Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia
Chương 19
Căn nhà này của Nguyên Dã thực sự rất trống trải. Tầng một là không gian mở hoàn toàn, cuối cùng là một mảng lớn cửa sổ kính, nhưng khi nhìn qua chỉ thấy bộ ghế sofa trong phòng khách.
Minh Yểu không cần phải tham quan. Cô nhìn thấy Nguyên Dã mặc một chiếc áo hoodie, cơ thể cao gầy hoàn toàn bị áo che khuất.
Nhìn qua lại có vẻ đáng tiếc?
Minh Yểu bị suy nghĩ của mình làm kinh ngạc, nhanh chóng quay đi. Sắc đỏ trên khuôn mặt cô vẫn chưa tan, cả vành tai cũng nhuốm chút ửng hồng.
Nguyên Dã quay lại nhìn Minh Yểu, tâm trạng rất tốt, nhếch môi lên: “Em ngồi trước đi.”
“Cảm ơn.” Minh Yểu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa đơn.
Cô không dám nhìn Nguyên Dã, chỉ cúi đầu ngẩn ngơ nhìn xuống đất, cho đến khi có một mùi thơm thanh khiết của sữa tắm bay đến, Minh Yểu mới tỉnh lại.
Là mùi hương từ người Nguyên Dã, mùi muối biển và chanh.
“Em ăn no rồi à?” Nguyên Dã ngồi xuống tấm thảm bên cạnh cô.
Anh co chân phải, chân trái duỗi tự nhiên, đôi chân dài hiện rõ.
“Ừm.” Minh Yểu gật đầu thành thật.
Bữa sáng của Nguyên Dã để tùy tiện bên cạnh, toàn là đồ ngọt anh yêu thích. Nhân bánh chảy tràn trong miệng mang lại cảm giác thỏa mãn, bánh vàng rực chiên giòn thơm ngon. Sữa đậu nành nguyên chất không đường, trung hòa độ ngọt của bánh.
Nguyên Dã ăn bữa sáng thanh nhã từ tốn, dù hiện tại anh phải ngồi dưới đất nhưng vẫn có thể cho người ta cảm giác như đang ở nhà hàng 5 sao.
“Em đã xem tin tức chưa?” Nguyên Dã đột nhiên hỏi.
Vụ cháy ở ngõ Lộc Vĩ là sự kiện nóng gần đây, gây sự chú ý không nhỏ trong thành phố. Ngôi nhà cũ kỹ không chịu nổi sự phá hoại như vậy, chỉ cần nhìn ảnh là biết tình trạng bị thiêu hủy không mấy lạc quan.
Nguyên Dã biết Minh Yểu có tình cảm sâu đậm với ngôi nhà đó. Tối qua ở hiện trường cô gần như suy sụp, về nhà họ Lục thì tình trạng có vẻ tốt hơn.
Có lẽ vì Lục Tinh Nguyên, sự phản kháng của cô không còn mạnh mẽ như trước.
Hoặc có thể, cô chỉ chưa kịp thể hiện ra…
Nguyên Dã hút một ngụm sữa đậu nành, ánh mắt đen cúi xuống càng thêm phức tạp.
“Ừm.” Minh Yểu chậm rãi gật đầu, “Nếu anh bận… tôi có thể tự mình đi.”
Giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ của cô khiến người nghe mềm lòng.
Nguyên Dã không trả lời, ngược lại tự nhiên nói: “Lục Diễn Chi có nói gì với em không?”
“Hả?” Minh Yểu không ngờ anh sẽ hỏi về Lục Diễn Chi.
Nghĩ đến những lời Lục Diễn Chi vừa nói, cô không khỏi cau mày: “Quan hệ của hai người không tốt sao?”
“Không chỉ là không tốt.” Nguyên Dã đặt cốc xuống, cười nhạt, có lẽ bây giờ Lục Diễn Chi có cả ý nghĩ muốn giết anh.
Nhưng anh không quan tâm. Suy nghĩ của người ngoài không thể ảnh hưởng đến anh.
“Thảo nào…” Minh Yểu nhăn mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trong nhà im lặng như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Nguyên Dã chính xác bắt được sự không hài lòng của Minh Yểu.
“Thảo nào gì?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, một nửa khuôn mặt bị ánh sáng chiếu vào.
Đôi mắt phượng dài hơi nhướng lên, hốc mắt sâu, đôi đồng tử đen sáng rực phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ.
Nguyên Dã đang chờ cô mở miệng. Ánh sáng thay đổi, sự tồn tại của anh dường như hội tụ tất cả những điều tốt đẹp.
Thảo nào ngay từ đầu anh đã không thích cô. Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.
Minh Yểu mở miệng, nhưng không dám trả lời thẳng.
“Thảo nào… ông ấy không cho tôi đến đưa bữa sáng cho anh.”
Không cho cô đến? Nguyên Dã nheo mắt, có chút hối hận vì trước khi đi không nói lời cứng rắn với Lục Diễn Chi.
“Vậy tại sao em không nghe lời ông ấy?”
“Tôi có câu hỏi muốn hỏi anh.” Minh Yểu lúng ta lúng túng nói.
“Câu hỏi gì?” Nguyên Dã tò mò quay người lại.
“Tối qua… tôi không làm gì kỳ quặc chứ?” Minh Yểu lấy hết can đảm nhìn Nguyên Dã.
Ánh nắng vàng chiếu vào từ cửa sổ kính, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Lúc này cô thậm chí có thể nhìn thấy bụi bay trong không khí, giống hệt như khung cảnh truyện tranh thiếu nữ cô vẽ.
Minh Yểu đặt tay lên ghế sofa, không tự nhiên co lại.
“Việc kỳ quặc là gì?” Nguyên Dã cười nhẹ.
Anh chống tay lên sofa, nghiêng người về phía cô, đôi mắt lấp lánh như đang cười.
“Ví dụ như…” Nguyên Dã kéo dài giọng, trêu chọc: “Em cưỡng hôn tôi?”
“Tôi không có.” Minh Yểu tránh ánh mắt Nguyên Dã, không muốn nhìn anh nữa.
Nguyên Dã xoa đầu Minh Yểu, đứng dậy bước lên lầu.
“Đợi tôi thay đồ.”
Khi não Minh Yểu hoạt động trở lại, chỉ kịp thấy bóng lưng anh thoáng qua. Cô chỉnh lại tóc, cảm thấy gương mặt nóng bừng lên một cách kỳ lạ.
–
Mười phút sau.
Nguyên Dã ngồi vào ghế lái, lái xe cùng Minh Yểu đến ngõ Lộc Vĩ. Chưa kịp ra khỏi khu, Lục Tinh Nguyên đã hớt hải chạy ra.
Cậu ấy đứng bên lề đường, vẫy tay điên cuồng.
“Cũng khá sớm.” Nguyên Dã dừng xe lại.
Phải biết rằng cứ cuối tuần là Lục Tinh Nguyên không có buổi sáng, thằng bé quan tâm Minh Yểu quá mức rồi.
“Sao cậu dậy mà không gọi con dậy? Suýt nữa là con ngủ quên rồi.” Lục Tinh Nguyên leo lên ghế sau, đau lòng vì bị lơ đẹp.
Nguyên Dã liếc nhìn cậu ấy qua gương chiếu hậu: “Sao cháu không hỏi chị cháu?”
Minh Yểu ngồi ở ghế phụ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không nghe thấy lời anh nói.
“Chị con thương con.” Lục Tinh Nguyên ngáp, nói một lời mật ngọt.
“Tôi cũng thương cháu.”
“Đừng có hòng lừa được con.” Lục Tinh Nguyên quay mặt lại, hừ hừ: “Chắc chắn cậu lại quên con rồi.”
Nguyên Dã nhướn mày. Anh thật sự quên mất cậu ấy.
May mà Lục Tinh Nguyên không để bụng chuyện này, ngủ gật suốt đường đến ngõ Lộc Vĩ.
Vụ cháy mới xảy ra chưa đầy mười tiếng đồng hồ. Dân cư bên đường đều bàn tán về chuyện này, thỉnh thoảng còn thấy các phương tiện truyền thông và cơ quan liên quan ra vào.
“Đôi kia mới chuyển đến thì yêu nhau thắm thiết, giờ lại thành một chết một bị thương, thật là nghiệp chướng.”
“Giới trẻ bây giờ không chịu được khổ, có gì mà phải nghĩ quẩn để liên lụy người khác. Nghe nói mấy người hôm qua vào viện đều có tình trạng không tốt.”
“Hít khí độc lâu như vậy thì làm sao mà tốt được…”
Minh Yểu không ngạc nhiên khi thấy Trương Tâm Lan trong đám đông. Cô không định để ý đến những người này, nhưng họ lại không muốn tha cho cô.
“Đó không phải là Minh Yểu sao? Gần đây thấy con bé thường ở cùng những người giàu có.”
“Hôm qua không ở nhà nhỉ, cũng coi như là may mắn.”
“May mắn gì chứ, cả ngày không ở nhà chỉ biết đi chơi bời với người khác.” Trương Tâm Lan chế giễu.
Minh Yểu quay lại, bắt gặp vẻ mặt khinh thường của bà ta. Cô định mở miệng thì nghe thấy Lục Tinh Nguyên thấp giọng chửi một tiếng: “Chết tiệt.”
“Đừng chửi.” Nguyên Dã hơi nheo mắt, không biết đang suy tính gì.
Lục Tinh Nguyên trừng mắt nhìn cậu út mình, ánh mắt rõ ràng nói “Bình thường cậu chửi ít hơn con sao”.
“Giận những người như thế không đáng.” Nguyên Dã nhún vai, sự lạnh lùng trong mắt không thể giấu, “Muốn đối phó với bà ta thì có nhiều cách.”
Anh không phải lần đầu nghe những lời đồn thổi này. Trong trí nhớ anh, đó vẫn là mẹ của tiểu trúc mã bên cạnh Minh Yểu.
Hừ.
Quả nhiên, Diêu Hạo Lạc nhanh chóng lao ra khỏi nhà.
“Mẹ.” Cậu ta kéo tay Trương Tâm Lan, “Sao mẹ cứ gây sự với Minh Yểu…”
Cậu ta dậy sớm chỉ để chờ Minh Yểu đến, khó khăn lắm mới gặp được, lại nghe thấy tiếng mẹ mình.
“Đi thôi.” Minh Yểu thu lại ánh mắt, bước đi trước.
Nguyên Dã và Lục Tinh Nguyên theo sát bên cô, như tả hữu hộ pháp bảo vệ trái phải chủ nhân mình.
Ngay sau đó Diêu Hạo Lạc cũng nhập bọn.
Cậu ta chen vào bên Minh Yểu, xấu hổ vò đầu: “Xin lỗi Yểu Yểu, mẹ tớ chỉ là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ.”
Yểu Yểu?
Nguyên Dã nghe vậy, đánh giá Diêu Hạo Lạc từ đầu đến chân, dường như muốn nhìn xem cậu ta làm sao có gan nói ra những lời này.
“Đó là mẹ anh à?” Lục Tinh Nguyên rõ ràng có cùng suy nghĩ với Nguyên Dã.
Cậu ấy lợi dụng tuổi nhỏ, không ngại kéo Diêu Hạo Lạc: “Vậy sao anh dám theo đuổi chị tôi?”
Lục Tinh Nguyên trưởng thành sớm, không cần hỏi cũng biết Diêu Hạo Lạc bám Minh Yểu vì điều gì.
Những lão già này đều chẳng ai tốt cả.
“Bởi vì mẹ cậu ấy chỉ là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ.” Nguyên lão già 1 Dã nhấn mạnh.
“Lừa ai chứ.” Lục Tinh Nguyên không hài lòng hừ một tiếng, kéo Diêu Hạo Lạc ra: “Mấy bà cô này thật sự cần cải thiện trình độ, bà ấy chắc hẳn nói xấu chị tôi không ít, anh phải khuyên bà ấy…”
Minh Yểu đã quen với những lời chế giễu thấp kém của Trương Tâm Lan, chỉ cần không nói về Minh Nguyệt thì cô sẽ không bận tâm nhiều, vô thức đi lên phía trước.
Nguyên Dã cũng không để ý đến hai đứa trẻ, bước dài đi đến bên cô.
Minh Yểu vẫn luôn cúi đầu, anh không nhìn rõ cảm xúc trên khuôn mặt cô, vô thức cau mày.
“Ngõ Lộc Vĩ sắp bị thu mua, sau này em không cần thấy họ nữa.” Nguyên Dã chủ động nói.
Khu vực ngõ Lộc Vĩ có vị trí địa lý tốt. Tập đoàn Nguyên Tự có tài chính hùng hậu, gần đây đang chuẩn bị dự án thu mua và cải tạo.
Nhân vụ cháy này, có lẽ sẽ đẩy nhanh tiến độ.
“Thu mua?” Minh Yểu nghe mà ngơ ngác, “Sẽ cải tạo thành gì?”
Chuyện di dời này đã đồn đại từ lâu, nhưng cô sống ở đây lâu như vậy vẫn chỉ dừng ở tin đồn. Nhưng nghe Nguyên Dã nói vậy, cô lại không nghi ngờ tính xác thực của nó.
“Trung tâm thương mại.” Nguyên Dã nói bằng giọng lạnh lùng.
Minh Yểu bừng tỉnh gật đầu, vậy nên điều anh muốn nói là dù không có vụ cháy này, cô cũng không giữ được căn nhà.
“Thu mua sẽ chuyển đổi quyền sở hữu, vị trí ở Lục Châu Quốc Tế và Hương Tuyết Hải. Nhà em có diện tích nhỏ, có thể đổi một căn hộ nhỏ hai phòng và nhận tiền bồi thường.”
“Thêm nữa, nhà ở Cộng Giang Viên thì em có thể ở tạm, đừng có gánh nặng, cứ xem như là bồi thường hợp lý.”
Nguyên Dã như bật công tắc nào đó. Anh hiếm khi nghiêm túc, phong thái đĩnh đạc, thâm trầm, ngay cả đôi mày cau lại cũng rất đẹp.
Minh Yểu lén nhìn Nguyên Dã một cái rồi quay đi. Nếu như không nhớ nhầm, hôm qua anh cũng đề cập đến chuyện cô có thể ở nhà anh…
“Vậy là anh không muốn tôi ở nhà họ Lục à?”
“Em không muốn gặp Lục Diễn Chi phải không?” Trán Nguyên Dã giật giật.
Anh cảm thấy lòng tốt của mình như bị vứt cho chó ăn. Còn nói anh ghét cô, rõ ràng là cô thù anh mà.
Nguyên Dã thở dài trong lòng, lông mày càng cau chặt hơn: “Tôi sợ Lục Diễn Chi làm em không vui.”
“Tôi hiểu rồi.” Minh Yểu không dám nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười đẹp: “Cảm ơn anh.”
“…” Cô hiểu cái gì chứ?
Nghĩ chỉ cần nhìn anh ngọt ngào là xong mọi chuyện sao?
Thế thì cô thắng rồi
Nguyên Dã quay mặt đi, mái tóc đen che không hết đôi tai anh đang đỏ bừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Dã: Yeah! Ngày play ở chung sắp đến!
Em Yểu: Anh nằm mơ đi
Minh Yểu không cần phải tham quan. Cô nhìn thấy Nguyên Dã mặc một chiếc áo hoodie, cơ thể cao gầy hoàn toàn bị áo che khuất.
Nhìn qua lại có vẻ đáng tiếc?
Minh Yểu bị suy nghĩ của mình làm kinh ngạc, nhanh chóng quay đi. Sắc đỏ trên khuôn mặt cô vẫn chưa tan, cả vành tai cũng nhuốm chút ửng hồng.
Nguyên Dã quay lại nhìn Minh Yểu, tâm trạng rất tốt, nhếch môi lên: “Em ngồi trước đi.”
“Cảm ơn.” Minh Yểu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa đơn.
Cô không dám nhìn Nguyên Dã, chỉ cúi đầu ngẩn ngơ nhìn xuống đất, cho đến khi có một mùi thơm thanh khiết của sữa tắm bay đến, Minh Yểu mới tỉnh lại.
Là mùi hương từ người Nguyên Dã, mùi muối biển và chanh.
“Em ăn no rồi à?” Nguyên Dã ngồi xuống tấm thảm bên cạnh cô.
Anh co chân phải, chân trái duỗi tự nhiên, đôi chân dài hiện rõ.
“Ừm.” Minh Yểu gật đầu thành thật.
Bữa sáng của Nguyên Dã để tùy tiện bên cạnh, toàn là đồ ngọt anh yêu thích. Nhân bánh chảy tràn trong miệng mang lại cảm giác thỏa mãn, bánh vàng rực chiên giòn thơm ngon. Sữa đậu nành nguyên chất không đường, trung hòa độ ngọt của bánh.
Nguyên Dã ăn bữa sáng thanh nhã từ tốn, dù hiện tại anh phải ngồi dưới đất nhưng vẫn có thể cho người ta cảm giác như đang ở nhà hàng 5 sao.
“Em đã xem tin tức chưa?” Nguyên Dã đột nhiên hỏi.
Vụ cháy ở ngõ Lộc Vĩ là sự kiện nóng gần đây, gây sự chú ý không nhỏ trong thành phố. Ngôi nhà cũ kỹ không chịu nổi sự phá hoại như vậy, chỉ cần nhìn ảnh là biết tình trạng bị thiêu hủy không mấy lạc quan.
Nguyên Dã biết Minh Yểu có tình cảm sâu đậm với ngôi nhà đó. Tối qua ở hiện trường cô gần như suy sụp, về nhà họ Lục thì tình trạng có vẻ tốt hơn.
Có lẽ vì Lục Tinh Nguyên, sự phản kháng của cô không còn mạnh mẽ như trước.
Hoặc có thể, cô chỉ chưa kịp thể hiện ra…
Nguyên Dã hút một ngụm sữa đậu nành, ánh mắt đen cúi xuống càng thêm phức tạp.
“Ừm.” Minh Yểu chậm rãi gật đầu, “Nếu anh bận… tôi có thể tự mình đi.”
Giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ của cô khiến người nghe mềm lòng.
Nguyên Dã không trả lời, ngược lại tự nhiên nói: “Lục Diễn Chi có nói gì với em không?”
“Hả?” Minh Yểu không ngờ anh sẽ hỏi về Lục Diễn Chi.
Nghĩ đến những lời Lục Diễn Chi vừa nói, cô không khỏi cau mày: “Quan hệ của hai người không tốt sao?”
“Không chỉ là không tốt.” Nguyên Dã đặt cốc xuống, cười nhạt, có lẽ bây giờ Lục Diễn Chi có cả ý nghĩ muốn giết anh.
Nhưng anh không quan tâm. Suy nghĩ của người ngoài không thể ảnh hưởng đến anh.
“Thảo nào…” Minh Yểu nhăn mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trong nhà im lặng như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Nguyên Dã chính xác bắt được sự không hài lòng của Minh Yểu.
“Thảo nào gì?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, một nửa khuôn mặt bị ánh sáng chiếu vào.
Đôi mắt phượng dài hơi nhướng lên, hốc mắt sâu, đôi đồng tử đen sáng rực phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ.
Nguyên Dã đang chờ cô mở miệng. Ánh sáng thay đổi, sự tồn tại của anh dường như hội tụ tất cả những điều tốt đẹp.
Thảo nào ngay từ đầu anh đã không thích cô. Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.
Minh Yểu mở miệng, nhưng không dám trả lời thẳng.
“Thảo nào… ông ấy không cho tôi đến đưa bữa sáng cho anh.”
Không cho cô đến? Nguyên Dã nheo mắt, có chút hối hận vì trước khi đi không nói lời cứng rắn với Lục Diễn Chi.
“Vậy tại sao em không nghe lời ông ấy?”
“Tôi có câu hỏi muốn hỏi anh.” Minh Yểu lúng ta lúng túng nói.
“Câu hỏi gì?” Nguyên Dã tò mò quay người lại.
“Tối qua… tôi không làm gì kỳ quặc chứ?” Minh Yểu lấy hết can đảm nhìn Nguyên Dã.
Ánh nắng vàng chiếu vào từ cửa sổ kính, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Lúc này cô thậm chí có thể nhìn thấy bụi bay trong không khí, giống hệt như khung cảnh truyện tranh thiếu nữ cô vẽ.
Minh Yểu đặt tay lên ghế sofa, không tự nhiên co lại.
“Việc kỳ quặc là gì?” Nguyên Dã cười nhẹ.
Anh chống tay lên sofa, nghiêng người về phía cô, đôi mắt lấp lánh như đang cười.
“Ví dụ như…” Nguyên Dã kéo dài giọng, trêu chọc: “Em cưỡng hôn tôi?”
“Tôi không có.” Minh Yểu tránh ánh mắt Nguyên Dã, không muốn nhìn anh nữa.
Nguyên Dã xoa đầu Minh Yểu, đứng dậy bước lên lầu.
“Đợi tôi thay đồ.”
Khi não Minh Yểu hoạt động trở lại, chỉ kịp thấy bóng lưng anh thoáng qua. Cô chỉnh lại tóc, cảm thấy gương mặt nóng bừng lên một cách kỳ lạ.
–
Mười phút sau.
Nguyên Dã ngồi vào ghế lái, lái xe cùng Minh Yểu đến ngõ Lộc Vĩ. Chưa kịp ra khỏi khu, Lục Tinh Nguyên đã hớt hải chạy ra.
Cậu ấy đứng bên lề đường, vẫy tay điên cuồng.
“Cũng khá sớm.” Nguyên Dã dừng xe lại.
Phải biết rằng cứ cuối tuần là Lục Tinh Nguyên không có buổi sáng, thằng bé quan tâm Minh Yểu quá mức rồi.
“Sao cậu dậy mà không gọi con dậy? Suýt nữa là con ngủ quên rồi.” Lục Tinh Nguyên leo lên ghế sau, đau lòng vì bị lơ đẹp.
Nguyên Dã liếc nhìn cậu ấy qua gương chiếu hậu: “Sao cháu không hỏi chị cháu?”
Minh Yểu ngồi ở ghế phụ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không nghe thấy lời anh nói.
“Chị con thương con.” Lục Tinh Nguyên ngáp, nói một lời mật ngọt.
“Tôi cũng thương cháu.”
“Đừng có hòng lừa được con.” Lục Tinh Nguyên quay mặt lại, hừ hừ: “Chắc chắn cậu lại quên con rồi.”
Nguyên Dã nhướn mày. Anh thật sự quên mất cậu ấy.
May mà Lục Tinh Nguyên không để bụng chuyện này, ngủ gật suốt đường đến ngõ Lộc Vĩ.
Vụ cháy mới xảy ra chưa đầy mười tiếng đồng hồ. Dân cư bên đường đều bàn tán về chuyện này, thỉnh thoảng còn thấy các phương tiện truyền thông và cơ quan liên quan ra vào.
“Đôi kia mới chuyển đến thì yêu nhau thắm thiết, giờ lại thành một chết một bị thương, thật là nghiệp chướng.”
“Giới trẻ bây giờ không chịu được khổ, có gì mà phải nghĩ quẩn để liên lụy người khác. Nghe nói mấy người hôm qua vào viện đều có tình trạng không tốt.”
“Hít khí độc lâu như vậy thì làm sao mà tốt được…”
Minh Yểu không ngạc nhiên khi thấy Trương Tâm Lan trong đám đông. Cô không định để ý đến những người này, nhưng họ lại không muốn tha cho cô.
“Đó không phải là Minh Yểu sao? Gần đây thấy con bé thường ở cùng những người giàu có.”
“Hôm qua không ở nhà nhỉ, cũng coi như là may mắn.”
“May mắn gì chứ, cả ngày không ở nhà chỉ biết đi chơi bời với người khác.” Trương Tâm Lan chế giễu.
Minh Yểu quay lại, bắt gặp vẻ mặt khinh thường của bà ta. Cô định mở miệng thì nghe thấy Lục Tinh Nguyên thấp giọng chửi một tiếng: “Chết tiệt.”
“Đừng chửi.” Nguyên Dã hơi nheo mắt, không biết đang suy tính gì.
Lục Tinh Nguyên trừng mắt nhìn cậu út mình, ánh mắt rõ ràng nói “Bình thường cậu chửi ít hơn con sao”.
“Giận những người như thế không đáng.” Nguyên Dã nhún vai, sự lạnh lùng trong mắt không thể giấu, “Muốn đối phó với bà ta thì có nhiều cách.”
Anh không phải lần đầu nghe những lời đồn thổi này. Trong trí nhớ anh, đó vẫn là mẹ của tiểu trúc mã bên cạnh Minh Yểu.
Hừ.
Quả nhiên, Diêu Hạo Lạc nhanh chóng lao ra khỏi nhà.
“Mẹ.” Cậu ta kéo tay Trương Tâm Lan, “Sao mẹ cứ gây sự với Minh Yểu…”
Cậu ta dậy sớm chỉ để chờ Minh Yểu đến, khó khăn lắm mới gặp được, lại nghe thấy tiếng mẹ mình.
“Đi thôi.” Minh Yểu thu lại ánh mắt, bước đi trước.
Nguyên Dã và Lục Tinh Nguyên theo sát bên cô, như tả hữu hộ pháp bảo vệ trái phải chủ nhân mình.
Ngay sau đó Diêu Hạo Lạc cũng nhập bọn.
Cậu ta chen vào bên Minh Yểu, xấu hổ vò đầu: “Xin lỗi Yểu Yểu, mẹ tớ chỉ là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ.”
Yểu Yểu?
Nguyên Dã nghe vậy, đánh giá Diêu Hạo Lạc từ đầu đến chân, dường như muốn nhìn xem cậu ta làm sao có gan nói ra những lời này.
“Đó là mẹ anh à?” Lục Tinh Nguyên rõ ràng có cùng suy nghĩ với Nguyên Dã.
Cậu ấy lợi dụng tuổi nhỏ, không ngại kéo Diêu Hạo Lạc: “Vậy sao anh dám theo đuổi chị tôi?”
Lục Tinh Nguyên trưởng thành sớm, không cần hỏi cũng biết Diêu Hạo Lạc bám Minh Yểu vì điều gì.
Những lão già này đều chẳng ai tốt cả.
“Bởi vì mẹ cậu ấy chỉ là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ.” Nguyên lão già 1 Dã nhấn mạnh.
“Lừa ai chứ.” Lục Tinh Nguyên không hài lòng hừ một tiếng, kéo Diêu Hạo Lạc ra: “Mấy bà cô này thật sự cần cải thiện trình độ, bà ấy chắc hẳn nói xấu chị tôi không ít, anh phải khuyên bà ấy…”
Minh Yểu đã quen với những lời chế giễu thấp kém của Trương Tâm Lan, chỉ cần không nói về Minh Nguyệt thì cô sẽ không bận tâm nhiều, vô thức đi lên phía trước.
Nguyên Dã cũng không để ý đến hai đứa trẻ, bước dài đi đến bên cô.
Minh Yểu vẫn luôn cúi đầu, anh không nhìn rõ cảm xúc trên khuôn mặt cô, vô thức cau mày.
“Ngõ Lộc Vĩ sắp bị thu mua, sau này em không cần thấy họ nữa.” Nguyên Dã chủ động nói.
Khu vực ngõ Lộc Vĩ có vị trí địa lý tốt. Tập đoàn Nguyên Tự có tài chính hùng hậu, gần đây đang chuẩn bị dự án thu mua và cải tạo.
Nhân vụ cháy này, có lẽ sẽ đẩy nhanh tiến độ.
“Thu mua?” Minh Yểu nghe mà ngơ ngác, “Sẽ cải tạo thành gì?”
Chuyện di dời này đã đồn đại từ lâu, nhưng cô sống ở đây lâu như vậy vẫn chỉ dừng ở tin đồn. Nhưng nghe Nguyên Dã nói vậy, cô lại không nghi ngờ tính xác thực của nó.
“Trung tâm thương mại.” Nguyên Dã nói bằng giọng lạnh lùng.
Minh Yểu bừng tỉnh gật đầu, vậy nên điều anh muốn nói là dù không có vụ cháy này, cô cũng không giữ được căn nhà.
“Thu mua sẽ chuyển đổi quyền sở hữu, vị trí ở Lục Châu Quốc Tế và Hương Tuyết Hải. Nhà em có diện tích nhỏ, có thể đổi một căn hộ nhỏ hai phòng và nhận tiền bồi thường.”
“Thêm nữa, nhà ở Cộng Giang Viên thì em có thể ở tạm, đừng có gánh nặng, cứ xem như là bồi thường hợp lý.”
Nguyên Dã như bật công tắc nào đó. Anh hiếm khi nghiêm túc, phong thái đĩnh đạc, thâm trầm, ngay cả đôi mày cau lại cũng rất đẹp.
Minh Yểu lén nhìn Nguyên Dã một cái rồi quay đi. Nếu như không nhớ nhầm, hôm qua anh cũng đề cập đến chuyện cô có thể ở nhà anh…
“Vậy là anh không muốn tôi ở nhà họ Lục à?”
“Em không muốn gặp Lục Diễn Chi phải không?” Trán Nguyên Dã giật giật.
Anh cảm thấy lòng tốt của mình như bị vứt cho chó ăn. Còn nói anh ghét cô, rõ ràng là cô thù anh mà.
Nguyên Dã thở dài trong lòng, lông mày càng cau chặt hơn: “Tôi sợ Lục Diễn Chi làm em không vui.”
“Tôi hiểu rồi.” Minh Yểu không dám nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười đẹp: “Cảm ơn anh.”
“…” Cô hiểu cái gì chứ?
Nghĩ chỉ cần nhìn anh ngọt ngào là xong mọi chuyện sao?
Thế thì cô thắng rồi
Nguyên Dã quay mặt đi, mái tóc đen che không hết đôi tai anh đang đỏ bừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Dã: Yeah! Ngày play ở chung sắp đến!
Em Yểu: Anh nằm mơ đi