nói.
"Giá trị con người của tôi rất cao."
Chúc Ôn Thư: "... Hả?"
Lệnh Sâm: "Xem cơ bụng phải thu phí."
Chúc Ôn Thư: "..."
Ai nhìn cơ bụng anh hả!
Chiếc xe khởi động, từ từ hoà mình vào dòng xe cộ.
Chúc Ôn Thư im lặng một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa nên hỏi: "Vết sẹo trên eo anh là sao vậy?"
Lệnh Sâm xoay vô lăng, anh nhìn thẳng về phía trước, nhìn vào màn đêm đen kịt ngoài kính chắn gió.
Có lẽ đó cũng là một buổi tối như này, thật ra năm ấy Lưu Hạo Nghị còn tìm anh kiếm chuyện thêm một lần nữa.
Trong con ngõ đổ nát gần nhà, năm người vây quanh. Ngay từ đầu chỉ có gậy gộc đấm đá, bốn phía xung quanh toàn tiếng chửi bới. Thỉnh thoảng có người đi qua, họ cho rằng đây là mấy bọn côn đồ đánh nhau nên không ai vào can ngăn, ngược lại còn tránh xa hơn.
Sau đó anh va phải kính thuỷ tinh cũ không biết nhà nào để bên đường. Lệnh Sâm không cảm thấy đau, nhưng không khí bắt đầu phảng phất mùi máu tươi.
Cuối cùng Lưu Hạo Nghị lấy chân đạp lên mặt anh, rồi cười nói.
"Giờ bố mày biết rồi, mày trút giận thay cho nữ thần đúng không?"
"Sao nào, mày muốn ngủ với nữ thần?"
Lưu Hạo Nghị nhả khói thuốc, người trên mặt đất đột nhiên đứng dậy.
Lưu Hạo Nghị đập một gậy xuống, ấn lên cổ Lệnh Sâm, tay còn lại thì tát vào má anh: "Mày xứng chắc?"
Phía sau có người bỗng nhiên kéo tay áo Lưu Hạo Nghị: "Mày xem."
Lưu Hạo Nghị cụp mắt, phát hiện eo trái của anh đang chảy máu đầm đìa.
Hắn ta hoảng hốt, buông lỏng tay ra nhưng Lệnh Sâm vẫn không thể đứng lên.
Đối diện với ánh mắt đỏ rực hằn tia máu của thiếu niên, Lưu Hạo Nghị cố bình tĩnh vươn thẳng cổ nói: "Đi!"
-
Lệnh Sâm đeo khẩu trang, không ai có thể thấy đôi môi mím chặt của anh.
Xe dừng đèn đỏ, Lệnh Sâm vươn tay sờ vào vết sẹo kia rồi nhẹ nhàng nói: "Mổ ruột thừa."
"À".
Chúc Ôn Thư gật đầu, thầm nói: "Bệnh viện nào mổ thế, mổ thế nào mà lại để vết sẹo dài như này."
Vài giây sau.
Chúc Ôn Thư đột nhiên quay đầu nhìn Lệnh Sâm: "Không phải ruột thừa ở bên phải ư? Vết sẹo của anh ở bên trái!"
Lệnh Sâm đặt một tay lên vô lăng, anh chậm rãi nhìn Chúc Ôn Thư rồi nhướng mày.
"Cô đoán xem, vì sao tôi lại cắt nó?"
Chúc Ôn Thư: "?"
Lệnh Sâm: "Bởi vì nó mọc ở bên trái."
Chúc Ôn Thư: "..."
Nhờ vào ánh sáng lờ mờ, Chúc Ôn Thư phát hiện sau khi uống rượu khuôn mặt Lệnh Sâm đã hơi ửng đỏ.
Chắc vì lẽ đó, Chúc Ôn Thư cũng hiểu câu nói "không chê" kia của mình là có ý gì.
Cô nhìn sang hướng khác, mặc cho cơn gió lạnh thổi lướt qua, dù cơn gió ấy có nhẹ tới đâu cũng vẫn tạo nên tiếng ù ù bên tai.
"Ừm."
Lúc sau, Lệnh Sâm mới lên tiếng trả lời: "Tôi biết rồi."
"Tôi về đây."
Chúc Ôn Thư xoay người định đi, bỗng nhiên anh gọi cô đứng lại.
"Hả?"
"Đợi tôi một chút."
Lệnh Sâm quay vào xe, nghiêng người lấy ra thứ gì đó từ ghế sau.
Khi nó được đưa tới tay Chúc Ôn Thư, cô mới nhìn thấy rõ. Đó là một chiếc hộp khá nặng màu xanh lam thẫm.
"Đây là gì vậy?"
"Chocolate."
Lệnh Sâm nói: "Tiện tay mua ở sân bay thôi."
"À..."
Chúc Ôn Thư không nhìn hộp chocolate mà cũng chẳng nhìn Lệnh Sâm: "Tôi về nhé, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừ."
Chúc Ôn Thư xoay người, nhưng mới đi được vài bước đã chậm rãi quay đầu, cô phát hiện cửa xe Lệnh Sâm vẫn chưa đóng.
Bóng dáng Lệnh Sâm ẩn vào trong màn đêm, cô không thể thấy rõ vẻ mặt của anh. Chỉ có đôi mắt ánh lên những tia sáng nho nhỏ từ ngọn đèn đường phản xuống trong bóng đêm mờ ảo.
Chúc Ôn Thư ho nhẹ hai tiếng, vội vàng bước đi.
Vào thang máy khu chung cư, cô cúi đầu nhìn kỹ chiếc hộp trong tay.
Bởi vì có đèn của thang máy nên Chúc Ôn Thư có thể thấy rõ hàng chữ được in đậm trên chiếc hộp màu xanh lam thẫm.
"I will think of you every step of the way".
Khoé môi cô hơi nhếch lên.
Ngôi sao lớn theo đuổi người khác mà sao chẳng có ý tưởng gì mới thế? Chỉ biết tặng chocolate hay vài thứ tương tự, không khác học sinh cấp ba là bao.
Thang máy dừng lại, Chúc Ôn Thư ôm hộp chocolate ở trước ngực, chìa tay mở cửa.
Không biết có phải do tay đổ mồ hôi hay không, cô quét dấu vân tay vài lần nhưng lần nào cũng không thành công.
Khi Chúc Ôn Thư chuẩn bị ấn mật mã lần nữa, cửa nhà đột nhiên mở ra.
"Làm mình sợ chết đi được!"
Ứng Phi thấy cô ở ngoài, vỗ ngực nói: "Mình nghe tiếng khoá cửa kêu, tưởng là trộm đột nhập."
"Tưởng là trộm mà cậu còn mở cửa?"
Chúc Ôn Thư vào nhà: "Nếu nhỡ thực sự là trộm cướp, chẳng nhẽ cậu lại: Cửa nhà tôi rộng mở chào đón ngài?"
"Ừ nhỉ..."
Ứng Phi liếc nhìn chiếc hộp Chúc Ôn Thư để trên kệ tủ ngay lối vào, sau đó cười nói: "Ấy, có phải mình sắp chuẩn bị tìm bạn chung nhà mới rồi không?"
"Hả?"
Chúc Ôn Thư thay giày được nửa chừng, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "Cậu muốn chuyển đi hả?"
"Không có, mình ở đây rất tốt mà?"
Ứng Phi vỗ vai cô: "Trời lạnh rồi, cậu ngủ nhớ đóng cửa sổ nha."
"Ừm."
Chúc Ôn Thư đổi dép lê xong, cô vươn tay lấy hộp chocolate, quay sang thấy Ứng Phi đang rót nước ở phòng bếp, vì thế liền hỏi: "À mà... Cậu ăn chocolate không?"
Trong ấn tượng của Chúc Ôn Thư, Ứng Phi rất thích ăn đồ ngọt, hơn nữa bình thường Ứng Phi đi mua đồ ăn vặt đều sẽ hỏi Chúc Ôn Thư một câu. Hơn nữa món đồ trong tay cũng đã bị cô nàng trông thấy, nếu làm lơ lại có vẻ hơi keo kiệt.
"Mình không ăn đâu."
Ứng Phi nhìn cô rồi cười: "Hộp chocolate này rất đắt tiền, mình ngại lắm."
Hả?
Đắt tiền á?
"Không sao đâu, nhiều như này mình cũng không ăn hết..."
"Mình thật sự không ăn đâu". Ứng Phi cầm ly nước quay về phòng: "Mình đi phác thảo đây."
Sau khi vào phòng, chuyện đầu tiên mà Chúc Ôn Thư làm đó chính là mở điện thoại lên tìm kiếm, hãng chocolate này cô chưa nghe bao giờ.
Xem sơ qua giá cả, thật sự rất chát.
Haiz.
Cô khẽ thở dài.
Về sau nếu muốn đáp lễ, vậy cô đáp lễ thế nào đây.
Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm hộp chocolate một lúc lâu, sau đó lấy ra một viên rồi mở giấy gói.
-
Ngày hôm sau, Chúc Ôn Thư bị tiếng còi inh ỏi đánh thức.
Cô uể oải mở mắt, sau đó mới phát hiện đêm qua mình quên đóng cửa sổ.
Ngày cuối tuần hiếm hoi như này lại bị đánh thức, Chúc Ôn Thư nặng nề thở dài, lười biếng rời khỏi giường.
Vốn dĩ cô định soạn hết giáo án trong một buổi sáng, nhưng đến trưa khi đồ ăn gọi ngoài được giao đến, cô mới giật mình nhận ra bản thân không quá tập trung, giáo án mới soạn được một nửa thôi.
Chúc Ôn Thư nhìn điện thoại, sau đó nhanh chóng vươn tay ra lấy.
Đúng lúc này, một tin nhắn bỗng nhiên hiện lên.
Chúc Ôn Thư vội vàng mở điện thoại, hoá ra là tin nhắn của Lệnh Hưng Ngôn.
【Lệnh Hưng Ngôn: Cô giáo Chúc, cô gợi ý cho Lệnh Tư Uyên giới thiệu KFC trong buổi giới thiệu ẩm thực tuần sau à?】
【Chúc Ôn Thư:..】
【Chúc Ôn Thư: Tôi gợi ý gà ủ muối.】
【Lệnh Hưng Ngôn: Tôi biết ngay mà.】
【Lệnh Hưng Ngôn: Thằng oắt con này, tôi phải cho nó biết tay.】
【Chúc Ôn Thư: Hôm nay Uyên Uyên làm gì vậy?】
【Lệnh Hưng Ngôn: Đang học violin, nó phải đặt cả tâm tư tình cảm vào đấy.】
Đầu ngón tay Chúc Ôn thư lưỡng lự trên bàn phím chốc lát, sau đó cô hỏi.
【Chúc Ôn Thư: Lệnh Sâm dạy cậu bé sao?】
【Lệnh Hưng Ngôn: Lệnh Sâm làm gì có thời gian, tối qua nó tới phòng đàn giờ còn chưa về nữa, bận lắm.】
À... Ra vậy.
Chúc Ôn Thư tự gật đầu, bận rộn liên tục hình như mới là cuộc sống của Lệnh Sâm.
Buổi chiều, Chúc Ôn Thư không mất tập trung nữa, cô nghiêm túc chăm chỉ làm hết việc cần làm.
Thấy đồng hồ chỉ 4 giờ 30 phút, thời tiết bên ngoài vẫn tốt, vì thế cô thay quần áo, sau đó đi tới siêu thị gần nhà mua chút đồ dùng sinh hoạt.
Khoảng cách bảy tám trăm mét, gọi xe thì tốn kém mà tay xách nách mang đi bộ lại quá mệt.
Thời điểm Chúc Ôn Thư đứng ở trước cửa siêu thị do dự không biết nên đi xe đạp công cộng hay không thì đột nhiên có người ở phía sau gọi cô.
Nghe thấy thanh âm đó, ánh mắt cô hơi sững lại, sau khi điều chỉnh nét mặt trở nên bình thường tự nhiên, cô mới quay đầu giả bộ như rất ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?"
"Khách sạn tôi ở gần ngay đây."
Doãn Việt Trạch nói.
Anh ta vừa nói xong, Chúc Ôn Thư chợt nhớ ra khách sạn mà anh ta ở quả thực nằm ngay trên đường đối diện.
Vậy cô xuất hiện ở đây hình như hơi vô lý thì phải
Vì thế cô gượng cười hai tiếng rồi nói: "À, tôi đi dạo phố bên này nên nhân tiện mua chút đồ."
Doãn Việt Trạch nhìn đồ dùng sinh hoạt trong tay cô, anh ta im lặng không nói.
"Có thời gian cùng nhau uống tách cà phê không?"
Doãn Việt Trạch hỏi: "Hôm qua không có cơ hội ôn lại chuyện cũ."
Nếu đổi lại là bạn trai cũ cạch mặt chia tay, Chúc Ôn Thư nhất định sẽ quay đầu bước đi.
Nhưng đối mặt với Doãn Việt Trạch, cô cũng không muốn từ chối anh ta nhiều lần, tránh việc tỏ rõ bản thân vẫn còn để ý chuyện quá khứ.
"Được."
Chúc Ôn Thư nói: "Gần đây sao?"
"Ừm."
Doãn Việt Trạch đi tới, anh ta duỗi tay muốn giúp cô cầm đồ trong tay.
Chúc Ôn Thư lùi về sau theo bản năng. Cô rất quen thuộc nơi này, vì vậy quay đầu chỉ vào một quán cà phê ở đằng sau.
"Vừa hay ở đây có quán cà phê."
Doãn Việt Trạch vừa cười vừa rụt tay lại: "Đi thôi."
Hai người mặt đối mặt ngồi vị trí gần cửa, mỗi người cầm một tách cà phê, lúc lâu sau, Doãn Việt Trạch lên tiếng trước.
Đơn giản chỉ là nói về cuộc sống mấy năm nay, Chúc Ôn Thư cảm thấy cuộc sống của mình khá yên bình không có gì để nói. Mà cô cũng không biết nên chủ động nói trước như thế nào, tất cả đều là Doãn Việt Trạch hỏi cô trả lời.
Nửa tiếng trôi qua, cô thấy mình rất giống con ếch, chọc một cái là phản ứng một cái. Thế nên bây giờ cô mới chủ động hỏi: "Lần này cậu về nước là để thăm người thân, hay là...?"
"Sống ở đây luôn." Doãn Việt Trạch nói: "Công việc cũng chuyển về nước hết rồi."
"À..." Chúc Ôn Thư gật đầu: "Vậy cũng tốt."
"Nhưng không có bạn bè". Doãn Việt Trạch nói tiếp: "Tôi không còn liên lạc với bạn học lúc trước nữa rồi, Từ Quang Lượng thỉnh thoảng tìm tôi nói chuyện thôi."
Chúc Ôn Thư không biết tiếp lời như thế nào, cô đành cúi đầu uống ngụm cà phê sau đó mới nói: "Ai cũng vậy mà."
Doãn Việt Trạch im lặng chốc lát: "Nhưng, sau tốt nghiệp cậu và Lệnh Sâm vẫn còn liên lạc với nhau sao?"
"Hả?"
Chúc Ôn Thư không ngờ rằng Doãn Việt Trạch sẽ nhắc đến cô và Lệnh Sâm, giống như bí mật nào đó bị người khác vạch trần, giọng điệu của Chúc Ôn Thư không còn tự nhiên như vừa nãy nữa: "Không... Chúng tôi cũng đã bảy năm không gặp, năm nay mới liên lạc lại."
"Vậy hiện tại hai người đang ở bên nhau sao?"
Chúc Ôn Thư im lặng chốc lát, sau đó lập tức nói: "Không, không có."
Doãn Việt Trạch gật đầu.
"Vậy tôi yên tâm rồi."
Chúc Ôn Thư ngước mắt lên nhìn Doãn Việt Trạch, ý trên mặt cô rất rõ ràng.
Người đàn ông đối diện phản ứng hơi chậm, thấy vẻ mặt cô là lạ, vì thế cười nói: "Tôi không có ý gì khác."
"Công việc mấy năm nay của tôi cũng tiếp xúc với không ít sao nữ."
Phục vụ bưng món tráng miệng và bánh quế lên, Doãn Việt Trạch đẩy chúng tới trước mặt Chúc Ôn Thư, đồng thời nói: "Thật ra yêu đương với ngôi sao rất mệt, không chỉ phải chịu đựng đựng áp lực rất lớn từ dư luận, mà còn rất dễ bị tổn thương từ thế giới bên ngoài, người bình thường rất khó có thể chống đỡ."
Giọng điệu của anh ta vô cùng chân thành, nghe hoàn toàn giống như đang quan tâm đến bạn học cũ.
Vì thế Chúc Ôn Thư gật đầu: "Ừm, tôi có chừng mực."
Chúc Ôn Thư không muốn nói thêm về đề tài này nữa, cô liền nói: "Cậu thì sao? Hình như trước kia tôi thấy cậu đăng ảnh chụp chung với bạn gái lên vòng bạn bè, lần này về nước cùng nhau sao?"
"Không phải."
Doãn Việt Trạch lắc đầu: "Mấy năm trước từng yêu đương hai lần, nhưng đều không đi đến cuối."
"À..."
Cuộc nói chuyện sau đó vẫn như cũ, Doãn Việt Trạch hỏi và Chúc Ôn Thư trả lời.
Thấy sắc trời dần tối, cô không muốn tiếp tục ngồi đây uống cà phê một cách vô vị nữa, chỉ đành bấm bụng ăn bánh quế, ăn hết cái này đến cái khác.
Sợ Doãn Việt Trạch lại mời đi ăn cơm tối, đợi anh ta uống hết cà phê trước mặt, Chúc Ôn Thư lên tiếng: "Vậy tôi về trước."
"Ừm."
Doãn Việt Trạch đứng dậy: "Tôi đưa cậu về."
"Không cần, không cần đâu..."
"Tôi biết nhà cậu ngay gần đây". Doãn Việt Trạch trực tiếp xách túi đồ cô đặt cạnh sô pha lên: "Đi thôi."
Chúc Ôn Thư: "..."
Vốn dĩ Chúc Ôn Thư cũng khá tự nhiên, nhưng cuối cùng lại bị những lời này của Doãn Việt Trạch làm cho chột dạ, cả đường đi cô không nói được câu nào.
Tới cổng chung cư, cô thở phào nhẹ nhõm, lấy túi đồ xong liền nói: "Tôi lên nhà nhé."
"Được".
Đợi Doãn Việt Trạch xoay người rời đi, Chúc Ôn Thư mới nhấc chân đi về phía cổng.
Vừa đi được hai bước, cô nhíu mày quay đầu nhìn sang đường lớn.
Lúc này chưa đến bảy giờ, nhưng sắc trời đã rất tối. Trong màn đêm dày đặc, cô thấy một chiếc xe dần khuất xa, đèn sau xe loé lên không thấy rõ biển số.
Không biết tại sao, Chúc Ôn Thư luôn cảm thấy chiếc xe trông khá quen mắt.
Nhưng cô phủ nhận rất nhanh. Không thể nào, nhất định lúc này người ta đang ở phòng Đàn.
Chắc chắn là cô hoa mắt rồi.
Chúc Ôn Thư vừa khẳng định suy nghĩ của mình, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Lệnh Sâm.
Điện thoại kết nối, nhưng anh chẳng hề nói gì.
Chúc Ôn Thư: "Anh ở đâu thế?"
Bên kia im lặng.
Vì thế Chúc Ôn Thư dừng bước chân: "Vừa nãy... Có phải anh đã tới nhà tôi không?"
"Phải."
"..."
Lúc đầu Chúc Ôn Thư còn cho rằng Lệnh Sâm sẽ phủ nhận, không ngờ anh lại trả lời thản nhiên như vậy.
"Anh đi rồi?"
Lệnh Sâm: "Ừ."
Chúc Ôn Thư: "Anh trở lại được chứ?"
Lệnh Sâm không nói, điện thoại cũng không cúp.
Chúc Ôn Thư nghe thấy tiếng gió gào thét trong điện thoại: "Lái chậm chút."
"... Ừm."
Hai phút sau, chiếc xe chạy đến phía đối diện, sau đó quay đầu ở ngã tư phía trước, cuối cùng dừng lại trước mặt Chúc Ôn Thư.
Cô nhìn khắp xung quanh, xác nhận không có ai chú ý tới bên này mới mở cửa ngồi vào.
"Sao anh lại tới đây?"
Chúc Ôn Thư hỏi: "Không phải anh đang bận sao?"
Lệnh Sâm đeo khẩu trang, vẻ mặt không có biểu cảm gì.
"Đi ngang qua."
Chúc Ôn Thư: "..."
Chắc không phải anh đã thấy gì đâu nhỉ?
Chúc Ôn Thư yên lặng một lát rồi lấy điện thoại ra xem.
Quả nhiên, hơn hai mươi phút trước Lệnh Sâm đã gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có nhà không.
Hình như cô nên giải thích một chút.
Nhưng Chúc Ôn Thư cảm thấy hai người không phải là người yêu của nhau, nếu cô giải thích vậy thì có vẻ rất kỳ quái.
"Cô ăn cơm chưa?"
Lệnh Sâm bỗng nhiên hỏi.
Dạ dày của cô vẫn còn đầy bánh quế, nếu uống thêm ly nước nữa sẽ tràn lên tận cổ họng mất.
Nhưng Chúc Ôn Thư lại nói: "Chưa ăn."
Lệnh Sâm chẹp miệng: "Ngay cả bữa cơm cậu ta cũng không mời cô được à?"
Chúc Ôn Thư: "..."
Đúng là đã nhìn thấy rồi.
Chúc Ôn Thư bị tính khí khó ở của anh làm cho á khẩu. Nhưng khi quay đầu sang, lại thấy trong mắt Lệnh Sâm tràn đầy tơ máu, nhớ tới Lệnh Hưng Ngôn nói cả tối anh đều bận rộn ở phòng Đàn, cho nên cảm giác bức bối trong cô cứ thế tan thành mây khói.
"Anh ăn chưa?"
"Vẫn chưa."
Lệnh Sâm hỏi: "Cô muốn ăn gì?"
Chúc Ôn Thư đáp: "Gì cũng được."
"Thắt dây an toàn vào."
Nói xong câu này, Lệnh Sâm thấy cô để một túi to trên đùi, vì thế anh cầm nó lên rồi đặt vào ghế sau.
Thật ra không gian trong xe không nhỏ, nhưng Lệnh Sâm không muốn để túi đồ của Chúc Ôn Thư xuống chỗ để chân. Dáng người anh cao lớn như vậy cũng phải dốc hết toàn lực xoay người mới có thể đặt chiếc túi đó xuống.
Thời điểm chiếc áo đen của anh bị co lên do tác động, Chúc Ôn Thư thấy một vết sẹo rất rõ ràng ở thắt lưng bên trái của anh.
Thoạt nhìn hình như rất lâu rồi, nhưng vết sẹo dữ tợn vẫn hơi ghê người.
Cô nhìn chăm chú hồi lâu, đột nhiên vết sẹo kia bị áo che mất.
Chúc Ôn Thư chưa kịp hoàn hồn, lại chợt nghe người bên cạnh nói.
"Giá trị con người của tôi rất cao."
Chúc Ôn Thư: "... Hả?"
Lệnh Sâm: "Xem cơ bụng phải thu phí."
Chúc Ôn Thư: "..."
Ai nhìn cơ bụng anh hả!
Chiếc xe khởi động, từ từ hoà mình vào dòng xe cộ.
Chúc Ôn Thư im lặng một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa nên hỏi: "Vết sẹo trên eo anh là sao vậy?"
Lệnh Sâm xoay vô lăng, anh nhìn thẳng về phía trước, nhìn vào màn đêm đen kịt ngoài kính chắn gió.
Có lẽ đó cũng là một buổi tối như này, thật ra năm ấy Lưu Hạo Nghị còn tìm anh kiếm chuyện thêm một lần nữa.
Trong con ngõ đổ nát gần nhà, năm người vây quanh. Ngay từ đầu chỉ có gậy gộc đấm đá, bốn phía xung quanh toàn tiếng chửi bới. Thỉnh thoảng có người đi qua, họ cho rằng đây là mấy bọn côn đồ đánh nhau nên không ai vào can ngăn, ngược lại còn tránh xa hơn.
Sau đó anh va phải kính thuỷ tinh cũ không biết nhà nào để bên đường. Lệnh Sâm không cảm thấy đau, nhưng không khí bắt đầu phảng phất mùi máu tươi.
Cuối cùng Lưu Hạo Nghị lấy chân đạp lên mặt anh, rồi cười nói.
"Giờ bố mày biết rồi, mày trút giận thay cho nữ thần đúng không?"
"Sao nào, mày muốn ngủ với nữ thần?"
Lưu Hạo Nghị nhả khói thuốc, người trên mặt đất đột nhiên đứng dậy.
Lưu Hạo Nghị đập một gậy xuống, ấn lên cổ Lệnh Sâm, tay còn lại thì tát vào má anh: "Mày xứng chắc?"
Phía sau có người bỗng nhiên kéo tay áo Lưu Hạo Nghị: "Mày xem."
Lưu Hạo Nghị cụp mắt, phát hiện eo trái của anh đang chảy máu đầm đìa.
Hắn ta hoảng hốt, buông lỏng tay ra nhưng Lệnh Sâm vẫn không thể đứng lên.
Đối diện với ánh mắt đỏ rực hằn tia máu của thiếu niên, Lưu Hạo Nghị cố bình tĩnh vươn thẳng cổ nói: "Đi!"
-
Lệnh Sâm đeo khẩu trang, không ai có thể thấy đôi môi mím chặt của anh.
Xe dừng đèn đỏ, Lệnh Sâm vươn tay sờ vào vết sẹo kia rồi nhẹ nhàng nói: "Mổ ruột thừa."
"À".
Chúc Ôn Thư gật đầu, thầm nói: "Bệnh viện nào mổ thế, mổ thế nào mà lại để vết sẹo dài như này."
Vài giây sau.
Chúc Ôn Thư đột nhiên quay đầu nhìn Lệnh Sâm: "Không phải ruột thừa ở bên phải ư? Vết sẹo của anh ở bên trái!"
Lệnh Sâm đặt một tay lên vô lăng, anh chậm rãi nhìn Chúc Ôn Thư rồi nhướng mày.
"Cô đoán xem, vì sao tôi lại cắt nó?"
Chúc Ôn Thư: "?"
Lệnh Sâm: "Bởi vì nó mọc ở bên trái."
Chúc Ôn Thư: "..."