Chứng Bệnh - Trang 2
Chương 3
Dáng vẻ Dụ Lạc Ngâm như đang xem một trò khôi hài, khoé môi chỉ hơi gợn lên một độ cong châm chọc.
Hai tay thiếu niên đút túi, dáng người cao lớn, mái tóc đen xoã xuống cũng không thể che nổi cảm xúc trên khuôn mặt.
Mà Lê Uyên ở phía sau cậu sợ giày thể thao bị ướt, thấy nước đã nhảy lên né tránh rồi kêu lớn, “Trời đất ơi, ai ném thùng nước xuống đây vậy trời, không có đạo đức nơi công cộng chút nào hết á!”
Đôi mắt xinh đẹp to tròn của Thịnh Sơ Nhiễm khi nghe được những lời này rõ ràng có chút hoảng hốt, ngón tay mảnh khảnh bất an siết chặt ống tay áo.
Cô ta đứng ở xa nhìn Dụ Lạc Ngâm, sợ rằng cậu sẽ cảm thấy mình là cái người ‘không có đạo đức nơi công cộng’ đó.
“Bạch Tầm Âm!” Chung Cầm lại phản ứng vô cùng nhanh nhạy, cô ta ỷ vào ba người Dụ Lạc Ngâm bọn họ không thấy được một màn vừa rồi, trắng trợn đổ tội cho Bạch Tầm Âm, lời lẽ xác đáng, “Sao cậu lại làm thế chứ? Đến cái thùng nước thôi cũng không xách nổi à?”
“Phải, đúng vậy.” Thịnh Sơ Nhiễm được Chung Cầm chỉ điểm cũng như vừa bừng tỉnh trong mộng, vội vàng tiếp lời, “Cậu làm giày của các bạn ấy ướt hết rồi kìa!”
Bạch Tầm Âm lười so đo với bọn họ.
Thật ra, vừa rồi đuôi mắt cô đã liếc thấy nam sinh dưới lầu kia chính là Dụ Lạc Ngâm, nếu không, Thịnh Sơ Nhiễm cũng sẽ không ‘e lệ’ như vậy, nhưng bọn họ đổ tội lên người cô cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, đếm không kể xiết.
Thiếu nữ cúi đầu, xoay người không nói tiếng nào đi xuống dưới, bước chân nhẹ nhàng.
Cô nhanh chóng đi tới trước mặt Dụ Lạc Ngâm, cúi đầu khom lưng nhặt thùng nước lên, sau đó lại nhanh chân rời đi, từ đầu tới cuối không cho bất kì một ai ánh mắt nào khác.
Tầm mắt Dụ Lạc Ngâm không tự giác mà dõi theo cô, mơ hồ nhìn thấy cánh tay thiếu nữ đang xách thùng nước đã nổi cả gân xanh lên.
Bạn nữ tên Bạch Tầm Âm này có mái tóc dài buộc đuôi ngựa, tóc mái hai bên rũ xuống che mất một bên sườn mặt tinh xảo, không rõ trông như thế nào.
Nhưng cổ thiên nga mảnh khảnh và xương cánh bướm phía sau lưng lại vô cùng dễ thấy, còn có vòng eo tinh tế kia…
Khiến cho người ta bỗng nhiên cảm thấy cô gái này không thể xách nổi thùng nước nặng nề kia.
“Dụ Lạc Ngâm!”
Bạch Tầm Âm đã đi xa vài bước vẫn còn mơ hồ nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Thịnh Sơ Nhiễm, “Ống quần của cậu ướt hết rồi nè, mau đi thay đi, sắp vào lớp rồi…”
Lông mày nhíu lại, bước chân Bạch Tầm Âm ngày càng nhanh hơn.
Chờ khi tới hồ nước không người cô mới dám thở mạnh, mất hết sức lực ngồi sụp xuống dưới.
Ánh nắng buổi chiều gay gắt, tia nắng chiếu tới hầu hết mọi nơi, chỉ trừ hồ nước ở phía sau tường này. Bạch Tầm Âm ngồi xổm xuống đây giống như một cây nấm nhỏ mọc giữa nền rêu xanh.
Thật ra, nội tâm cô cũng có rất nhiều mặt âm u không thể nói, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà chậm rãi sinh sôi.
Cuộc sống vẫn luôn khó khăn như vậy sao? Hay là chờ tới lúc lớn lên thì sẽ đỡ hơn rồi?
Bạch Tầm Âm không tự giác nhớ tới lời thoại trong phim, ngẩn ngơ cười nhạo bản thân một cái – trước khi cô không thể mở miệng nói chuyện, thật sự là không cảm thấy cuộc sống khó khăn như vậy.
Giây phút hồi phục năng lượng ngắn ngủi qua đi, Bạch Tầm Âm chống đầu gối chậm rãi đứng dậy.
Vẻ yếu ớt trên mặt lướt qua rồi khôi phục lại thành dáng vẻ lạnh nhạt như đeo một lớp mặt nạ hàng ngày, không chút cảm xúc tiếp tục đi lấy nước rồi từng bước quay trở về lớp.
Ngay trước khi vào lớp hai phút, Bạch Tầm Âm mới xách theo thùng nước trở về, ngón tay đã đau nhức không thôi, lúc về chỗ cầm bút cũng cảm thấy ngón tay bủn rủn vô lực.
Kỳ lạ chính là, Thịnh Sơ Nhiễm đang ghé vào bàn học khóc lóc, mà Chung Cầm và mấy nữ sinh khác cũng đang hoang mang rối loạn an ủi bên cạnh –
“Nhiễm Nhiễm ơi, cậu đừng khóc mà, vừa rồi Dụ Lạc Ngâm cậu ấy cũng không nói thêm gì.”
“Đúng vậy, cậu ấy không trách cậu đâu, không chứng cứ gì cả, cậu ấy dựa vào đâu mà dám bảo cậu đá thùng nước xuống cầu thang chứ.”
“Không sai, Dụ Lạc Ngâm cũng chỉ có vậy mà thôi, nói chuyện kỳ quái thật sự.”
“Đúng thế, không hiểu sao Nhiễm Nhiễm lại thích cậu ta được chứ, chẳng phải cũng chỉ là trông đẹp trai một chút thôi sao…”
“Các cậu đừng nói nữa!” Thịnh Sơ Nhiễm ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt quật cường, nức nở nói, “Tớ thích cậu ấy đấy, các cậu không được nói xấu cậu ấy!”
Nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi, khi thích một người sẽ cố gắng quên mình vì người đó.
Tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, rõ ràng biết lửa dễ dàng đốt cháy con người nhưng vẫn như cũ tham luyến phần ánh sáng xa xôi không thể với tới kia.
Bạch Tầm Âm không thích Thịnh Sơ Nhiễm, nhưng lúc này lại có chút bội phục với dũng khí của cô ta.
Nếu đổi lại là cô… có lẽ là sẽ không dám thích một người mà không hề giữ lại chút gì cho mình như thế.
Giữa trưa, trời lại tí tách mưa phùn.
Lâm Lan là một thành phố như nước vậy, cứ hai ba ngày là mưa một lần, mọi người hầu như đều chuẩn bị hết dù cả, toàn bộ trường học đều bị sương khói mênh mông ẩm ướt che phủ.
Vì thế, nhà ăn THPT số 3 rất không được hoan nghênh cho lắm, giữa trưa là lúc học sinh ai cũng sợ dính nước mưa ướt hết áo đồng phục, trời mưa thì ăn cơm hộp vậy, hiếm có người đi mấy trăm mét chỉ để tới nhà ăn ăn cơm.
Nhưng Bạch Tầm Âm không quen ăn cơm hộp nhiều dầu mỡ mắm muối, mặc dù trời mưa cũng quyết tâm bung dù đi đến nhà ăn.
Nhà ăn chỉ có vài người, không gian quạnh quẽ. Bạch Tầm Âm cảm thấy vừa hay, ngay cả tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cầm khay cơm tới bên cửa sổ chọn hai món đồ ăn đơn giản, sau đó tìm một góc ngồi xuống yên tĩnh ăn cơm.
Ghế nhựa nhà ăn lạnh lẽo, sau khi Bạch Tầm Âm ngồi xuống bị lạnh tới mức giật mình, mày hơi nhíu lại, chỉ cảm thấy cơm hôm nay cũng thật lạnh.
Ngọn tóc đuôi ngựa của thiếu nữ đã hơi ướt, bọt nước rất nhỏ lướt xuống cánh tay trắng nõn, chỗ xương bả vai đã ướt một mảnh nhỏ.
Tốp năm tốp ba người trong nhà ăn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thẩm thì thào rất nhỏ, Bạch Tầm Âm ăn được một lúc, xung quanh đã có vài người mang theo hơi lạnh tiến vào.
Trong đám nam sinh đó bỗng có một giọng nói đùa cợt vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh –
“Anh Dụ, tới nhà ăn làm gì vậy chứ, khó ăn vãi lều, ra ngoài trường ăn là được rồi mà.”
“Lê Uyên ơi, mày ngậm miệng chút đi xem nào, nghỉ trưa được có bao nhiêu phút mà đòi ra ngoài ăn?”
“Vậy buổi tối đi được không?”
“Dài dòng thật sự, qua đó xem còn xương sườn và thịt kho tàu để ăn không đi…”
Bạch Tầm Âm cúi đầu nhìn đĩa xương sườn và thịt kho tàu của mình, vừa rồi lúc cô gọi món, dì ở nhà ăn đã nói đây là phần cuối cùng… mấy năm sinh này tới muộn rồi.
Cô không chút để ý ngẩng đầu nhìn lướt qua, ngón tay đang cầm đũa gắp đồ ăn bỗng nhiên khựng lại.
Bóng dáng mấy nam sinh kia khiến cô cảm thấy quen thuộc, là mấy người xuất hiện lúc cô và Thịnh Sơ Nhiễm xảy ra tranh chấp.
Trong đó có Dụ Lạc Ngâm, thân hình thiếu niên cao lớn đĩnh đạc, ngón tay thon dài, thật sự rất dễ nhận ra trong đám đông.
Bạch Tầm Âm không tự chủ cắn môi, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục ăn cơm của mình.
Nhưng theo bản năng cô cảm thấy mình như đang đứng đống lửa như ngồi đống than, có lẽ là do hôm nay nhà ăn vô cùng yên tĩnh, cả một không gian rộng lớn mà chỉ có một cô…
Bạch Tầm Âm cũng không phải loại người sợ hãi cô độc, đi dạo phố xem phim hay thậm chí đi toilet cũng cần có người đi theo.
Nhưng cô có một suy nghĩ, đó chính là không thể để cho người khác nhìn thấy được sự cô độc của mình.
Tệ nhất vẫn là, bốn nam sinh kia gọi cơm xong lại ngồi ở vị trí cách cô không xa, chỉ cách có hai cái bàn.
Ngay cả động tác cầm đũa gắp đồ ăn của Dụ Lạc Ngâm cũng đều có thể thấy rõ.
Bạch Tầm Âm tức khắc cảm thấy món cơm lạnh hôm nay thật khó nuốt, cô cụp mắt, tai không chịu khống chế nghe được mấy lời nói đứt quãng của nam sinh truyền vào trong tai –
“Anh Dụ, anh nói chuyện cũng chẳng khách khí tí nào cả, con gái lớp ba nhà người ta bị anh nói phát khóc rồi đấy.”
“Đúng thế, chẳng lịch sự tí nào cả.”
“Nhưng mà Thịnh Sơ Nhiễm kia cũng rất tâm cơ đấy, rõ ràng tao thấy cậu ta đá thùng nước xuống dưới, còn bạn nữ bên cạnh…”
“Ha ha, chắc là mấy cô bạn trông xinh đẹp cũng nổi hứng nói dối đấy mà.”
Thì ra bọn họ biết, bảo sao Thịnh Sơ Nhiễm lại khóc thành dáng vẻ thế kia.
Bạch Tầm Âm nghe xong không khỏi buồn cười.
Bốn nam sinh, ba người kia lúc ăn cơm nhiều hay ít cũng sẽ nói cười với nhau. Nhưng từ đầu tới cuối, Bạch Tầm Âm không nghe thấy Dụ Lạc Ngâm mở miệng nói chuyện.
Tốc độ ăn cơm của bọn họ rất nhanh, chỉ mất khoảng tầm mười phút đã xong việc bỏ chạy lấy người.
Mãi cho tới khi bóng dáng biến mất khỏi cửa nhà ăn, Bạch Tầm Âm mới chậm rãi thở ra một hơi – cô cũng không biết sao mình phải căng thẳng làm gì, nhưng tóm lại… cô thích ở một mình như thế này hơn.
Chỉ là lúc thu hồi mắt lại chạm tới chiếc bàn mà mấy nam sinh kia vừa ngồi, tầm mắt Bạch Tầm Âm dừng lại.
Một tấm thẻ cơm nằm lẻ loi ở trên ghế, bị người bỏ quên ở đó.
Thẻ cơm của trường THPT số 3 đều phải dùng tên thật, đi qua nhặt lên đã thấy trên đó viết to ba chữ ‘Dụ Lạc Ngâm’.
Bạch Tầm Âm cũng chỉ do dự mất một giây rồi lập tức cầm dù đuổi theo.
Mấy nam sinh cao lớn chân dài đi cực kỳ nhanh, Bạch Tầm Âm cũng không thể kêu ‘chậm một chút’ được, chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Cuối cùng, đến dù cô cũng không giữ nổi, mưa phùn hắt vào khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển đuổi theo, mái tóc đen nhánh cũng đã hơi ướt, một sợi tóc dính trên sườn mặt trắng nõn tinh xảo.
Mãi cho tới khi chạy tới gần, mấy nam sinh phía trước mới giống như nghe thấy động tĩnh, dừng lại quay đầu nhìn, thấy Bạch Tầm Âm đang đuổi theo phía sau, bọn họ nhìn nhau, ai nấy đều kinh ngạc –
“Bạn học à.” Lê Uyên mở miệng đầu tiên, nhìn thấy Bạch Tầm Âm mà hai mắt sáng ngời, “Cậu có chuyện gì không?”
Bạch Tầm Âm mím môi, cánh tay mở ra, trong lòng bàn tay có một thẻ cơm màu đen, lòng bàn tay trắng nõn bị hằn ra một vệt đỏ.
Cô đưa thẻ cơm tới trước mặt Dụ Lạc Ngâm.
Đối phương sửng sốt trong chốc lát rồi đưa tay nhận lấy, ngón tay thon dài xẹt qua lòng bàn tay ẩm ướt của Bạch Tầm Âm.
Dụ Lạc Ngâm nhìn chằm chằm thiếu nữ tóc đen da trắng môi hồng trước mắt, khuôn mặt bị hắt mưa mang theo vẻ nhu hoà ướt át, hai mắt toả sáng như ngôi sao.
Vì thế, con ngươi đen nhánh của Dụ Lạc Ngâm xẹt qua một tia hứng thú như có như không, “Cảm ơn.”
Bạch Tầm Âm nhẹ nhàng mỉm cười, má lúm đồng tiền hai bên như ẩn như hiện, đôi mắt toả sáng khẽ gật đầu rồi định đi.
“Khoan đã.” Dụ Lạc Ngâm gọi cô lại, giọng nói lười biếng, “Cậu tên gì thế?”
Lời vừa ra khỏi miệng, không riêng gì Bạch Tầm Âm, ngay cả ba nam sinh bên cạnh cũng đều sửng sốt.
Đây là… lần đầu tiên Dụ Lạc Ngâm chủ động hỏi tên con gái.
Nhưng bọn họ không biết chính là, thật ra đây đã là lần thứ hai, còn đều là cùng một người.
Bạch Tầm Âm cắn môi đứng đờ tại chỗ một hồi lâu, sau đó cúi gằm mặt chạy vụt qua trước mặt Dụ Lạc Ngâm.
Bước chân thiếu nữ nhanh như bay, đuôi tóc lắc lư tung bay trong gió, đầu cũng không quay lại.
“Bạn nữ này đuổi theo chúng ta cả một đường chỉ để đưa thẻ cơm thôi à?” Lục Dã nhịn không được cười một tiếng, nhìn bóng dáng Bạch Tầm Âm tấm tắc cảm khái, “Cô gái này đúng là vừa đơn thuần lại vừa năng động mà.”
“Hai lần.” Dụ Lạc Ngâm hất cánh tay Lục Dã đang đặt trên vai mình ra, không hiểu sao sắc mặt lại trầm xuống, ngón tay thon dài dựng lên, “Tao hỏi tên cô ấy hai lần đều bị làm lơ.”
Khuôn mặt của Bạch Tầm Âm khiến người ta nhìn một lần là khó quên, đương nhiên Dụ Lạc Ngâm nhớ rõ lần hỏi chuyện người ta mà không được đáp lại sau khi tan học đợt trước.
…
Bầu không khí đột nhiên rơi vào yên tĩnh, cằm Lục Dã suýt chút nữa rớt xuống dưới, “Không thể nào, còn có bạn nữ nào anh nói chuyện hai lần mà còn làm lơ sao? Nhưng mà tại sao anh lại chủ động bắt chuyện với người ta đấy? Không phải là… ha ha ha.”
Cậu ta nói chuyện úp úp mở mở, chưa nói hết đã không nhịn được bật cười.
“Không phải là cậu ấy cố ý đâu, chỉ là nói không nên lời thôi.” Chu Tân Tuỳ đẩy mắt kính, tròng mắt màu hổ phách sau thấu kính bình tĩnh không chút gợn sóng, đơn giản nói một câu chuyện thật, “Cậu ấy học cùng một lớp với Thịnh Sơ Nhiễm, chính là cô gái câm của lớp ba đấy.”
“Người câm á?” Lê Uyên ngây người, “Cậu ấy chính là hoa khôi bị câm ấy á? Cái bạn tên Bạch Tầm Âm đó hả???”
Mỗi năm trường THPT số 3 đều tiến hành cuộc bình chọn hoa khôi nhàm chán trên diễn đàn trường, giống như là cuộc giải toả căng thẳng trong cuộc sống học tập tẻ nhạt áp lực này.
Nhưng cuộc bình chọn năm nay lại vô cùng ‘oanh động’, bởi vì người nhiều số phiếu nhất lại là một người câm, đè ép số phiếu của Thịnh Sơ Nhiễm, gỡ mác hoa khôi của cô ta xuống.
Chỉ bằng một tấm ảnh chụp lén của Bạch Tầm Âm, độ phân giải cũng không được rõ ràng, nhưng nữ sinh bên trong ảnh chụp mặc áo đồng phục buộc tóc đuôi ngựa cũng không thể che giấu được cảm giác quốc sắc thiên hương, vô cùng đơn thuần.
Bởi vì cuộc bình chọn này, có không ít học sinh tìm tới lớp ba để ‘vây xem’ Bạch Tầm Âm trông thế nào, dần dần mọi người cũng phát hiện cô chính là người câm.
Chuyện ‘hoa khôi bị câm’ này cũng gây ồn ào huyên náo trong trường một khoảng thời gian dài, mấy người Lê Uyên cũng từng nghe thấy, nhưng bọn họ không thuộc dạng người hóng hớt, cũng không có ai cố ý tìm tới xem mặt mũi vị hoa khôi bị câm trong truyền thuyết này cả.
Ai cũng không nghĩ tới, người câm trong lời đồn của mọi người thật sự rất đẹp, còn xinh đẹp hơn Thịnh Sơ Nhiễm rất nhiều.
Bạch Tầm Âm, thì ra cậu ấy tên là Bạch Tầm Âm.
Dụ Lạc Ngâm im lặng đọc cái tên này, nhớ tới cô gái nhỏ đứng ngay cầu thang bị Thịnh Sơ Nhiễm đá thùng nước xuống dưới, thì ra chính là Bạch Tầm Âm.
Thiếu nữ xách theo thùng nước, gân xanh trên cánh tay như nổi hết lên.
Cậu híp mắt như đang suy tư điều gì đó.
Tác giả có lời muốn nói:
“Cuộc sống vẫn luôn khó khăn như vậy sao? Hay là chờ tới lúc lớn lên thì sẽ đỡ hơn rồi?”
Xuất phát từ bộ phim điện ảnh ‘Léon (còn có tên The Professional hay Léon: Professional)’ ^^
#KV: Về bộ phim này thì mọi người cứ copy tên lên gg tra là ra nha ^^
Hai tay thiếu niên đút túi, dáng người cao lớn, mái tóc đen xoã xuống cũng không thể che nổi cảm xúc trên khuôn mặt.
Mà Lê Uyên ở phía sau cậu sợ giày thể thao bị ướt, thấy nước đã nhảy lên né tránh rồi kêu lớn, “Trời đất ơi, ai ném thùng nước xuống đây vậy trời, không có đạo đức nơi công cộng chút nào hết á!”
Đôi mắt xinh đẹp to tròn của Thịnh Sơ Nhiễm khi nghe được những lời này rõ ràng có chút hoảng hốt, ngón tay mảnh khảnh bất an siết chặt ống tay áo.
Cô ta đứng ở xa nhìn Dụ Lạc Ngâm, sợ rằng cậu sẽ cảm thấy mình là cái người ‘không có đạo đức nơi công cộng’ đó.
“Bạch Tầm Âm!” Chung Cầm lại phản ứng vô cùng nhanh nhạy, cô ta ỷ vào ba người Dụ Lạc Ngâm bọn họ không thấy được một màn vừa rồi, trắng trợn đổ tội cho Bạch Tầm Âm, lời lẽ xác đáng, “Sao cậu lại làm thế chứ? Đến cái thùng nước thôi cũng không xách nổi à?”
“Phải, đúng vậy.” Thịnh Sơ Nhiễm được Chung Cầm chỉ điểm cũng như vừa bừng tỉnh trong mộng, vội vàng tiếp lời, “Cậu làm giày của các bạn ấy ướt hết rồi kìa!”
Bạch Tầm Âm lười so đo với bọn họ.
Thật ra, vừa rồi đuôi mắt cô đã liếc thấy nam sinh dưới lầu kia chính là Dụ Lạc Ngâm, nếu không, Thịnh Sơ Nhiễm cũng sẽ không ‘e lệ’ như vậy, nhưng bọn họ đổ tội lên người cô cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, đếm không kể xiết.
Thiếu nữ cúi đầu, xoay người không nói tiếng nào đi xuống dưới, bước chân nhẹ nhàng.
Cô nhanh chóng đi tới trước mặt Dụ Lạc Ngâm, cúi đầu khom lưng nhặt thùng nước lên, sau đó lại nhanh chân rời đi, từ đầu tới cuối không cho bất kì một ai ánh mắt nào khác.
Tầm mắt Dụ Lạc Ngâm không tự giác mà dõi theo cô, mơ hồ nhìn thấy cánh tay thiếu nữ đang xách thùng nước đã nổi cả gân xanh lên.
Bạn nữ tên Bạch Tầm Âm này có mái tóc dài buộc đuôi ngựa, tóc mái hai bên rũ xuống che mất một bên sườn mặt tinh xảo, không rõ trông như thế nào.
Nhưng cổ thiên nga mảnh khảnh và xương cánh bướm phía sau lưng lại vô cùng dễ thấy, còn có vòng eo tinh tế kia…
Khiến cho người ta bỗng nhiên cảm thấy cô gái này không thể xách nổi thùng nước nặng nề kia.
“Dụ Lạc Ngâm!”
Bạch Tầm Âm đã đi xa vài bước vẫn còn mơ hồ nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Thịnh Sơ Nhiễm, “Ống quần của cậu ướt hết rồi nè, mau đi thay đi, sắp vào lớp rồi…”
Lông mày nhíu lại, bước chân Bạch Tầm Âm ngày càng nhanh hơn.
Chờ khi tới hồ nước không người cô mới dám thở mạnh, mất hết sức lực ngồi sụp xuống dưới.
Ánh nắng buổi chiều gay gắt, tia nắng chiếu tới hầu hết mọi nơi, chỉ trừ hồ nước ở phía sau tường này. Bạch Tầm Âm ngồi xổm xuống đây giống như một cây nấm nhỏ mọc giữa nền rêu xanh.
Thật ra, nội tâm cô cũng có rất nhiều mặt âm u không thể nói, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà chậm rãi sinh sôi.
Cuộc sống vẫn luôn khó khăn như vậy sao? Hay là chờ tới lúc lớn lên thì sẽ đỡ hơn rồi?
Bạch Tầm Âm không tự giác nhớ tới lời thoại trong phim, ngẩn ngơ cười nhạo bản thân một cái – trước khi cô không thể mở miệng nói chuyện, thật sự là không cảm thấy cuộc sống khó khăn như vậy.
Giây phút hồi phục năng lượng ngắn ngủi qua đi, Bạch Tầm Âm chống đầu gối chậm rãi đứng dậy.
Vẻ yếu ớt trên mặt lướt qua rồi khôi phục lại thành dáng vẻ lạnh nhạt như đeo một lớp mặt nạ hàng ngày, không chút cảm xúc tiếp tục đi lấy nước rồi từng bước quay trở về lớp.
Ngay trước khi vào lớp hai phút, Bạch Tầm Âm mới xách theo thùng nước trở về, ngón tay đã đau nhức không thôi, lúc về chỗ cầm bút cũng cảm thấy ngón tay bủn rủn vô lực.
Kỳ lạ chính là, Thịnh Sơ Nhiễm đang ghé vào bàn học khóc lóc, mà Chung Cầm và mấy nữ sinh khác cũng đang hoang mang rối loạn an ủi bên cạnh –
“Nhiễm Nhiễm ơi, cậu đừng khóc mà, vừa rồi Dụ Lạc Ngâm cậu ấy cũng không nói thêm gì.”
“Đúng vậy, cậu ấy không trách cậu đâu, không chứng cứ gì cả, cậu ấy dựa vào đâu mà dám bảo cậu đá thùng nước xuống cầu thang chứ.”
“Không sai, Dụ Lạc Ngâm cũng chỉ có vậy mà thôi, nói chuyện kỳ quái thật sự.”
“Đúng thế, không hiểu sao Nhiễm Nhiễm lại thích cậu ta được chứ, chẳng phải cũng chỉ là trông đẹp trai một chút thôi sao…”
“Các cậu đừng nói nữa!” Thịnh Sơ Nhiễm ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt quật cường, nức nở nói, “Tớ thích cậu ấy đấy, các cậu không được nói xấu cậu ấy!”
Nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi, khi thích một người sẽ cố gắng quên mình vì người đó.
Tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, rõ ràng biết lửa dễ dàng đốt cháy con người nhưng vẫn như cũ tham luyến phần ánh sáng xa xôi không thể với tới kia.
Bạch Tầm Âm không thích Thịnh Sơ Nhiễm, nhưng lúc này lại có chút bội phục với dũng khí của cô ta.
Nếu đổi lại là cô… có lẽ là sẽ không dám thích một người mà không hề giữ lại chút gì cho mình như thế.
Giữa trưa, trời lại tí tách mưa phùn.
Lâm Lan là một thành phố như nước vậy, cứ hai ba ngày là mưa một lần, mọi người hầu như đều chuẩn bị hết dù cả, toàn bộ trường học đều bị sương khói mênh mông ẩm ướt che phủ.
Vì thế, nhà ăn THPT số 3 rất không được hoan nghênh cho lắm, giữa trưa là lúc học sinh ai cũng sợ dính nước mưa ướt hết áo đồng phục, trời mưa thì ăn cơm hộp vậy, hiếm có người đi mấy trăm mét chỉ để tới nhà ăn ăn cơm.
Nhưng Bạch Tầm Âm không quen ăn cơm hộp nhiều dầu mỡ mắm muối, mặc dù trời mưa cũng quyết tâm bung dù đi đến nhà ăn.
Nhà ăn chỉ có vài người, không gian quạnh quẽ. Bạch Tầm Âm cảm thấy vừa hay, ngay cả tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cầm khay cơm tới bên cửa sổ chọn hai món đồ ăn đơn giản, sau đó tìm một góc ngồi xuống yên tĩnh ăn cơm.
Ghế nhựa nhà ăn lạnh lẽo, sau khi Bạch Tầm Âm ngồi xuống bị lạnh tới mức giật mình, mày hơi nhíu lại, chỉ cảm thấy cơm hôm nay cũng thật lạnh.
Ngọn tóc đuôi ngựa của thiếu nữ đã hơi ướt, bọt nước rất nhỏ lướt xuống cánh tay trắng nõn, chỗ xương bả vai đã ướt một mảnh nhỏ.
Tốp năm tốp ba người trong nhà ăn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thẩm thì thào rất nhỏ, Bạch Tầm Âm ăn được một lúc, xung quanh đã có vài người mang theo hơi lạnh tiến vào.
Trong đám nam sinh đó bỗng có một giọng nói đùa cợt vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh –
“Anh Dụ, tới nhà ăn làm gì vậy chứ, khó ăn vãi lều, ra ngoài trường ăn là được rồi mà.”
“Lê Uyên ơi, mày ngậm miệng chút đi xem nào, nghỉ trưa được có bao nhiêu phút mà đòi ra ngoài ăn?”
“Vậy buổi tối đi được không?”
“Dài dòng thật sự, qua đó xem còn xương sườn và thịt kho tàu để ăn không đi…”
Bạch Tầm Âm cúi đầu nhìn đĩa xương sườn và thịt kho tàu của mình, vừa rồi lúc cô gọi món, dì ở nhà ăn đã nói đây là phần cuối cùng… mấy năm sinh này tới muộn rồi.
Cô không chút để ý ngẩng đầu nhìn lướt qua, ngón tay đang cầm đũa gắp đồ ăn bỗng nhiên khựng lại.
Bóng dáng mấy nam sinh kia khiến cô cảm thấy quen thuộc, là mấy người xuất hiện lúc cô và Thịnh Sơ Nhiễm xảy ra tranh chấp.
Trong đó có Dụ Lạc Ngâm, thân hình thiếu niên cao lớn đĩnh đạc, ngón tay thon dài, thật sự rất dễ nhận ra trong đám đông.
Bạch Tầm Âm không tự chủ cắn môi, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục ăn cơm của mình.
Nhưng theo bản năng cô cảm thấy mình như đang đứng đống lửa như ngồi đống than, có lẽ là do hôm nay nhà ăn vô cùng yên tĩnh, cả một không gian rộng lớn mà chỉ có một cô…
Bạch Tầm Âm cũng không phải loại người sợ hãi cô độc, đi dạo phố xem phim hay thậm chí đi toilet cũng cần có người đi theo.
Nhưng cô có một suy nghĩ, đó chính là không thể để cho người khác nhìn thấy được sự cô độc của mình.
Tệ nhất vẫn là, bốn nam sinh kia gọi cơm xong lại ngồi ở vị trí cách cô không xa, chỉ cách có hai cái bàn.
Ngay cả động tác cầm đũa gắp đồ ăn của Dụ Lạc Ngâm cũng đều có thể thấy rõ.
Bạch Tầm Âm tức khắc cảm thấy món cơm lạnh hôm nay thật khó nuốt, cô cụp mắt, tai không chịu khống chế nghe được mấy lời nói đứt quãng của nam sinh truyền vào trong tai –
“Anh Dụ, anh nói chuyện cũng chẳng khách khí tí nào cả, con gái lớp ba nhà người ta bị anh nói phát khóc rồi đấy.”
“Đúng thế, chẳng lịch sự tí nào cả.”
“Nhưng mà Thịnh Sơ Nhiễm kia cũng rất tâm cơ đấy, rõ ràng tao thấy cậu ta đá thùng nước xuống dưới, còn bạn nữ bên cạnh…”
“Ha ha, chắc là mấy cô bạn trông xinh đẹp cũng nổi hứng nói dối đấy mà.”
Thì ra bọn họ biết, bảo sao Thịnh Sơ Nhiễm lại khóc thành dáng vẻ thế kia.
Bạch Tầm Âm nghe xong không khỏi buồn cười.
Bốn nam sinh, ba người kia lúc ăn cơm nhiều hay ít cũng sẽ nói cười với nhau. Nhưng từ đầu tới cuối, Bạch Tầm Âm không nghe thấy Dụ Lạc Ngâm mở miệng nói chuyện.
Tốc độ ăn cơm của bọn họ rất nhanh, chỉ mất khoảng tầm mười phút đã xong việc bỏ chạy lấy người.
Mãi cho tới khi bóng dáng biến mất khỏi cửa nhà ăn, Bạch Tầm Âm mới chậm rãi thở ra một hơi – cô cũng không biết sao mình phải căng thẳng làm gì, nhưng tóm lại… cô thích ở một mình như thế này hơn.
Chỉ là lúc thu hồi mắt lại chạm tới chiếc bàn mà mấy nam sinh kia vừa ngồi, tầm mắt Bạch Tầm Âm dừng lại.
Một tấm thẻ cơm nằm lẻ loi ở trên ghế, bị người bỏ quên ở đó.
Thẻ cơm của trường THPT số 3 đều phải dùng tên thật, đi qua nhặt lên đã thấy trên đó viết to ba chữ ‘Dụ Lạc Ngâm’.
Bạch Tầm Âm cũng chỉ do dự mất một giây rồi lập tức cầm dù đuổi theo.
Mấy nam sinh cao lớn chân dài đi cực kỳ nhanh, Bạch Tầm Âm cũng không thể kêu ‘chậm một chút’ được, chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Cuối cùng, đến dù cô cũng không giữ nổi, mưa phùn hắt vào khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển đuổi theo, mái tóc đen nhánh cũng đã hơi ướt, một sợi tóc dính trên sườn mặt trắng nõn tinh xảo.
Mãi cho tới khi chạy tới gần, mấy nam sinh phía trước mới giống như nghe thấy động tĩnh, dừng lại quay đầu nhìn, thấy Bạch Tầm Âm đang đuổi theo phía sau, bọn họ nhìn nhau, ai nấy đều kinh ngạc –
“Bạn học à.” Lê Uyên mở miệng đầu tiên, nhìn thấy Bạch Tầm Âm mà hai mắt sáng ngời, “Cậu có chuyện gì không?”
Bạch Tầm Âm mím môi, cánh tay mở ra, trong lòng bàn tay có một thẻ cơm màu đen, lòng bàn tay trắng nõn bị hằn ra một vệt đỏ.
Cô đưa thẻ cơm tới trước mặt Dụ Lạc Ngâm.
Đối phương sửng sốt trong chốc lát rồi đưa tay nhận lấy, ngón tay thon dài xẹt qua lòng bàn tay ẩm ướt của Bạch Tầm Âm.
Dụ Lạc Ngâm nhìn chằm chằm thiếu nữ tóc đen da trắng môi hồng trước mắt, khuôn mặt bị hắt mưa mang theo vẻ nhu hoà ướt át, hai mắt toả sáng như ngôi sao.
Vì thế, con ngươi đen nhánh của Dụ Lạc Ngâm xẹt qua một tia hứng thú như có như không, “Cảm ơn.”
Bạch Tầm Âm nhẹ nhàng mỉm cười, má lúm đồng tiền hai bên như ẩn như hiện, đôi mắt toả sáng khẽ gật đầu rồi định đi.
“Khoan đã.” Dụ Lạc Ngâm gọi cô lại, giọng nói lười biếng, “Cậu tên gì thế?”
Lời vừa ra khỏi miệng, không riêng gì Bạch Tầm Âm, ngay cả ba nam sinh bên cạnh cũng đều sửng sốt.
Đây là… lần đầu tiên Dụ Lạc Ngâm chủ động hỏi tên con gái.
Nhưng bọn họ không biết chính là, thật ra đây đã là lần thứ hai, còn đều là cùng một người.
Bạch Tầm Âm cắn môi đứng đờ tại chỗ một hồi lâu, sau đó cúi gằm mặt chạy vụt qua trước mặt Dụ Lạc Ngâm.
Bước chân thiếu nữ nhanh như bay, đuôi tóc lắc lư tung bay trong gió, đầu cũng không quay lại.
“Bạn nữ này đuổi theo chúng ta cả một đường chỉ để đưa thẻ cơm thôi à?” Lục Dã nhịn không được cười một tiếng, nhìn bóng dáng Bạch Tầm Âm tấm tắc cảm khái, “Cô gái này đúng là vừa đơn thuần lại vừa năng động mà.”
“Hai lần.” Dụ Lạc Ngâm hất cánh tay Lục Dã đang đặt trên vai mình ra, không hiểu sao sắc mặt lại trầm xuống, ngón tay thon dài dựng lên, “Tao hỏi tên cô ấy hai lần đều bị làm lơ.”
Khuôn mặt của Bạch Tầm Âm khiến người ta nhìn một lần là khó quên, đương nhiên Dụ Lạc Ngâm nhớ rõ lần hỏi chuyện người ta mà không được đáp lại sau khi tan học đợt trước.
…
Bầu không khí đột nhiên rơi vào yên tĩnh, cằm Lục Dã suýt chút nữa rớt xuống dưới, “Không thể nào, còn có bạn nữ nào anh nói chuyện hai lần mà còn làm lơ sao? Nhưng mà tại sao anh lại chủ động bắt chuyện với người ta đấy? Không phải là… ha ha ha.”
Cậu ta nói chuyện úp úp mở mở, chưa nói hết đã không nhịn được bật cười.
“Không phải là cậu ấy cố ý đâu, chỉ là nói không nên lời thôi.” Chu Tân Tuỳ đẩy mắt kính, tròng mắt màu hổ phách sau thấu kính bình tĩnh không chút gợn sóng, đơn giản nói một câu chuyện thật, “Cậu ấy học cùng một lớp với Thịnh Sơ Nhiễm, chính là cô gái câm của lớp ba đấy.”
“Người câm á?” Lê Uyên ngây người, “Cậu ấy chính là hoa khôi bị câm ấy á? Cái bạn tên Bạch Tầm Âm đó hả???”
Mỗi năm trường THPT số 3 đều tiến hành cuộc bình chọn hoa khôi nhàm chán trên diễn đàn trường, giống như là cuộc giải toả căng thẳng trong cuộc sống học tập tẻ nhạt áp lực này.
Nhưng cuộc bình chọn năm nay lại vô cùng ‘oanh động’, bởi vì người nhiều số phiếu nhất lại là một người câm, đè ép số phiếu của Thịnh Sơ Nhiễm, gỡ mác hoa khôi của cô ta xuống.
Chỉ bằng một tấm ảnh chụp lén của Bạch Tầm Âm, độ phân giải cũng không được rõ ràng, nhưng nữ sinh bên trong ảnh chụp mặc áo đồng phục buộc tóc đuôi ngựa cũng không thể che giấu được cảm giác quốc sắc thiên hương, vô cùng đơn thuần.
Bởi vì cuộc bình chọn này, có không ít học sinh tìm tới lớp ba để ‘vây xem’ Bạch Tầm Âm trông thế nào, dần dần mọi người cũng phát hiện cô chính là người câm.
Chuyện ‘hoa khôi bị câm’ này cũng gây ồn ào huyên náo trong trường một khoảng thời gian dài, mấy người Lê Uyên cũng từng nghe thấy, nhưng bọn họ không thuộc dạng người hóng hớt, cũng không có ai cố ý tìm tới xem mặt mũi vị hoa khôi bị câm trong truyền thuyết này cả.
Ai cũng không nghĩ tới, người câm trong lời đồn của mọi người thật sự rất đẹp, còn xinh đẹp hơn Thịnh Sơ Nhiễm rất nhiều.
Bạch Tầm Âm, thì ra cậu ấy tên là Bạch Tầm Âm.
Dụ Lạc Ngâm im lặng đọc cái tên này, nhớ tới cô gái nhỏ đứng ngay cầu thang bị Thịnh Sơ Nhiễm đá thùng nước xuống dưới, thì ra chính là Bạch Tầm Âm.
Thiếu nữ xách theo thùng nước, gân xanh trên cánh tay như nổi hết lên.
Cậu híp mắt như đang suy tư điều gì đó.
Tác giả có lời muốn nói:
“Cuộc sống vẫn luôn khó khăn như vậy sao? Hay là chờ tới lúc lớn lên thì sẽ đỡ hơn rồi?”
Xuất phát từ bộ phim điện ảnh ‘Léon (còn có tên The Professional hay Léon: Professional)’ ^^
#KV: Về bộ phim này thì mọi người cứ copy tên lên gg tra là ra nha ^^