Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia
Chương 70
Tháng 9 đã tới.
Mùa hè không có kế hoạch lớn, mang theo ánh nắng chói chang lượn lờ trên bầu trời thành phố, viện Mỹ thuật Đại học S chào đón tân sinh viên trong những ngày như thế.
Nguyên Dã tự mình lái xe đưa Minh Yểu đến trường. Vừa khéo là cuối tuần, Lục Diễn Chi đặc biệt đưa Lục Tinh Nguyên đến góp vui.
“Ơ?” Lục Tinh Nguyên ngồi ở ghế sau, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tòa nhà Thủ phủ số 1 ở ngay đối diện trường à?”
Bên cạnh cậu là Minh Yểu, Lục Diễn Chi vì lý do không thể nói rõ đã ngồi vào ghế phụ.
“Ừ.” Minh Yểu bị Lục Tinh Nguyên kéo tay, vô thức nhìn ra ngoài một cái.
Vài ngày trước cô đã cùng Nguyên Dã đến xem qua nơi này. Ngôi nhà đó là một biệt thự hai tầng có vườn và gác mái.
Gu thẩm mỹ của Lục Diễn Chi khá tốt, phong cách trang trí là kiểu nhẹ nhàng cổ điển phương Tây, trang nhã mà lại pha chút tươi mới.
Nguyên Dã lại đề nghị cô không ở trong ký túc xá, Minh Yểu không muốn đồng ý lắm.
Sau đó họ bàn bạc và quyết định nhượng bộ mỗi người một chút, trừ những ngày đi học ra, thường ngày đều ở Thủ phủ số 1.
Dù nói nhượng bộ này với Nguyên Dã không có ý nghĩa gì, nhưng ít ra cũng cải thiện được môi trường sống của Minh Yểu.
Nhà ở khu Văn Liễu thực sự quá nhỏ, cộng thêm việc còn phải lo cho Lục Tinh Nguyên. Dù Nguyên Dã đã bỏ công rất nhiều trong việc trang trí cũng không thể thay đổi bản chất.
“Nếu chị chuyển đến sống, em có thể có một phòng không?” Bản chất thích quấn quýt chị của Lục Tinh Nguyên lại phát tác.
Cậu biết Minh Yểu muốn trải nghiệm cuộc sống trong trường nên không tiếp tục khuyên cô. Nhưng để có cớ đến thăm chị, cậu quyết định trước tiên phải xin một phòng.
Nguyên Dã nghe rõ lời của Lục Tinh Nguyên.
Anh dừng xe ở một chỗ đỗ gần đó, im lặng nhếch mép.
Viện Mỹ thuật Đại học S đang trong thời kỳ sôi động.Bảng hiệu nổi bật ở cổng trường lấp lánh dưới ánh nắng, khắp nơi là những nam nữ trẻ tuổi kéo theo vali, thậm chí có thể thấy cả tân sinh viên chụp ảnh dưới ánh mặt trời chói chang.
Học sinh học nghệ thuật phần lớn đều có gu thẩm mỹ, nhìn từ xa càng thấy họ trẻ trung dễ thương.
Nguyên Dã lấy từ cốp xe ra vali của Minh Yểu, cùng với một túi chiếu và chăn mỏng. Cô không có nhiều đồ, anh xách trong tay cũng không cảm thấy nặng.
Lục Diễn Chi nhìn thấy thì cau mày, dường như đang băn khoăn việc tranh vali với Nguyên Dã có phải sẽ trông thật trẻ con không.
Lục Tinh Nguyên chớp chớp mắt đứng bên cạnh, không hiểu tại sao Nguyên Dã và Lục Diễn Chi lại đứng yên.
“Hay để con cầm cho?” Cậu chủ động nói.
Đừng nhìn cậu mới học lớp 10 mà tưởng nhỏ bé, cậu lớn nhanh như thổi nên giờ đã cao gần 1m80 rồi.
Lục Tinh Nguyên rất tự hào về điều này, thầm mong chờ ngày nào đó sẽ vượt qua được Nguyên Dã.
“Không cần cháu.” Nguyên Dã không thèm nhìn Lục Tinh Nguyên, trực tiếp kéo Minh Yểu đi.
Đùa gì chứ, anh còn ở đây mà.
Minh Yểu vừa bước xuống xe đã thấy hối hận, nhất là khi nhìn ba người xúm quanh một chiếc vali, cảm giác thật sự không đáng.
Tại sao cô lại đưa họ đến trường báo danh? Ngoài cô ra hình như không ai dắt díu cả gia đình đến như thế này hết.
“Tự em cầm cũng được mà…” Minh Yểu che ô, rất muốn giả vờ không quen biết họ.
“Em nghĩ mọi người đến đây làm gì?” Tiếc là Nguyên Dã không cho cô cơ hội đó, trực tiếp kéo cô đi vào trường.
Vừa vào cổng là có thể thấy các bàn đón tiếp của các khoa.
Minh Yểu đăng ký vào Học viện Tạo hình, chuyên ngành bích họa.
Nguyên Dã lúc đầu tưởng cô sẽ đăng ký hoạt hình, ít ra là hội họa sơn dầu, ai ngờ cô lại hứng thú với bích họa*.
*bích họa: là một chuyên ngành nghệ thuật liên quan đến việc vẽ hoặc trang trí các bức tường bằng các hình ảnh, hoa văn, hoặc mô tả cảnh vật. Chuyên ngành này không chỉ bao gồm kỹ thuật vẽ tranh mà còn bao gồm hiểu biết về lịch sử, văn hóa, và kỹ thuật bảo tồn các tác phẩm nghệ thuật trên tường.
Miễn là cô thích, anh không nghĩ đến việc can thiệp.
“Cmn, tôi gặp thần tiên thật rồi ư? Có phải nhan sắc đôi này hơi cao không?”
“Anh chàng này trông quen quá, chẳng lẽ đã có chủ rồi sao? Tôi không chấp nhận, có khi là anh trai thôi?”
“Trông không giống chút nào. Muốn biết thật thì tự đi hỏi đi.”
“Aaaa họ tới rồi! Đây không phải diễn tập!”
Vì đưa Minh Yểu đi báo danh, hôm nay Nguyên Dã đặc biệt mặc áo thun trắng trơn, kết hợp quần jean rách sáng màu, chân đi đôi giày trắng nhỏ, thân hình cao ráo đẹp trai đứng giữa đám sinh viên cũng không hề lạc lõng.
Minh Yểu để ý thấy nhiều nữ sinh đang nhìn trộm Nguyên Dã.
Cô bị anh kéo đi đến chỗ báo danh, còn có chị khóa trên đặc biệt hỏi anh học chuyên ngành nào, rõ ràng coi anh là tân sinh viên.
Nguyên Dã đối với người khác vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, Minh Yểu đành giải thích: “Anh ấy đưa em đến.”
Chị khóa trên nghe xong còn có chút tiếc nuối.
Sau này còn có người vì chuyện này mà hỏi thăm Nguyên Dã trên diễn đàn trường.
Lục Tinh Nguyên đi ngay sau không nhịn được bật cười, bị Nguyên Dã trừng mắt mới thôi.
Lục Diễn Chi có lẽ là người điềm tĩnh nhất ở đây.
Bốn người họ thật quá thu hút, nhan sắc ai cũng cao, đi trong khuôn viên trường ai cũng phải quay đầu nhìn.
Minh Yểu không cần ai cầm hành lý, chỉ có một chị khóa trên trực tiếp đưa cô đến ký túc xá.
Ký túc xá của Viện Mỹ thuật Đại học S là loại phòng bốn người, giường trên bàn dưới. Chị khóa trên dẫn người đến ký túc xá xong thì muốn rời đi, nhưng trước khi đi vẫn không nhịn được kéo Minh Yểu ra ngoài.
“Anh ấy… là bạn trai em à?” Chị khóa trên nhìn vào Nguyên Dã trong phòng, đôi mắt đeo kính áp tròng sáng lấp lánh.
Sợ Minh Yểu hiểu lầm, chị ấy còn bổ sung một câu, “Bọn chị vừa đánh cược.”
“Dạ.” Nụ cười trên mặt Minh Yểu nhạt đi một chút, chỉ gật đầu xác nhận.
“Xem ra lần này chị thua rồi.” Chị khóa trên thất vọng tràn trề, buồn bã rời khỏi ký túc xá.
Chị ấy mặc chiếc váy dài màu rượu champagne thanh lịch, dáng vẻ xinh đẹp nhanh chóng biến mất ở góc khuất.
Minh Yểu thu hồi ánh mắt, quay lại phòng ký túc.
Lục Tinh Nguyên tò mò đi vòng quanh, không bao lâu đã mất hứng, cậu thấy Minh Yểu vào thì lập tức nhanh chóng chạy đến, “Hay là chị cứ ở nhà đi?”
“Em còn nói thế à?” Minh Yểu lườm Lục Tinh Nguyên một cái, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đầy vẻ không hài lòng.
Lục Tinh Nguyên lập tức làm động tác kéo khóa miệng, ngoan ngoãn im lặng.
Trong phòng ký túc ngoài Minh Yểu và gia đình cô, chỉ có một cô gái tóc ngắn.
Minh Yểu mỉm cười với cô ấy, thấy cô ấy lắc lư hộp sô-cô-la tinh xảo trong tay, chủ động bắt chuyện: “Cảm ơn sô-cô-la của cậu, tình cảm gia đình cậu thật tốt.”
“Không có chi.” Minh Yểu thực ra không biết gì về hộp sô-cô-la kia cả.
Cô nhìn Nguyên Dã và Lục Diễn Chi đang đứng nói chuyện ngoài ban công, dường như hiểu ra điều gì đó.
Minh Yểu tò mò bước ra ngoài, lờ mờ nghe được cuộc đối thoại của họ.
“Yểu Yểu còn nhỏ, chưa ổn định, không chắc sẽ hợp với cậu.”
Câu này chắc chắn là do Lục Diễn Chi nói. Nghe thì giống như vì muốn tốt cho Nguyên Dã nhưng nói trắng ra vẫn là không muốn họ ở bên nhau.
Nguyên Dã không chịu được những lời này, lập tức phản bác: “Vậy còn nói trước mặt cô ấy về việc không quan tâm đến tuổi tác?”
Ừm.
Đây chính là châm biếm Lục Diễn Chi trước mặt người này một kiểu sau lưng một kiểu.
Minh Yểu gần như có thể tưởng tượng ra gương mặt ngạo nghễ của Nguyên Dã.
Cô nghĩ lúc này Lục Diễn Chi sẽ tức giận, nhưng ông ấy lại mỉm cười: “Tôi nghĩ cậu mới là người quan tâm đến tuổi tác. Yểu Yểu còn bốn năm đại học, cám dỗ không ít đâu.”
“Tất nhiên rồi, điều đó cũng tương tự với cậu.” Thái độ của Lục Diễn Chi đối với Nguyên Dã khá hòa nhã, không thực sự phản đối họ, “Nếu cả hai đều chịu được, tôi cũng không nói gì. Nhưng mẹ cậu thì…”
“Điều đó không cần ông lo.” Nguyên Dã ngắt lời Lục Diễn Chi.
Anh không thích bị người khác dạy bảo, Lục Diễn Chi trông có vẻ đàng hoàng, thực ra vẫn muốn răn đe anh sao?
“Đúng vậy.” Lục Diễn Chi không do dự gật đầu, “Đó là việc của cậu.”
Nguyên Dã bị Lục Diễn Chi chọc tức. Anh cũng không có gì để phản bác, nhíu mày, vắt khăn lau rồi quay vào phòng.
“Em nghe hết rồi à?” Nguyên Dã ngẩng đầu thấy Minh Yểu,
Minh Yểu giả vờ như không biết gì, nở nụ cười vô tội.
Cô nhìn chiếc khăn lau trong tay anh, không trả lời mà hỏi lại: “Anh cũng biết làm vệ sinh sao?”
Dù thỉnh thoảng Nguyên Dã có nấu ăn nhưng không bao giờ động đến việc vệ sinh nhà cửa vì đã có người chuyên trách đến dọn dẹp.
Hôm nay anh định nhờ người đến, nhưng sợ làm lớn chuyện khiến Minh Yểu không thích nên đành thôi.
“Việc này có gì khó đâu?” Nguyên Dã nhướng mày, không nói hai lời, tiến lên lau bàn cho cô.
Minh Yểu thấy mới lạ, thấy anh như vậy cũng không có gì để nói. Xem ra thiếu gia điển trai đang làm vệ sinh thật rồi.
“Cậu út lau cái bàn này đến sáng bóng…” Lục Tinh Nguyên xem rất hứng thú, tiếc là không được lâu đã bị Lục Diễn Chi đuổi đi làm việc khác.
“Yểu Yểu.” Lục Diễn Chi không định tranh làm việc với thanh niên.
Ông ấy gọi Minh Yểu ra ngoài, đưa cô thẻ ngân hàng đã chuẩn bị từ trước: “Đây là tiền sinh hoạt của con.”
“Con tự có tiền.” Minh Yểu phản ứng lại, lập tức từ chối ý tốt của ông ấy.
“Việc nào ra việc nấy.” Lục Diễn Chi không nghe cô.
Ông ấy kiên quyết đưa thẻ, rõ ràng nếu Minh Yểu không nhận thì ông ấy sẽ không thu tay lại, “Không phải con luôn nghĩ ba không nợ con sao? Nhưng trước khi mẹ con qua đời đã giao con cho ba, ba có nghĩa vụ chăm sóc con. Hơn nữa, con đối với ba không phải là nợ, mà là trách nhiệm.”
“Tiểu Nguyên có, con cũng sẽ có.” Lục Diễn Chi cúi đầu nhìn Minh Yểu, giọng nói so với khi nói chuyện với Lục Tinh Nguyên dịu dàng hơn nhiều.
Dù cô không muốn gọi ông ấy một tiếng ba, ông ấy cũng không thực sự không quan tâm đến cô.
Minh Yểu thở dài trong lòng, cuối cùng cũng nhận thẻ.
Cô biết sau khi nhận nhà Thủ phủ số 1 còn có những thứ khác đang chờ cô, nhưng sự việc đã đến nước này, cô cũng không có gì để chống đối nữa.
Xem như là thuận theo nguyện vọng của mẹ cũng được.
“Nói mới nhớ, ba quên hỏi.” Lục Diễn Chi giải tỏa được một nỗi lòng, biểu cảm trên mặt cũng nhẹ nhàng hơn.
Nghĩ đến những lời có thể bị Minh Yểu nghe được, ông ấy cẩn thận quan sát vẻ mặt cô, “Con thực sự thích Nguyên Dã chứ?”
Đừng để bị cậu ta lừa…
Nhưng Lục Diễn Chi không tiện nói ra câu sau.
Ông ấy cũng biết, lý do ông ấy không thích Nguyên Dã có lẽ cũng là do cảm giác tức giận vì “cây cải nhà mình bị heo ủi đi.”, vì dù nhìn từ khía cạnh nào, Nguyên Dã thực sự không có khuyết điểm gì.
“…” Minh Yểu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Diễn Chi, ngây người.
Cô không ngờ ông ấy lại hỏi cô như vậy, thậm chí cảm thấy câu hỏi này nặng nề hơn những câu trước.
Minh Yểu biết Lục Diễn Chi thực sự quan tâm đến cô, trong lòng cảm động, đồng thời cũng rất chắc chắn, cô gật đầu.
“Thật sự.” Cô ngẩng đầu, nở nụ cười chân thành với Lục Diễn Chi, “Con thực sự rất thích anh ấy.”
Từng chữ rõ ràng, nhẹ nhàng mà nặng nề, như một lời hứa.
Ánh nắng ban mai chiếu nghiêng lên người cô gái.
Bụi bay trong không khí, trong mắt cô có ánh sáng tối sáng xen lẫn, nơi khóe mắt chân mày dường như nở ra một đóa hoa rực rỡ.
Mùa hè không có kế hoạch lớn, mang theo ánh nắng chói chang lượn lờ trên bầu trời thành phố, viện Mỹ thuật Đại học S chào đón tân sinh viên trong những ngày như thế.
Nguyên Dã tự mình lái xe đưa Minh Yểu đến trường. Vừa khéo là cuối tuần, Lục Diễn Chi đặc biệt đưa Lục Tinh Nguyên đến góp vui.
“Ơ?” Lục Tinh Nguyên ngồi ở ghế sau, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tòa nhà Thủ phủ số 1 ở ngay đối diện trường à?”
Bên cạnh cậu là Minh Yểu, Lục Diễn Chi vì lý do không thể nói rõ đã ngồi vào ghế phụ.
“Ừ.” Minh Yểu bị Lục Tinh Nguyên kéo tay, vô thức nhìn ra ngoài một cái.
Vài ngày trước cô đã cùng Nguyên Dã đến xem qua nơi này. Ngôi nhà đó là một biệt thự hai tầng có vườn và gác mái.
Gu thẩm mỹ của Lục Diễn Chi khá tốt, phong cách trang trí là kiểu nhẹ nhàng cổ điển phương Tây, trang nhã mà lại pha chút tươi mới.
Nguyên Dã lại đề nghị cô không ở trong ký túc xá, Minh Yểu không muốn đồng ý lắm.
Sau đó họ bàn bạc và quyết định nhượng bộ mỗi người một chút, trừ những ngày đi học ra, thường ngày đều ở Thủ phủ số 1.
Dù nói nhượng bộ này với Nguyên Dã không có ý nghĩa gì, nhưng ít ra cũng cải thiện được môi trường sống của Minh Yểu.
Nhà ở khu Văn Liễu thực sự quá nhỏ, cộng thêm việc còn phải lo cho Lục Tinh Nguyên. Dù Nguyên Dã đã bỏ công rất nhiều trong việc trang trí cũng không thể thay đổi bản chất.
“Nếu chị chuyển đến sống, em có thể có một phòng không?” Bản chất thích quấn quýt chị của Lục Tinh Nguyên lại phát tác.
Cậu biết Minh Yểu muốn trải nghiệm cuộc sống trong trường nên không tiếp tục khuyên cô. Nhưng để có cớ đến thăm chị, cậu quyết định trước tiên phải xin một phòng.
Nguyên Dã nghe rõ lời của Lục Tinh Nguyên.
Anh dừng xe ở một chỗ đỗ gần đó, im lặng nhếch mép.
Viện Mỹ thuật Đại học S đang trong thời kỳ sôi động.Bảng hiệu nổi bật ở cổng trường lấp lánh dưới ánh nắng, khắp nơi là những nam nữ trẻ tuổi kéo theo vali, thậm chí có thể thấy cả tân sinh viên chụp ảnh dưới ánh mặt trời chói chang.
Học sinh học nghệ thuật phần lớn đều có gu thẩm mỹ, nhìn từ xa càng thấy họ trẻ trung dễ thương.
Nguyên Dã lấy từ cốp xe ra vali của Minh Yểu, cùng với một túi chiếu và chăn mỏng. Cô không có nhiều đồ, anh xách trong tay cũng không cảm thấy nặng.
Lục Diễn Chi nhìn thấy thì cau mày, dường như đang băn khoăn việc tranh vali với Nguyên Dã có phải sẽ trông thật trẻ con không.
Lục Tinh Nguyên chớp chớp mắt đứng bên cạnh, không hiểu tại sao Nguyên Dã và Lục Diễn Chi lại đứng yên.
“Hay để con cầm cho?” Cậu chủ động nói.
Đừng nhìn cậu mới học lớp 10 mà tưởng nhỏ bé, cậu lớn nhanh như thổi nên giờ đã cao gần 1m80 rồi.
Lục Tinh Nguyên rất tự hào về điều này, thầm mong chờ ngày nào đó sẽ vượt qua được Nguyên Dã.
“Không cần cháu.” Nguyên Dã không thèm nhìn Lục Tinh Nguyên, trực tiếp kéo Minh Yểu đi.
Đùa gì chứ, anh còn ở đây mà.
Minh Yểu vừa bước xuống xe đã thấy hối hận, nhất là khi nhìn ba người xúm quanh một chiếc vali, cảm giác thật sự không đáng.
Tại sao cô lại đưa họ đến trường báo danh? Ngoài cô ra hình như không ai dắt díu cả gia đình đến như thế này hết.
“Tự em cầm cũng được mà…” Minh Yểu che ô, rất muốn giả vờ không quen biết họ.
“Em nghĩ mọi người đến đây làm gì?” Tiếc là Nguyên Dã không cho cô cơ hội đó, trực tiếp kéo cô đi vào trường.
Vừa vào cổng là có thể thấy các bàn đón tiếp của các khoa.
Minh Yểu đăng ký vào Học viện Tạo hình, chuyên ngành bích họa.
Nguyên Dã lúc đầu tưởng cô sẽ đăng ký hoạt hình, ít ra là hội họa sơn dầu, ai ngờ cô lại hứng thú với bích họa*.
*bích họa: là một chuyên ngành nghệ thuật liên quan đến việc vẽ hoặc trang trí các bức tường bằng các hình ảnh, hoa văn, hoặc mô tả cảnh vật. Chuyên ngành này không chỉ bao gồm kỹ thuật vẽ tranh mà còn bao gồm hiểu biết về lịch sử, văn hóa, và kỹ thuật bảo tồn các tác phẩm nghệ thuật trên tường.
Miễn là cô thích, anh không nghĩ đến việc can thiệp.
“Cmn, tôi gặp thần tiên thật rồi ư? Có phải nhan sắc đôi này hơi cao không?”
“Anh chàng này trông quen quá, chẳng lẽ đã có chủ rồi sao? Tôi không chấp nhận, có khi là anh trai thôi?”
“Trông không giống chút nào. Muốn biết thật thì tự đi hỏi đi.”
“Aaaa họ tới rồi! Đây không phải diễn tập!”
Vì đưa Minh Yểu đi báo danh, hôm nay Nguyên Dã đặc biệt mặc áo thun trắng trơn, kết hợp quần jean rách sáng màu, chân đi đôi giày trắng nhỏ, thân hình cao ráo đẹp trai đứng giữa đám sinh viên cũng không hề lạc lõng.
Minh Yểu để ý thấy nhiều nữ sinh đang nhìn trộm Nguyên Dã.
Cô bị anh kéo đi đến chỗ báo danh, còn có chị khóa trên đặc biệt hỏi anh học chuyên ngành nào, rõ ràng coi anh là tân sinh viên.
Nguyên Dã đối với người khác vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, Minh Yểu đành giải thích: “Anh ấy đưa em đến.”
Chị khóa trên nghe xong còn có chút tiếc nuối.
Sau này còn có người vì chuyện này mà hỏi thăm Nguyên Dã trên diễn đàn trường.
Lục Tinh Nguyên đi ngay sau không nhịn được bật cười, bị Nguyên Dã trừng mắt mới thôi.
Lục Diễn Chi có lẽ là người điềm tĩnh nhất ở đây.
Bốn người họ thật quá thu hút, nhan sắc ai cũng cao, đi trong khuôn viên trường ai cũng phải quay đầu nhìn.
Minh Yểu không cần ai cầm hành lý, chỉ có một chị khóa trên trực tiếp đưa cô đến ký túc xá.
Ký túc xá của Viện Mỹ thuật Đại học S là loại phòng bốn người, giường trên bàn dưới. Chị khóa trên dẫn người đến ký túc xá xong thì muốn rời đi, nhưng trước khi đi vẫn không nhịn được kéo Minh Yểu ra ngoài.
“Anh ấy… là bạn trai em à?” Chị khóa trên nhìn vào Nguyên Dã trong phòng, đôi mắt đeo kính áp tròng sáng lấp lánh.
Sợ Minh Yểu hiểu lầm, chị ấy còn bổ sung một câu, “Bọn chị vừa đánh cược.”
“Dạ.” Nụ cười trên mặt Minh Yểu nhạt đi một chút, chỉ gật đầu xác nhận.
“Xem ra lần này chị thua rồi.” Chị khóa trên thất vọng tràn trề, buồn bã rời khỏi ký túc xá.
Chị ấy mặc chiếc váy dài màu rượu champagne thanh lịch, dáng vẻ xinh đẹp nhanh chóng biến mất ở góc khuất.
Minh Yểu thu hồi ánh mắt, quay lại phòng ký túc.
Lục Tinh Nguyên tò mò đi vòng quanh, không bao lâu đã mất hứng, cậu thấy Minh Yểu vào thì lập tức nhanh chóng chạy đến, “Hay là chị cứ ở nhà đi?”
“Em còn nói thế à?” Minh Yểu lườm Lục Tinh Nguyên một cái, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đầy vẻ không hài lòng.
Lục Tinh Nguyên lập tức làm động tác kéo khóa miệng, ngoan ngoãn im lặng.
Trong phòng ký túc ngoài Minh Yểu và gia đình cô, chỉ có một cô gái tóc ngắn.
Minh Yểu mỉm cười với cô ấy, thấy cô ấy lắc lư hộp sô-cô-la tinh xảo trong tay, chủ động bắt chuyện: “Cảm ơn sô-cô-la của cậu, tình cảm gia đình cậu thật tốt.”
“Không có chi.” Minh Yểu thực ra không biết gì về hộp sô-cô-la kia cả.
Cô nhìn Nguyên Dã và Lục Diễn Chi đang đứng nói chuyện ngoài ban công, dường như hiểu ra điều gì đó.
Minh Yểu tò mò bước ra ngoài, lờ mờ nghe được cuộc đối thoại của họ.
“Yểu Yểu còn nhỏ, chưa ổn định, không chắc sẽ hợp với cậu.”
Câu này chắc chắn là do Lục Diễn Chi nói. Nghe thì giống như vì muốn tốt cho Nguyên Dã nhưng nói trắng ra vẫn là không muốn họ ở bên nhau.
Nguyên Dã không chịu được những lời này, lập tức phản bác: “Vậy còn nói trước mặt cô ấy về việc không quan tâm đến tuổi tác?”
Ừm.
Đây chính là châm biếm Lục Diễn Chi trước mặt người này một kiểu sau lưng một kiểu.
Minh Yểu gần như có thể tưởng tượng ra gương mặt ngạo nghễ của Nguyên Dã.
Cô nghĩ lúc này Lục Diễn Chi sẽ tức giận, nhưng ông ấy lại mỉm cười: “Tôi nghĩ cậu mới là người quan tâm đến tuổi tác. Yểu Yểu còn bốn năm đại học, cám dỗ không ít đâu.”
“Tất nhiên rồi, điều đó cũng tương tự với cậu.” Thái độ của Lục Diễn Chi đối với Nguyên Dã khá hòa nhã, không thực sự phản đối họ, “Nếu cả hai đều chịu được, tôi cũng không nói gì. Nhưng mẹ cậu thì…”
“Điều đó không cần ông lo.” Nguyên Dã ngắt lời Lục Diễn Chi.
Anh không thích bị người khác dạy bảo, Lục Diễn Chi trông có vẻ đàng hoàng, thực ra vẫn muốn răn đe anh sao?
“Đúng vậy.” Lục Diễn Chi không do dự gật đầu, “Đó là việc của cậu.”
Nguyên Dã bị Lục Diễn Chi chọc tức. Anh cũng không có gì để phản bác, nhíu mày, vắt khăn lau rồi quay vào phòng.
“Em nghe hết rồi à?” Nguyên Dã ngẩng đầu thấy Minh Yểu,
Minh Yểu giả vờ như không biết gì, nở nụ cười vô tội.
Cô nhìn chiếc khăn lau trong tay anh, không trả lời mà hỏi lại: “Anh cũng biết làm vệ sinh sao?”
Dù thỉnh thoảng Nguyên Dã có nấu ăn nhưng không bao giờ động đến việc vệ sinh nhà cửa vì đã có người chuyên trách đến dọn dẹp.
Hôm nay anh định nhờ người đến, nhưng sợ làm lớn chuyện khiến Minh Yểu không thích nên đành thôi.
“Việc này có gì khó đâu?” Nguyên Dã nhướng mày, không nói hai lời, tiến lên lau bàn cho cô.
Minh Yểu thấy mới lạ, thấy anh như vậy cũng không có gì để nói. Xem ra thiếu gia điển trai đang làm vệ sinh thật rồi.
“Cậu út lau cái bàn này đến sáng bóng…” Lục Tinh Nguyên xem rất hứng thú, tiếc là không được lâu đã bị Lục Diễn Chi đuổi đi làm việc khác.
“Yểu Yểu.” Lục Diễn Chi không định tranh làm việc với thanh niên.
Ông ấy gọi Minh Yểu ra ngoài, đưa cô thẻ ngân hàng đã chuẩn bị từ trước: “Đây là tiền sinh hoạt của con.”
“Con tự có tiền.” Minh Yểu phản ứng lại, lập tức từ chối ý tốt của ông ấy.
“Việc nào ra việc nấy.” Lục Diễn Chi không nghe cô.
Ông ấy kiên quyết đưa thẻ, rõ ràng nếu Minh Yểu không nhận thì ông ấy sẽ không thu tay lại, “Không phải con luôn nghĩ ba không nợ con sao? Nhưng trước khi mẹ con qua đời đã giao con cho ba, ba có nghĩa vụ chăm sóc con. Hơn nữa, con đối với ba không phải là nợ, mà là trách nhiệm.”
“Tiểu Nguyên có, con cũng sẽ có.” Lục Diễn Chi cúi đầu nhìn Minh Yểu, giọng nói so với khi nói chuyện với Lục Tinh Nguyên dịu dàng hơn nhiều.
Dù cô không muốn gọi ông ấy một tiếng ba, ông ấy cũng không thực sự không quan tâm đến cô.
Minh Yểu thở dài trong lòng, cuối cùng cũng nhận thẻ.
Cô biết sau khi nhận nhà Thủ phủ số 1 còn có những thứ khác đang chờ cô, nhưng sự việc đã đến nước này, cô cũng không có gì để chống đối nữa.
Xem như là thuận theo nguyện vọng của mẹ cũng được.
“Nói mới nhớ, ba quên hỏi.” Lục Diễn Chi giải tỏa được một nỗi lòng, biểu cảm trên mặt cũng nhẹ nhàng hơn.
Nghĩ đến những lời có thể bị Minh Yểu nghe được, ông ấy cẩn thận quan sát vẻ mặt cô, “Con thực sự thích Nguyên Dã chứ?”
Đừng để bị cậu ta lừa…
Nhưng Lục Diễn Chi không tiện nói ra câu sau.
Ông ấy cũng biết, lý do ông ấy không thích Nguyên Dã có lẽ cũng là do cảm giác tức giận vì “cây cải nhà mình bị heo ủi đi.”, vì dù nhìn từ khía cạnh nào, Nguyên Dã thực sự không có khuyết điểm gì.
“…” Minh Yểu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Diễn Chi, ngây người.
Cô không ngờ ông ấy lại hỏi cô như vậy, thậm chí cảm thấy câu hỏi này nặng nề hơn những câu trước.
Minh Yểu biết Lục Diễn Chi thực sự quan tâm đến cô, trong lòng cảm động, đồng thời cũng rất chắc chắn, cô gật đầu.
“Thật sự.” Cô ngẩng đầu, nở nụ cười chân thành với Lục Diễn Chi, “Con thực sự rất thích anh ấy.”
Từng chữ rõ ràng, nhẹ nhàng mà nặng nề, như một lời hứa.
Ánh nắng ban mai chiếu nghiêng lên người cô gái.
Bụi bay trong không khí, trong mắt cô có ánh sáng tối sáng xen lẫn, nơi khóe mắt chân mày dường như nở ra một đóa hoa rực rỡ.