Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi
Chương 15
Có lẽ là Tô Chỉ ở ngoài đã thành công thu hút sự chú ý của khách du lịch: "Leng keng leng keng”, cửa tiệm được đẩy ra làm cái chuông treo bên trên kêu lên, vị khách hàng đầu tiên đi vào.
Hạ Hi Ngải giật mình, vội vàng nháy mắt với Giang Lưu Thâm nhưng lại phát hiện ánh nhìn của đối phương đang đặt trên... phần dưới của mình.
Ngại người quay phim đang còn ở đây nên cậu không lên tiếng mắng được, đành nắm mép váy dùng sức kéo xuống, cố gắng che lại: “Nhìn cái gì vậy hả, khách tới rồi kìa, nhanh đứng lên chào hỏi đi.”
Giang Lưu Thâm thấy cậu bức rức bất an như thế thì khẽ cười, tạm thời không suy nghĩ linh tinh nữa mà đứng dậy lưu loát cởi áo khoát của mình ra, giơ lên ném vào ngực Hạ Hi Ngải, sau đó cúi người nở nụ cười đầy lịch sự với vị khách nữ vừa vào tiệm như một quý ông lịch lãm: “Good afternoon, madam. What can I do for you?” (Chào buổi chiều, thưa quý cô. Tôi có thể giúp gì ạ?)
Hai mắt vị khách nữ này sáng lên, giọng cũng mềm nhẹ: “Hi... I saw the bracelet in the show-window. Can I try it on?” (Xin chào... Tôi thấy một vòng tay trên tủ bày hàng, tôi thử được không?)
“Of course. Wait a moment, please.” (Được chứ, xin chờ một lát.)
Hạ Hi Ngải cầm chiếc áo khoác còn vươn lại nhiệt độ cơ thể của Giang Lưu Thâm, ngây ngẩn mà nghe hai người nói chuyện với nhau, hoàn toàn không
chen vào được.
“Ngẩn người gì thế?” Giang Lưu Thâm đi qua gõ trán cậu một cái: “Khách muốn đeo thử vòng tay đó trong tủ kính, nhanh đi lấy đi chứ.”
“Vâng, vâng, tôi đi lấy ngay đây.” Hạ Hi Ngải mới vừa bước ra một bước đã bị Giang Lưu Thâm kéo về.
“Cột lại rồi đi ra, đừng làm khách sợ bỏ chạy.” Giang Lưu Thâm cầm áo khoác của mình, đưa tay ra sau lưng Hạ Hi Ngải như ôm trọn cậu vào lòng, vòng áo khoác qua hông cậu rồi thắt tay áo lại thật chặt, che đậy lại chiếc váy ngắn củn cùng với phần bắp đùi bên dưới.
“Ôi chao, ba ba thật là quá chu đáo.”
Người quay phim quay hết lại không chừa miếng nào, gò má Hạ Hi Ngải ửng hồng, lí nhí nói như muỗi kêu: “Ba ba cái đầu anh... Cảm ơn...”
Cậu nhóc này thật sự quá thú vị. Giang Lưu Thâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi hơi mấp máy của cậu, không hiểu sao hơi muốn bóp mặt cậu một cái.
“Ơn nghĩa không lời nào cảm ơn hết được, đây là điều ba ba phải làm.”
Có thêm khả năng nói tiếng Anh lưu loát của Giang Lưu Thâm, nhiệm vụ được tiến hành tương đối thuận lợi. Ban đầu Hạ Hi Ngải lo lắng trang phục của mình sẽ khiến khách bỏ chạy, không ngờ phần lớn khách du lịch rất phóng khoáng, thậm chí có vài người còn tưởng đây là trang phục đặc trưng của địa phương, hỏi có thể chụp chung không nữa.
Cuối cùng, đến tầm bốn giờ chiều, đội của Hạ Hi Ngải và Tô Chỉ đã kiếm đủ hai trăm Euro, lấy được mảnh ghép cuối cùng cho cả ba đội, lúc trở lại nhà dân xem như đúng năm giờ.
Nhiệm vụ của ngày đầu tiên kết thúc mỹ mãn, nhà tài trợ đồng ý quyên tiền xây dựng thư viện với mười ngàn cuốn sách cho vùng núi nghèo khổ dưới danh nghĩa của chương trình.
Nhưng việc quay chương trình còn lâu lắm mới kết thúc.
“Làm gì mà ăn cơm cũng phải quay chứ...” Hạ Hi Ngải ngại ngùng dịch sang một bên để nhường chỗ cho người quay phim.
Đào Tiểu Đào cười nói: “Trong chúng ta chỉ có anh là biết nấu cơm, không quay anh thì quay ai?”
“Ai nói vậy.” Giang Lưu Thâm dao phay trong tay: “Tôi cũng biết cơ mà?”
Châu Vũ Huyên cười duyên vỗ vào vai anh: “Anh Thâm đừng đùa, đến salad trộn cà chua cũng không biết làm mà anh còn không biết xấu hổ nói vậy hả.”
Giang Lưu Thâm lặng lẽ nghiêng người sang một bên: “Coi thường salad trộn cà chua à? Chắc chắn là tôi làm ngon hơn cậu ta, lát nữa tôi sẽ cho mọi người nếm thử tay nghề của tôi.”
Các nữ khách mời vừa cười đùa vừa giúp đỡ nấu ăn, một mình Hạ Hi Ngải phụ trách bữa tối cho tận sáu người, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. May mà cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh, mang được tám món ăn một món canh lên bàn, mọi người thử xong đều khen không ngớt lời.
“Thật sự không ngờ Hi Ngải còn nhỏ thế này mà đã biết nấu ăn rồi.” Tô Chỉ thật lòng khen ngợi.
“Không có gì ạ, em làm từ nhỏ nên quen rồi.” “Ba mẹ cậu dạy cậu à?”
Hạ Hi Ngải hơi dừng đũa: “Không phải... Ba mẹ em đều đã đi rồi.” Cậu vừa dứt lời thì toàn bộ phòng ăn đột nhiên im lặng hẳn đi.
“Hơ... mọi người không biết ạ?” Gần như các fan lâu năm của cậu đều biết chuyện này, cũng không có gì để giấu giếm: “Ba mẹ em gặp sự cố qua đời từ khi em còn rất nhỏ, em được ông nội nuôi lớn.”
“... Xin lỗi, làm cậu nhớ tới chuyện buồn rồi.” Tô Chỉ xin lỗi.
“Không cần xin lỗi đâu ạ, khi đó em vừa ra đời nên cái gì cũng không hiểu, cũng chẳng buồn gì nhiều,”
Dĩ nhiên không phải là hoàn toàn không đau buồn, chỉ là bây giờ cậu thấy hoài niệm nhiều hơn thôi.
“Hi Ngải, anh tốt như thế, sau này nhất định sẽ có người yêu thương anh!” Đào Tiểu Đào cầm ly nước trái cây trước mặt lên: “Tôi kính anh một ly, chúc anh tương lai nổi như cồn, mọi chuyện đều như ý muốn, vĩnh viễn đều khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc!”
Trong lòng Hạ Hi Ngải ấm áp, cũng cầm ly lên cụng ly với cô ấy: “Cảm ơn, thật ra bây giờ tôi đã rất hạnh phúc rồi, có nhiều người hâm mộ thích tôi lắm, sống một mình cũng không có gì không tốt... Đừng nói mấy chuyện này nữa, mọi người mau ăn cơm đi.”
Qua chuyện vừa rồi, các nữ khách mời đều động lòng trắc ẩn, trong bữa ăn đều vô tình cố ý bắt chuyện để giúp một người ít nói như cậu có thể dung nhập vào, ngược lại là Giang Lưu Thâm luôn thích trêu đùa cậu lại không nói nhiều mấy.
“Để tôi nếm thử tay nghề của anh Thâm xem nào!” Vưu Thanh gắp một miếng salad trộn cà chua cho vào miệng, lời khen ngợi đã chuẩn bị xong vừa chạy ra khóe môi thì bị chặn lại bởi mùi vị kì lạ kia.
Hạ Hi Ngải thấy sắc mặt anh ta cổ quái, cũng ăn thử một miếng, “... Anh nhầm vị tinh là đường đúng không?”
Giang Lưu Thâm ngồi đối diện cụp mắt xuống, bồn chồn nói: “Vậy à, chắc thế.”
Không ngờ lại không cãi lại.
Hạ Hi Ngải cảm giác anh hơi khác thường, nói thêm một câu: “Anh không sao chứ?"
Giang Lưu Thâm ngước mắt lên nhìn cậu, vừa nói vừa cười như thường ngày: “Không có gì đâu, mà cậu đấy, mau ăn cơm đi, coi chừng tôi ăn hết
đó.”
Hạ Hi Ngải hết sức bảo vệ thức ăn mà nhanh chóng gặp một chén thức ăn nhỏ cho mình: “Anh đừng hòng ăn hết.”
Sau bữa ăn, Đào Tiểu Đào đề nghị biểu diễn vài tiết mục góp vui để chúc mừng cho sự mở đầu thuận lợi của ngày hôm nay.
“Tôi có mang đàn ghi-ta theo, có thể đàn một khúc cho mọi người nghe. Ai muốn hát không nào?” Cô ấy hỏi Hạ Hi Ngải và Tô Chỉ, hai người đều làm ca sĩ.
Tô Chỉ thích yên tĩnh nên lập tức xua tay biểu lộ mình không tham gia, ngồi xem thôi là được. Hạ Hi Ngải liếc nhìn cây đàn dương cầm trong một góc phòng khách, cũng hơi muốn: “Tôi muốn đánh đàn để đệm, cơ mà lâu lắm rồi tôi không đàn.”
“Không sao đâu, anh thử trước đi!”
Hạ Hi Ngải gật đầu đồng ý, ngồi vào ghế đầu trước đàn, mở nắp đàn ra, thử đàn vài nốt nhưng ngón tay thật sự rất cứng, đàn một bài mà chẳng lưu loát được.
“Để tôi hát vậy.” Cậu đậy nắp đàn lại: “Tiểu Đào, cô trước đi.” “Được, vậy tôi trước đây!”
Đào Tiểu Đào hăng hái đồng ý, bắt đầu đàn hát ca khúc mới ra của mình, giai điệu hoạt bát vui sướng, tiếng đàn ghi-ta thanh thanh động lòng người, mọi người đã bôn ba mệt mỏi cả một ngày dần dần thả lỏng, thích ý mà hưởng thụ thời gian rảnh rỗi ngẳn ngủi này.
Hạ Hi Ngải ngồi một bên nghiêm túc lắng nghe, đồng thời còn gật đầu theo nhịp, ánh nhìn rơi vào trên ngón tay gảy đàn đầy linh hoạt của Đào Tiểu Đào, như cũng có cảm giác theo, cúi đầu nhẹ nhàng gảy gảy ngón tay của mình.
Trước đây cậu cũng khá giỏi đánh đàn, mặc dù không học bài bản nhưng cậu có trí nhớ tốt, có thể nhớ trọn các nốt của cả một bài hát, nhạc các loại phong cách cũng có thể đàn rất lưu loát tự nhiên, ngay cả khách khứa trong quán bar cũng tưởng cậu từng đi học đàn.
Nhưng kể từ khi ký hợp đồng với Công ty giải trí Long Hành, lịch trình thật sự quá dày đặc, ngay cả thời gian luyện hát cũng không có càng đừng nói đến luyện đàn, một đến hai năm không chạm vào piano nên kỹ thuật đàn khó tránh khỏi tụt xuống.
Rõ ràng mức sống trở nên càng ngày càng cao, nhưng cậu lại cảm giác có thứ gì quan trọng đang càng lúc càng xa...
Sau khi Đào Tiểu Đào hát xong một bài, mọi người đều vỗ tay cổ vũ, thậm chí Vưu Thanh cũng khen là cô ấy có thể đoạt giải thưởng Hoa Khúc với bài hát này.
“Haha, vậy hơi khoa trương đó, nếu mà lấy được giải thưởng thì tôi sẽ đốt hương tạ ơn trời đất!” Đào Tiểu Đào cười nói: “Nhưng mà có Hi Ngải ở đây, giải thưởng sẽ không có khả năng đến phiên tôi rồi.”
Hạ Hi Ngải khiêm tốn khẽ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Về giải thưởng Hoa Khúc cho ca sĩ mới của năm lần tới, cậu thật sự nắm chắc chín mươi phần trăm.
“Được rồi, Hi Ngải, đến phiên anh hát đó!” “Ừm, mọi người muốn nghe bài gì?”
Giang Lưu Thâm im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Hát bài gì cậu thích đi.”
Hạ Hi Ngải sửng sốt. Đây là lần đầu tiên cậu nghe yêu cầu nào như thế này, trước đây khi cậu hỏi vậy, khách hay fan đều nói ra tên một bài hát cụ thể hoặc dạng nhạc nào đó, chưa từng có ai nói muốn cậu hát bài mình thích.
Hôm nay Giang Lưu Thâm trêu cợt cậu cả ngày, giờ lại bỗng nhiên nghiêm túc nói vậy, cậu cũng hơi thấy khó hiểu về người này.
Nhưng Hạ Hi Ngải vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy tôi không hát bài của mình, hát ca dao dân ca ở quê tôi đi.”
Vưu Thanh bật cười: “Hát sơn ca hả? Tôi sống ở thành phố, chưa nghe sơn ca* lần nào cả.”
*Sơn ca: ca hát dân gian, lưu hành ở khu vực miền núi phía Nam, Trung Quốc.
Giang Lưu Thâm thẩy cho anh ta một cái liếc mắt: “Vậy cậu đúng là kiến thức nông cạn.”
Nụ cười của Vưu Thanh cứng đờ.
“Không hẳn là sơn ca, sơn ca nghe lảnh lót hơn, ca dao thì chất phác động lòng người hơn.” Hạ Hi Ngải không để bụng, hắng giọng nói: “Vậy tôi bắt đầu đây.”
Câu hát thứ nhất vừa vang lên thì tất cả mọi người trong căn phòng, kể cả nhân viên làm việc, đều im lặng đi.
Giọng hát của Hạ Hi Ngải thanh thanh mà có lực, tiếng hát trút ra từng lời như dòng suối chảy róc rách, mặc dù không có âm luyến láy gì, giai điệu của cả bài hát cũng tương đối đều đều nhưng lại làm người nghe cảm nhận được sức sống bừng bừng, như thể dòng suối này đang ngoan cường, dũng mãnh mà chảy băng băng về phía trước, bất kì tảng đá nào cũng không cản trở được nó, càng nghe càng thấy phấn chấn.
Đến lúc này, rốt cuộc Giang Lưu Thâm cũng hoàn toàn thừa nhận quả thật bạn nhỏ trông như bình hoa này có thể leo lên được địa vị, có được độ nổi tiếng như bây giờ với tốc độ nhanh như tên lửa không phải chỉ dựa vào khuôn mặt.
Hát một bài xong, Hạ Hi Ngải dẫn đầu vỗ tay, bấy giờ những người còn lại mới như giật mình hoàn hồn, nhiệt liệt vỗ tay khen hay theo.
Hạ Hi Ngải cúi đầu nói cảm ơn, lúc trở lại chỗ ngồi của mình, cậu lại khẽ nói cảm ơn với một mình Giang Lưu Thâm.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại cố ý nói cảm ơn, cứ tự nhiên mà làm như thế, có lẽ là vì Giang Lưu Thâm cho cậu cơ hội hát bài mình thích trước ống kính một lần.
Cậu đã sắp quên đi lần cuối mình hát một cách thoải mái và ung dung như vậy là vào lúc nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Lưu Thâm chương trước: Bạn nhỏ này chắc là chưa chịu khổ cực gì rồi.
Giang Lưu Thâm chương này:... Xem như tôi chưa nói gì đi.
Hạ Hi Ngải giật mình, vội vàng nháy mắt với Giang Lưu Thâm nhưng lại phát hiện ánh nhìn của đối phương đang đặt trên... phần dưới của mình.
Ngại người quay phim đang còn ở đây nên cậu không lên tiếng mắng được, đành nắm mép váy dùng sức kéo xuống, cố gắng che lại: “Nhìn cái gì vậy hả, khách tới rồi kìa, nhanh đứng lên chào hỏi đi.”
Giang Lưu Thâm thấy cậu bức rức bất an như thế thì khẽ cười, tạm thời không suy nghĩ linh tinh nữa mà đứng dậy lưu loát cởi áo khoát của mình ra, giơ lên ném vào ngực Hạ Hi Ngải, sau đó cúi người nở nụ cười đầy lịch sự với vị khách nữ vừa vào tiệm như một quý ông lịch lãm: “Good afternoon, madam. What can I do for you?” (Chào buổi chiều, thưa quý cô. Tôi có thể giúp gì ạ?)
Hai mắt vị khách nữ này sáng lên, giọng cũng mềm nhẹ: “Hi... I saw the bracelet in the show-window. Can I try it on?” (Xin chào... Tôi thấy một vòng tay trên tủ bày hàng, tôi thử được không?)
“Of course. Wait a moment, please.” (Được chứ, xin chờ một lát.)
Hạ Hi Ngải cầm chiếc áo khoác còn vươn lại nhiệt độ cơ thể của Giang Lưu Thâm, ngây ngẩn mà nghe hai người nói chuyện với nhau, hoàn toàn không
chen vào được.
“Ngẩn người gì thế?” Giang Lưu Thâm đi qua gõ trán cậu một cái: “Khách muốn đeo thử vòng tay đó trong tủ kính, nhanh đi lấy đi chứ.”
“Vâng, vâng, tôi đi lấy ngay đây.” Hạ Hi Ngải mới vừa bước ra một bước đã bị Giang Lưu Thâm kéo về.
“Cột lại rồi đi ra, đừng làm khách sợ bỏ chạy.” Giang Lưu Thâm cầm áo khoác của mình, đưa tay ra sau lưng Hạ Hi Ngải như ôm trọn cậu vào lòng, vòng áo khoác qua hông cậu rồi thắt tay áo lại thật chặt, che đậy lại chiếc váy ngắn củn cùng với phần bắp đùi bên dưới.
“Ôi chao, ba ba thật là quá chu đáo.”
Người quay phim quay hết lại không chừa miếng nào, gò má Hạ Hi Ngải ửng hồng, lí nhí nói như muỗi kêu: “Ba ba cái đầu anh... Cảm ơn...”
Cậu nhóc này thật sự quá thú vị. Giang Lưu Thâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi hơi mấp máy của cậu, không hiểu sao hơi muốn bóp mặt cậu một cái.
“Ơn nghĩa không lời nào cảm ơn hết được, đây là điều ba ba phải làm.”
Có thêm khả năng nói tiếng Anh lưu loát của Giang Lưu Thâm, nhiệm vụ được tiến hành tương đối thuận lợi. Ban đầu Hạ Hi Ngải lo lắng trang phục của mình sẽ khiến khách bỏ chạy, không ngờ phần lớn khách du lịch rất phóng khoáng, thậm chí có vài người còn tưởng đây là trang phục đặc trưng của địa phương, hỏi có thể chụp chung không nữa.
Cuối cùng, đến tầm bốn giờ chiều, đội của Hạ Hi Ngải và Tô Chỉ đã kiếm đủ hai trăm Euro, lấy được mảnh ghép cuối cùng cho cả ba đội, lúc trở lại nhà dân xem như đúng năm giờ.
Nhiệm vụ của ngày đầu tiên kết thúc mỹ mãn, nhà tài trợ đồng ý quyên tiền xây dựng thư viện với mười ngàn cuốn sách cho vùng núi nghèo khổ dưới danh nghĩa của chương trình.
Nhưng việc quay chương trình còn lâu lắm mới kết thúc.
“Làm gì mà ăn cơm cũng phải quay chứ...” Hạ Hi Ngải ngại ngùng dịch sang một bên để nhường chỗ cho người quay phim.
Đào Tiểu Đào cười nói: “Trong chúng ta chỉ có anh là biết nấu cơm, không quay anh thì quay ai?”
“Ai nói vậy.” Giang Lưu Thâm dao phay trong tay: “Tôi cũng biết cơ mà?”
Châu Vũ Huyên cười duyên vỗ vào vai anh: “Anh Thâm đừng đùa, đến salad trộn cà chua cũng không biết làm mà anh còn không biết xấu hổ nói vậy hả.”
Giang Lưu Thâm lặng lẽ nghiêng người sang một bên: “Coi thường salad trộn cà chua à? Chắc chắn là tôi làm ngon hơn cậu ta, lát nữa tôi sẽ cho mọi người nếm thử tay nghề của tôi.”
Các nữ khách mời vừa cười đùa vừa giúp đỡ nấu ăn, một mình Hạ Hi Ngải phụ trách bữa tối cho tận sáu người, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. May mà cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh, mang được tám món ăn một món canh lên bàn, mọi người thử xong đều khen không ngớt lời.
“Thật sự không ngờ Hi Ngải còn nhỏ thế này mà đã biết nấu ăn rồi.” Tô Chỉ thật lòng khen ngợi.
“Không có gì ạ, em làm từ nhỏ nên quen rồi.” “Ba mẹ cậu dạy cậu à?”
Hạ Hi Ngải hơi dừng đũa: “Không phải... Ba mẹ em đều đã đi rồi.” Cậu vừa dứt lời thì toàn bộ phòng ăn đột nhiên im lặng hẳn đi.
“Hơ... mọi người không biết ạ?” Gần như các fan lâu năm của cậu đều biết chuyện này, cũng không có gì để giấu giếm: “Ba mẹ em gặp sự cố qua đời từ khi em còn rất nhỏ, em được ông nội nuôi lớn.”
“... Xin lỗi, làm cậu nhớ tới chuyện buồn rồi.” Tô Chỉ xin lỗi.
“Không cần xin lỗi đâu ạ, khi đó em vừa ra đời nên cái gì cũng không hiểu, cũng chẳng buồn gì nhiều,”
Dĩ nhiên không phải là hoàn toàn không đau buồn, chỉ là bây giờ cậu thấy hoài niệm nhiều hơn thôi.
“Hi Ngải, anh tốt như thế, sau này nhất định sẽ có người yêu thương anh!” Đào Tiểu Đào cầm ly nước trái cây trước mặt lên: “Tôi kính anh một ly, chúc anh tương lai nổi như cồn, mọi chuyện đều như ý muốn, vĩnh viễn đều khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc!”
Trong lòng Hạ Hi Ngải ấm áp, cũng cầm ly lên cụng ly với cô ấy: “Cảm ơn, thật ra bây giờ tôi đã rất hạnh phúc rồi, có nhiều người hâm mộ thích tôi lắm, sống một mình cũng không có gì không tốt... Đừng nói mấy chuyện này nữa, mọi người mau ăn cơm đi.”
Qua chuyện vừa rồi, các nữ khách mời đều động lòng trắc ẩn, trong bữa ăn đều vô tình cố ý bắt chuyện để giúp một người ít nói như cậu có thể dung nhập vào, ngược lại là Giang Lưu Thâm luôn thích trêu đùa cậu lại không nói nhiều mấy.
“Để tôi nếm thử tay nghề của anh Thâm xem nào!” Vưu Thanh gắp một miếng salad trộn cà chua cho vào miệng, lời khen ngợi đã chuẩn bị xong vừa chạy ra khóe môi thì bị chặn lại bởi mùi vị kì lạ kia.
Hạ Hi Ngải thấy sắc mặt anh ta cổ quái, cũng ăn thử một miếng, “... Anh nhầm vị tinh là đường đúng không?”
Giang Lưu Thâm ngồi đối diện cụp mắt xuống, bồn chồn nói: “Vậy à, chắc thế.”
Không ngờ lại không cãi lại.
Hạ Hi Ngải cảm giác anh hơi khác thường, nói thêm một câu: “Anh không sao chứ?"
Giang Lưu Thâm ngước mắt lên nhìn cậu, vừa nói vừa cười như thường ngày: “Không có gì đâu, mà cậu đấy, mau ăn cơm đi, coi chừng tôi ăn hết
đó.”
Hạ Hi Ngải hết sức bảo vệ thức ăn mà nhanh chóng gặp một chén thức ăn nhỏ cho mình: “Anh đừng hòng ăn hết.”
Sau bữa ăn, Đào Tiểu Đào đề nghị biểu diễn vài tiết mục góp vui để chúc mừng cho sự mở đầu thuận lợi của ngày hôm nay.
“Tôi có mang đàn ghi-ta theo, có thể đàn một khúc cho mọi người nghe. Ai muốn hát không nào?” Cô ấy hỏi Hạ Hi Ngải và Tô Chỉ, hai người đều làm ca sĩ.
Tô Chỉ thích yên tĩnh nên lập tức xua tay biểu lộ mình không tham gia, ngồi xem thôi là được. Hạ Hi Ngải liếc nhìn cây đàn dương cầm trong một góc phòng khách, cũng hơi muốn: “Tôi muốn đánh đàn để đệm, cơ mà lâu lắm rồi tôi không đàn.”
“Không sao đâu, anh thử trước đi!”
Hạ Hi Ngải gật đầu đồng ý, ngồi vào ghế đầu trước đàn, mở nắp đàn ra, thử đàn vài nốt nhưng ngón tay thật sự rất cứng, đàn một bài mà chẳng lưu loát được.
“Để tôi hát vậy.” Cậu đậy nắp đàn lại: “Tiểu Đào, cô trước đi.” “Được, vậy tôi trước đây!”
Đào Tiểu Đào hăng hái đồng ý, bắt đầu đàn hát ca khúc mới ra của mình, giai điệu hoạt bát vui sướng, tiếng đàn ghi-ta thanh thanh động lòng người, mọi người đã bôn ba mệt mỏi cả một ngày dần dần thả lỏng, thích ý mà hưởng thụ thời gian rảnh rỗi ngẳn ngủi này.
Hạ Hi Ngải ngồi một bên nghiêm túc lắng nghe, đồng thời còn gật đầu theo nhịp, ánh nhìn rơi vào trên ngón tay gảy đàn đầy linh hoạt của Đào Tiểu Đào, như cũng có cảm giác theo, cúi đầu nhẹ nhàng gảy gảy ngón tay của mình.
Trước đây cậu cũng khá giỏi đánh đàn, mặc dù không học bài bản nhưng cậu có trí nhớ tốt, có thể nhớ trọn các nốt của cả một bài hát, nhạc các loại phong cách cũng có thể đàn rất lưu loát tự nhiên, ngay cả khách khứa trong quán bar cũng tưởng cậu từng đi học đàn.
Nhưng kể từ khi ký hợp đồng với Công ty giải trí Long Hành, lịch trình thật sự quá dày đặc, ngay cả thời gian luyện hát cũng không có càng đừng nói đến luyện đàn, một đến hai năm không chạm vào piano nên kỹ thuật đàn khó tránh khỏi tụt xuống.
Rõ ràng mức sống trở nên càng ngày càng cao, nhưng cậu lại cảm giác có thứ gì quan trọng đang càng lúc càng xa...
Sau khi Đào Tiểu Đào hát xong một bài, mọi người đều vỗ tay cổ vũ, thậm chí Vưu Thanh cũng khen là cô ấy có thể đoạt giải thưởng Hoa Khúc với bài hát này.
“Haha, vậy hơi khoa trương đó, nếu mà lấy được giải thưởng thì tôi sẽ đốt hương tạ ơn trời đất!” Đào Tiểu Đào cười nói: “Nhưng mà có Hi Ngải ở đây, giải thưởng sẽ không có khả năng đến phiên tôi rồi.”
Hạ Hi Ngải khiêm tốn khẽ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Về giải thưởng Hoa Khúc cho ca sĩ mới của năm lần tới, cậu thật sự nắm chắc chín mươi phần trăm.
“Được rồi, Hi Ngải, đến phiên anh hát đó!” “Ừm, mọi người muốn nghe bài gì?”
Giang Lưu Thâm im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Hát bài gì cậu thích đi.”
Hạ Hi Ngải sửng sốt. Đây là lần đầu tiên cậu nghe yêu cầu nào như thế này, trước đây khi cậu hỏi vậy, khách hay fan đều nói ra tên một bài hát cụ thể hoặc dạng nhạc nào đó, chưa từng có ai nói muốn cậu hát bài mình thích.
Hôm nay Giang Lưu Thâm trêu cợt cậu cả ngày, giờ lại bỗng nhiên nghiêm túc nói vậy, cậu cũng hơi thấy khó hiểu về người này.
Nhưng Hạ Hi Ngải vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy tôi không hát bài của mình, hát ca dao dân ca ở quê tôi đi.”
Vưu Thanh bật cười: “Hát sơn ca hả? Tôi sống ở thành phố, chưa nghe sơn ca* lần nào cả.”
*Sơn ca: ca hát dân gian, lưu hành ở khu vực miền núi phía Nam, Trung Quốc.
Giang Lưu Thâm thẩy cho anh ta một cái liếc mắt: “Vậy cậu đúng là kiến thức nông cạn.”
Nụ cười của Vưu Thanh cứng đờ.
“Không hẳn là sơn ca, sơn ca nghe lảnh lót hơn, ca dao thì chất phác động lòng người hơn.” Hạ Hi Ngải không để bụng, hắng giọng nói: “Vậy tôi bắt đầu đây.”
Câu hát thứ nhất vừa vang lên thì tất cả mọi người trong căn phòng, kể cả nhân viên làm việc, đều im lặng đi.
Giọng hát của Hạ Hi Ngải thanh thanh mà có lực, tiếng hát trút ra từng lời như dòng suối chảy róc rách, mặc dù không có âm luyến láy gì, giai điệu của cả bài hát cũng tương đối đều đều nhưng lại làm người nghe cảm nhận được sức sống bừng bừng, như thể dòng suối này đang ngoan cường, dũng mãnh mà chảy băng băng về phía trước, bất kì tảng đá nào cũng không cản trở được nó, càng nghe càng thấy phấn chấn.
Đến lúc này, rốt cuộc Giang Lưu Thâm cũng hoàn toàn thừa nhận quả thật bạn nhỏ trông như bình hoa này có thể leo lên được địa vị, có được độ nổi tiếng như bây giờ với tốc độ nhanh như tên lửa không phải chỉ dựa vào khuôn mặt.
Hát một bài xong, Hạ Hi Ngải dẫn đầu vỗ tay, bấy giờ những người còn lại mới như giật mình hoàn hồn, nhiệt liệt vỗ tay khen hay theo.
Hạ Hi Ngải cúi đầu nói cảm ơn, lúc trở lại chỗ ngồi của mình, cậu lại khẽ nói cảm ơn với một mình Giang Lưu Thâm.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại cố ý nói cảm ơn, cứ tự nhiên mà làm như thế, có lẽ là vì Giang Lưu Thâm cho cậu cơ hội hát bài mình thích trước ống kính một lần.
Cậu đã sắp quên đi lần cuối mình hát một cách thoải mái và ung dung như vậy là vào lúc nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Lưu Thâm chương trước: Bạn nhỏ này chắc là chưa chịu khổ cực gì rồi.
Giang Lưu Thâm chương này:... Xem như tôi chưa nói gì đi.