Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 84: C84: 102
Chương 102
Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Thật ra thì hôm nay bọn họ có tiết học, nhưng hôm nay lại là ngày cuối tuần, vì vậy trong bệnh viện có rất nhiều người. Bọn họ phải xếp hàng chờ gần mười phút chỉ để đăng ký.
Đăng ký và lấy số xong xuôi, hai người đi lên lầu, cũng có một hàng dài người xếp hàng chờ chụp X-quang. Bọn họ thấy hai người cũng đều giật mình.
“Chúng ta nên đến sớm hơn. Đáng lẽ nên đặt lịch hẹn từ tối hôm qua rồi.” Tô Mai nói.
Lộ Minh Nguyệt cắn môi. Mặc dù sắc mặt cô ấy đã khôi phục lại đôi chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự mệt mỏi và suy yếu, cả người giống như bị ngâm nước mưa cả đêm vậy.
Cô ấy nói nhỏ: “Tớ luôn cảm thấy hôm nay cũng không thu được kết quả gì.”
Từ sau khi lấy số, cô ấy vẫn luôn có cảm giác này. Lần này chụp X-quang sợ là sẽ không được gì hết, cũng sẽ nhận được đáp án giống như ở phòng y tế mà thôi.
Nói thì nói vậy, nhưng cô ấy vẫn hy vọng bệnh viện lớn có thể cho cô ấy một câu trả lời, để cho cô ấy không phải lo lắng hãi hùng nữa.
Hai ngày nay, mỗi lần nhớ đến giấc mơ kia. cô đều cảm thấy rất kinh khủng. Vẫn là hiện thực tốt đẹp hơn. Vừa nghĩ đến điều này, Lộ Minh Nguyệt cũng cảm thấy co giật cơ cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Cô ấy không nói chuyện này cho Tô Mai nghe, dù sao thì đây cũng là giấc mơ mà cô ấy mơ thấy. Nói không chừng, khi nói ra còn bị nói là quá mẫn cảm, hơn nữa, cũng đỡ khiến người khác thêm lo lắng.
Tô Mai quay đầu lại, thấy sắc mặt Lộ Minh Nguyệt không tốt, nhanh chóng an ủi: “Minh Nguyệt, cậu đừng lo lắng quá. Trước đây tớ cũng bị co giật cơ, sau đó đã đỡ hơn. Đừng dọa tớ sợ nhé.”
“Nói không chừng qua đoạn này cậu lại cao thêm mấy xăng-ti-mét đấy.” Cô ấy cười lớn.
Lộ Minh Nguyệt cũng nở một nụ cười nhẹ, gật đầu với Tô Mai, nhưng trong lòng lại dâng lên sự lo lắng.
Mấy tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ. Hai người đều có chút vui vẻ. Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lượt.
Lộ Minh Nguyệt bước từng bước một đi vào, đối mặt với máy móc thì thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cô ấy nghĩ, vẫn là bệnh viện đáng tin hơn. Sẽ không có bệnh nào mà bệnh viện không phát hiện ra đâu nhỉ?
Họ chụp phim X-quang rất nhanh chóng.
Cả hai lại đợi rất lâu, cuối cùng nhận được kết quả. Hai người đều lo lắng cầm kết quả đưa cho bác sĩ, sợ nghe thấy chuyện đáng sợ gì đó.
Phim X-quang hướng về bọn họ, có điều, bọn họ có xem cũng không hiểu gì.
“Phim chụp không có vấn đề gì, rất bình thường.” Bác sĩ nói.
Phản ứng đầu tiên của Tô Mai là không tin: “Sao có thể như vậy được. Bác sĩ, bạn cùng phòng của tôi cứ vài tiếng là chân lại co giật, làm sao có thể bình thường được?”
Bác sĩ quay sang Lộ Minh Nguyệt, “Mấy tiếng co giật một lần?”
Lộ Minh Nguyệt trả lời: “Đúng vậy, thường xuyên co giật.”
“Bắt đầu từ khi nào, tần suất ra sao?”
“Cách đây năm ngày, thời gian không có quy luật.” Lộ Minh Nguyệt suy nghĩ, đáp: “Có khi là hơn hai tiếng, có khi là bốn năm tiếng mới bị một lần, nhưng ngày nào cũng có.”
Nghe cô ấy nói xong, bác sĩ có chút kinh ngạc: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Đương nhiên ông gặp không ít bệnh nhân bị co giật ở chân, nhưng mà cơn co giật xuất hiện thường xuyên hoặc là mấy tiếng xuất hiện một lần thì là lần đầu tiên trông thấy.
“Đúng vậy, khiến người ta lo lắng vô cùng.” Tô Mai ở bên cạnh nói.
Bác sĩ lại hỏi: “Mỗi cơn co giật kéo dài khoảng bao lâu?”
Lộ Minh Nguyệt nhanh chóng trả lời: “Về cơ bản thì sẽ xuất hiện một lúc rồi biến mất, nhưng thời gian co giật càng ngày càng dài. Đoán chừng là vài giây cho đến một hoặc hai phút.”
Được bác sĩ hỏi đến, cô ấy mới để ý đến vấn đề này.
Lần đầu tiên bị co giật, cô ấy không để tâm lắm. Dù sao thì cũng chỉ là vài giây mà thôi, khi trước, thỉnh thoảng cô ấy cũng bị co giật cơ.
Nhưng sau đó, nó bắt đầu đến thường xuyên hơn, cô nhận thấy nói hông được bình thường. Thời gian của mỗi cơn co giật kéo dài ra. Lần gần đây nhất là mấy tiếng trước, lúc cô ấy rời ký túc xá, ước chừng cũng tầm một đến hai phút.
Cô ấy sẽ không bao giờ quên được cái thời gian dài đằng đẵng này.
Bác sĩ cũng nhíu mày xem kỹ phim X-quang, vẫn không thấy gì bất thường, ông làm nghề y hơn chục năm rồi, xem vô số phim X-quang, không thể xem tận hai lần rồi mà không phát hiện ra điểm bất thường được. Vì vậy, chỉ có khả năng phim X-quang này là bình thường.
Nhưng theo lời của bệnh nhân, tình trạng này rất nghiêm trọng.
Có một vài nguyên nhân dẫn đến tình trạng co giật chân. Có thể là do thay đổi môi trường xung quanh, cũng có thể là tuần hoàn xung quanh không tốt, hoặc cũng có thể cảm xúc, thiếu canxi gây nên… Tất nhiên, cũng có một vài chứng bệnh khác dẫn đến tình trạng co giật cơ này
Ông đưa tay vừa vân vê các khớp của cô ấy, đồng thời hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Lộ Minh Nguyệt lắc đầu, “Không đau không ngứa, cảm thấy rất bình thường.”
Trên thực tế, lúc chân cô ấy qua cơn co giật, thì căn bản không cảm thấy gì, giống như người bình thường vậy, không hề có bất kỳ hiện tượng kỳ lạ nào sau cơn co giật.
“Tạm thời tôi không chẩn đoán ra được. Cô đã từng kiểm tra gì ở chân chưa?”
“Cách đây không lâu tôi và bố mẹ đã làm kiểm tra tổng quát, kết quả đều bình thường, không mắc bệnh tật gì.” Lộ Minh Nguyệt nói.
Bác sĩ có chút khó khăn: “Không bằng cô đến khoa thần kinh kiểm tra một chút, có kết quả rồi về nói với tôi.”
Lộ Minh Nguyệt đồng ý, lại đến khoa thần kinh với Tô Mai, vẫn nhận được câu trả lời cuối cùng là tất cả đều bình thường.
Quay trở lại chỗ bác sĩ kia thì đã rất muộn rồi, cả hai người đều có chút mất mát. Bác sĩ cũng tạm thời không chẩn đoán được nguyên nhân. Chỉ có thể đưa cho Lộ Minh Nguyệt một vài lời khuyên để cải thiện tình trạng co giật, uống thêm canxi, xem hiệu quả thế nào.
Lộ Minh Nguyệt cũng không còn cách nào khác, đi mua thêm canxi với Tô Mai, cầu nguyện không xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Điều thần kỳ là sau khi hai người từ bệnh viện trở về, tình trạng co giật không xảy ra nữa.
…
Trở lại trường học thì trời đã rất tối rồi.
Hai người đi trên đường đều ăn ý không nói gì. Trong lòng Tô Mai trong lòng cũng đồng cảm với Lộ Minh Nguyệt. Mặc dù nhìn Lộ Minh Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng cô ấy biết trong lòng Lộ Minh Nguyệt hẳn là rất khó chịu.
Từ mấy ngày nay, Lộ Minh Nguyệt ngủ không ngon. Tô Mai thường thức khuya, vì vậy nửa đêm đi vệ sinh, cô ấy nhìn thấy ánh sáng bên trong rèm che giường của Lộ Minh Nguyệt, thấy bóng Lộ Minh Nguyệt đang xoa bóp chân.
Một lần khác, gần hai giờ sáng, cô ấy còn nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ của Lộ Minh Nguyệt, thiếu chút nữa đã dọa chết cô ấy rồi.
Tô Mai không khỏi cảm thấy may mắn, may là bản thân không gặp phải chuyện như vậy.
“Bên chuyên ngành diễn xuất đang học môn gì đó, nghe nói là phải biểu diễn trên sân khấu. Tớ muốn đi xem.”
“Có gì mà xem, còn chẳng bằng đi xem phim. Tớ muốn ra ngoài ăn gì đó, không phải cậu nói muốn đi mua hạt dẻ sao?”
“Cậu không biết sao, hôm nay Cơ Thập Nhất đi học đó. Tớ muốn đi xem coi có phải cô ấy xinh đẹp giống như trên mạng nói không.”
“Cậu cũng tin điều này sao. Ảnh trên mạng đã chỉnh sửa không biết bao nhiêu rồi. Sao đến giờ mà cậu vẫn không hiểu?”
“Tớ muốn đi xem một chút. Cậu đi với tớ đi, tớ mua đồ ăn cho cậu. Quán gà rán lần trước ăn rất ngon, tớ mua chân gà cho cậu. Dù sao thì lớp 2 cũng cách đây không xa mà.”
Hai người nọ vừa thảo luận vừa đi ngang qua Tô Mai, bọn họ đi xa rồi mà vẫn có thể cảm nhận được bọn họ đang tranh luận.
Tô Mai liếc nhìn Lộ Minh Nguyệt, thấy cô ấy ngẩn người, trong lòng thở dài, khẽ nói: “Dù sao trở về cũng không có việc gì, chúng ta đi xem xem chuyên ngành diễn xuất lên lớp đi?”
Lộ Minh Nguyệt vừa định lắc đầu thì nghe thấy Tô Mai nói tiếp: “Dù sao thì trên đường về, chân cậu cũng chưa bị co giật lại, có lẽ đã đỡ hơn rồi, thả lòng một chút mới tốt. Đàn chị Cơ rất nổi tiếng, chúng ta đi học tập đôi chút đi.”
“Ừ.” Lộ Minh Nguyệt đáp. Dẫu sao, cô ấy cũng đã hậm hực một khoảng thời gian dài rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ thật sự không ổn.
Tô Mai nhảy cẫng lên hoan hô một tiếng, kéo Lộ Minh Nguyệt về phía lớp 2 mà hai người lúc nãy nhắc đến.
Chuyên ngành diễn xuất là chuyên ngành át chủ bài của trường Đại học Điện ảnh Đế Đô. Ai ai cũng biết tòa nhà dạy học ở đâu. Hai người không mất nhiều thời gian đã đến lớp 2, cẩn thận đi vào bằng cửa sau.
Hai người vừa bước vào đã bị số lượng người trong lớp làm khiếp sợ.
“Lớp học này sao lại nhiều người vậy?” Tô Mai nghiêng đầu hỏi.
Bản thân Lộ Minh Nguyệt cũng bị dọa sợ, trả lời: “Không…”
Đây là một phòng học lớn, rất rộng rãi đẹp đẽ, có hơn mười dãy bàn ghế màu vàng. Lúc này đã ngồi chật kín gần mười dãy, chỉ có mấy dãy phía trước là trống, tiếng nói chuyện cũng không nhỏ.
Bây giờ đại học đều chia các lớp học nhỏ, sao có thể có nhiều người như vậy được. Cho dù là mấy lớp cùng học với nhau cũng sẽ không thể có nhiều người như vậy được. Theo như cô ấy biết, cả chuyên ngành diễn xuất cộng lại cũng không thể lấp đầy phòng học.
Với đôi mắt sắc bén, hình như Tô Mai nhìn thấy hai em gái lúc nãy đi qua, cười nói ngay: “Tớ vừa nhìn thấy hai em gái tranh cãi lúc nãy. Đoán chừng trong này chỉ toàn là người đến xem. Chúng ta nhanh vào đi, nếu không thì sẽ không có chỗ ngồi.”
Nếu không thì, đến khi hết chỗ ngồi rồi, phải chạy đến ngồi hàng đầu thì còn tinh thần vây xem gì nữa đâu.
Lộ Minh Nguyệt cúi đầu khẽ đáp lại một tiếng, tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế phía trước cạnh cửa sổ với Tô Mai, rồi ngồi xuống.
“Cậu cũng đến đây xem hả?” Vừa ngồi xuống, một em gái bên cạnh hỏi tôi.
Tô Mai nói: “Đúng vậy, cậu cũng vậy hả?”
Em gái kia mặt không chút biểu cảm, nói: “Tớ đi học, định ngồi hàng sau cơ, nhưng ai mà biết được hàng ghế sau toàn là người của lớp khác.”
Nghe giọng điệu nghiêm túc còn có chút uất ức của cô ấy, Tô Mai đột nhiên muốn bật cười, nhưng phải ngậm chặt miệng không lên tiếng.
Em gái kia lập tức quay sang chỗ khác nghiêm túc đọc sách.
Tô Mai âm thầm thở dài trong lòng, đoán chừng hơn nửa số lượng sinh viên trong lớp học đều là người đến xem. Dù sao thì cũng đột nhiên nổi tiếng. Trước đó còn nghe mọi người bàn tán Cơ Thập Nhất rất xinh đẹp nhưng chưa được tận mắt trông thấy. Bây giờ muốn tận mắt nhìn xem người thật có dáng vẻ như thế nào.
Trường học không quan tâm việc học sai lớp, ngược lại còn ủng hộ nữa. Học nhiều lớp cũng thêm được nhiều kiến thức.
Lớp học buổi tối của trường bắt đầu lúc bảy giờ bốn mươi phút, chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu. Cuối cùng, đoàn người thực sự tham gia lớp học cũng đã đến.
Bọn họ ngạc nhìn thấy lớp học chật cứng người thì kinh ngạc, chỉ có thể ngồi chỗ trống ở phía trước, suy đoán xem tại sao lại có nhiều người đến xem như vậy.
“Tớ thấy ôi…”
Tô Mai vừa định mở miệng đã bị động tác của người xung quanh làm cho giật mình. Cô ấy nhìn về phía cửa lớp, nhìn thấy hai người bước vào, trong đó có Cơ Thập Nhất.
Cơ Thập Nhất thấy mọi người trong lớp đều nhìn mình, suýt chút nữa đã dừng bước chân lại, nhíu mày nghi ngờ, cùng với Triệu Nghiên âm thầm chọn một chỗ ngồi trong góc cạnh cửa sổ, ngay trước mặt Tô Mai.
“Tớ thấy cũng bình thường thôi. Nào có đẹp như vậy, chắc là do marketing.”
“Phía sau người ta có người chống lưng, nếu không thì tại sao lại đột nhiên nổi tiếng được. Haiz, đổi lại là tớ thì tốt rồi, ghen tỵ chết đi được…”
“Tớ lại thấy cô ấy rất xinh đẹp. Người thật không khác mấy so với ảnh đăng trên Weibo, còn mang theo năng lượng tích cực nữa. Tớ cực kỳ thích đàn chị này.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhìn đi, hình như cô ấy không hề trang điểm. Ngũ quan quá tinh xảo, khí chất cũng rất đặc biệt. Nói không điêu là cô ấy thật chẳng giống người thường chút nào cả.”
“Mấy người trước kia ghen tỵ với cô ấy không tự nhìn lại bộ dạng bản thân mình đi. Tớ thấy đàn chị rất xinh đẹp. Phải nói là diễm lệ nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác thoải mái.”
Tiếng thảo luận ở phía sau truyền đến tai Tô Mai và Lộ Minh Nguyệt, khiến hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Đúng lúc này, hai em gái ngồi phía sau bọn họ cũng bắt đầu thảo luận: “Tớ thật muốn nhờ đàn chị Cơ giải mộng cho tớ, xem huyền học ấy.”
“Cậu đi đi, không phải nói sáng nay cậu mơ thấy một giấc mơ đẹp sao, có thể đi thử xem sao, nói không chừng còn có thể kết giao bạn bè.”
“Sao có thể được, nhưng ngược lại, tớ rất hy vọng đàn chị có thể dẫn tớ đến Giải trí Hoàng Thiên, để tớ khỏi phải lo lắng vấn đề tốt nghiệp.”
“Nghĩ hay ghê nhỉ. Nói không chừng cô ấy còn không có thời gian giải mã giấc mơ cho cậu nữa ấy.”
Lộ Minh Nguyệt vốn không muốn nghe, nhưng khi nghe thấy mấy câu nói này, trong lòng cô ấy đột nhiên nảy ra suy nghĩ, giấc mơ mấy ngày trước mà cô ấy đã mơ, có thể nói là ghi nhớ sâu sắc.
- -----oOo------
*** 102 ***