Chứng Bệnh - Trang 2
Chương 74: 74: Có Anh Đỡ Không Cần Sợ
Edit: Khang Vy
Đầu năm nay, nghiên cứu khoa học kỹ thuật thúc đẩy kinh tế phát triển nhanh chóng, nhân tài trong lĩnh vực nghiên cứu còn khan hiếm hơn tiền tài, nơi Thịnh Văn làm cũng đứng số một số hai ở Lâm Lan, giám đốc phía trên cũng đã âm thầm nói với anh rằng – nếu có thể đào tạo nhân tài vật lý ngay từ đầu, mức lương mà công ty đưa ra cũng không thua kém gì so với quản lý cấp cao, dù sao cũng chỉ có dùng số tiền lớn khai phá mới nhận được lại tiền lời mà nhân tài mới mang đến.
“Không, không phải.
” Bạch Tầm Âm lắc đầu, vẫn từ chối như cũ.
Cô thích bầu không khí của công việc hiện tại, cũng không tính thay đổi vì tiền tài rồi dấn thân vào mấy ngành sản xuất ‘thế tục’ đó.
Chẳng qua… thỉnh thoảng hợp tác cũng có thể suy xét một chút.
Bạch Tầm Âm ngước mắt nhìn về phía Thịnh Văn, “Cậu biết về thị trường chứng khoán của tập đoàn Phong Dương không?”
“Phong Dương? Cũng có quan hệ hợp tác đôi chút.
” Thịnh Văn sửng sốt rồi híp mắt, “Chẳng phải tập đoàn nhà Dụ Lạc Ngâm hay sao?”
“Đúng vậy, tớ muốn biết về xu thế đầu tư của Phong Dương trong năm qua.
” Bạch Tầm Âm cười cười, “Cậu có thể giúp tớ không? Để báo đáp thì tớ làm một mô hình cho cậu.
”
Dùng xu thế đầu tư một năm qua của công ty nào đó làm ‘tình báo’ để đổi lấy mô hình thị trường chứng khoán cầu còn không được? Ai không đồng ý người đó là kẻ ngốc.
Tuy rằng không biết cụ thể Bạch Tầm Âm muốn làm gì, nhưng Thịnh Văn cũng không hề do dự đồng ý, “Không thành vấn đề.
”
Bốn người trên bàn, cuộc đối thoại của hai người bọn họ khiến vẻ mặt A Mạc và Lưu Ngữ Phù rơi vào mơ màng.
Nhưng tóm lại hai cô cũng hiểu rõ bọn họ đã đạt thành một ‘hiệp nghị’ nào đó.
*
Tiệc đính hôn được tổ chức vào buổi sáng ngày thứ bảy, có lẽ là suy nghĩ đến việc người trong nhà phải đến sớm, buổi tối hôm qua, hiếm khi Dụ Lạc Ngâm lại rất ‘tiết chế’, không lăn lộn Bạch Tầm Âm quá lâu, cũng không cố ý để lộ ra dấu vết g ặm cắn trên người cô.
Tuy rằng anh hận không thể để tất cả mọi người biết được quan hệ giữa cả hai người, nhưng trước mặt người nhà vẫn phải khắc chế chút ít.
Vì thế, hiếm khi Bạch Tầm Âm có được một giấc ngủ ngon lành khi chung chăn gối với Dụ Lạc Ngâm, một đêm không cần phải hoạt động khiến cả người nhẹ nhàng hơn không ít – ít nhất thì không cần phải tắm nhiều lần.
Ngày hôm sau tỉnh lại khô mát, cả người thoải mái.
Bạch Tầm Âm ngáp một cái lại bị Dụ Lạc Ngâm ấn trở về giường, khoanh chân lại, cằm đặt lên đầu gối hơi hơi nghiêng đầu.
Cơ thể mềm mại của người phụ nữ như đắm chìm trong ánh mặt trời, mỗi một sợi tóc đều vô cùng mềm mại, cô nhìn chằm chằm Dụ Lạc Ngâm, giống như bừng tỉnh đại ngộ, “Vẫn là không làm cái kia mới tốt.
”
…
Dụ Lạc Ngâm, “???”
Bạch Tầm Âm vươn vai, “Như vậy mới có nhiều sức lực.
”
Nếu không sáng nào thức dậy cũng bị anh làm cho bủn rủn gân cốt.
Dụ Lạc Ngâm bị lời nói trẻ con của cô chọc cười, thắt cà vạt được một nửa thì dứt khoát đi tới bế người vào trong toilet.
Chỉ một lát sau, bên trong lại truyền ra tiếng kêu đứt quãng.
Chờ tới lúc Bạch Tầm Âm buộc tạm mái tóc ướt đẫm lên, áo sơ mi trên người Dụ Lạc Ngâm cũng không còn chỗ nào khô cả, mái tóc đen ướt át dính lấy sườn mặt.
Buồn cười nhất là ở bên dưới cằm còn có một vết răng vô cùng rõ ràng.
Dụ Lạc Ngâm nhìn chằm chằm vào gương, có chút dở khóc dở cười.
“Lá gan lớn thật.
” Anh đi tới ôm lấy eo Bạch Tầm Âm rồi vỗ mông cô một cái, “Không sợ người ta nhìn ra là em cắn sao? Hửm?”
“Không phải em cắn thì còn ai được nữa?” Bạch Tầm Âm nghiêng đầu nhìn anh một cái, đôi mắt trong veo, “Không sợ.
”
Lá gan cô hơi bị lớn đấy.
Đi tham gia tiệc đính hôn chẳng khác nào gặp mặt người nhà Dụ Lạc Ngâm, cho dù trang điểm hay ăn mặc cũng không thể quá tuỳ ý được.
Bạch Tầm Âm dứt khoát mặc chiếc váy trân châu có giá trị sáu chữ số mà Dụ Lạc Ngâm mua cho, tự trang điểm cho mình một cách nhẹ nhàng như lần trước.
Mái tóc dài cũng không cần phải làm gì cả, chỉ cần xoã tóc thôi đã rất xinh đẹp rồi.
Dụ Lạc Ngâm cũng không có ý kiến gì với chuyện này – Bạch Tầm Âm xoã tóc, vừa hay có thể che khuất thiết kế dây buộc phía sau lưng cô.
Nhìn từ trước trông rất đoan trang dịu dàng, duyên dáng quý phái.
— Nhưng mà cô gái nhỏ rất ít khi đeo giày cao gót.
Mắt thấy góc váy và giày cao gót bị vướng vào nhau, Bạch Tầm Âm lảo đảo đưa tay đỡ lấy ngăn tủ bên cạnh mới đứng vững, Dụ Lạc Ngâm không nhịn được cười, “Bé cưng, cũng có thứ em không trị được sao?”
Bạch Tầm Âm mím môi, “Đeo một lát là thích ứng được ngay thôi.
”
Giày cao gót, xét đến cùng không phải chỉ cần chú ý tới cân bằng là được sao?
Tính tình cô gái mạnh mẽ, Dụ Lạc Ngâm cười lắc đầu để tuỳ ý cô, chỉ có lúc đi ra cửa, đôi tay rắn chắc ôm lấy eo cô một cách vững vàng.
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Bạch Tầm Âm, Dụ Lạc Ngâm nhàn nhạt nói, “Có anh đỡ, không cần sợ ngã.
”
Có ngã cũng phải ngã lên người anh.
Bây giờ gần như hai người đã sống chung, một tuần bảy ngày thì sáu ngày ở bên nhau, xe Dụ Lạc Ngâm cũng cứ thế được ‘vào ở’ trong tiểu khu của Bạch Tầm Âm.
Lái xe tới địa điểm đính hôn đã là mười giờ, cách xa cũng đã thấy khách khứa lục tục đi đến.
Trước khi xuống xe, ngón tay thon dài của Dụ Lạc Ngâm nắm lấy vô lăng, nghĩ một chút rồi mím môi nói, “Âm Âm.
”
Phát hiện sự khác thường của anh, động tác trên tay Bạch Tầm Âm khựng lại, nghiêng đầu, “Dạ?”
“Em còn nhớ mẹ anh không?” Đáy mắt Dụ Lạc Ngâm tối tăm không rõ, cân nhắc nói, “Là người lúc trước…”
“Em nhớ.
” Bạch Tầm Âm cắt lời anh, khẽ cười nói, “Giáo sư Cố, em rất thích luận văn của bà ấy.
”
Đúng vậy, từ hồi cấp ba cô đã biết rồi.
“Anh còn nhớ trước đó bà ấy có tới viện nghiên cứu của em, hai người còn chụp ảnh chung được đăng báo nữa.
” Dụ Lạc Ngâm mỉm cười, giọng nói có hơi nặng nề, “Khi đó anh từng nhắc tới em với bà ấy.
”
Nhắc tới cô?
Bạch Tầm Âm kinh ngạc chớp mắt, “Nhắc tới chuyện gì?”
“Ăn ngay nói thật thôi.
” Đôi mắt Dụ Lạc Ngâm cong lên, “Nói anh thích em, tương lai cũng sẽ tìm một cô con dâu như em cho bà ấy.
”
Hừ, lưu manh.
“Ai đồng ý lấy anh chứ.
” Bạch Tầm Âm buồn cười, yên lặng hỏi, “Sau đó viện trưởng Cố nói gì?”
…
Không khí rơi vào yên lặng đáng sợ.
“Không nói gì cả.
” Nhưng cũng không hề phản đối, nhớ đến tính tình trước nay của Cố Uyển, hầu kết Dụ Lạc Ngâm chuyển động, dứt khoát nói, “Dù sao thì lát nữa bà ấy mà gặp em, sắc mặt hay lời nói không tốt cũng cứ gọi anh.
”
Anh đã đưa Bạch Tầm Âm tới đây thì phải che chở cô, không để một ai bắt nạt cô, ai cho cô sắc mặt kém cũng không được.
Nhưng đối với Bạch Tầm Âm mà nói, có lời này của anh là đủ rồi.
“Ai bắt nạt em được chứ.
” Cô mỉm cười mở cửa xe, “Anh đừng lo.
”
Cho tới bây giờ, Dụ Lạc Ngâm cũng chưa biết được chuyện xảy ra giữa Cố Uyển và cô, nhưng nếu có thể, cô hi vọng anh mãi mãi sẽ không biết được.
Nếu hôm nay Bạch Tầm Âm đã quyết định tới đây, cô cũng đã sẵn sàng tinh thần cởi bỏ ‘khúc mắc’ kia rồi.
Dù sao cô đã chắc chắn sẽ ở bên Dụ Lạc Ngâm thật lâu, vậy nên đối mặt với ba mẹ anh, đặc biệt là Cố Uyển cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lúc hai người nắm tay đi tới, hai nhân vật chính buổi lễ đính hôn đang đứng ở cửa đón khách, bên cạnh là người lớn hai bên, dáng vẻ chỉnh tề trang trọng nghiêm túc.
Một tay Dụ Lạc Ngâm ôm lấy bả vai Bạch Tầm Âm, một cánh tay khác vỗ vai ‘chú rể tương lai’, “Anh cả, chúc mừng nhé.
”
Người đính hôn là con trai của chú anh, Dụ Thời Khâm, anh họ của anh, cũng chính là anh trai ruột của Dụ Thời Điềm.
Dụ Thời Khâm nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm cũng rất vui vẻ tới mức muốn ôm anh, “Thằng nhóc nhà em, sao bây giờ mới đến!”
“Đừng đừng đừng, không được ôm đâu.
” Khoé môi Dụ Lạc Ngâm cong lên, vội vàng đẩy anh họ ra, “Anh cả, không nhìn thấy em có người ôm rồi sao?”
Bỗng nhiên gặp được thằng nhóc bận rộn trong dòng họ, Dụ Thời Khâm còn đang kinh ngạc, giờ phút này mới nhìn thấy Bạch Tầm Âm đứng bên cạnh Dụ Lạc Ngâm.
Người phụ nữ mặc chiếc váy lụa dài màu trắng, làn da tinh tế trắng nõn như ngà voi, đầu vai thon gầy được Dụ Lạc Ngâm ôm lấy, không cần nói cũng biết quan hệ giữa hai người là gì.
Khiến Dụ Thời Khâm kinh ngạc lại chính là bản thân Bạch Tầm Âm, khí chất dịu dàng thanh nhã, ngũ quan tinh xảo thanh lệ, mặc chiếc váy màu đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng nhưng khí chất không hề thua kém bất kỳ người nào xung quanh.
Thậm chí là còn hơn.
Dụ Thời Khâm vội vàng chào hỏi, “Chào em.
”
Bạch Tầm Âm khẽ cười, không xa cách cũng không thân thiết, gọi một tiếng theo Dụ Lạc Ngâm, “Anh cả ạ.
”
Một câu xưng hô cũng đủ để bộc lộ thái độ — cô là người con gái Dụ Lạc Ngâm nghiêm túc đối đãi.
Dụ Thời Khâm khách khí hơn chút, nghiêng người cười nói, “Mau, mời hai đứa vào.
”
Chỉ là, hai người muốn vào trong cũng phải trải qua khảo nghiệm của người người xung quanh.
Gia đình nhà gái bên kia cũng thế, chú của Dụ Lạc Ngâm là Dụ Phàn nhìn thấy anh đưa theo một cô gái tới cũng tò mò hỏi đông hỏi tây.
Dụ Lạc Ngâm cười cười, rất có kiên nhẫn giải thích đây là bạn gái mình.
Thật ra, quan hệ giữa anh và người chú này còn thân thiết hơn cả với Dụ Viễn, bởi vì hồi nhỏ, thời gian chú thím ở bên anh còn nhiều hơn ba mẹ, đây cũng là lí do tại sao quan hệ giữa anh và Dụ Thời Điềm lại tốt tới vậy.
“Lạc Ngâm, Tiểu Âm thật là xinh đẹp.
” Thím nghe giới thiệu xong, thấy dáng vẻ đoan trang xinh đẹp của Bạch Tầm Âm đã rất thích, nụ cười trên mặt vô cùng dịu dàng lôi kéo cô rồi hỏi Dụ Lạc Ngâm, “Đây là lần đầu tiên con dắt về nhà sao? Ba mẹ con mà nhìn thấy chắc sẽ vui lắm.
”
Ý cười trên môi Dụ Lạc Ngâm cứng đờ, một lát sau lại khôi phục tự nhiên, “Con vẫn chưa dẫn Âm Âm về nhà.
” Anh ‘cướp’ lại Bạch Tầm Âm từ tay thím, môi cười nhạt, “Bây giờ sẽ dẫn tới cho bọn họ gặp.
”
Dụ Phàn và vợ đón khách ở bên ngoài, bên trong đương nhiên là Dụ Viễn và Cố Uyển giúp đỡ bận bịu.
Chỉ là, ánh sáng của hai người bọn họ còn chói loá hơn cả nhân vật chính lễ đính hôn, sau khi xuất hiện đã bị người người vây quanh, ai cũng muốn thêm thắt chút quan hệ.
Đây là chuyện thường ngày của Dụ Viễn và Cố Uyển, cũng là chuyện hàng ngày của anh.
Cho dù bây giờ quan hệ giữa gia đình bọn họ đã không còn đông cứng như trước, nhưng ở trước công chúng, dường như mãi mãi anh không có cơ hội tới gần ba mẹ.
Dụ Lạc Ngâm đứng ngoài đám người, thờ ơ lạnh nhạt.
Từ thuở niên thiếu cho tới khi trưởng thành, anh đã tập thành thói quen rồi.
Bạch Tầm Âm thấy thế, nhạy bén cảm nhận được quanh người Dụ Lạc Ngâm lại khôi phục vẻ xa cách với mọi người, sức ảnh hưởng của ba mẹ tới anh đúng là rất lớn.
Cô cụp mắt, yên lặng lay ngón tay của anh.
Không sao, có cô ở đây.
Cô sẽ luôn ở bên anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Gia đình anh Dụ là vậy đó –
Nếu ba mẹ mà tệ hơn thì anh cũng không cần phải mong chờ điều gì, nhưng bọn họ lại không tệ tới mức vậy, anh lại tiếp tục chờ mong, nhưng chờ mong chỉ nhận được thất vọng, cứ thế lặp đi lặp lại.
.