Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục
Chương 9: Người đẹp
Vì Tư Tiểu Đồng mà Giản Thực bận đến mức choáng váng, liên tục hai cuối tuần không có thời gian nghỉ ngơi.
Tư Tiểu Đồng còn nói: “Cô căng thẳng gì chứ, chẳng qua chỉ là một tài khoản weibo nhỏ mà thôi, cũng không phải thứ gì đáng xấu hổ.”
“Đúng vậy, không có gì phải xấu hổ hết, chỉ có đêm nào cũng tưởng tượng sắc tình về nam thần mới phải xấu hổ, chứ chửi sếp trên acc clone thì có gì đâu.”
Chụp ảnh xong, Giản Thực mệt mỏi tựa vào ghế sofa, trông còn uể oải hơn cả Tư Tiểu Đồng.
Thật ra Tư Tiểu Đồng cũng khá xinh nhưng không ăn ảnh, lúc chụp ảnh lại có nhiều ý tưởng quái đản.
Phong cách cô ấy muốn hoàn toàn không phù hợp với bản thân. Giản Thực phải nói đi nói lại một lúc mới khiến cô ấy im lặng.
Bỏ qua công việc không nói, Giản Thực cảm thấy Tư Tiểu Đồng cũng không tệ, chỉ là có hơi khó chịu. Ít nhất hôm nay hẹn chụp ảnh, cô ấy phối hợp hơn nhiều so với lần trước ở studio.
Gia đình cô ấy giàu có, là một phú nhị đại nho nhỏ, người sếp nâng đỡ cô ấy chính là cha ruột, vào giới giải trí chỉ để theo đuổi nam thần của mình – Hứa Hàn Tinh.
Sau khi Giản Thực theo dõi lại mới phát hiện Tư Tiểu Đồng cũng khá tuyệt. Trên tài khoản chính thì đóng vai nữ thần, sau lưng lại dùng tài khoản phụ ngày ngày mê mẩn Hứa Hàn Tinh.
Lúc đó tìm danh sách người theo dõi hồi lâu mới tìm thấy cô ấy, trang chủ toàn là “Ảnh đế Hứa đẹp trai quá”, “Ảnh đế Hứa làm em đi mà”, Giản Thực không dám tin vào mắt mình.
“Chẳng lẽ cô chưa từng khen sếp đẹp trai, chưa từng rung động với sếp hả?”
“Cô đừng nói bậy nhé.” Giản Thực đậy nắp ống kính, chụp xong loạt ảnh này, cô cầu xin tổ tông này đừng làm phiền cô nữa, cũng đừng tiết lộ tài khoản phụ của cô cho ai biết: “Tôi kết hôn rồi.”
Cô lướt web vẫn cần mặt mũi, không muốn đồng nghiệp biết. Hơn nữa bài đăng trên weibo rõ ràng đang phàn nàn về tên George khốn nạn, trông cũng ra dáng người mà sao toàn làm mấy chuyện chó má.
Cơ bản là chẳng có lời nào tốt đẹp cả.
Tư Tiểu Đồng rất ngạc nhiên: “Cô kết hôn rồi?”
“Ừ, mới mấy tháng trước thôi.”
Nói đến đây Giản Thực mới nhớ ra, thôi rồi, cô quên mất mình còn có một ông chồng.
Và lần tới bệnh viện này hoàn toàn là một sự cố.
Tư Tiểu Đồng để cảm ơn Giản Thực dành thời gian nghỉ ngơi của mình để chụp ảnh cho cô ấy, nên hẹn cô đi ăn vào tối thứ hai. Chuyện khác không nói nhưng thiên kim tiểu thư này cũng rất biết cách làm người, mỗi tội lúc nổi khùng cũng ngang ngược chẳng kém ai.
Giản Thực nói không cần, tiền cô ấy trả đã đủ hai tháng lương của cô rồi, công việc là công việc, không nhất thiết phải ăn cơm.
Nhưng Tư Tiểu Đồng đặc biệt lái xe đến trước cửa công ty, nếu Giản Thực còn từ chối nữa sẽ thành khách sáo quá mức, lúc đi chị Dạng còn trêu: “Xem kìa, tổ tông này có phải khó hầu hạ lắm không?”
“Hết cách rồi, ai bảo cô ấy trả nhiều tiền nhiều quá làm gì, mệnh lệnh khó cưỡng.” Cô giả vờ khó xử lắc đầu.
Nói đùa vài câu, thang máy dừng lại.
Giản Thực lên xe bảo mẫu của cô ấy, cùng với trợ lý của Tư Tiểu Đồng, ba người cùng đi đến nhà hàng.
Lúc lên xe cô còn nhắn tin cho Trần Đạc, nói tối nay mình đi ăn với bạn, chuyện dọn nhà để sau. Chắc Trần Đạc đang bận nên không trả lời ngay.
Sự cố đến quá bất ngờ. Gần như vừa mới ngồi vào bàn chưa lâu, một bóng đen lao tới kèm theo đó là một phần súp nóng từ bàn bên cạnh.
Vài người xung quanh hét lên, Tư Tiểu Đồng sợ tới nỗi tái mặt, quần áo bị người đàn ông kéo xộc xệch, hét lên cực kỳ thê thảm.
Không ngờ đi ăn một bữa cũng bị fan cuồng theo dõi.
Đang là mùa đông còn phải dùng nước lạnh xối vào chân, may là không bị rách da, Tư Tiểu Đồng khóc đến đỏ mắt, cuối cùng được đưa đến bệnh viện.
Lúc đăng ký cô ấy còn vừa khóc vừa nói: “May mà hôm qua tìm cô chụp ảnh, nếu không tôi bị hủy dung thì đó sẽ là những tấm ảnh đẹp nhất tôi từng chụp.”
Giản Thực: “…”
“Cô chỉ bị thương ở chân thôi, chưa đến mức hủy dung chết thảm đâu.” Cô đi lấy thuốc giúp cô ấy.
Trợ lý của Tư Tiểu Đồng còn đang nói chuyện với cảnh sát. Khám xong bọn họ còn phải đến đồn cảnh sát một chuyến.
“Chân của phụ nữ là gương mặt thứ ba đấy, bị thương ở chân khác gì hủy dung đâu.” Trên mặt Tư Tiểu Đồng còn vương lại nước mắt.
Danh tiếng của cô ấy không lớn nhưng fan cuồng nhiệt cũng chẳng ít, người đó chắc chắn đã từng làm mấy chuyện này, lần này phát điên còn muốn đổ súp nóng lên người. May mà Giản Thực giúp chặn lại nên chỉ hất được vào chân.
Giản Thực nói: “Đừng khóc nữa.”
“Tôi không khóc.” Tư Tiểu Đồng cố nhịn nước mắt nước mũi: “Tôi chỉ cảm thấy vô cớ gặp phải tai nạn thế này đáng sợ thật, cô nói xem sao lại có người điên vậy nhỉ? Trước đây xem tin tức còn có người hắt axit, đúng là bệnh hoạn. Cho dù tôi có cuồng Hứa Hàn Tinh đến mấy cũng chẳng tới độ thế này.”
Tư tưởng người khổng lồ nhưng hành động lại như người lùn.
Fan cuồng này đương nhiên đáng sợ hơn fangirl mê trai rồi.
Chỉ là không cẩn thận liên lụy đến Giản Thực, cô ấy cảm thấy bản thân rất có lỗi.
Giản Thực thấy không sao, chỉ là cô không chịu nổi tiếng khóc bên tai, cảm thấy hơi phiền.
Nhưng nhịn một chút, cô thở dài, nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Đừng lo lắng, vết thương không nghiêm trọng, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi. Cẩn thận đừng để lại sẹo là được.”
Giản Thực ngồi cùng cô ấy trên ghế dài trong sảnh bệnh viện, bôi thuốc ngay tại chỗ. Đang tháo bông tăm thì nghe thấy thang máy bên kia mở ra, còn có vài người đi ra ngoài.
Từng nhóm từng nhóm nhỏ giọng nói chuyện, chắc là sắp tan làm nên tâm trạng họ khá tốt. Hai người trẻ tuổi đi cuối cùng là gây chú ý nhất.
Giọng của Hướng Kha Lâm khá lớn, dù đã hạ thấp giọng nhưng tiếng nói thì thầm vẫn lọt vào tai Giản Thực.
“Cho tôi xem một chút đi mà, chỉ một chút thôi, sao anh keo kiệt vậy?” Anh ta đang nài nỉ người bên cạnh.
Nhưng người kia chỉ lạnh lùng đáp: “Không cho.”
Người đàn ông từ từ đi qua đám người, vai lưng thẳng tắp, thân hình rắn rỏi, mặc áo blouse trắng, tay đút trong túi, trên ngực cài vài cây bút.
Cổ áo sơmi đen chỉnh tề, cúc vẫn cài đến chiếc đầu tiên, khi nói chuyện yết hầu chuyển động lên xuống, có một loại cấm dục không rõ ràng, khá gợi cảm.
Giản Thực nhìn qua.
Vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên là Trần Đạc.
Hai mắt chợt chạm nhau trong đám người, bước chân của người đàn ông bỗng chậm lại.
Quan hệ của hai người vẫn dừng lại ở tối hôm đó, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông bao quanh cô, dây dưa đến chết đi sống lại, bàn tay ướt mồ hôi nâng cao eo cô, dương v*t cứng rắn vùi sâu vào trong tiểu huyệt, không chút tiếc thương mà cắm mạnh.
…
Mặt của Giản Thực dần đỏ lên.
Nhưng Hướng Kha Lâm đứng bên cạnh Trần Đạc không nhận ra. Có lẽ quan hệ của hai người rất tốt, là kiểu anh em thân thiết, anh ta còn khoác vai Trần Đạc, nhỏ giọng nói: “Cho tôi xem chị dâu trông thế nào thì sao? Tôi cũng đâu cướp vợ của anh, hơn nữa đợi đến lúc anh tổ chức tiệc cưới tôi còn không mừng tiền à?”
“Sao thế? Sao anh không nói gì?”
Bởi vì Trần Đạc khựng lại, Hướng Kha Lâm cũng nhìn theo, ánh mắt rơi vào Giản Thực, không hiểu sao Hướng Kha Lâm lại bị cô làm cho kinh ngạc, còn huýt sáo:
“Người đẹp~”
Tư Tiểu Đồng còn nói: “Cô căng thẳng gì chứ, chẳng qua chỉ là một tài khoản weibo nhỏ mà thôi, cũng không phải thứ gì đáng xấu hổ.”
“Đúng vậy, không có gì phải xấu hổ hết, chỉ có đêm nào cũng tưởng tượng sắc tình về nam thần mới phải xấu hổ, chứ chửi sếp trên acc clone thì có gì đâu.”
Chụp ảnh xong, Giản Thực mệt mỏi tựa vào ghế sofa, trông còn uể oải hơn cả Tư Tiểu Đồng.
Thật ra Tư Tiểu Đồng cũng khá xinh nhưng không ăn ảnh, lúc chụp ảnh lại có nhiều ý tưởng quái đản.
Phong cách cô ấy muốn hoàn toàn không phù hợp với bản thân. Giản Thực phải nói đi nói lại một lúc mới khiến cô ấy im lặng.
Bỏ qua công việc không nói, Giản Thực cảm thấy Tư Tiểu Đồng cũng không tệ, chỉ là có hơi khó chịu. Ít nhất hôm nay hẹn chụp ảnh, cô ấy phối hợp hơn nhiều so với lần trước ở studio.
Gia đình cô ấy giàu có, là một phú nhị đại nho nhỏ, người sếp nâng đỡ cô ấy chính là cha ruột, vào giới giải trí chỉ để theo đuổi nam thần của mình – Hứa Hàn Tinh.
Sau khi Giản Thực theo dõi lại mới phát hiện Tư Tiểu Đồng cũng khá tuyệt. Trên tài khoản chính thì đóng vai nữ thần, sau lưng lại dùng tài khoản phụ ngày ngày mê mẩn Hứa Hàn Tinh.
Lúc đó tìm danh sách người theo dõi hồi lâu mới tìm thấy cô ấy, trang chủ toàn là “Ảnh đế Hứa đẹp trai quá”, “Ảnh đế Hứa làm em đi mà”, Giản Thực không dám tin vào mắt mình.
“Chẳng lẽ cô chưa từng khen sếp đẹp trai, chưa từng rung động với sếp hả?”
“Cô đừng nói bậy nhé.” Giản Thực đậy nắp ống kính, chụp xong loạt ảnh này, cô cầu xin tổ tông này đừng làm phiền cô nữa, cũng đừng tiết lộ tài khoản phụ của cô cho ai biết: “Tôi kết hôn rồi.”
Cô lướt web vẫn cần mặt mũi, không muốn đồng nghiệp biết. Hơn nữa bài đăng trên weibo rõ ràng đang phàn nàn về tên George khốn nạn, trông cũng ra dáng người mà sao toàn làm mấy chuyện chó má.
Cơ bản là chẳng có lời nào tốt đẹp cả.
Tư Tiểu Đồng rất ngạc nhiên: “Cô kết hôn rồi?”
“Ừ, mới mấy tháng trước thôi.”
Nói đến đây Giản Thực mới nhớ ra, thôi rồi, cô quên mất mình còn có một ông chồng.
Và lần tới bệnh viện này hoàn toàn là một sự cố.
Tư Tiểu Đồng để cảm ơn Giản Thực dành thời gian nghỉ ngơi của mình để chụp ảnh cho cô ấy, nên hẹn cô đi ăn vào tối thứ hai. Chuyện khác không nói nhưng thiên kim tiểu thư này cũng rất biết cách làm người, mỗi tội lúc nổi khùng cũng ngang ngược chẳng kém ai.
Giản Thực nói không cần, tiền cô ấy trả đã đủ hai tháng lương của cô rồi, công việc là công việc, không nhất thiết phải ăn cơm.
Nhưng Tư Tiểu Đồng đặc biệt lái xe đến trước cửa công ty, nếu Giản Thực còn từ chối nữa sẽ thành khách sáo quá mức, lúc đi chị Dạng còn trêu: “Xem kìa, tổ tông này có phải khó hầu hạ lắm không?”
“Hết cách rồi, ai bảo cô ấy trả nhiều tiền nhiều quá làm gì, mệnh lệnh khó cưỡng.” Cô giả vờ khó xử lắc đầu.
Nói đùa vài câu, thang máy dừng lại.
Giản Thực lên xe bảo mẫu của cô ấy, cùng với trợ lý của Tư Tiểu Đồng, ba người cùng đi đến nhà hàng.
Lúc lên xe cô còn nhắn tin cho Trần Đạc, nói tối nay mình đi ăn với bạn, chuyện dọn nhà để sau. Chắc Trần Đạc đang bận nên không trả lời ngay.
Sự cố đến quá bất ngờ. Gần như vừa mới ngồi vào bàn chưa lâu, một bóng đen lao tới kèm theo đó là một phần súp nóng từ bàn bên cạnh.
Vài người xung quanh hét lên, Tư Tiểu Đồng sợ tới nỗi tái mặt, quần áo bị người đàn ông kéo xộc xệch, hét lên cực kỳ thê thảm.
Không ngờ đi ăn một bữa cũng bị fan cuồng theo dõi.
Đang là mùa đông còn phải dùng nước lạnh xối vào chân, may là không bị rách da, Tư Tiểu Đồng khóc đến đỏ mắt, cuối cùng được đưa đến bệnh viện.
Lúc đăng ký cô ấy còn vừa khóc vừa nói: “May mà hôm qua tìm cô chụp ảnh, nếu không tôi bị hủy dung thì đó sẽ là những tấm ảnh đẹp nhất tôi từng chụp.”
Giản Thực: “…”
“Cô chỉ bị thương ở chân thôi, chưa đến mức hủy dung chết thảm đâu.” Cô đi lấy thuốc giúp cô ấy.
Trợ lý của Tư Tiểu Đồng còn đang nói chuyện với cảnh sát. Khám xong bọn họ còn phải đến đồn cảnh sát một chuyến.
“Chân của phụ nữ là gương mặt thứ ba đấy, bị thương ở chân khác gì hủy dung đâu.” Trên mặt Tư Tiểu Đồng còn vương lại nước mắt.
Danh tiếng của cô ấy không lớn nhưng fan cuồng nhiệt cũng chẳng ít, người đó chắc chắn đã từng làm mấy chuyện này, lần này phát điên còn muốn đổ súp nóng lên người. May mà Giản Thực giúp chặn lại nên chỉ hất được vào chân.
Giản Thực nói: “Đừng khóc nữa.”
“Tôi không khóc.” Tư Tiểu Đồng cố nhịn nước mắt nước mũi: “Tôi chỉ cảm thấy vô cớ gặp phải tai nạn thế này đáng sợ thật, cô nói xem sao lại có người điên vậy nhỉ? Trước đây xem tin tức còn có người hắt axit, đúng là bệnh hoạn. Cho dù tôi có cuồng Hứa Hàn Tinh đến mấy cũng chẳng tới độ thế này.”
Tư tưởng người khổng lồ nhưng hành động lại như người lùn.
Fan cuồng này đương nhiên đáng sợ hơn fangirl mê trai rồi.
Chỉ là không cẩn thận liên lụy đến Giản Thực, cô ấy cảm thấy bản thân rất có lỗi.
Giản Thực thấy không sao, chỉ là cô không chịu nổi tiếng khóc bên tai, cảm thấy hơi phiền.
Nhưng nhịn một chút, cô thở dài, nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Đừng lo lắng, vết thương không nghiêm trọng, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi. Cẩn thận đừng để lại sẹo là được.”
Giản Thực ngồi cùng cô ấy trên ghế dài trong sảnh bệnh viện, bôi thuốc ngay tại chỗ. Đang tháo bông tăm thì nghe thấy thang máy bên kia mở ra, còn có vài người đi ra ngoài.
Từng nhóm từng nhóm nhỏ giọng nói chuyện, chắc là sắp tan làm nên tâm trạng họ khá tốt. Hai người trẻ tuổi đi cuối cùng là gây chú ý nhất.
Giọng của Hướng Kha Lâm khá lớn, dù đã hạ thấp giọng nhưng tiếng nói thì thầm vẫn lọt vào tai Giản Thực.
“Cho tôi xem một chút đi mà, chỉ một chút thôi, sao anh keo kiệt vậy?” Anh ta đang nài nỉ người bên cạnh.
Nhưng người kia chỉ lạnh lùng đáp: “Không cho.”
Người đàn ông từ từ đi qua đám người, vai lưng thẳng tắp, thân hình rắn rỏi, mặc áo blouse trắng, tay đút trong túi, trên ngực cài vài cây bút.
Cổ áo sơmi đen chỉnh tề, cúc vẫn cài đến chiếc đầu tiên, khi nói chuyện yết hầu chuyển động lên xuống, có một loại cấm dục không rõ ràng, khá gợi cảm.
Giản Thực nhìn qua.
Vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên là Trần Đạc.
Hai mắt chợt chạm nhau trong đám người, bước chân của người đàn ông bỗng chậm lại.
Quan hệ của hai người vẫn dừng lại ở tối hôm đó, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông bao quanh cô, dây dưa đến chết đi sống lại, bàn tay ướt mồ hôi nâng cao eo cô, dương v*t cứng rắn vùi sâu vào trong tiểu huyệt, không chút tiếc thương mà cắm mạnh.
…
Mặt của Giản Thực dần đỏ lên.
Nhưng Hướng Kha Lâm đứng bên cạnh Trần Đạc không nhận ra. Có lẽ quan hệ của hai người rất tốt, là kiểu anh em thân thiết, anh ta còn khoác vai Trần Đạc, nhỏ giọng nói: “Cho tôi xem chị dâu trông thế nào thì sao? Tôi cũng đâu cướp vợ của anh, hơn nữa đợi đến lúc anh tổ chức tiệc cưới tôi còn không mừng tiền à?”
“Sao thế? Sao anh không nói gì?”
Bởi vì Trần Đạc khựng lại, Hướng Kha Lâm cũng nhìn theo, ánh mắt rơi vào Giản Thực, không hiểu sao Hướng Kha Lâm lại bị cô làm cho kinh ngạc, còn huýt sáo:
“Người đẹp~”