Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục
Chương 5: Tay có lạnh không?
Giản Thực cũng không phải là người thích làm ra vẻ, có quần áo để mặc thì đương nhiên là cô cần.
Chỉ là không ngờ thấy Trần Đạc gầy vậy mà áo của anh mặc trên người cô lại rộng rất nhiều.
Cổ tay áo phải xắn lên mấy vòng, vạt áo che qua đùi, tránh cho việc cô phải xấu hổ vì bên trong không mặc cái gì.
Kết quả vừa ra khỏi phòng tắm, Giản Thực liền nhìn thấy Trần Đạc đang cởi quần áo trong phòng.
Trên người anh cũng mặc áo sơmi, cúc áo đã cởi hai viên, để lộ ra hầu kết sắc bén cùng xương quai xanh gợi cảm.
Vạt áo đã rút ra khỏi lưng quần, vốn dĩ người đàn ông nhìn kiêu ngạo lạnh lùng giờ phút này lại nhiễm thêm chút phong lưu.
Giản Thực nhìn đi nơi khác, nhẹ giọng nói: “Em tắm xong rồi.”
Cởi hai viên cúc áo xong, Trần Đạc rút tay lại, rũ mắt nhìn cô đi ngang qua mình: “Ừm.”
Thật ra anh không định cởi hẳn áo ra.
Có lẽ do trong phòng quá ngột ngạt.
Trần Đạc hay mặc sơmi, đa số đều có màu nhạt, vài chiếc có họa tiết kẻ sọc, khiến khí chất của anh càng thêm sạch sẽ.
Bình thường đều cài cúc áo cẩn thận, lúc này lại cảm thấy cổ khó chịu.
Giản Thực không rảnh quan tâm đến anh, sợ làm phiền cậu mợ nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, cầm máy sấy đến phòng khách sấy tóc, nhưng Trần Đạc lại liếc mắt nhìn cô mấy lần.
Đến khi cô về lại phòng, anh còn chưa ra khỏi phòng tắm.
Giản Thực để lại đèn bàn cho anh, sau đó lên giường ngủ trước, lâu rồi không về nên có hơi lạ giường.
Áo sơmi của Trần Đạc cũng vậy.
Cô chưa từng mặc quần áo của người khác.
Chất vải của chiếc áo này rất tốt, ít nhất còn tốt hơn áo ngủ mấy năm trước của cô, nhưng hơi thở nam tính còn vương lại quá mãnh liệt, có lẽ do tác dụng tâm lý, khiến cô cảm thấy hương vị này rất ngang ngược, khi không lại xâm chiếm tất cả cảm quan của cô.
Đến khi đầu v* cọ xát với vải dệt, lỗ tai cô cũng đỏ lên.
Đang dần chìm vào giấc ngủ, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Trần Đạc đứng trước mép giường trong chốc lát, lúc sau mới xốc chăn lên, Giản Thực cảm nhận được hơi thở sạch sẽ ướt nóng, cách mấy centimet nhưng cô cũng chẳng dám quay đầu lại nhìn.
Sau khi đèn tắt một lúc lâu, một cánh tay từ phía sau duỗi đến: “Tay có lạnh không?”
Hơi thở của người đàn ông trưởng thành chợt tới gần, phả vào sau tai cô, trái tim cô run lên.
“Trần Đạc.”
“Hửm?”
Anh nhẹ giọng đáp, cô lại im lặng, đột nhiên chẳng biết phải nói gì.
Tay chân cô lạnh lẽo bẩm sinh, bây giờ Trần Đạc lại gần, lòng bàn tay khô ráo ấm áp bao lấy tay cô.
Đúng là ấm hơn rất nhiều.
Nhưng nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của anh bên tai, giống như lại có chút chờ mong khác.
“Nếu anh chỉ hỏi tay em có lạnh không…” Giản Thực nói: “Thì đừng ôm em.”
Trong đêm đông an tĩnh chỉ còn tiếng hít thở quẩn quanh.
Trần Đạc nghe thấy nhịp tim của mình rộn ràng, vào lúc Giản Thực nói đã nhìn thấy quần áo trong tủ, Trần Đạc đã xoay người cô lại rồi chặn môi cô.
Mười ngón tay quấn vào nhau.
Nụ hôn của anh có chút dùng sức.
Tiếng thở dốc dày đặc tràn ra từ cổ họng, Giản Thực không nhịn được, muốn dùng chân đá văng anh ra, nhưng cuối cùng lại bị anh dùng đầu gối kẹp chặt.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, hơi thở cũng trở nên thô nặng: “Đừng nhúc nhích.”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Đạc, người này miệng kín như bưng, Giản Thực không biết có phải anh đang giả vờ hay không.
Hai người đã nói chuyện phiếm trên wechat một tuần, đã biết tên họ, diện mạo cùng công việc của đối phương.
Ngày hôm đó cũng vừa khéo, Giản Thực bị trẹo chân phải đi khám bác sĩ, là anh ngồi xổm xuống cởi giày cho cô.
Giản Thực gọi một tiếng “Bác sĩ Trần”, anh chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừm.”
Khi đó mắt cá chân bị anh nắm lấy, lòng bàn tay có vết chai mỏng của anh khiến cô hơi nhột, Giản Thực khẽ rụt chân lại, anh đã nói: “Đừng nhúc nhích.”
Chỉ có vậy thôi mà cô đã nhớ rất lâu, sau khi đăng ký xong lại mỗi người một nơi, Giản Thực chưa từng không nhớ đến anh.
Nhưng hôm nay bị tấn công một cách nóng bỏng thế này, cô có chút không chịu được.
Cô thở dốc, bên dưới đã ướt: “Trần Đạc…”
Cô duỗi tay đẩy nhẹ đầu anh, nhưng chút sức lực này chẳng có tác dụng gì, Trần Đạc cắn vào cổ cô, tay lại cởi cúc áo.
Giọng nói mơ hồ không rõ: “Hửm?”
Đây là áo của anh, dù đã mặc ở trên người cô nhưng anh vẫn cởi được một cách dễ dàng.
Bên trong cô không mặc áo lót.
Nhận ra điều này khiến tim anh đập càng nhanh hơn.
Trần Đạc ngậm lấy đầu vai non mịn của cô mà mút mạnh, tiện đà lùi dần xuống, tay Giản Thực đã chạm đến mái tóc hơi đâm tay của anh.
Tiếng rên khe khẽ khi động tình của cô khiến anh càng thêm không thể khống chế, cắn nhẹ vào đầu v* đã đứng thẳng kia khiến da đầu cô tê dại: “A….”
Thật ra anh càng muốn làm quá đáng hơn một chút.
Nhưng lại không muốn dọa cô sợ, vì thế triền miên hôn cổ cô, sau đó lại lần lên liếm mút cánh môi non nớt kia.
“Giản Thực.”
“Hửm?”
Áo đã cởi ra, tay anh sờ xuống, khi mút vào rồi lại thở ra luồng hơi nóng bỏng: “Có thể làm được không?”
… Không cho ôm, vậy có thể làm được không?
Dục vọng ngo ngoe rục rịch khiến giọng nói của cô có chút thay đổi, nhưng cô vẫn cố giữ tỉnh táo để nhắc nhở: “Còn… đang ở nhà cậu mợ mà.”
“Anh biết.” Anh không định làm ra động tĩnh gì lớn, nhưng giờ phút này đè cô dưới thân, Trần Đạc không khỏi nhớ lại những giấc mộng hoang đường của mình.
Anh không phải thích cô từ ánh mắt đầu tiên.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, anh đều hy vọng cô sẽ thuộc về mình.
Chỉ thuộc về một mình anh.
Yêu cầu này có chút quá mức, nhưng anh không thể khống chế bản thân, chỉ có thể ra vẻ chạy trốn đến thành phố Du, nhưng vẫn chẳng thể kìm chế được nhớ nhung.
“Anh sẽ nhẹ chút, em đừng lên tiếng.”
Chỉ là không ngờ thấy Trần Đạc gầy vậy mà áo của anh mặc trên người cô lại rộng rất nhiều.
Cổ tay áo phải xắn lên mấy vòng, vạt áo che qua đùi, tránh cho việc cô phải xấu hổ vì bên trong không mặc cái gì.
Kết quả vừa ra khỏi phòng tắm, Giản Thực liền nhìn thấy Trần Đạc đang cởi quần áo trong phòng.
Trên người anh cũng mặc áo sơmi, cúc áo đã cởi hai viên, để lộ ra hầu kết sắc bén cùng xương quai xanh gợi cảm.
Vạt áo đã rút ra khỏi lưng quần, vốn dĩ người đàn ông nhìn kiêu ngạo lạnh lùng giờ phút này lại nhiễm thêm chút phong lưu.
Giản Thực nhìn đi nơi khác, nhẹ giọng nói: “Em tắm xong rồi.”
Cởi hai viên cúc áo xong, Trần Đạc rút tay lại, rũ mắt nhìn cô đi ngang qua mình: “Ừm.”
Thật ra anh không định cởi hẳn áo ra.
Có lẽ do trong phòng quá ngột ngạt.
Trần Đạc hay mặc sơmi, đa số đều có màu nhạt, vài chiếc có họa tiết kẻ sọc, khiến khí chất của anh càng thêm sạch sẽ.
Bình thường đều cài cúc áo cẩn thận, lúc này lại cảm thấy cổ khó chịu.
Giản Thực không rảnh quan tâm đến anh, sợ làm phiền cậu mợ nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, cầm máy sấy đến phòng khách sấy tóc, nhưng Trần Đạc lại liếc mắt nhìn cô mấy lần.
Đến khi cô về lại phòng, anh còn chưa ra khỏi phòng tắm.
Giản Thực để lại đèn bàn cho anh, sau đó lên giường ngủ trước, lâu rồi không về nên có hơi lạ giường.
Áo sơmi của Trần Đạc cũng vậy.
Cô chưa từng mặc quần áo của người khác.
Chất vải của chiếc áo này rất tốt, ít nhất còn tốt hơn áo ngủ mấy năm trước của cô, nhưng hơi thở nam tính còn vương lại quá mãnh liệt, có lẽ do tác dụng tâm lý, khiến cô cảm thấy hương vị này rất ngang ngược, khi không lại xâm chiếm tất cả cảm quan của cô.
Đến khi đầu v* cọ xát với vải dệt, lỗ tai cô cũng đỏ lên.
Đang dần chìm vào giấc ngủ, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Trần Đạc đứng trước mép giường trong chốc lát, lúc sau mới xốc chăn lên, Giản Thực cảm nhận được hơi thở sạch sẽ ướt nóng, cách mấy centimet nhưng cô cũng chẳng dám quay đầu lại nhìn.
Sau khi đèn tắt một lúc lâu, một cánh tay từ phía sau duỗi đến: “Tay có lạnh không?”
Hơi thở của người đàn ông trưởng thành chợt tới gần, phả vào sau tai cô, trái tim cô run lên.
“Trần Đạc.”
“Hửm?”
Anh nhẹ giọng đáp, cô lại im lặng, đột nhiên chẳng biết phải nói gì.
Tay chân cô lạnh lẽo bẩm sinh, bây giờ Trần Đạc lại gần, lòng bàn tay khô ráo ấm áp bao lấy tay cô.
Đúng là ấm hơn rất nhiều.
Nhưng nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của anh bên tai, giống như lại có chút chờ mong khác.
“Nếu anh chỉ hỏi tay em có lạnh không…” Giản Thực nói: “Thì đừng ôm em.”
Trong đêm đông an tĩnh chỉ còn tiếng hít thở quẩn quanh.
Trần Đạc nghe thấy nhịp tim của mình rộn ràng, vào lúc Giản Thực nói đã nhìn thấy quần áo trong tủ, Trần Đạc đã xoay người cô lại rồi chặn môi cô.
Mười ngón tay quấn vào nhau.
Nụ hôn của anh có chút dùng sức.
Tiếng thở dốc dày đặc tràn ra từ cổ họng, Giản Thực không nhịn được, muốn dùng chân đá văng anh ra, nhưng cuối cùng lại bị anh dùng đầu gối kẹp chặt.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, hơi thở cũng trở nên thô nặng: “Đừng nhúc nhích.”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Đạc, người này miệng kín như bưng, Giản Thực không biết có phải anh đang giả vờ hay không.
Hai người đã nói chuyện phiếm trên wechat một tuần, đã biết tên họ, diện mạo cùng công việc của đối phương.
Ngày hôm đó cũng vừa khéo, Giản Thực bị trẹo chân phải đi khám bác sĩ, là anh ngồi xổm xuống cởi giày cho cô.
Giản Thực gọi một tiếng “Bác sĩ Trần”, anh chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừm.”
Khi đó mắt cá chân bị anh nắm lấy, lòng bàn tay có vết chai mỏng của anh khiến cô hơi nhột, Giản Thực khẽ rụt chân lại, anh đã nói: “Đừng nhúc nhích.”
Chỉ có vậy thôi mà cô đã nhớ rất lâu, sau khi đăng ký xong lại mỗi người một nơi, Giản Thực chưa từng không nhớ đến anh.
Nhưng hôm nay bị tấn công một cách nóng bỏng thế này, cô có chút không chịu được.
Cô thở dốc, bên dưới đã ướt: “Trần Đạc…”
Cô duỗi tay đẩy nhẹ đầu anh, nhưng chút sức lực này chẳng có tác dụng gì, Trần Đạc cắn vào cổ cô, tay lại cởi cúc áo.
Giọng nói mơ hồ không rõ: “Hửm?”
Đây là áo của anh, dù đã mặc ở trên người cô nhưng anh vẫn cởi được một cách dễ dàng.
Bên trong cô không mặc áo lót.
Nhận ra điều này khiến tim anh đập càng nhanh hơn.
Trần Đạc ngậm lấy đầu vai non mịn của cô mà mút mạnh, tiện đà lùi dần xuống, tay Giản Thực đã chạm đến mái tóc hơi đâm tay của anh.
Tiếng rên khe khẽ khi động tình của cô khiến anh càng thêm không thể khống chế, cắn nhẹ vào đầu v* đã đứng thẳng kia khiến da đầu cô tê dại: “A….”
Thật ra anh càng muốn làm quá đáng hơn một chút.
Nhưng lại không muốn dọa cô sợ, vì thế triền miên hôn cổ cô, sau đó lại lần lên liếm mút cánh môi non nớt kia.
“Giản Thực.”
“Hửm?”
Áo đã cởi ra, tay anh sờ xuống, khi mút vào rồi lại thở ra luồng hơi nóng bỏng: “Có thể làm được không?”
… Không cho ôm, vậy có thể làm được không?
Dục vọng ngo ngoe rục rịch khiến giọng nói của cô có chút thay đổi, nhưng cô vẫn cố giữ tỉnh táo để nhắc nhở: “Còn… đang ở nhà cậu mợ mà.”
“Anh biết.” Anh không định làm ra động tĩnh gì lớn, nhưng giờ phút này đè cô dưới thân, Trần Đạc không khỏi nhớ lại những giấc mộng hoang đường của mình.
Anh không phải thích cô từ ánh mắt đầu tiên.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, anh đều hy vọng cô sẽ thuộc về mình.
Chỉ thuộc về một mình anh.
Yêu cầu này có chút quá mức, nhưng anh không thể khống chế bản thân, chỉ có thể ra vẻ chạy trốn đến thành phố Du, nhưng vẫn chẳng thể kìm chế được nhớ nhung.
“Anh sẽ nhẹ chút, em đừng lên tiếng.”