Chúc U Đài - Tùy Vũ Nhi An
Chương 36: Ngoại truyện 《Cùng nhau trở về》
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Con người luôn trưởng thành trong một đêm, sau đó đột nhiên, đối với vũ trụ này và ngươi mà nói, thời gian là thứ không tồn tại, thời gian không thể thay đổi thứ gì, thay đổi trải nghiệm của ngươi, mà dạy ngươi trưởng thành chính là mất đi.
Mỗi lần kết quả đều bắt đầu từ hoa rơi.
Đây chính là thiên đạo, có được, ắt phải có mất.
Khi Khương Hồi hiểu được đạo lý này, nàng đã mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời này.
Năm đó, thứ nàng nhận được từ trong tay Kỳ Hoàn, không chỉ là trái tim của chàng, mà còn là cả thiên hạ này.
Khi bình minh ló rạng, nàng mở mắt từ trong giấc mộng, nắng sớm che phủ hàng mi ẩm ướt, sưởi ấm đôi mắt nàng, lại không thể sưởi ấm được thân thể lạnh lẽo trong lòng nàng.
Nàng chọn ở lại thế giới này, một mình đối mặt với từng sớm bình minh không có chàng.
Nàng đột nhiên hiểu được cảm giác mất đi tất cả, có lẽ năm đó Khương Hồi trải qua nỗi đau mất cha, cũng tuyệt vọng giống nàng, nhưng vẫn có lý do phải tiếp tục sống.
Nàng nghĩ……Có lẽ bản thân đang trở nên hoàn chỉnh, trở thành kiểu mà Kỳ Hoàn thích.
Sau khi Ngọc Kinh sụp đổ, linh khí Bắc Vực cũng theo đó cạn kiệt. Trong tay Khương Hồi nắm trọng binh, chỉnh lý giang sơn, rời đô đến Trung Châu, thay đổi quốc hiệu thành Chu.
Năm này, Khương Hồi hai mươi tuổi xưng đế, ngàn vạn thần dân cúi đầu quỳ lạy.
Nhưng từ đó về sau, nàng rất ít khi cười.
Trong mắt người thế gian, nàng chính là anh dũng thông minh, là Đế Hồi sát phạt quyết đoán, nàng dốc lòng vì nước, thức khuya dậy sớm, trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại sự ổn định cho bát hoang hỗn loạn.
Có sự giúp đỡ của Chúc Cửu Âm, chiến tranh loạn lạc kéo dài ngàn năm bất phân thắng bại của nhân tộc và yêu tộc cuối cùng đã dừng lại. mà với Tu Úc mà nói, giữa hắn và Khương Hồi có thù giết cha của nhau, về tình, không thể nào tha thứ, nhưng về lý, vì con dân của mình, bọn họ đã lựa chọn buông bỏ.
Tâm tình Tu Úc ngày càng phức tạp, bởi vì hắn còn hai người nữa ở Thiên Đô. Người đầu tiên tất nhiên là Tô Diệu Nghi, nàng không nguyện ý rời xa Khương Hồi, nàng không muốn Khương Hồi cứ mãi cô đơn một mình đợi bình minh, ít nhất khi nàng ấy cô đơn nhất, nàng có thể ở bên nàng ấy. Hơn nữa Tô Hoài Anh đã chết, nàng đã trở thành đứa con duy nhất của Tô gia…….
Trong lòng Tô Diệu Nghi khao khát tự do, nhưng đối với nàng, lại mãi mãi có thứ quan trọng hơn tự do. Quý nữ Tô gia dốc hết lòng hết sức bồi dưỡng ra, cũng không chỉ là đóa hoa yêu kiều yếu đuối ỷ lại, nàng cũng có thể trở thành tấm lưng chống đỡ gia tộc.
Vì thế Tu Úc chỉ có thể trơ mắt nhìn theo nàng vào triều làm quan, trở thành phụ tá đắc lực thân thiết nhất với Khương Hồi. Nàng thường cùng Khương Hồi bàn luận chính sự, có lúc thức trắng cả đêm, ngủ lại trong cung, có lúc đêm khuya mới xuất cung, ngủ quên ở trên xe ngựa.
Con mèo trắng đó thủ bên ngoài cửa cung, đợi khi xe ngựa đi ra, không một tiếng động nhảy lên nóc xe, nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của nàng, mới nhẹ nhàng mở cửa xe, linh hoạt luồn vào trong, nằm bên cạnh thân thể ấm áp của nàng, dùng đôi mắt xinh đẹp vào xanh xám nhìn ngắm nàng.
Mãi cho đến một ngày, nàng đột nhiên mở to mắt ra nhìn hắn.
Tu Úc sợ nhảy dựng lên, nhận ra liền muốn nhảy cửa sổ đi, lại bị Tô Diệu Nghi ấn chặt thân mình.
“Ngươi chạy cái gì?” Nàng cúi đầu hoài nghi nhìn hắn.
Tu Úc chiến đấu một lúc, rồi từ bỏ rất nhanh, hắn giữ nguyên hình dáng con mèo, thầm nghĩ như thế này chắc sẽ làm nàng mềm lòng một chút.
“Ta … sợ nàng thấy ta sẽ không vui.” Hắn trầm giọng nói.
Sau này hắn mới biết, năm đó mình lừa dối Tô Diệu Nghi đã tạo thành tổn thương như thế nào. Với yêu thú mà nói, dục luôn vượt qua tình. Khi đó trong lòng hắn nghĩ, chỉ là thích nàng, cho nên muốn chiếm hữu nàng, lại chưa từng thật sự suy nghĩ vì nàng, nàng để ý cái gì.
Cho nên nàng không hề quay đầu lại đi mất……
Cánh cửa tình yêu của Tu Úc mở ra quá muộn, chân chính hiểu được tình yêu, khi đó mới lo được lo mất, sợ nàng tức giận, buồn rầu.
Tô Diệu Nghi trầm mặc hồi lâu, lực đạo trên tay buông lỏng, nàng đưa một bàn tay lên, nghịch vào sắt trên cửa sổ xe, cửa lập tức khóa lại.
Nàng không muốn thả hắn đi.
“Ta biết ngươi ở bên cạnh.” Tô Diệu Nghi nhẹ nhàng nói, “Cửa sổ này vốn dĩ có thể khóa lại…… Ta để lại là vì ngươi.”
Cơ thể mềm mại của Tu Úc phút chốc cứng đờ, không dám tin ngẩng đầu lên nhìn Tô Diệu Nghi.
Nàng mặc quan bào màu đỏ thẫm, bỏ đi nét ngây thơ của thiếu nữ, cũng bớt đi sự uy nghi thường thấy trên triều đình, đôi mày thanh tú xinh đẹp chứa đựng ý cười dịu dàng ấm áp nhìn hắn.
Trái tim Tu Úc không tự chủ được đập điên cuồng.
“Yêu vương Nam Hoang, cứ vô công rỗi nghề thế này sao, đêm đêm đi tuần tra ở Thiên Đô.” Những đầu ngón tay thon dài luồn qua tấm da lông dày, mềm mại của hắn, khiến hô hấp hắn dồn dập trở lại, cơ thể cũng khe khẽ run lên.
Cảm xúc thăng trầm khiến hắn không khống chế được sự giao động của yêu lực, phút sau thân mèo liền hóa hình người, thân hình cao lớn khiến cỗ xe vốn đã hẹp nay còn chật chội hơn, đẩy Tô Diệu Nghi vào trong góc.
“Ta… ta muốn gặp nàng.” Hắn cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tay nàng, đôi mắt đẫm nước, dập dìu sóng tình, “Diệu Diệu……”
Tô Diệu Nghi hơi ngẩng đầu đối mắt với hắn, đôi mắt trong veo tươi sáng, không còn là thiếu nữ năm ấy nhìn hắn là đỏ mặt ngượng ngùng nữa.
Lần đầu nhìn thấy Tu Úc, là ở hậu viện Tô gia. Khi đó cũng vẫn ở hình mèo, bị thương nặng muốn trộm thuốc, bị thủ vệ phát hiện ra định đánh chết, là nàng đã ngăn lại, để mèo nhỏ lại bên cạnh nuôi dưỡng, dốc lòng trị bệnh dưỡng thương cho hắn, nhìn bộ lông của hắn cùng với ánh mắt dần dần mềm mại và tươi sáng.
Hắn không thích nàng thân cận, nàng cũng không khó chịu, mèo nhỏ lạnh lùng yêu kiều là rất bình thường, mà nàng có kiên nhẫn.
Tô Diệu Nghi không biết khi nào Tu Úc có nảy sinh tâm tư khác với nàng, có lẽ bởi vì ngày ngày thân cận, có lẽ là vì đêm đêm chung chăn chung gối, trước lúc hắn làm điều gì đó với nàng, nàng đã động chạm đối phương từ trên xuống dưới.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tu Úc hóa thành người, là nàng cùng một nam tử quý tộc nhìn nhau. Ngày đó phụ mẫu sắp xếp nàng cùng người bên cạnh đó gặp mặt, nàng sợ không được tự nhiên, nên cũng đưa Diệu Nhị theo. Bây giờ nàng đã quên mất tướng mạo với tên họ nam tử đó, chắc là bởi vì đối phương quá nhiệt tình tỏ vẻ nịnh bợ, ngược lại chọc phải mèo nhỏ trong lòng nàng, bị cào rách thành vết máu đỏ sẫm.
Tô Diệu Nghi liên tục nói xin lỗi, tặng người đó thuốc bôi, nhưng thái độ trước sau vẫn kiên định bảo vệ “Mèo nhỏ không hiểu chuyện”.
Đêm hôm đó, nàng mới biết, hắn không phải không hiểu chuyện, mà là quá hiểu chuyện.
Hắn hóa thành hình người, nói với nàng, hắn là mèo yêu bị thương, vì để báo đáp ơn cứu mạng của nàng nên ở lại cạnh nàng. Rồi nói thêm, nam tử đó cả người tanh hôi, mọi chuyện tồi tệ kinh khủng thế này thế kia, làm nàng không muốn gả cho hắn nữa……
Lời Tô Diệu Nghi cũng không nghe rõ, ngẩng đầu lên nhìn Tu Úc, trong đầu vang lên tiếng ong ong, khung cảnh bản thân tắm rửa và thay y phục trước mặt hắn ùn ùn kéo đến.
Mặt lập tức đỏ lựng, đôi mắt đen láy cũng ngấn nước.
Giọng nói của Tu Úc cũng đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn dáng vẻ động người của nàng, đầu tim sinh ra ngứa ngáy, ép quả tim xuống sâu thêm mấy phân.
Hắn thuận theo dục vọng và bản năng của mình, chiếm lấy tất cả của nàng, đem nàng làm của riêng.
Khi đó hắn không hiểu, tình và dục có gì khác nhau, chỉ biết bản thân muốn Tô Diệu Nghi, suy nghĩ khiến trái tim run rẩy và đau đớn, trống một khoảng, chỉ có nàng có thể lấp đầy.
Vì để có được nàng, hắn và Tô Hoài Anh hợp mưu, giết Cao Tương Vương, mà điều kiện duy nhất của hắn, chính là bắt buộc phải để hắn đưa Tô Diệu Nghi đi, đưa nàng về Nam Hoang Yêu trạch.
Hắn cũng không hỏi đến, Tô Diệu Nghi có nguyện ý hay không, hắn cho rằng nàng tất nhiên sẽ đồng ý, cho dù có phản đối, hắn cũng không cho phép nàng phản đối.
Sau khi Cao Tương Vương chết, Tô Hoài Anh bội tín bội nghĩa giết hắn, nói hắn không để ý Diệu Nghi, chỉ nghĩ đến bản thân.
Khi đó Tu Úc không hiểu, mà bây giờ hắn đã rõ ràng……
Hắn để ý Tô Diệu Nghi, hắn không muốn thấy nàng buồn, càng sợ hơn khi thấy nàng làm hại bản thân, nếu như nàng không muốn gặp hắn, hắn liền lén lút đứng ở bên cạnh……
Nếu như nàng muốn gặp hắn……
Đầu tim Tu Úc run rẩy, nuốt nước bọt không thể giải thích được trực trào, cục nhỏ lồi lên giữa cổ lăn lăn, khiến âm thanh trở nên trầm thấp khàn khàn.
“Diệu Diệu, nàng đừng giận ta nữa……” Hắn cẩn thận sáp lại gần, trong ngữ khí mang theo chút ý vị lấy lòng.
Tô Diệu Nghi nhẹ nhàng thở dài, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ.
“Tu Úc, ta không phải mèo nhỏ ngươi nuôi.” Nàng nghiêm túc nói.
Tu Úc dùng khuôn mặt của mình cọ cọ lòng bàn tay mềm mại của nàng: “Ừm……Ta mới là mèo.”
Nàng nuôi hắn, hơn nữa còn nuôi rất tốt.
Trong mắt Tô Diệu Nghi cuộn lên ý cười nhàn nhạt: “Ngươi cũng không phải……”
Tu Úc cứng người, cay đắng hỏi: “Nàng thật sự không cần ta nữa sao……”
“Ngươi là Yêu vương của Nam Hoang, có nhiều chuyện quan trọng hơn đợi ngươi xử trí, ngươi đừng ở chỗ ta lãng phí thời gian nữa.” Tô Diệu Nghi hờ hững cười, giọng nói ấm áp.
“Nếu như ta không phải Yêu vương, chỉ là một mèo yêu bình thường thì sao, vậy thì có thể ở bên nàng không?” Tu Úc hỏi.
Tô Diệu Nghi khẽ giật mình, theo đó nói: “Nhưng không có khả năng này……”
“Tu Minh mới là Yêu vương của Nam Hoang.” Tu Úc nói đến đệ đệ hắn, hiện tại là người thứ hai bị giữ lại Thiên Đô, “Nó thừa hưởng yêu lực của phụ mẫu, có tư chất tốt nhất. Ta biết, Khương Hồi cứu nó từ trong tay Từ Thứ, nó đã khôi phục thần trí, cũng đã dưới sự dạy dỗ chỉ bảo của nàng học nền văn minh của Nhân tộc, đợi khi nó trưởng thành, nó sẽ trở thành Yêu vương tốt hơn ta. Mà một Yêu vương Nam Hoang có quan hệ thân thiết với Nhân tộc, càng có lợi cho tình hữu nghị của hai tộc nhân – yêu — Khương Hồi chẳng phải nghĩ như vậy sao?”
Tô Diệu Nghi thất thần hồi lâu, cười bất lực: “Ngươi biết cả rồi……”
“Phải, ta biết, ta cũng chấp nhận,” Tu Úc nói như vậy, trong mắt lại không có chút mất mát nào — Hắn từ lâu đã biết, Tu Minh mới là người kế nghiệp theo ý phụ mẫu, nó có thể cho Yêu tộc tương lai tốt hơn.
Mà hắn……
Con ngươi Tu Úc khẽ động, lặng lẽ khoanh hai tay, rút ngắn khoảng cách giữa mình với Tô Diệu Nghi, làm nàng từng chút từng chút nhiễm khí tức của mình.
“Diệu Diệu……Nếu như ta đã không nơi nương tựa, không có ai có thể dựa vào……Nàng vẫn sẽ thu nhận ta chứ?”
Tô Diệu Nghi nghe giọng nói trầm khàn của hắn, đôi mắt màu xanh xám đó không còn kiêu ngạo lạnh lùng nữa, ánh nước phản chiếu khuôn mặt nàng, khiêm tốn cầu xin sự thương xót của nàng.
Nữ nhân không thích kẻ yếu đuối, lại sẽ mềm lòng khi kẻ mạnh tỏ ra yếu đuối.
Tô Diệu Nghi quàng tay qua cổ hắn, hôn lên khóe môi mềm mại của hắn, cảm nhận hơi ấm cùng sự vững vàng trên thân hắn.
Thật ra cửa sổ xe của nàng vẫn luôn mở, hắn đang đợi nàng, nàng cũng đang đợi hắn.
Đợi đến khi con hổ vương ngỗ nghịch này hiểu ra, cái gì mới là tình yêu thật sự.
Ngày hôm sau, Khương Hồi hạ triều gặp nàng ở hoa viên, câu đầu tiên đó là: “Trên người cô đầy mùi của mèo.”
Tô Diệu Nghi biết không trốn nổi mũi của nàng, không kìm được mà đỏ mặt.
“Bệ hạ……” Giọng Tô Diệu Nghi vẫn còn hơi khàn khàn, nàng lên tiếng bảo thỉnh thoảng mình bị phong hàn.
Khương Hồi cười nhạt.
Tô Diệu Nghi và Tu Úc có thể giải trừ hiểu lầm ở bên nhau, mối lo của nàng cũng ít đi một cái.
Nàng nhìn hai đứa trẻ ở cách đó không xa đang say sưa đọc sách, nhìn tầm khoảng mười tuổi, nam hài tuấn tú, nữ hài yêu kiều.
Nam hài chính là hình người mà Tu Minh tu thành, mà nữ hài là bé cô nhi Chúc Cửu Âm đưa đến, tên là Diệp Tử. Chúc Cửu Âm nói nàng thông minh lanh lợi, tư chất cực tốt, cố ý bồi dưỡng nàng thành Yêu vương đời tiếp theo, để Khương Hồi mời thầy giỏi cho nàng, cố gắng dạy dỗ, chỉ bảo.
Bây giờ hai nhóc này đều học tập ở trong cung, sư phụ rất nhiều, nhưng chân chính chúng hành lễ bái sư, chỉ có Tô Diệu Nghi.
Khương Hồi đăng cơ đã năm năm nay, bây giờ đại khái có thể tính là tứ hải thái bình, bát hoang an ổn.
Chỉ là vùng đất tây nam cũng xuất hiện vùng tối, có Ma tộc sinh ra trong biển Hư Không, thỉnh thoảng xuất hiện ở nhân gian, gây họa một phương.
Từ Thứ phụng mệnh Đế Hồi, đến đó thăm dò trước, làm rõ xem Ma tộc từ đâu mà tới, thế nào tiêu tán.
Thế lực mới sinh ra này thay đổi thế cục của bát hoang, ngược lại nó thúc đẩy tình đoàn kết của hai tộc nhân – yêu.
“Diệu Diệu, ta có thể làm đều đã làm rồi…… Cô nói nếu như Kỳ Hoàn vẫn còn, nhìn thấy nhân gian của ngày hôm nay, có hài lòng không?” Khương Hồi nhìn cây hoa lê rực rỡ phía xa xa, thất thần lẩm bẩm.
Đó là cây lê, lại đến lúc hoa lê nở rồi.
Khi đó, Kỳ Hoàn ở dưới tàng cây này đột nhiên nhớ tới……
Khương Hồi dường như lại nhìn thấy bóng dáng cô độc đó, lẻ loi đứng dưới gốc cây mùa hoa rơi.
Tô Diệu Nghi nhìn sườn mặt của Khương Hồi, trái tim lại đau đớn.
Những năm này, nàng luôn dùng chính vụ làm tê liệt bản thân, để bản thân không có thời gian rảnh nghĩ đến người đó, nhưng nhân tâm nếu như trầm xuống đáy biển, tâm tư lúc nào cũng sẽ chìm trong nước biển, chỉ cần có một kẽ hở, nó sẽ điên cuồng tràn vào, đè ép, nghiền nát nó thành từng mảnh.
Mỗi năm đều có dâng sớ, khuyên Khương Hồi sớm ngày thành hôn, khai chi tán diệp.
Nàng luôn nói, ta đã thành hôn rồi, chàng là Kỳ Hoàn.
— Nhưng chàng đã chết rồi……
Câu này, mọi người đều không dám nói.
Bài vị trong tẩm cung của Đế Hồi, ngôi mộ cô quạnh trên đỉnh núi phía sau cung điện, viết tên phu quân của nàng, đề chữ không phải Đế Hồi, mà là “Tiểu Hồi.”
Tâm tư của nàng là sau khi chàng mất trở thành thê tử chân chính của chàng.
Khương Hồi nhắm mặt, kìm nén chua xót nơi khóe mắt sau khi nghĩ đến người kia, miễn cưỡng nở nụ cười với Tô Diệu Nghi: “Diệu Nghi, ta muốn đi gặp chàng……”
Tô Diệu Nghi cả kinh, khàn giọng nói: “Người đừng làm chuyện ngu ngốc!”
Khương Hồi lắc đầu: “Không phải như cô nghĩ đâu…… Ta muốn quay về quá khứ, đi gặp chàng……”
Nàng cúi đầu, nhìn đường vân nhiều màu trong lòng bàn tay mình: “Những năm này, ta đã cố gắng làm tốt mọi thứ……Nhưng mà ta vẫn không thể nào quên được chàng……Ta muốn thắp sáng Chúc U Đài, quay về năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên ta và chàng gặp nhau, Lần này…… Ta nhất định sẽ đưa chàng rời đi……”
Nàng sẽ không để chàng cô đơn trải qua ba năm, ở trong bóng tối mong ngóng, sinh ra tâm ma……
Nàng muốn Tiểu Hồi mà chàng yêu kia, là Tiểu Hồi hoàn chỉnh……
Khương Hồi nắm chặt tay Tô Diệu Nghi, nước mắt tí tách rơi xuống: “Diệu Nghi…… Ta dùng thiên hạ này và bản thân của năm mười sáu tuổi trao đổi, đổi một người……Ta biết, là ta ích kỷ……ta sẽ tỉnh lại mà không biết gì, đối mặt với thế giới kì lạ này, có thể ở bên ta chỉ có cô, cô sẽ giúp ta, có đúng không……”
Năm năm trước, Động Huyền Vu thánh sau khi Ngọc Kinh sụp đổ, lựa chọn kết thúc cuộc đời mình.
Trong mắt Động Huyền Vu thánh không có bi hỷ, bà nói: “Ta chỉ là một tấm gương đương thần chế tạo ra, không có ý thức và tình cảm của riêng mình, cũng không thể lựa chọn vận mệnh của mình, chỉ là từ một cái lồng này, chuyển sang cái lồng khác mà thôi.”
Khai Minh Thần cung, dưới Quan Tinh Đài, nàng từ trên tầng mây cao rơi xuống vực sâu, thật ra đều như nhau. Đế Nghiêu phong ấn nàng, nàng chưa từng hận, Khương Hồi giải thoát nàng, nàng cũng không cảm thấy thích.
Chỉ là nhìn thấy khí tức của Chúc U và Minh Chân lan khắp hồng trần, tâm tình của nàng mới nổi lên một gợn sóng.
Thì ra nàng chỉ đang tồn tại, chứ chưa từng sống.
“Lần này, ta lựa chọn giải thoát.” Trên gương mặt Động Huyền Vu thánh cuối cùng ra chút ý cười nhàn nhạt, như gió xuân thổi qua mặt hồ tĩnh lặng, “Ta cũng không biết, sau khi vu thánh tiêu tán, thần tủy sẽ đi về nơi nào, ai sẽ có được sức mạnh này, nhưng dưới lực lượng của của Giám Sát Thiên này, không nên để Nhân tộc sở hữu, cứ để nó chôn vùi mãi mãi trong máu tanh đi.”
Động Huyền Vu thánh cuối cùng chuyển tầm mắt về phía Khương Hồi, trong mắt nàng có sương mù dày đặc không thể tiêu tan.
Động Huyền Vu thánh nhẹ nhàng nói: “Ngươi vốn không thuộc về thế giới này, nếu lần nữa thắp sáng Chúc U Đài, với ngươi mà nói, giống như thắp lên ngọn lửa của hai cái bấc đèn, dầu sẽ cạn kiệt nhanh hơn.”
Khương Hồi trầm mặc một lúc, nói: “Đa tạ đã nói cho ta biết.”
“Nhưng ta biết……Ngươi vẫn sẽ thắp đèn đi vào đêm tối đó.” Động Huyền Vu thánh nhẹ nhàng than, “Bởi vì ngươi đổi quốc hiệu thành ‘Chu’.”
— Chu trong vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Khi đặt cái tên này, trong lòng nàng đã định cho mình quỹ đạo của vận mệnh.
“Chỉ có vu thánh vô tâm vô tình thật sự, mới không lạc trong mất mát và quá khứ.”
Động Huyền Vu thánh không vì sự tồn tại mà thích thú, cũng không vì tiêu tán mà bi thương, tất cả mọi chuyện của thế gian này đều không liên quan đến nàng, giống như nàng chưa từng đến đây.
Nàng có đôi mắt giống như gương, thân ảnh trắng tinh dần dần tan biến trong gió, hóa thành vô số hạt bụi, bay lên bầu trời.
Không ai biết thần tủy của Động Huyền đi về phía nào, rồi dừng lại ở đâu.
Đó lẽ là bắt đầu của một câu chuyện khác.
Đế Hoàn đứng dậy từ nhỏ bé, khi chàng vẫn còn là nô lệ, đã có người điên cuồng yêu chàng, cứu chàng từng vũng bùn lầy ra ngoài, bất chấp tất cả những trở ngại để cùng chàng thành phu thê.
Khi đó, chàng thậm chí còn chưa có tên họ, là nàng cho chàng tất cả.
Mà ban đầu, chàng không hề cảm thấy thích, nhiều hơn là sự nghi hoặc.
Đêm đó ở Tô phủ, nàng uống một chút rượu, nhưng không nhiều, khi nhìn thấy chàng, trong mắt đột nhiên sáng lên như sao sớm, trong tất cả ánh mắt kinh sợ của mọi người nhào về phía chàng.
Cánh tay mềm mại quàng lấy cổ chàng, nàng vùi đầu vào đầu vai chàng, ẩm ướt lập tức thấm qua vải vóc, mà cơ thể trong lòng khẽ run lên.
Hương rượu cùng hương hoa cướp đi hô hấp của chàng, khiến chàng không thể suy nghĩ.
Tô Diệu Nghi bảo tất cả mọi người lùi lại, chỉ nói quận chúa uống say rồi.
Tất nhiên là uống say rồi, mới thất lễ đau khổ khóc rống ở trong lòng một người lạ như thế này, thậm chí ngẩng đầu lên hôn khóe môi người ta.
Chàng cứ như thế lúng ta lúng túng quỳ xuống, hai tay cứng đờ căng cứng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, để mặc nàng làm gì với mình cũng được.
— Hức……
— Tiểu thư quý tộc thấy sắc nổi ý……
Trong lòng chàng tức giận nghĩ như thế này, nhưng cúi đầu nhìn vào nước mắt trong mắt nàng, không hiểu sao lại mềm lòng.
Cho nên khàn giọng mở miệng: “Quận chúa……”
Nàng đột nhiên dừng động tác lại, khe khẽ mở đôi mắt đong đầy túy ý và sương mù, ngây ngốc nhìn chàng.
“Gọi ta là Tiểu Hồi.” Giọng nàng mang nức nở mang theo chút hơi men, vừa mềm vừa khàn, lại có mấy phần nghiêm tục, “Ta là Tiểu Hồi……”
Không ai có thể thân thiết gọi khuê danh của nàng như thế này, cho dù là Tô Diệu Nghi, cũng mãi mãi tôn kích gọi nàng một tiếng “Quận chúa”.
Nhưng nàng lại buông thả mình với một tên nô lệ lần đầu gặp mặt.
“Tiểu Hồi……” Chàng biết mình không nên mạo phạm như vậy, nhưng vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng.
Nước mắt của nàng rơi càng nhiều hơn, khóc đến độ không còn là mình, ôm chàng như người chết đuối nắm được khúc gỗ trôi dạt duy nhất.
— Nàng là say rồi……
—Hay là nhớ ra cái gì……
Nàng có những nỗi nhớ không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể kìm nén tình yêu vào trong nước mắt tuôn rơi, tham lam hấp thụ hơi ấm của chàng, lắng nghe giọng nói quen thuộc nói nhỏ với nàng.
Nhiều năm nằm mơ lúc nửa đêm, nàng đều bị hai chữ này làm tỉnh lại, sau đó sờ một nửa giường trống không còn lại, tỉnh cả một đêm đến khi trời sáng.
Vì thế hơi ấm lúc này và lời thì thầm chân thật đến vậy, không phải mơ…
Nàng hôn chàng trong nước mắt, mà chàng không cự tuyệt, chỉ là hô hấp từng chút từng chút dày nặng hơn, lau đi ẩm ướt trên mặt nàng bằng những đầu ngón tay thô ráo, kìm chế nụ hôn đáp lại nàng.
Nàng đưa chàng về phủ Cao Tương Vương, đối diện với phụ thân vừa tức giận vừa mềm lòng, câu đầu tiên chính là: “A phụ, con muốn thành thân với chàng!”
Người sốc và kinh ngạc tuyệt đối không chỉ có mình Cao Tương Vương.
“Con con con…… Nam nhân gặp lần đầu tiên, đến hắn là ai con còn chưa biết! Con đã nói muốn thành thân với hắn!” Cao Tương Vương hằm hằm đánh giá nam nhân phía sau nữ nhi, tuấn tú lịch sự, nhưng mặt người dạ thú, môi miệng và mắt nữ nhi của ông sưng hết rồi kìa, vừa nhìn là biết do ai làm, “Có phải hắn bắt nạt con không!”
Khương Hồi dùng giọng nghẹn ngào khi khóc nói: “Là con bắt nạt chàng. Còn nữa, con biết chàng, tên của chàng là Hoàn, người Y Kì, sau này lấy họ Kỳ.”
Nàng quay đầu lại, nghiêm túc nói với chàng: “Sau này chàng tên là Kỳ Hoàn, chàng là trượng phu của ta, ta sẽ không để bất cứ ai ức hiếp chàng…… Sau này ta cũng sẽ không ức hiếp chàng!”
Hắn không biết giây phút đó khiến hắn rung động, là sự nhiệt tình của thiếu nữ, hay là sự nghiêm túc của nàng. Hoặc là, người thấy sắc nổi ý, thật ra là hắn……
Hắn là người sinh ra ở vực thẳm, chưa từng nhìn thấy mặt trời, mà ngày đó, mặt trời nóng rực đã mang lại cho chàng ánh sáng và hơi nóng.
Giống như gieo xuống một hạt giống.
Nhiều đến mức khiến chàng sợ hãi, cho rằng đó chỉ là một giấc mơ viển vông.
Nhưng giấc mơ đó lại kéo dài rất lâu, tất cả tình tiết đều quá chân thực. Chàng nhìn thấy vương phủ treo đèn kết hoa, hỷ đường treo đầy lụa đỏ, còn có tân nương tuyệt sắc động lòng người.
Nàng đan bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của mình vào bàn tay to lớn của chàng, khăng khít không rời, không thể tách ra, giống như bọn họ sinh ra là dành cho nhau.
Mà gièm pha của thế tục, khinh bỉ và chế nhạo, đều không liên quan đến họ.
Nến đỏ chảy ra, ánh lên dung mạo xinh đẹp vô song của nàng, rượu mỏng sẽ không làm người ta say, nhưng dưới đáy mắt nàng lại hiện ra một tầng hơi nước lưu luyến, bịn rịn.
Chàng sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ, lại không biết người sợ hãi hơn là nàng.
Trong ba kiếp người của nàng, đều đã trải qua ngày thành thân với chàng, cho đến giây phút này, mới thật sự có được kí ức hoàn chỉnh với chàng.
Nàng dùng bờ môi mềm mại ẩm ướt khơi lên hô hấp nóng bỏng của chàng, là da mỏng manh được chàng vuốt ve, run rẩy nổi lên một màu hồng nhạt, lại bị chàng thở hổn hển ấn lại vào trong lòng, khai mở từng chút một, nuốt vào trong bụng.
“Kỳ Hoàn……” Nàng gọi đi gọi lại tên chàng bằng giọng nói khàn đi vì khóc.
“Tiểu Hồi……Ta đây……” Chàng cúi xuống yêu thương chạm môi trào nước mắt nơi khóe mắt, dịu dàng lại kiên định hòa vào cuộc đời nàng.
Trong đôi mắt ngấn nước của nàng, chàng nhìn thấy khuôn mặt say mê của mình.
— Tiểu Hồi, người nàng nhìn thấy, là ta sao?
Vậy thì không biết từ lúc nào đã sinh ra tình yêu sâu đậm, khiến chàng lo được lo mất.
Chàng luôn cảm thấy, trong tim Tiểu Hồi, có một bóng dáng khác……
Là người thích khi ở Nam Hoang sao?
Chàng và người đó……Rất giống sao……
Nhưng chàng không dám hỏi, thậm chí không dám nghe ngóng, chỉ có lưu luyến và tham lam hơi ấm của khoảnh khắc này, sợ nếu hỏi rồi, tất cả những điều này sẽ biến mất.
Có lẽ đó chỉ là lo lắng nhiều rồi đa nghi……Bởi vì Tiểu Hồi yêu hắn, hiểu hắn, cũng hoàn toàn tin tưởng hắn.
Bọn họ có cùng một đạo lý, nguyện vì thiên hạ.
Nữ nhi của Cao Tương Vương, sát phạt quyết đoán, anh dũng quả cảm. Trong thời gian chưa đến nửa năm, nàng đã tập kết được ba sức mạnh lớn nhất thế gian khi đó, dùng lực lượng áp đảo lật đổ ách thống trị của Vũ triều, tiêu hủy tâm ma của Đế Diệp, lập lên triều Chu.
Sau khi rời đô đến Trung Châu, nàng nắm tay Kỳ Hoàn, cùng nhau xưng đế.
Ngày cuối cùng ở Ngọc Kinh, nàng bảo chàng cõng mình lên Phong Tự Ngọc môn đầy bùn, hai người sóng vai ngồi bên nhau, yên lặng đợi mặt trời mọc.
“Kỳ Hoàn……Chúng ta sẽ có tương lai rất rất rất tốt đẹp……”
Nàng trong ánh sáng sớm mai ấm áp như vậy, nàng quay đầu lại, vào lúc bình minh hôn chàng.
“Trời sáng rồi…… Đó là bình minh thuộc về chúng ta……”
Có tia nắng gắt chiếu vào trong mắt nàng, mà ánh sáng đó sau cùng lại chiếu sáng chàng.
Kỳ Hoàn thầm nghĩ, chàng nhất định đã gặp được thần minh, nàng cứu chàng, đưa chàng ra khỏi đêm đen.
Nhưng thần minh lại rời đi sau khi trời sáng.
Cơ thể nàng không hiểu sao yếu đi, mời hết danh y trong thiên hạ, cũng không tìm ra nguyên nhân.
Họ chỉ nói, nàng như cây đèn đã cạn dầu.
Nàng mới hai mươi tuổi, sao có thể là đèn đã cạn dầu được!
Người trong thiên hạ đều cầu nguyện cho rằng vị hoàng đế anh minh của họ, cầu trời cao ban phước Đế Hồi tuổi thọ dài lâu, bình an vô sự.
Khương Hồi lại đã dự liệu từ sớm chuyện này, chỉ là nàng không ngờ tới, ngày này đến nhanh như vậy……
Nàng vốn nghĩ rằng, cho dù đã đi qua hai thế giới, thần hồn hao kiệt nhanh hơn, nàng vẫn còn đủ thời gian ở bên chàng.
Một kiếp nhân sinh, hầu hết đều thọ sáu mươi, dù sống được một nửa thì họ cũng sống được ba mươi năm.
Ba mươi năm là đủ…….
Hai mươi năm, cùng được……
Nhưng vẫn chưa đến mười năm……
Nàng không khỏi nghĩ đến lời của Động Huyền Vu thánh — Người thắp đèn đi đêm, phải lạc trong đêm tối.
Nhưng nàng không hối hận, nàng chỉ sợ để lại chàng một mình cô đơn trong bóng tối rồi nhập ma.
“Kỳ Hoàn, nếu như chàng yêu ta, thì đồng ý với ta, sống thật tốt…… Đừng để tâm ma trong tim chàng nảy mầm.
“Chàng giúp ta……Nhìn nhân gian này…… Có phải như ta hy vọng không……”
Ngày đó đúng khi hoa lê nở, lại bị gió thổi một trận, nhẹ nhàng rơi lên gò má lành lạnh của nàng.
Nàng lười biếng dựa vào lòng chàng, niết những cánh lê trắng như trăng, muốn nhìn ngắm thật kĩ, mọi thứ trước mắt lại ngày càng mờ nhạt, mí mắt trùng xuống không nhấc lên được.
Trời xanh vạn dặm, lại có mưa rơi xuống gò má nàng, nóng bỏng ẩm ướt.
Nàng muốn mở miệng gọi chàng, lại không còn sức gọi ra tiếng.
Trời đã sáng, dầu đã cạn, bấc đèn sẽ đi tìm một ký chủ của nó, giống như Động Huyền Vu thánh……
Nàng hy vọng bí mật của Chúc U sẽ theo nàng rời mãi mãi chôn vùi dưới đất, giống như ngàn năm trước, chưa từng có ai nghe nói đến chuyện của Chúc U.
Không ai có thể cưỡng lại cám dỗ của sức mạnh đó, bị ám ảnh bởi việc khôi phục lại mọi thứ. Nhưng có lúc, không có lựa chọn, chỉ có thể tiến về phía trước, mới là may mắn.
Nhưng kiếp này, Khương Hồi rời đi vào năm chàng hai mươi ba tuổi, Đế Hoàn mất đi tình yêu cuộc đời.
Những thần tủy không nhìn thấy ấy, khi hoa lê rơi xuống, theo tình yêu của nàng, chút một không đi vào cơ thể chàng.
Từ Thứ quay về Thiên Đô để dự tang lễ lớn ấy, ở bên tóc mai của Đế Hoàn nhìn thấy vài sợi tóc trắng.
Chàng là chiến sĩ đứng đầu nhân gian, có tuổi thọ trăm năm, thiên hạ không ai có thể hại chàng một phân.
Nhưng nhân tâm yếu đuối như vậy, không chịu nổi một đòn.
“Không ai biết nàng vì sao như đèn cạn dầu.” Giọng Đế Hoàn trầm khàn, nghẹn ngào, “Ta ngày ngày dùng linh lực để kéo dài sự sống cho nàng, nhưng trước sau vẫn không ích gì.”
Từ Thứ trầm mặc hồi lâu, mới nói ra suy đoán của bản thân: “Có lẽ là vì năm đó vì diệt tâm ma, tổn thương đến căn cơ.”
Ban đầu ở Quan Tinh Đài, nàng vì đối phó với tâm ma, mất đi lượng lớn tinh huyết, hôn mê ba ngày mới tỉnh lại.
Những năm này, Từ Thứ đi khắp tứ phương, trừ ma vệ đạo, thậm chí còn tìm cách xâm nhập vào vùng tối, muốn tìm ra điểm yếu của Ma tộc.
“Ma tộc bất tử bất diệt, chỉ có ánh nắng mạnh nhất mới có thể đốt cháy nó, bọn chúng sợ hãi tất cả những thứ liên quan đến ánh nắng, chỉ có thể xuất hiện trong đêm tối. Nhưng cho dù bị mặt trời thiêu đốt, bọn chúng vẫn sẽ không ngừng sinh ra từ nhân tâm, mà trong vùng tối có một vùng biển trống, nơi đó cuồn cuộn khói đen, như tâm ma sinh ra từ Đế Diệp, ngày ngày đêm đêm đều có ma tộc sinh ra từ trong biển trống đó.” Từ Thứ nói, “Muốn trừ ma, chỉ có ba cách. Thứ nhất, tìm sức mạnh có liên quan đến ánh nắng. Thứ hai, lập đạo thanh tâm, tiêu trừ tà niệm. Thứ ba……” Hắn dừng lại, “Ma ăn thịt lẫn nhau, con mạnh ăn con yếu.”
Phần lớn ma, chỉ là ác niệm không có thần trí, tâm ma của Đế Diệp là hút quá nhiều sức mạnh tín ngưỡng mà sinh ra dị biến, gần như đã là ma thần.
“Ta đã viết vài cấm chú, có thể khiến con người giữ tâm hồn thanh tịnh, tiêu trừ cừu niệm.” Từ Thứ hiến lên một phần chân kinh tự viết, “Lấy tên 《Bát Nhã Tâm Kinh》.”
Bát Nhã, để trí tuệ thông tỏ vạn vật, thấm nhuần tất cả, từ đó không dễ dàng sinh ra tâm ma.
Từ Thứ không có nói thằng, hắn nhìn ánh mắt thất thần của Đế Hoàn sau khi mất đi người yêu, luôn lo lắng hắn sẽ sinh ra tâm ma.
Hắn là Nhân tộc mạnh mẽ nhất thế gian, nếu như sinh ra tâm ma, chính là tai họa.
Ngón tay thon dài của Đế Hoàn chạm vào những dòng chữ khó hiểu, đôi mắt đen không có lấy một tia sáng.
“Ta sẽ không nhập ma đâu.” Hắn nhìn thấy được lo âu của Từ Thứ, trầm giọng nói.
Hắn đã đồng ý với Tiểu Hồi, không sinh tâm ma, vì nàng mà sống.
Nếu như hắn nhập ma, sợ là sẽ quên đi đã yêu nàng, nhớ nàng.
Cuốn 《Bát Nhã Tâm Kinh》ấy được đặt bên gối của hắn, nếu như hắn có sinh ra đau khổ, thù hận, sẽ mở nó ra xem để giữ bình tĩnh.
Nhưng đó không thể làm hắn lấy được bình tĩnh……
Chàng luôn sinh ra ma chướng khi đang đọc nhẩm chân kinh, khí huyết sục sôi, như thể người đó đang ở ngay trước mắt, nhớ nhung và đau khổ tăng lên gấp ngàn lần bổ nhào đè ép về phía chàng.
Mà chàng không thể ngừng làm điều đó, bởi vì trong nỗi đau chân thật đó, chàng hình như đã nhìn thấy nàng……
Nàng cưỡi ngựa Tuyết Vân, trên mặt nở nụ cười vô lo vô nghĩ, ánh mắt trời chiếu sáng trong mắt nàng.
Nàng là ánh nắng rơi xuống nhân gian, là hơi ấm mà nhiệt tình duy nhất.
Cho dù đau thế nào, hắn cũng muốn đến gần nàng, ôm lấy nàng……
Hắn vừa sinh ra tâm ma, vừa dùng 《Bát Nhã Tâm Kinh》diệt trừ tâm ma, khiến bản thân như ở trong địa ngục.
Cho đến đêm khuya của ngày nọ, đau đớn lần nữa ập tới, cắn toạc một lỗ trên trái tim, khiến hắn lập tức mất đi ý thức.
Mà khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy chính là Khương Hồi mười sáu tuổi.
Vào đêm đó ở Tô phủ, lần đầu gặp nhau của hai người.
Hắn thất thần ngẩng đầu nhìn nàng, nàng uống nhiều rượu, hai mắt mê man nhìn hắn, lại như không nhìn thấy hắn.
Trái tim hắn đập điên cuồng, duy chỉ có nắm chặt hai tay mới khống chế được run rẩy.
— Hắn quay lại quá khứ……
— Mặc dù không biết vì sao, nhưng hắn rất rõ ràng, mọi thứ bây giờ đều là sự thật.
—Nếu như là giấc mơ, thì đó cũng là sự thật.
—Nàng sẽ bổ nhào về phía hắn, đưa hắn rời đi, nhiệt tình dùng kiên định yêu hắn.
Nhưng nàng không……
Nàng uống say rồi, mang theo nụ cười có mấy phần ngây thơ, ánh mắt chỉ dừng lại trên hắn chốc lát, rồi lại rời đi.
Tô Diệu Nghi vẫn như kiếp trước, khuyên nàng chọn mấy tên nô lệ phục vụ mình, nhưng nàng lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của cô ấy.
Trái tim Kỳ Hoàn như rơi vào hầm băng, máu cũng đông cứng cả lại, vô số mảnh băng đâm vào xương cốt, khiến mặt hắn tái nhợt vì đau.
Đây chắc thật sự chỉ là một giấc mơ……
Trong mắt nàng không có hắn……
Đây không phải Tiểu Hồi yêu hắn sâu đậm……
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào, nàng không yêu Kỳ Hoàn sao? Là vì uống say rồi, cho nên không nhìn đến hắn sao?
Nhưng mà ban nãy, ánh mắt của nàng rõ ràng dừng lại trên người hắn trong phút chốc.
Kỳ Hoàn tê dại bị vẫn mệnh đẩy sang một hướng khác nhưng đó hình như mới là quỹ đạo cuộc đời mà hắn nên có, kiếp cùng Tiểu Hồi yêu đương, mới là một giấc mộng đẹp không thể nghi ngờ.
Chỉ là hắn không muốn chấp nhận sự thật này, hắn muốn đi đến trước mặt nàng, làm nàng tỉnh táo lại nhìn đến mình. Vì thế, hắn bộc lộ tài năng ở Diêu phủ, lấy được sự tin tưởng của Diêu Thái, đạt được cơ hội tham gia đài dạ yến, cho rằng có thể gặp lại Tiểu Hồi ở đó. Nhưng Tiểu Hồi không xuất hiện…..
Hắn vừa mất mát lại lo lắng nghe Tô Diệu Nghi nói, nàng nhiễm phải phong hàn, đang ở trong nhà dưỡng bệnh.
Kỳ Hoàn đột nhiên nhận ra, giữa hắn và nàng, cách biệt ngàn sơn vạn thủy, có sự khác biệt giữa mây và bùn, nếu như không phải nàng nguyện ý từ trên tầng mây cao nhảy xuống vì hắn, một nô lệ nhỏ bé, thế nào mới có thể leo lên mặt trời tỏa sáng trên trời cao đây?
Kiếp này của hắn, rất khó đi đến trước mặt nàng, để nàng chân chính nhìn hắn một lần.
Nếu như nàng nhìn thấy rồi, vậy mọi thứ có phải sẽ thay đổi……
Chỉ vì một ánh mắt này, hắn gian nan bước lên con đường nhỏ hẹp lầy lội đó, đối phó với nhiều thế lực, quản lý thế lực thuộc về hắn và Tiểu Hồi.
Hơn nghìn đêm cô độc đó, hắn đã dựa vào những mảnh ghép của quá khứ tồn tại cho đến bình minh.
Tiểu Hồi không thích vòng xã giao của quý tộc Ngọc Kinh, nàng chỉ có tình bản tốt đẹp với Tô Hoài Anh, gặp nhau du ngoạn núi non sông nước, mà chàng mượn cớ Giám Yêu Tư, đánh cắp những cảnh đẹp liên quan đến nàng.
Thật ra sau khi trở thành Giám Yêu Tư Thiếu Khanh, thỉnh thoảng hắn sẽ có cơ hội chạm vai nàng trong đám người.
Hắn kiềm chế kích động hành lễ với nàng, ánh mắt nàng chỉ dừng trên hắn chốc lát, dùng giọng nói nhẹ nhàng cười đáp lại: “Kỳ Thiếu Khanh đa lễ.”
Giống như một cơn gió xuân thổi qua trước mặt, qua chính là qua, chỉ có chàng nhớ mãi không quên.
Tiểu Hồi không yêu Kỳ Hoàn, vẫn rất vui vẻ.
Chỉ có hắn đau khổ một mình.
Thật ra hắn đã quen với sự đau đớn này từ lâu…… Chỉ cần Tiểu Hồi có thể luôn luôn vui vẻ, hắn không quan tâm mình như thế nào
Nàng có thể không yêu Kỳ Hoàn — Trái tim hắn đau đớn chấp nhận hiện thực này.
Nàng chỉ là quận chúa của Cao Tương Vương, nàng không phải Tiểu Hồi.
Kiếp này, đổi thành hắn đến bảo vệ Tiểu Hồi, tình yêu của kiếp trước….. Chỉ là giấc mơ của một mình hắn, không liên quan tới Tiểu Hồi.
Chỉ là hắn tận tâm tận huyết, vẫn không thể cứu được Cao Tương Vương, hắn gánh cơn giận và hận ý của nàng, lòng như đao cắt, không lời oán than.
Từ ngày đó, Tiểu Hồi trở nên càng ngày càng xa lạ……
Hắn biết, đó chỉ là nàng tự dựng lên lớp bảo vệ cho mình. Tiểu Hồi không có phụ thân, ở Ngọc Kinh đàn hổ nhòm ngó, như đi trên băng mỏng, hắn chỉ có thể lợi dụng quyền lực của mình, lặng lẽ quét sách một số chuyện giúp nàng. Dù gì trên tay hắn đã đủ máu tươi rồi, cũng quen bị mắng chửi sau lưng từ lâu rồi.
Kỳ Tư Khanh làm việc ác tội lỗi chồng chất, đã không còn xứng với mặt trời của hắn nữa rồi, hắn có thể một mình đi vào vực thẳm, chỉ cứu nàng bình an vô sự.
Những con đường hai người từng đi qua đó, bây giờ một mình hắn đi.
Binh quyền, hắn cướp.
Kẻ thù, hắn giết.
Tâm ma, hắn trừ.
Hắn sẽ làm tốt mọi thứ, phụng cho vua của hắn.
Lại không ngờ đến rằng, nàng sẽ ở trên đại điện, đột nhiên mở lời xin ban hôn.
Đôi mắt đen láy ánh lên cảm xúc ngỡ ngàng trong tim. trái tim vốn đã cạn khô lại sinh ra một chồi non.
— Ta tâm duyệt Kỳ Tư Khanh đã lâu, nguyện kết tóc thành phu thê……
Câu nói này cứ văng vẳng bên tai, khiến hắn quên cả hít thở và suy nghĩ.
Vô số lời nghị luận bàn tán vang lên xung quanh, giống như năm đó khi nàng cùng hắn thành thân, đối mặt với lời rèm pha.
Đây giống như một giấc mơ khác……
Hắn nghe thấy mình khàn khàn, nghẹn ngào nói: “Thần, cầu còn không được.”
Hắn mong cầu hơn một nghìn ngày đêm, chính là để có lời đáp lại vào ngày này.
Trong lòng hắn có kích động, cho đến khi Cảnh Chiêu mang một phần báo cáo dâng lên trước mặt hắn.
“Nàng mua Man đà la……” Cảnh Chiêu nói, “Chắc là để đối phó……”
Trái tim Kỳ Hoàn lạnh xuống, nhắm mắt bình thản nói: “Ta biết rồi.”
Chồi non vừa mới nhú ra kia, lại bị bóp nát trong kẽ hở.
Hắn không nên có mộng tưởng không thiết thực như thế, hắn nên sớm hiểu rằng, Khương Hồi của bây giờ, đã không phải là Tiểu Hồi trong lòng hắn. Hắn có thể chấp nhận nàng không yêu hắn, nhưng cho dù thế nào, hắn vẫn muốn bảo vệ nàng.
Cho dù nàng chỉ muốn dùng mối hôn sự này vùi lấp hắn, khống chế hắn, vậy hắn sẽ dùng danh nghĩa phu thê bảo vệ nàng.
Hắn chém ra một lỗ hổng trên tim mình, dẫn Nhiếp hồn cổ nhập thể, để linh lực của bản thân không ngừng truyền vào cơ thể nàng.
Hắn đối với thân thể nàng, thói quen của nàng đã nắm chắc trong lòng bàn tay, bởi vì họ từng trải qua bảy năm thân thiết không rời.
Mà bây giờ, lại xa cách vạn trượng.
Vào giây phút hắn quyết định rời đi, nàng mở mắt ra, hôn lên khóe môi hắn, dùng giọng nói khàn khàn, mềm mại hỏi hắn: “Ngươi thích ta không?”
Tình yêu sâu đậm khắc vào trong xương cốt, nếu như nói thích, thì thể hiện mỏng manh quá.
Có lẽ là bởi vì liên quan đến Nhiếp hồn cổ, nàng mất đi kí ức, kí ức quay về ba năm trước, về cái đêm ở Tô phủ.
Nàng hoàn toàn tin tưởng người bên gối mình: “Ta tin ngươi……. Mặc dù ta không nhớ nhiều chuyện lắm, có thể đã lựa chọn thành hôn với ngươi, vậy ta của quá khứ, chắc sẽ tin tưởng ngươi, yêu ngươi……”
Trái tim Kỳ Hoàn co giật, giữ chặt bả vai nàng, nhắm mắt lại kìm nén đau khổ trong lòng.
Hắn nói ra chân tướng nàng mãi mãi sẽ không hiểu, từng câu đều là thật, ít nhất đối với chàng thì là vậy.
Vận mệnh cường thế quấn hai người lại với nhau, nàng không có lựa chọn nào khác trở thành thê tử của hắn, quên đi cừu hận và xa cách, dựa vào bản năng ham muốn hơi thở của hắn.
Hắn gần như bị ấn chặt không động đậy được, nàng vẫn dịu dàng như trong kì ức, nhẹ nhàng khơi lên dục niệm mà hắn có.
Nhưng hắn vẫn phải kiềm chế.
— Nếu như nàng khôi phục trí nhớ, sẽ sống không bằng chết……
— Nàng không phải là Tiểu Hồi……Nàng hận hắn đến vậy……
— Hắn không thể tổn thương nàng nữa.
Hắn từng bước né tránh, sợ mình làm sai gì đó tổn thương đến nàng, nhưng nàng lại từng bước ép sát.
Cuồng nhiệt trong mắt, hơi ấm cơ thể, khiến hắn đột nhiên nhìn thấy Tiểu Hồi.
Toàn tâm toàn ý yêu hắn, tin hắn.
Hắn không nhịn được muốn đưa nàng về Phong Tự Ngọc môn đầy mủn lá đó, nơi mà họ đã từng cùng nhau ngắm bình minh.
Trong thần điện, nàng nhiệt tình hôn hắn, yêu hắn giống như kiếp trước……
Hắn do dự kiềm chế, cho đến khi câu nói đó khiến lý trí chàng vụn vỡ.
“Kỳ Hoàn……Ta là Tiều Hồi……”
Là Tiểu Hồi của chàng quay lại rồi……
Vận mệnh như một mớ hỗn độn, lại sau cùng vẫn đưa nàng về bên hắn.
Thần điện lạnh lẽo, cái chết kéo dài, sau cùng thứ chàng chân chính có được, là có lại được người yêu đã mất.
Không phải người khác, mà là Tiểu Hồi của chàng……
Hai chữ đó, người đó, là ma chướng của hắn, khiến hắn ở trong sự giày vò có được và mất sinh ra tâm ma.
Nếu đã sinh ra tâm ma, vậy cứ để nó trưởng thành mạnh mẽ đi.
Kiếp này không thể để Tiểu Hồi tổn thương vì tâm ma nữa, để hắn nuốt chửng tâm ma đó, sau đó……
Hắn lựa chọn hủy diệt chính mình.
Để chính mình tan biến dưới ánh mặt trời đỏ rực.
Người hắn yêu sâu đậm ấy……
Tiểu Hồi của hắn, vương của hắn……
Mong nguyện duy nhất cầu cho nàng vạn thọ ngàn thu, bình an vô sự.
Con người luôn trưởng thành trong một đêm, sau đó đột nhiên, đối với vũ trụ này và ngươi mà nói, thời gian là thứ không tồn tại, thời gian không thể thay đổi thứ gì, thay đổi trải nghiệm của ngươi, mà dạy ngươi trưởng thành chính là mất đi.
Mỗi lần kết quả đều bắt đầu từ hoa rơi.
Đây chính là thiên đạo, có được, ắt phải có mất.
Khi Khương Hồi hiểu được đạo lý này, nàng đã mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời này.
Năm đó, thứ nàng nhận được từ trong tay Kỳ Hoàn, không chỉ là trái tim của chàng, mà còn là cả thiên hạ này.
Khi bình minh ló rạng, nàng mở mắt từ trong giấc mộng, nắng sớm che phủ hàng mi ẩm ướt, sưởi ấm đôi mắt nàng, lại không thể sưởi ấm được thân thể lạnh lẽo trong lòng nàng.
Nàng chọn ở lại thế giới này, một mình đối mặt với từng sớm bình minh không có chàng.
Nàng đột nhiên hiểu được cảm giác mất đi tất cả, có lẽ năm đó Khương Hồi trải qua nỗi đau mất cha, cũng tuyệt vọng giống nàng, nhưng vẫn có lý do phải tiếp tục sống.
Nàng nghĩ……Có lẽ bản thân đang trở nên hoàn chỉnh, trở thành kiểu mà Kỳ Hoàn thích.
Sau khi Ngọc Kinh sụp đổ, linh khí Bắc Vực cũng theo đó cạn kiệt. Trong tay Khương Hồi nắm trọng binh, chỉnh lý giang sơn, rời đô đến Trung Châu, thay đổi quốc hiệu thành Chu.
Năm này, Khương Hồi hai mươi tuổi xưng đế, ngàn vạn thần dân cúi đầu quỳ lạy.
Nhưng từ đó về sau, nàng rất ít khi cười.
Trong mắt người thế gian, nàng chính là anh dũng thông minh, là Đế Hồi sát phạt quyết đoán, nàng dốc lòng vì nước, thức khuya dậy sớm, trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại sự ổn định cho bát hoang hỗn loạn.
Có sự giúp đỡ của Chúc Cửu Âm, chiến tranh loạn lạc kéo dài ngàn năm bất phân thắng bại của nhân tộc và yêu tộc cuối cùng đã dừng lại. mà với Tu Úc mà nói, giữa hắn và Khương Hồi có thù giết cha của nhau, về tình, không thể nào tha thứ, nhưng về lý, vì con dân của mình, bọn họ đã lựa chọn buông bỏ.
Tâm tình Tu Úc ngày càng phức tạp, bởi vì hắn còn hai người nữa ở Thiên Đô. Người đầu tiên tất nhiên là Tô Diệu Nghi, nàng không nguyện ý rời xa Khương Hồi, nàng không muốn Khương Hồi cứ mãi cô đơn một mình đợi bình minh, ít nhất khi nàng ấy cô đơn nhất, nàng có thể ở bên nàng ấy. Hơn nữa Tô Hoài Anh đã chết, nàng đã trở thành đứa con duy nhất của Tô gia…….
Trong lòng Tô Diệu Nghi khao khát tự do, nhưng đối với nàng, lại mãi mãi có thứ quan trọng hơn tự do. Quý nữ Tô gia dốc hết lòng hết sức bồi dưỡng ra, cũng không chỉ là đóa hoa yêu kiều yếu đuối ỷ lại, nàng cũng có thể trở thành tấm lưng chống đỡ gia tộc.
Vì thế Tu Úc chỉ có thể trơ mắt nhìn theo nàng vào triều làm quan, trở thành phụ tá đắc lực thân thiết nhất với Khương Hồi. Nàng thường cùng Khương Hồi bàn luận chính sự, có lúc thức trắng cả đêm, ngủ lại trong cung, có lúc đêm khuya mới xuất cung, ngủ quên ở trên xe ngựa.
Con mèo trắng đó thủ bên ngoài cửa cung, đợi khi xe ngựa đi ra, không một tiếng động nhảy lên nóc xe, nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của nàng, mới nhẹ nhàng mở cửa xe, linh hoạt luồn vào trong, nằm bên cạnh thân thể ấm áp của nàng, dùng đôi mắt xinh đẹp vào xanh xám nhìn ngắm nàng.
Mãi cho đến một ngày, nàng đột nhiên mở to mắt ra nhìn hắn.
Tu Úc sợ nhảy dựng lên, nhận ra liền muốn nhảy cửa sổ đi, lại bị Tô Diệu Nghi ấn chặt thân mình.
“Ngươi chạy cái gì?” Nàng cúi đầu hoài nghi nhìn hắn.
Tu Úc chiến đấu một lúc, rồi từ bỏ rất nhanh, hắn giữ nguyên hình dáng con mèo, thầm nghĩ như thế này chắc sẽ làm nàng mềm lòng một chút.
“Ta … sợ nàng thấy ta sẽ không vui.” Hắn trầm giọng nói.
Sau này hắn mới biết, năm đó mình lừa dối Tô Diệu Nghi đã tạo thành tổn thương như thế nào. Với yêu thú mà nói, dục luôn vượt qua tình. Khi đó trong lòng hắn nghĩ, chỉ là thích nàng, cho nên muốn chiếm hữu nàng, lại chưa từng thật sự suy nghĩ vì nàng, nàng để ý cái gì.
Cho nên nàng không hề quay đầu lại đi mất……
Cánh cửa tình yêu của Tu Úc mở ra quá muộn, chân chính hiểu được tình yêu, khi đó mới lo được lo mất, sợ nàng tức giận, buồn rầu.
Tô Diệu Nghi trầm mặc hồi lâu, lực đạo trên tay buông lỏng, nàng đưa một bàn tay lên, nghịch vào sắt trên cửa sổ xe, cửa lập tức khóa lại.
Nàng không muốn thả hắn đi.
“Ta biết ngươi ở bên cạnh.” Tô Diệu Nghi nhẹ nhàng nói, “Cửa sổ này vốn dĩ có thể khóa lại…… Ta để lại là vì ngươi.”
Cơ thể mềm mại của Tu Úc phút chốc cứng đờ, không dám tin ngẩng đầu lên nhìn Tô Diệu Nghi.
Nàng mặc quan bào màu đỏ thẫm, bỏ đi nét ngây thơ của thiếu nữ, cũng bớt đi sự uy nghi thường thấy trên triều đình, đôi mày thanh tú xinh đẹp chứa đựng ý cười dịu dàng ấm áp nhìn hắn.
Trái tim Tu Úc không tự chủ được đập điên cuồng.
“Yêu vương Nam Hoang, cứ vô công rỗi nghề thế này sao, đêm đêm đi tuần tra ở Thiên Đô.” Những đầu ngón tay thon dài luồn qua tấm da lông dày, mềm mại của hắn, khiến hô hấp hắn dồn dập trở lại, cơ thể cũng khe khẽ run lên.
Cảm xúc thăng trầm khiến hắn không khống chế được sự giao động của yêu lực, phút sau thân mèo liền hóa hình người, thân hình cao lớn khiến cỗ xe vốn đã hẹp nay còn chật chội hơn, đẩy Tô Diệu Nghi vào trong góc.
“Ta… ta muốn gặp nàng.” Hắn cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tay nàng, đôi mắt đẫm nước, dập dìu sóng tình, “Diệu Diệu……”
Tô Diệu Nghi hơi ngẩng đầu đối mắt với hắn, đôi mắt trong veo tươi sáng, không còn là thiếu nữ năm ấy nhìn hắn là đỏ mặt ngượng ngùng nữa.
Lần đầu nhìn thấy Tu Úc, là ở hậu viện Tô gia. Khi đó cũng vẫn ở hình mèo, bị thương nặng muốn trộm thuốc, bị thủ vệ phát hiện ra định đánh chết, là nàng đã ngăn lại, để mèo nhỏ lại bên cạnh nuôi dưỡng, dốc lòng trị bệnh dưỡng thương cho hắn, nhìn bộ lông của hắn cùng với ánh mắt dần dần mềm mại và tươi sáng.
Hắn không thích nàng thân cận, nàng cũng không khó chịu, mèo nhỏ lạnh lùng yêu kiều là rất bình thường, mà nàng có kiên nhẫn.
Tô Diệu Nghi không biết khi nào Tu Úc có nảy sinh tâm tư khác với nàng, có lẽ bởi vì ngày ngày thân cận, có lẽ là vì đêm đêm chung chăn chung gối, trước lúc hắn làm điều gì đó với nàng, nàng đã động chạm đối phương từ trên xuống dưới.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tu Úc hóa thành người, là nàng cùng một nam tử quý tộc nhìn nhau. Ngày đó phụ mẫu sắp xếp nàng cùng người bên cạnh đó gặp mặt, nàng sợ không được tự nhiên, nên cũng đưa Diệu Nhị theo. Bây giờ nàng đã quên mất tướng mạo với tên họ nam tử đó, chắc là bởi vì đối phương quá nhiệt tình tỏ vẻ nịnh bợ, ngược lại chọc phải mèo nhỏ trong lòng nàng, bị cào rách thành vết máu đỏ sẫm.
Tô Diệu Nghi liên tục nói xin lỗi, tặng người đó thuốc bôi, nhưng thái độ trước sau vẫn kiên định bảo vệ “Mèo nhỏ không hiểu chuyện”.
Đêm hôm đó, nàng mới biết, hắn không phải không hiểu chuyện, mà là quá hiểu chuyện.
Hắn hóa thành hình người, nói với nàng, hắn là mèo yêu bị thương, vì để báo đáp ơn cứu mạng của nàng nên ở lại cạnh nàng. Rồi nói thêm, nam tử đó cả người tanh hôi, mọi chuyện tồi tệ kinh khủng thế này thế kia, làm nàng không muốn gả cho hắn nữa……
Lời Tô Diệu Nghi cũng không nghe rõ, ngẩng đầu lên nhìn Tu Úc, trong đầu vang lên tiếng ong ong, khung cảnh bản thân tắm rửa và thay y phục trước mặt hắn ùn ùn kéo đến.
Mặt lập tức đỏ lựng, đôi mắt đen láy cũng ngấn nước.
Giọng nói của Tu Úc cũng đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn dáng vẻ động người của nàng, đầu tim sinh ra ngứa ngáy, ép quả tim xuống sâu thêm mấy phân.
Hắn thuận theo dục vọng và bản năng của mình, chiếm lấy tất cả của nàng, đem nàng làm của riêng.
Khi đó hắn không hiểu, tình và dục có gì khác nhau, chỉ biết bản thân muốn Tô Diệu Nghi, suy nghĩ khiến trái tim run rẩy và đau đớn, trống một khoảng, chỉ có nàng có thể lấp đầy.
Vì để có được nàng, hắn và Tô Hoài Anh hợp mưu, giết Cao Tương Vương, mà điều kiện duy nhất của hắn, chính là bắt buộc phải để hắn đưa Tô Diệu Nghi đi, đưa nàng về Nam Hoang Yêu trạch.
Hắn cũng không hỏi đến, Tô Diệu Nghi có nguyện ý hay không, hắn cho rằng nàng tất nhiên sẽ đồng ý, cho dù có phản đối, hắn cũng không cho phép nàng phản đối.
Sau khi Cao Tương Vương chết, Tô Hoài Anh bội tín bội nghĩa giết hắn, nói hắn không để ý Diệu Nghi, chỉ nghĩ đến bản thân.
Khi đó Tu Úc không hiểu, mà bây giờ hắn đã rõ ràng……
Hắn để ý Tô Diệu Nghi, hắn không muốn thấy nàng buồn, càng sợ hơn khi thấy nàng làm hại bản thân, nếu như nàng không muốn gặp hắn, hắn liền lén lút đứng ở bên cạnh……
Nếu như nàng muốn gặp hắn……
Đầu tim Tu Úc run rẩy, nuốt nước bọt không thể giải thích được trực trào, cục nhỏ lồi lên giữa cổ lăn lăn, khiến âm thanh trở nên trầm thấp khàn khàn.
“Diệu Diệu, nàng đừng giận ta nữa……” Hắn cẩn thận sáp lại gần, trong ngữ khí mang theo chút ý vị lấy lòng.
Tô Diệu Nghi nhẹ nhàng thở dài, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ.
“Tu Úc, ta không phải mèo nhỏ ngươi nuôi.” Nàng nghiêm túc nói.
Tu Úc dùng khuôn mặt của mình cọ cọ lòng bàn tay mềm mại của nàng: “Ừm……Ta mới là mèo.”
Nàng nuôi hắn, hơn nữa còn nuôi rất tốt.
Trong mắt Tô Diệu Nghi cuộn lên ý cười nhàn nhạt: “Ngươi cũng không phải……”
Tu Úc cứng người, cay đắng hỏi: “Nàng thật sự không cần ta nữa sao……”
“Ngươi là Yêu vương của Nam Hoang, có nhiều chuyện quan trọng hơn đợi ngươi xử trí, ngươi đừng ở chỗ ta lãng phí thời gian nữa.” Tô Diệu Nghi hờ hững cười, giọng nói ấm áp.
“Nếu như ta không phải Yêu vương, chỉ là một mèo yêu bình thường thì sao, vậy thì có thể ở bên nàng không?” Tu Úc hỏi.
Tô Diệu Nghi khẽ giật mình, theo đó nói: “Nhưng không có khả năng này……”
“Tu Minh mới là Yêu vương của Nam Hoang.” Tu Úc nói đến đệ đệ hắn, hiện tại là người thứ hai bị giữ lại Thiên Đô, “Nó thừa hưởng yêu lực của phụ mẫu, có tư chất tốt nhất. Ta biết, Khương Hồi cứu nó từ trong tay Từ Thứ, nó đã khôi phục thần trí, cũng đã dưới sự dạy dỗ chỉ bảo của nàng học nền văn minh của Nhân tộc, đợi khi nó trưởng thành, nó sẽ trở thành Yêu vương tốt hơn ta. Mà một Yêu vương Nam Hoang có quan hệ thân thiết với Nhân tộc, càng có lợi cho tình hữu nghị của hai tộc nhân – yêu — Khương Hồi chẳng phải nghĩ như vậy sao?”
Tô Diệu Nghi thất thần hồi lâu, cười bất lực: “Ngươi biết cả rồi……”
“Phải, ta biết, ta cũng chấp nhận,” Tu Úc nói như vậy, trong mắt lại không có chút mất mát nào — Hắn từ lâu đã biết, Tu Minh mới là người kế nghiệp theo ý phụ mẫu, nó có thể cho Yêu tộc tương lai tốt hơn.
Mà hắn……
Con ngươi Tu Úc khẽ động, lặng lẽ khoanh hai tay, rút ngắn khoảng cách giữa mình với Tô Diệu Nghi, làm nàng từng chút từng chút nhiễm khí tức của mình.
“Diệu Diệu……Nếu như ta đã không nơi nương tựa, không có ai có thể dựa vào……Nàng vẫn sẽ thu nhận ta chứ?”
Tô Diệu Nghi nghe giọng nói trầm khàn của hắn, đôi mắt màu xanh xám đó không còn kiêu ngạo lạnh lùng nữa, ánh nước phản chiếu khuôn mặt nàng, khiêm tốn cầu xin sự thương xót của nàng.
Nữ nhân không thích kẻ yếu đuối, lại sẽ mềm lòng khi kẻ mạnh tỏ ra yếu đuối.
Tô Diệu Nghi quàng tay qua cổ hắn, hôn lên khóe môi mềm mại của hắn, cảm nhận hơi ấm cùng sự vững vàng trên thân hắn.
Thật ra cửa sổ xe của nàng vẫn luôn mở, hắn đang đợi nàng, nàng cũng đang đợi hắn.
Đợi đến khi con hổ vương ngỗ nghịch này hiểu ra, cái gì mới là tình yêu thật sự.
Ngày hôm sau, Khương Hồi hạ triều gặp nàng ở hoa viên, câu đầu tiên đó là: “Trên người cô đầy mùi của mèo.”
Tô Diệu Nghi biết không trốn nổi mũi của nàng, không kìm được mà đỏ mặt.
“Bệ hạ……” Giọng Tô Diệu Nghi vẫn còn hơi khàn khàn, nàng lên tiếng bảo thỉnh thoảng mình bị phong hàn.
Khương Hồi cười nhạt.
Tô Diệu Nghi và Tu Úc có thể giải trừ hiểu lầm ở bên nhau, mối lo của nàng cũng ít đi một cái.
Nàng nhìn hai đứa trẻ ở cách đó không xa đang say sưa đọc sách, nhìn tầm khoảng mười tuổi, nam hài tuấn tú, nữ hài yêu kiều.
Nam hài chính là hình người mà Tu Minh tu thành, mà nữ hài là bé cô nhi Chúc Cửu Âm đưa đến, tên là Diệp Tử. Chúc Cửu Âm nói nàng thông minh lanh lợi, tư chất cực tốt, cố ý bồi dưỡng nàng thành Yêu vương đời tiếp theo, để Khương Hồi mời thầy giỏi cho nàng, cố gắng dạy dỗ, chỉ bảo.
Bây giờ hai nhóc này đều học tập ở trong cung, sư phụ rất nhiều, nhưng chân chính chúng hành lễ bái sư, chỉ có Tô Diệu Nghi.
Khương Hồi đăng cơ đã năm năm nay, bây giờ đại khái có thể tính là tứ hải thái bình, bát hoang an ổn.
Chỉ là vùng đất tây nam cũng xuất hiện vùng tối, có Ma tộc sinh ra trong biển Hư Không, thỉnh thoảng xuất hiện ở nhân gian, gây họa một phương.
Từ Thứ phụng mệnh Đế Hồi, đến đó thăm dò trước, làm rõ xem Ma tộc từ đâu mà tới, thế nào tiêu tán.
Thế lực mới sinh ra này thay đổi thế cục của bát hoang, ngược lại nó thúc đẩy tình đoàn kết của hai tộc nhân – yêu.
“Diệu Diệu, ta có thể làm đều đã làm rồi…… Cô nói nếu như Kỳ Hoàn vẫn còn, nhìn thấy nhân gian của ngày hôm nay, có hài lòng không?” Khương Hồi nhìn cây hoa lê rực rỡ phía xa xa, thất thần lẩm bẩm.
Đó là cây lê, lại đến lúc hoa lê nở rồi.
Khi đó, Kỳ Hoàn ở dưới tàng cây này đột nhiên nhớ tới……
Khương Hồi dường như lại nhìn thấy bóng dáng cô độc đó, lẻ loi đứng dưới gốc cây mùa hoa rơi.
Tô Diệu Nghi nhìn sườn mặt của Khương Hồi, trái tim lại đau đớn.
Những năm này, nàng luôn dùng chính vụ làm tê liệt bản thân, để bản thân không có thời gian rảnh nghĩ đến người đó, nhưng nhân tâm nếu như trầm xuống đáy biển, tâm tư lúc nào cũng sẽ chìm trong nước biển, chỉ cần có một kẽ hở, nó sẽ điên cuồng tràn vào, đè ép, nghiền nát nó thành từng mảnh.
Mỗi năm đều có dâng sớ, khuyên Khương Hồi sớm ngày thành hôn, khai chi tán diệp.
Nàng luôn nói, ta đã thành hôn rồi, chàng là Kỳ Hoàn.
— Nhưng chàng đã chết rồi……
Câu này, mọi người đều không dám nói.
Bài vị trong tẩm cung của Đế Hồi, ngôi mộ cô quạnh trên đỉnh núi phía sau cung điện, viết tên phu quân của nàng, đề chữ không phải Đế Hồi, mà là “Tiểu Hồi.”
Tâm tư của nàng là sau khi chàng mất trở thành thê tử chân chính của chàng.
Khương Hồi nhắm mặt, kìm nén chua xót nơi khóe mắt sau khi nghĩ đến người kia, miễn cưỡng nở nụ cười với Tô Diệu Nghi: “Diệu Nghi, ta muốn đi gặp chàng……”
Tô Diệu Nghi cả kinh, khàn giọng nói: “Người đừng làm chuyện ngu ngốc!”
Khương Hồi lắc đầu: “Không phải như cô nghĩ đâu…… Ta muốn quay về quá khứ, đi gặp chàng……”
Nàng cúi đầu, nhìn đường vân nhiều màu trong lòng bàn tay mình: “Những năm này, ta đã cố gắng làm tốt mọi thứ……Nhưng mà ta vẫn không thể nào quên được chàng……Ta muốn thắp sáng Chúc U Đài, quay về năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên ta và chàng gặp nhau, Lần này…… Ta nhất định sẽ đưa chàng rời đi……”
Nàng sẽ không để chàng cô đơn trải qua ba năm, ở trong bóng tối mong ngóng, sinh ra tâm ma……
Nàng muốn Tiểu Hồi mà chàng yêu kia, là Tiểu Hồi hoàn chỉnh……
Khương Hồi nắm chặt tay Tô Diệu Nghi, nước mắt tí tách rơi xuống: “Diệu Nghi…… Ta dùng thiên hạ này và bản thân của năm mười sáu tuổi trao đổi, đổi một người……Ta biết, là ta ích kỷ……ta sẽ tỉnh lại mà không biết gì, đối mặt với thế giới kì lạ này, có thể ở bên ta chỉ có cô, cô sẽ giúp ta, có đúng không……”
Năm năm trước, Động Huyền Vu thánh sau khi Ngọc Kinh sụp đổ, lựa chọn kết thúc cuộc đời mình.
Trong mắt Động Huyền Vu thánh không có bi hỷ, bà nói: “Ta chỉ là một tấm gương đương thần chế tạo ra, không có ý thức và tình cảm của riêng mình, cũng không thể lựa chọn vận mệnh của mình, chỉ là từ một cái lồng này, chuyển sang cái lồng khác mà thôi.”
Khai Minh Thần cung, dưới Quan Tinh Đài, nàng từ trên tầng mây cao rơi xuống vực sâu, thật ra đều như nhau. Đế Nghiêu phong ấn nàng, nàng chưa từng hận, Khương Hồi giải thoát nàng, nàng cũng không cảm thấy thích.
Chỉ là nhìn thấy khí tức của Chúc U và Minh Chân lan khắp hồng trần, tâm tình của nàng mới nổi lên một gợn sóng.
Thì ra nàng chỉ đang tồn tại, chứ chưa từng sống.
“Lần này, ta lựa chọn giải thoát.” Trên gương mặt Động Huyền Vu thánh cuối cùng ra chút ý cười nhàn nhạt, như gió xuân thổi qua mặt hồ tĩnh lặng, “Ta cũng không biết, sau khi vu thánh tiêu tán, thần tủy sẽ đi về nơi nào, ai sẽ có được sức mạnh này, nhưng dưới lực lượng của của Giám Sát Thiên này, không nên để Nhân tộc sở hữu, cứ để nó chôn vùi mãi mãi trong máu tanh đi.”
Động Huyền Vu thánh cuối cùng chuyển tầm mắt về phía Khương Hồi, trong mắt nàng có sương mù dày đặc không thể tiêu tan.
Động Huyền Vu thánh nhẹ nhàng nói: “Ngươi vốn không thuộc về thế giới này, nếu lần nữa thắp sáng Chúc U Đài, với ngươi mà nói, giống như thắp lên ngọn lửa của hai cái bấc đèn, dầu sẽ cạn kiệt nhanh hơn.”
Khương Hồi trầm mặc một lúc, nói: “Đa tạ đã nói cho ta biết.”
“Nhưng ta biết……Ngươi vẫn sẽ thắp đèn đi vào đêm tối đó.” Động Huyền Vu thánh nhẹ nhàng than, “Bởi vì ngươi đổi quốc hiệu thành ‘Chu’.”
— Chu trong vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Khi đặt cái tên này, trong lòng nàng đã định cho mình quỹ đạo của vận mệnh.
“Chỉ có vu thánh vô tâm vô tình thật sự, mới không lạc trong mất mát và quá khứ.”
Động Huyền Vu thánh không vì sự tồn tại mà thích thú, cũng không vì tiêu tán mà bi thương, tất cả mọi chuyện của thế gian này đều không liên quan đến nàng, giống như nàng chưa từng đến đây.
Nàng có đôi mắt giống như gương, thân ảnh trắng tinh dần dần tan biến trong gió, hóa thành vô số hạt bụi, bay lên bầu trời.
Không ai biết thần tủy của Động Huyền đi về phía nào, rồi dừng lại ở đâu.
Đó lẽ là bắt đầu của một câu chuyện khác.
Đế Hoàn đứng dậy từ nhỏ bé, khi chàng vẫn còn là nô lệ, đã có người điên cuồng yêu chàng, cứu chàng từng vũng bùn lầy ra ngoài, bất chấp tất cả những trở ngại để cùng chàng thành phu thê.
Khi đó, chàng thậm chí còn chưa có tên họ, là nàng cho chàng tất cả.
Mà ban đầu, chàng không hề cảm thấy thích, nhiều hơn là sự nghi hoặc.
Đêm đó ở Tô phủ, nàng uống một chút rượu, nhưng không nhiều, khi nhìn thấy chàng, trong mắt đột nhiên sáng lên như sao sớm, trong tất cả ánh mắt kinh sợ của mọi người nhào về phía chàng.
Cánh tay mềm mại quàng lấy cổ chàng, nàng vùi đầu vào đầu vai chàng, ẩm ướt lập tức thấm qua vải vóc, mà cơ thể trong lòng khẽ run lên.
Hương rượu cùng hương hoa cướp đi hô hấp của chàng, khiến chàng không thể suy nghĩ.
Tô Diệu Nghi bảo tất cả mọi người lùi lại, chỉ nói quận chúa uống say rồi.
Tất nhiên là uống say rồi, mới thất lễ đau khổ khóc rống ở trong lòng một người lạ như thế này, thậm chí ngẩng đầu lên hôn khóe môi người ta.
Chàng cứ như thế lúng ta lúng túng quỳ xuống, hai tay cứng đờ căng cứng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, để mặc nàng làm gì với mình cũng được.
— Hức……
— Tiểu thư quý tộc thấy sắc nổi ý……
Trong lòng chàng tức giận nghĩ như thế này, nhưng cúi đầu nhìn vào nước mắt trong mắt nàng, không hiểu sao lại mềm lòng.
Cho nên khàn giọng mở miệng: “Quận chúa……”
Nàng đột nhiên dừng động tác lại, khe khẽ mở đôi mắt đong đầy túy ý và sương mù, ngây ngốc nhìn chàng.
“Gọi ta là Tiểu Hồi.” Giọng nàng mang nức nở mang theo chút hơi men, vừa mềm vừa khàn, lại có mấy phần nghiêm tục, “Ta là Tiểu Hồi……”
Không ai có thể thân thiết gọi khuê danh của nàng như thế này, cho dù là Tô Diệu Nghi, cũng mãi mãi tôn kích gọi nàng một tiếng “Quận chúa”.
Nhưng nàng lại buông thả mình với một tên nô lệ lần đầu gặp mặt.
“Tiểu Hồi……” Chàng biết mình không nên mạo phạm như vậy, nhưng vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng.
Nước mắt của nàng rơi càng nhiều hơn, khóc đến độ không còn là mình, ôm chàng như người chết đuối nắm được khúc gỗ trôi dạt duy nhất.
— Nàng là say rồi……
—Hay là nhớ ra cái gì……
Nàng có những nỗi nhớ không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể kìm nén tình yêu vào trong nước mắt tuôn rơi, tham lam hấp thụ hơi ấm của chàng, lắng nghe giọng nói quen thuộc nói nhỏ với nàng.
Nhiều năm nằm mơ lúc nửa đêm, nàng đều bị hai chữ này làm tỉnh lại, sau đó sờ một nửa giường trống không còn lại, tỉnh cả một đêm đến khi trời sáng.
Vì thế hơi ấm lúc này và lời thì thầm chân thật đến vậy, không phải mơ…
Nàng hôn chàng trong nước mắt, mà chàng không cự tuyệt, chỉ là hô hấp từng chút từng chút dày nặng hơn, lau đi ẩm ướt trên mặt nàng bằng những đầu ngón tay thô ráo, kìm chế nụ hôn đáp lại nàng.
Nàng đưa chàng về phủ Cao Tương Vương, đối diện với phụ thân vừa tức giận vừa mềm lòng, câu đầu tiên chính là: “A phụ, con muốn thành thân với chàng!”
Người sốc và kinh ngạc tuyệt đối không chỉ có mình Cao Tương Vương.
“Con con con…… Nam nhân gặp lần đầu tiên, đến hắn là ai con còn chưa biết! Con đã nói muốn thành thân với hắn!” Cao Tương Vương hằm hằm đánh giá nam nhân phía sau nữ nhi, tuấn tú lịch sự, nhưng mặt người dạ thú, môi miệng và mắt nữ nhi của ông sưng hết rồi kìa, vừa nhìn là biết do ai làm, “Có phải hắn bắt nạt con không!”
Khương Hồi dùng giọng nghẹn ngào khi khóc nói: “Là con bắt nạt chàng. Còn nữa, con biết chàng, tên của chàng là Hoàn, người Y Kì, sau này lấy họ Kỳ.”
Nàng quay đầu lại, nghiêm túc nói với chàng: “Sau này chàng tên là Kỳ Hoàn, chàng là trượng phu của ta, ta sẽ không để bất cứ ai ức hiếp chàng…… Sau này ta cũng sẽ không ức hiếp chàng!”
Hắn không biết giây phút đó khiến hắn rung động, là sự nhiệt tình của thiếu nữ, hay là sự nghiêm túc của nàng. Hoặc là, người thấy sắc nổi ý, thật ra là hắn……
Hắn là người sinh ra ở vực thẳm, chưa từng nhìn thấy mặt trời, mà ngày đó, mặt trời nóng rực đã mang lại cho chàng ánh sáng và hơi nóng.
Giống như gieo xuống một hạt giống.
Nhiều đến mức khiến chàng sợ hãi, cho rằng đó chỉ là một giấc mơ viển vông.
Nhưng giấc mơ đó lại kéo dài rất lâu, tất cả tình tiết đều quá chân thực. Chàng nhìn thấy vương phủ treo đèn kết hoa, hỷ đường treo đầy lụa đỏ, còn có tân nương tuyệt sắc động lòng người.
Nàng đan bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của mình vào bàn tay to lớn của chàng, khăng khít không rời, không thể tách ra, giống như bọn họ sinh ra là dành cho nhau.
Mà gièm pha của thế tục, khinh bỉ và chế nhạo, đều không liên quan đến họ.
Nến đỏ chảy ra, ánh lên dung mạo xinh đẹp vô song của nàng, rượu mỏng sẽ không làm người ta say, nhưng dưới đáy mắt nàng lại hiện ra một tầng hơi nước lưu luyến, bịn rịn.
Chàng sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ, lại không biết người sợ hãi hơn là nàng.
Trong ba kiếp người của nàng, đều đã trải qua ngày thành thân với chàng, cho đến giây phút này, mới thật sự có được kí ức hoàn chỉnh với chàng.
Nàng dùng bờ môi mềm mại ẩm ướt khơi lên hô hấp nóng bỏng của chàng, là da mỏng manh được chàng vuốt ve, run rẩy nổi lên một màu hồng nhạt, lại bị chàng thở hổn hển ấn lại vào trong lòng, khai mở từng chút một, nuốt vào trong bụng.
“Kỳ Hoàn……” Nàng gọi đi gọi lại tên chàng bằng giọng nói khàn đi vì khóc.
“Tiểu Hồi……Ta đây……” Chàng cúi xuống yêu thương chạm môi trào nước mắt nơi khóe mắt, dịu dàng lại kiên định hòa vào cuộc đời nàng.
Trong đôi mắt ngấn nước của nàng, chàng nhìn thấy khuôn mặt say mê của mình.
— Tiểu Hồi, người nàng nhìn thấy, là ta sao?
Vậy thì không biết từ lúc nào đã sinh ra tình yêu sâu đậm, khiến chàng lo được lo mất.
Chàng luôn cảm thấy, trong tim Tiểu Hồi, có một bóng dáng khác……
Là người thích khi ở Nam Hoang sao?
Chàng và người đó……Rất giống sao……
Nhưng chàng không dám hỏi, thậm chí không dám nghe ngóng, chỉ có lưu luyến và tham lam hơi ấm của khoảnh khắc này, sợ nếu hỏi rồi, tất cả những điều này sẽ biến mất.
Có lẽ đó chỉ là lo lắng nhiều rồi đa nghi……Bởi vì Tiểu Hồi yêu hắn, hiểu hắn, cũng hoàn toàn tin tưởng hắn.
Bọn họ có cùng một đạo lý, nguyện vì thiên hạ.
Nữ nhi của Cao Tương Vương, sát phạt quyết đoán, anh dũng quả cảm. Trong thời gian chưa đến nửa năm, nàng đã tập kết được ba sức mạnh lớn nhất thế gian khi đó, dùng lực lượng áp đảo lật đổ ách thống trị của Vũ triều, tiêu hủy tâm ma của Đế Diệp, lập lên triều Chu.
Sau khi rời đô đến Trung Châu, nàng nắm tay Kỳ Hoàn, cùng nhau xưng đế.
Ngày cuối cùng ở Ngọc Kinh, nàng bảo chàng cõng mình lên Phong Tự Ngọc môn đầy bùn, hai người sóng vai ngồi bên nhau, yên lặng đợi mặt trời mọc.
“Kỳ Hoàn……Chúng ta sẽ có tương lai rất rất rất tốt đẹp……”
Nàng trong ánh sáng sớm mai ấm áp như vậy, nàng quay đầu lại, vào lúc bình minh hôn chàng.
“Trời sáng rồi…… Đó là bình minh thuộc về chúng ta……”
Có tia nắng gắt chiếu vào trong mắt nàng, mà ánh sáng đó sau cùng lại chiếu sáng chàng.
Kỳ Hoàn thầm nghĩ, chàng nhất định đã gặp được thần minh, nàng cứu chàng, đưa chàng ra khỏi đêm đen.
Nhưng thần minh lại rời đi sau khi trời sáng.
Cơ thể nàng không hiểu sao yếu đi, mời hết danh y trong thiên hạ, cũng không tìm ra nguyên nhân.
Họ chỉ nói, nàng như cây đèn đã cạn dầu.
Nàng mới hai mươi tuổi, sao có thể là đèn đã cạn dầu được!
Người trong thiên hạ đều cầu nguyện cho rằng vị hoàng đế anh minh của họ, cầu trời cao ban phước Đế Hồi tuổi thọ dài lâu, bình an vô sự.
Khương Hồi lại đã dự liệu từ sớm chuyện này, chỉ là nàng không ngờ tới, ngày này đến nhanh như vậy……
Nàng vốn nghĩ rằng, cho dù đã đi qua hai thế giới, thần hồn hao kiệt nhanh hơn, nàng vẫn còn đủ thời gian ở bên chàng.
Một kiếp nhân sinh, hầu hết đều thọ sáu mươi, dù sống được một nửa thì họ cũng sống được ba mươi năm.
Ba mươi năm là đủ…….
Hai mươi năm, cùng được……
Nhưng vẫn chưa đến mười năm……
Nàng không khỏi nghĩ đến lời của Động Huyền Vu thánh — Người thắp đèn đi đêm, phải lạc trong đêm tối.
Nhưng nàng không hối hận, nàng chỉ sợ để lại chàng một mình cô đơn trong bóng tối rồi nhập ma.
“Kỳ Hoàn, nếu như chàng yêu ta, thì đồng ý với ta, sống thật tốt…… Đừng để tâm ma trong tim chàng nảy mầm.
“Chàng giúp ta……Nhìn nhân gian này…… Có phải như ta hy vọng không……”
Ngày đó đúng khi hoa lê nở, lại bị gió thổi một trận, nhẹ nhàng rơi lên gò má lành lạnh của nàng.
Nàng lười biếng dựa vào lòng chàng, niết những cánh lê trắng như trăng, muốn nhìn ngắm thật kĩ, mọi thứ trước mắt lại ngày càng mờ nhạt, mí mắt trùng xuống không nhấc lên được.
Trời xanh vạn dặm, lại có mưa rơi xuống gò má nàng, nóng bỏng ẩm ướt.
Nàng muốn mở miệng gọi chàng, lại không còn sức gọi ra tiếng.
Trời đã sáng, dầu đã cạn, bấc đèn sẽ đi tìm một ký chủ của nó, giống như Động Huyền Vu thánh……
Nàng hy vọng bí mật của Chúc U sẽ theo nàng rời mãi mãi chôn vùi dưới đất, giống như ngàn năm trước, chưa từng có ai nghe nói đến chuyện của Chúc U.
Không ai có thể cưỡng lại cám dỗ của sức mạnh đó, bị ám ảnh bởi việc khôi phục lại mọi thứ. Nhưng có lúc, không có lựa chọn, chỉ có thể tiến về phía trước, mới là may mắn.
Nhưng kiếp này, Khương Hồi rời đi vào năm chàng hai mươi ba tuổi, Đế Hoàn mất đi tình yêu cuộc đời.
Những thần tủy không nhìn thấy ấy, khi hoa lê rơi xuống, theo tình yêu của nàng, chút một không đi vào cơ thể chàng.
Từ Thứ quay về Thiên Đô để dự tang lễ lớn ấy, ở bên tóc mai của Đế Hoàn nhìn thấy vài sợi tóc trắng.
Chàng là chiến sĩ đứng đầu nhân gian, có tuổi thọ trăm năm, thiên hạ không ai có thể hại chàng một phân.
Nhưng nhân tâm yếu đuối như vậy, không chịu nổi một đòn.
“Không ai biết nàng vì sao như đèn cạn dầu.” Giọng Đế Hoàn trầm khàn, nghẹn ngào, “Ta ngày ngày dùng linh lực để kéo dài sự sống cho nàng, nhưng trước sau vẫn không ích gì.”
Từ Thứ trầm mặc hồi lâu, mới nói ra suy đoán của bản thân: “Có lẽ là vì năm đó vì diệt tâm ma, tổn thương đến căn cơ.”
Ban đầu ở Quan Tinh Đài, nàng vì đối phó với tâm ma, mất đi lượng lớn tinh huyết, hôn mê ba ngày mới tỉnh lại.
Những năm này, Từ Thứ đi khắp tứ phương, trừ ma vệ đạo, thậm chí còn tìm cách xâm nhập vào vùng tối, muốn tìm ra điểm yếu của Ma tộc.
“Ma tộc bất tử bất diệt, chỉ có ánh nắng mạnh nhất mới có thể đốt cháy nó, bọn chúng sợ hãi tất cả những thứ liên quan đến ánh nắng, chỉ có thể xuất hiện trong đêm tối. Nhưng cho dù bị mặt trời thiêu đốt, bọn chúng vẫn sẽ không ngừng sinh ra từ nhân tâm, mà trong vùng tối có một vùng biển trống, nơi đó cuồn cuộn khói đen, như tâm ma sinh ra từ Đế Diệp, ngày ngày đêm đêm đều có ma tộc sinh ra từ trong biển trống đó.” Từ Thứ nói, “Muốn trừ ma, chỉ có ba cách. Thứ nhất, tìm sức mạnh có liên quan đến ánh nắng. Thứ hai, lập đạo thanh tâm, tiêu trừ tà niệm. Thứ ba……” Hắn dừng lại, “Ma ăn thịt lẫn nhau, con mạnh ăn con yếu.”
Phần lớn ma, chỉ là ác niệm không có thần trí, tâm ma của Đế Diệp là hút quá nhiều sức mạnh tín ngưỡng mà sinh ra dị biến, gần như đã là ma thần.
“Ta đã viết vài cấm chú, có thể khiến con người giữ tâm hồn thanh tịnh, tiêu trừ cừu niệm.” Từ Thứ hiến lên một phần chân kinh tự viết, “Lấy tên 《Bát Nhã Tâm Kinh》.”
Bát Nhã, để trí tuệ thông tỏ vạn vật, thấm nhuần tất cả, từ đó không dễ dàng sinh ra tâm ma.
Từ Thứ không có nói thằng, hắn nhìn ánh mắt thất thần của Đế Hoàn sau khi mất đi người yêu, luôn lo lắng hắn sẽ sinh ra tâm ma.
Hắn là Nhân tộc mạnh mẽ nhất thế gian, nếu như sinh ra tâm ma, chính là tai họa.
Ngón tay thon dài của Đế Hoàn chạm vào những dòng chữ khó hiểu, đôi mắt đen không có lấy một tia sáng.
“Ta sẽ không nhập ma đâu.” Hắn nhìn thấy được lo âu của Từ Thứ, trầm giọng nói.
Hắn đã đồng ý với Tiểu Hồi, không sinh tâm ma, vì nàng mà sống.
Nếu như hắn nhập ma, sợ là sẽ quên đi đã yêu nàng, nhớ nàng.
Cuốn 《Bát Nhã Tâm Kinh》ấy được đặt bên gối của hắn, nếu như hắn có sinh ra đau khổ, thù hận, sẽ mở nó ra xem để giữ bình tĩnh.
Nhưng đó không thể làm hắn lấy được bình tĩnh……
Chàng luôn sinh ra ma chướng khi đang đọc nhẩm chân kinh, khí huyết sục sôi, như thể người đó đang ở ngay trước mắt, nhớ nhung và đau khổ tăng lên gấp ngàn lần bổ nhào đè ép về phía chàng.
Mà chàng không thể ngừng làm điều đó, bởi vì trong nỗi đau chân thật đó, chàng hình như đã nhìn thấy nàng……
Nàng cưỡi ngựa Tuyết Vân, trên mặt nở nụ cười vô lo vô nghĩ, ánh mắt trời chiếu sáng trong mắt nàng.
Nàng là ánh nắng rơi xuống nhân gian, là hơi ấm mà nhiệt tình duy nhất.
Cho dù đau thế nào, hắn cũng muốn đến gần nàng, ôm lấy nàng……
Hắn vừa sinh ra tâm ma, vừa dùng 《Bát Nhã Tâm Kinh》diệt trừ tâm ma, khiến bản thân như ở trong địa ngục.
Cho đến đêm khuya của ngày nọ, đau đớn lần nữa ập tới, cắn toạc một lỗ trên trái tim, khiến hắn lập tức mất đi ý thức.
Mà khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy chính là Khương Hồi mười sáu tuổi.
Vào đêm đó ở Tô phủ, lần đầu gặp nhau của hai người.
Hắn thất thần ngẩng đầu nhìn nàng, nàng uống nhiều rượu, hai mắt mê man nhìn hắn, lại như không nhìn thấy hắn.
Trái tim hắn đập điên cuồng, duy chỉ có nắm chặt hai tay mới khống chế được run rẩy.
— Hắn quay lại quá khứ……
— Mặc dù không biết vì sao, nhưng hắn rất rõ ràng, mọi thứ bây giờ đều là sự thật.
—Nếu như là giấc mơ, thì đó cũng là sự thật.
—Nàng sẽ bổ nhào về phía hắn, đưa hắn rời đi, nhiệt tình dùng kiên định yêu hắn.
Nhưng nàng không……
Nàng uống say rồi, mang theo nụ cười có mấy phần ngây thơ, ánh mắt chỉ dừng lại trên hắn chốc lát, rồi lại rời đi.
Tô Diệu Nghi vẫn như kiếp trước, khuyên nàng chọn mấy tên nô lệ phục vụ mình, nhưng nàng lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của cô ấy.
Trái tim Kỳ Hoàn như rơi vào hầm băng, máu cũng đông cứng cả lại, vô số mảnh băng đâm vào xương cốt, khiến mặt hắn tái nhợt vì đau.
Đây chắc thật sự chỉ là một giấc mơ……
Trong mắt nàng không có hắn……
Đây không phải Tiểu Hồi yêu hắn sâu đậm……
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào, nàng không yêu Kỳ Hoàn sao? Là vì uống say rồi, cho nên không nhìn đến hắn sao?
Nhưng mà ban nãy, ánh mắt của nàng rõ ràng dừng lại trên người hắn trong phút chốc.
Kỳ Hoàn tê dại bị vẫn mệnh đẩy sang một hướng khác nhưng đó hình như mới là quỹ đạo cuộc đời mà hắn nên có, kiếp cùng Tiểu Hồi yêu đương, mới là một giấc mộng đẹp không thể nghi ngờ.
Chỉ là hắn không muốn chấp nhận sự thật này, hắn muốn đi đến trước mặt nàng, làm nàng tỉnh táo lại nhìn đến mình. Vì thế, hắn bộc lộ tài năng ở Diêu phủ, lấy được sự tin tưởng của Diêu Thái, đạt được cơ hội tham gia đài dạ yến, cho rằng có thể gặp lại Tiểu Hồi ở đó. Nhưng Tiểu Hồi không xuất hiện…..
Hắn vừa mất mát lại lo lắng nghe Tô Diệu Nghi nói, nàng nhiễm phải phong hàn, đang ở trong nhà dưỡng bệnh.
Kỳ Hoàn đột nhiên nhận ra, giữa hắn và nàng, cách biệt ngàn sơn vạn thủy, có sự khác biệt giữa mây và bùn, nếu như không phải nàng nguyện ý từ trên tầng mây cao nhảy xuống vì hắn, một nô lệ nhỏ bé, thế nào mới có thể leo lên mặt trời tỏa sáng trên trời cao đây?
Kiếp này của hắn, rất khó đi đến trước mặt nàng, để nàng chân chính nhìn hắn một lần.
Nếu như nàng nhìn thấy rồi, vậy mọi thứ có phải sẽ thay đổi……
Chỉ vì một ánh mắt này, hắn gian nan bước lên con đường nhỏ hẹp lầy lội đó, đối phó với nhiều thế lực, quản lý thế lực thuộc về hắn và Tiểu Hồi.
Hơn nghìn đêm cô độc đó, hắn đã dựa vào những mảnh ghép của quá khứ tồn tại cho đến bình minh.
Tiểu Hồi không thích vòng xã giao của quý tộc Ngọc Kinh, nàng chỉ có tình bản tốt đẹp với Tô Hoài Anh, gặp nhau du ngoạn núi non sông nước, mà chàng mượn cớ Giám Yêu Tư, đánh cắp những cảnh đẹp liên quan đến nàng.
Thật ra sau khi trở thành Giám Yêu Tư Thiếu Khanh, thỉnh thoảng hắn sẽ có cơ hội chạm vai nàng trong đám người.
Hắn kiềm chế kích động hành lễ với nàng, ánh mắt nàng chỉ dừng trên hắn chốc lát, dùng giọng nói nhẹ nhàng cười đáp lại: “Kỳ Thiếu Khanh đa lễ.”
Giống như một cơn gió xuân thổi qua trước mặt, qua chính là qua, chỉ có chàng nhớ mãi không quên.
Tiểu Hồi không yêu Kỳ Hoàn, vẫn rất vui vẻ.
Chỉ có hắn đau khổ một mình.
Thật ra hắn đã quen với sự đau đớn này từ lâu…… Chỉ cần Tiểu Hồi có thể luôn luôn vui vẻ, hắn không quan tâm mình như thế nào
Nàng có thể không yêu Kỳ Hoàn — Trái tim hắn đau đớn chấp nhận hiện thực này.
Nàng chỉ là quận chúa của Cao Tương Vương, nàng không phải Tiểu Hồi.
Kiếp này, đổi thành hắn đến bảo vệ Tiểu Hồi, tình yêu của kiếp trước….. Chỉ là giấc mơ của một mình hắn, không liên quan tới Tiểu Hồi.
Chỉ là hắn tận tâm tận huyết, vẫn không thể cứu được Cao Tương Vương, hắn gánh cơn giận và hận ý của nàng, lòng như đao cắt, không lời oán than.
Từ ngày đó, Tiểu Hồi trở nên càng ngày càng xa lạ……
Hắn biết, đó chỉ là nàng tự dựng lên lớp bảo vệ cho mình. Tiểu Hồi không có phụ thân, ở Ngọc Kinh đàn hổ nhòm ngó, như đi trên băng mỏng, hắn chỉ có thể lợi dụng quyền lực của mình, lặng lẽ quét sách một số chuyện giúp nàng. Dù gì trên tay hắn đã đủ máu tươi rồi, cũng quen bị mắng chửi sau lưng từ lâu rồi.
Kỳ Tư Khanh làm việc ác tội lỗi chồng chất, đã không còn xứng với mặt trời của hắn nữa rồi, hắn có thể một mình đi vào vực thẳm, chỉ cứu nàng bình an vô sự.
Những con đường hai người từng đi qua đó, bây giờ một mình hắn đi.
Binh quyền, hắn cướp.
Kẻ thù, hắn giết.
Tâm ma, hắn trừ.
Hắn sẽ làm tốt mọi thứ, phụng cho vua của hắn.
Lại không ngờ đến rằng, nàng sẽ ở trên đại điện, đột nhiên mở lời xin ban hôn.
Đôi mắt đen láy ánh lên cảm xúc ngỡ ngàng trong tim. trái tim vốn đã cạn khô lại sinh ra một chồi non.
— Ta tâm duyệt Kỳ Tư Khanh đã lâu, nguyện kết tóc thành phu thê……
Câu nói này cứ văng vẳng bên tai, khiến hắn quên cả hít thở và suy nghĩ.
Vô số lời nghị luận bàn tán vang lên xung quanh, giống như năm đó khi nàng cùng hắn thành thân, đối mặt với lời rèm pha.
Đây giống như một giấc mơ khác……
Hắn nghe thấy mình khàn khàn, nghẹn ngào nói: “Thần, cầu còn không được.”
Hắn mong cầu hơn một nghìn ngày đêm, chính là để có lời đáp lại vào ngày này.
Trong lòng hắn có kích động, cho đến khi Cảnh Chiêu mang một phần báo cáo dâng lên trước mặt hắn.
“Nàng mua Man đà la……” Cảnh Chiêu nói, “Chắc là để đối phó……”
Trái tim Kỳ Hoàn lạnh xuống, nhắm mắt bình thản nói: “Ta biết rồi.”
Chồi non vừa mới nhú ra kia, lại bị bóp nát trong kẽ hở.
Hắn không nên có mộng tưởng không thiết thực như thế, hắn nên sớm hiểu rằng, Khương Hồi của bây giờ, đã không phải là Tiểu Hồi trong lòng hắn. Hắn có thể chấp nhận nàng không yêu hắn, nhưng cho dù thế nào, hắn vẫn muốn bảo vệ nàng.
Cho dù nàng chỉ muốn dùng mối hôn sự này vùi lấp hắn, khống chế hắn, vậy hắn sẽ dùng danh nghĩa phu thê bảo vệ nàng.
Hắn chém ra một lỗ hổng trên tim mình, dẫn Nhiếp hồn cổ nhập thể, để linh lực của bản thân không ngừng truyền vào cơ thể nàng.
Hắn đối với thân thể nàng, thói quen của nàng đã nắm chắc trong lòng bàn tay, bởi vì họ từng trải qua bảy năm thân thiết không rời.
Mà bây giờ, lại xa cách vạn trượng.
Vào giây phút hắn quyết định rời đi, nàng mở mắt ra, hôn lên khóe môi hắn, dùng giọng nói khàn khàn, mềm mại hỏi hắn: “Ngươi thích ta không?”
Tình yêu sâu đậm khắc vào trong xương cốt, nếu như nói thích, thì thể hiện mỏng manh quá.
Có lẽ là bởi vì liên quan đến Nhiếp hồn cổ, nàng mất đi kí ức, kí ức quay về ba năm trước, về cái đêm ở Tô phủ.
Nàng hoàn toàn tin tưởng người bên gối mình: “Ta tin ngươi……. Mặc dù ta không nhớ nhiều chuyện lắm, có thể đã lựa chọn thành hôn với ngươi, vậy ta của quá khứ, chắc sẽ tin tưởng ngươi, yêu ngươi……”
Trái tim Kỳ Hoàn co giật, giữ chặt bả vai nàng, nhắm mắt lại kìm nén đau khổ trong lòng.
Hắn nói ra chân tướng nàng mãi mãi sẽ không hiểu, từng câu đều là thật, ít nhất đối với chàng thì là vậy.
Vận mệnh cường thế quấn hai người lại với nhau, nàng không có lựa chọn nào khác trở thành thê tử của hắn, quên đi cừu hận và xa cách, dựa vào bản năng ham muốn hơi thở của hắn.
Hắn gần như bị ấn chặt không động đậy được, nàng vẫn dịu dàng như trong kì ức, nhẹ nhàng khơi lên dục niệm mà hắn có.
Nhưng hắn vẫn phải kiềm chế.
— Nếu như nàng khôi phục trí nhớ, sẽ sống không bằng chết……
— Nàng không phải là Tiểu Hồi……Nàng hận hắn đến vậy……
— Hắn không thể tổn thương nàng nữa.
Hắn từng bước né tránh, sợ mình làm sai gì đó tổn thương đến nàng, nhưng nàng lại từng bước ép sát.
Cuồng nhiệt trong mắt, hơi ấm cơ thể, khiến hắn đột nhiên nhìn thấy Tiểu Hồi.
Toàn tâm toàn ý yêu hắn, tin hắn.
Hắn không nhịn được muốn đưa nàng về Phong Tự Ngọc môn đầy mủn lá đó, nơi mà họ đã từng cùng nhau ngắm bình minh.
Trong thần điện, nàng nhiệt tình hôn hắn, yêu hắn giống như kiếp trước……
Hắn do dự kiềm chế, cho đến khi câu nói đó khiến lý trí chàng vụn vỡ.
“Kỳ Hoàn……Ta là Tiều Hồi……”
Là Tiểu Hồi của chàng quay lại rồi……
Vận mệnh như một mớ hỗn độn, lại sau cùng vẫn đưa nàng về bên hắn.
Thần điện lạnh lẽo, cái chết kéo dài, sau cùng thứ chàng chân chính có được, là có lại được người yêu đã mất.
Không phải người khác, mà là Tiểu Hồi của chàng……
Hai chữ đó, người đó, là ma chướng của hắn, khiến hắn ở trong sự giày vò có được và mất sinh ra tâm ma.
Nếu đã sinh ra tâm ma, vậy cứ để nó trưởng thành mạnh mẽ đi.
Kiếp này không thể để Tiểu Hồi tổn thương vì tâm ma nữa, để hắn nuốt chửng tâm ma đó, sau đó……
Hắn lựa chọn hủy diệt chính mình.
Để chính mình tan biến dưới ánh mặt trời đỏ rực.
Người hắn yêu sâu đậm ấy……
Tiểu Hồi của hắn, vương của hắn……
Mong nguyện duy nhất cầu cho nàng vạn thọ ngàn thu, bình an vô sự.