Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục
Chương 22: Video
Tối hôm đó tại quán bar, Giản Thực đã sớm nhận ra rằng ba người mà Hướng Kha Lâm gọi đến là Hoắc Thành, Lữ Kính Dương và Thiệu Thừa không phải là những người bình thường.
Trong câu lạc bộ bóng chày có rất nhiều người, nhưng ba người này không phải là bạn cùng phòng hay cùng lớp của Hướng Kha Lâm. Tại sao Trần Đạc lại đặc biệt thân thiết với họ?
Có phải vì họ quen biết từ nhỏ? Hay họ vốn dĩ là người trong một vòng?
Gia cảnh của Hoắc Thành không tệ, nhưng tốt đến mức nào thì Giản Thực cũng không rõ.
Chỉ biết rằng khi cô và anh ta trở mặt vào năm lớp 11, có không ít người bàn tán sau lưng rằng cô không biết điều, không biết nắm lấy cơ hội giữ chặt “cây đại thụ” như Hoắc Thành.
Việc Hướng Kha Lâm có thể chơi chung với bọn họ phần lớn có thể là vì mối quan hệ với ông chủ quán bar không đến được hôm đó, và cả Trần Đạc, người hiện đang làm tại bệnh viện.
Những nhóm nhỏ của đàn ông đôi khi thực sự khá ghê tởm.
Những ám chỉ và tương tác vô tình của họ đều ngầm cho thấy rằng tối hôm đó chỉ có bốn người họ mới là người “cùng đẳng cấp.”
Người bình thường dù có cố gắng cả đời cũng không bao giờ đuổi kịp điểm xuất phát của họ.
–
Sau khi Giản Thực xuống máy bay, cô kéo vali đến khách sạn đã đặt trước.
Cô rất mệt, vừa bước vào phòng đã cởi giày cao gót ra, lấy quần áo sạch vào phòng tắm và thoải mái ngâm mình trong bồn nước ấm.
Điện thoại bị bỏ ngoài, Trần Đạc đã gọi cho cô vài cuộc, nhưng cô không nghe.
Tuy nhiên, sau khi ra khỏi phòng tắm, Giản Thực lập tức gọi lại cho anh.
Cô gọi cuộc gọi video.
Trong video, Trần Đạc trông không có gì khác biệt so với thường ngày.
Anh ở nhà một mình, mặc một chiếc áo thun cổ tròn màu đen đơn giản, chất liệu vải cotton làm cho toàn bộ khí chất của anh trở nên mềm mại hơn, nhưng chiếc kính trên sống mũi và làn da trắng lạnh lẽo lại khiến anh trông thêm phần cao ngạo.
Chỉ khi ở trước mặt cô, anh mới thu lại vẻ sắc bén ấy.
“Vừa nãy em đang tắm nên không nghe thấy chuông điện thoại. Anh mới tan làm hay về nhà từ sớm rồi vậy?”
Dạo gần đây, số lượng bệnh nhân không nhiều, công việc ở khoa cũng không quá bận rộn. Chỉ là anh đang chuẩn bị viết luận văn, nên mỗi ngày về nhà đều phải mở máy tính ra làm việc.
Trần Đạc ngồi trong phòng làm việc, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên cặp kính mỏng, mang lại cho anh vẻ lạnh lùng không thể xâm phạm của một người trí thức.
Anh nói: “Vừa mới về. Em ăn gì chưa?”
Tóc cô vẫn còn ướt, trên người là bộ đồ ngủ mang theo từ nhà. Cô có thói ở sạch nên những thứ tiếp xúc trực tiếp với cơ thể như áo choàng tắm của khách sạn cô ít khi đụng đến.
Giản Thực nói cô vẫn chưa ăn. Sau khi đặt điện thoại lên bàn, cô bắt đầu tìm máy sấy tóc trong khách sạn, hỏi anh có phiền không nếu âm thanh quá ồn.
Anh nói không sao cả.
“Em cứ sấy đi, anh vừa đặt đồ ăn cho em, chắc lúc em sấy xong là đồ ăn sẽ đến.”
Trước khi đi, Giản Thực đã gửi cho anh lịch trình của mình, nơi cô sẽ đến và khách sạn cô sẽ ở, nên anh biết hết. Khi không nghe máy, anh đã đặt hàng ngay, với thời gian giao hàng chỉ mất vài chục phút, tính ra vừa khớp thời gian.
Dù không nói chuyện nhưng chỉ cần qua màn hình nhìn thấy cô cũng đủ làm anh thấy hài lòng.
Giản Thực nhìn anh ngồi đó đọc sách, viết luận văn, vừa về nhà, Trần Đạc đã tắm rửa, những lọn tóc lòa xòa trước trán trông rất ngoan ngoãn.
Tuổi của anh không còn nhỏ để học cao học, lẽ ra anh đã tốt nghiệp lâu rồi, chỉ là vì còn gắn bó với trường học nên Giản Thực cảm thấy anh vẫn như một sinh viên đại học.
Ừm, một nam sinh viên đại học.
“Trần Đạc.”
“Hửm?” Anh ngẩng đầu lên, thấy cô đã sấy một nửa đầu tóc, rồi tiến lại gần màn hình, ánh mắt rạng rỡ.
Giản Thực nói: “Muốn hôn một cái không?”
Bỗng nhiên đòi hôn.
Trần Đạc từ chối nhẹ nhàng, nói là không.
“Sao lại không? Em mới rời đi có chút xíu mà anh đã hết yêu em rồi à?”
“Không phải.” Trần Đạc khẽ cuộn ngón tay lại, cảm thấy có chút ngứa ngáy, thực ra anh rất muốn chạm vào cô.
“Hôn vào điện thoại, kỳ lắm.” Anh nói.
Giản Thực bật cười, “Là hôn gió, anh có hiểu không? Ai bảo anh hôn vào điện thoại chứ. Nhìn này, để em làm mẫu cho anh xem.”
Cô thấy buồn cười, người đàn ông khi ở trên giường thì thành thạo bao nhiêu, nhưng khi mặc quần áo vào lại chuyển sang chơi trò tình yêu thuần khiết. Giản Thực chu môi, gửi cho anh hai nụ hôn gió, còn hỏi anh có nhận được không.
Cảm giác như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Trần Đạc bị cô lây nhiễm, ánh mắt anh lấp lánh niềm vui, phối hợp đưa tay ra giữa không trung như thể bắt lấy nụ hôn, rồi nói: “Anh nhận được rồi.”
Dỗ dành xong, Giản Thực cũng thấy yên tâm. Đúng lúc đó có người gõ cửa, là đồ ăn đã đến, Giản Thực nói cô đi lấy.
Trần Đạc: “Ừ.”
Anh nhìn cô đứng lên, đi đôi dép dùng một lần của khách sạn ra mở cửa. Cổ chân cô thanh mảnh, làn da trắng mịn, bộ đồ ngủ cô mặc là chiếc váy hở lưng mà cô thích nhất, cũng là cái mà anh thích nhất.
Vừa rồi đáng lẽ anh nên nhắc cô mặc thêm đồ trước khi mở cửa.
Khi Giản Thực quay lại, hộp đựng thức ăn che đi một phần ba màn hình, Trần Đạc chỉ thấy được xương quai xanh trắng ngần của cô cùng với bầu ngực được viền ren bao quanh.
“Vừa nãy người giao đồ ăn là nam phải không?” Anh đột ngột hỏi.
“Hả?” Giản Thực đang mở đũa, nói: “Không, vừa nãy là nhân viên lễ tân mang lên, là nữ. Sao vậy?”
Anh chợt nhớ ra khách sạn này không cho phép người giao hàng lên tầng.
Trần Đạc nói không có gì.
Anh đã gọi món ăn đặc sản của Thường Nính, món mà anh biết là khá ngon. Vốn dĩ Trần Đạc là người Thường Nính, dù mấy năm nay sống ở thành phố Tuy nhưng vẫn biết rõ món nào ngon nhất ở quê mình.
Giản Thực ban đầu sau khi xuống máy bay không có nhiều hứng thú ăn uống, nhưng giờ đây cô lại ăn sạch sẽ.
Thậm chí còn không bỏ qua cả món trái cây tráng miệng.
Khi hai người gọi video với nhau, phần lớn thời gian là như vậy, khá yên lặng.
Trước đây, khi Trần Đạc còn ở Du thị, hai người cũng như vậy, mỗi người làm việc riêng, khi nghĩ ra điều gì thì nói vài câu, Trần Đạc thỉnh thoảng chỉ đáp “ừ” một tiếng.
Đến 10 giờ tối, Giản Thực bắt đầu thấy buồn ngủ. Ngày mai cô cần phải dậy sớm, nên sau khi thu dọn những thứ cần thiết, cô lên giường nằm.
Trần Đạc chuẩn bị nói lời chúc ngủ ngon, nhưng Giản Thực lại gọi tên anh.
Trần Đạc: “Ừ?”
“Hôm nay em gặp Hoắc Thành trên máy bay, anh ta ngồi ngay bên cạnh em.”
Nhớ lại cái cách Trần Đạc ghen tuông vào đêm đó, Giản Thực nghĩ rằng nếu một ngày nào đó vô tình để anh biết chuyện này thì thà cô tự nói ra trước, rồi gạt phăng mọi chuyện cho xong.
Trần Đạc có vẻ không có phản ứng gì đặc biệt, “Ừm, anh ta có làm em bực mình không?”
“Không, nhưng anh ta có nói xấu anh.” Giản Thực nằm sấp trên giường, bộ ngực căng tròn của cô vô tình tạo thành một khe hở sâu hút.
Trần Đạc giả vờ bình tĩnh quay đi, nhưng thực ra đã có chút phản ứng, “À? Nói gì vậy?”
“Nói rằng anh không chịu mua nhẫn cho em. Trần Đạc, bao giờ chúng ta đi mua nhẫn cưới?”
Cô có đôi bàn tay rất đẹp, và tay của Trần Đạc cũng vậy.
Khớp xương rõ ràng, từng đốt ngón đều thon dài cân đối. Khi Giản Thực và anh làm tình, cô rất thích nhìn đôi tay của anh, nhìn anh không thể kiềm chế mà vuốt ve cơ thể cô, hoặc giữ chặt cổ tay cô, những mạch máu xanh nhạt nổi lên rõ rệt do sự hưng phấn.
Đặc biệt khi anh bóp ngực cô, anh mạnh tay đến nỗi có thể để lại nhiều dấu vết ám muội.
Nhưng Giản Thực lại thích nhất là khi anh nắm chặt eo cô, hông anh hùng hục đâm sâu vào bên trong.
Nói một lúc, cô bắt đầu thấy nhớ anh.
“Trần Đạc, anh đã bao giờ thử làm tình qua video chưa? Em muốn nhìn anh tự an ủi.”
Trong câu lạc bộ bóng chày có rất nhiều người, nhưng ba người này không phải là bạn cùng phòng hay cùng lớp của Hướng Kha Lâm. Tại sao Trần Đạc lại đặc biệt thân thiết với họ?
Có phải vì họ quen biết từ nhỏ? Hay họ vốn dĩ là người trong một vòng?
Gia cảnh của Hoắc Thành không tệ, nhưng tốt đến mức nào thì Giản Thực cũng không rõ.
Chỉ biết rằng khi cô và anh ta trở mặt vào năm lớp 11, có không ít người bàn tán sau lưng rằng cô không biết điều, không biết nắm lấy cơ hội giữ chặt “cây đại thụ” như Hoắc Thành.
Việc Hướng Kha Lâm có thể chơi chung với bọn họ phần lớn có thể là vì mối quan hệ với ông chủ quán bar không đến được hôm đó, và cả Trần Đạc, người hiện đang làm tại bệnh viện.
Những nhóm nhỏ của đàn ông đôi khi thực sự khá ghê tởm.
Những ám chỉ và tương tác vô tình của họ đều ngầm cho thấy rằng tối hôm đó chỉ có bốn người họ mới là người “cùng đẳng cấp.”
Người bình thường dù có cố gắng cả đời cũng không bao giờ đuổi kịp điểm xuất phát của họ.
–
Sau khi Giản Thực xuống máy bay, cô kéo vali đến khách sạn đã đặt trước.
Cô rất mệt, vừa bước vào phòng đã cởi giày cao gót ra, lấy quần áo sạch vào phòng tắm và thoải mái ngâm mình trong bồn nước ấm.
Điện thoại bị bỏ ngoài, Trần Đạc đã gọi cho cô vài cuộc, nhưng cô không nghe.
Tuy nhiên, sau khi ra khỏi phòng tắm, Giản Thực lập tức gọi lại cho anh.
Cô gọi cuộc gọi video.
Trong video, Trần Đạc trông không có gì khác biệt so với thường ngày.
Anh ở nhà một mình, mặc một chiếc áo thun cổ tròn màu đen đơn giản, chất liệu vải cotton làm cho toàn bộ khí chất của anh trở nên mềm mại hơn, nhưng chiếc kính trên sống mũi và làn da trắng lạnh lẽo lại khiến anh trông thêm phần cao ngạo.
Chỉ khi ở trước mặt cô, anh mới thu lại vẻ sắc bén ấy.
“Vừa nãy em đang tắm nên không nghe thấy chuông điện thoại. Anh mới tan làm hay về nhà từ sớm rồi vậy?”
Dạo gần đây, số lượng bệnh nhân không nhiều, công việc ở khoa cũng không quá bận rộn. Chỉ là anh đang chuẩn bị viết luận văn, nên mỗi ngày về nhà đều phải mở máy tính ra làm việc.
Trần Đạc ngồi trong phòng làm việc, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên cặp kính mỏng, mang lại cho anh vẻ lạnh lùng không thể xâm phạm của một người trí thức.
Anh nói: “Vừa mới về. Em ăn gì chưa?”
Tóc cô vẫn còn ướt, trên người là bộ đồ ngủ mang theo từ nhà. Cô có thói ở sạch nên những thứ tiếp xúc trực tiếp với cơ thể như áo choàng tắm của khách sạn cô ít khi đụng đến.
Giản Thực nói cô vẫn chưa ăn. Sau khi đặt điện thoại lên bàn, cô bắt đầu tìm máy sấy tóc trong khách sạn, hỏi anh có phiền không nếu âm thanh quá ồn.
Anh nói không sao cả.
“Em cứ sấy đi, anh vừa đặt đồ ăn cho em, chắc lúc em sấy xong là đồ ăn sẽ đến.”
Trước khi đi, Giản Thực đã gửi cho anh lịch trình của mình, nơi cô sẽ đến và khách sạn cô sẽ ở, nên anh biết hết. Khi không nghe máy, anh đã đặt hàng ngay, với thời gian giao hàng chỉ mất vài chục phút, tính ra vừa khớp thời gian.
Dù không nói chuyện nhưng chỉ cần qua màn hình nhìn thấy cô cũng đủ làm anh thấy hài lòng.
Giản Thực nhìn anh ngồi đó đọc sách, viết luận văn, vừa về nhà, Trần Đạc đã tắm rửa, những lọn tóc lòa xòa trước trán trông rất ngoan ngoãn.
Tuổi của anh không còn nhỏ để học cao học, lẽ ra anh đã tốt nghiệp lâu rồi, chỉ là vì còn gắn bó với trường học nên Giản Thực cảm thấy anh vẫn như một sinh viên đại học.
Ừm, một nam sinh viên đại học.
“Trần Đạc.”
“Hửm?” Anh ngẩng đầu lên, thấy cô đã sấy một nửa đầu tóc, rồi tiến lại gần màn hình, ánh mắt rạng rỡ.
Giản Thực nói: “Muốn hôn một cái không?”
Bỗng nhiên đòi hôn.
Trần Đạc từ chối nhẹ nhàng, nói là không.
“Sao lại không? Em mới rời đi có chút xíu mà anh đã hết yêu em rồi à?”
“Không phải.” Trần Đạc khẽ cuộn ngón tay lại, cảm thấy có chút ngứa ngáy, thực ra anh rất muốn chạm vào cô.
“Hôn vào điện thoại, kỳ lắm.” Anh nói.
Giản Thực bật cười, “Là hôn gió, anh có hiểu không? Ai bảo anh hôn vào điện thoại chứ. Nhìn này, để em làm mẫu cho anh xem.”
Cô thấy buồn cười, người đàn ông khi ở trên giường thì thành thạo bao nhiêu, nhưng khi mặc quần áo vào lại chuyển sang chơi trò tình yêu thuần khiết. Giản Thực chu môi, gửi cho anh hai nụ hôn gió, còn hỏi anh có nhận được không.
Cảm giác như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Trần Đạc bị cô lây nhiễm, ánh mắt anh lấp lánh niềm vui, phối hợp đưa tay ra giữa không trung như thể bắt lấy nụ hôn, rồi nói: “Anh nhận được rồi.”
Dỗ dành xong, Giản Thực cũng thấy yên tâm. Đúng lúc đó có người gõ cửa, là đồ ăn đã đến, Giản Thực nói cô đi lấy.
Trần Đạc: “Ừ.”
Anh nhìn cô đứng lên, đi đôi dép dùng một lần của khách sạn ra mở cửa. Cổ chân cô thanh mảnh, làn da trắng mịn, bộ đồ ngủ cô mặc là chiếc váy hở lưng mà cô thích nhất, cũng là cái mà anh thích nhất.
Vừa rồi đáng lẽ anh nên nhắc cô mặc thêm đồ trước khi mở cửa.
Khi Giản Thực quay lại, hộp đựng thức ăn che đi một phần ba màn hình, Trần Đạc chỉ thấy được xương quai xanh trắng ngần của cô cùng với bầu ngực được viền ren bao quanh.
“Vừa nãy người giao đồ ăn là nam phải không?” Anh đột ngột hỏi.
“Hả?” Giản Thực đang mở đũa, nói: “Không, vừa nãy là nhân viên lễ tân mang lên, là nữ. Sao vậy?”
Anh chợt nhớ ra khách sạn này không cho phép người giao hàng lên tầng.
Trần Đạc nói không có gì.
Anh đã gọi món ăn đặc sản của Thường Nính, món mà anh biết là khá ngon. Vốn dĩ Trần Đạc là người Thường Nính, dù mấy năm nay sống ở thành phố Tuy nhưng vẫn biết rõ món nào ngon nhất ở quê mình.
Giản Thực ban đầu sau khi xuống máy bay không có nhiều hứng thú ăn uống, nhưng giờ đây cô lại ăn sạch sẽ.
Thậm chí còn không bỏ qua cả món trái cây tráng miệng.
Khi hai người gọi video với nhau, phần lớn thời gian là như vậy, khá yên lặng.
Trước đây, khi Trần Đạc còn ở Du thị, hai người cũng như vậy, mỗi người làm việc riêng, khi nghĩ ra điều gì thì nói vài câu, Trần Đạc thỉnh thoảng chỉ đáp “ừ” một tiếng.
Đến 10 giờ tối, Giản Thực bắt đầu thấy buồn ngủ. Ngày mai cô cần phải dậy sớm, nên sau khi thu dọn những thứ cần thiết, cô lên giường nằm.
Trần Đạc chuẩn bị nói lời chúc ngủ ngon, nhưng Giản Thực lại gọi tên anh.
Trần Đạc: “Ừ?”
“Hôm nay em gặp Hoắc Thành trên máy bay, anh ta ngồi ngay bên cạnh em.”
Nhớ lại cái cách Trần Đạc ghen tuông vào đêm đó, Giản Thực nghĩ rằng nếu một ngày nào đó vô tình để anh biết chuyện này thì thà cô tự nói ra trước, rồi gạt phăng mọi chuyện cho xong.
Trần Đạc có vẻ không có phản ứng gì đặc biệt, “Ừm, anh ta có làm em bực mình không?”
“Không, nhưng anh ta có nói xấu anh.” Giản Thực nằm sấp trên giường, bộ ngực căng tròn của cô vô tình tạo thành một khe hở sâu hút.
Trần Đạc giả vờ bình tĩnh quay đi, nhưng thực ra đã có chút phản ứng, “À? Nói gì vậy?”
“Nói rằng anh không chịu mua nhẫn cho em. Trần Đạc, bao giờ chúng ta đi mua nhẫn cưới?”
Cô có đôi bàn tay rất đẹp, và tay của Trần Đạc cũng vậy.
Khớp xương rõ ràng, từng đốt ngón đều thon dài cân đối. Khi Giản Thực và anh làm tình, cô rất thích nhìn đôi tay của anh, nhìn anh không thể kiềm chế mà vuốt ve cơ thể cô, hoặc giữ chặt cổ tay cô, những mạch máu xanh nhạt nổi lên rõ rệt do sự hưng phấn.
Đặc biệt khi anh bóp ngực cô, anh mạnh tay đến nỗi có thể để lại nhiều dấu vết ám muội.
Nhưng Giản Thực lại thích nhất là khi anh nắm chặt eo cô, hông anh hùng hục đâm sâu vào bên trong.
Nói một lúc, cô bắt đầu thấy nhớ anh.
“Trần Đạc, anh đã bao giờ thử làm tình qua video chưa? Em muốn nhìn anh tự an ủi.”