Chu Đường - Lộc Thời An
Chương 3: Thẳng thắn
“Cô gái nhỏ? Xin hỏi cô họ gì? Cô tới tìm anh Trần của chúng tôi sao?”
Tô Dương xoa xoa tay, đến tiếp đón, anh Trần nhà hắn nợ đào hoa rất nhiều, mập ốm cao thấp mỗi người mỗi vẻ, nói thật, người Tô Dương cảm thấy đẹp nhất, có hương vị nhất vẫn là vị đang đứng trước mắt hắn.
“Xin chào, tôi tên là Chu Đường”
“Tôi tên là Tô Dương, là anh em của anh Trần.”
Tô Dương cười rộ lên sẽ lộ ra hai cái răng nanh, làn da ngăm đen càng làm hàm răng của hắn thêm trắng.
"Cô đừng sợ, anh Trần tuyệt đối là loại hình ngoài lạnh trong nóng. Muốn tôi giúp không?”
Hắn thần bí hề hề mà phân tích cho Chu Đường.
“Tốt quá, vậy liền phiền toái anh Tô.”
“Em gái ngoan.”
Tô Dương kêu một tiếng "em gái ngoan" đặc biệt vang dội, như sợ Trần Kính không biết.
Chu Đường nhìn theo ánh mắt của Tô Dương, Trần Kính quay lưng về phía bọn họ, thấy không rõ biểu tình, anh ăn mặc aoa thun màu đen, làn da trắng nón nam tính.
Tô Dương bước qua, hắn choàng bả vai Trần Kính.
"Anh Trần, cấp chút mặt mũi, cùng người ta nói chuyện được không? Em đi mua cơm đã.”
“Mày rất quen thuộc với người ta à? Còn gọi là em gái. Em gái mày có biết mày có nhiều em gái như vậy không em?”
"Em chỉ thuận miệng liền gọi thôi. Lần sau bảo đảm không gọi.”
Tô Dương vỗ vỗ bả vai Trần Kính, nhanh như chớp liền không thấy, không khí nháy mắt xấu hổ, Chu Đường đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Trong gara, một bên để ô tô cần sửa chữa, một bên để một cái sô pha, trên sô pha có áo khoác màu đen cùng với mũ bảo hiểm hôm đấy cô thấy.
Cô bước vài bước nhỏ, rốt cuộc cũng đứng trước mặt người kia, thanh âm nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, cô chắp tay sau lưng, khẽ nâng cằm.
“Trần Kính, anh còn nhớ em không?”
Trần Kính nhìn nữ nhân trước mặt, cô mặc một chiếc váy hoa màu xanh nhạt, váy ôm sát đường cong của cô, Trần Kính hút điếu thuốc, búng búng khói bụi.
“Chúng ta biết nhau à?”
Chu Đường tim đập thình thịch, như cung tên đứt dây. Có chút suy sụp.
“Ngày đó anh đã giúp em, anh còn đưa em đi bệnh viện, em tên là Chu Đường. Chuyện ngày đó, cảm ơn anh.”
Trần Kính cười nhạo.
“Ồ, là cô à, cô tính toán cảm ơn như thế nào?”
Trần Kính vốn dĩ muốn nói: “Làm việc nghĩa vì hăng hái và do tâm địa thiện lương”
Sau lại thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô gái nhỏ, ma xui quỷ khiến liền nói những lời này.
“Di động có ở trên người anh không?”
“Chuyển khoản WeChat, en còn thiếu tiền anh mà. Hơn nữa em muốn mời anh ăn cơm, không có WeChat thì làm sao liên hệ được?”
Trần Kính nhìn cô một cái, sau đó dập thuốc lá, ném vào thùng rác.
“Di động có mã thanh toán nên không cần phải thêm WeChat.”
“Em mặc kệ, ngày đó anh giúp em. Cho nên em nhất định phải mời anh ăn cơm. Em…… Còn muốn theo đuổi anh!”
Trần Kính hơi hơi cong lưng hướng về phía cô, mắt đối mắt với Chu Đường, anh cười không chút để ý.
"Cô gái nhỏ, cô không sợ tôi là người xấu hửm? Không sợ tôi nổi lên lòng xấu xa với cô sao? Còn muốn lưu WeChat, tôi thấy gan cô thật lớn.”
“Em mới không sợ. Nếu anh thấy sắc nảy lòng tham cũng tùy anh, nếu thấy hơi tiền liền nổi máu tham thì em có rất nhiều tiền.”
Có chút ý tứ, lần đầu tiên Trần Kính gặp người thẳng thắn đến thế, hơn nữa lúc nói còn nhìn chằm chằm vào anh, làm lòng người ngứa ngáy.
“Con gái không nên nói những câu thế này, ngày đó, dù sao cũng không phải việc gì lớn bên không cần trả tiền. Coi như tôi làm việc thiện, tích đức đi.”
Trần Kính vẫy vẫy tay, lập tức đi đến cạnh ô tô màu trắng, tay cầm cờ lê chuẩn bị làm việc.
Chu Đường vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn anh làm việc. Chu Đường bỗng nhiên cảm thấy anh siêu mlem, anh khom lưng, đường cong cơ bắp xinh đẹp, tóc rũ xuống, mồ hôi chảy dọc hai bên Thái Dương, phác hoạ khuân mặt góc cạnh của anh.
Đôi mắt Chu Đường như có ngọn lửa bùng cháy, nhìn chằm chằm Trần Kính. Trần Kính cảm thấy mình đang bị người ta nhìn thấu.
Anh nâng nâng cằm.
“Cô lấy di động của tôi lại đây.”
Chu Đường tung ta tung tăng chạy chậm qua cầm di động, khi cô chạy làn váy hơi hơi bay, có thể thấy chân trắng nõn giấu dưới váy.
“Này, di động của anh.”
“Mật mã 2324, cô tự mở ra, chọn WeChat rồi tự thêm.”
Anh nói cực kỳ bình đạm, Chu Đường lại nhịn không được muốn hoan hô nhảy nhót. Thiếu chút nữa muốn hét lên.
“Mật mã của anh có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Chu Đường một bên thêm bạn tốt, một bên mở miệng hỏi anh.
Trần Kính không thích giống người trẻ tuổi một bộ hoa hòe loè loẹt, lấy mật mã 2324 đơn thuần là vì dễ nhớ, không có ý gì khác. Anh xoay người, tiếp tục công việc của mình.
"Cô gái nhỏ, sao lòng hiếu kỳ lớn vậy?”
"Em không nhỏ, đã 23 tuổi, làm việc được một năm.”
“Nhìn không ra.”
Trần Kính đánh giá nữ nhân trước mắt một chút, cô vóc dáng nhỏ, mặc váy mang sức sống thanh xuân, rất khó nhận ra cô là người đã đi làm một năm.
“Em làm xong rồi, di động trả lại chỗ cũ. Em đi trước đây, nhớ nha, hôm nào em sẽ mời anh ăn cơm.”
Thanh âm cô dễ nghe, như tiếng chim hoàng oanh, thân ảnh màu xanh lục dần biến mất trong bóng tối.
“Chậc chậc chậc, anh Trần. Thật không nghĩ tới, không nghĩ tới, anh lại cho người ta số điện thoại? Có phải anh muốn tiến thêm một bước hay không?”
Tô Dương cầm theo ba hộp cơm đi tới.
"Gần đây mày sống có vẻ nhàn rỗi ha em? Nhiều thời gian bát quái quá hử? Anh từng giúp cô ấy nên người ta mời anh ăn một bữa cơm không phải rất bình thường sao?”
“Anh xác định? Không phải……có chút động tâm à?!”
“Mày suy nghĩ nhiều rồi em, một đứa con gái, có gì mà hứng thú?”
Đưa số WeChat, chỉ do cảm thấy cô gái nhỏ rất đơn thuần, hơn nữa anh từng giúp Chu Đường. Ánh mắt Chu Đường kỳ vọng quá cao, làm cho anh nhất thời mềm lòng, cho số WeChat. Hơn nữa lúc Tô Dương trêu đùa, làm Trần Kính cảm thấy có chút bực bội.
- ----
Tiểu kịch trường:
Chu Đường: Em không chê anh già, anh còn dám chê em nhỏ?
Trần Kính: Em không cảm thấy già rất có hương vị à? Ăn càng mlem hơn?
Chu Đường suy nghĩ một hồi,: Hình như vậy
Mẹ ruột: Uy uy uy, Đường Đường, đừng bị lão nam nhân lừa.
[6/12/2020]