Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia
Chương 40
Trường trung học số ba Hải Thành đã cho học sinh nghỉ ba ngày ôn tập trước kỳ thi đại học. Tiết Linh Tử căng thẳng không chịu nổi, kéo ủy viên học tập của lớp theo, suốt ngày chạy đến thư viện.
Minh Yểu ở nhà đọc sách, để thư giãn tinh thần còn vẽ một truyện tranh ngắn đăng lên Weibo.
@Cá Nhỏ-:
Thế giới này sẽ tốt đẹp chứ?
Tôi hy vọng là tốt đẹp.
Tháng này cô ít đăng Weibo, lần này nhân vật chính trong truyện tranh vẫn tiếp tục là chú chim nhỏ và thỏ lạnh lùng như lần trước.
Chú chim nhỏ thoát khỏi biển lửa, thỏ lạnh lùng cùng bạn bè giúp đỡ, đống đổ nát sau thảm họa nhanh chóng trở thành chỗ ở mới.
Bộ truyện tranh thiếu nữ “Chạy về phía anh qua muôn vàn trăng sao” vừa kết thúc chưa lâu, gần đây đang trong giai đoạn đặt trước, cô phối hợp đăng bài quảng cáo trên Weibo.
Các fan vừa kêu gọi vừa đặt hàng ầm ầm.
Minh Yểu đã nhận được truyện tranh do nhà xuất bản gửi đến vài ngày trước, nhưng cô giấu rất kỹ, lén ký tên và gửi đi mà không để ai biết.
Cô không muốn để lộ danh tính của mình trong đời thực, ngoài Tiết Linh Tử là không thể giấu được thì không có ai biết chuyện này.
May là Tiết Linh Tử cũng kín miệng, không tiết lộ cho Nguyên Dã và Lục Tinh Nguyên.
“Chị.” Minh Yểu đang lướt Weibo thì nghe Lục Tinh Nguyên đột ngột gọi: “Chị có chơi Weibo không? Em theo dõi chị.”
Người tính không bằng trời tính.
“Hả?” Minh Yểu giật mình, thoát ngay khỏi Weibo, cố gắng bình tĩnh nói: “Chị không chơi mấy thứ này, sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Em thấy chị Linh Tử vừa đăng bài chia sẻ rút thăm trúng thưởng còn tag em, con gái các chị đều thích xem truyện tranh thiếu nữ sao?” Lục Tinh Nguyên vừa chia sẻ lại bài gốc, tự tin nói: “Em là người may mắn, nếu chị muốn thì em sẽ chuyển cho, còn là bản quý hiếm có chữ ký to nữa.”
“……” Có thể nhưng không cần thiết.
Minh Yểu rất muốn nói với Lục Tinh Nguyên rằng: Em trai, trong phòng chị có mấy bộ, em muốn thì chị tặng cho.
“Vậy thì cảm ơn em.” Minh Yểu phức tạp nói.
“Chị cứ yên tâm.” Lục Tinh Nguyên tưởng cô thật sự muốn, “Em chắc chắn sẽ mang về cho chị một bộ.”
Lúc này Minh Yểu không biết nói thêm gì nữa. Cô gật đầu, đặt điện thoại sang một bên, tâm không đặt vào tờ tạp chí vừa nhận hôm nay.
Chủ nhật, Lục Tinh Nguyên hiếm khi không ra ngoài chơi.
Lục Diễn Chi đã xuất viện, về lại Cộng Giang Viên vào hai tuần trước, Lục Tinh Nguyên hiện giờ thứ Bảy mỗi tuần đều về ở một đêm. Cậu ấy muốn dẫn Minh Yểu đi cùng nhưng Minh Yểu chỉ đồng ý ghé thăm chứ không muốn ở lại qua đêm, nên sáng chủ nhật vừa tỉnh dậy là cậu ấy lại về đây.
Nguyên Dã ra ngoài tham dự buổi ra mắt sản phẩm của tập đoàn, trong nhà chỉ còn Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên.
Hai người là lính mới trong bếp, không muốn vất vả, được Nguyên Dã nhắc nhở phải ăn đúng giờ, không chút do dự chọn đặt đồ ăn ngoài.
[Nguyên Dã: Sao không gọi dì Trần qua?]
Lúc Nguyên Dã gửi tin nhắn, Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên vừa bàn xong bữa trưa sẽ ăn gì.
[Lục Tinh Nguyên: Bọn con muốn ăn gà rán]
[Nguyên Dã: Chắc chắn không phải là một mình cháu muốn ăn?]
[Lục Tinh Nguyên: Chắc chắn không phải]
Lục Tinh Nguyên quả quyết không chịu nhận.
Cậu ấy nhìn cuộc trò chuyện giữa mình và Nguyên Dã, buồn chán lướt qua lại, trong đầu lóe lên một ý nghĩ——
Có phải cậu út thích chị không?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Lục Tinh Nguyên muốn phủ nhận. Nhưng mọi việc không thể chịu nổi sự suy xét, dường như trong tháng qua họ đều nói về Minh Yểu, ít nhất bảy trong số mười lần đều do Nguyên Dã chủ động đề cập.
Lục Tinh Nguyên càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình rất hợp lý.
Cậu như thông suốt, lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Cậu chưa từng thấy cậu út quan tâm đến ai như thế, ngay cả bản thân cậu ấy cũng không được đối xử như vậy.
Ban đầu cậu còn tưởng cậu út không thích chị, sau này mọi chuyện diễn biến theo hướng cậu ấy mong muốn, cậu ấy không để ý những thay đổi nhỏ nhặt nữa.
Việc để chị dọn đến ở đây là điều không bình thường, chưa kể mỗi ngày còn chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho chị. Nghĩ lại hôm đó cậu ấy đã cầu xin cậu út thế nào, cậu út cũng không chịu nấu một bữa cho cậu ấy.
Đúng vậy.
Hiện tại nhìn lại, Lục Tinh Nguyên mới nhận ra mình chỉ là người tiện thể mà thôi. Rốt cuộc cậu ấy mắt mù như nào mới không nhận ra ý đồ của cậu út vậy?
Lục Tinh Nguyên nổi giận, thầm chỉ trích Nguyên Dã.
Thấy màn hình hiện lên dòng “đối phương đang nhập…”, cậu ấy vô thức nghiến răng.
Cậu ấy chỉ hận không thể chất vấn cậu út ngay tại chỗ.
Nhưng không thể.
Tốt nhất bây giờ chỉ nên thăm dò kẻ địch thôi.
“Chuyện gì vậy?” Minh Yểu nhìn thấy Lục Tinh Nguyên trông mất hồn mất vía, tò mò hỏi.
“Không có gì.” Lục Tinh Nguyên hoàn hồn, vội vàng lắc đầu.
Cậu ấy nhất thời không biết nói gì, nhưng cũng biết không thể nói trước mặt Minh Yểu. Vì thế Lục Tinh Nguyên suy nghĩ cẩn thận, bình thản trả lời Nguyên Dã.
[Nguyên Dã:[Chúc mừng phát tài đại cát đại lợi]]
[Nguyên Dã: Vậy thì đặt luôn món thạch thảo mộc của Tiên Thảo]
[Lục Tinh Nguyên: Vâng]
Lục Tinh Nguyên quả quyết nhận lì xì.
Một lúc sau, cậu ấy giả vờ như vô tình hỏi Nguyên Dã: [Cậu út nghĩ sao về Trình Tỉ?]
Lục Tinh Nguyên nhớ Nguyên Dã không ưa Trình Tỉ, giờ nghĩ lại họ là tình địch thì thấy rất hợp lý. Thành thật mà nói, cậu út của cậu ấy chắc chắn tốt hơn mấy con mèo mèo chó chó ngoài kia nhiều.
Nhược điểm duy nhất có lẽ là… hơi lớn tuổi một chút?
Nhưng giờ Lục Tinh Nguyên không muốn thừa nhận sự xuất sắc của Nguyên Dã, ai bảo cậu út không lôi kéo cậu ấy chứ?
Cậu ấy giận dỗi, thấy Nguyên Dã gửi một dãy dấu ba chấm, nhanh nhẹn nhắn lại nói Trình Tỉ hẹn chị đi chơi.
[Nguyên Dã:?]
[Nguyên Dã: Ai cho cậu ta can đảm đó vậy?]
[Lục Tinh Nguyên: Con thấy anh Trình rất tốt]
[Lục Tinh Nguyên: Ít nhất còn tốt hơn Lương Tư Nguyên]
Lục Tinh Nguyên che giấu lương tâm nói tốt cho Trình Tỉ, nhưng thực lòng thì không nghĩ vậy.
Tiếng chuông cửa reo lên, cậu ấy vừa thấy phản hồi lạnh lùng của Nguyên Dã: [Mắt cháu bị sao vậy?]
Chẳng lẽ thẹn quá thành giận à?
Ánh mắt không tốt của Lục Tinh Nguyên hoàn toàn đồng ý, cậu ấy vội vàng đi tranh mở cửa, “Để em ra lấy cho.”
Minh Yểu thấy hôm nay Lục Tinh Nguyên có hơi kỳ lạ, nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì không nói rõ được, thậm chí còn lo cậu ấy biết điều gì đó rồi không.
Còn Lục Tinh Nguyên mang chút phiền muộn, cũng cảm thấy tâm trạng không mấy tốt đẹp.
Vậy là mỗi người trong gia đình ba người đặc biệt này đều đắm chìm trong bầu không khí kỳ quái.
Trong thời gian ngắn, không ai phá vỡ được điều đó.
–
Khi Nguyên Dã xách hộp Tiramisu đậu nành mua từ cửa hàng nổi tiếng về nhà, tầng một không có ai. Biết Lục Tinh Nguyên đã đi chơi, anh đặt hộp Tiramisu đậu nành vào tủ lạnh rồi đi thang máy lên tầng ba.
Lúc trưa nghe Lục Tinh Nguyên nói Trình Tỉ hẹn Minh Yểu đi chơi, anh đã muốn về ngay, nhưng khi đó bận không thoát ra được, trong lòng vẫn ôm chút may mắn nghĩ Minh Yểu sẽ không đồng ý.
Tiện đường qua cửa hàng Minh Yểu thích, anh mua hộp Tiramisu đậu nành về.
Thang máy “ting” một tiếng, dừng lại ở tầng ba.
Nguyên Dã không thấy Minh Yểu trong phòng khách, bước chân dài đi đến cửa phòng ngủ của cô.
Cửa phòng không đóng, anh chưa đến gần đã nghe thấy tiếng thở dốc mập mờ bên trong.
???
Cô ở nhà?
Cùng với Trình Tỉ?
Nguyên Dã nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng rên rỉ như mèo con.
Anh chợt cứng đờ, không dám bước tới.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng này Nguyên Dã đã có thể xác định. Nếu anh bước vào thấy Trình Tỉ, có lẽ anh sẽ không kiềm chế được mà muốn giết người.
Cũng may cảnh tượng anh sợ nhất đã không xảy ra.
Nguyên Dã vừa đến cửa đã nghe thấy Minh Yểu bật cười rồi lên tiếng: “Tớ nghi ngờ cậu đang làm chuyện đồi trụy, tớ còn có cả chứng cứ.”
“Lần này nhận lồng tiếng cho bộ truyện có hơi biến thái, cưỡng đoạt rồi lại hàn gắn, nhưng tớ thích.” Bên kia mới trở lại giọng nữ bình thường.
Minh Yểu không nhịn được cười, khuôn mặt đỏ ửng khiến cô trông càng thêm rạng rỡ.
Cô đang nói chuyện với bạn trong thế giới ảo, đối phương nói những điều không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, phần lớn cô thường bị trêu chọc nhưng mối quan hệ của họ lại rất bền chặt.
“À phải rồi, khi nào cậu mới vẽ cho tôi một bộ truyện tranh có yếu tố người lớn đây?”
Ngay khi câu nói này vừa dứt, bên ngoài đã có động tĩnh.
Minh Yểu chợt cảm thấy sợ hãi. Cô quay đầu lại nhìn thấy Nguyên Dã, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh đến từ khi nào?
Minh Yểu cảm thấy khó mà giữ được vẻ bình tĩnh trước mặt Nguyên Dã.
Nguyên Dã gõ gõ tượng trưng lên cánh cửa. Anh thấy Minh Yểu ngồi trên bậu cửa sổ, ôm gối, mặc đồ ở nhà, tâm trạng cuối cùng cũng ổn định lại.
“Tôi mua Tiramisu đậu nành.” Nguyên Dã mỉm cười, không trêu chọc cô.
Giờ phút này Minh Yểu còn tâm trí đâu mà ăn Tiramisu đậu nành nữa, cô chắc mỏm Nguyên Dã đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ khi nãy rồi.
Là từ tiếng thở dốc hay chỉ nghe đến truyện tranh người lớn?
Minh Yểu cảm thấy là khả năng đầu tiên. Cô nhanh chóng ngắt cuộc gọi, cầm gối hỏi: “Tiểu Nguyên đã về chưa?”
“Chưa.” Nguyên Dã thích thú nhìn cô giả ngốc.
Anh vừa từ buổi ra mắt sản phẩm về, trên người mặc bộ vest cao cấp thanh lịch, tóc mái đều được vuốt ngược ra sau, để lộ gương mặt tinh tế.
Nguyên Dã hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen láy như chứa đựng ánh sao lấp lánh, “Mua riêng cho em.”
Chiêu nghiêng đầu này quá đáng lắm rồi nha.
“Ồ.” Minh Yểu không dám nhìn Nguyên Dã, cúi đầu đáp lại, “Vậy để tôi gửi anh tiền.”
“…” Anh thiếu chút tiền đó sao?
Nguyên Dã bị Minh Yểu làm cho nghẹn họng, tâm trạng tốt vừa rồi không biết đã chạy đi đâu. Anh nghĩ nếu cô muốn, hoàn toàn có khả năng làm anh tức chết.
Sau khi Nguyên Dã rời đi, Minh Yểu bực bội đấm vào gối vài cái. Không biết anh sẽ nghĩ gì về cô, trước mặt anh chắc cô chẳng còn hình tượng gì nữa.
Minh Yểu thất vọng nghĩ về hộp Tiramisu đậu nành, kéo cơ thể nặng nề xuống tầng.
Hộp Tiramisu đậu nành nằm im lìm trong tủ lạnh, chờ đợi sự yêu thích của chủ nhân.
Minh Yểu nhìn quanh, không thấy Nguyên Dã đâu mới thở phào ăn. Dù sao… lỗi không phải của hộp Tiramisu đậu nành mà.
Sau khi Nguyên Dã tắm xong xuống tầng thì thấy Minh Yểu ngồi trên ghế cao. Cô nghiêng người, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm dĩa ăn Tiramisu đậu nành.
Lúc này cô như chú mèo con ăn cá, vẻ mặt thỏa mãn, đôi chân trắng nõn đung đưa.
Nguyên Dã vừa định tiến lại gần thì thấy thông báo WeChat nhảy lên.
Thấy tên cô, anh nhướng mày mở ra.
[Minh Yểu:[Chúc mừng phát tài đại cát đại lợi]]
Không cần mở cũng biết bao nhiêu tiền.
Nguyên Dã ngước nhìn, thấy Minh Yểu hài lòng bấm điện thoại.
… Anh thật sự.
Bị cô ăn sạch sẽ.
Minh Yểu ở nhà đọc sách, để thư giãn tinh thần còn vẽ một truyện tranh ngắn đăng lên Weibo.
@Cá Nhỏ-:
Thế giới này sẽ tốt đẹp chứ?
Tôi hy vọng là tốt đẹp.
Tháng này cô ít đăng Weibo, lần này nhân vật chính trong truyện tranh vẫn tiếp tục là chú chim nhỏ và thỏ lạnh lùng như lần trước.
Chú chim nhỏ thoát khỏi biển lửa, thỏ lạnh lùng cùng bạn bè giúp đỡ, đống đổ nát sau thảm họa nhanh chóng trở thành chỗ ở mới.
Bộ truyện tranh thiếu nữ “Chạy về phía anh qua muôn vàn trăng sao” vừa kết thúc chưa lâu, gần đây đang trong giai đoạn đặt trước, cô phối hợp đăng bài quảng cáo trên Weibo.
Các fan vừa kêu gọi vừa đặt hàng ầm ầm.
Minh Yểu đã nhận được truyện tranh do nhà xuất bản gửi đến vài ngày trước, nhưng cô giấu rất kỹ, lén ký tên và gửi đi mà không để ai biết.
Cô không muốn để lộ danh tính của mình trong đời thực, ngoài Tiết Linh Tử là không thể giấu được thì không có ai biết chuyện này.
May là Tiết Linh Tử cũng kín miệng, không tiết lộ cho Nguyên Dã và Lục Tinh Nguyên.
“Chị.” Minh Yểu đang lướt Weibo thì nghe Lục Tinh Nguyên đột ngột gọi: “Chị có chơi Weibo không? Em theo dõi chị.”
Người tính không bằng trời tính.
“Hả?” Minh Yểu giật mình, thoát ngay khỏi Weibo, cố gắng bình tĩnh nói: “Chị không chơi mấy thứ này, sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Em thấy chị Linh Tử vừa đăng bài chia sẻ rút thăm trúng thưởng còn tag em, con gái các chị đều thích xem truyện tranh thiếu nữ sao?” Lục Tinh Nguyên vừa chia sẻ lại bài gốc, tự tin nói: “Em là người may mắn, nếu chị muốn thì em sẽ chuyển cho, còn là bản quý hiếm có chữ ký to nữa.”
“……” Có thể nhưng không cần thiết.
Minh Yểu rất muốn nói với Lục Tinh Nguyên rằng: Em trai, trong phòng chị có mấy bộ, em muốn thì chị tặng cho.
“Vậy thì cảm ơn em.” Minh Yểu phức tạp nói.
“Chị cứ yên tâm.” Lục Tinh Nguyên tưởng cô thật sự muốn, “Em chắc chắn sẽ mang về cho chị một bộ.”
Lúc này Minh Yểu không biết nói thêm gì nữa. Cô gật đầu, đặt điện thoại sang một bên, tâm không đặt vào tờ tạp chí vừa nhận hôm nay.
Chủ nhật, Lục Tinh Nguyên hiếm khi không ra ngoài chơi.
Lục Diễn Chi đã xuất viện, về lại Cộng Giang Viên vào hai tuần trước, Lục Tinh Nguyên hiện giờ thứ Bảy mỗi tuần đều về ở một đêm. Cậu ấy muốn dẫn Minh Yểu đi cùng nhưng Minh Yểu chỉ đồng ý ghé thăm chứ không muốn ở lại qua đêm, nên sáng chủ nhật vừa tỉnh dậy là cậu ấy lại về đây.
Nguyên Dã ra ngoài tham dự buổi ra mắt sản phẩm của tập đoàn, trong nhà chỉ còn Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên.
Hai người là lính mới trong bếp, không muốn vất vả, được Nguyên Dã nhắc nhở phải ăn đúng giờ, không chút do dự chọn đặt đồ ăn ngoài.
[Nguyên Dã: Sao không gọi dì Trần qua?]
Lúc Nguyên Dã gửi tin nhắn, Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên vừa bàn xong bữa trưa sẽ ăn gì.
[Lục Tinh Nguyên: Bọn con muốn ăn gà rán]
[Nguyên Dã: Chắc chắn không phải là một mình cháu muốn ăn?]
[Lục Tinh Nguyên: Chắc chắn không phải]
Lục Tinh Nguyên quả quyết không chịu nhận.
Cậu ấy nhìn cuộc trò chuyện giữa mình và Nguyên Dã, buồn chán lướt qua lại, trong đầu lóe lên một ý nghĩ——
Có phải cậu út thích chị không?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Lục Tinh Nguyên muốn phủ nhận. Nhưng mọi việc không thể chịu nổi sự suy xét, dường như trong tháng qua họ đều nói về Minh Yểu, ít nhất bảy trong số mười lần đều do Nguyên Dã chủ động đề cập.
Lục Tinh Nguyên càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình rất hợp lý.
Cậu như thông suốt, lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Cậu chưa từng thấy cậu út quan tâm đến ai như thế, ngay cả bản thân cậu ấy cũng không được đối xử như vậy.
Ban đầu cậu còn tưởng cậu út không thích chị, sau này mọi chuyện diễn biến theo hướng cậu ấy mong muốn, cậu ấy không để ý những thay đổi nhỏ nhặt nữa.
Việc để chị dọn đến ở đây là điều không bình thường, chưa kể mỗi ngày còn chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho chị. Nghĩ lại hôm đó cậu ấy đã cầu xin cậu út thế nào, cậu út cũng không chịu nấu một bữa cho cậu ấy.
Đúng vậy.
Hiện tại nhìn lại, Lục Tinh Nguyên mới nhận ra mình chỉ là người tiện thể mà thôi. Rốt cuộc cậu ấy mắt mù như nào mới không nhận ra ý đồ của cậu út vậy?
Lục Tinh Nguyên nổi giận, thầm chỉ trích Nguyên Dã.
Thấy màn hình hiện lên dòng “đối phương đang nhập…”, cậu ấy vô thức nghiến răng.
Cậu ấy chỉ hận không thể chất vấn cậu út ngay tại chỗ.
Nhưng không thể.
Tốt nhất bây giờ chỉ nên thăm dò kẻ địch thôi.
“Chuyện gì vậy?” Minh Yểu nhìn thấy Lục Tinh Nguyên trông mất hồn mất vía, tò mò hỏi.
“Không có gì.” Lục Tinh Nguyên hoàn hồn, vội vàng lắc đầu.
Cậu ấy nhất thời không biết nói gì, nhưng cũng biết không thể nói trước mặt Minh Yểu. Vì thế Lục Tinh Nguyên suy nghĩ cẩn thận, bình thản trả lời Nguyên Dã.
[Nguyên Dã:[Chúc mừng phát tài đại cát đại lợi]]
[Nguyên Dã: Vậy thì đặt luôn món thạch thảo mộc của Tiên Thảo]
[Lục Tinh Nguyên: Vâng]
Lục Tinh Nguyên quả quyết nhận lì xì.
Một lúc sau, cậu ấy giả vờ như vô tình hỏi Nguyên Dã: [Cậu út nghĩ sao về Trình Tỉ?]
Lục Tinh Nguyên nhớ Nguyên Dã không ưa Trình Tỉ, giờ nghĩ lại họ là tình địch thì thấy rất hợp lý. Thành thật mà nói, cậu út của cậu ấy chắc chắn tốt hơn mấy con mèo mèo chó chó ngoài kia nhiều.
Nhược điểm duy nhất có lẽ là… hơi lớn tuổi một chút?
Nhưng giờ Lục Tinh Nguyên không muốn thừa nhận sự xuất sắc của Nguyên Dã, ai bảo cậu út không lôi kéo cậu ấy chứ?
Cậu ấy giận dỗi, thấy Nguyên Dã gửi một dãy dấu ba chấm, nhanh nhẹn nhắn lại nói Trình Tỉ hẹn chị đi chơi.
[Nguyên Dã:?]
[Nguyên Dã: Ai cho cậu ta can đảm đó vậy?]
[Lục Tinh Nguyên: Con thấy anh Trình rất tốt]
[Lục Tinh Nguyên: Ít nhất còn tốt hơn Lương Tư Nguyên]
Lục Tinh Nguyên che giấu lương tâm nói tốt cho Trình Tỉ, nhưng thực lòng thì không nghĩ vậy.
Tiếng chuông cửa reo lên, cậu ấy vừa thấy phản hồi lạnh lùng của Nguyên Dã: [Mắt cháu bị sao vậy?]
Chẳng lẽ thẹn quá thành giận à?
Ánh mắt không tốt của Lục Tinh Nguyên hoàn toàn đồng ý, cậu ấy vội vàng đi tranh mở cửa, “Để em ra lấy cho.”
Minh Yểu thấy hôm nay Lục Tinh Nguyên có hơi kỳ lạ, nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì không nói rõ được, thậm chí còn lo cậu ấy biết điều gì đó rồi không.
Còn Lục Tinh Nguyên mang chút phiền muộn, cũng cảm thấy tâm trạng không mấy tốt đẹp.
Vậy là mỗi người trong gia đình ba người đặc biệt này đều đắm chìm trong bầu không khí kỳ quái.
Trong thời gian ngắn, không ai phá vỡ được điều đó.
–
Khi Nguyên Dã xách hộp Tiramisu đậu nành mua từ cửa hàng nổi tiếng về nhà, tầng một không có ai. Biết Lục Tinh Nguyên đã đi chơi, anh đặt hộp Tiramisu đậu nành vào tủ lạnh rồi đi thang máy lên tầng ba.
Lúc trưa nghe Lục Tinh Nguyên nói Trình Tỉ hẹn Minh Yểu đi chơi, anh đã muốn về ngay, nhưng khi đó bận không thoát ra được, trong lòng vẫn ôm chút may mắn nghĩ Minh Yểu sẽ không đồng ý.
Tiện đường qua cửa hàng Minh Yểu thích, anh mua hộp Tiramisu đậu nành về.
Thang máy “ting” một tiếng, dừng lại ở tầng ba.
Nguyên Dã không thấy Minh Yểu trong phòng khách, bước chân dài đi đến cửa phòng ngủ của cô.
Cửa phòng không đóng, anh chưa đến gần đã nghe thấy tiếng thở dốc mập mờ bên trong.
???
Cô ở nhà?
Cùng với Trình Tỉ?
Nguyên Dã nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng rên rỉ như mèo con.
Anh chợt cứng đờ, không dám bước tới.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng này Nguyên Dã đã có thể xác định. Nếu anh bước vào thấy Trình Tỉ, có lẽ anh sẽ không kiềm chế được mà muốn giết người.
Cũng may cảnh tượng anh sợ nhất đã không xảy ra.
Nguyên Dã vừa đến cửa đã nghe thấy Minh Yểu bật cười rồi lên tiếng: “Tớ nghi ngờ cậu đang làm chuyện đồi trụy, tớ còn có cả chứng cứ.”
“Lần này nhận lồng tiếng cho bộ truyện có hơi biến thái, cưỡng đoạt rồi lại hàn gắn, nhưng tớ thích.” Bên kia mới trở lại giọng nữ bình thường.
Minh Yểu không nhịn được cười, khuôn mặt đỏ ửng khiến cô trông càng thêm rạng rỡ.
Cô đang nói chuyện với bạn trong thế giới ảo, đối phương nói những điều không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, phần lớn cô thường bị trêu chọc nhưng mối quan hệ của họ lại rất bền chặt.
“À phải rồi, khi nào cậu mới vẽ cho tôi một bộ truyện tranh có yếu tố người lớn đây?”
Ngay khi câu nói này vừa dứt, bên ngoài đã có động tĩnh.
Minh Yểu chợt cảm thấy sợ hãi. Cô quay đầu lại nhìn thấy Nguyên Dã, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh đến từ khi nào?
Minh Yểu cảm thấy khó mà giữ được vẻ bình tĩnh trước mặt Nguyên Dã.
Nguyên Dã gõ gõ tượng trưng lên cánh cửa. Anh thấy Minh Yểu ngồi trên bậu cửa sổ, ôm gối, mặc đồ ở nhà, tâm trạng cuối cùng cũng ổn định lại.
“Tôi mua Tiramisu đậu nành.” Nguyên Dã mỉm cười, không trêu chọc cô.
Giờ phút này Minh Yểu còn tâm trí đâu mà ăn Tiramisu đậu nành nữa, cô chắc mỏm Nguyên Dã đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ khi nãy rồi.
Là từ tiếng thở dốc hay chỉ nghe đến truyện tranh người lớn?
Minh Yểu cảm thấy là khả năng đầu tiên. Cô nhanh chóng ngắt cuộc gọi, cầm gối hỏi: “Tiểu Nguyên đã về chưa?”
“Chưa.” Nguyên Dã thích thú nhìn cô giả ngốc.
Anh vừa từ buổi ra mắt sản phẩm về, trên người mặc bộ vest cao cấp thanh lịch, tóc mái đều được vuốt ngược ra sau, để lộ gương mặt tinh tế.
Nguyên Dã hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen láy như chứa đựng ánh sao lấp lánh, “Mua riêng cho em.”
Chiêu nghiêng đầu này quá đáng lắm rồi nha.
“Ồ.” Minh Yểu không dám nhìn Nguyên Dã, cúi đầu đáp lại, “Vậy để tôi gửi anh tiền.”
“…” Anh thiếu chút tiền đó sao?
Nguyên Dã bị Minh Yểu làm cho nghẹn họng, tâm trạng tốt vừa rồi không biết đã chạy đi đâu. Anh nghĩ nếu cô muốn, hoàn toàn có khả năng làm anh tức chết.
Sau khi Nguyên Dã rời đi, Minh Yểu bực bội đấm vào gối vài cái. Không biết anh sẽ nghĩ gì về cô, trước mặt anh chắc cô chẳng còn hình tượng gì nữa.
Minh Yểu thất vọng nghĩ về hộp Tiramisu đậu nành, kéo cơ thể nặng nề xuống tầng.
Hộp Tiramisu đậu nành nằm im lìm trong tủ lạnh, chờ đợi sự yêu thích của chủ nhân.
Minh Yểu nhìn quanh, không thấy Nguyên Dã đâu mới thở phào ăn. Dù sao… lỗi không phải của hộp Tiramisu đậu nành mà.
Sau khi Nguyên Dã tắm xong xuống tầng thì thấy Minh Yểu ngồi trên ghế cao. Cô nghiêng người, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm dĩa ăn Tiramisu đậu nành.
Lúc này cô như chú mèo con ăn cá, vẻ mặt thỏa mãn, đôi chân trắng nõn đung đưa.
Nguyên Dã vừa định tiến lại gần thì thấy thông báo WeChat nhảy lên.
Thấy tên cô, anh nhướng mày mở ra.
[Minh Yểu:[Chúc mừng phát tài đại cát đại lợi]]
Không cần mở cũng biết bao nhiêu tiền.
Nguyên Dã ngước nhìn, thấy Minh Yểu hài lòng bấm điện thoại.
… Anh thật sự.
Bị cô ăn sạch sẽ.