Chói Mắt
Chương 84
Mặt khác, việc xây lại nhà của họ ở đình Trát Trát cũng bắt đầu khỏi công, vì vậy gần đây Hình Võ bận bịu giám sát công trình và chạy đi chạy lại bệnh viện. Dường như những ngày nghỉ Tết hai người nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, chỉ suốt ngày bám dính lấy nhau cũng đã kết thúc cùng với sự bận rộn của mấy ngày cuối kỳ nghỉ.
Cơ hội hai người được gặp nhau chỉ có vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ buổi tối, sau khi Tình Dã khôi phục lại tiết tấu, thì thời gian ngủ của cô ngay lập tức rút ngắn xuống năm tiếng một ngày, mỗi khi bận sẽ còn ít hơn nữa. Về đến khách sạn, cô có vài thứ của mình cần sắp xếp và ôn tập, thỉnh thoảng Hình Võ nằm bên cạnh nhìn cô, tuy rằng đối với anh thì việc kìm nén sự thôi thúc trong lòng là rất khó, nhưng anh không nỡ lãng phí thời gian của cô, anh sẵn sàng để cô dùng số thời gian đó để nghỉ ngơi được tốt hơn.
Mà Phùng Bảo lại rất quan tâm đến Tình Dã, có hôm mọi người ra khỏi nhà xưởng, cậu ta còn chạy đến hỏi Tình Dã, nói mình đã nghe về chuyện nhà Hình Võ, hỏi cô hiện tại đang ở đâu?
Tình Dã thuận miệng nói với cậu ta rằng mình đang ở tạm khách sạn, vì vậy Phùng Bảo nói lát nữa tiện đường cùng về, hầu hết tất cả mọi người đều sống tại đình Trát Trát, nên nếu nhà Phùng Bảo ở hướng hẻm số bốn, thì Tình Dã cũng không ngại đi về cùng cậu ta.
Trên đường đi, Phùng Bảo có chút ngượng ngùng hỏi: “Tình Dã, cậu cảm thấy tớ có thể thi được vào trường nào? Hoặc chuyên ngành nào sẽ có ích cho công việc sau khi ra trường?”
Tình Dã nhìn cậu ta, mỉm cười nói: “Bây giờ cậu bảo tôi nói, tuy nhiên lựa chọn có giới hạn, cố gắng thêm chút nữa đi, thì có thể thi nhóm 211.” [1]
Phùng Bảo ngạc nhiên đẩy gọng kính: “Cậu thấy tớ có thể thi được nhóm 211 sao?”
Tình Dã nghiêm túc nói: “Dành nhiều thời gian một chút cho thơ và văn cổ đi, lấy một cuốn sổ nhỏ, cái gì cần thuộc thì phải ghi ra, chẳng có con đường nào thuận lợi đâu. Cách hành văn của cậu không tệ, mỗi ngày bỏ ra ít nhất hai mươi phút để xem tin tức thời sự mới, cùng các bản tin theo chủ đề. Hãy tin tôi, có khả năng thói quen này sẽ giúp cậu lật ngược tình thế trong kỳ thi đại học đó.”
Phùng Bảo nhìn Tình Dã chằm chằm: “Mỗi ngày cậu cũng đều làm vậy sao?”
Tình Dã gật đầu: “Ừm, bắt đầu từ năm lớp chín, đã kiên trì được bốn năm rồi.”
Bất giác đã đến lầu dưới của khách sạn, Phùng Bảo cảm thấy mỗi giây mỗi phút trò chuyện cùng Tình Dã lại như có thể khám phá ra được vùng đất mới, cậu ta có chút nói chưa đã thèm, bèn hỏi cô: “Tớ thấy cậu rất bận, vậy mà mỗi ngày đều có thời gian để ý đến mấy thứ đó sao?”
Tình Dã dừng lại bên đường dưới khách sạn, nói với cậu ta: “Tại sao lại không có? Cũng như ăn cơm, đi vệ sinh, tắm rửa, sẽ dành ra được thời gian cho những việc đó thôi, cậu thử nghiên cứu các đề Văn của Tỉnh trong hai năm nay mà xem, sẽ phát hiện tài liệu kiến thức về mặt này quan trọng thế nào. Sáu mười phút đặt trước mặt cậu, phương pháp thì tôi đã dạy cho cậu rồi, việc của cậu là mang điểm số về và 211 đang vẫy tay chào đón cậu kìa.”
Cô mỉm cười với cậu ta, Phùng Bảo như thể được thức tỉnh hoàn toàn, đột nhiên cảm thấy đã tìm được phương hướng cho bản thân. Ánh đèn đường mờ ảo hắt vào gương mặt trong veo không chút bụi bặm của Tình Dã, khiến Phùng Bảo nhìn đến ngẩn người, sự nhiệt tình của tuổi thiếu niên lập tức được khơi dậy, cậu ta có chút kích động, nói: “Tình Dã, cảm ơn cậu.”
Tình Dã nhún vai: “Không cần khách sáo, về nhé.”
Cô vừa mới quay người, thì Phùng Bảo chợt nói với theo bóng lưng cô: “Vậy cậu đã chọn được trường chưa? Nghe nói cậu định ra nước ngoài du học?”
Nụ cười trên môi Tình Dã dần tắt, cô cụp mắt, hơi quay đầu lại nhìn cậu ta: “Tôi vẫn chưa nghĩ xong.”
Sau khi Tình Dã lên phòng khách sạn, thì thấy Hình Võ đang ngậm điếu thuốc, dựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, trông thấy cô bước vào cũng không quay lại.
Tình Dã đặt túi xách xuống, không khỏi hỏi: “Anh nhìn cái gì thế?”
Hình Võ khẽ dập đầu thuốc: “Nhìn cậu thiếu niên ngây thơ trong sáng vì em mà mê mẩn.”
Tình Dã cười, nói: “Anh đang nói chính bản thân mình đấy hả?”
Hình Võ quay đầu lại, trong mắt mang theo vẻ tinh nghịch, Tình Dã lập thức nhận ra điều gì đó, cô chạy vài bước đến cửa sổ nhìn xuống lầu, quả nhiên là Phùng Bảo vẫn chưa rời đi mà đứng bên vệ đường, không biết đang bồi hồi điều gì?
Tình Dã lộ vẻ kỳ quái nghiêng đầu nhìn sang Hình Võ, anh vẫn lười biếng dựa vào cửa sổ liếc mắt nhìn cô, đúng lúc này, đột nhiên điện thoại Tình Dã đổ chuông, ánh mắt Hình Võ dần dần di chuyển đến túi áo cô, đùa cợt nói: “Anh lấy giúp em nhé?”
Tình Dã cũng chẳng chút do dự, lấy điện thoại ra xem, thực sự là tin nhắn của Phùng Bảo gửi tới: “Tình Dã, sáng mai tớ ở dưới lầu đợi cậu, chúng ta đi cùng nhau được không?“
Tình Dã nhìn xuống dưới, Phùng Bảo đang đứng trong gió, vẻ mặt vô cùng lo lắng, cô lại liếc sang Hình Võ, đôi mắt đen láy của anh tỏa ra sức nóng như thiêu như đốt: “Trả lời đi chứ, đừng để trái tim của chàng trai ngây thơ trong sáng lạnh lẽo.”
Tình Dã tiến lên đấm anh một cái, Hình Võ lợi dụng tình thế nắm chặt cổ tay cô, khiến Tình Dã nhất thời lập tức ngã vào lòng anh. Anh cúi xuống cắn lên tai cô, hơi thở nóng rực, nói: “Em còn muốn trở thành ánh trăng sáng [2] của bao nhiêu người nữa hả?”
Tình Dã bị cơn giận của anh chọc cười, cô đặt điện thoại sang một bên rồi cứ thế ra tay, tuy nhiên chút sức lực yếu ớt này va vào mặt Hình Võ chẳng khác nào chú gà con. Anh dễ dàng khống chế tay cô, rồi nhấc bổng cả người cô đè lên giường và nói: “Có lẽ em không biết khi em cười với người khác, sẽ khiến người ta khó chống đỡ thế nào nhỉ, anh đứng trên này thấy cậu ta bị em làm cho mê mẩn thành tên ngốc luôn rồi.”
“Vậy anh bảo em phải làm sao? Khóc với cậu ta hả?”
Hình Võ cúi xuống trìu mến hôn cô, giọng nói khàn khàn: “Anh có thể giấu em đi để “tận hưởng” một mình được không?”
Tình Dã mềm mại, đáp: “Ưm… Anh đang tận hưởng một mình đây còn gì, đồ lưu manh…”
Hình Võ cụp mắt cười, kéo Tình Dã dậy, nói với cô: “Mau vào tắm đi, đừng có lại quanh quẩn đến gần sáng nữa.”
Vì thế, cứ ồn ồn ào ào như vậy và Tình Dã đã quên mất tin nhắn của Phùng Bảo, sau khi tắm rửa xong, cô ngồi vào chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, bắt đầu làm việc của mình. Còn Hình Võ thì vẫn như thường lệ, anh cầm máy sấy đứng sau lưng, giúp cô sấy khô mái tóc ướt sũng.
Tóc Tình Dã vừa dày lại vừa dài, sấy tóc là một việc khiến cô cảm thấy khó chịu và mất thời gian, vậy nên từ khi hẹn hò với Hình Võ, cô đã giao công việc tẻ nhạt này lại cho anh, như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc đọc sách hoặc học thuộc bài thêm một lúc của cô.
Hình Võ giúp cô sấy khô tóc rồi lên giường, Tình Dã cứ thế cúi đầu lặng lẽ hì hụi đến một giờ đêm mới chợt nhớ ra mình chưa trả lời tin nhắn của Phùng Bảo. Cô vô thức đứng dậy nhìn xuống dưới lầu, cũng may cậu ta không còn ở đó nữa, làm cô giật cả mình.
Sau đó, Tình Dã lại quay đầu nhìn Hình Võ, anh đang híp mắt nhìn cô chằm chằm, Tình Dã lập tức mỉm cười gấp sách lại, rồi đứng dậy đi đến bên giường: “Sao anh vẫn chưa ngủ thế?”
Hình Võ dời mắt, ánh mắt rơi trên điện thoại: “Không ngủ được.”
Tình Dã ngồi ở mép giường hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn anh: “Anh… Có phải muốn rồi không?”
Hình Võ ngước mắt lên bình thản nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
Bọn họ đã nhiều ngày không làm chuyện đó rồi, từ khi Tình Dã bắt đầu lại nhịp học của mình, nhiều lúc bận bù đầu đến mấy tiếng đồng hồ, cô không để ý nổi đến Hình Võ mà anh cũng chẳng đành lòng làm phiền cô. Nhưng hôm nay, Tình Dã có thể cảm nhận được ngọn lửa nhỏ trong cơ thể bạn trai mình sắp phun trào rồi.
Hình Võ liếc nhìn về phía cửa sổ, giọng nói trầm thấp: “Xong sớm vậy à?”
Tình Dã nhấc chăn bông lên, Hình Võ lập tức cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô, anh không nhịn được bèn vươn tay ôm cô vào lòng, lại nghe thấy cô nói: “Không làm đâu.”
Hình Võ mỉm cười, lật người vây cô trong vòng tay: “Chắc chứ?”
Tình Dã chớp chớp đôi mắt mờ ảo, sau đó là tiếng động hơi lớn phát ra trong căn phòng, hôm nay Hình Võ như phát điên, Tình Dã suýt chút nữa thì bị anh làm đến bật khóc. Cô cứ thế đạp chăn bông ra, bất mãn nói: “Hình Võ! Anh coi em là nghệ thuật gấp giấy đấy hả? Cũng may là em học múa từ nhỏ, nếu không thì bị anh gập đến đứt đoạn luôn rồi.”
Hình Võ sờ mũi mỉm cười, rồi kéo chăn bông cho cô, Tình Dã lại bực tức đạp chăn, cứ như thế vài lần nên Hình Võ đành dùng cơ thể mình sưởi ấm cho cô, anh dịu dàng xoa đầu Tình Dã: “Nhưng vừa rồi em đâu có phản ứng như vậy?”
Tình Dã xấu hổ vùi mặt vào lòng anh, cô sẽ không thừa nhận việc dường như mình đã biết cảm giác nghiện là thế nào, đúng vậy, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Mỗi ngày, Hình Võ đều ra ngoài gần cùng giờ với Tình Dã, cô đến nhà xưởng, còn anh thì tới bệnh viện, chỉ có điều hôm nay khi hai người xuống lầu, thì thấy một chàng trai đứng bên đường, đang có chút ngượng ngùng cầm hai cốc sữa đậu nành cùng hai chiếc bánh bao.
Tình Dã hơi xấu hổ nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Hình Võ, Hình Võ cũng đang đứng ở cửa khách sạn lạnh lùng nhìn đối phương. Phùng Bảo chạy tới, lên tiếng: “Chào buổi sáng anh Võ, em tiện đường nên đến nhà xưởng cùng Tình Dã.”
Hình Võ không chút biểu cảm, nói: “Nhà cậu không phải ở Mao Đường à? Sao lại tiện đường sang tận bên này thế?”
Tình Dã giật giật khóe mắt, Phùng Bảo luống cuống chân tay đưa bữa sáng cho Hình Võ: “Anh chưa ăn sáng phải không?”
Hình Võ không khách sáo, cứ thế nhận lấy, Phùng Bảo đưa phần còn lại cho Tình Dã, Tình Dã xua xua tay: “Không cần đâu, tôi ăn rồi.”
Sáng sớm Hình Võ đã nấu mì cho cô ăn no căng cả bụng, nên cô không thể ăn thêm được nữa.
Tình Dã nói với Hình Võ: “Vậy em đi trước nhé?”
Hình Võ không có bất cứ phản ứng gì, chỉ gật đầu: “Đi đi.”
Phùng Bảo khách sáo chào Hình Võ, anh nhìn theo bóng lưng rời đi xa của hai người, trong mắt ánh lên tia vui tươi.
Chập tối, mọi người đều giải tán về nhà ăn cơm, từ sau khi bà nội nhập viện, ban ngày Hình Võ bận lên Huyện, ngày nào cũng đến tối muộn mới về, vì vậy ngày nào Tình Dã cũng tới ăn tối cùng Lý Lam Phương.
Hôm nay, khi về đến nhà, cô thấy đống đổ nát đã được dọn sạch sẽ, nhanh thôi là ngôi nhà mới của họ sẽ được xây mới trên mảnh đất bằng phẳng này và Tình Dã vô cùng trông mong điều đó.
Sau khi bà nội nhập viện, Lý Lam Phương tạm thời sống trong phòng của bà, hiện tại Huyễn Đảo đã không còn, ngày nào bà ấy cũng thu lu một chỗ, đến tâm trạng đánh mạt chược cũng chẳng có. Không cần Hình Võ dặn dò, tối nào bà ấy cũng sẽ nấu cơm nước đàng hoàng rồi đợi Tình Dã về.
Đúng lúc Tình Dã ăn xong thì Hổ Mập đến tìm cô để cùng tới nhà xưởng, trên đường đi, cuối cùng Hổ Mập cũng lên tiếng nói với Tình Dã: “Thực, thực ra anh cũng không biết nói, nói với ai, chuyện là, em, em cảm thấy anh học chuyên ngành sân khấu âm nhạc…”
Tình Dã dừng lại nhìn anh ta: “Anh định thi vào trường nghệ thuật thật à?”
Hổ Mập có chút rối rắm, nói: “Anh, anh không dám nói với người nhà, ba, ba anh chắc, chắc chắn sẽ mắng anh cho mà xem.”
Tình Dã nhíu mày: “Chuyên ngành này cần phải thi nghệ thuật chuyên nghiệp, bây giờ đã là tháng ba, không kịp nữa rồi!”
Hổ Mập đột nhiên như quả bóng xì hơi, mỉm cười xấu hổ: “Haizz, vậy, vậy sao, anh quên mất, đành, đành thôi vậy.”
Tình Dã nhìn thấy rõ dáng vẻ thất vọng của anh ta, nên có chút khó nói. Cuối cùng, cô vẫn uyển chuyển nhắc nhở: “Hình như chuyên ngành sân khấu âm nhạc cần phải thi nói.”
Cả hai lặng lẽ đi đến nhà xưởng, Hổ Mập gật đầu hiểu ý của Tình Dã, nếu anh ta không thể vượt qua trở ngại nói lắp của mình, thì thậm chí còn qua được vòng thi đầu tiên.
Đôi khi, con người ta vô cùng mâu thuẫn, hy vọng và tuyệt vọng cùng tồn tại, khiến bản thân không thể tử bỏ, nhưng lại chẳng tìm được lối ra.
Đến tối, trong nhà xưởng rất yên tĩnh, mọi người đều đang làm bài, chỉ có tiếng máy là đều đặn vang lên. Trong hai ngày nay, lô hàng đầu tiên của bọn họ đã ra lò, Đỗ Kỳ Yến đang tăng ca ở một văn phòng khác để mở shop bán online, người nào người nấy đều bận rộn.
Tình Dã còn đang vùi đầu vào đống bài tập thì cả nhóm chợt trở nên náo loạn, khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy Hình Võ đang đút một tay trong túi, từ từ bước vào.
Kể từ khi lớp học bổ túc mở lại, Hình Võ luôn không có thời gian đến, hầu như mọi người ở đây đều là học sinh khá giỏi của trường An Trung, thường ngày nhìn thấy Hình Võ ở trường là sợ phát khiếp. Ngoài học sinh trong lớp mình ra thì thậm chí các bạn bên lớp khác chẳng biết rốt cuộc Tình Dã và Hình Võ có mối quan hệ họ hàng thân thích ra sao. Cả nhóm đã tới đây nhiều ngày như vậy, đột nhiên lại trông thấy anh trai đầu gấu trường này đến “thăm”, nên nhất thời không dám thở, toàn bộ đều nhìn anh chằm chằm.
Hình Võ liếc nhìn dòng chữ “Xông đến đại học Bắc Kinh, chiếm đóng đại học Thanh Hoa”, rồi nhướng mày đi thẳng ra phía sau.
Cuối cùng cũng có người không kìm được nữa, bèn yếu ớt lên tiếng hỏi: “Anh Võ, anh đến đây không phải là để thu phí bảo kê đó chứ?”
Tình Dã lặng lẽ cười, nào ngờ Hình Võ lại rút tay khỏi túi, đồng thời thuận tay chậm rãi ném một quyển vở đã rách lên bàn: “Tôi đến để học.”
Nhóm Hổ Mập và Phương Lôi không thể nhịn được nữa phải bật cười, các bạn khác trong lớp A2 thấy hai người họ cười cũng cười theo, còn những người khác không hiểu tình hình chỉ đành cười trừ, chẳng hiểu rốt cuộc có phải anh trai đầu gấu trường này đang nói đùa hay không?
Tình Dã bình tĩnh lấy một tờ đề nói với Nhóc Nhanh Nhẹn: “Phát cho bạn học mới đến kia.”
“Phát liền.” Nhóc Nhanh Nhẹn chạy tới trước mặt Hình Võ: “Anh Võ, này.”
Hình Võ nhận lấy tờ bài thi, nhìn lên nói: “Cho mượn cây bút.”
“…” Nhóm Phương Lôi lại được một trận cười, sau đó Hổ Mập ném bút cho anh.
Mà những học sinh ngoan của các lớp khác thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn anh, phát hiện anh thực sự nghiêm túc ngồi làm bài tập.
Hình Võ ngồi ở cuối, nhưng sự chấn động có thể so sánh với Hiệu trưởng Chung, khiến ai nấy đều đứng ngồi không yên.
Cả buổi tối, cuối cùng mọi người cũng nhận ra rằng quả thực là anh trai đầu gấu này không phải đến để kiếm chuyện, anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, khi Tình Dã giảng bài, anh cũng chăm chú nghe, hoàn toàn không hề có ý muốn thu phí bảo kê.
Vừa qua chín giờ, cả nhóm lần lượt giải tán, Tình Dã cần mở cuộc họp ngắn cùng mấy người Lưu Niên, trên tay cô toàn là bụi phấn, nên ra ngoài sân để rửa, khi quay lại thì mọi người đều đã rời đi, còn Hình Võ thì đứng ở cửa nhà xưởng mỉm cười nhìn cô.
Tình Dã cố ý hất nước về phía anh, Hình Võ giơ tay lên chắn: “Muốn chết hả?”
Lời nói thì rất hung ác, nhưng giọng điệu lại vô cùng cưng chiều.
Tình Dã đi tới trước mặt anh, ngẩng cổ lên: “Nghe giảng cũng nghiêm túc đấy chứ, có hiểu không?”
“Đó là cảnh giới cao nhất buộc phải nghe, như hiểu lại như không.”
Nụ cười của Tình Dã nở rộ trên môi, Hình Võ nâng cằm cô lên, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, Tình Dã vừa mới nhắm mắt vào lại đột nhiên mở mắt ra, cô nhìn thấy bên trong vẫn còn một người chưa về, đó là Phùng Bảo.
[1] Công trình Đại học 211: Tức là dự án xây dựng khoảng 100 trường đại học trọng điểm và một loạt các ngành trọng điểm hướng đến thế kỷ 21, được chính thức khởi động vào tháng 11 năm 1995 sau khi được Hội đồng Nhà nước thông qua. “Dự án 211” đã có từ khi thành lập Trung Quốc Mới.
[2] 白月光=Bạch Nguyệt Quang=Ánh Trăng Sáng: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
Cơ hội hai người được gặp nhau chỉ có vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ buổi tối, sau khi Tình Dã khôi phục lại tiết tấu, thì thời gian ngủ của cô ngay lập tức rút ngắn xuống năm tiếng một ngày, mỗi khi bận sẽ còn ít hơn nữa. Về đến khách sạn, cô có vài thứ của mình cần sắp xếp và ôn tập, thỉnh thoảng Hình Võ nằm bên cạnh nhìn cô, tuy rằng đối với anh thì việc kìm nén sự thôi thúc trong lòng là rất khó, nhưng anh không nỡ lãng phí thời gian của cô, anh sẵn sàng để cô dùng số thời gian đó để nghỉ ngơi được tốt hơn.
Mà Phùng Bảo lại rất quan tâm đến Tình Dã, có hôm mọi người ra khỏi nhà xưởng, cậu ta còn chạy đến hỏi Tình Dã, nói mình đã nghe về chuyện nhà Hình Võ, hỏi cô hiện tại đang ở đâu?
Tình Dã thuận miệng nói với cậu ta rằng mình đang ở tạm khách sạn, vì vậy Phùng Bảo nói lát nữa tiện đường cùng về, hầu hết tất cả mọi người đều sống tại đình Trát Trát, nên nếu nhà Phùng Bảo ở hướng hẻm số bốn, thì Tình Dã cũng không ngại đi về cùng cậu ta.
Trên đường đi, Phùng Bảo có chút ngượng ngùng hỏi: “Tình Dã, cậu cảm thấy tớ có thể thi được vào trường nào? Hoặc chuyên ngành nào sẽ có ích cho công việc sau khi ra trường?”
Tình Dã nhìn cậu ta, mỉm cười nói: “Bây giờ cậu bảo tôi nói, tuy nhiên lựa chọn có giới hạn, cố gắng thêm chút nữa đi, thì có thể thi nhóm 211.” [1]
Phùng Bảo ngạc nhiên đẩy gọng kính: “Cậu thấy tớ có thể thi được nhóm 211 sao?”
Tình Dã nghiêm túc nói: “Dành nhiều thời gian một chút cho thơ và văn cổ đi, lấy một cuốn sổ nhỏ, cái gì cần thuộc thì phải ghi ra, chẳng có con đường nào thuận lợi đâu. Cách hành văn của cậu không tệ, mỗi ngày bỏ ra ít nhất hai mươi phút để xem tin tức thời sự mới, cùng các bản tin theo chủ đề. Hãy tin tôi, có khả năng thói quen này sẽ giúp cậu lật ngược tình thế trong kỳ thi đại học đó.”
Phùng Bảo nhìn Tình Dã chằm chằm: “Mỗi ngày cậu cũng đều làm vậy sao?”
Tình Dã gật đầu: “Ừm, bắt đầu từ năm lớp chín, đã kiên trì được bốn năm rồi.”
Bất giác đã đến lầu dưới của khách sạn, Phùng Bảo cảm thấy mỗi giây mỗi phút trò chuyện cùng Tình Dã lại như có thể khám phá ra được vùng đất mới, cậu ta có chút nói chưa đã thèm, bèn hỏi cô: “Tớ thấy cậu rất bận, vậy mà mỗi ngày đều có thời gian để ý đến mấy thứ đó sao?”
Tình Dã dừng lại bên đường dưới khách sạn, nói với cậu ta: “Tại sao lại không có? Cũng như ăn cơm, đi vệ sinh, tắm rửa, sẽ dành ra được thời gian cho những việc đó thôi, cậu thử nghiên cứu các đề Văn của Tỉnh trong hai năm nay mà xem, sẽ phát hiện tài liệu kiến thức về mặt này quan trọng thế nào. Sáu mười phút đặt trước mặt cậu, phương pháp thì tôi đã dạy cho cậu rồi, việc của cậu là mang điểm số về và 211 đang vẫy tay chào đón cậu kìa.”
Cô mỉm cười với cậu ta, Phùng Bảo như thể được thức tỉnh hoàn toàn, đột nhiên cảm thấy đã tìm được phương hướng cho bản thân. Ánh đèn đường mờ ảo hắt vào gương mặt trong veo không chút bụi bặm của Tình Dã, khiến Phùng Bảo nhìn đến ngẩn người, sự nhiệt tình của tuổi thiếu niên lập tức được khơi dậy, cậu ta có chút kích động, nói: “Tình Dã, cảm ơn cậu.”
Tình Dã nhún vai: “Không cần khách sáo, về nhé.”
Cô vừa mới quay người, thì Phùng Bảo chợt nói với theo bóng lưng cô: “Vậy cậu đã chọn được trường chưa? Nghe nói cậu định ra nước ngoài du học?”
Nụ cười trên môi Tình Dã dần tắt, cô cụp mắt, hơi quay đầu lại nhìn cậu ta: “Tôi vẫn chưa nghĩ xong.”
Sau khi Tình Dã lên phòng khách sạn, thì thấy Hình Võ đang ngậm điếu thuốc, dựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, trông thấy cô bước vào cũng không quay lại.
Tình Dã đặt túi xách xuống, không khỏi hỏi: “Anh nhìn cái gì thế?”
Hình Võ khẽ dập đầu thuốc: “Nhìn cậu thiếu niên ngây thơ trong sáng vì em mà mê mẩn.”
Tình Dã cười, nói: “Anh đang nói chính bản thân mình đấy hả?”
Hình Võ quay đầu lại, trong mắt mang theo vẻ tinh nghịch, Tình Dã lập thức nhận ra điều gì đó, cô chạy vài bước đến cửa sổ nhìn xuống lầu, quả nhiên là Phùng Bảo vẫn chưa rời đi mà đứng bên vệ đường, không biết đang bồi hồi điều gì?
Tình Dã lộ vẻ kỳ quái nghiêng đầu nhìn sang Hình Võ, anh vẫn lười biếng dựa vào cửa sổ liếc mắt nhìn cô, đúng lúc này, đột nhiên điện thoại Tình Dã đổ chuông, ánh mắt Hình Võ dần dần di chuyển đến túi áo cô, đùa cợt nói: “Anh lấy giúp em nhé?”
Tình Dã cũng chẳng chút do dự, lấy điện thoại ra xem, thực sự là tin nhắn của Phùng Bảo gửi tới: “Tình Dã, sáng mai tớ ở dưới lầu đợi cậu, chúng ta đi cùng nhau được không?“
Tình Dã nhìn xuống dưới, Phùng Bảo đang đứng trong gió, vẻ mặt vô cùng lo lắng, cô lại liếc sang Hình Võ, đôi mắt đen láy của anh tỏa ra sức nóng như thiêu như đốt: “Trả lời đi chứ, đừng để trái tim của chàng trai ngây thơ trong sáng lạnh lẽo.”
Tình Dã tiến lên đấm anh một cái, Hình Võ lợi dụng tình thế nắm chặt cổ tay cô, khiến Tình Dã nhất thời lập tức ngã vào lòng anh. Anh cúi xuống cắn lên tai cô, hơi thở nóng rực, nói: “Em còn muốn trở thành ánh trăng sáng [2] của bao nhiêu người nữa hả?”
Tình Dã bị cơn giận của anh chọc cười, cô đặt điện thoại sang một bên rồi cứ thế ra tay, tuy nhiên chút sức lực yếu ớt này va vào mặt Hình Võ chẳng khác nào chú gà con. Anh dễ dàng khống chế tay cô, rồi nhấc bổng cả người cô đè lên giường và nói: “Có lẽ em không biết khi em cười với người khác, sẽ khiến người ta khó chống đỡ thế nào nhỉ, anh đứng trên này thấy cậu ta bị em làm cho mê mẩn thành tên ngốc luôn rồi.”
“Vậy anh bảo em phải làm sao? Khóc với cậu ta hả?”
Hình Võ cúi xuống trìu mến hôn cô, giọng nói khàn khàn: “Anh có thể giấu em đi để “tận hưởng” một mình được không?”
Tình Dã mềm mại, đáp: “Ưm… Anh đang tận hưởng một mình đây còn gì, đồ lưu manh…”
Hình Võ cụp mắt cười, kéo Tình Dã dậy, nói với cô: “Mau vào tắm đi, đừng có lại quanh quẩn đến gần sáng nữa.”
Vì thế, cứ ồn ồn ào ào như vậy và Tình Dã đã quên mất tin nhắn của Phùng Bảo, sau khi tắm rửa xong, cô ngồi vào chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, bắt đầu làm việc của mình. Còn Hình Võ thì vẫn như thường lệ, anh cầm máy sấy đứng sau lưng, giúp cô sấy khô mái tóc ướt sũng.
Tóc Tình Dã vừa dày lại vừa dài, sấy tóc là một việc khiến cô cảm thấy khó chịu và mất thời gian, vậy nên từ khi hẹn hò với Hình Võ, cô đã giao công việc tẻ nhạt này lại cho anh, như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc đọc sách hoặc học thuộc bài thêm một lúc của cô.
Hình Võ giúp cô sấy khô tóc rồi lên giường, Tình Dã cứ thế cúi đầu lặng lẽ hì hụi đến một giờ đêm mới chợt nhớ ra mình chưa trả lời tin nhắn của Phùng Bảo. Cô vô thức đứng dậy nhìn xuống dưới lầu, cũng may cậu ta không còn ở đó nữa, làm cô giật cả mình.
Sau đó, Tình Dã lại quay đầu nhìn Hình Võ, anh đang híp mắt nhìn cô chằm chằm, Tình Dã lập tức mỉm cười gấp sách lại, rồi đứng dậy đi đến bên giường: “Sao anh vẫn chưa ngủ thế?”
Hình Võ dời mắt, ánh mắt rơi trên điện thoại: “Không ngủ được.”
Tình Dã ngồi ở mép giường hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn anh: “Anh… Có phải muốn rồi không?”
Hình Võ ngước mắt lên bình thản nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
Bọn họ đã nhiều ngày không làm chuyện đó rồi, từ khi Tình Dã bắt đầu lại nhịp học của mình, nhiều lúc bận bù đầu đến mấy tiếng đồng hồ, cô không để ý nổi đến Hình Võ mà anh cũng chẳng đành lòng làm phiền cô. Nhưng hôm nay, Tình Dã có thể cảm nhận được ngọn lửa nhỏ trong cơ thể bạn trai mình sắp phun trào rồi.
Hình Võ liếc nhìn về phía cửa sổ, giọng nói trầm thấp: “Xong sớm vậy à?”
Tình Dã nhấc chăn bông lên, Hình Võ lập tức cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô, anh không nhịn được bèn vươn tay ôm cô vào lòng, lại nghe thấy cô nói: “Không làm đâu.”
Hình Võ mỉm cười, lật người vây cô trong vòng tay: “Chắc chứ?”
Tình Dã chớp chớp đôi mắt mờ ảo, sau đó là tiếng động hơi lớn phát ra trong căn phòng, hôm nay Hình Võ như phát điên, Tình Dã suýt chút nữa thì bị anh làm đến bật khóc. Cô cứ thế đạp chăn bông ra, bất mãn nói: “Hình Võ! Anh coi em là nghệ thuật gấp giấy đấy hả? Cũng may là em học múa từ nhỏ, nếu không thì bị anh gập đến đứt đoạn luôn rồi.”
Hình Võ sờ mũi mỉm cười, rồi kéo chăn bông cho cô, Tình Dã lại bực tức đạp chăn, cứ như thế vài lần nên Hình Võ đành dùng cơ thể mình sưởi ấm cho cô, anh dịu dàng xoa đầu Tình Dã: “Nhưng vừa rồi em đâu có phản ứng như vậy?”
Tình Dã xấu hổ vùi mặt vào lòng anh, cô sẽ không thừa nhận việc dường như mình đã biết cảm giác nghiện là thế nào, đúng vậy, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Mỗi ngày, Hình Võ đều ra ngoài gần cùng giờ với Tình Dã, cô đến nhà xưởng, còn anh thì tới bệnh viện, chỉ có điều hôm nay khi hai người xuống lầu, thì thấy một chàng trai đứng bên đường, đang có chút ngượng ngùng cầm hai cốc sữa đậu nành cùng hai chiếc bánh bao.
Tình Dã hơi xấu hổ nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Hình Võ, Hình Võ cũng đang đứng ở cửa khách sạn lạnh lùng nhìn đối phương. Phùng Bảo chạy tới, lên tiếng: “Chào buổi sáng anh Võ, em tiện đường nên đến nhà xưởng cùng Tình Dã.”
Hình Võ không chút biểu cảm, nói: “Nhà cậu không phải ở Mao Đường à? Sao lại tiện đường sang tận bên này thế?”
Tình Dã giật giật khóe mắt, Phùng Bảo luống cuống chân tay đưa bữa sáng cho Hình Võ: “Anh chưa ăn sáng phải không?”
Hình Võ không khách sáo, cứ thế nhận lấy, Phùng Bảo đưa phần còn lại cho Tình Dã, Tình Dã xua xua tay: “Không cần đâu, tôi ăn rồi.”
Sáng sớm Hình Võ đã nấu mì cho cô ăn no căng cả bụng, nên cô không thể ăn thêm được nữa.
Tình Dã nói với Hình Võ: “Vậy em đi trước nhé?”
Hình Võ không có bất cứ phản ứng gì, chỉ gật đầu: “Đi đi.”
Phùng Bảo khách sáo chào Hình Võ, anh nhìn theo bóng lưng rời đi xa của hai người, trong mắt ánh lên tia vui tươi.
Chập tối, mọi người đều giải tán về nhà ăn cơm, từ sau khi bà nội nhập viện, ban ngày Hình Võ bận lên Huyện, ngày nào cũng đến tối muộn mới về, vì vậy ngày nào Tình Dã cũng tới ăn tối cùng Lý Lam Phương.
Hôm nay, khi về đến nhà, cô thấy đống đổ nát đã được dọn sạch sẽ, nhanh thôi là ngôi nhà mới của họ sẽ được xây mới trên mảnh đất bằng phẳng này và Tình Dã vô cùng trông mong điều đó.
Sau khi bà nội nhập viện, Lý Lam Phương tạm thời sống trong phòng của bà, hiện tại Huyễn Đảo đã không còn, ngày nào bà ấy cũng thu lu một chỗ, đến tâm trạng đánh mạt chược cũng chẳng có. Không cần Hình Võ dặn dò, tối nào bà ấy cũng sẽ nấu cơm nước đàng hoàng rồi đợi Tình Dã về.
Đúng lúc Tình Dã ăn xong thì Hổ Mập đến tìm cô để cùng tới nhà xưởng, trên đường đi, cuối cùng Hổ Mập cũng lên tiếng nói với Tình Dã: “Thực, thực ra anh cũng không biết nói, nói với ai, chuyện là, em, em cảm thấy anh học chuyên ngành sân khấu âm nhạc…”
Tình Dã dừng lại nhìn anh ta: “Anh định thi vào trường nghệ thuật thật à?”
Hổ Mập có chút rối rắm, nói: “Anh, anh không dám nói với người nhà, ba, ba anh chắc, chắc chắn sẽ mắng anh cho mà xem.”
Tình Dã nhíu mày: “Chuyên ngành này cần phải thi nghệ thuật chuyên nghiệp, bây giờ đã là tháng ba, không kịp nữa rồi!”
Hổ Mập đột nhiên như quả bóng xì hơi, mỉm cười xấu hổ: “Haizz, vậy, vậy sao, anh quên mất, đành, đành thôi vậy.”
Tình Dã nhìn thấy rõ dáng vẻ thất vọng của anh ta, nên có chút khó nói. Cuối cùng, cô vẫn uyển chuyển nhắc nhở: “Hình như chuyên ngành sân khấu âm nhạc cần phải thi nói.”
Cả hai lặng lẽ đi đến nhà xưởng, Hổ Mập gật đầu hiểu ý của Tình Dã, nếu anh ta không thể vượt qua trở ngại nói lắp của mình, thì thậm chí còn qua được vòng thi đầu tiên.
Đôi khi, con người ta vô cùng mâu thuẫn, hy vọng và tuyệt vọng cùng tồn tại, khiến bản thân không thể tử bỏ, nhưng lại chẳng tìm được lối ra.
Đến tối, trong nhà xưởng rất yên tĩnh, mọi người đều đang làm bài, chỉ có tiếng máy là đều đặn vang lên. Trong hai ngày nay, lô hàng đầu tiên của bọn họ đã ra lò, Đỗ Kỳ Yến đang tăng ca ở một văn phòng khác để mở shop bán online, người nào người nấy đều bận rộn.
Tình Dã còn đang vùi đầu vào đống bài tập thì cả nhóm chợt trở nên náo loạn, khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy Hình Võ đang đút một tay trong túi, từ từ bước vào.
Kể từ khi lớp học bổ túc mở lại, Hình Võ luôn không có thời gian đến, hầu như mọi người ở đây đều là học sinh khá giỏi của trường An Trung, thường ngày nhìn thấy Hình Võ ở trường là sợ phát khiếp. Ngoài học sinh trong lớp mình ra thì thậm chí các bạn bên lớp khác chẳng biết rốt cuộc Tình Dã và Hình Võ có mối quan hệ họ hàng thân thích ra sao. Cả nhóm đã tới đây nhiều ngày như vậy, đột nhiên lại trông thấy anh trai đầu gấu trường này đến “thăm”, nên nhất thời không dám thở, toàn bộ đều nhìn anh chằm chằm.
Hình Võ liếc nhìn dòng chữ “Xông đến đại học Bắc Kinh, chiếm đóng đại học Thanh Hoa”, rồi nhướng mày đi thẳng ra phía sau.
Cuối cùng cũng có người không kìm được nữa, bèn yếu ớt lên tiếng hỏi: “Anh Võ, anh đến đây không phải là để thu phí bảo kê đó chứ?”
Tình Dã lặng lẽ cười, nào ngờ Hình Võ lại rút tay khỏi túi, đồng thời thuận tay chậm rãi ném một quyển vở đã rách lên bàn: “Tôi đến để học.”
Nhóm Hổ Mập và Phương Lôi không thể nhịn được nữa phải bật cười, các bạn khác trong lớp A2 thấy hai người họ cười cũng cười theo, còn những người khác không hiểu tình hình chỉ đành cười trừ, chẳng hiểu rốt cuộc có phải anh trai đầu gấu trường này đang nói đùa hay không?
Tình Dã bình tĩnh lấy một tờ đề nói với Nhóc Nhanh Nhẹn: “Phát cho bạn học mới đến kia.”
“Phát liền.” Nhóc Nhanh Nhẹn chạy tới trước mặt Hình Võ: “Anh Võ, này.”
Hình Võ nhận lấy tờ bài thi, nhìn lên nói: “Cho mượn cây bút.”
“…” Nhóm Phương Lôi lại được một trận cười, sau đó Hổ Mập ném bút cho anh.
Mà những học sinh ngoan của các lớp khác thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn anh, phát hiện anh thực sự nghiêm túc ngồi làm bài tập.
Hình Võ ngồi ở cuối, nhưng sự chấn động có thể so sánh với Hiệu trưởng Chung, khiến ai nấy đều đứng ngồi không yên.
Cả buổi tối, cuối cùng mọi người cũng nhận ra rằng quả thực là anh trai đầu gấu này không phải đến để kiếm chuyện, anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, khi Tình Dã giảng bài, anh cũng chăm chú nghe, hoàn toàn không hề có ý muốn thu phí bảo kê.
Vừa qua chín giờ, cả nhóm lần lượt giải tán, Tình Dã cần mở cuộc họp ngắn cùng mấy người Lưu Niên, trên tay cô toàn là bụi phấn, nên ra ngoài sân để rửa, khi quay lại thì mọi người đều đã rời đi, còn Hình Võ thì đứng ở cửa nhà xưởng mỉm cười nhìn cô.
Tình Dã cố ý hất nước về phía anh, Hình Võ giơ tay lên chắn: “Muốn chết hả?”
Lời nói thì rất hung ác, nhưng giọng điệu lại vô cùng cưng chiều.
Tình Dã đi tới trước mặt anh, ngẩng cổ lên: “Nghe giảng cũng nghiêm túc đấy chứ, có hiểu không?”
“Đó là cảnh giới cao nhất buộc phải nghe, như hiểu lại như không.”
Nụ cười của Tình Dã nở rộ trên môi, Hình Võ nâng cằm cô lên, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, Tình Dã vừa mới nhắm mắt vào lại đột nhiên mở mắt ra, cô nhìn thấy bên trong vẫn còn một người chưa về, đó là Phùng Bảo.
[1] Công trình Đại học 211: Tức là dự án xây dựng khoảng 100 trường đại học trọng điểm và một loạt các ngành trọng điểm hướng đến thế kỷ 21, được chính thức khởi động vào tháng 11 năm 1995 sau khi được Hội đồng Nhà nước thông qua. “Dự án 211” đã có từ khi thành lập Trung Quốc Mới.
[2] 白月光=Bạch Nguyệt Quang=Ánh Trăng Sáng: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.