Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi
Chương 41
Sáng sớm hôm sau, vào lúc còn rất nhiều người chưa thức dậy, một tin tức chẳng mấy bắt mắt giữa một dàn ảnh selfie của các minh tinh bỗng nổ ra trong giới giải trí, khiến cho mọi người vô cùng xôn xao, tin tức này càng lúc càng lan nhanh, đến buổi trưa đã lọt vào top đầu danh sách tìm kiếm với từ khóa: Tổng giám đốc của Công ty giải trí Long Hành bị đuổi.
Chuyện này vốn không có gì đáng chú ý, nhưng trọng điểm là một loạt các thư tố giác được gửi đến Long Hành ngay sau khi tài khoản Weibo chính thức của Long Hành đăng thông báo.
Người đầu tiên đứng ra lên tiếng là một nữ thực tập sinh cũ của Long Hành, cô tức giận tố cáo Triệu Kiến Hoa có ý đồ quấy rối cô và có những yêu cầu quá đáng, đồng thời cô cũng đăng lên một loạt ảnh chụp màn hình chứng minh.
Nếu như nói ảnh chụp màn hình không đủ để làm chứng thì bằng chứng do một nghệ sĩ khác tung ra lại càng xác thực hơn. Người này coi như cũng là một nghệ sĩ hợp đồng có chút danh tiếng của Long Hành, cô ấy tung ra rất nhiều bằng chứng cho thấy Triệu Kiến Hoa chèn ép bóc lột các nghệ sĩ khác, không những không xác định con đường phát triển hợp lý cho các nghệ sĩ mà chỉ muốn nhanh chóng kiếm được tiền. Trong công ty, những nghệ sĩ vô cùng nổi tiếng còn được quan tâm chiếu cố, còn loại không chìm cũng không nổi như cô thì không hề có quyền lên tiếng, chỉ có thể nghe theo sắp xếp đi chạy quảng cáo, có nhiều lúc còn phải tiếp rượu với nhà tài trợ, thế nhưng tiền lương kiếm được lại ít đến đáng thương, không nói đến phần lớn lợi nhuận đều bị công ty rút hết, Triệu Kiến Hoa còn trốn thuế, hoàn toàn đã bị lợi ích che mù mắt.
Bằng chứng do người nghệ sĩ này tung ra rất gây chấn động, mặc dù cũng có người nghi ngờ cô chỉ là một minh tinh nhỏ làm sao có thể biết được nhiều văn kiện bí mật như vậy của công ty, nhưng sự thật ở trước mắt, đa số mọi người đều lựa chọn bảo vệ quyền lợi của mình.
Có lẽ là do sức ép từ dư luận nên sau đó Long Hành đã đăng một bài viết chính thức thừa nhận Triệu Kiến Hoa trốn thuế, hơn nữa đạo đức không đứng đắn, do đó công ty đã quyết định khai trừ. Bây giờ Triệu Kiến Hoa đã không còn liên quan gì đến Long Hành nữa, xin mọi người không nên có thành kiến đối với Long Hành.
Người hâm mộ và người qua đường đều rối rít vỗ tay khen ngợi, khen công ty công chính nghiêm minh, ngay thẳng.
Chuyện tới đây vẫn chỉ là một tai tiếng trong giới giải trí mà thôi, không tính là gièm pha gì lớn nên đa số mọi người chỉ ôm tâm lý hóng chuyện. Tuy nhiên, chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến cho toàn thể quần chúng đều phải sững sờ.
Vào lúc mười hai giờ trưa, diễn viên Vưu Thanh có hơn hai mươi triệu fan hâm mộ đã đăng một bài khá dài, nội dung cụ thể như sau:
“Tôi có một chuyện đã chôn giấu rất lâu trong lòng mà không dám nói, cuối cùng thì hôm nay tôi cũng có can đảm để nói ra.”
“Mọi người đều biết khi Long Hành bị thu mua, người anh em tốt của tôi là Hi Ngải đã lựa chọn hủy hợp đồng, mặc dù tôi cảm thấy rất tiếc cho cậu ấy nhưng tôi cũng hiểu nỗi khổ của cậu ấy. Hi Ngải muốn làm một ca sĩ, thế mà Triệu Kiến Hoa lại coi cậu ấy như là một cây hái tiền. Ở Long Hành cậu ấy không có cơ hội phát triển nên rời đi là chuyện đương nhiên, nhưng mà tôi không ngờ Triệu Kiến Hoa sẽ cho cậu ấy đi dễ dàng như vậy.”
“Chuyện này tôi đã nghi ngờ rất lâu, tôi từng chứng kiến một nghệ sĩ có mấy triệu fan muốn hủy bỏ hợp đồng, sau đó thì bị Triệu Kiến Hoa mắng xối xả, cuối cùng phải thanh toán một khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn mới có thể đi. Đối với những người khác còn như vậy, huống chi bây giờ còn là nghệ sĩ hot nhất của Long Hành? Với hiểu biết của tôi về Triệu Kiến Hoa, cho dù ông ta kiêng kỵ fan hâm mộ, không dám mắng Hi Ngải, thế nhưng cũng không có khả năng ông ta sẽ chịu đựng từ bỏ dễ dàng như vậy.”
“Trừ khi ông ta đã có kế hoạch khác.”
“Vào ngày 25 tháng 11, hôm đó tôi đang thương lương công việc với Triệu Kiến Hoa thì đột nhiên ông ta nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng người đại diện cũ của Hi Ngải là Long Tịnh đang say rượu ở club Bạc Quang, muốn ông ta đến đón. Lúc ấy Long Tịnh vừa lật bài với Long Hành, Triệu Kiến Hoa bảo tôi gọi cho Hi Ngải, người đang có quan hệ tốt với Long Tịnh, tôi không nghi ngờ ông ta mà gọi cho Hi Ngải, sau đó Hi Ngải lập tức đi đón, chuyện sau đó thì mọi người đều biết rồi đấy.”
“Triệu Kiến Hoa biết không thể giữ được Hi Ngải, cũng biết nếu để Hi Ngải đi Long Hành sẽ phải chịu tổn thất to lớn, không muốn để đối thủ cạnh tranh được lợi nên ông ra đã bày ra kế sách độc ác này để phá hủy cậu ấy.”
“Nếu như tôi biết trước cuộc điện thoại kia sẽ tạo cho Hi Ngải tổn thương lớn như vậy, tôi nhất định sẽ không gọi. Sau khi biết chuyện, tôi bị Triệu Kiến Hoa lợi dụng quyền lực uy hiếp nên không dám công khai chuyện này ra, hơn nữa khi đó tôi cũng không có bằng chứng gì cả, mọi người chưa chắc sẽ tin tưởng tôi, thậm chí tương lai của tôi cũng có thể sẽ bị hủy hoại. Suy cho cùng, đều là do tôi quá ích kỷ và hèn nhát.”
“Cuối cùng thì Triệu Kiến Hoa cũng bị cách chức, tôi cũng có can đảm nói ra chuyện này, không chỉ muốn trả lại trong sạch cho Hi Ngải, đồng thời tôi còn muốn kiểm điểm bản thân. Thật xin lỗi Hi Ngải, cậu là người chính trực, tốt bụng nhất mà tôi từng gặp, vậy mà tôi lại làm cho cậu phải gánh chịu tai họa này, tôi không còn mặt mũi nào để xin cậu tha thứ, tôi chỉ hy vọng bài viết này có thể lấy lại sự trong sạch cho cậu, để mọi người đều biết cậu là người vô tội.”
“Tôi xin chịu trách nhiệm với mọi lời nói ở trên.”
Sau khi xem bài viết náy, tất cả mọi người đều trợn mắt ngạc nhiên.
Năm phút sau khi danh sách tìm kiếm được cập nhật, hàng chục từ khóa liên quan xuất hiện: Vưu Thanh nói xin lỗi, Vưu Thanh Hạ Hi Ngải, Hạ Hi Ngải bị vu oan, Tổng giám đốc Long Hành hãm hại...
Người hâm mộ của Hạ Hi Ngải kêu gào khóc lóc thảm thiết, người qua đường cũng cảm thấy áy náy không dứt. Đến bây giờ, sự kiện Hạ Hi Ngải hút thuốc phiện đã gây xôn xao dư luận được gần một tháng, cuối cùng thì tình thế cũng thay đổi, khiến cho mạng xã hội được một phen chấn động. “Trời ạ, em trai đáng thương quá, đáng thương quá...”
“Rốt cuộc mấy ngày nay em trai đã chịu bao nhiêu uất ức đây? Thật sự là tôi không dám nghĩ đến, đau lòng quá.”
“Bởi vì chuyện này mà giải tân binh của em ấy bị người khác thay thế, không được đi trên thảm đỏ, không những vậy còn bị xếp vào ngồi trong góc nữa chứ, như vậy mà cũng không sụp đổ, chứ là tôi thì tôi sẽ chết mất.”
“Từ khi Giang Lưu Thâm ký hợp đồng với cậu ấy là tôi đã biết nhất định cậu ấy trong sạch, nhưng mà mặt tối của showbiz đáng sợ hơn tôi nghĩ...”
“Không phải Vưu Thanh và Hạ Hi Ngải vẫn luôn không hợp nhau sao? Thế mà đến cả Vưu Thanh cũng nói vậy, tôi nghĩ chắc là thật rồi.”
“Tôi biết mà, người tốt làm việc công ích sửa đường ở quê làm sao có thể hút thuốc phiện được! Lúc đấy tôi nói vậy còn bị đám điên không có não mắng, bây giờ thì tự vả mặt đi!”
“Tôi từng gió chiều nào theo chiều đó, tôi thật sự rất hối hận, sau này tôi nhất định sẽ dùng tình yêu của mình để đền bù cho em ấy.”
Giang Lưu Thâm lướt đến đây thì thuận tay ấn nút báo cáo.
Còn không biết xấu hổ mà nói gió chiều nào theo chiều đó, ai cần đến tình yêu của mi chứ, bạn nhỏ ấy có một người yêu là tôi là đủ rồi.
Hạ Hi Ngải đang tập trung ăn cơm nên không để ý đến hành động của người đối diện. Giang Lưu Thâm đã thực hiện lời hứa tối hôm qua, đưa cậu tới một nhà hàng cao cấp. Bên trong phòng ăn được trang trí vô cùng trang
nhã, cửa chắn đều làm bằng trúc, lối đi vào khá quanh co nhưng rất riêng tư, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, không phải sợ sẽ bị nghe lén.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Giang Lưu Thâm thì hỏi: “Sao vậy? Trên mạng lại nói gì?”
“Không có gì, tất cả đều thuận lợi diễn ra theo kế hoạch của tôi.” Giang Lưu Thâm đặt điện thoại sang một bên, cười nói: “Chờ một lúc nữa tôi sẽ nhờ phía cảnh sát đăng video lời khai của tài xế và người phục vụ kia. Nhân lúc làn sóng này còn đang nóng, kéo dài càng lâu sẽ càng có nhiều người biết cậu không hút thuốc phiện. Mặc dù còn phải mất một thời gian nhưng về cơ bản ý kiến dư luận sẽ nghiêng về phía cậu hơn, sau này sẽ tốt hơn.” Hạ Hi Ngải gật đầu, nói: “Không ngờ anh có thể thuyết phục Đoàn Minh Dạng, còn đi tìm Vưu Thanh.”
“Ồ, tôi không có kiên nhẫn thuyết phục anh ta đâu, tôi chỉ nói với anh ta tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Triệu Kiến Hoa, anh ta cũng hiểu, biết không giữ được, cũng không thể giữ một tên cấp dưới vô dụng, đạo đức kém như vậy nên cuối cùng dứt khoát đuổi đi, kiếm thêm danh tiếng công bằng liêm chính cho mình, đúng là thông minh. Còn Vưu Thanh là cậu ta tự đến tìm tôi. Tôi đã từng nói cậu ta rất biết bảo vệ bản thân, khi thấy tôi ký hợp đồng với cậu, cậu ta lập tức hiểu được cuộc điện thoại kia không ổn nên dứt khoát thẳng thắn nói với tôi, rửa sạch hiểm nghi cho bản thân, tránh cho sau này tôi tìm cậu ta gây chuyện.”
“Vậy à... Bài viết đó của anh ta cũng khá chân thành, hay là tôi chia sẻ lên tường rồi nói tha thứ cho anh ta?”
“Bài viết kia là tôi tìm người viết cho cậu ta, nếu không làm sao có thể tình cảm như vậy? Nếu là cậu ta thật sự có thể viết ra được như vậy sao?” Giang Lưu Thâm vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều: "Bạn nhỏ à, cậu đơn giản dễ bị lừa như vậy, tôi là ông chủ cũng không thể yên tâm, mau, nói cho tôi mật khẩu Weibo của cậu đi, sau này tôi sẽ xử lý giúp cậu.”
Hạ Hi Ngải thành thật nói ra, dù sao trước kia khi ở Long Hành, Long Tịnh cũng luôn giám sát nội dung Weibo cậu đăng lên. Vừa nghĩ đến Long Tịnh,
cậu có chút do dự nói: “Sau khi chị Long đi ra, tôi muốn…”
“Đừng lui tới với cô ta nữa, tôi sẽ sắp xếp người giúp cô ta cai nghiện.” Hiếm thấy có khi Giang Lưu Thâm kiên quyết như vậy: “Làm người cần tốt bụng, nhưng không thể quá tốt bụng đâu, hơn nữa trong cái giới này, tốt bụng ngược lại là một khuyết điểm, hiểu không?”
“Được... Tôi hiểu rồi, xin lỗi.”
“Không phải tôi đang chỉ trích cậu, cậu không cần nói xin lỗi. Sau này đi theo tôi, cậu có ý kiến gì đều có thể nói, nhưng tôi cũng sẽ cho cậu lời khuyên, hi vọng cậu sẽ tin tưởng tôi.”
Hạ Hi Ngải nhìn anh, mím môi, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thật ra thì tôi còn vài chuyện chưa nói với anh... Tôi lo nếu có người tung ra sẽ tạo thêm phiền phức cho anh. Khi tôi còn học cấp hai…”
“Lúc cậu học cấp hai vừa học giỏi vừa tốt bụng, luôn giúp đỡ người khác, cũng chưa bao giờ phạm phải lỗi nào.” Giang Lưu Thâm chăm chú nhìn cậu: "Cho dù có đánh nhau, cũng là đánh kẻ cặn bã, không liên quan gì đến đạo đức của cậu. Nhà trường cũng không ghi chuyện này vào hồ sơ, trong lòng tôi, cũng sẽ không nhớ có chuyện này.”
Trong lòng Hạ Hi Ngải vô cùng ấm áp, cảm giác trong mũi có chút cay cay, nhưng rất nhanh cậu đã ổn định lại cảm xúc của mình.
Từ khi ông nội qua đời, dường như đây là lần đầu tiên cậu được cảm nhận lại sự ấm áp khi được yêu thương bao bọc vô điều kiện.
Giang Lưu Thâm tranh thủ tạo thêm hảo cảm cho mình: “Hơn nữa, chủ quán bar từng có mưu đồ bất chính với cậu đã vào tù rồi, tôi đã điều động quan hệ, tra ra được kho hàng hắn ta tàng trữ chất cấm, trong vòng mười năm cũng không thể đi ra. Quán rượu kia cũng bị niêm phong, tất cả dấu vết liên quan đến cậu tôi đều xóa đi, hắn ta cũng hứa sẽ không nhắc lại chuyện này, cho dù có cũng không tạo thành sóng gió gì lớn.”
Hạ Hi Ngải nghe xong sửng sốt: “Sao cái gì anh cũng biết vậy...” Không những biết còn lén giúp cậu giải quyết tất cả nữa.
Giang Lưu Thâm thẳng thắn nói: “Trước khi ký hợp đồng với cậu tôi đã cho người điều tra bối cảnh của cậu, xin lỗi.”
Hạ Hi Ngải lắc đầu nói: “Vốn phải vậy mà, tin người mới dùng người.”
Giang Lưu Thâm mỉm cười, quả nhiên bạn nhỏ nhà anh là một thiên thần nhỏ rất thân thiện, dịu dàng mà. Nhưng anh lại không phải, đầy là cơ hội bồi dưỡng tình cảm tốt, làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ?
Anh làm bộ tùy ý giơ hai tay ra, nắm lấy bàn tay Hạ Hi Ngải đang đặt trên bàn, cảm giác này giống như ông chủ háo sắc quấy rối nhân viên, nhưng dù vậy vẻ mặt anh trông vẫn rất đứng đắn, thành khẩn: “Tôi sẽ không ép cậu nói gì cả, tôi biết những ký ức không tốt đẹp kia sẽ khiến cậu không vui, nhưng khi nào cậu cần tìm một người để chia sẻ thì hãy nhớ rằng, tôi luôn sẵn sàng có mặt mọi lúc.”
Cảm động biết bao! Cảm động quá đi mất! Ngay cả anh cũng muốn khen lời thoại quá lãng mạn của mình.
Mà Hạ Hi Ngải vẫn không nhận ra mình bị ăn đậu hủ, tay phải được một bàn tay lớn nắm lấy, hơi nóng lập tức truyền lên mặt khiến hai gò má cậu mơ hồ ửng đỏ, trông vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch. Đôi môi nhỏ mím vào lại mở ra như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Giang Lưu Thâm mê mẩn nhìn chằm chằm vào đôi môi của cậu, vừa nghe cậu mở miệng nói: “Tôi được họ hàng nhận nuôi, thế nhưng con của nhà họ không chào đón tôi.”
Giang Lưu Thâm nghiêm túc: “Ừ, cậu nói, tôi nghe.”
“Tôi biết mình ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên vẫn luôn rất nghe lời, nhưng con của họ vẫn luôn xem tôi như người lạ, không ưa tôi, cứ gây sự với tôi mãi, mà tôi chỉ có thể nhịn.”
“Có lần tôi muốn mua đồ nhưng không có tiền tiêu vặt nên hỏi mượn cậu ta, nhưng cậu ta nói để ở ngăn kéo trong nhà kho, bảo tôi tự đi lấy. Khi tôi vừa mới tìm thấy thì cậu ta dẫn dì đến nói là tôi ăn trộm tiền, khi đó tôi mới biết đó là chỗ cất tiền của dì.”
“Súc sinh!” Giang Lưu Thâm không nhịn được mắng chửi: “Sau đó thì sao? Có phải bọn họ đã đánh cậu không?”
Hạ Hi Ngải gật đầu nói: “Đánh xong thì họ nhốt tôi trong nhà kho, đúng lúc đó là nghỉ hè, tôi bị nhốt một tháng.”
“Khốn nạn! Không còn là người nữa!” Giang Lưu Thâm tức giận.
“Đối với tôi thì chuyện tổn thương nhất không phải cái này mà là sau khi trở lại trường học, tất cả bạn học đều cho là tôi ăn trộm tiền thật, đều hùa theo cậu ta xa lánh tôi, nói rằng không ai cần tôi...” Hạ Hi Ngải nhắm mắt lại: “Đó đúng là quãng thời gian khó khăn.”
Cậu chỉ kể sơ qua thôi nhưng Giang Lưu Thâm có thể tưởng tượng được, có thể làm cho một người vững vàng như Hạ Hi Ngài phải nói “Khó khăn”, có thể thấy được mức độ nghiêm trọng của việc bắt nạt đó như thế nào.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho người đi điều tra tên súc sinh kia, xem bây giờ cậu ta đang ở đâu, nhất định tôi sẽ cho cậu ta một bài học.”
“Không cần, tôi đã dạy dỗ cậu ta rồi.” Hạ Hi Ngải lại nói: “Hơn nữa cho dù thế nào nhà họ cũng đã nhận nuôi tôi một thời gian dài, coi như bù đắp vào đó đi.”
Nói đến đây cậu mới nhận ra Giang Lưu Thâm đã nắm tay mình rất lâu, vì vậy cậu nhẹ nhàng rút ra, kết quả là bị nắm chặt hơn.
“Tôi vừa nói gì với cậu rồi? Không nên quá hiền lành đúng không, sao nháy mắt cậu đã quên rồi?” Giang Lưu Thâm cau mày.
Khi anh không cười trông có hơi lạnh lùng, đáng sợ, Hạ Hi Ngải bị anh trừng mắt đành đầu hàng: “Vậy... theo anh đi, nhưng đừng đi quá xa là được.”
“Tôi mà làm việc thì cậu cứ yên tâm. Cậu chỉ cần yên tâm làm thứ mình muốn, còn những chuyện ghê tởm này cứ giao hết cho tôi giải quyết.” Anh coi cậu như bảo bối trân quý, đương nhiên anh phải bảo vệ thật tốt.
“Nhưng mà, tôi có một câu hỏi nhỏ.” Ngón tay cái của Giang Lưu Thâm nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cậu: “Cậu muốn mượn tiền mua thứ gì vậy?”
Cho dù có là ngôi sao trên trời, anh cũng sẽ nghĩ cách hái xuống đưa đến trong tay người trước mặt này.
Hạ Hi Ngải bị sờ mu bàn tay không hiểu sao cảm thấy rất nóng, tim cứ đập thình thịch, dùng sức một chút cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của ai kia: “Chỉ là... trà sữa mà thôi.”
Giang Lưu Thâm bật cười: “Cậu thích trà sữa đến thế sao?”
“Không phải rất thích, mà là nhớ... Trà sữa anh ấy cho đã uống hết, mà ở nông thôn lại không mua được, khó khăn lắm mới lên được thành phố, sau mấy tháng tôi cũng không nhịn được, nhưng tiền không đủ nên không thể làm gì khác hơn là đi mượn.”
Nghe đến đây, chuông báo động lập tức reo vang dội trong lòng Giang Lưu Thâm. Hóa ra quan trọng không phải là trà sữa mà là nhớ sao? Có vẻ địa vị của ông anh này trong lòng cậu ấy thật sự cao hơn anh tưởng nhờ? Mấu chốt là anh còn không biết đối phương là ai, nếu một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện, cho một ly trà sữa có hương vị ngày xưa vậy chẳng phải sẽ câu mất bạn nhỏ đi sao?
“Sau này tôi mua cho cậu, tất cả thương hiệu trên thế giới đều mua cho cậu.” Anh chỉ có thể dựa vào số lượng để phân thắng thua.
Hạ Hi Ngải: “... Vậy tôi sẽ mập mất.”
“Mập thì sao? Ngay cả một con mèo béo ú như con heo thì nỏ cũng là con mèo đáng yêu nhất thế giới trong mắt chủ nhân của nó đấy.”
Giang Lưu Thâm mỉm cười, đôi mắt đầy tình ý cong lên: “Cho dù bạn nhỏ có mập thế nào, thì ở trong lòng tôi, bạn nhỏ cũng là người đáng yêu nhất thế giới.”
- -----oOo------
Chuyện này vốn không có gì đáng chú ý, nhưng trọng điểm là một loạt các thư tố giác được gửi đến Long Hành ngay sau khi tài khoản Weibo chính thức của Long Hành đăng thông báo.
Người đầu tiên đứng ra lên tiếng là một nữ thực tập sinh cũ của Long Hành, cô tức giận tố cáo Triệu Kiến Hoa có ý đồ quấy rối cô và có những yêu cầu quá đáng, đồng thời cô cũng đăng lên một loạt ảnh chụp màn hình chứng minh.
Nếu như nói ảnh chụp màn hình không đủ để làm chứng thì bằng chứng do một nghệ sĩ khác tung ra lại càng xác thực hơn. Người này coi như cũng là một nghệ sĩ hợp đồng có chút danh tiếng của Long Hành, cô ấy tung ra rất nhiều bằng chứng cho thấy Triệu Kiến Hoa chèn ép bóc lột các nghệ sĩ khác, không những không xác định con đường phát triển hợp lý cho các nghệ sĩ mà chỉ muốn nhanh chóng kiếm được tiền. Trong công ty, những nghệ sĩ vô cùng nổi tiếng còn được quan tâm chiếu cố, còn loại không chìm cũng không nổi như cô thì không hề có quyền lên tiếng, chỉ có thể nghe theo sắp xếp đi chạy quảng cáo, có nhiều lúc còn phải tiếp rượu với nhà tài trợ, thế nhưng tiền lương kiếm được lại ít đến đáng thương, không nói đến phần lớn lợi nhuận đều bị công ty rút hết, Triệu Kiến Hoa còn trốn thuế, hoàn toàn đã bị lợi ích che mù mắt.
Bằng chứng do người nghệ sĩ này tung ra rất gây chấn động, mặc dù cũng có người nghi ngờ cô chỉ là một minh tinh nhỏ làm sao có thể biết được nhiều văn kiện bí mật như vậy của công ty, nhưng sự thật ở trước mắt, đa số mọi người đều lựa chọn bảo vệ quyền lợi của mình.
Có lẽ là do sức ép từ dư luận nên sau đó Long Hành đã đăng một bài viết chính thức thừa nhận Triệu Kiến Hoa trốn thuế, hơn nữa đạo đức không đứng đắn, do đó công ty đã quyết định khai trừ. Bây giờ Triệu Kiến Hoa đã không còn liên quan gì đến Long Hành nữa, xin mọi người không nên có thành kiến đối với Long Hành.
Người hâm mộ và người qua đường đều rối rít vỗ tay khen ngợi, khen công ty công chính nghiêm minh, ngay thẳng.
Chuyện tới đây vẫn chỉ là một tai tiếng trong giới giải trí mà thôi, không tính là gièm pha gì lớn nên đa số mọi người chỉ ôm tâm lý hóng chuyện. Tuy nhiên, chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến cho toàn thể quần chúng đều phải sững sờ.
Vào lúc mười hai giờ trưa, diễn viên Vưu Thanh có hơn hai mươi triệu fan hâm mộ đã đăng một bài khá dài, nội dung cụ thể như sau:
“Tôi có một chuyện đã chôn giấu rất lâu trong lòng mà không dám nói, cuối cùng thì hôm nay tôi cũng có can đảm để nói ra.”
“Mọi người đều biết khi Long Hành bị thu mua, người anh em tốt của tôi là Hi Ngải đã lựa chọn hủy hợp đồng, mặc dù tôi cảm thấy rất tiếc cho cậu ấy nhưng tôi cũng hiểu nỗi khổ của cậu ấy. Hi Ngải muốn làm một ca sĩ, thế mà Triệu Kiến Hoa lại coi cậu ấy như là một cây hái tiền. Ở Long Hành cậu ấy không có cơ hội phát triển nên rời đi là chuyện đương nhiên, nhưng mà tôi không ngờ Triệu Kiến Hoa sẽ cho cậu ấy đi dễ dàng như vậy.”
“Chuyện này tôi đã nghi ngờ rất lâu, tôi từng chứng kiến một nghệ sĩ có mấy triệu fan muốn hủy bỏ hợp đồng, sau đó thì bị Triệu Kiến Hoa mắng xối xả, cuối cùng phải thanh toán một khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn mới có thể đi. Đối với những người khác còn như vậy, huống chi bây giờ còn là nghệ sĩ hot nhất của Long Hành? Với hiểu biết của tôi về Triệu Kiến Hoa, cho dù ông ta kiêng kỵ fan hâm mộ, không dám mắng Hi Ngải, thế nhưng cũng không có khả năng ông ta sẽ chịu đựng từ bỏ dễ dàng như vậy.”
“Trừ khi ông ta đã có kế hoạch khác.”
“Vào ngày 25 tháng 11, hôm đó tôi đang thương lương công việc với Triệu Kiến Hoa thì đột nhiên ông ta nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng người đại diện cũ của Hi Ngải là Long Tịnh đang say rượu ở club Bạc Quang, muốn ông ta đến đón. Lúc ấy Long Tịnh vừa lật bài với Long Hành, Triệu Kiến Hoa bảo tôi gọi cho Hi Ngải, người đang có quan hệ tốt với Long Tịnh, tôi không nghi ngờ ông ta mà gọi cho Hi Ngải, sau đó Hi Ngải lập tức đi đón, chuyện sau đó thì mọi người đều biết rồi đấy.”
“Triệu Kiến Hoa biết không thể giữ được Hi Ngải, cũng biết nếu để Hi Ngải đi Long Hành sẽ phải chịu tổn thất to lớn, không muốn để đối thủ cạnh tranh được lợi nên ông ra đã bày ra kế sách độc ác này để phá hủy cậu ấy.”
“Nếu như tôi biết trước cuộc điện thoại kia sẽ tạo cho Hi Ngải tổn thương lớn như vậy, tôi nhất định sẽ không gọi. Sau khi biết chuyện, tôi bị Triệu Kiến Hoa lợi dụng quyền lực uy hiếp nên không dám công khai chuyện này ra, hơn nữa khi đó tôi cũng không có bằng chứng gì cả, mọi người chưa chắc sẽ tin tưởng tôi, thậm chí tương lai của tôi cũng có thể sẽ bị hủy hoại. Suy cho cùng, đều là do tôi quá ích kỷ và hèn nhát.”
“Cuối cùng thì Triệu Kiến Hoa cũng bị cách chức, tôi cũng có can đảm nói ra chuyện này, không chỉ muốn trả lại trong sạch cho Hi Ngải, đồng thời tôi còn muốn kiểm điểm bản thân. Thật xin lỗi Hi Ngải, cậu là người chính trực, tốt bụng nhất mà tôi từng gặp, vậy mà tôi lại làm cho cậu phải gánh chịu tai họa này, tôi không còn mặt mũi nào để xin cậu tha thứ, tôi chỉ hy vọng bài viết này có thể lấy lại sự trong sạch cho cậu, để mọi người đều biết cậu là người vô tội.”
“Tôi xin chịu trách nhiệm với mọi lời nói ở trên.”
Sau khi xem bài viết náy, tất cả mọi người đều trợn mắt ngạc nhiên.
Năm phút sau khi danh sách tìm kiếm được cập nhật, hàng chục từ khóa liên quan xuất hiện: Vưu Thanh nói xin lỗi, Vưu Thanh Hạ Hi Ngải, Hạ Hi Ngải bị vu oan, Tổng giám đốc Long Hành hãm hại...
Người hâm mộ của Hạ Hi Ngải kêu gào khóc lóc thảm thiết, người qua đường cũng cảm thấy áy náy không dứt. Đến bây giờ, sự kiện Hạ Hi Ngải hút thuốc phiện đã gây xôn xao dư luận được gần một tháng, cuối cùng thì tình thế cũng thay đổi, khiến cho mạng xã hội được một phen chấn động. “Trời ạ, em trai đáng thương quá, đáng thương quá...”
“Rốt cuộc mấy ngày nay em trai đã chịu bao nhiêu uất ức đây? Thật sự là tôi không dám nghĩ đến, đau lòng quá.”
“Bởi vì chuyện này mà giải tân binh của em ấy bị người khác thay thế, không được đi trên thảm đỏ, không những vậy còn bị xếp vào ngồi trong góc nữa chứ, như vậy mà cũng không sụp đổ, chứ là tôi thì tôi sẽ chết mất.”
“Từ khi Giang Lưu Thâm ký hợp đồng với cậu ấy là tôi đã biết nhất định cậu ấy trong sạch, nhưng mà mặt tối của showbiz đáng sợ hơn tôi nghĩ...”
“Không phải Vưu Thanh và Hạ Hi Ngải vẫn luôn không hợp nhau sao? Thế mà đến cả Vưu Thanh cũng nói vậy, tôi nghĩ chắc là thật rồi.”
“Tôi biết mà, người tốt làm việc công ích sửa đường ở quê làm sao có thể hút thuốc phiện được! Lúc đấy tôi nói vậy còn bị đám điên không có não mắng, bây giờ thì tự vả mặt đi!”
“Tôi từng gió chiều nào theo chiều đó, tôi thật sự rất hối hận, sau này tôi nhất định sẽ dùng tình yêu của mình để đền bù cho em ấy.”
Giang Lưu Thâm lướt đến đây thì thuận tay ấn nút báo cáo.
Còn không biết xấu hổ mà nói gió chiều nào theo chiều đó, ai cần đến tình yêu của mi chứ, bạn nhỏ ấy có một người yêu là tôi là đủ rồi.
Hạ Hi Ngải đang tập trung ăn cơm nên không để ý đến hành động của người đối diện. Giang Lưu Thâm đã thực hiện lời hứa tối hôm qua, đưa cậu tới một nhà hàng cao cấp. Bên trong phòng ăn được trang trí vô cùng trang
nhã, cửa chắn đều làm bằng trúc, lối đi vào khá quanh co nhưng rất riêng tư, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, không phải sợ sẽ bị nghe lén.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Giang Lưu Thâm thì hỏi: “Sao vậy? Trên mạng lại nói gì?”
“Không có gì, tất cả đều thuận lợi diễn ra theo kế hoạch của tôi.” Giang Lưu Thâm đặt điện thoại sang một bên, cười nói: “Chờ một lúc nữa tôi sẽ nhờ phía cảnh sát đăng video lời khai của tài xế và người phục vụ kia. Nhân lúc làn sóng này còn đang nóng, kéo dài càng lâu sẽ càng có nhiều người biết cậu không hút thuốc phiện. Mặc dù còn phải mất một thời gian nhưng về cơ bản ý kiến dư luận sẽ nghiêng về phía cậu hơn, sau này sẽ tốt hơn.” Hạ Hi Ngải gật đầu, nói: “Không ngờ anh có thể thuyết phục Đoàn Minh Dạng, còn đi tìm Vưu Thanh.”
“Ồ, tôi không có kiên nhẫn thuyết phục anh ta đâu, tôi chỉ nói với anh ta tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Triệu Kiến Hoa, anh ta cũng hiểu, biết không giữ được, cũng không thể giữ một tên cấp dưới vô dụng, đạo đức kém như vậy nên cuối cùng dứt khoát đuổi đi, kiếm thêm danh tiếng công bằng liêm chính cho mình, đúng là thông minh. Còn Vưu Thanh là cậu ta tự đến tìm tôi. Tôi đã từng nói cậu ta rất biết bảo vệ bản thân, khi thấy tôi ký hợp đồng với cậu, cậu ta lập tức hiểu được cuộc điện thoại kia không ổn nên dứt khoát thẳng thắn nói với tôi, rửa sạch hiểm nghi cho bản thân, tránh cho sau này tôi tìm cậu ta gây chuyện.”
“Vậy à... Bài viết đó của anh ta cũng khá chân thành, hay là tôi chia sẻ lên tường rồi nói tha thứ cho anh ta?”
“Bài viết kia là tôi tìm người viết cho cậu ta, nếu không làm sao có thể tình cảm như vậy? Nếu là cậu ta thật sự có thể viết ra được như vậy sao?” Giang Lưu Thâm vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều: "Bạn nhỏ à, cậu đơn giản dễ bị lừa như vậy, tôi là ông chủ cũng không thể yên tâm, mau, nói cho tôi mật khẩu Weibo của cậu đi, sau này tôi sẽ xử lý giúp cậu.”
Hạ Hi Ngải thành thật nói ra, dù sao trước kia khi ở Long Hành, Long Tịnh cũng luôn giám sát nội dung Weibo cậu đăng lên. Vừa nghĩ đến Long Tịnh,
cậu có chút do dự nói: “Sau khi chị Long đi ra, tôi muốn…”
“Đừng lui tới với cô ta nữa, tôi sẽ sắp xếp người giúp cô ta cai nghiện.” Hiếm thấy có khi Giang Lưu Thâm kiên quyết như vậy: “Làm người cần tốt bụng, nhưng không thể quá tốt bụng đâu, hơn nữa trong cái giới này, tốt bụng ngược lại là một khuyết điểm, hiểu không?”
“Được... Tôi hiểu rồi, xin lỗi.”
“Không phải tôi đang chỉ trích cậu, cậu không cần nói xin lỗi. Sau này đi theo tôi, cậu có ý kiến gì đều có thể nói, nhưng tôi cũng sẽ cho cậu lời khuyên, hi vọng cậu sẽ tin tưởng tôi.”
Hạ Hi Ngải nhìn anh, mím môi, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thật ra thì tôi còn vài chuyện chưa nói với anh... Tôi lo nếu có người tung ra sẽ tạo thêm phiền phức cho anh. Khi tôi còn học cấp hai…”
“Lúc cậu học cấp hai vừa học giỏi vừa tốt bụng, luôn giúp đỡ người khác, cũng chưa bao giờ phạm phải lỗi nào.” Giang Lưu Thâm chăm chú nhìn cậu: "Cho dù có đánh nhau, cũng là đánh kẻ cặn bã, không liên quan gì đến đạo đức của cậu. Nhà trường cũng không ghi chuyện này vào hồ sơ, trong lòng tôi, cũng sẽ không nhớ có chuyện này.”
Trong lòng Hạ Hi Ngải vô cùng ấm áp, cảm giác trong mũi có chút cay cay, nhưng rất nhanh cậu đã ổn định lại cảm xúc của mình.
Từ khi ông nội qua đời, dường như đây là lần đầu tiên cậu được cảm nhận lại sự ấm áp khi được yêu thương bao bọc vô điều kiện.
Giang Lưu Thâm tranh thủ tạo thêm hảo cảm cho mình: “Hơn nữa, chủ quán bar từng có mưu đồ bất chính với cậu đã vào tù rồi, tôi đã điều động quan hệ, tra ra được kho hàng hắn ta tàng trữ chất cấm, trong vòng mười năm cũng không thể đi ra. Quán rượu kia cũng bị niêm phong, tất cả dấu vết liên quan đến cậu tôi đều xóa đi, hắn ta cũng hứa sẽ không nhắc lại chuyện này, cho dù có cũng không tạo thành sóng gió gì lớn.”
Hạ Hi Ngải nghe xong sửng sốt: “Sao cái gì anh cũng biết vậy...” Không những biết còn lén giúp cậu giải quyết tất cả nữa.
Giang Lưu Thâm thẳng thắn nói: “Trước khi ký hợp đồng với cậu tôi đã cho người điều tra bối cảnh của cậu, xin lỗi.”
Hạ Hi Ngải lắc đầu nói: “Vốn phải vậy mà, tin người mới dùng người.”
Giang Lưu Thâm mỉm cười, quả nhiên bạn nhỏ nhà anh là một thiên thần nhỏ rất thân thiện, dịu dàng mà. Nhưng anh lại không phải, đầy là cơ hội bồi dưỡng tình cảm tốt, làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ?
Anh làm bộ tùy ý giơ hai tay ra, nắm lấy bàn tay Hạ Hi Ngải đang đặt trên bàn, cảm giác này giống như ông chủ háo sắc quấy rối nhân viên, nhưng dù vậy vẻ mặt anh trông vẫn rất đứng đắn, thành khẩn: “Tôi sẽ không ép cậu nói gì cả, tôi biết những ký ức không tốt đẹp kia sẽ khiến cậu không vui, nhưng khi nào cậu cần tìm một người để chia sẻ thì hãy nhớ rằng, tôi luôn sẵn sàng có mặt mọi lúc.”
Cảm động biết bao! Cảm động quá đi mất! Ngay cả anh cũng muốn khen lời thoại quá lãng mạn của mình.
Mà Hạ Hi Ngải vẫn không nhận ra mình bị ăn đậu hủ, tay phải được một bàn tay lớn nắm lấy, hơi nóng lập tức truyền lên mặt khiến hai gò má cậu mơ hồ ửng đỏ, trông vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch. Đôi môi nhỏ mím vào lại mở ra như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Giang Lưu Thâm mê mẩn nhìn chằm chằm vào đôi môi của cậu, vừa nghe cậu mở miệng nói: “Tôi được họ hàng nhận nuôi, thế nhưng con của nhà họ không chào đón tôi.”
Giang Lưu Thâm nghiêm túc: “Ừ, cậu nói, tôi nghe.”
“Tôi biết mình ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên vẫn luôn rất nghe lời, nhưng con của họ vẫn luôn xem tôi như người lạ, không ưa tôi, cứ gây sự với tôi mãi, mà tôi chỉ có thể nhịn.”
“Có lần tôi muốn mua đồ nhưng không có tiền tiêu vặt nên hỏi mượn cậu ta, nhưng cậu ta nói để ở ngăn kéo trong nhà kho, bảo tôi tự đi lấy. Khi tôi vừa mới tìm thấy thì cậu ta dẫn dì đến nói là tôi ăn trộm tiền, khi đó tôi mới biết đó là chỗ cất tiền của dì.”
“Súc sinh!” Giang Lưu Thâm không nhịn được mắng chửi: “Sau đó thì sao? Có phải bọn họ đã đánh cậu không?”
Hạ Hi Ngải gật đầu nói: “Đánh xong thì họ nhốt tôi trong nhà kho, đúng lúc đó là nghỉ hè, tôi bị nhốt một tháng.”
“Khốn nạn! Không còn là người nữa!” Giang Lưu Thâm tức giận.
“Đối với tôi thì chuyện tổn thương nhất không phải cái này mà là sau khi trở lại trường học, tất cả bạn học đều cho là tôi ăn trộm tiền thật, đều hùa theo cậu ta xa lánh tôi, nói rằng không ai cần tôi...” Hạ Hi Ngải nhắm mắt lại: “Đó đúng là quãng thời gian khó khăn.”
Cậu chỉ kể sơ qua thôi nhưng Giang Lưu Thâm có thể tưởng tượng được, có thể làm cho một người vững vàng như Hạ Hi Ngài phải nói “Khó khăn”, có thể thấy được mức độ nghiêm trọng của việc bắt nạt đó như thế nào.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho người đi điều tra tên súc sinh kia, xem bây giờ cậu ta đang ở đâu, nhất định tôi sẽ cho cậu ta một bài học.”
“Không cần, tôi đã dạy dỗ cậu ta rồi.” Hạ Hi Ngải lại nói: “Hơn nữa cho dù thế nào nhà họ cũng đã nhận nuôi tôi một thời gian dài, coi như bù đắp vào đó đi.”
Nói đến đây cậu mới nhận ra Giang Lưu Thâm đã nắm tay mình rất lâu, vì vậy cậu nhẹ nhàng rút ra, kết quả là bị nắm chặt hơn.
“Tôi vừa nói gì với cậu rồi? Không nên quá hiền lành đúng không, sao nháy mắt cậu đã quên rồi?” Giang Lưu Thâm cau mày.
Khi anh không cười trông có hơi lạnh lùng, đáng sợ, Hạ Hi Ngải bị anh trừng mắt đành đầu hàng: “Vậy... theo anh đi, nhưng đừng đi quá xa là được.”
“Tôi mà làm việc thì cậu cứ yên tâm. Cậu chỉ cần yên tâm làm thứ mình muốn, còn những chuyện ghê tởm này cứ giao hết cho tôi giải quyết.” Anh coi cậu như bảo bối trân quý, đương nhiên anh phải bảo vệ thật tốt.
“Nhưng mà, tôi có một câu hỏi nhỏ.” Ngón tay cái của Giang Lưu Thâm nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cậu: “Cậu muốn mượn tiền mua thứ gì vậy?”
Cho dù có là ngôi sao trên trời, anh cũng sẽ nghĩ cách hái xuống đưa đến trong tay người trước mặt này.
Hạ Hi Ngải bị sờ mu bàn tay không hiểu sao cảm thấy rất nóng, tim cứ đập thình thịch, dùng sức một chút cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của ai kia: “Chỉ là... trà sữa mà thôi.”
Giang Lưu Thâm bật cười: “Cậu thích trà sữa đến thế sao?”
“Không phải rất thích, mà là nhớ... Trà sữa anh ấy cho đã uống hết, mà ở nông thôn lại không mua được, khó khăn lắm mới lên được thành phố, sau mấy tháng tôi cũng không nhịn được, nhưng tiền không đủ nên không thể làm gì khác hơn là đi mượn.”
Nghe đến đây, chuông báo động lập tức reo vang dội trong lòng Giang Lưu Thâm. Hóa ra quan trọng không phải là trà sữa mà là nhớ sao? Có vẻ địa vị của ông anh này trong lòng cậu ấy thật sự cao hơn anh tưởng nhờ? Mấu chốt là anh còn không biết đối phương là ai, nếu một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện, cho một ly trà sữa có hương vị ngày xưa vậy chẳng phải sẽ câu mất bạn nhỏ đi sao?
“Sau này tôi mua cho cậu, tất cả thương hiệu trên thế giới đều mua cho cậu.” Anh chỉ có thể dựa vào số lượng để phân thắng thua.
Hạ Hi Ngải: “... Vậy tôi sẽ mập mất.”
“Mập thì sao? Ngay cả một con mèo béo ú như con heo thì nỏ cũng là con mèo đáng yêu nhất thế giới trong mắt chủ nhân của nó đấy.”
Giang Lưu Thâm mỉm cười, đôi mắt đầy tình ý cong lên: “Cho dù bạn nhỏ có mập thế nào, thì ở trong lòng tôi, bạn nhỏ cũng là người đáng yêu nhất thế giới.”
- -----oOo------