Chồi Non - Nam An
Chương 30
Giang Nha đứng ở cửa nhìn thang máy từ từ đóng lại, đột nhiên giơ tay lên vỗ mạnh vào trán.
Vừa rồi rõ ràng lời định nói đã đến đầu môi, nhưng không hiểu tại sao, chỉ còn một bước nữa mà cô lại không nói ra.
Bạc Kỳ đã nguôi ngoai được dục vọng, vừa đi ra liền nhìn thấy Giang Nha vẫn còn đứng ở cửa. Cậu không kìm lòng được mà đi tới ôm lấy cô từ phía sau, giúp cô đóng cửa lại.
“Vừa rồi em định nói với cô ấy.”
Giang Nha xoay người lại, vùi mặt vào lồng ngực cậu, có chút ảo não, giọng nói cũng rầu rĩ: “Đáng ra em nên nói với cô ấy vào ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau mới phải.”
Chuyện này đáng ra nên nói ngay từ lúc đầu, bây giờ lại không biết phải mở lời như thế nào.
“Đợi lúc nào em sẵn sàng thì nói, không sao đâu.”
Bạc Kỳ bế cô đi tới sofa rồi ngồi xuống: “Không sao, chị gái anh sẽ không trách em đâu.”
“Em không sợ cô ấy trách em, em chỉ nghĩ hai chúng ta như vậy…” Giang Nha dừng lại một chút: “Giống như đang yêu đương vụng trộm sau lưng cô ấy vậy.”
Bạc Kỳ cúi đầu cắn môi cô, mút mạnh một cái: “Yêu đương vụng trộm mới kích thích.”
…
Thời gian bắt đầu nghiên cứu là đầu tháng sau, còn thời gian bay tới nước M là vào tháng 8.
Giang Nha nhẩm tính một chút, còn khoảng nửa tháng nữa, tính ra cũng không còn nhiều thời gian lắm.
Buổi chiều tan làm, Giang Nha tới siêu thị mua bò bít tết, sau đó lại chạy đến chỗ khác mua nến, dự định buổi tối sẽ cùng Bạc Kỳ ăn tối dưới ánh nến.
Nhưng còn chưa kịp ăn tối dưới ánh nến.
Giang Nha vừa rời khỏi siêu thị thì nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, họ nói rằng bạn trai cô bị tai nạn giao thông, bảo cô nhanh chóng tới đây.
Giang Nha nghe xong, hồn vía lập tức bị câu đi mất.
Cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cúp điện thoại rồi bắt một chiếc xe ở cửa siêu thị, báo địa chỉ bệnh viện mà bên kia vừa nói qua điện thoại.
Đoạn đường này đi ngang qua một công trường, vào giờ cao điểm rất đông xe và người.
Giang Nha ngồi ở sau thúc giục rất nhiều lần. Người lái xe khó chịu vì bị thúc giục, giọng điệu không được tốt lắm: “Nếu cô thật sự sốt ruột như
vậy sao không ngồi máy bay đi, bây giờ chỗ nào cũng đông ngoại trừ trên trời.”
“…”
Giang Nha xấu hổ ho khan một tiếng, im lặng nhìn cảnh tắc đường trước mắt, không dám thúc giục nữa.
1 tiếng 20 phút sau xe mới đến bệnh viện. Phòng 710, tầng 7, khoa nội trú.
Giang Nha thầm lẩm bẩm số tầng và số phòng, cô phải mất vài phút sau khi ra khỏi thang máy mới tìm được phòng.
“Bác sĩ, bạn trai tôi —”
Giọng nói đột ngột im bặt, Giang Nha thở hổn hển đứng trước cửa phòng bệnh 710, nhìn Tiêu Khải Minh đang bó bột nằm bên trong, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi rõ ràng lời định nói đã đến đầu môi, nhưng không hiểu tại sao, chỉ còn một bước nữa mà cô lại không nói ra.
Bạc Kỳ đã nguôi ngoai được dục vọng, vừa đi ra liền nhìn thấy Giang Nha vẫn còn đứng ở cửa. Cậu không kìm lòng được mà đi tới ôm lấy cô từ phía sau, giúp cô đóng cửa lại.
“Vừa rồi em định nói với cô ấy.”
Giang Nha xoay người lại, vùi mặt vào lồng ngực cậu, có chút ảo não, giọng nói cũng rầu rĩ: “Đáng ra em nên nói với cô ấy vào ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau mới phải.”
Chuyện này đáng ra nên nói ngay từ lúc đầu, bây giờ lại không biết phải mở lời như thế nào.
“Đợi lúc nào em sẵn sàng thì nói, không sao đâu.”
Bạc Kỳ bế cô đi tới sofa rồi ngồi xuống: “Không sao, chị gái anh sẽ không trách em đâu.”
“Em không sợ cô ấy trách em, em chỉ nghĩ hai chúng ta như vậy…” Giang Nha dừng lại một chút: “Giống như đang yêu đương vụng trộm sau lưng cô ấy vậy.”
Bạc Kỳ cúi đầu cắn môi cô, mút mạnh một cái: “Yêu đương vụng trộm mới kích thích.”
…
Thời gian bắt đầu nghiên cứu là đầu tháng sau, còn thời gian bay tới nước M là vào tháng 8.
Giang Nha nhẩm tính một chút, còn khoảng nửa tháng nữa, tính ra cũng không còn nhiều thời gian lắm.
Buổi chiều tan làm, Giang Nha tới siêu thị mua bò bít tết, sau đó lại chạy đến chỗ khác mua nến, dự định buổi tối sẽ cùng Bạc Kỳ ăn tối dưới ánh nến.
Nhưng còn chưa kịp ăn tối dưới ánh nến.
Giang Nha vừa rời khỏi siêu thị thì nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, họ nói rằng bạn trai cô bị tai nạn giao thông, bảo cô nhanh chóng tới đây.
Giang Nha nghe xong, hồn vía lập tức bị câu đi mất.
Cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cúp điện thoại rồi bắt một chiếc xe ở cửa siêu thị, báo địa chỉ bệnh viện mà bên kia vừa nói qua điện thoại.
Đoạn đường này đi ngang qua một công trường, vào giờ cao điểm rất đông xe và người.
Giang Nha ngồi ở sau thúc giục rất nhiều lần. Người lái xe khó chịu vì bị thúc giục, giọng điệu không được tốt lắm: “Nếu cô thật sự sốt ruột như
vậy sao không ngồi máy bay đi, bây giờ chỗ nào cũng đông ngoại trừ trên trời.”
“…”
Giang Nha xấu hổ ho khan một tiếng, im lặng nhìn cảnh tắc đường trước mắt, không dám thúc giục nữa.
1 tiếng 20 phút sau xe mới đến bệnh viện. Phòng 710, tầng 7, khoa nội trú.
Giang Nha thầm lẩm bẩm số tầng và số phòng, cô phải mất vài phút sau khi ra khỏi thang máy mới tìm được phòng.
“Bác sĩ, bạn trai tôi —”
Giọng nói đột ngột im bặt, Giang Nha thở hổn hển đứng trước cửa phòng bệnh 710, nhìn Tiêu Khải Minh đang bó bột nằm bên trong, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.