Chói Mắt
Chương 96
Tình Dã cứ thế đi bộ dọc theo hoang mạc ra đến đường cái mới bắt xe về nhà Hình Võ, cô bỏ ba nghìn hai trăm tệ vào ngăn kéo trong phòng bà nội, sau đó đi thẳng lên Thị trấn.
Tình Hồng Chí và Tôn Hải đi quanh Thị trấn một vòng mới tìm được một khách sạn trông có vẻ ra hồn để là thủ tục nhận phòng. Tình Dã đến khách sạn đó, gặp Tình Hồng Chí để nói rằng mình sẽ về cùng ông ấy, tuy nhiên ngày mai mới lên đường, phải cho cô thêm một ngày.
Tình Hồng Chí nói rằng thời gian eo hẹp, ngày mốt nhất định phải quay lại Bắc Kinh, về rồi còn phải làm các thủ tục khác, ngày thi đại học cận kề nên không được chậm trễ, Tình Dã nghe xong bèn đồng ý với ba.
Tối hôm đó, Tình Dã quay lại nhà máy, liệt kê toàn bộ những thứ mà cô có thể nhớ ra, cô sợ Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên không đối phó được, nên lại giải thích với Răng Nanh một lượt. Không ai ngờ Tình Dã lại rời đi vội vàng như vậy, tâm trạng cả nhóm đều lạc lõng vì việc cô rời đi, đến nỗi Lưu Niên đã mấy lần muốn hỏi rằng: “Cứ thế đi thật à? Không đợi anh Võ sao?”
Nhưng mỗi lần lời nói ra đến miệng thì lại thấy Răng Nanh lắc đầu với mình, cuối cùng đều không đành mở lời.
Tình Dã rời đi vội vàng, thậm chí cô còn không có thời gian để chào tạm biệt những người cô quen, chỉ có điều sáng hôm sau khi đến văn phòng của lão Dương để điền hồ sơ, thì lão Chu và miss Dư là những người yêu quý Tình Dã nhất đã đến dặn dò vài câu và nói lời tạm biệt.
Trong bao nhiêu năm làm việc trong ngành giáo dục, họ chưa từng gặp một học sinh nào có tài năng và trí tuệ như Tình Dã. Nếu Tình Dã không chuyển trường, thì có lẽ kết quả thi đại học của cô sẽ là thành tích huy hoàng nhất trong cả đời giảng dạy của họ. Tuy nhiên thành tích đó chỉ thuộc về một mình cô, không phải của bọn họ, vì dù sao thì cô cũng sinh ra trong hoàn cảnh vững mạnh, ngày hôm nay chẳng qua chỉ là trở về nơi cô nên về mà thôi.
Khi ra khỏi văn phòng của lão Dương, Tình Dã đi về cửa lớp A2, mọi người đều đang học, hầu hết cả lớp đều đang cúi đầu làm bài tập, cũng có người đọc thuộc lòng, cùng vài bạn thảo luận về câu hỏi.
Tình Dã nhớ đến thời điểm mình mới tới đây, ngày nào lớp học cũng trong tình trạng loạn cào cào, nhất là tiết tự học, ồn ào đến nỗi khiến cô chẳng còn tâm trạng để làm bài. Nhưng nhìn hiện tại, hầu hết mọi người đều đang có những chuẩn bị tốt nhất cho tương lai của mình, cho dù kết quả cuối cùng của trận chiến này có ra sao, thì ít nhất họ cũng phải cố gắng hết mình.
Tình Dã đưa mắt nhìn sang chiếc bàn nằm một mình ở dãy cuối, vị trí đó đã để trống một thời gian dài, rõ ràng biết là không có người, nhưng mỗi ngày đến lớp, Tình Dã đều nhìn và đó một lúc, thỉnh thoảng đến giờ ra chơi lại ngoái xuống nhìn. Như thể chỉ cần cô kiên trì quay lại tìm anh, thì vào một ngày nào đó, anh sẽ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô và nhìn cô nở nụ cười nhẹ nhàng ấm áp vậy. Tuy nhiên cô biết, mình không thể đợi nữa rồi.
Cuối cùng, Tình Dã gọi Phương Lôi, Hổ Mập, Sử Mẫn, Nhóc Nhanh Nhẹn ra ngoài lớp học, để dặn dò họ những gì chuẩn bị phải làm, có lẽ đây là việc cuối cùng cô có thể làm được cho họ trước khi rời đi.
Vì vậy, khi kết thúc tiết học cuối cùng chiều hôm đó, cả khối mười hai có một nửa học sinh không ra về, tất cả mọi người đều tụ tập tại hành hành tầng năm để hướng về phía cổng lớn, cảnh tượng chưa từng có ấy rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều phụ huynh và giáo viên trong trường.
Vài lãnh đạo nhà trường đã chạy tới tầng dưới của toà nhà dạy học và hét lớn để hỏi xem họ đang muốn làm gì?
Đúng lúc này, hai tấm băng rôn bất ngờ rơi xuống từ hành lang tầng năm, bên trên có dòng chữ “Trả lại bọn em tiết tự học buổi tối, trả lại tương lai cho chúng em”. Dòng thư pháp cao siêu này được viết bởi chính Tình Dã.
Lãnh đạo nhà trường hoàn toàn choáng váng, khi quyết định huỷ bỏ tiết tự học buổi tối, đã có rất nhiều giáo viên đến gặp ban lãnh đạo để phản ứng cũng như phản đối, nhưng đều không thành, vì dù sao thì họ cũng không thể chống lại được sức ép từ phía phụ huynh. Từ đó tới nay, việc này không hề có chút chuyển biến nào, mà hầu hết học sinh tại trường An Trung đều chẳng mấy quan tâm tới việc tiết tự học buổi tối bị huỷ bỏ.
Điều mà lãnh đạo nhà trường không ngờ tới chính là những đứa trẻ này lại đột ngột tổ chức để xin được bố trí tiết tự học, đây là việc chưa từng xảy ra trong lịch sử của trường An Trung.
Các học sinh tập trung ở tầng năm đồng thanh hô to: “Trả lại bọn em tiết tự học buổi tối, trả lại tương lai cho chúng em!”
Mà những học sinh khối mười và mười một cũng dần dần dừng bước, nhiệt tình hò hét cùng với các anh chị khóa trên.
Thời điểm Hiệu trưởng Chung đến, những gì mà ông ấy chứng kiến là khuôn viên trường học bị bao trùm trong bóng tối, cùng với tiếng hô hào đinh tai nhức óc. Ông ấy đã ở ngôi trường này mười mấy năm rồi, cũng trải qua những sự kiện lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất những học sinh thường ngày luôn khiến ông phải đau đầu lại vì học hành mà hô vang khẩu hiệu.
Lúc nhận được điện thoại, vốn dĩ ông ấy muốn đến để giải tán đám đông, nhưng khi đứng dưới tấm băng rôn khổng lồ kia, theo đó là tiếng hô vang của học sinh văng vẳng bên tai. Điều đập vào mắt ông ấy chính là mong ước vào tương lai của những em học sinh khối mười hai, lần đầu tiên tình cảm mãnh liệt này đã khiến Hiệu trưởng Chung nảy sinh lòng xúc động sâu sắc với học sinh của mình.
Ngày càng có nhiều phụ huynh tập trung trước cổng trường, người thì đến đón con, người thì nghe nói học sinh đang làm loạn trong trường nên vội vàng chạy tới, người dân xung quanh cũng chạy ra khỏi nhà vì không biết đang xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, Phương Lôi chen vào đám đông, đưa chiếc loa đã chuẩn bị cho Tình Dã, Tình Dã hỏi: “Ba mẹ các cậu đã tới cả chưa?”
Phương Lôi gật đầu: “Ba mẹ tôi tới rồi, những lớp khác tôi cũng đã hỏi, cụ thể có bao nhiêu người đến thì không rõ, tóm lại là những phụ huynh có thể đến của các bạn trong lớp chúng ta đều đã có mặt.”
Tình Dã gật đầu, Phương Lôi có chút lo lắng, hỏi: “Cậu chắc chưa? Một khi lên tiếng, thì có thể nhà trường sẽ đến tìm cậu, vì dù sao thì cũng phải dí súng vào con chim đầu đàn mà.”
Tình Dã cứ thế cầm loa, nói với cô ta: “Thủ tục chuyển trường của tôi đã làm xong cả rồi, nói chính xác thì bọn họ chẳng làm gì được tôi, nên việc này chỉ có thể để tôi lên tiếng.”
Dứt lời, các bạn cùng lớp xung quanh đã tự động nhường chỗ cho Tình Dã, những tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn trải trên hành lang, chiếu sáng khuôn mặt kiên định của tất cả mọi người. Tình Dã bước lên phía trước dưới bao ánh nhìn, cô đứng giữa hai hàng biểu ngữ, cầm loa lên nói với tất cả cán bộ, công nhân viên trong trường, tất cả học sinh, cùng toàn bộ phụ huynh và những người đang không hiểu sự tình xung quanh.
“Rất xin lỗi vì làm mất thời gian của mọi người, khiến mọi người giờ này đáng lẽ đang ăn cơm tối lại phải đứng đây để xem một nhóm học sinh làm loạn. Em nghĩ rằng hầu hết ban lãnh đạo nhà trường cùng phụ huynh ngoài cổng đều cảm thấy nhóm học sinh khối mười hai bọn em đang gây rối, nhưng thời gian của bọn em đã bị trì hoãn vài tháng nay rồi, nếu không vì bất đắc dĩ thì bọn em cũng không muốn lãng phí thời gian trong giai đoạn cuối cùng này để làm loạn.”
“Thay mặt cho học sinh toàn trường An Trung, đặc biệt là những học sinh cuối cấp sắp bước vào kỳ thi đại học, em yêu cầu nhà trường khôi phục lại tiết tự học buổi tối!”
Vừa dứt lời, thì toàn bộ tầng năm đều đồng loạt hô to: “Khôi phục tiết tự học buổi tối!”
Đúng lúc này, trong số những người đứng ngoài cổng trường, có một người đàn ông trung niên đột ngột lên tiếng hỏi: “Tại sao lại phải khôi phục tiết tự học buổi tối? Bài học cả một ngày quá nhiều rồi, mấy đứa muốn học thì tự về nhà học cũng đâu có khác gì nhau, kéo theo bao nhiêu người ở lại muộn như vậy, ngộ nhỡ chưa đến kỳ thi đại học đã ngã ra đấy, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?”
Xung quanh nhất thời náo động hẳn lên, một nhóm phụ huynh la lối: “Phải đấy, muốn học thì tự về nhà mà học, đừng làm mấy việc mất thời gian này nữa, bây giờ áp lực học hành đã quá đủ rồi.”
Hiệu trưởng Chung quay đầu nhìn các phụ huynh bên ngoài, đồng thời có chút bối rối trao đổi ánh mắt với những lãnh đạo khác. Từ trước đến nay, thái độ của nhà trường đều là một điều nhịn chín điều lành, đối với việc phụ huynh đến làm ầm cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng hôm nay nhà trường lại bị kẹp ở giữa và rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử của huyện An tử, khi mà cả học sinh lẫn phụ huynh đều cùng lên tiếng.
Sử Mẫn thì thầm vào tai Tình Dã: “Kia là phụ huynh bên lớp A6.”
Tình Dã không chút hoảng sợ, cô cầm loa lên đáp lại: “Vị phụ huynh này đang nói về trách nhiệm với chúng ta, vậy thì hôm nay toàn bộ học sinh ở đây sẽ cùng bàn luận về vấn đề trách nhiệm.”
“Chú nói muốn học thì có thể về nhà học, vậy khi học ở nhà gặp phải vấn đề không hiểu, hay nhưng bài không biết làm thì có phải có thể đến nhà tìm chú để nhờ chú giảng giải không? Những cơ sở lý luận không thể làm rõ, có thể đến nhờ chú đánh giá phải không? Nếu thời gian được phân bổ hợp lý, thì có phải cũng có thể nhờ chú đến đóng vai trò giám sát trong ba tiếng ôn bài hay không?”
“Chỉ vì một câu sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ mà cướp đi ba tiếng mỗi ngày của tất cả học sinh, bốn tháng là 360 tiếng. Nếu chỉ vì sức khỏe của con em mấy người, không đảm đương được nhiệm vụ học tập, từ đó cướp đi 360 tiếng học của tất cả mọi người. Trong 360 tiếng đồng hồ ấy, mọi người không thể phát huy được tối đa hiệu quả, dẫn đến thất bại trong kỳ thi đại học, vậy thì chú có thể chịu trách nhiệm với việc đó hay không?”
“Nếu chú có thể đảm bảo được tương lai của từng bạn học đang có mặt tại đây, thì chúng tôi sẽ tập tức giải tán, xin mời vị phụ huynh này cho câu trả lời ạ!”
Ngay lập tức, rất nhiều phụ huynh đã bắt đầu lên tiếng đòi khôi phục lại tiết tự học buổi tối, khi ấy không phải đại đa số phụ huynh đều không có ý kiến về việc huỷ bỏ tiết tự học, mà là vì họ không nhận thấy đây là việc quan trọng, nên cũng chẳng bận tâm đến.
Mà Tình Dã đã liên kết tiết tự học buổi tối với tương lai, khiến toàn bộ phụ huynh đều bị tác động, vốn dĩ những phụ huynh luôn im lặng đều đã bắt đầu lên tiếng để đấu tranh cho quyền lợi của con em họ. Dường như trong một khoảng thời gian rất ngắn, những phụ huynh phản đối tiết tự học đều bị tiếng nói vây quanh, hai bên phụ huynh cãi cọ đến đỏ bừng cả mặt.
Tình Dã lại cầm loa lên nói với lãnh đạo nhà trường: “Em xin phép thay mặt toàn bộ học sinh trường An Trung yêu cầu nhà trường cân nhắc cho phép mở lại tiết tự học buổi tối…”
Vừa mới nói tới đây, thì một nhóm giáo viên đã lên đến tầng năm, Tình Dã nghiêng đầu sang nhìn họ, ánh mắt không hề né tránh, nhìn chằm chằm vào họ, nói: “Chúng em… Thực sự không còn thời gian nữa rồi…”
Dứt lời, Tình Dã cứ thế đặt chiếc loa xuống đất, mà cô cũng bị đưa đến phòng giáo vụ. Khi Tình Dã rời đi, những học sinh thường ngày luôn mơ mơ màng màng, nhút nhát và kiềm chế đã ngồi xổm xuống nhặt chiếc loa lên, như thể được kế thừa âm thanh, cô đi rồi và để lại cho họ sự quyết tâm cao nhất cho kỳ thi đại học.
Mà những tiếng hò hét dồn dập cũng đã khiến nhà trường lay chuyển, bọn họ chống lại sự phản đối và mở ra một thế giới cho nhóm học sinh cuối cấp vào thời điểm quan trọng nhất, bảo đảm được địa điểm cũng như bố trí nguồn lực giáo viên cho tiết tự học buổi tối của học sinh. Cuối cùng, âm thanh của nhóm phụ huynh kia đã bị bao phủ trong sự nhiệt huyết, đến cả những người dân xung quanh cũng cảm nhận được sức trẻ cháy bỏng và khao khát có một tương lai tốt đẹp hơn của toàn bộ học sinh bên trong cánh cổng.
Sau đó, nhà trường cũng không làm khó Tình Dã, chỉ bảo ban cô một hồi, cứ thế cho đến tối muộn, Hiệu trưởng Chung mới xử lý xong mọi việc bên ngoài và bước vào phòng Giáo vụ. Tình Dã ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ấy, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng Hiệu trưởng Chung chỉ nói một câu: “Muộn rồi, em mau về nghỉ ngơi đi.”
Tình Dã ngạc nhiên đứng lên, cúi đầu thật thấp, chào ông ấy: “Cảm ơn Hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng Chung không nói lời nào, chỉ gật đầu, nhưng khi Tình Dã ra gần đến cửa, ông ấy mới nói một câu sau lưng cô: “Cô bé, em vất vả rồi.”
Thời điểm Tình Dã quay đầu lại, vành mắt cô đã đỏ hoe, Hiệu trưởng Chung nói:”Chúc em thuận lợi trong kỳ thi đại học.”
Cuối cùng, sự nhẹ nhõm cũng xuất hiện trên gương mặt Tình Dã, cô đón màn đêm rời khỏi khuôn viên nhà trường, nơi mà mình đã ở lại hơn nửa năm nay, sân vận động quen thuộc, hành lang quen thuộc, lớp học quen thuộc, tạm biệt nhé.
……
Sáng hôm sau, Tình Dã theo ba rời khỏi Huyện An tử, ngoài Lý Lam Phương ra, cô không nói cho bất cứ ai, cô không muốn chứng kiến cảnh chia ly, không muốn nhìn thấy người khác rơi lệ, nhưng thực ra là sợ bản thân mình không kiềm chế được, cứ thế này cũng tốt, yên lặng xuất hiện, yên lặng ra đi.
Chỉ có điều, khi ngồi một mình ở hàng ghế sau xe, cô đã không ngừng chỉnh sửa tin nhắn, muốn giải thích với Hình Võ về việc mình rời đi, cô đã gõ rất nhiều, rất nhiều chữ, khi bánh xe chạy qua một hố lún sâu, bùn và nước trong hố văng tung toé, bắn lên cả cửa kính ô tô. Tình Dã bị xóc bèn buông điện thoại xuống, nhìn những vết bùn dính trên cửa kính, ánh mắt theo đó hướng ra bên ngoài khung cửa.
Một bà thím dễ thương đang xách giỏ đứng nói chuyện với ông chủ bán tỏi, vài học sinh cấp hai nô đùa đuổi nhau, theo sau là bầy chó ngoe nguẩy vẫy đuôi, thùng thư màu xanh lá bị phai một nửa lớp sơn không biết đã được sơn lại từ khi nào, góc đường là sạp hàng bán xiên que, ông lão mặc chiếc tạp dề rách nát với bàn tay lấm lem, khuôn mặt vẫn như ngày mà cô mới tới đây, nhưng lại toát lên nụ cười thật thân thương.
Thời gian ở đây trở nên rất chậm, Thị trấn đầy cát bụi dường như bị phong ấn tại thế kỷ trước này có trong đó sự thoải và bình yên của riêng mình, đấu tranh và do dự, dũng cảm mà bền bỉ.
Dẫu rằng nó phát triển chậm, không thể so sánh được với các thành phố lớn, nhưng người dân nơi đây sẽ không bị áp đảo bởi môi trường mà họ được sinh ra. Có thể một ngày không xa nào đó, Thị trấn này sẽ biến thành một nơi thật rực rỡ.
Khoé miệng Tình Dã chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cô cúi đầu xóa hết những dòng chữ dài đã soạn, chỉ nói với anh rằng: “Em về Bắc Kinh cùng ba rồi.”
Cô nghĩ anh sẽ hiểu.
Tình Hồng Chí và Tôn Hải đi quanh Thị trấn một vòng mới tìm được một khách sạn trông có vẻ ra hồn để là thủ tục nhận phòng. Tình Dã đến khách sạn đó, gặp Tình Hồng Chí để nói rằng mình sẽ về cùng ông ấy, tuy nhiên ngày mai mới lên đường, phải cho cô thêm một ngày.
Tình Hồng Chí nói rằng thời gian eo hẹp, ngày mốt nhất định phải quay lại Bắc Kinh, về rồi còn phải làm các thủ tục khác, ngày thi đại học cận kề nên không được chậm trễ, Tình Dã nghe xong bèn đồng ý với ba.
Tối hôm đó, Tình Dã quay lại nhà máy, liệt kê toàn bộ những thứ mà cô có thể nhớ ra, cô sợ Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên không đối phó được, nên lại giải thích với Răng Nanh một lượt. Không ai ngờ Tình Dã lại rời đi vội vàng như vậy, tâm trạng cả nhóm đều lạc lõng vì việc cô rời đi, đến nỗi Lưu Niên đã mấy lần muốn hỏi rằng: “Cứ thế đi thật à? Không đợi anh Võ sao?”
Nhưng mỗi lần lời nói ra đến miệng thì lại thấy Răng Nanh lắc đầu với mình, cuối cùng đều không đành mở lời.
Tình Dã rời đi vội vàng, thậm chí cô còn không có thời gian để chào tạm biệt những người cô quen, chỉ có điều sáng hôm sau khi đến văn phòng của lão Dương để điền hồ sơ, thì lão Chu và miss Dư là những người yêu quý Tình Dã nhất đã đến dặn dò vài câu và nói lời tạm biệt.
Trong bao nhiêu năm làm việc trong ngành giáo dục, họ chưa từng gặp một học sinh nào có tài năng và trí tuệ như Tình Dã. Nếu Tình Dã không chuyển trường, thì có lẽ kết quả thi đại học của cô sẽ là thành tích huy hoàng nhất trong cả đời giảng dạy của họ. Tuy nhiên thành tích đó chỉ thuộc về một mình cô, không phải của bọn họ, vì dù sao thì cô cũng sinh ra trong hoàn cảnh vững mạnh, ngày hôm nay chẳng qua chỉ là trở về nơi cô nên về mà thôi.
Khi ra khỏi văn phòng của lão Dương, Tình Dã đi về cửa lớp A2, mọi người đều đang học, hầu hết cả lớp đều đang cúi đầu làm bài tập, cũng có người đọc thuộc lòng, cùng vài bạn thảo luận về câu hỏi.
Tình Dã nhớ đến thời điểm mình mới tới đây, ngày nào lớp học cũng trong tình trạng loạn cào cào, nhất là tiết tự học, ồn ào đến nỗi khiến cô chẳng còn tâm trạng để làm bài. Nhưng nhìn hiện tại, hầu hết mọi người đều đang có những chuẩn bị tốt nhất cho tương lai của mình, cho dù kết quả cuối cùng của trận chiến này có ra sao, thì ít nhất họ cũng phải cố gắng hết mình.
Tình Dã đưa mắt nhìn sang chiếc bàn nằm một mình ở dãy cuối, vị trí đó đã để trống một thời gian dài, rõ ràng biết là không có người, nhưng mỗi ngày đến lớp, Tình Dã đều nhìn và đó một lúc, thỉnh thoảng đến giờ ra chơi lại ngoái xuống nhìn. Như thể chỉ cần cô kiên trì quay lại tìm anh, thì vào một ngày nào đó, anh sẽ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô và nhìn cô nở nụ cười nhẹ nhàng ấm áp vậy. Tuy nhiên cô biết, mình không thể đợi nữa rồi.
Cuối cùng, Tình Dã gọi Phương Lôi, Hổ Mập, Sử Mẫn, Nhóc Nhanh Nhẹn ra ngoài lớp học, để dặn dò họ những gì chuẩn bị phải làm, có lẽ đây là việc cuối cùng cô có thể làm được cho họ trước khi rời đi.
Vì vậy, khi kết thúc tiết học cuối cùng chiều hôm đó, cả khối mười hai có một nửa học sinh không ra về, tất cả mọi người đều tụ tập tại hành hành tầng năm để hướng về phía cổng lớn, cảnh tượng chưa từng có ấy rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều phụ huynh và giáo viên trong trường.
Vài lãnh đạo nhà trường đã chạy tới tầng dưới của toà nhà dạy học và hét lớn để hỏi xem họ đang muốn làm gì?
Đúng lúc này, hai tấm băng rôn bất ngờ rơi xuống từ hành lang tầng năm, bên trên có dòng chữ “Trả lại bọn em tiết tự học buổi tối, trả lại tương lai cho chúng em”. Dòng thư pháp cao siêu này được viết bởi chính Tình Dã.
Lãnh đạo nhà trường hoàn toàn choáng váng, khi quyết định huỷ bỏ tiết tự học buổi tối, đã có rất nhiều giáo viên đến gặp ban lãnh đạo để phản ứng cũng như phản đối, nhưng đều không thành, vì dù sao thì họ cũng không thể chống lại được sức ép từ phía phụ huynh. Từ đó tới nay, việc này không hề có chút chuyển biến nào, mà hầu hết học sinh tại trường An Trung đều chẳng mấy quan tâm tới việc tiết tự học buổi tối bị huỷ bỏ.
Điều mà lãnh đạo nhà trường không ngờ tới chính là những đứa trẻ này lại đột ngột tổ chức để xin được bố trí tiết tự học, đây là việc chưa từng xảy ra trong lịch sử của trường An Trung.
Các học sinh tập trung ở tầng năm đồng thanh hô to: “Trả lại bọn em tiết tự học buổi tối, trả lại tương lai cho chúng em!”
Mà những học sinh khối mười và mười một cũng dần dần dừng bước, nhiệt tình hò hét cùng với các anh chị khóa trên.
Thời điểm Hiệu trưởng Chung đến, những gì mà ông ấy chứng kiến là khuôn viên trường học bị bao trùm trong bóng tối, cùng với tiếng hô hào đinh tai nhức óc. Ông ấy đã ở ngôi trường này mười mấy năm rồi, cũng trải qua những sự kiện lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất những học sinh thường ngày luôn khiến ông phải đau đầu lại vì học hành mà hô vang khẩu hiệu.
Lúc nhận được điện thoại, vốn dĩ ông ấy muốn đến để giải tán đám đông, nhưng khi đứng dưới tấm băng rôn khổng lồ kia, theo đó là tiếng hô vang của học sinh văng vẳng bên tai. Điều đập vào mắt ông ấy chính là mong ước vào tương lai của những em học sinh khối mười hai, lần đầu tiên tình cảm mãnh liệt này đã khiến Hiệu trưởng Chung nảy sinh lòng xúc động sâu sắc với học sinh của mình.
Ngày càng có nhiều phụ huynh tập trung trước cổng trường, người thì đến đón con, người thì nghe nói học sinh đang làm loạn trong trường nên vội vàng chạy tới, người dân xung quanh cũng chạy ra khỏi nhà vì không biết đang xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, Phương Lôi chen vào đám đông, đưa chiếc loa đã chuẩn bị cho Tình Dã, Tình Dã hỏi: “Ba mẹ các cậu đã tới cả chưa?”
Phương Lôi gật đầu: “Ba mẹ tôi tới rồi, những lớp khác tôi cũng đã hỏi, cụ thể có bao nhiêu người đến thì không rõ, tóm lại là những phụ huynh có thể đến của các bạn trong lớp chúng ta đều đã có mặt.”
Tình Dã gật đầu, Phương Lôi có chút lo lắng, hỏi: “Cậu chắc chưa? Một khi lên tiếng, thì có thể nhà trường sẽ đến tìm cậu, vì dù sao thì cũng phải dí súng vào con chim đầu đàn mà.”
Tình Dã cứ thế cầm loa, nói với cô ta: “Thủ tục chuyển trường của tôi đã làm xong cả rồi, nói chính xác thì bọn họ chẳng làm gì được tôi, nên việc này chỉ có thể để tôi lên tiếng.”
Dứt lời, các bạn cùng lớp xung quanh đã tự động nhường chỗ cho Tình Dã, những tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn trải trên hành lang, chiếu sáng khuôn mặt kiên định của tất cả mọi người. Tình Dã bước lên phía trước dưới bao ánh nhìn, cô đứng giữa hai hàng biểu ngữ, cầm loa lên nói với tất cả cán bộ, công nhân viên trong trường, tất cả học sinh, cùng toàn bộ phụ huynh và những người đang không hiểu sự tình xung quanh.
“Rất xin lỗi vì làm mất thời gian của mọi người, khiến mọi người giờ này đáng lẽ đang ăn cơm tối lại phải đứng đây để xem một nhóm học sinh làm loạn. Em nghĩ rằng hầu hết ban lãnh đạo nhà trường cùng phụ huynh ngoài cổng đều cảm thấy nhóm học sinh khối mười hai bọn em đang gây rối, nhưng thời gian của bọn em đã bị trì hoãn vài tháng nay rồi, nếu không vì bất đắc dĩ thì bọn em cũng không muốn lãng phí thời gian trong giai đoạn cuối cùng này để làm loạn.”
“Thay mặt cho học sinh toàn trường An Trung, đặc biệt là những học sinh cuối cấp sắp bước vào kỳ thi đại học, em yêu cầu nhà trường khôi phục lại tiết tự học buổi tối!”
Vừa dứt lời, thì toàn bộ tầng năm đều đồng loạt hô to: “Khôi phục tiết tự học buổi tối!”
Đúng lúc này, trong số những người đứng ngoài cổng trường, có một người đàn ông trung niên đột ngột lên tiếng hỏi: “Tại sao lại phải khôi phục tiết tự học buổi tối? Bài học cả một ngày quá nhiều rồi, mấy đứa muốn học thì tự về nhà học cũng đâu có khác gì nhau, kéo theo bao nhiêu người ở lại muộn như vậy, ngộ nhỡ chưa đến kỳ thi đại học đã ngã ra đấy, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?”
Xung quanh nhất thời náo động hẳn lên, một nhóm phụ huynh la lối: “Phải đấy, muốn học thì tự về nhà mà học, đừng làm mấy việc mất thời gian này nữa, bây giờ áp lực học hành đã quá đủ rồi.”
Hiệu trưởng Chung quay đầu nhìn các phụ huynh bên ngoài, đồng thời có chút bối rối trao đổi ánh mắt với những lãnh đạo khác. Từ trước đến nay, thái độ của nhà trường đều là một điều nhịn chín điều lành, đối với việc phụ huynh đến làm ầm cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng hôm nay nhà trường lại bị kẹp ở giữa và rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử của huyện An tử, khi mà cả học sinh lẫn phụ huynh đều cùng lên tiếng.
Sử Mẫn thì thầm vào tai Tình Dã: “Kia là phụ huynh bên lớp A6.”
Tình Dã không chút hoảng sợ, cô cầm loa lên đáp lại: “Vị phụ huynh này đang nói về trách nhiệm với chúng ta, vậy thì hôm nay toàn bộ học sinh ở đây sẽ cùng bàn luận về vấn đề trách nhiệm.”
“Chú nói muốn học thì có thể về nhà học, vậy khi học ở nhà gặp phải vấn đề không hiểu, hay nhưng bài không biết làm thì có phải có thể đến nhà tìm chú để nhờ chú giảng giải không? Những cơ sở lý luận không thể làm rõ, có thể đến nhờ chú đánh giá phải không? Nếu thời gian được phân bổ hợp lý, thì có phải cũng có thể nhờ chú đến đóng vai trò giám sát trong ba tiếng ôn bài hay không?”
“Chỉ vì một câu sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ mà cướp đi ba tiếng mỗi ngày của tất cả học sinh, bốn tháng là 360 tiếng. Nếu chỉ vì sức khỏe của con em mấy người, không đảm đương được nhiệm vụ học tập, từ đó cướp đi 360 tiếng học của tất cả mọi người. Trong 360 tiếng đồng hồ ấy, mọi người không thể phát huy được tối đa hiệu quả, dẫn đến thất bại trong kỳ thi đại học, vậy thì chú có thể chịu trách nhiệm với việc đó hay không?”
“Nếu chú có thể đảm bảo được tương lai của từng bạn học đang có mặt tại đây, thì chúng tôi sẽ tập tức giải tán, xin mời vị phụ huynh này cho câu trả lời ạ!”
Ngay lập tức, rất nhiều phụ huynh đã bắt đầu lên tiếng đòi khôi phục lại tiết tự học buổi tối, khi ấy không phải đại đa số phụ huynh đều không có ý kiến về việc huỷ bỏ tiết tự học, mà là vì họ không nhận thấy đây là việc quan trọng, nên cũng chẳng bận tâm đến.
Mà Tình Dã đã liên kết tiết tự học buổi tối với tương lai, khiến toàn bộ phụ huynh đều bị tác động, vốn dĩ những phụ huynh luôn im lặng đều đã bắt đầu lên tiếng để đấu tranh cho quyền lợi của con em họ. Dường như trong một khoảng thời gian rất ngắn, những phụ huynh phản đối tiết tự học đều bị tiếng nói vây quanh, hai bên phụ huynh cãi cọ đến đỏ bừng cả mặt.
Tình Dã lại cầm loa lên nói với lãnh đạo nhà trường: “Em xin phép thay mặt toàn bộ học sinh trường An Trung yêu cầu nhà trường cân nhắc cho phép mở lại tiết tự học buổi tối…”
Vừa mới nói tới đây, thì một nhóm giáo viên đã lên đến tầng năm, Tình Dã nghiêng đầu sang nhìn họ, ánh mắt không hề né tránh, nhìn chằm chằm vào họ, nói: “Chúng em… Thực sự không còn thời gian nữa rồi…”
Dứt lời, Tình Dã cứ thế đặt chiếc loa xuống đất, mà cô cũng bị đưa đến phòng giáo vụ. Khi Tình Dã rời đi, những học sinh thường ngày luôn mơ mơ màng màng, nhút nhát và kiềm chế đã ngồi xổm xuống nhặt chiếc loa lên, như thể được kế thừa âm thanh, cô đi rồi và để lại cho họ sự quyết tâm cao nhất cho kỳ thi đại học.
Mà những tiếng hò hét dồn dập cũng đã khiến nhà trường lay chuyển, bọn họ chống lại sự phản đối và mở ra một thế giới cho nhóm học sinh cuối cấp vào thời điểm quan trọng nhất, bảo đảm được địa điểm cũng như bố trí nguồn lực giáo viên cho tiết tự học buổi tối của học sinh. Cuối cùng, âm thanh của nhóm phụ huynh kia đã bị bao phủ trong sự nhiệt huyết, đến cả những người dân xung quanh cũng cảm nhận được sức trẻ cháy bỏng và khao khát có một tương lai tốt đẹp hơn của toàn bộ học sinh bên trong cánh cổng.
Sau đó, nhà trường cũng không làm khó Tình Dã, chỉ bảo ban cô một hồi, cứ thế cho đến tối muộn, Hiệu trưởng Chung mới xử lý xong mọi việc bên ngoài và bước vào phòng Giáo vụ. Tình Dã ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ấy, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng Hiệu trưởng Chung chỉ nói một câu: “Muộn rồi, em mau về nghỉ ngơi đi.”
Tình Dã ngạc nhiên đứng lên, cúi đầu thật thấp, chào ông ấy: “Cảm ơn Hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng Chung không nói lời nào, chỉ gật đầu, nhưng khi Tình Dã ra gần đến cửa, ông ấy mới nói một câu sau lưng cô: “Cô bé, em vất vả rồi.”
Thời điểm Tình Dã quay đầu lại, vành mắt cô đã đỏ hoe, Hiệu trưởng Chung nói:”Chúc em thuận lợi trong kỳ thi đại học.”
Cuối cùng, sự nhẹ nhõm cũng xuất hiện trên gương mặt Tình Dã, cô đón màn đêm rời khỏi khuôn viên nhà trường, nơi mà mình đã ở lại hơn nửa năm nay, sân vận động quen thuộc, hành lang quen thuộc, lớp học quen thuộc, tạm biệt nhé.
……
Sáng hôm sau, Tình Dã theo ba rời khỏi Huyện An tử, ngoài Lý Lam Phương ra, cô không nói cho bất cứ ai, cô không muốn chứng kiến cảnh chia ly, không muốn nhìn thấy người khác rơi lệ, nhưng thực ra là sợ bản thân mình không kiềm chế được, cứ thế này cũng tốt, yên lặng xuất hiện, yên lặng ra đi.
Chỉ có điều, khi ngồi một mình ở hàng ghế sau xe, cô đã không ngừng chỉnh sửa tin nhắn, muốn giải thích với Hình Võ về việc mình rời đi, cô đã gõ rất nhiều, rất nhiều chữ, khi bánh xe chạy qua một hố lún sâu, bùn và nước trong hố văng tung toé, bắn lên cả cửa kính ô tô. Tình Dã bị xóc bèn buông điện thoại xuống, nhìn những vết bùn dính trên cửa kính, ánh mắt theo đó hướng ra bên ngoài khung cửa.
Một bà thím dễ thương đang xách giỏ đứng nói chuyện với ông chủ bán tỏi, vài học sinh cấp hai nô đùa đuổi nhau, theo sau là bầy chó ngoe nguẩy vẫy đuôi, thùng thư màu xanh lá bị phai một nửa lớp sơn không biết đã được sơn lại từ khi nào, góc đường là sạp hàng bán xiên que, ông lão mặc chiếc tạp dề rách nát với bàn tay lấm lem, khuôn mặt vẫn như ngày mà cô mới tới đây, nhưng lại toát lên nụ cười thật thân thương.
Thời gian ở đây trở nên rất chậm, Thị trấn đầy cát bụi dường như bị phong ấn tại thế kỷ trước này có trong đó sự thoải và bình yên của riêng mình, đấu tranh và do dự, dũng cảm mà bền bỉ.
Dẫu rằng nó phát triển chậm, không thể so sánh được với các thành phố lớn, nhưng người dân nơi đây sẽ không bị áp đảo bởi môi trường mà họ được sinh ra. Có thể một ngày không xa nào đó, Thị trấn này sẽ biến thành một nơi thật rực rỡ.
Khoé miệng Tình Dã chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cô cúi đầu xóa hết những dòng chữ dài đã soạn, chỉ nói với anh rằng: “Em về Bắc Kinh cùng ba rồi.”
Cô nghĩ anh sẽ hiểu.