Chói Mắt
Chương 89
Ra khỏi sân vận động, Tình Dã chạy thẳng một mạch, trước giờ cô chưa từng chạy trên đường mà không để ý đến hình tượng của mình như vậy, cứ thế chạy đến ngã tư đường, chặn một chiếc xe ba bánh trước mặt lại. Anh trai lái xe ba bánh bị Tình Dã đột ngột xông ra dọa sợ đến toát mồ hôi hột, vừa chuẩn bị cất tiếng mắng, thì Tình Dã đã rút ra một trăm tệ đưa cho anh ta: “Trong năm phút đến được phố Điện tử sẽ trả thêm anh một trăm tệ nữa.”
Anh trai lái xe như điên xuyên qua ngõ phố, rẽ ngang rẽ dọc, Tình Dã sống chết bám chặt vào khung cửa, cơ thể nảy lên lộn xuống không biết bao nhiêu lần, lục phủ ngũ tạng như thể không còn nằm đúng vị trí nữa rồi.
Đột nhiên cô phát hiện mọi thứ rất không chân thực, sao bọn chúng dám đánh người trong trường hợp như vậy? Tình Dã đã lớn bằng ngần này và đây là lần đầu tiên có việc mà cô không dám tưởng tượng đến, bây giờ có vẻ như Đại Tào đã hạ quyết tâm muốn đánh gục Hình Võ trong trận thi đấu này rồi.
Cô chợt nhớ ra hôm đó mình đã hỏi Hình Võ rằng nếu anh không thắng thì sẽ thế nào? Nhưng anh lại nói kết quả cuộc thi không quan trọng. Cái kết mà Đại Tào muốn đó là thắng được Hình Võ trong cuộc thi, mà còn phải hạ gục Hình Võ trước mặt bao nhiêu người như vậy, khiến anh mất sạch thể diện và hoàn toàn đầu hàng dưới chân anh ta.
Tuy nhiên trước đó, Tình Dã luôn không nghĩ rằng Đại Tào sẽ động vào Hình Võ trong lúc đang thi đấu, bởi vì đây là cuộc thi do Huyện tổ chức, sao anh ta có thể công khai gây sự trên sàn đấu được? Cứ thế cho đến khi tốc độ của chiếc xe ba bánh hất cô ra ngoài cửa, thì đột nhiên cô mới phản ứng lại rằng đây không phải là nơi cô đã từng sống, núi cao Hoàng đế xa, nên những quy tắc xung quanh cũng hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì đây là cuộc thi do bên trên tổ chức, Đại Tào lại đụng tay đụng chân với Hình Võ trên sân thi đấu, rất có thể bên trên sẽ quy sự tình về việc xung đột trong lúc thi đấu, để dập chuyện và không muốn bới to ra vì muốn trốn tránh trách nhiệm. Cộng thêm trong đó trái phải đều là thế lực của Ám Đường, như vậy tính chất sẽ thay đổi, cho dù Hình Võ có bị đánh thành tàn phế, nhưng chỉ cần Đại Tào không tự ra tay, thì vẫn chẳng cần phải chịu trách nhiệm, đột nhiên Tình Dã bị suy đoán của chính mình dọa cho tái mặt.
Anh trai lái xe ba bánh cũng đang đặt mạng của mình trước mũi dao, tìm mọi cách đưa được Tình Dã đến phố Điện tử, vừa hay đúng năm phút thì đến nơi. Tình Dã rút thêm một trăm tệ đưa anh ta, rồi co chân chạy vào con hẻm nhà Răng Nanh.
Dựa theo trí nhớ của mình, cô chạy một mạch đến cửa nhà Răng Nanh, rồi điên cuồng gõ cửa ngoài sân, một lúc sau Răng Nanh xỏ dép lê ra mở cửa, vừa nhìn thấy gương mặt đang thở hổn hển của Tình Dã thì ngẩn người: “Tình Dã? Cô đến đây làm gì?”
“Hình Võ bị người ta quây rồi.” Cô không chậm trễ dù chỉ một giây mà đi thẳng vào vấn đề.
Răng Nanh hơi nhíu mày, nhưng hoàn toàn không bất ngờ, chỉ hỏi: “Nhóm Đại Hắc đến đó rồi sao?”
Tình Dã trông thấy sắc mặt của anh ta, liền phản ứng lại, hoài nghi hỏi: “Anh biết rồi phải không? Anh biết anh ấy sẽ bị như vậy phải không?”
Răng Nanh nhìn dáng vẻ cảm xúc phập phồng của cô, các ngón tay siết chặt vào cánh cửa ngoài sân: “Tôi đã khuyên anh ấy rồi, đây là lựa chọn của bản thân anh ấy.”
Tình Dã túm lấy anh ta, ngẩng đầu hỏi: “Ý anh là sao?”
Răng Nanh cau mày, ánh mắt phức tạp, giọng nói của Tình Dã như gầm lên trong cổ họng: “Rốt cuộc ý anh là sao?”
Cả người cô run rẩy, nước mắt vô thức trào ra, cánh tay đang túm Răng Nanh run lên bần bật, Răng Nanh lật tay, túm lấy cổ tay cô, nói: “Cô bình tĩnh một chút, Võ tử và ông chủ Giang đã bàn bạc rồi.”
Tình Dã cảm thấy lạnh cả người, suy nghĩ của cô càng lúc càng hỗn loạn, chỉ có thể nắm bắt những từ khoá rời rạc, rồi nhìn Răng Nanh chằm chằm: “Ông chủ Giang? Liên quan gì đến ông chủ Giang?”
“Nhiều năm nay việc làm ăn của ông chủ Giang đều bị Ám Đường chen vào, mỗi năm tốn không biết bao nhiêu tiền cho Ám Đường, mấy năm gần đây càng ngày hội Ám Đường càng được đằng chân lân đằng đầu, cũng muốn mở quán bar, vũ trường. Năm ngoái, địa bàn tay chân của ông chủ Giang xảy ra chuyện, bị đập phá một lần, sau đó điều tra ra là người của Ám Đường làm.”
“Anh ta luôn muốn tìm cơ hội để dằn mặt Ám Đường, Võ tử và ông chủ Giang đã bàn bạc kỹ rồi, chỉ cần Đại Tào ra tay với anh ấy trong trận thi đấu, thì ông chủ Giang sẽ ra mặt để gây áp lực với mấy người bên trên Đại Tào, ép bọn chúng phải ra tay.”
Tình Dã sững sờ nhìn Răng Nanh, rồi đột nhiên thả ra, cả người ngã xuống cửa sân, vậy là Răng Nanh đã sớm biết việc Hình Võ bị đánh, hoặc có thể nói rằng chỉ cần Hình Võ bị đánh, chỉ cần sự việc không ngừng bị khơi to thì ông chủ Giang mới tiện ra tay.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao Hình Võ lại phải chịu đựng vết thương đau để tham gia thi đấu, tại sao anh lại làm ngơ trước những tiểu xảo của Đại Tào và tại sao anh lại án binh bất động trước khiêu khích của Đại Tào.
Mục đích của anh là chọc tức anh ta, khiến Đại Tào không chịu được mà công khai ra tay với anh, chỉ cần Đại Tào dám ngang nhiên lao tới, vậy thì Hình Võ đã đạt được mục đích. Tiếp đến việc anh cần làm là không đánh trả, cuối cùng sẽ thoát thân hoàn hảo khi việc xác định bản chất của vụ việc xong xuôi đồng thời ném toàn bộ sai trái lên đầu Đại Tào và Ám Đường, sau đó, chỉ cần giao lại cho ông chủ Giang xử lý là được.
Vậy nên, anh mới hoàn toàn không quan tâm đến kết quả của trận thi đấu, việc cần làm đó là kéo Đại Tào vào. Người của Ám Đường tự tin có thể trấn áp được chuyện này, nhưng bọn họ không ngờ rằng ông chủ Giang đang giăng sẵn lưới sau lưng tất cả bọn họ.
Vừa nghĩ đến đây, Tình Dã bỗng phản ứng lại, Răng Nanh rất rõ hôm nay Hình Võ phải đối mặt với điều gì, nên anh ta mới không đành lòng đến xem thi đấu. Đây hoàn toàn không phải một trận thi đấu thể thao, cũng không phải cuộc quyết đấu giữa Đại Tào và Hình Võ.
Ám Đường muốn cướp mối làm ăn của ông chủ Giang, ông chủ Giang thường xuyên đi lại với Giám đốc Giả, người của Ám Đương lại chẳng thể ngồi yên nên đập phá địa bàn của ông chủ Giang. Sau đó, âm mưu ép Hình Võ “dẫn dắt” Đại Tào và ông chủ Giang muốn tận dụng cơ hội này để tận diệt Ám Đường. Cuối cùng, trong việc này, chỉ có mình Hình Võ là người phải chịu hy sinh, chiến thắng lớn nhất đằng sau thuộc về ông chủ Giang.
Tình Dã đã làm rõ mọi chuyện chỉ trong vòng nửa phút, sau đó cô đứng thẳng dậy, nhìn Răng Nanh chằm chằm, hỏi: “Thư Hàn có biết việc này không?”
Răng Nanh nhíu chặt mày, lắc đầu: “Ngoài tôi ra thì không ai biết.”
Một nụ cười lạnh xuất hiện trên gương mặt Tình Dã: “Anh chưa từng nghĩ đến mục đích khác của ông chủ Giang sao?”
Răng Nanh cứ thế nhìn Tình Dã, cô mỉa mai nói với anh ta: “Cơ bản là ông chủ Giang sẽ không ra mặt, anh ta chỉ ước được mượn tay Ám Đường để đánh Hình Võ tới chết, đưa tôi đi gặp chị anh.”
Răng Nanh sững sờ một lúc, sau đó dường như đột ngột nhận ra, bèn không nói lời nào, vào thay giày rồi cầm chìa khoá xe máy đưa Tình Dã phóng tới phòng mạt chược của Thư Hàn và tìm thấy cô ta trong một phòng riêng nhỏ.
Lúc bọn họ xông vào, Thư Hàn đang đánh bài cùng mấy người, trên vai là chiếc áo khảm ngọc thủ công, cô ta nhướng mi không để ý đến Răng Nanh, nhưng khi nhìn thấy Tình Dã theo sau thì hơi bất ngờ. Tình Dã đi thẳng đến trước mặt cô ta, nói: “Bây giờ cô có tiện nói chuyện không?”
Thư Hàn chậm rãi sờ một quân bài, tuy rằng không lên tiếng nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, cô ta đang bận.
Tình Dã ngẩng đầu lên liếc nhìn Răng Nanh, anh ta liền nói với Thư Hàn: “Võ tử xảy ra chuyện rồi, chị có thể…”
“Không thấy chị đang chơi bài sao?” Thư Hàn cứ thế ngắt lời anh ta.
Mấy người bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, trước giờ Tình Dã chưa từng chật vật như vậy, cô đang chuẩn bị quay đầu rời đi, thì lại đành nhẫn nhịn, nghiến chặt răng, thấp giọng nói với Thư Hàn: “Chị Thư, rất gấp.”
Thư Hàn có chút cáu kỉnh ném một thẻ bài xuống, vừa hay để người đối diện ù. Cô ta đẩy bài ra, đứng dậy nói: “Đợi một lát.”
Sau khi ra khỏi phòng riêng, Tình Dã nhanh chóng cùng cô ta vào căn phòng trống bên cạnh, Thư Hàn cúi đầu châm một điếu thuốc hảo hạng, rồi quay đầu lại hỏi bọn họ: “Có chuyện gì thế?”
Tình Dã nhìn Răng Nanh, Răng Nanh nói lại việc những gì Hình Võ và ông chủ Giang đã thương lượng cho Thư Hàn. Thư Hàn sầm mặt nghe hết, rồi hút một hơi thuốc dài, nhìn sang Tình Dã: “Vậy mục đích cô đến tìm tôi là gì?”
Móng tay Tình Dã ghim sâu vào da thịt, nếu có thể, thì người mà cô không muốn đối mặt nhất chính là Thư Hàn, nhưng tình hình bên phía Hình Võ không biết tốt xấu ra sao, cô không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác, tôn nghiêm và thể diện đều không bằng mạng sống của Hình Võ.
Tình Dã cứ thế nhìn Thư Hàn, nói từng từ từng chữ: “Ông chủ Giang đồng ý việc Hình Võ dụ Đại Tào vào cuộc, nhưng chắc chắn anh ta sẽ để Hình Võ phải chịu đủ đòn, tại sao chứ? Cô nên là người rõ nhất mới phải.”
Điếu thuốc Thư Hàn đang ngậm trong miệng bất giác khẽ run một cái, cô ta nhanh chóng đáp lại: “Như cô đã nói, cậu ấy và ông chủ Giang đã bàn bạc từ trước rồi, việc này tôi không lo được.”
Tình Dã nghẹn ngào nhìn cô ta, rồi nở nụ cười châm chọc: “Chẳng lẽ vì cô không có được Hình Võ, nên mới có thể trơ mắt nhìn người đàn ông của cô vì vô mà huỷ diệt anh ấy sao?”
Thư Hàn dập mạnh đầu thuốc, chống hai tay lên bàn mạt chược: “Chẳng liên quan gì đến tôi.”
Tình Dã lập tức ngẩng đầu lên, nước mắt cô lăn dài, cảnh tượng Hình Võ bị bao vây chịu đánh đập dường như lại từ khoảng cách xa xôi lao thẳng vào đầu cô, khiến cô gần như phát điên.
Răng Nanh ở bên cạnh xảy ra cãi vã với Thư Hàn, Tình Dã máy móc quay người đi ra khỏi cửa, cô nắm chặt tay nắm cửa, lạnh lẽo nói một câu: “Con người nhiều khi thật nực cười, cố tìm một lý do nào đó để sa đọa, sau đó lại đổ toàn bộ tội lỗi cho số phận, nếu hôm nay Hình Võ chẳng thể đứng dậy thì có phải cô sẽ rất thoải mái hay không? Đây là điều mà cô muốn sao?”
Thư Hàn dần dần ngước mắt nhìn theo bóng lưng Tình Dã, nhưng Tình Dã chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế bước nhanh ra ngoài.
Khe hở trên đám mây dần dần khép lại, đất trời trở về với u ám, Tình Dã vô định bước đi trên con đường, mọi thứ xung quanh cô bắt đầu trở nên hư ảo và xa lạ. Cô không còn cách nào khác, Thư Hàn chính là hy vọng cuối cùng của cô, nếu cô ta không chịu đi tìm ông chủ Giang, thì trong cả Thị trấn này cô chẳng tìm nổi ai có thể cứu Hình Võ ra khỏi nước sôi lửa bỏng.
Tình Dã đưa tay lên lau nước mắt, nhưng hoàn toàn chẳng ngăn nổi nước mắt chảy ra, Thị trấn, tại sao trong cả cái Thị trấn tồn tàn này cô lại chẳng gọi được người nào? Cô còn có thể kiếm ai được nữa đây?
Kiếm ai… Tình Dã ngơ ngác ngẩng đầu nhìn những gương mặt xa lạ bên đường, rồi đột nhiên như có ai chém nứt bầu trời, nước mắt lập tức ngừng chảy. Cô đứng bên đường khóc lóc thì có tác dụng mẹ gì chứ? Hình Võ đang bị tra tấn ở bên kia, nên cô buộc phải nghĩ ra cách! Tìm người, tìm người phải không? Chẳng phải anh ta muốn làm to chuyện sao? Được, vậy thì cô sẽ bới nó ra to nhất có thể!
Tình Dã lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Niên, bảo anh ta hô hào trong nhóm, gọi được càng nhiều người càng tốt, rồi mau chóng tập hợp tại sân vận động Huyện An tử.
Sau khi cúp máy, cô lại đứng ở ven đường gọi cho Phương Lôi, Phương Lôi vừa bắt máy vừa thở hồng hộc: “Tình Dã, cậu đừng vội, tôi sắp đến rồi, cậu đang ở đâu?”
Đúng lúc này, có người gọi cô từ phía xa: “Tình Dã.”
Tình Dã quay đầu lại, cô nhìn thấy một nhóm người của trường Kim Long đang từ tòa nhà bên cạnh đi xuống, người gọi cô chính là Diệp Anh Kiện, Tình Dã vội vàng nói với Phương Lôi: “Mau đến sân vận động đi.”
Nói xong liền cúp máy, Diệp Anh Kiện thấy hai mắt cô đỏ hoe, lại đứng một mình ở ven đường, cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Cậu ở đây làm gì thế? Có chuyện gì sao?”
Tình Dã chỉ trợn trừng mắt nhìn cậu ta, Diệp Anh Kiện và mấy người bạn đi cùng cậu ta kỳ quái liếc nhìn, rồi lại hỏi: “Cậu đang đi đâu vậy?”
Tình Dã bất ngờ túm lấy cậu ta, khiến Diệp Anh Kiện giật mình nhảy dựng lên, nhưng lại nghe thấy Tình Dã vội vàng nói: “Đưa tôi đến sân vận động đi.”
Diệp Anh Kiện khó hiểu mở cửa chiếc Audi đang đỗ bên đường: “Cậu, cậu cứ bỏ tay ra đã, tôi sẽ đưa cậu đi.”
Trước khi lên xe, Tình Dã chợt trông thấy Nguỵ Đống, liền nghiêng người nói nhỏ với cậu ta: “Tôi biết bí mật của cậu, giúp tôi một việc, hãy gọi học sinh trường cậu đến Sân vận động, càng nhiều càng tốt, tôi sẽ đảm bảo không một ai trong trường cậu biết được bí mật này.”
Ngụy Đống sửng sốt nhìn Tình Dã, Tình Dã lại đang nhìn cậu ta với ánh mắt “tự cậu hiểu đi”, sau đó vội vàng lên xe. Từ đây đến đó không xa, Tình Dã liếc xem thời gian, đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi cô ra ngoài, không biết tình hình bên đó thế nào rồi. Mà Diệp Anh Kiện ngồi trên ghế phụ lái lại cứ ngoái xuống nói chuyện cùng cô, như thể tiếng ruồi vo ve, Tình Dã hận không thể đập cho cậu ta một cái để chặn ngay miệng cậu ta lại.
Dưới sự thúc giục liên tục của cô, chiếc xe nhanh chóng tiến đến gần sân vận động, nhưng điều khiến Tình Dã không ngờ tới đó là không biết đã xảy ra chuyện gì mà phía trước kẹt xe chật cứng, xe bị chặn lại ngoài ngã tư, cô thực sự không chờ được nữa bèn mở cửa xuống xe.
Diệp Anh Kiện thò đầu ra hét to: “Cậu đi luôn sao?”
Tình Dã định nhấc chân chạy về phía sân vận động thì nghe thấy giọng của Diệp Anh Kiện bèn đột ngột quay đầu lại nhìn cậu ta chằm chằm. Diệp Anh Kiện bị Tình Dã nhìn đến rùng mình, một giây sau đó, Tình Dã quay lại xe, cứ thế mở cửa ghế phụ lái, kéo Diệp Anh Kiện xuống và nói với cậu ta: “Người anh em, nếu cậu đã muốn buôn chuyện như vậy thì không bằng đi cùng tôi một chuyến, không giấu gì cậu, bạn trai tôi gặp rắc rối, người tìm anh ấy gây sự là người của Ám Đường, cậu biết Ám Đường chứ? Còn nếu không biết thì tự đi mà hỏi ông bô nhà cậu.”
“Bạn trai của cậu? Có phải người hôm đó cùng cậu lên Thị trấn không? Cái người trông rất đẹp trai ấy?”
Tình Dã sốt ruột nói: “Bây giờ là lúc để bàn luận vấn đề này hả? Mắt tôi mù rồi hay sao mà anh ấy có đẹp trai hay không cũng phải nhờ cậu nhắc? Nói tóm lại, hôm nay cậu giúp tôi, thì chắc chắn tôi sẽ trả lại món nợ ân tình này cho cậu.”
“Dạy tôi phát âm được không?”
“Dạy cậu nói tiếng ngoài hành tinh cũng được.”
Dứt lời, Tình Dã lôi cả Diệp Anh Kiện vào đám đông, mà điều kỳ lạ là, lúc Tình Dã ra khỏi sân vận động, ở đây chẳng có mấy người, vậy mà lúc này đột nhiên lại đang có hết tốp này đến tốp kia lao vào trong, rất nhiều ông chú bà thím khoảng năm, sáu mươi tuổi, vẻ mặt còn vô cùng phấn khởi, như thể đi họp chợ.
Diệp Anh Kiện lẩm bẩm một câu: “Sao lại đông thế này?”
Tình Dã lo lắng đáp: “Sao mà tôi biết được?”
Càng vào trong thì tình huống càng ảo diệu, các ông chú bà thím cũng tiến vào sân vận động, hơn nữa vì quá đông nên rào chắn ngoài cổng bị xô đẩy, khiến nhân viên bán vé phải choáng váng.
Một chiếc xe tải đỗ ngoài cửa sân vận động, Tình Dã thoáng nhìn thấy Lưu Niên và ông Tạ, bèn vẫy tay gọi to về phía Lưu Niên. Rất nhanh Lưu Niên đã nghe thấy tiếng Tình Dã, liền chen qua đám đông, nói với cô: “Bà chủ Lý đã kêu người tới đây rồi, không biết bên trong thế nào?”
Tình Dã lớn tiếng hỏi anh ta: “Sao nhiều người thế này?”
“Không phải cô bảo tôi gọi người sao? Vừa hay ông Tạ chở một xe trứng gà tới, chuẩn bị để ở chỗ chúng ta bán, nên tôi đã bảo ông Tạ lái thẳng xe đến đây. Tôi sợ mọi người không chịu đến nên đã nói rằng ở sân vận động đang phát trứng gà, nhưng cũng không biết lại có nhiều người như vậy.”
“…” Hết sảy!
Tình Dã không nói gì, mà chỉ giơ ngón tay cái lên, rồi kéo Diệp Anh Kiện tiến vào theo đám đông. Nhưng khi cô chen được vào trong sân thi đấu, thì đã phải lập tức choáng váng.
Anh trai lái xe như điên xuyên qua ngõ phố, rẽ ngang rẽ dọc, Tình Dã sống chết bám chặt vào khung cửa, cơ thể nảy lên lộn xuống không biết bao nhiêu lần, lục phủ ngũ tạng như thể không còn nằm đúng vị trí nữa rồi.
Đột nhiên cô phát hiện mọi thứ rất không chân thực, sao bọn chúng dám đánh người trong trường hợp như vậy? Tình Dã đã lớn bằng ngần này và đây là lần đầu tiên có việc mà cô không dám tưởng tượng đến, bây giờ có vẻ như Đại Tào đã hạ quyết tâm muốn đánh gục Hình Võ trong trận thi đấu này rồi.
Cô chợt nhớ ra hôm đó mình đã hỏi Hình Võ rằng nếu anh không thắng thì sẽ thế nào? Nhưng anh lại nói kết quả cuộc thi không quan trọng. Cái kết mà Đại Tào muốn đó là thắng được Hình Võ trong cuộc thi, mà còn phải hạ gục Hình Võ trước mặt bao nhiêu người như vậy, khiến anh mất sạch thể diện và hoàn toàn đầu hàng dưới chân anh ta.
Tuy nhiên trước đó, Tình Dã luôn không nghĩ rằng Đại Tào sẽ động vào Hình Võ trong lúc đang thi đấu, bởi vì đây là cuộc thi do Huyện tổ chức, sao anh ta có thể công khai gây sự trên sàn đấu được? Cứ thế cho đến khi tốc độ của chiếc xe ba bánh hất cô ra ngoài cửa, thì đột nhiên cô mới phản ứng lại rằng đây không phải là nơi cô đã từng sống, núi cao Hoàng đế xa, nên những quy tắc xung quanh cũng hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì đây là cuộc thi do bên trên tổ chức, Đại Tào lại đụng tay đụng chân với Hình Võ trên sân thi đấu, rất có thể bên trên sẽ quy sự tình về việc xung đột trong lúc thi đấu, để dập chuyện và không muốn bới to ra vì muốn trốn tránh trách nhiệm. Cộng thêm trong đó trái phải đều là thế lực của Ám Đường, như vậy tính chất sẽ thay đổi, cho dù Hình Võ có bị đánh thành tàn phế, nhưng chỉ cần Đại Tào không tự ra tay, thì vẫn chẳng cần phải chịu trách nhiệm, đột nhiên Tình Dã bị suy đoán của chính mình dọa cho tái mặt.
Anh trai lái xe ba bánh cũng đang đặt mạng của mình trước mũi dao, tìm mọi cách đưa được Tình Dã đến phố Điện tử, vừa hay đúng năm phút thì đến nơi. Tình Dã rút thêm một trăm tệ đưa anh ta, rồi co chân chạy vào con hẻm nhà Răng Nanh.
Dựa theo trí nhớ của mình, cô chạy một mạch đến cửa nhà Răng Nanh, rồi điên cuồng gõ cửa ngoài sân, một lúc sau Răng Nanh xỏ dép lê ra mở cửa, vừa nhìn thấy gương mặt đang thở hổn hển của Tình Dã thì ngẩn người: “Tình Dã? Cô đến đây làm gì?”
“Hình Võ bị người ta quây rồi.” Cô không chậm trễ dù chỉ một giây mà đi thẳng vào vấn đề.
Răng Nanh hơi nhíu mày, nhưng hoàn toàn không bất ngờ, chỉ hỏi: “Nhóm Đại Hắc đến đó rồi sao?”
Tình Dã trông thấy sắc mặt của anh ta, liền phản ứng lại, hoài nghi hỏi: “Anh biết rồi phải không? Anh biết anh ấy sẽ bị như vậy phải không?”
Răng Nanh nhìn dáng vẻ cảm xúc phập phồng của cô, các ngón tay siết chặt vào cánh cửa ngoài sân: “Tôi đã khuyên anh ấy rồi, đây là lựa chọn của bản thân anh ấy.”
Tình Dã túm lấy anh ta, ngẩng đầu hỏi: “Ý anh là sao?”
Răng Nanh cau mày, ánh mắt phức tạp, giọng nói của Tình Dã như gầm lên trong cổ họng: “Rốt cuộc ý anh là sao?”
Cả người cô run rẩy, nước mắt vô thức trào ra, cánh tay đang túm Răng Nanh run lên bần bật, Răng Nanh lật tay, túm lấy cổ tay cô, nói: “Cô bình tĩnh một chút, Võ tử và ông chủ Giang đã bàn bạc rồi.”
Tình Dã cảm thấy lạnh cả người, suy nghĩ của cô càng lúc càng hỗn loạn, chỉ có thể nắm bắt những từ khoá rời rạc, rồi nhìn Răng Nanh chằm chằm: “Ông chủ Giang? Liên quan gì đến ông chủ Giang?”
“Nhiều năm nay việc làm ăn của ông chủ Giang đều bị Ám Đường chen vào, mỗi năm tốn không biết bao nhiêu tiền cho Ám Đường, mấy năm gần đây càng ngày hội Ám Đường càng được đằng chân lân đằng đầu, cũng muốn mở quán bar, vũ trường. Năm ngoái, địa bàn tay chân của ông chủ Giang xảy ra chuyện, bị đập phá một lần, sau đó điều tra ra là người của Ám Đường làm.”
“Anh ta luôn muốn tìm cơ hội để dằn mặt Ám Đường, Võ tử và ông chủ Giang đã bàn bạc kỹ rồi, chỉ cần Đại Tào ra tay với anh ấy trong trận thi đấu, thì ông chủ Giang sẽ ra mặt để gây áp lực với mấy người bên trên Đại Tào, ép bọn chúng phải ra tay.”
Tình Dã sững sờ nhìn Răng Nanh, rồi đột nhiên thả ra, cả người ngã xuống cửa sân, vậy là Răng Nanh đã sớm biết việc Hình Võ bị đánh, hoặc có thể nói rằng chỉ cần Hình Võ bị đánh, chỉ cần sự việc không ngừng bị khơi to thì ông chủ Giang mới tiện ra tay.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao Hình Võ lại phải chịu đựng vết thương đau để tham gia thi đấu, tại sao anh lại làm ngơ trước những tiểu xảo của Đại Tào và tại sao anh lại án binh bất động trước khiêu khích của Đại Tào.
Mục đích của anh là chọc tức anh ta, khiến Đại Tào không chịu được mà công khai ra tay với anh, chỉ cần Đại Tào dám ngang nhiên lao tới, vậy thì Hình Võ đã đạt được mục đích. Tiếp đến việc anh cần làm là không đánh trả, cuối cùng sẽ thoát thân hoàn hảo khi việc xác định bản chất của vụ việc xong xuôi đồng thời ném toàn bộ sai trái lên đầu Đại Tào và Ám Đường, sau đó, chỉ cần giao lại cho ông chủ Giang xử lý là được.
Vậy nên, anh mới hoàn toàn không quan tâm đến kết quả của trận thi đấu, việc cần làm đó là kéo Đại Tào vào. Người của Ám Đường tự tin có thể trấn áp được chuyện này, nhưng bọn họ không ngờ rằng ông chủ Giang đang giăng sẵn lưới sau lưng tất cả bọn họ.
Vừa nghĩ đến đây, Tình Dã bỗng phản ứng lại, Răng Nanh rất rõ hôm nay Hình Võ phải đối mặt với điều gì, nên anh ta mới không đành lòng đến xem thi đấu. Đây hoàn toàn không phải một trận thi đấu thể thao, cũng không phải cuộc quyết đấu giữa Đại Tào và Hình Võ.
Ám Đường muốn cướp mối làm ăn của ông chủ Giang, ông chủ Giang thường xuyên đi lại với Giám đốc Giả, người của Ám Đương lại chẳng thể ngồi yên nên đập phá địa bàn của ông chủ Giang. Sau đó, âm mưu ép Hình Võ “dẫn dắt” Đại Tào và ông chủ Giang muốn tận dụng cơ hội này để tận diệt Ám Đường. Cuối cùng, trong việc này, chỉ có mình Hình Võ là người phải chịu hy sinh, chiến thắng lớn nhất đằng sau thuộc về ông chủ Giang.
Tình Dã đã làm rõ mọi chuyện chỉ trong vòng nửa phút, sau đó cô đứng thẳng dậy, nhìn Răng Nanh chằm chằm, hỏi: “Thư Hàn có biết việc này không?”
Răng Nanh nhíu chặt mày, lắc đầu: “Ngoài tôi ra thì không ai biết.”
Một nụ cười lạnh xuất hiện trên gương mặt Tình Dã: “Anh chưa từng nghĩ đến mục đích khác của ông chủ Giang sao?”
Răng Nanh cứ thế nhìn Tình Dã, cô mỉa mai nói với anh ta: “Cơ bản là ông chủ Giang sẽ không ra mặt, anh ta chỉ ước được mượn tay Ám Đường để đánh Hình Võ tới chết, đưa tôi đi gặp chị anh.”
Răng Nanh sững sờ một lúc, sau đó dường như đột ngột nhận ra, bèn không nói lời nào, vào thay giày rồi cầm chìa khoá xe máy đưa Tình Dã phóng tới phòng mạt chược của Thư Hàn và tìm thấy cô ta trong một phòng riêng nhỏ.
Lúc bọn họ xông vào, Thư Hàn đang đánh bài cùng mấy người, trên vai là chiếc áo khảm ngọc thủ công, cô ta nhướng mi không để ý đến Răng Nanh, nhưng khi nhìn thấy Tình Dã theo sau thì hơi bất ngờ. Tình Dã đi thẳng đến trước mặt cô ta, nói: “Bây giờ cô có tiện nói chuyện không?”
Thư Hàn chậm rãi sờ một quân bài, tuy rằng không lên tiếng nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, cô ta đang bận.
Tình Dã ngẩng đầu lên liếc nhìn Răng Nanh, anh ta liền nói với Thư Hàn: “Võ tử xảy ra chuyện rồi, chị có thể…”
“Không thấy chị đang chơi bài sao?” Thư Hàn cứ thế ngắt lời anh ta.
Mấy người bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, trước giờ Tình Dã chưa từng chật vật như vậy, cô đang chuẩn bị quay đầu rời đi, thì lại đành nhẫn nhịn, nghiến chặt răng, thấp giọng nói với Thư Hàn: “Chị Thư, rất gấp.”
Thư Hàn có chút cáu kỉnh ném một thẻ bài xuống, vừa hay để người đối diện ù. Cô ta đẩy bài ra, đứng dậy nói: “Đợi một lát.”
Sau khi ra khỏi phòng riêng, Tình Dã nhanh chóng cùng cô ta vào căn phòng trống bên cạnh, Thư Hàn cúi đầu châm một điếu thuốc hảo hạng, rồi quay đầu lại hỏi bọn họ: “Có chuyện gì thế?”
Tình Dã nhìn Răng Nanh, Răng Nanh nói lại việc những gì Hình Võ và ông chủ Giang đã thương lượng cho Thư Hàn. Thư Hàn sầm mặt nghe hết, rồi hút một hơi thuốc dài, nhìn sang Tình Dã: “Vậy mục đích cô đến tìm tôi là gì?”
Móng tay Tình Dã ghim sâu vào da thịt, nếu có thể, thì người mà cô không muốn đối mặt nhất chính là Thư Hàn, nhưng tình hình bên phía Hình Võ không biết tốt xấu ra sao, cô không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác, tôn nghiêm và thể diện đều không bằng mạng sống của Hình Võ.
Tình Dã cứ thế nhìn Thư Hàn, nói từng từ từng chữ: “Ông chủ Giang đồng ý việc Hình Võ dụ Đại Tào vào cuộc, nhưng chắc chắn anh ta sẽ để Hình Võ phải chịu đủ đòn, tại sao chứ? Cô nên là người rõ nhất mới phải.”
Điếu thuốc Thư Hàn đang ngậm trong miệng bất giác khẽ run một cái, cô ta nhanh chóng đáp lại: “Như cô đã nói, cậu ấy và ông chủ Giang đã bàn bạc từ trước rồi, việc này tôi không lo được.”
Tình Dã nghẹn ngào nhìn cô ta, rồi nở nụ cười châm chọc: “Chẳng lẽ vì cô không có được Hình Võ, nên mới có thể trơ mắt nhìn người đàn ông của cô vì vô mà huỷ diệt anh ấy sao?”
Thư Hàn dập mạnh đầu thuốc, chống hai tay lên bàn mạt chược: “Chẳng liên quan gì đến tôi.”
Tình Dã lập tức ngẩng đầu lên, nước mắt cô lăn dài, cảnh tượng Hình Võ bị bao vây chịu đánh đập dường như lại từ khoảng cách xa xôi lao thẳng vào đầu cô, khiến cô gần như phát điên.
Răng Nanh ở bên cạnh xảy ra cãi vã với Thư Hàn, Tình Dã máy móc quay người đi ra khỏi cửa, cô nắm chặt tay nắm cửa, lạnh lẽo nói một câu: “Con người nhiều khi thật nực cười, cố tìm một lý do nào đó để sa đọa, sau đó lại đổ toàn bộ tội lỗi cho số phận, nếu hôm nay Hình Võ chẳng thể đứng dậy thì có phải cô sẽ rất thoải mái hay không? Đây là điều mà cô muốn sao?”
Thư Hàn dần dần ngước mắt nhìn theo bóng lưng Tình Dã, nhưng Tình Dã chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế bước nhanh ra ngoài.
Khe hở trên đám mây dần dần khép lại, đất trời trở về với u ám, Tình Dã vô định bước đi trên con đường, mọi thứ xung quanh cô bắt đầu trở nên hư ảo và xa lạ. Cô không còn cách nào khác, Thư Hàn chính là hy vọng cuối cùng của cô, nếu cô ta không chịu đi tìm ông chủ Giang, thì trong cả Thị trấn này cô chẳng tìm nổi ai có thể cứu Hình Võ ra khỏi nước sôi lửa bỏng.
Tình Dã đưa tay lên lau nước mắt, nhưng hoàn toàn chẳng ngăn nổi nước mắt chảy ra, Thị trấn, tại sao trong cả cái Thị trấn tồn tàn này cô lại chẳng gọi được người nào? Cô còn có thể kiếm ai được nữa đây?
Kiếm ai… Tình Dã ngơ ngác ngẩng đầu nhìn những gương mặt xa lạ bên đường, rồi đột nhiên như có ai chém nứt bầu trời, nước mắt lập tức ngừng chảy. Cô đứng bên đường khóc lóc thì có tác dụng mẹ gì chứ? Hình Võ đang bị tra tấn ở bên kia, nên cô buộc phải nghĩ ra cách! Tìm người, tìm người phải không? Chẳng phải anh ta muốn làm to chuyện sao? Được, vậy thì cô sẽ bới nó ra to nhất có thể!
Tình Dã lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Niên, bảo anh ta hô hào trong nhóm, gọi được càng nhiều người càng tốt, rồi mau chóng tập hợp tại sân vận động Huyện An tử.
Sau khi cúp máy, cô lại đứng ở ven đường gọi cho Phương Lôi, Phương Lôi vừa bắt máy vừa thở hồng hộc: “Tình Dã, cậu đừng vội, tôi sắp đến rồi, cậu đang ở đâu?”
Đúng lúc này, có người gọi cô từ phía xa: “Tình Dã.”
Tình Dã quay đầu lại, cô nhìn thấy một nhóm người của trường Kim Long đang từ tòa nhà bên cạnh đi xuống, người gọi cô chính là Diệp Anh Kiện, Tình Dã vội vàng nói với Phương Lôi: “Mau đến sân vận động đi.”
Nói xong liền cúp máy, Diệp Anh Kiện thấy hai mắt cô đỏ hoe, lại đứng một mình ở ven đường, cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Cậu ở đây làm gì thế? Có chuyện gì sao?”
Tình Dã chỉ trợn trừng mắt nhìn cậu ta, Diệp Anh Kiện và mấy người bạn đi cùng cậu ta kỳ quái liếc nhìn, rồi lại hỏi: “Cậu đang đi đâu vậy?”
Tình Dã bất ngờ túm lấy cậu ta, khiến Diệp Anh Kiện giật mình nhảy dựng lên, nhưng lại nghe thấy Tình Dã vội vàng nói: “Đưa tôi đến sân vận động đi.”
Diệp Anh Kiện khó hiểu mở cửa chiếc Audi đang đỗ bên đường: “Cậu, cậu cứ bỏ tay ra đã, tôi sẽ đưa cậu đi.”
Trước khi lên xe, Tình Dã chợt trông thấy Nguỵ Đống, liền nghiêng người nói nhỏ với cậu ta: “Tôi biết bí mật của cậu, giúp tôi một việc, hãy gọi học sinh trường cậu đến Sân vận động, càng nhiều càng tốt, tôi sẽ đảm bảo không một ai trong trường cậu biết được bí mật này.”
Ngụy Đống sửng sốt nhìn Tình Dã, Tình Dã lại đang nhìn cậu ta với ánh mắt “tự cậu hiểu đi”, sau đó vội vàng lên xe. Từ đây đến đó không xa, Tình Dã liếc xem thời gian, đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi cô ra ngoài, không biết tình hình bên đó thế nào rồi. Mà Diệp Anh Kiện ngồi trên ghế phụ lái lại cứ ngoái xuống nói chuyện cùng cô, như thể tiếng ruồi vo ve, Tình Dã hận không thể đập cho cậu ta một cái để chặn ngay miệng cậu ta lại.
Dưới sự thúc giục liên tục của cô, chiếc xe nhanh chóng tiến đến gần sân vận động, nhưng điều khiến Tình Dã không ngờ tới đó là không biết đã xảy ra chuyện gì mà phía trước kẹt xe chật cứng, xe bị chặn lại ngoài ngã tư, cô thực sự không chờ được nữa bèn mở cửa xuống xe.
Diệp Anh Kiện thò đầu ra hét to: “Cậu đi luôn sao?”
Tình Dã định nhấc chân chạy về phía sân vận động thì nghe thấy giọng của Diệp Anh Kiện bèn đột ngột quay đầu lại nhìn cậu ta chằm chằm. Diệp Anh Kiện bị Tình Dã nhìn đến rùng mình, một giây sau đó, Tình Dã quay lại xe, cứ thế mở cửa ghế phụ lái, kéo Diệp Anh Kiện xuống và nói với cậu ta: “Người anh em, nếu cậu đã muốn buôn chuyện như vậy thì không bằng đi cùng tôi một chuyến, không giấu gì cậu, bạn trai tôi gặp rắc rối, người tìm anh ấy gây sự là người của Ám Đường, cậu biết Ám Đường chứ? Còn nếu không biết thì tự đi mà hỏi ông bô nhà cậu.”
“Bạn trai của cậu? Có phải người hôm đó cùng cậu lên Thị trấn không? Cái người trông rất đẹp trai ấy?”
Tình Dã sốt ruột nói: “Bây giờ là lúc để bàn luận vấn đề này hả? Mắt tôi mù rồi hay sao mà anh ấy có đẹp trai hay không cũng phải nhờ cậu nhắc? Nói tóm lại, hôm nay cậu giúp tôi, thì chắc chắn tôi sẽ trả lại món nợ ân tình này cho cậu.”
“Dạy tôi phát âm được không?”
“Dạy cậu nói tiếng ngoài hành tinh cũng được.”
Dứt lời, Tình Dã lôi cả Diệp Anh Kiện vào đám đông, mà điều kỳ lạ là, lúc Tình Dã ra khỏi sân vận động, ở đây chẳng có mấy người, vậy mà lúc này đột nhiên lại đang có hết tốp này đến tốp kia lao vào trong, rất nhiều ông chú bà thím khoảng năm, sáu mươi tuổi, vẻ mặt còn vô cùng phấn khởi, như thể đi họp chợ.
Diệp Anh Kiện lẩm bẩm một câu: “Sao lại đông thế này?”
Tình Dã lo lắng đáp: “Sao mà tôi biết được?”
Càng vào trong thì tình huống càng ảo diệu, các ông chú bà thím cũng tiến vào sân vận động, hơn nữa vì quá đông nên rào chắn ngoài cổng bị xô đẩy, khiến nhân viên bán vé phải choáng váng.
Một chiếc xe tải đỗ ngoài cửa sân vận động, Tình Dã thoáng nhìn thấy Lưu Niên và ông Tạ, bèn vẫy tay gọi to về phía Lưu Niên. Rất nhanh Lưu Niên đã nghe thấy tiếng Tình Dã, liền chen qua đám đông, nói với cô: “Bà chủ Lý đã kêu người tới đây rồi, không biết bên trong thế nào?”
Tình Dã lớn tiếng hỏi anh ta: “Sao nhiều người thế này?”
“Không phải cô bảo tôi gọi người sao? Vừa hay ông Tạ chở một xe trứng gà tới, chuẩn bị để ở chỗ chúng ta bán, nên tôi đã bảo ông Tạ lái thẳng xe đến đây. Tôi sợ mọi người không chịu đến nên đã nói rằng ở sân vận động đang phát trứng gà, nhưng cũng không biết lại có nhiều người như vậy.”
“…” Hết sảy!
Tình Dã không nói gì, mà chỉ giơ ngón tay cái lên, rồi kéo Diệp Anh Kiện tiến vào theo đám đông. Nhưng khi cô chen được vào trong sân thi đấu, thì đã phải lập tức choáng váng.