Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia
Chương 51
Ánh nắng mùa hè bị rèm cửa dày cản lại ngoài cửa, trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Kim đồng hồ nhảy đến tám giờ sáng, người trên giường vẫn ngủ say, cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra.
Có lẽ sợ làm phiền người trong phòng, người kia hành động rất nhẹ nhàng.
Nguyên Dã bước đến bên giường, ánh mắt dừng lại trên người Minh Yểu, đôi mắt phượng hạ xuống tràn đầy sự cưng chiều.
Anh đã bị Lục Tinh Nguyên quấy rầy cả đêm rồi, sáng sớm lại tiếp tục bị thằng cháu làm phiền, cô thì ngược lại ngủ rất ngon cả đêm.
Ánh sáng từ cửa phòng mở to rọi vào, bóng dáng ngược sáng của Nguyên Dã không còn cao ráo như thường ngày, khuôn mặt được trời ban cho nhan sắc kia vẫn đẹp như thường.
Anh mặc bộ vest cao cấp đắt tiền, nhưng chẳng hề ngại ngần cúi người vì cô.
Minh Yểu trong giấc mơ vẫn đắm chìm trong giấc mộng đẹp. Cô nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt thanh tú hướng về phía Nguyên Dã, hoàn toàn không có sự phòng bị.
Một lọn tóc dài vô tình bị cô cắn vào miệng, được anh đưa tay gạt sang một bên.
Nguyên Dã nắm lấy tóc của Minh Yểu, thậm chí có chút ghen tị.
Anh lắc đầu cười khẽ, ngón tay cái dừng lại trên trán cô, chậm rãi vẽ lên đôi mày tinh xảo của cô.
Minh Yểu khẽ nhíu mày, giây tiếp theo vô thức cọ vào lòng bàn tay anh, giống như con thú con mới sinh tìm kiếm sự ấm áp và che chở.
Nguyên Dã mỉm cười hài lòng.
Không phải cô thích kiểu cún con sao? Anh không ngại thu lại gai nhọn trước mặt cô đâu.
Chỉ là không biết cô sẽ phản ứng thế nào.
–
Lúc Minh Yểu tỉnh dậy đã là hơn chín giờ sáng. Lông mi đen nhánh của cô khẽ run rẩy, tay với từ giường ra lấy điện thoại. Nhìn thời gian trên màn hình khóa, Minh Yểu cố gắng ngồi dậy từ giường.
Điện thoại gần hết pin, cô tìm dây sạc, cắm vào.
Tin nhắn chưa đọc trên ứng dụng nhắn tin chủ yếu là từ Lục Tinh Nguyên và Tiết Linh Tử, bất ngờ là có một tin nhắn từ Trình Tỉ.
Minh Yểu lần lượt đọc từng tin nhắn, ký ức về tối qua dần trở nên rõ ràng.
[Trình Tỉ: Nguyên Dã có đưa cậu về không?]
[Trình Tỉ: Ngủ ngon]
Ầm——
Rõ ràng là tối qua Nguyên Dã đã đưa cô về, nhưng ấn tượng của cô dừng lại ở phòng bao.
Đám Cố Mân Hựu đều là hạng người đầy kinh nghiệm, nói chuyện cũng cực kỳ thú vị.
Minh Yểu nhớ cô đã uống một hoặc hai ly cocktail Mê Vụ, bị họ quấy rầy hỏi vài câu.
Cô đã trả lời thế nào nhỉ?
Nói cô thích cún con?
Sau đó…
Không có sau đó.
Minh Yểu cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, dù sao cũng có Lục Tinh Nguyên ở đó, cô cảm thấy chắc chắn là dì Trần đến thay cho cô.
Cô nghĩ dù cô và Nguyên Dã có duyên, cũng sẽ là một mối nghiệt duyên.
Minh Yểu thở dài, vuốt tóc rồi vén chăn đứng dậy chuẩn bị vệ sinh cá nhân, giờ này có lẽ Nguyên Dã đang ở công ty.
Minh Yểu yên tâm định xuống lầu, khi đi qua bàn làm việc thì bị chiếc túi giấy trên bàn làm vướng.
Trong túi giấy là quà mà cô nhận được tối qua. Nhẫn, khuy măng sét, bút máy, và một thẻ quà rất đẹp.
Minh Yểu vô thức sờ vào chiếc vòng tay kim cương hồng đeo trên tay trái, tâm trạng có chút phức tạp, nhưng cô đã chuẩn bị chuyển đến khu Văn Liễu, vậy thì để những thứ này lại đây là được rồi nhỉ?
Nghĩ vậy, Minh Yểu yên tâm, cất túi giấy cẩn thận vào tủ.
Cô rất thích đồ đạc ở đây, trước đây còn nghĩ đến chuyện mua lại mọi thứ khi dọn đi, nhưng thời gian gần đây cô đã tìm hiểu kỹ giá cả, mới phát hiện cô—
Mua không nổi
Không.
Mua.
Nổi.
Nếu chọn mua những thứ cô thích, với tính cách của Nguyên Dã có lẽ sẽ tặng ngay cho cô, nếu vậy thì cô chỉ có thể bỏ ý định đó, chỉ mang theo quần áo cá nhân mà thôi.
May mà quần áo lần trước mua không nhiều, dùng tiền bồi thường vẫn đủ.
Dù là Cố Mân Hựu trả tiền nhưng bọn họ không hay tính toán những chuyện này, cô trả lại cho Nguyên Dã cũng được.
Quyết định xong, Minh Yểu vui vẻ xuống lầu.
Cô đi qua cầu thang, vừa vào tầng một đã gặp Lục Tinh Nguyên từ thang máy bước ra.
“Chị.” Lục Tinh Nguyên dậy cũng tầm giờ Minh Yểu.
Vì cú sốc tối qua, vừa dậy là muốn tìm Minh Yểu, sợ cô lại rơi vào tay Nguyên Dã.
Thật sự hỏng bét.
“Hôm nay em không có tiết à?” Minh Yểu hơi ngạc nhiên.
Lục Tinh Nguyên nắm chặt cánh tay cô, bĩu môi nói: “Chị không thương em nữa rồi, hôm nay em được nghỉ mà chị quên rồi sao?”
Cô thực sự quên mất.
Minh Yểu cười ngượng ngùng, vuốt tóc Lục Tinh Nguyên như vỗ về: “Vậy em có ôn bài không?”
“Để lát nữa tính.” Lục Tinh Nguyên không quan tâm đến việc học.
Cậu ấy ngước đầu lên, thần sắc phức tạp nhìn Minh Yểu: “Chị còn nhớ chuyện tối qua không?”
Minh Yểu:?
Nói cứ như cô đã uống say đến quên trời quên đất ấy?
“Sao em hỏi thế?” Minh Yểu hắng giọng, giả vờ bình tĩnh hỏi lại.
Lục Tinh Nguyên không kiềm chế được, thốt ra những nghi ngờ giấu kín bấy lâu: “Vậy chị có thích cậu út không?”
Minh Yểu không khỏi ngây người.
Cô không ngờ Lục Tinh Nguyên lại hỏi cô như vậy, điều này có nghĩa là thằng bé đã biết Nguyên Dã thích cô.
Nguyên Dã làm việc rất trực tiếp, anh mà muốn đối tốt với ai đều thể hiện rõ ràng.
Hồi đó Nguyên Dã ghét cô cũng rất rõ ràng.
Anh thay đổi từ lúc nào thế? Nhưng mà dù sao cũng không khó đoán, có thể là khi cô chuyển đến Cộng Giang Viên, có thể là khi họ cùng ăn đồ ăn vỉa hè, hoặc có thể là từ trước đó nữa.
Vậy cô có thích Nguyên Dã không?
Câu hỏi này làm Minh Yểu băn khoăn rất lâu, câu trả lời không còn kiên định như ban đầu.
“Cậu út không xấu, nhưng mà…” Lục Tinh Nguyên nhìn cô mơ màng, cuối cùng đau lòng chuyển đề tài, “Ah em đói quá… Mau xem cậu út để lại gì cho chúng ta.”
“Ừ.” Minh Yểu bị Lục Tinh Nguyên kéo vào bếp, tâm trí vẫn dừng lại ở Nguyên Dã.
Cô dự định tối nay sẽ thẳng thắn với Nguyên Dã, để tránh ngày dài tháng rộng mà sợ mình sinh ra ý tưởng gì khác.
Tiếc là trời không chiều lòng người.
Nguyên Dã về Cộng Giang Viên rất muộn.
Ngày mai Lục Tinh Nguyên thi vào cấp ba đã bị Minh Yểu đuổi vào phòng ngủ, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Minh Yểu cảm nhận được cảm giác chờ đợi một người là thế nào. Cô nghĩ tối qua Lục Tinh Nguyên chắc cũng như cô, chỉ là lo lắng hơn cô nhiều.
Trước đó không lâu Minh Yểu đã đưa cho Nguyên Dã một chiếc thẻ ngân hàng, sau đó cô lại cảm thấy không đáng tin, dù sao anh cũng chẳng động đến nó.
Vì vậy lần này cô muốn đổi cách khác.
Chiếc thẻ đó là tài khoản của cô.
Cho nên cô đã chuyển tiền ra ngoài, cùng với các hóa đơn của Cố Mân Hựu, chuyển hết vào tài khoản Alipay của Nguyên Dã.
Trước khi Nguyên Dã về nhà, Minh Yểu đã chuyển tiền cho anh.
Cô ôm con thú nhồi bông ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, cuối cùng không thể nhịn được mà đứng lên.
Tối nay Nguyên Dã uống khá nhiều, Minh Yểu chưa đi đến gần đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Nhưng nhìn kỹ thì những bước chân anh vẫn vững vàng.
“Anh uống rượu à?” Minh Yểu do dự tiến lại gần, dừng lại cách Nguyên Dã hai mét.
Cô không rõ tại sao tối qua Nguyên Dã còn không uống giọt nào, hôm nay lại uống nhiều như vậy.
“Ừ.” Nguyên Dã xoa trán, nhẹ giọng đáp.
Tóc trước trán anh hơi rối, đôi mắt phượng trong veo ấy chỉ khi nhìn cô mới mang nét cười, cộng thêm gương mặt trắng lạnh vì uống rượu mà ửng hồng.
Vốn dĩ là nhan sắc thần tiên, nay càng quyến rũ hơn, như biến thành yêu nghiệt.
“Để tôi rót cho anh cốc nước chanh.” Minh Yểu như bị kích thích thu lại ánh nhìn, quay đầu chạy vào bếp.
Nguyên Dã mỉm cười đi theo.
Anh biết Minh Yểu sẽ thẳng thắn với anh, tin nhắn chuyển khoản vừa nhận được khiến anh bực bội đều bị dáng vẻ lúng túng của cô xua tan.
Vì khuôn mặt này sao?
Giây phút này, Nguyên Dã mới thực sự cảm nhận được tầm quan trọng của nhan sắc.
“Em đang đợi anh à?” Anh ngồi lên ghế cao, từ từ cởi ba cúc áo sơ mi, lơ đãng gợi cảm.
“Uhm.” Minh Yểu không dám nhìn Nguyên Dã.
Cô cắt vài lát chanh, cho vào nước mật ong pha sẵn, cúi đầu đẩy đến trước mặt Nguyên Dã.
Anh không cười quá rõ ràng, đưa tay che miệng cười khẽ.
Mặc kệ là cô vì lý do gì đi nữa, chữ ‘đợi’ đã đủ làm anh vui rồi.
“…” Minh Yểu thấy vậy càng thêm bối rối, tim đập thình thịch không ngừng.
“Vậy là muốn tính nợ rồi à?” Nguyên Dã nhìn Minh Yểu không rời, như đang chờ cô hồi đáp.
“Không phải…” Minh Yểu ngẩng đầu nhìn anh, dường như không đồng ý với cách diễn đạt của anh, “Tôi không thể nhận không của anh.”
Nguyên Dã không nghe cô, “Tại sao không thể?” Mạng cũng là của em rồi.
Minh Yểu không hiểu ẩn ý của anh.
Cô nhíu mày, bối rối chạm phải ánh mắt của Nguyên Dã.
Anh chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như con mèo hoang mà Minh Yểu từng cho ăn trong công viên, ngoan ngoãn bất ngờ.
Trong khoảnh khắc này, hai từ hiện lên trong đầu Minh Yểu.
Cún! Con!
Cô giật mình, vô thức lùi lại nửa bước.
“Em sợ cái gì?” Nguyên Dã cười nhẹ.
Minh Yểu cảm thấy bị trêu chọc, chỉ vào ly nước chanh trên bàn: “Anh uống nước đi.”
Là nghĩ anh uống say?
“Anh không say.” Dù Nguyên Dã nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết nước cô chuẩn bị.
“Ừ.” Minh Yểu không muốn tranh cãi chuyện này, nghĩ một lúc rồi nói ra những gì đã chuẩn bị cả đêm, “Ngày mai tôi sẽ chuyển đi.”
“Còn nói không phải tính nợ.” Nguyên Dã đặt ly xuống, thì thầm một câu.
Anh nói rất khẽ, đôi mắt nhíu lại trông như bị phụ bạc.
Minh Yểu chỉ nghe thấy loáng thoáng từ “tính nợ”.
Cô lén nhìn Nguyên Dã, lại bị ánh mắt tủi thân của anh làm giật mình.
Cún! Con!
Thật sự có độc!
Minh Yểu nhanh chóng thu lại ánh nhìn, không dám nhìn Nguyên Dã nữa.
“Anh biết rồi.” Nguyên Dã gật đầu đứng dậy từ ghế, “Ngày mai anh đưa em đi.”
“Không cần phiền anh.” Minh Yểu vội vàng xua tay, thái độ từ chối rõ ràng.
“Chuyện của em, không phải phiền phức.” Nguyên Dã nói từng chữ từng chữ.
Trong bếp có một chiếc đèn chiếu sáng, ánh sáng ấm áp chiếu lên anh, càng làm anh thêm phần dịu dàng kiên định.
Minh Yểu nhất thời không biết từ chối thế nào.
Giờ cô có thể chắc chắn Nguyên Dã là khắc tinh của cô, nếu không tại sao cô luôn rung động vì anh?
“Đang nghĩ gì vậy?” Nguyên Dã không biết đã đến trước mặt Minh Yểu từ lúc nào.
Anh cầm một lọn tóc của cô chơi đùa, sự thân mật không nói nên lời. Mùi rượu hòa cùng hương gỗ nhẹ nhàng trên người anh phảng phất.
Không khó ngửi.
Minh Yểu suy nghĩ lung tung, “Sao hôm nay anh uống nhiều vậy?”
Nguyên Dã cố tình thở vào tai cô, giọng khàn khàn mang theo ba phần ý cười, “Vì tình mà khổ.”
Tim Minh Yểu đập thình thịch, bốn chữ này vang lên không ngừng trong đầu cô.
Vì tình mà khổ.
Khổ là anh.
Cũng là em.
Có lẽ sợ làm phiền người trong phòng, người kia hành động rất nhẹ nhàng.
Nguyên Dã bước đến bên giường, ánh mắt dừng lại trên người Minh Yểu, đôi mắt phượng hạ xuống tràn đầy sự cưng chiều.
Anh đã bị Lục Tinh Nguyên quấy rầy cả đêm rồi, sáng sớm lại tiếp tục bị thằng cháu làm phiền, cô thì ngược lại ngủ rất ngon cả đêm.
Ánh sáng từ cửa phòng mở to rọi vào, bóng dáng ngược sáng của Nguyên Dã không còn cao ráo như thường ngày, khuôn mặt được trời ban cho nhan sắc kia vẫn đẹp như thường.
Anh mặc bộ vest cao cấp đắt tiền, nhưng chẳng hề ngại ngần cúi người vì cô.
Minh Yểu trong giấc mơ vẫn đắm chìm trong giấc mộng đẹp. Cô nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt thanh tú hướng về phía Nguyên Dã, hoàn toàn không có sự phòng bị.
Một lọn tóc dài vô tình bị cô cắn vào miệng, được anh đưa tay gạt sang một bên.
Nguyên Dã nắm lấy tóc của Minh Yểu, thậm chí có chút ghen tị.
Anh lắc đầu cười khẽ, ngón tay cái dừng lại trên trán cô, chậm rãi vẽ lên đôi mày tinh xảo của cô.
Minh Yểu khẽ nhíu mày, giây tiếp theo vô thức cọ vào lòng bàn tay anh, giống như con thú con mới sinh tìm kiếm sự ấm áp và che chở.
Nguyên Dã mỉm cười hài lòng.
Không phải cô thích kiểu cún con sao? Anh không ngại thu lại gai nhọn trước mặt cô đâu.
Chỉ là không biết cô sẽ phản ứng thế nào.
–
Lúc Minh Yểu tỉnh dậy đã là hơn chín giờ sáng. Lông mi đen nhánh của cô khẽ run rẩy, tay với từ giường ra lấy điện thoại. Nhìn thời gian trên màn hình khóa, Minh Yểu cố gắng ngồi dậy từ giường.
Điện thoại gần hết pin, cô tìm dây sạc, cắm vào.
Tin nhắn chưa đọc trên ứng dụng nhắn tin chủ yếu là từ Lục Tinh Nguyên và Tiết Linh Tử, bất ngờ là có một tin nhắn từ Trình Tỉ.
Minh Yểu lần lượt đọc từng tin nhắn, ký ức về tối qua dần trở nên rõ ràng.
[Trình Tỉ: Nguyên Dã có đưa cậu về không?]
[Trình Tỉ: Ngủ ngon]
Ầm——
Rõ ràng là tối qua Nguyên Dã đã đưa cô về, nhưng ấn tượng của cô dừng lại ở phòng bao.
Đám Cố Mân Hựu đều là hạng người đầy kinh nghiệm, nói chuyện cũng cực kỳ thú vị.
Minh Yểu nhớ cô đã uống một hoặc hai ly cocktail Mê Vụ, bị họ quấy rầy hỏi vài câu.
Cô đã trả lời thế nào nhỉ?
Nói cô thích cún con?
Sau đó…
Không có sau đó.
Minh Yểu cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, dù sao cũng có Lục Tinh Nguyên ở đó, cô cảm thấy chắc chắn là dì Trần đến thay cho cô.
Cô nghĩ dù cô và Nguyên Dã có duyên, cũng sẽ là một mối nghiệt duyên.
Minh Yểu thở dài, vuốt tóc rồi vén chăn đứng dậy chuẩn bị vệ sinh cá nhân, giờ này có lẽ Nguyên Dã đang ở công ty.
Minh Yểu yên tâm định xuống lầu, khi đi qua bàn làm việc thì bị chiếc túi giấy trên bàn làm vướng.
Trong túi giấy là quà mà cô nhận được tối qua. Nhẫn, khuy măng sét, bút máy, và một thẻ quà rất đẹp.
Minh Yểu vô thức sờ vào chiếc vòng tay kim cương hồng đeo trên tay trái, tâm trạng có chút phức tạp, nhưng cô đã chuẩn bị chuyển đến khu Văn Liễu, vậy thì để những thứ này lại đây là được rồi nhỉ?
Nghĩ vậy, Minh Yểu yên tâm, cất túi giấy cẩn thận vào tủ.
Cô rất thích đồ đạc ở đây, trước đây còn nghĩ đến chuyện mua lại mọi thứ khi dọn đi, nhưng thời gian gần đây cô đã tìm hiểu kỹ giá cả, mới phát hiện cô—
Mua không nổi
Không.
Mua.
Nổi.
Nếu chọn mua những thứ cô thích, với tính cách của Nguyên Dã có lẽ sẽ tặng ngay cho cô, nếu vậy thì cô chỉ có thể bỏ ý định đó, chỉ mang theo quần áo cá nhân mà thôi.
May mà quần áo lần trước mua không nhiều, dùng tiền bồi thường vẫn đủ.
Dù là Cố Mân Hựu trả tiền nhưng bọn họ không hay tính toán những chuyện này, cô trả lại cho Nguyên Dã cũng được.
Quyết định xong, Minh Yểu vui vẻ xuống lầu.
Cô đi qua cầu thang, vừa vào tầng một đã gặp Lục Tinh Nguyên từ thang máy bước ra.
“Chị.” Lục Tinh Nguyên dậy cũng tầm giờ Minh Yểu.
Vì cú sốc tối qua, vừa dậy là muốn tìm Minh Yểu, sợ cô lại rơi vào tay Nguyên Dã.
Thật sự hỏng bét.
“Hôm nay em không có tiết à?” Minh Yểu hơi ngạc nhiên.
Lục Tinh Nguyên nắm chặt cánh tay cô, bĩu môi nói: “Chị không thương em nữa rồi, hôm nay em được nghỉ mà chị quên rồi sao?”
Cô thực sự quên mất.
Minh Yểu cười ngượng ngùng, vuốt tóc Lục Tinh Nguyên như vỗ về: “Vậy em có ôn bài không?”
“Để lát nữa tính.” Lục Tinh Nguyên không quan tâm đến việc học.
Cậu ấy ngước đầu lên, thần sắc phức tạp nhìn Minh Yểu: “Chị còn nhớ chuyện tối qua không?”
Minh Yểu:?
Nói cứ như cô đã uống say đến quên trời quên đất ấy?
“Sao em hỏi thế?” Minh Yểu hắng giọng, giả vờ bình tĩnh hỏi lại.
Lục Tinh Nguyên không kiềm chế được, thốt ra những nghi ngờ giấu kín bấy lâu: “Vậy chị có thích cậu út không?”
Minh Yểu không khỏi ngây người.
Cô không ngờ Lục Tinh Nguyên lại hỏi cô như vậy, điều này có nghĩa là thằng bé đã biết Nguyên Dã thích cô.
Nguyên Dã làm việc rất trực tiếp, anh mà muốn đối tốt với ai đều thể hiện rõ ràng.
Hồi đó Nguyên Dã ghét cô cũng rất rõ ràng.
Anh thay đổi từ lúc nào thế? Nhưng mà dù sao cũng không khó đoán, có thể là khi cô chuyển đến Cộng Giang Viên, có thể là khi họ cùng ăn đồ ăn vỉa hè, hoặc có thể là từ trước đó nữa.
Vậy cô có thích Nguyên Dã không?
Câu hỏi này làm Minh Yểu băn khoăn rất lâu, câu trả lời không còn kiên định như ban đầu.
“Cậu út không xấu, nhưng mà…” Lục Tinh Nguyên nhìn cô mơ màng, cuối cùng đau lòng chuyển đề tài, “Ah em đói quá… Mau xem cậu út để lại gì cho chúng ta.”
“Ừ.” Minh Yểu bị Lục Tinh Nguyên kéo vào bếp, tâm trí vẫn dừng lại ở Nguyên Dã.
Cô dự định tối nay sẽ thẳng thắn với Nguyên Dã, để tránh ngày dài tháng rộng mà sợ mình sinh ra ý tưởng gì khác.
Tiếc là trời không chiều lòng người.
Nguyên Dã về Cộng Giang Viên rất muộn.
Ngày mai Lục Tinh Nguyên thi vào cấp ba đã bị Minh Yểu đuổi vào phòng ngủ, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Minh Yểu cảm nhận được cảm giác chờ đợi một người là thế nào. Cô nghĩ tối qua Lục Tinh Nguyên chắc cũng như cô, chỉ là lo lắng hơn cô nhiều.
Trước đó không lâu Minh Yểu đã đưa cho Nguyên Dã một chiếc thẻ ngân hàng, sau đó cô lại cảm thấy không đáng tin, dù sao anh cũng chẳng động đến nó.
Vì vậy lần này cô muốn đổi cách khác.
Chiếc thẻ đó là tài khoản của cô.
Cho nên cô đã chuyển tiền ra ngoài, cùng với các hóa đơn của Cố Mân Hựu, chuyển hết vào tài khoản Alipay của Nguyên Dã.
Trước khi Nguyên Dã về nhà, Minh Yểu đã chuyển tiền cho anh.
Cô ôm con thú nhồi bông ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, cuối cùng không thể nhịn được mà đứng lên.
Tối nay Nguyên Dã uống khá nhiều, Minh Yểu chưa đi đến gần đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Nhưng nhìn kỹ thì những bước chân anh vẫn vững vàng.
“Anh uống rượu à?” Minh Yểu do dự tiến lại gần, dừng lại cách Nguyên Dã hai mét.
Cô không rõ tại sao tối qua Nguyên Dã còn không uống giọt nào, hôm nay lại uống nhiều như vậy.
“Ừ.” Nguyên Dã xoa trán, nhẹ giọng đáp.
Tóc trước trán anh hơi rối, đôi mắt phượng trong veo ấy chỉ khi nhìn cô mới mang nét cười, cộng thêm gương mặt trắng lạnh vì uống rượu mà ửng hồng.
Vốn dĩ là nhan sắc thần tiên, nay càng quyến rũ hơn, như biến thành yêu nghiệt.
“Để tôi rót cho anh cốc nước chanh.” Minh Yểu như bị kích thích thu lại ánh nhìn, quay đầu chạy vào bếp.
Nguyên Dã mỉm cười đi theo.
Anh biết Minh Yểu sẽ thẳng thắn với anh, tin nhắn chuyển khoản vừa nhận được khiến anh bực bội đều bị dáng vẻ lúng túng của cô xua tan.
Vì khuôn mặt này sao?
Giây phút này, Nguyên Dã mới thực sự cảm nhận được tầm quan trọng của nhan sắc.
“Em đang đợi anh à?” Anh ngồi lên ghế cao, từ từ cởi ba cúc áo sơ mi, lơ đãng gợi cảm.
“Uhm.” Minh Yểu không dám nhìn Nguyên Dã.
Cô cắt vài lát chanh, cho vào nước mật ong pha sẵn, cúi đầu đẩy đến trước mặt Nguyên Dã.
Anh không cười quá rõ ràng, đưa tay che miệng cười khẽ.
Mặc kệ là cô vì lý do gì đi nữa, chữ ‘đợi’ đã đủ làm anh vui rồi.
“…” Minh Yểu thấy vậy càng thêm bối rối, tim đập thình thịch không ngừng.
“Vậy là muốn tính nợ rồi à?” Nguyên Dã nhìn Minh Yểu không rời, như đang chờ cô hồi đáp.
“Không phải…” Minh Yểu ngẩng đầu nhìn anh, dường như không đồng ý với cách diễn đạt của anh, “Tôi không thể nhận không của anh.”
Nguyên Dã không nghe cô, “Tại sao không thể?” Mạng cũng là của em rồi.
Minh Yểu không hiểu ẩn ý của anh.
Cô nhíu mày, bối rối chạm phải ánh mắt của Nguyên Dã.
Anh chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như con mèo hoang mà Minh Yểu từng cho ăn trong công viên, ngoan ngoãn bất ngờ.
Trong khoảnh khắc này, hai từ hiện lên trong đầu Minh Yểu.
Cún! Con!
Cô giật mình, vô thức lùi lại nửa bước.
“Em sợ cái gì?” Nguyên Dã cười nhẹ.
Minh Yểu cảm thấy bị trêu chọc, chỉ vào ly nước chanh trên bàn: “Anh uống nước đi.”
Là nghĩ anh uống say?
“Anh không say.” Dù Nguyên Dã nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết nước cô chuẩn bị.
“Ừ.” Minh Yểu không muốn tranh cãi chuyện này, nghĩ một lúc rồi nói ra những gì đã chuẩn bị cả đêm, “Ngày mai tôi sẽ chuyển đi.”
“Còn nói không phải tính nợ.” Nguyên Dã đặt ly xuống, thì thầm một câu.
Anh nói rất khẽ, đôi mắt nhíu lại trông như bị phụ bạc.
Minh Yểu chỉ nghe thấy loáng thoáng từ “tính nợ”.
Cô lén nhìn Nguyên Dã, lại bị ánh mắt tủi thân của anh làm giật mình.
Cún! Con!
Thật sự có độc!
Minh Yểu nhanh chóng thu lại ánh nhìn, không dám nhìn Nguyên Dã nữa.
“Anh biết rồi.” Nguyên Dã gật đầu đứng dậy từ ghế, “Ngày mai anh đưa em đi.”
“Không cần phiền anh.” Minh Yểu vội vàng xua tay, thái độ từ chối rõ ràng.
“Chuyện của em, không phải phiền phức.” Nguyên Dã nói từng chữ từng chữ.
Trong bếp có một chiếc đèn chiếu sáng, ánh sáng ấm áp chiếu lên anh, càng làm anh thêm phần dịu dàng kiên định.
Minh Yểu nhất thời không biết từ chối thế nào.
Giờ cô có thể chắc chắn Nguyên Dã là khắc tinh của cô, nếu không tại sao cô luôn rung động vì anh?
“Đang nghĩ gì vậy?” Nguyên Dã không biết đã đến trước mặt Minh Yểu từ lúc nào.
Anh cầm một lọn tóc của cô chơi đùa, sự thân mật không nói nên lời. Mùi rượu hòa cùng hương gỗ nhẹ nhàng trên người anh phảng phất.
Không khó ngửi.
Minh Yểu suy nghĩ lung tung, “Sao hôm nay anh uống nhiều vậy?”
Nguyên Dã cố tình thở vào tai cô, giọng khàn khàn mang theo ba phần ý cười, “Vì tình mà khổ.”
Tim Minh Yểu đập thình thịch, bốn chữ này vang lên không ngừng trong đầu cô.
Vì tình mà khổ.
Khổ là anh.
Cũng là em.