Chói Mắt
Chương 52
Vòng qua cầu thang, Tình Dã thấy có người đang múa cột trên sân khấu giữa sàn nhảy, trên người hầu như không mặc gì, Hình Võ cũng quay đầu lại nhìn, cô gái đang dạng chân trượt trên cây cột, Tình Dã lập tức ngoảnh sang trừng mắt nhìn Hình Võ: “Đẹp không?”
Hình Võ rời mắt, mỉm cười đáp: “Không đẹp bằng em.”
Dứt lời bèn không nhìn về phía đó nữa, Quản lý đưa bọn họ đến một bàn ngăn riêng ở phía trong cùng, Tình Dã đi theo Hình Võ và Răng Nanh, vừa mới tới bàn thì trông thấy Thư Hàn đứng bên cạnh bàn trà, trước mặt cô ta để hai hàng cốc rượu dài và đều đã được rót đầy.
Cô ta ngửa đầu uống một cốc, vô cùng dứt khoát, hơn nữa trên bàn trà lúc này đã có mười mấy chiếc cốc trống, bị đưa tới đây còn không biết đã uống bao nhiêu, ánh mắt cũng không còn bình thường nữa rồi. Chiếc áo khoác in hoa rơi xuống vai, bên trong là chiếc váy khoét nách bó sát gợi cảm, sắc mặt lạnh lùng không đổi cầm cốc rượu lên, đang chuẩn bị tiếp tục đổ xuống bụng thì cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, Hình Võ cứ thế giật lấy cốc rượu trong tay cô ta rồi ném lên bàn trà.
Khi Thư Hàn nghiêng đầu nhìn qua, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên pha lẫn chút tình cảm khó giải thích. Hình Võ kéo cô ta về phía Răng Nanh, đồng thời đối mặt với ông chủ Giang.
Ông chủ Giang ngậm điếu xì gà trong miệng, cười khanh khách, nói: “Võ tử à, khách quý, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm ông anh già thế này?”
Hình Võ nhàn nhạt nhếch khóe miệng: “Chẳng phải là tìm anh Giang có việc sao.”
Ông chủ Giang nhiệt tình vỗ vỗ người đàn ông bên cạnh, sau đó nhường chỗ cho Hình Võ, Hình Võ đi vòng qua bàn trà, đến ngồi bên cạnh ông chủ Giang, trông dáng vẻ của hai người có vẻ không lạ lẫm gì nhau.
Ông chủ Giang đưa cho Hình Võ một điếu xì gà, nhưng anh xua tay: “Em hút không quen.”
Ông chủ Giang mỉm cười, giơ tay với Quản lý đang đứng ở ngoài bàn, Quản lý lập tức hiểu ý, quay người đi thu xếp.
Răng Nanh đỡ Thư Hàn, cau mày hỏi: “Rốt cuộc là chị đã uống bao nhiêu rồi thế?”
Thư Hàn không lên tiếng, chỉ ôm ngực, sắc mặt căng thẳng, với tửu lượng của cô ta mà có thể uống thành ra thế này thì không thể tưởng tượng nổi đã bị chuốc đến bao nhiêu cốc rồi. Răng Nanh đỡ cô ra ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh và kêu phục vụ lấy nước, Tình Dã đang đứng bên cạnh bàn ngăn, sau đó cô tìm một góc khuất rồi tự ngồi xuống.
Một lúc sau, Quản lý dẫn theo hai cô gái ăn mặc hở hang tới, Tình Dã lập tức đánh hơi thấy có gì đó không ổn, quả nhiên, ông chủ Giang khẽ di chuyển ánh mắt, hai cô gái lập tức đi về phía Hình Võ, ngồi xuống bên trái và bên phải anh. Ông chủ Giang cười, nói: “Vì em trai đã đến tìm anh thế này, vậy thì hôm nay chắc chắn anh sẽ phải tiếp đón cậu cẩn thận, hai ta đã lâu không gặp rồi nhỉ?”
Hình Võ ngẩng đầu lên nhìn Tình Dã đang dựa vào một góc khuất, nhếch miệng cười nhìn anh, cô rất yên lặng, không nhìn ra chút biểu cảm nào trên gương mặt cô.
Một cô gái bên cạnh đang chuẩn bị ve vãn Hình Võ, anh lại cứ thế đưa cánh tay lên, rồi nói với ông chủ Giang: “Anh Giang, anh biết em không thích chuyện này mà.”
Ông chủ Giang bật cười, vỗ nhẹ vào chân Hình Võ: “Chẳng có người đàn ông nào là không thích chuyện này, cậu vẫn chưa nếm được vị ngọt, vậy thì hôm nay hãy trải nghiệm một lần sung sướng tựa thần tiên tại chỗ anh Giang đi.”
Tình Dã cụp mắt xuống, chống một tay trên lưng ghế sofa, Hình Võ lập tức nửa đùa nửa thật: “Vậy được, nếu anh Giang đã có lời, thì em sẽ không khách sáo nữa.”
Tình Dã khẽ nhướng mày, thần sắc trên khuôn mặt lập tức biến mất không còn tăm tích, đến cả Răng Nanh cũng kinh ngạc nhìn sang Hình Võ.
Nhưng lại nghe thấy Hình Võ nói tiếp câu nửa đùa nửa thật kia: “Tuy nhiên con người em ấy mà, lại có một sở thích, thích người có đầu óc thông minh, là kiểu giỏi Toán, Lý, Hoá và không bị trừ điểm, còn không được phong độ hơn em quá ba ngày nữa.”
“…”
Tình Dã kiềm chế khóe miệng, che giấu ý cười trên môi.
Câu nói này khiến mấy cô gái bên cạnh đều phải bật cười, ông chủ Giang cũng cười lớn, vỗ vỗ vai Hình Võ: “Em trai, đây không phải sở thích, mà là muốn xuất gia làm hòa thượng rồi phải không?”
Ông chủ Giang không hề để ý, chỉ coi như Hình Võ đang ăn nói lung tung, chẳng hề nghĩ rằng chưa bao giờ Hình Võ lại thành thật như vậy.
Tuy nhiên, sau câu nói của Hình Võ thì bầu không khí trong bàn riêng cũng đã dần dần dịu đi. Đột nhiên Tình Dã thấy thật cảm phục Hình Võ, anh có thể điều khiển khẩu khí của mình giữa đám bạn đồng trang lứa, lại có thể thành thạo bên cạnh những con người từng trải thế này, trong tình huống như vừa rồi, vậy mà anh có thể nhanh chóng hoá giải được cục diện bế tắc.
Tình Dã thở phào nhẹ nhõm, cô thấy anh nhấc một cốc rượu đến trước mặt mình, mỉm cười nói: “Nghe nói hôm nay chị Thư và anh Giang có chút không vui, anh cũng biết, chị ấy là chị gái của bạn em mà.”
Ông chủ Giang đảo mắt rồi lắc đầu nói: “Tiểu Hàn ấy mà, làm việc ở chỗ anh được một thời gian dài rồi, anh rất trọng dụng cô ta, mà bản thân cô ta cũng luôn hiểu quy tắc. Nhưng lần trước đi dự tiệc cùng anh, người ta sờ đùi cô ta một cái mà cô ta lại đá thẳng vào háng người ta, như vậy không phải là đạp đổ mối làm ăn của anh rồi sao?”
Tình Dã nhìn sang Thư Hàn đang ngồi ở phía đối diện, cô ta dựa vào ghế sofa, bắt chéo chân, cúi thấp đầu, trên đôi bốt ôm sát cao quá đầu gối là hình xăm con hồ ly gợi cảm, biểu cảm liều lĩnh, lạnh lùng.
Thật ra, Tình Dã chưa từng hỏi Hình Võ rằng Thư Hàn làm nghề gì, rõ ràng là cô ta lớn hơn Hình Võ cùng những người khác, có lẽ ngoài hai mươi tuổi và đã thôi học từ lâu, hơn nữa đã vài lần Thư Hàn khiến Tình Dã cảm thấy rằng cô ta có chút phong cách sống, thật không ngờ lại làm việc tại đây.
Thư Hàn cảm nhận được ánh mắt của Tình Dã, bèn ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, vốn dĩ cô ta là một người phụ nữ đã nhìn thấu rất nhiều sự việc nhưng vẫn không muốn bị người khác coi thường. Huống hồ là một cô gái theo cô ta là không chút tì vết như Tình Dã, trong tình huống như vậy, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì cũng có chút mỉa mai.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tình Dã, thì cô ta đã cảm thấy một tia sáng chưa từng có ở người cô. Thư Hàn đã gặp rất nhiều các cô gái, nhưng không một ai trong số họ có được vẻ kiêu ngạo điềm đạm như Tình Dã, điều mỉa mai hơn nữa đó là sự ung dung của cô không đến từ việc được xã hội mài giũa, mà nó nằm trong xương cốt cô, tinh khiết mà thuần tuý.
Mặc dù khuôn mặt Thư Hàn không chút biểu cảm, nhưng dường như Tình Dã vẫn cảm thấy có chút xấu hổ trên nét mặt cô ta, vì vậy Tình Dã lập tức đưa mắt đến bên sàn nhảy và không nhìn cô ta nữa.
Hình Võ nhìn Răng Nanh một cái, anh ta bèn gật đầu với anh, Hình Võ biết bên trong chắc chắn có ẩn tình gì đó, Thư Hàn đã giao tiếp nhiều với những ông chủ lớn đó, trước giờ luôn rất suôn sẻ, nếu không phải do đối phương quá đáng thì cô ta sẽ không thể đưa ông chủ Giang vào tình thế khó xử.
Hình Võ cụp mắt mỉm cười, sau đó cầm cốc rượu lên uống sạch, rồi chậm rãi nói: “Em thấy vừa rồi chị Thư cũng đã uống không ít, vậy sao ông chủ Giang vẫn chưa nguôi giận thế này?”
Ông chủ Giang đuổi cô gái đang ngồi giữa hai người đi, sau đó khoác vai Hình Võ, trông có vẻ rất thân thiết, anh ta cầm một cốc rượu khác lên: “Gần đây, cô ta đang đòi thôi việc, đây chẳng phải là giỡn mặt với anh sao? Mấy cô gái ở Lạc Chi Tinh đều nghe lời cô ta, vậy mà cô ta lại buông một câu nói mình không làm nữa, ngộ nhỡ kéo sạch người của anh đi thì sao, lúc đó anh biết tìm ai nói chuyện đây?”
Hình Võ vừa nghe liền biết ông chủ Giang đang tìm lý do thoái thác, bèn mỉm cười nói: “Ở đây còn có người dám động vào người của anh Giang sao? Chẳng có nhẽ lại đưa mấy cô gái đó đi nơi khác làm ăn?”
Ông chủ Giang cười lớn, vỗ mạnh lên vai Hình Võ, anh ta âm thầm dùng sức, mặt cười nhưng trong lòng thì không: “Chẳng phải là anh đang sợ có người muốn động vào người của anh đây sao?”
Ông chủ Giang vừa nói vừa cầm cốc rượu lên, trong bàn riêng đột nhiên im lặng, tuy rằng gương mặt cả hai đều đang nở nụ cười nhưng rõ ràng là bầu không khí xung quanh đã bắt đầu trở nên không ổn, nhất thời Tình Dã cũng lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Thư Hàn đặt chân xuống, đang chuẩn bị đứng dậy, thì Răng Nanh lại ấn vai cô ta lại, mà ông chủ Giang vẫn đang nhiệt tình khoác vai Hình Võ, Hình Võ rũ mi nên Tình Dã không thể nhìn ra biểu cảm của anh. Cô không khỏi cau mày, lão ông chủ Giang chó chết này chẳng phải đang ép Hình Võ phải tỏ thái độ hay sao, nếu Hình Võ nói không động vào người của anh ta, cũng đồng nghĩa với việc đẩy Thư Hàn vào hố lửa, còn nếu nói không động vào thì với tình thế này sẽ xảy ra đánh nhau.
Tình Dã đang băn khoăn không biết liệu báo cảnh sát có giúp đỡ được nhóm yếu thế hơn là Hình Võ hay không? Dù sao thì bọn họ cũng chỉ có bốn người, trong đó lại có một người đang say xỉn, còn một người thì khả năng chiến đấu bằng không, chỉ mình Hình Võ và Răng Nanh thì chắc chắn hôm nay sẽ chẳng ra được khỏi đây, hay là cứ thế giương cờ trắng cho rồi?
Đúng lúc này, đột nhiên có một nam nhân viên vội vàng đi tới, gọi với vào bên trong: “Không hay rồi, ông chủ Giang, cô giáo Phương nói con trai cô ấy bị ngộ độc thực phẩm phải vào bệnh viện nên không đến được.” Cậu nam nhân viên này vội vội vàng vàng nên hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí trong bàn riêng lúc này.
Vẻ mặt ông chủ Giang lập tức thay đổi, anh ta đặt cốc rượu xuống, đứng dậy: “Giám đốc Giả tới rồi sao?”
“Đã sắp xếp cho nhóm Giám đốc Giả ở phòng bao trên lầu rồi ạ.”
Ông chủ Giang ra khỏi bàn riêng, đi lên lầu, Tình Dã ngồi ở góc ghế sofa phía trước nên thuận mắt nhìn lên, quả nhiên ở lối cầu thang thông lên trên, có một phòng bao xa hoa độc nhất vô nhị, bên trong là một nhóm đàn ông trung niên với thân phận không hề tầm thường.
Ông chủ Giang lập tức chửi mắng: “Một lũ phế vật, có một người chơi piano cũng tìm không ra? Giám đốc Giả muốn nghe Mozart mà lại khó khăn đến vậy à? Đi hỏi xem ai biết chơi thì mau gọi tới đây!”
Nam nhân viên phục vụ đau khổ nói: “Em đã hỏi phía sau rồi, chỉ có một cô gái biết chơi bài “Hai con hổ”.”
“…”
Tạm thời bỏ qua cô gái biết chơi bài “Hai con hổ”, Tình Dã cảm thấy vô cùng ảo diệu, vậy mà còn có người chạy tới đây để đưa ra một yêu cầu vô lý là được nghe Mozart, đúng là trái khoáy.
Cô thò đầu ra nhìn và phát hiện quả thực đang có người bắt đầu đẩy chiếc đàn piano lên sân khấu khiêu vũ vừa rồi, cũng không biết nhân vật Giám đốc Giả trên lầu là ai, nhưng cảm thấy ông chủ Giang rất coi trọng người này.
Tình Dã đứng lên, dửng dưng hỏi: “Bài Mozart nào?”
Dường như lúc này tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên người Tình Dã và nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Cô đang mặc chiếc áo khoác dáng dài, toàn thân cao quý, hàng lông mày và ánh mắt toát lên vẻ lãnh đạm nhàn nhạt không hề hợp đàn, vừa nhìn đã biết không phải nhân viên làm việc ở đây. Ông chủ Giang cúi đầu liếc nhìn Quản lý, đại khái là đang muốn hỏi xem cô gái này là ai?
Nhưng nam nhân viên làm việc lại nói với Tình Dã: “Thì là Mozart đó, bài Mozart nổi tiếng thế mà cô cũng không biết à?”
“…” Tình Dã thực sự muốn nói với anh ta rằng Mozart là tên người, bố tiên sư nhà anh.
Sau đó, cô cúi đầu cởi từng cúc áo, nhất thời tất cả mọi người đều sững sờ, cô gái này từ đâu đến vậy? Là ai thế? Đang yên đang lành lại cởi áo làm gì?
Tình Dã làm như không thấy, cô cởi cúc, cởi áo rồi đi thẳng đến chỗ Hình Võ, ném áo cho anh, Hình Võ giơ tay đón lấy, đồng thời nheo mắt, thấp giọng hỏi: “Em chắc chưa?”
Tình Dã nhướng mày nhìn anh rồi nở nụ cười vô cùng tự tin, đột nhiên Hình Võ nhớ tới tấm ảnh mà anh đã nhìn thấy trong máy tính của Tình Dã, trong phòng cô ở Bắc Kinh có một chiếc piano to quý giá.
Khoé môi Hình Võ khẽ cong, anh nhìn Tình Dã tao nhã bước trên đôi bốt cao đến mắt cá chân, đi đến trước mặt nam nhân viên, rồi nhàn nhạt nói: “Dẫn đường đi.”
Nhân viên phục vụ rất ngạc nhiên nhìn ông chủ Giang, ông chủ Giang lại cúi đầu liếc Hình Võ, sau đó gật đầu với nam nhân viên.
Hình Võ rời mắt, mỉm cười đáp: “Không đẹp bằng em.”
Dứt lời bèn không nhìn về phía đó nữa, Quản lý đưa bọn họ đến một bàn ngăn riêng ở phía trong cùng, Tình Dã đi theo Hình Võ và Răng Nanh, vừa mới tới bàn thì trông thấy Thư Hàn đứng bên cạnh bàn trà, trước mặt cô ta để hai hàng cốc rượu dài và đều đã được rót đầy.
Cô ta ngửa đầu uống một cốc, vô cùng dứt khoát, hơn nữa trên bàn trà lúc này đã có mười mấy chiếc cốc trống, bị đưa tới đây còn không biết đã uống bao nhiêu, ánh mắt cũng không còn bình thường nữa rồi. Chiếc áo khoác in hoa rơi xuống vai, bên trong là chiếc váy khoét nách bó sát gợi cảm, sắc mặt lạnh lùng không đổi cầm cốc rượu lên, đang chuẩn bị tiếp tục đổ xuống bụng thì cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, Hình Võ cứ thế giật lấy cốc rượu trong tay cô ta rồi ném lên bàn trà.
Khi Thư Hàn nghiêng đầu nhìn qua, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên pha lẫn chút tình cảm khó giải thích. Hình Võ kéo cô ta về phía Răng Nanh, đồng thời đối mặt với ông chủ Giang.
Ông chủ Giang ngậm điếu xì gà trong miệng, cười khanh khách, nói: “Võ tử à, khách quý, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm ông anh già thế này?”
Hình Võ nhàn nhạt nhếch khóe miệng: “Chẳng phải là tìm anh Giang có việc sao.”
Ông chủ Giang nhiệt tình vỗ vỗ người đàn ông bên cạnh, sau đó nhường chỗ cho Hình Võ, Hình Võ đi vòng qua bàn trà, đến ngồi bên cạnh ông chủ Giang, trông dáng vẻ của hai người có vẻ không lạ lẫm gì nhau.
Ông chủ Giang đưa cho Hình Võ một điếu xì gà, nhưng anh xua tay: “Em hút không quen.”
Ông chủ Giang mỉm cười, giơ tay với Quản lý đang đứng ở ngoài bàn, Quản lý lập tức hiểu ý, quay người đi thu xếp.
Răng Nanh đỡ Thư Hàn, cau mày hỏi: “Rốt cuộc là chị đã uống bao nhiêu rồi thế?”
Thư Hàn không lên tiếng, chỉ ôm ngực, sắc mặt căng thẳng, với tửu lượng của cô ta mà có thể uống thành ra thế này thì không thể tưởng tượng nổi đã bị chuốc đến bao nhiêu cốc rồi. Răng Nanh đỡ cô ra ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh và kêu phục vụ lấy nước, Tình Dã đang đứng bên cạnh bàn ngăn, sau đó cô tìm một góc khuất rồi tự ngồi xuống.
Một lúc sau, Quản lý dẫn theo hai cô gái ăn mặc hở hang tới, Tình Dã lập tức đánh hơi thấy có gì đó không ổn, quả nhiên, ông chủ Giang khẽ di chuyển ánh mắt, hai cô gái lập tức đi về phía Hình Võ, ngồi xuống bên trái và bên phải anh. Ông chủ Giang cười, nói: “Vì em trai đã đến tìm anh thế này, vậy thì hôm nay chắc chắn anh sẽ phải tiếp đón cậu cẩn thận, hai ta đã lâu không gặp rồi nhỉ?”
Hình Võ ngẩng đầu lên nhìn Tình Dã đang dựa vào một góc khuất, nhếch miệng cười nhìn anh, cô rất yên lặng, không nhìn ra chút biểu cảm nào trên gương mặt cô.
Một cô gái bên cạnh đang chuẩn bị ve vãn Hình Võ, anh lại cứ thế đưa cánh tay lên, rồi nói với ông chủ Giang: “Anh Giang, anh biết em không thích chuyện này mà.”
Ông chủ Giang bật cười, vỗ nhẹ vào chân Hình Võ: “Chẳng có người đàn ông nào là không thích chuyện này, cậu vẫn chưa nếm được vị ngọt, vậy thì hôm nay hãy trải nghiệm một lần sung sướng tựa thần tiên tại chỗ anh Giang đi.”
Tình Dã cụp mắt xuống, chống một tay trên lưng ghế sofa, Hình Võ lập tức nửa đùa nửa thật: “Vậy được, nếu anh Giang đã có lời, thì em sẽ không khách sáo nữa.”
Tình Dã khẽ nhướng mày, thần sắc trên khuôn mặt lập tức biến mất không còn tăm tích, đến cả Răng Nanh cũng kinh ngạc nhìn sang Hình Võ.
Nhưng lại nghe thấy Hình Võ nói tiếp câu nửa đùa nửa thật kia: “Tuy nhiên con người em ấy mà, lại có một sở thích, thích người có đầu óc thông minh, là kiểu giỏi Toán, Lý, Hoá và không bị trừ điểm, còn không được phong độ hơn em quá ba ngày nữa.”
“…”
Tình Dã kiềm chế khóe miệng, che giấu ý cười trên môi.
Câu nói này khiến mấy cô gái bên cạnh đều phải bật cười, ông chủ Giang cũng cười lớn, vỗ vỗ vai Hình Võ: “Em trai, đây không phải sở thích, mà là muốn xuất gia làm hòa thượng rồi phải không?”
Ông chủ Giang không hề để ý, chỉ coi như Hình Võ đang ăn nói lung tung, chẳng hề nghĩ rằng chưa bao giờ Hình Võ lại thành thật như vậy.
Tuy nhiên, sau câu nói của Hình Võ thì bầu không khí trong bàn riêng cũng đã dần dần dịu đi. Đột nhiên Tình Dã thấy thật cảm phục Hình Võ, anh có thể điều khiển khẩu khí của mình giữa đám bạn đồng trang lứa, lại có thể thành thạo bên cạnh những con người từng trải thế này, trong tình huống như vừa rồi, vậy mà anh có thể nhanh chóng hoá giải được cục diện bế tắc.
Tình Dã thở phào nhẹ nhõm, cô thấy anh nhấc một cốc rượu đến trước mặt mình, mỉm cười nói: “Nghe nói hôm nay chị Thư và anh Giang có chút không vui, anh cũng biết, chị ấy là chị gái của bạn em mà.”
Ông chủ Giang đảo mắt rồi lắc đầu nói: “Tiểu Hàn ấy mà, làm việc ở chỗ anh được một thời gian dài rồi, anh rất trọng dụng cô ta, mà bản thân cô ta cũng luôn hiểu quy tắc. Nhưng lần trước đi dự tiệc cùng anh, người ta sờ đùi cô ta một cái mà cô ta lại đá thẳng vào háng người ta, như vậy không phải là đạp đổ mối làm ăn của anh rồi sao?”
Tình Dã nhìn sang Thư Hàn đang ngồi ở phía đối diện, cô ta dựa vào ghế sofa, bắt chéo chân, cúi thấp đầu, trên đôi bốt ôm sát cao quá đầu gối là hình xăm con hồ ly gợi cảm, biểu cảm liều lĩnh, lạnh lùng.
Thật ra, Tình Dã chưa từng hỏi Hình Võ rằng Thư Hàn làm nghề gì, rõ ràng là cô ta lớn hơn Hình Võ cùng những người khác, có lẽ ngoài hai mươi tuổi và đã thôi học từ lâu, hơn nữa đã vài lần Thư Hàn khiến Tình Dã cảm thấy rằng cô ta có chút phong cách sống, thật không ngờ lại làm việc tại đây.
Thư Hàn cảm nhận được ánh mắt của Tình Dã, bèn ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, vốn dĩ cô ta là một người phụ nữ đã nhìn thấu rất nhiều sự việc nhưng vẫn không muốn bị người khác coi thường. Huống hồ là một cô gái theo cô ta là không chút tì vết như Tình Dã, trong tình huống như vậy, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì cũng có chút mỉa mai.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tình Dã, thì cô ta đã cảm thấy một tia sáng chưa từng có ở người cô. Thư Hàn đã gặp rất nhiều các cô gái, nhưng không một ai trong số họ có được vẻ kiêu ngạo điềm đạm như Tình Dã, điều mỉa mai hơn nữa đó là sự ung dung của cô không đến từ việc được xã hội mài giũa, mà nó nằm trong xương cốt cô, tinh khiết mà thuần tuý.
Mặc dù khuôn mặt Thư Hàn không chút biểu cảm, nhưng dường như Tình Dã vẫn cảm thấy có chút xấu hổ trên nét mặt cô ta, vì vậy Tình Dã lập tức đưa mắt đến bên sàn nhảy và không nhìn cô ta nữa.
Hình Võ nhìn Răng Nanh một cái, anh ta bèn gật đầu với anh, Hình Võ biết bên trong chắc chắn có ẩn tình gì đó, Thư Hàn đã giao tiếp nhiều với những ông chủ lớn đó, trước giờ luôn rất suôn sẻ, nếu không phải do đối phương quá đáng thì cô ta sẽ không thể đưa ông chủ Giang vào tình thế khó xử.
Hình Võ cụp mắt mỉm cười, sau đó cầm cốc rượu lên uống sạch, rồi chậm rãi nói: “Em thấy vừa rồi chị Thư cũng đã uống không ít, vậy sao ông chủ Giang vẫn chưa nguôi giận thế này?”
Ông chủ Giang đuổi cô gái đang ngồi giữa hai người đi, sau đó khoác vai Hình Võ, trông có vẻ rất thân thiết, anh ta cầm một cốc rượu khác lên: “Gần đây, cô ta đang đòi thôi việc, đây chẳng phải là giỡn mặt với anh sao? Mấy cô gái ở Lạc Chi Tinh đều nghe lời cô ta, vậy mà cô ta lại buông một câu nói mình không làm nữa, ngộ nhỡ kéo sạch người của anh đi thì sao, lúc đó anh biết tìm ai nói chuyện đây?”
Hình Võ vừa nghe liền biết ông chủ Giang đang tìm lý do thoái thác, bèn mỉm cười nói: “Ở đây còn có người dám động vào người của anh Giang sao? Chẳng có nhẽ lại đưa mấy cô gái đó đi nơi khác làm ăn?”
Ông chủ Giang cười lớn, vỗ mạnh lên vai Hình Võ, anh ta âm thầm dùng sức, mặt cười nhưng trong lòng thì không: “Chẳng phải là anh đang sợ có người muốn động vào người của anh đây sao?”
Ông chủ Giang vừa nói vừa cầm cốc rượu lên, trong bàn riêng đột nhiên im lặng, tuy rằng gương mặt cả hai đều đang nở nụ cười nhưng rõ ràng là bầu không khí xung quanh đã bắt đầu trở nên không ổn, nhất thời Tình Dã cũng lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Thư Hàn đặt chân xuống, đang chuẩn bị đứng dậy, thì Răng Nanh lại ấn vai cô ta lại, mà ông chủ Giang vẫn đang nhiệt tình khoác vai Hình Võ, Hình Võ rũ mi nên Tình Dã không thể nhìn ra biểu cảm của anh. Cô không khỏi cau mày, lão ông chủ Giang chó chết này chẳng phải đang ép Hình Võ phải tỏ thái độ hay sao, nếu Hình Võ nói không động vào người của anh ta, cũng đồng nghĩa với việc đẩy Thư Hàn vào hố lửa, còn nếu nói không động vào thì với tình thế này sẽ xảy ra đánh nhau.
Tình Dã đang băn khoăn không biết liệu báo cảnh sát có giúp đỡ được nhóm yếu thế hơn là Hình Võ hay không? Dù sao thì bọn họ cũng chỉ có bốn người, trong đó lại có một người đang say xỉn, còn một người thì khả năng chiến đấu bằng không, chỉ mình Hình Võ và Răng Nanh thì chắc chắn hôm nay sẽ chẳng ra được khỏi đây, hay là cứ thế giương cờ trắng cho rồi?
Đúng lúc này, đột nhiên có một nam nhân viên vội vàng đi tới, gọi với vào bên trong: “Không hay rồi, ông chủ Giang, cô giáo Phương nói con trai cô ấy bị ngộ độc thực phẩm phải vào bệnh viện nên không đến được.” Cậu nam nhân viên này vội vội vàng vàng nên hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí trong bàn riêng lúc này.
Vẻ mặt ông chủ Giang lập tức thay đổi, anh ta đặt cốc rượu xuống, đứng dậy: “Giám đốc Giả tới rồi sao?”
“Đã sắp xếp cho nhóm Giám đốc Giả ở phòng bao trên lầu rồi ạ.”
Ông chủ Giang ra khỏi bàn riêng, đi lên lầu, Tình Dã ngồi ở góc ghế sofa phía trước nên thuận mắt nhìn lên, quả nhiên ở lối cầu thang thông lên trên, có một phòng bao xa hoa độc nhất vô nhị, bên trong là một nhóm đàn ông trung niên với thân phận không hề tầm thường.
Ông chủ Giang lập tức chửi mắng: “Một lũ phế vật, có một người chơi piano cũng tìm không ra? Giám đốc Giả muốn nghe Mozart mà lại khó khăn đến vậy à? Đi hỏi xem ai biết chơi thì mau gọi tới đây!”
Nam nhân viên phục vụ đau khổ nói: “Em đã hỏi phía sau rồi, chỉ có một cô gái biết chơi bài “Hai con hổ”.”
“…”
Tạm thời bỏ qua cô gái biết chơi bài “Hai con hổ”, Tình Dã cảm thấy vô cùng ảo diệu, vậy mà còn có người chạy tới đây để đưa ra một yêu cầu vô lý là được nghe Mozart, đúng là trái khoáy.
Cô thò đầu ra nhìn và phát hiện quả thực đang có người bắt đầu đẩy chiếc đàn piano lên sân khấu khiêu vũ vừa rồi, cũng không biết nhân vật Giám đốc Giả trên lầu là ai, nhưng cảm thấy ông chủ Giang rất coi trọng người này.
Tình Dã đứng lên, dửng dưng hỏi: “Bài Mozart nào?”
Dường như lúc này tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên người Tình Dã và nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Cô đang mặc chiếc áo khoác dáng dài, toàn thân cao quý, hàng lông mày và ánh mắt toát lên vẻ lãnh đạm nhàn nhạt không hề hợp đàn, vừa nhìn đã biết không phải nhân viên làm việc ở đây. Ông chủ Giang cúi đầu liếc nhìn Quản lý, đại khái là đang muốn hỏi xem cô gái này là ai?
Nhưng nam nhân viên làm việc lại nói với Tình Dã: “Thì là Mozart đó, bài Mozart nổi tiếng thế mà cô cũng không biết à?”
“…” Tình Dã thực sự muốn nói với anh ta rằng Mozart là tên người, bố tiên sư nhà anh.
Sau đó, cô cúi đầu cởi từng cúc áo, nhất thời tất cả mọi người đều sững sờ, cô gái này từ đâu đến vậy? Là ai thế? Đang yên đang lành lại cởi áo làm gì?
Tình Dã làm như không thấy, cô cởi cúc, cởi áo rồi đi thẳng đến chỗ Hình Võ, ném áo cho anh, Hình Võ giơ tay đón lấy, đồng thời nheo mắt, thấp giọng hỏi: “Em chắc chưa?”
Tình Dã nhướng mày nhìn anh rồi nở nụ cười vô cùng tự tin, đột nhiên Hình Võ nhớ tới tấm ảnh mà anh đã nhìn thấy trong máy tính của Tình Dã, trong phòng cô ở Bắc Kinh có một chiếc piano to quý giá.
Khoé môi Hình Võ khẽ cong, anh nhìn Tình Dã tao nhã bước trên đôi bốt cao đến mắt cá chân, đi đến trước mặt nam nhân viên, rồi nhàn nhạt nói: “Dẫn đường đi.”
Nhân viên phục vụ rất ngạc nhiên nhìn ông chủ Giang, ông chủ Giang lại cúi đầu liếc Hình Võ, sau đó gật đầu với nam nhân viên.