Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia
Chương 43
Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm cửa sổ lớn sát đất tràn vào trong phòng, bụi bay lơ lửng trong không khí như những tinh linh nhỏ, thoáng qua rồi biến mất.
Tầng một chỉ có dì Trần đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng, hương thơm của thức ăn và những âm thanh thỉnh thoảng vang lên tạo nên sự sống động thường ngày.
Bình thường, Nguyên Dã luôn dậy sớm hơn cô, nhưng hôm nay khi Minh Yểu xuống lầu thì không thấy anh đâu.
Cô thu dọn dụng cụ thi cử, để qua một bên rồi bước vào phòng ăn với vẻ băn khoăn.
Cháo gà tam tiên, súp hoành thánh, trứng cuộn, bánh kếp sợi bạc, bánh bao nhỏ, trứng luộc và vài đĩa rau trộn cùng với món salad trái cây và rau củ là không thể thiếu. Bày biện tinh tế, chiếm gần hết một nửa bàn, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
Dì Trần rất giỏi làm những món ăn nhẹ này.
Nghe nói là vì Nguyên Yểu thích, nhưng không ngờ Minh Yểu cũng có khẩu vị giống bà ấy đến vậy.
Lục Tinh Nguyên cũng thích tay nghề của dì Trần, mỗi khi hai chị em ngồi ăn cùng nhau, bà ấy luôn có tâm trạng phức tạp.
Hôm nay Nguyên Dã không có ở đây, dì Trần nghĩ đến thái độ của cô đối với Nguyên Dã, không kìm được mà thăm dò: “Sáng nay chưa đến sáu giờ A Dã đã vội vã ra ngoài rồi, bữa sáng cũng không kịp ăn.”
Bà ấy đã lớn tuổi, quen dậy sớm, bốn năm giờ đã tự nhiên tỉnh dậy.
Dọn dẹp nhà cửa xong, bà ấy vào bếp chuẩn bị bữa sáng, lúc Nguyên Dã đi, bà ấy còn đang chuẩn bị bữa sáng.
Dì Trần muốn gọi anh ăn rồi hãy đi nhưng Nguyên Dã như có việc gấp, chào một tiếng rồi đi ngay.
“Anh ấy có nói đã xảy ra chuyện gì không?” Minh Yểu phản xạ hỏi.
Cô nghĩ chắc Nguyên Dã gặp chuyện gì đó, dù sao tối qua anh còn nói hôm nay sẽ tiếp tục đưa cô đi thi.
Dì Trần lắc đầu, vừa định nói gì thì bị Lục Tinh Nguyên xuất hiện làm gián đoạn.
“Chị.”
Lục Tinh Nguyên dụi mắt ngồi xuống bên cạnh Minh Yểu.
“Uống chút nước trước đi.” Dì Trần đưa cho Lục Tinh Nguyên một ly nước ấm.
Cậu ấy ngáp một cái, dường như nhớ ra điều gì đó, chậm rãi nói: “Cậu út nói hôm nay không đưa chúng ta đi được.”
“Hả?” Minh Yểu nuốt miếng hoành thánh nhỏ, tò mò hỏi.
“Ông ngoại lớn tuổi rồi, tim không được tốt.” Lục Tinh Nguyên uống một ngụm nước, tỉnh táo lại rồi giải thích với Minh Yểu: “Ông vừa đi công tác về, vừa xuống máy bay đã được đưa vào bệnh viện. Nhưng đã qua cơn nguy hiểm rồi, chị đừng lo, lát nữa em cũng phải đi thăm ông.”
Minh Yểu phối hợp nói: “Em cứ đi thẳng đến bệnh viện đi, chị tự đi đến trường được.”
“Không được.” Lục Tinh Nguyên không nghĩ ngợi mà từ chối ngay, “Đưa chị đến điểm thi xong em sẽ đến bệnh viện, không làm lỡ việc gì đâu, chị yên tâm.”
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Minh Yểu không hiểu sao họ lại có sự cố chấp với việc đưa đi thi như vậy.
“Sao lại phiền chứ?” Lục Tinh Nguyên hoàn toàn kế thừa ý chí của Nguyên Dã.
Sợ Minh Yểu suy nghĩ nhiều, cậu lại bổ sung: “Là thế này. Ông ngoại vẫn chưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh viện có thời gian thăm cố định, bây giờ em qua đó cũng không gặp được ông. Hơn nữa, người trong tập đoàn đông đúc, loạn như cào cào, cậu út cũng không lo được cho em.”
Cậu út đúng là người sói. Năm giờ sáng đã đánh thức cậu ấy dậy, dặn dò xong xuôi rồi tự mình bỏ đi.
Cậu ấy còn đang ngái ngủ, muốn ngủ tiếp mà mơ mơ màng màng đến nửa tiếng cũng không ngủ lại được.
“Ừ,” Đến lúc này Minh Yểu mới tin.
Ba của Nguyên Dã – Nguyên Đạc là chủ tịch tập đoàn Nguyên Tự.
Một nhân vật thường xuyên xuất hiện trên truyền hình, tạp chí, Minh Yểu đã xem ảnh và video phỏng vấn của ông, chỉ nhớ đó là một doanh nhân, nhà từ thiện đầy chính khí và kiên cường. Vợ ông – Mạnh Bội Linh là một nhà văn nổi tiếng, có danh tiếng lớn trong giới văn học.
Hai nhà họ Nguyên và Mạnh đều có nền tảng rất sâu, là những người đáng nể trong lĩnh vực của mình.
Xuất thân của Nguyên Dã ở Hải Thành có thể nói là không tìm được người thứ hai như vậy.
Cho đến nay Minh Yểu vẫn cảm thấy việc cô và Nguyên Dã sống dưới một mái nhà là chuyện không thể tin nổi, làm gì có suy nghĩ nào khác. Vậy nên cô cũng không nhận ra sự hụt hẫng thoáng qua trong lòng khi biết Nguyên Dã không có ở đây.
Nhưng dù biết, cô cũng chỉ đổ lỗi cho sự đáng sợ của thói quen mà thôi.
Sau đó Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên ngồi xe của nhà họ Lục đến điểm thi.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Minh Yểu theo dòng người đi lại giữa các phòng thi, mãi đến khi thi xong môn cuối cùng cô mới có cảm giác thực sự.
Hải Thành vào tháng sáu nóng như thiêu đốt, năm sáu giờ chiều vẫn chưa thấy hết nắng. Bên ngoài cổng trường đầy những người thân chờ đợi học sinh, bên trong cổng, các học sinh như những con bướm thoát kén, mỗi người đi một hướng khác nhau.
Tuy Minh Yểu không chắc mình có cái cảm giác hào hiệp thu kiếm vào vỏ khi đóng nắp bút không, nhưng cô ý thức rõ ràng rằng cuộc sống cấp ba của mình đã kết thúc.
–
Tiết Linh Tử là kiểu người thi xong là quên ngay. Cô ấy muốn kéo Minh Yểu đi chơi, nhưng khi biết tối cô phải về nhà họ Lục ăn cơm thì đành thôi.
Dì Trần cùng với các dì trong bếp đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho bữa tối, một bàn đầy ắp các món ăn chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Lục Diễn Chi, Lục Tinh Nguyên đều biết Minh Yểu là học sinh nghệ thuật, điểm chuyên ngành của cô đứng đầu trong danh sách tại Viện Mỹ thuật Đại học S. Họ cũng hiểu rõ thành tích học tập thường ngày của cô, không ai hỏi cô thi thế nào.
Trong bữa ăn, thực ra Minh Yểu có chút không tập trung. Cô vẫn chưa thấy Nguyên Dã, nhưng lần này cô không hỏi thêm gì nữa.
Ba người nhà họ Lục vui vẻ ăn xong bữa tối.
Ít nhất trong mắt Lục Diễn Chi, việc Minh Yểu có thể bình tĩnh ăn cơm cùng ông ấy đã là rất tốt rồi.
“Lão Lục, ba đã đến thăm ông ngoại chưa?” Lục Tinh Nguyên ngồi trên sofa ăn trái cây sau bữa ăn, hỏi như trò chuyện.
Lục Diễn Chi liếc cậu ấy, trầm giọng nói: “Đã đến…”Nhưng không gặp được.
“Vậy sao con không thấy ba?” Lục Tinh Nguyên cắn một miếng dưa hấu, vui vẻ nói, “Thời gian thăm phòng chăm sóc đặc biệt chỉ có nửa tiếng, con ít học, ba đừng có lừa con.”
Lục Diễn Chi nhìn điện thoại, không để ý đến cậu ấy. Lục Tinh Nguyên thấy ông ấy không nói gì vẫn cảm thấy chưa đủ, “Ba đã làm ông ngoại giận đến mức không muốn vào bệnh viện của ba rồi.”
Người giàu phần lớn thích môi trường của bệnh viện tư nhân. Bệnh viện tư nhân Nhân Đức của Lục Diễn Chi ở Hải Thành là một trong những bệnh viện hàng đầu, nguồn lực y tế đều là đỉnh cao.
“…” Ông ấy đã sinh phải đứa con xui xẻo gì thế này.
Lục Diễn Chi tức giận đến mức nhặt gối ném về phía Lục Tinh Nguyên. “Ba đừng thẹn quá hoá giận nha.” Lục Tinh Nguyên đón gối một cách vững vàng, vẻ mặt vẫn cười tươi, “Hay ngày mai ba đi cùng con đi?”
“Ngày mai ba bận rồi, con nhớ nói vài lời tốt vào.” Lục Diễn Chi quả quyết từ chối đề nghị này.
Đương nhiên ông ấy biết Nguyên Đạc không ưa mình, nửa tiếng đồng hồ làm sao đến lượt ông ấy, đừng để lúc đó làm ông cụ tức giận.
“Biết rồi.” Lục Tinh Nguyên trả lời qua loa.
Gần đây Minh Yểu cũng quen với cách hai cha con họ tương tác. Nhìn họ cãi nhau ầm ĩ, cô lại thấy rất gần gũi.
Ban đầu cô nghĩ họ sẽ nhắc đến Nguyên Dã, nhưng nghe ngóng một lúc lâu cũng không thấy tên anh. Cho đến khi Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên trở về nhà Nguyên Dã, Lục Tinh Nguyên mới nói: “Có phải hôm nay cậu út không về không?”
“Có thể…” Minh Yểu trả lời rất khẽ.
Đã là mười giờ rưỡi tối rồi.
Đây là giờ giới nghiêm mà Minh Yểu đặt ra cho Lục Tinh Nguyên, nhưng trong thời gian này ngay cả Nguyên Dã cũng chưa từng vi phạm.
Hôm nay xem ra là không thể.
Minh Yểu cúi đầu thở dài, nhận ra tâm trạng của mình làm cô cũng thấy khó hiểu.
“Cậu út không nói với chị sao?” Lục Tinh Nguyên ngạc nhiên nhìn Minh Yểu.
Lúc này cậu ấy cũng nhận ra, chắc Nguyên Dã không kịp nói gì với cô. Nhưng điều này không giống với tính cách của anh…
“Tại sao anh ấy phải nói với chị?” Minh Yểu ngạc nhiên nhìn Lục Tinh Nguyên.
“…” Một câu hỏi không biết nên trả lời thế nào.
Lục Tinh Nguyên bĩu môi, bịa đại: “Không phải chị là đại ca của nhà chúng ta sao?”
Minh Yểu tất nhiên không hiểu ý của Lục Tinh Nguyên. Cô lạnh lùng nhìn cậu em một cái, cũng không để tâm đến câu nói đó.
Lục Tinh Nguyên theo sau Minh Yểu lên tầng hai, cậu ấy không đoán được ý nghĩ của chị, lén lút nhắn tin cho Nguyên Dã.
[Lục Tinh Nguyên: Cậu út [âm thầm quan sát]]
[Lục Tinh Nguyên: Hôm nay cậu không nói gì với chị con sao?] Ban ngày cậu út còn trả lời tin nhắn của mình kia mà.
Lục Tinh Nguyên không ngờ anh lại đột nhiên trở thành tên tra nam như vậy, một lời cũng không nói với Minh Yểu.
Cậu út nghĩ thế này mà muốn theo đuổi chị mình sao?
[Nguyên Dã:?]
[Lục Tinh Nguyên: Xem ra thật sự không nói rồi]
[Lục Tinh Nguyên: Đã mười giờ rưỡi rồi sao cậu còn không về?]
Lục Tinh Nguyên hừ hừ hỏi một câu, kết quả là một lúc lâu sai cũng không nhận được hồi âm của Nguyên Dã.
Cậu cảm thấy hết thú vị, quay sang chơi game.
Minh Yểu không biết gì về tất cả những điều này. Cô mệt đến nỗi sau khi tắm xong nằm lên giường chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Tối đó lâu lắm rồi cô mới mơ thấy Minh Nguyệt.
Minh Yểu thấy Minh Nguyệt đứng ở đầu ngõ Lộc Vĩ vẫy tay gọi cô, như mỗi lần đợi cô về nhà như trước đây.
Cô chạy về phía bà.
Rõ ràng chỉ là một đoạn đường rất ngắn, nhưng cô chạy thế nào cũng không chạy tới được. Sau đó mặt đất rung chuyển, cô và Minh Nguyệt bị ngăn cách ở hai bên.
Cô gắng sức gọi tên bà, cho đến khi không thấy bà nữa, rơi vào bóng tối vô tận.
“Mẹ!” Khi Minh Yểu tỉnh lại mới phát hiện chân bị chuột rút. Cô ngồi dậy trên giường một lúc lâu mới đứng dậy đi ra ngoài tìm nước uống.
Phòng khách sáng lên một ngọn đèn ngủ, Minh Yểu lờ mờ thấy có một bóng người nằm trên sofa. Cô giật mình, bước tới gần mới xác nhận đó là Nguyên Dã.
Anh có tình cảm đặc biệt với chiếc sofa này sao?
Nguyên Dã chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng và quần ngắn, tay trái đặt lên trán. Anh nhắm mắt, lông mày hơi nhíu lại, lông mi dài và rậm rõ ràng từng sợi, gương mặt điêu khắc trong ánh sáng đan xen càng thêm rõ nét và anh tuấn.
Dù nhắm mắt, vẻ đẹp này cũng không thể phủ nhận.
Điều hòa trung tâm vẫn hoạt động đều đặn, Minh Yểu rùng mình một cái, tỉnh táo hẳn ra. Cô điều chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người Nguyên Dã.
Sợ làm anh thức giấc, động tác của Minh Yểu rất nhẹ nhàng. Đang định rút tay về, Nguyên Dã đột ngột mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Minh Yểu thấy trong mắt anh ẩn chứa sự hoang mang, muốn nói gì đó nhưng lại thấy anh đột nhiên kéo tay cô.
Cô ngã vào lòng anh, gương mặt đẹp trai phóng đại kề sát lại.
Minh Yểu chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, chưa kịp phản kháng đã nhận được một nụ hôn nồng nhiệt.
Đôi môi truyền đến cảm giác ấm áp cùng với hơi thở nhẹ nhàng của anh rơi trên mặt cô.
Cô không tự chủ được mở to mắt, sau đó nghe thấy tiếng thở dài dịu dàng cưng chiều của anh—
“Sao em lại vào giấc mơ của anh…”
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Dã: Nếu đây là mơ, anh có thể yêu cầu thêm màu sắc không?
Minh Yểu: Anh nằm mơ đi!
Nguyên Dã: Đây không phải là đang mơ sao?
Minh Yểu:…
Tầng một chỉ có dì Trần đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng, hương thơm của thức ăn và những âm thanh thỉnh thoảng vang lên tạo nên sự sống động thường ngày.
Bình thường, Nguyên Dã luôn dậy sớm hơn cô, nhưng hôm nay khi Minh Yểu xuống lầu thì không thấy anh đâu.
Cô thu dọn dụng cụ thi cử, để qua một bên rồi bước vào phòng ăn với vẻ băn khoăn.
Cháo gà tam tiên, súp hoành thánh, trứng cuộn, bánh kếp sợi bạc, bánh bao nhỏ, trứng luộc và vài đĩa rau trộn cùng với món salad trái cây và rau củ là không thể thiếu. Bày biện tinh tế, chiếm gần hết một nửa bàn, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
Dì Trần rất giỏi làm những món ăn nhẹ này.
Nghe nói là vì Nguyên Yểu thích, nhưng không ngờ Minh Yểu cũng có khẩu vị giống bà ấy đến vậy.
Lục Tinh Nguyên cũng thích tay nghề của dì Trần, mỗi khi hai chị em ngồi ăn cùng nhau, bà ấy luôn có tâm trạng phức tạp.
Hôm nay Nguyên Dã không có ở đây, dì Trần nghĩ đến thái độ của cô đối với Nguyên Dã, không kìm được mà thăm dò: “Sáng nay chưa đến sáu giờ A Dã đã vội vã ra ngoài rồi, bữa sáng cũng không kịp ăn.”
Bà ấy đã lớn tuổi, quen dậy sớm, bốn năm giờ đã tự nhiên tỉnh dậy.
Dọn dẹp nhà cửa xong, bà ấy vào bếp chuẩn bị bữa sáng, lúc Nguyên Dã đi, bà ấy còn đang chuẩn bị bữa sáng.
Dì Trần muốn gọi anh ăn rồi hãy đi nhưng Nguyên Dã như có việc gấp, chào một tiếng rồi đi ngay.
“Anh ấy có nói đã xảy ra chuyện gì không?” Minh Yểu phản xạ hỏi.
Cô nghĩ chắc Nguyên Dã gặp chuyện gì đó, dù sao tối qua anh còn nói hôm nay sẽ tiếp tục đưa cô đi thi.
Dì Trần lắc đầu, vừa định nói gì thì bị Lục Tinh Nguyên xuất hiện làm gián đoạn.
“Chị.”
Lục Tinh Nguyên dụi mắt ngồi xuống bên cạnh Minh Yểu.
“Uống chút nước trước đi.” Dì Trần đưa cho Lục Tinh Nguyên một ly nước ấm.
Cậu ấy ngáp một cái, dường như nhớ ra điều gì đó, chậm rãi nói: “Cậu út nói hôm nay không đưa chúng ta đi được.”
“Hả?” Minh Yểu nuốt miếng hoành thánh nhỏ, tò mò hỏi.
“Ông ngoại lớn tuổi rồi, tim không được tốt.” Lục Tinh Nguyên uống một ngụm nước, tỉnh táo lại rồi giải thích với Minh Yểu: “Ông vừa đi công tác về, vừa xuống máy bay đã được đưa vào bệnh viện. Nhưng đã qua cơn nguy hiểm rồi, chị đừng lo, lát nữa em cũng phải đi thăm ông.”
Minh Yểu phối hợp nói: “Em cứ đi thẳng đến bệnh viện đi, chị tự đi đến trường được.”
“Không được.” Lục Tinh Nguyên không nghĩ ngợi mà từ chối ngay, “Đưa chị đến điểm thi xong em sẽ đến bệnh viện, không làm lỡ việc gì đâu, chị yên tâm.”
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Minh Yểu không hiểu sao họ lại có sự cố chấp với việc đưa đi thi như vậy.
“Sao lại phiền chứ?” Lục Tinh Nguyên hoàn toàn kế thừa ý chí của Nguyên Dã.
Sợ Minh Yểu suy nghĩ nhiều, cậu lại bổ sung: “Là thế này. Ông ngoại vẫn chưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh viện có thời gian thăm cố định, bây giờ em qua đó cũng không gặp được ông. Hơn nữa, người trong tập đoàn đông đúc, loạn như cào cào, cậu út cũng không lo được cho em.”
Cậu út đúng là người sói. Năm giờ sáng đã đánh thức cậu ấy dậy, dặn dò xong xuôi rồi tự mình bỏ đi.
Cậu ấy còn đang ngái ngủ, muốn ngủ tiếp mà mơ mơ màng màng đến nửa tiếng cũng không ngủ lại được.
“Ừ,” Đến lúc này Minh Yểu mới tin.
Ba của Nguyên Dã – Nguyên Đạc là chủ tịch tập đoàn Nguyên Tự.
Một nhân vật thường xuyên xuất hiện trên truyền hình, tạp chí, Minh Yểu đã xem ảnh và video phỏng vấn của ông, chỉ nhớ đó là một doanh nhân, nhà từ thiện đầy chính khí và kiên cường. Vợ ông – Mạnh Bội Linh là một nhà văn nổi tiếng, có danh tiếng lớn trong giới văn học.
Hai nhà họ Nguyên và Mạnh đều có nền tảng rất sâu, là những người đáng nể trong lĩnh vực của mình.
Xuất thân của Nguyên Dã ở Hải Thành có thể nói là không tìm được người thứ hai như vậy.
Cho đến nay Minh Yểu vẫn cảm thấy việc cô và Nguyên Dã sống dưới một mái nhà là chuyện không thể tin nổi, làm gì có suy nghĩ nào khác. Vậy nên cô cũng không nhận ra sự hụt hẫng thoáng qua trong lòng khi biết Nguyên Dã không có ở đây.
Nhưng dù biết, cô cũng chỉ đổ lỗi cho sự đáng sợ của thói quen mà thôi.
Sau đó Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên ngồi xe của nhà họ Lục đến điểm thi.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Minh Yểu theo dòng người đi lại giữa các phòng thi, mãi đến khi thi xong môn cuối cùng cô mới có cảm giác thực sự.
Hải Thành vào tháng sáu nóng như thiêu đốt, năm sáu giờ chiều vẫn chưa thấy hết nắng. Bên ngoài cổng trường đầy những người thân chờ đợi học sinh, bên trong cổng, các học sinh như những con bướm thoát kén, mỗi người đi một hướng khác nhau.
Tuy Minh Yểu không chắc mình có cái cảm giác hào hiệp thu kiếm vào vỏ khi đóng nắp bút không, nhưng cô ý thức rõ ràng rằng cuộc sống cấp ba của mình đã kết thúc.
–
Tiết Linh Tử là kiểu người thi xong là quên ngay. Cô ấy muốn kéo Minh Yểu đi chơi, nhưng khi biết tối cô phải về nhà họ Lục ăn cơm thì đành thôi.
Dì Trần cùng với các dì trong bếp đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho bữa tối, một bàn đầy ắp các món ăn chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Lục Diễn Chi, Lục Tinh Nguyên đều biết Minh Yểu là học sinh nghệ thuật, điểm chuyên ngành của cô đứng đầu trong danh sách tại Viện Mỹ thuật Đại học S. Họ cũng hiểu rõ thành tích học tập thường ngày của cô, không ai hỏi cô thi thế nào.
Trong bữa ăn, thực ra Minh Yểu có chút không tập trung. Cô vẫn chưa thấy Nguyên Dã, nhưng lần này cô không hỏi thêm gì nữa.
Ba người nhà họ Lục vui vẻ ăn xong bữa tối.
Ít nhất trong mắt Lục Diễn Chi, việc Minh Yểu có thể bình tĩnh ăn cơm cùng ông ấy đã là rất tốt rồi.
“Lão Lục, ba đã đến thăm ông ngoại chưa?” Lục Tinh Nguyên ngồi trên sofa ăn trái cây sau bữa ăn, hỏi như trò chuyện.
Lục Diễn Chi liếc cậu ấy, trầm giọng nói: “Đã đến…”Nhưng không gặp được.
“Vậy sao con không thấy ba?” Lục Tinh Nguyên cắn một miếng dưa hấu, vui vẻ nói, “Thời gian thăm phòng chăm sóc đặc biệt chỉ có nửa tiếng, con ít học, ba đừng có lừa con.”
Lục Diễn Chi nhìn điện thoại, không để ý đến cậu ấy. Lục Tinh Nguyên thấy ông ấy không nói gì vẫn cảm thấy chưa đủ, “Ba đã làm ông ngoại giận đến mức không muốn vào bệnh viện của ba rồi.”
Người giàu phần lớn thích môi trường của bệnh viện tư nhân. Bệnh viện tư nhân Nhân Đức của Lục Diễn Chi ở Hải Thành là một trong những bệnh viện hàng đầu, nguồn lực y tế đều là đỉnh cao.
“…” Ông ấy đã sinh phải đứa con xui xẻo gì thế này.
Lục Diễn Chi tức giận đến mức nhặt gối ném về phía Lục Tinh Nguyên. “Ba đừng thẹn quá hoá giận nha.” Lục Tinh Nguyên đón gối một cách vững vàng, vẻ mặt vẫn cười tươi, “Hay ngày mai ba đi cùng con đi?”
“Ngày mai ba bận rồi, con nhớ nói vài lời tốt vào.” Lục Diễn Chi quả quyết từ chối đề nghị này.
Đương nhiên ông ấy biết Nguyên Đạc không ưa mình, nửa tiếng đồng hồ làm sao đến lượt ông ấy, đừng để lúc đó làm ông cụ tức giận.
“Biết rồi.” Lục Tinh Nguyên trả lời qua loa.
Gần đây Minh Yểu cũng quen với cách hai cha con họ tương tác. Nhìn họ cãi nhau ầm ĩ, cô lại thấy rất gần gũi.
Ban đầu cô nghĩ họ sẽ nhắc đến Nguyên Dã, nhưng nghe ngóng một lúc lâu cũng không thấy tên anh. Cho đến khi Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên trở về nhà Nguyên Dã, Lục Tinh Nguyên mới nói: “Có phải hôm nay cậu út không về không?”
“Có thể…” Minh Yểu trả lời rất khẽ.
Đã là mười giờ rưỡi tối rồi.
Đây là giờ giới nghiêm mà Minh Yểu đặt ra cho Lục Tinh Nguyên, nhưng trong thời gian này ngay cả Nguyên Dã cũng chưa từng vi phạm.
Hôm nay xem ra là không thể.
Minh Yểu cúi đầu thở dài, nhận ra tâm trạng của mình làm cô cũng thấy khó hiểu.
“Cậu út không nói với chị sao?” Lục Tinh Nguyên ngạc nhiên nhìn Minh Yểu.
Lúc này cậu ấy cũng nhận ra, chắc Nguyên Dã không kịp nói gì với cô. Nhưng điều này không giống với tính cách của anh…
“Tại sao anh ấy phải nói với chị?” Minh Yểu ngạc nhiên nhìn Lục Tinh Nguyên.
“…” Một câu hỏi không biết nên trả lời thế nào.
Lục Tinh Nguyên bĩu môi, bịa đại: “Không phải chị là đại ca của nhà chúng ta sao?”
Minh Yểu tất nhiên không hiểu ý của Lục Tinh Nguyên. Cô lạnh lùng nhìn cậu em một cái, cũng không để tâm đến câu nói đó.
Lục Tinh Nguyên theo sau Minh Yểu lên tầng hai, cậu ấy không đoán được ý nghĩ của chị, lén lút nhắn tin cho Nguyên Dã.
[Lục Tinh Nguyên: Cậu út [âm thầm quan sát]]
[Lục Tinh Nguyên: Hôm nay cậu không nói gì với chị con sao?] Ban ngày cậu út còn trả lời tin nhắn của mình kia mà.
Lục Tinh Nguyên không ngờ anh lại đột nhiên trở thành tên tra nam như vậy, một lời cũng không nói với Minh Yểu.
Cậu út nghĩ thế này mà muốn theo đuổi chị mình sao?
[Nguyên Dã:?]
[Lục Tinh Nguyên: Xem ra thật sự không nói rồi]
[Lục Tinh Nguyên: Đã mười giờ rưỡi rồi sao cậu còn không về?]
Lục Tinh Nguyên hừ hừ hỏi một câu, kết quả là một lúc lâu sai cũng không nhận được hồi âm của Nguyên Dã.
Cậu cảm thấy hết thú vị, quay sang chơi game.
Minh Yểu không biết gì về tất cả những điều này. Cô mệt đến nỗi sau khi tắm xong nằm lên giường chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Tối đó lâu lắm rồi cô mới mơ thấy Minh Nguyệt.
Minh Yểu thấy Minh Nguyệt đứng ở đầu ngõ Lộc Vĩ vẫy tay gọi cô, như mỗi lần đợi cô về nhà như trước đây.
Cô chạy về phía bà.
Rõ ràng chỉ là một đoạn đường rất ngắn, nhưng cô chạy thế nào cũng không chạy tới được. Sau đó mặt đất rung chuyển, cô và Minh Nguyệt bị ngăn cách ở hai bên.
Cô gắng sức gọi tên bà, cho đến khi không thấy bà nữa, rơi vào bóng tối vô tận.
“Mẹ!” Khi Minh Yểu tỉnh lại mới phát hiện chân bị chuột rút. Cô ngồi dậy trên giường một lúc lâu mới đứng dậy đi ra ngoài tìm nước uống.
Phòng khách sáng lên một ngọn đèn ngủ, Minh Yểu lờ mờ thấy có một bóng người nằm trên sofa. Cô giật mình, bước tới gần mới xác nhận đó là Nguyên Dã.
Anh có tình cảm đặc biệt với chiếc sofa này sao?
Nguyên Dã chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng và quần ngắn, tay trái đặt lên trán. Anh nhắm mắt, lông mày hơi nhíu lại, lông mi dài và rậm rõ ràng từng sợi, gương mặt điêu khắc trong ánh sáng đan xen càng thêm rõ nét và anh tuấn.
Dù nhắm mắt, vẻ đẹp này cũng không thể phủ nhận.
Điều hòa trung tâm vẫn hoạt động đều đặn, Minh Yểu rùng mình một cái, tỉnh táo hẳn ra. Cô điều chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người Nguyên Dã.
Sợ làm anh thức giấc, động tác của Minh Yểu rất nhẹ nhàng. Đang định rút tay về, Nguyên Dã đột ngột mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Minh Yểu thấy trong mắt anh ẩn chứa sự hoang mang, muốn nói gì đó nhưng lại thấy anh đột nhiên kéo tay cô.
Cô ngã vào lòng anh, gương mặt đẹp trai phóng đại kề sát lại.
Minh Yểu chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, chưa kịp phản kháng đã nhận được một nụ hôn nồng nhiệt.
Đôi môi truyền đến cảm giác ấm áp cùng với hơi thở nhẹ nhàng của anh rơi trên mặt cô.
Cô không tự chủ được mở to mắt, sau đó nghe thấy tiếng thở dài dịu dàng cưng chiều của anh—
“Sao em lại vào giấc mơ của anh…”
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Dã: Nếu đây là mơ, anh có thể yêu cầu thêm màu sắc không?
Minh Yểu: Anh nằm mơ đi!
Nguyên Dã: Đây không phải là đang mơ sao?
Minh Yểu:…