Chói Mắt
Chương 29
Lối cầu thang chật chội, nhỏ hẹp, tối đen, dán đủ thứ quảng cáo lộn xộn, chỗ nào cũng han gỉ, thô ráp, mang không khí của cuộc sống tại những tầng thấp nhất, trong góc mỗi đường rẽ đều có rác thải của các gia đình chất thành đống. Tình Dã leo một mạch lên tầng bốn, tiếp đến là một dãy hành lang dài nối liền các ngôi nhà, dày đặc, nhỏ như tổ kiến.
Tình Dã nhìn thấy bóng một nhóm người ở phía đối diện, cô vòng qua dãy hàng lang, cùng từng đống, từng đống rác, hướng về vị trí của mấy người đó.
Có lẽ là bởi vì căn phòng tương đối nhỏ, nên những người Hình Võ dẫn theo không vào hết bên trong, bốn người đứng ngoài, còn Tình Dã thì đi sau bọn họ.
Vừa đi tới thì nghe thấy tiếng nói: “Tao nói này Võ tử, trước giờ chúng ta luôn nước sông không phạm nước giếng, mày cũng không phải người thích kiếm chuyện, vậy mà gần đây lại liên tục vì phụ nữ mà ra mặt? Đây không giống phong cách của mày nhỉ?”
Tình Dã nghe giọng nói này có chút quan tai, cô nhìn qua khe hở giữa mấy người đàn ông, trông thấy Đại Tào đang ngồi giữa căn phòng khách, bên cạnh Đại Tào có bốn, năm người anh em, mà Đỗ Kỳ Yến thì đứng khóc ở giữa Hình Võ và Đại Tào, hai bên má hằn rõ năm vết ngón tay, đỏ bừng, sưng tấy. Tình Dã nghiến chặt răng, cô nghe thấy Hình Võ lạnh lùng nói: “Không phải mày không biết cô ta là người trong tiệm nhà tao.”
Đại Tào lập tức đứng dậy: “Người trong tiệm nhà mày, ông chủ Võ cũng nghĩa khí đấy chứ, còn nhúng tay vào chuyện cá nhân của nhân viên nữa, hai người nhà người ta cãi cọ chia tay thì liên quan gì đến mày?”
Ngay khi vừa dứt lời, Răng nanh lập tức khơi mào, ném chiếc ghế bên cạnh về phía Đại Tào, một người có vóc dáng cao to bên cạnh Đại Tào tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đá bay chiếc ghế đẩu đã bay gần đến trước mặt Đại Tào, bầu không khí trong căn phòng như sắp nổ tung, dáng vẻ bất cần đời của Đại Tào đột nhiên lại chùng xuống.
Hình Võ đi về phía anh ta, khiến những người ở phía đối diện có chút giật mình, đồng thời đồng loạt đứng dậy nhìn anh chằm chằm với tư thế phòng thủ.
Hình Võ đứng thẳng trước mặt Đại Tào, từ trên cao nhìn xuống anh ta, nói: “Không phải tao đến đây là để gây sự với mày, anh em bên cạnh mày chơi đùa tình cảm của người khác thì thôi, đ!t mẹ, lại còn lừa tiền của con gái nhà người ta, đây là chuyện mà con người làm ra hả? Mày cũng nên hiểu rõ hậu quả của việc bao che cho bọn chúng.”
Đại Tào nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn Hình Võ lúc này cơ bắp toàn thân đã căng chặt, tuy rằng không tiếp xúc nhiều với Hình Võ, nhưng vì lớn lên từ nhỏ tại mảnh đất chật hẹp này, nên anh ta cũng hiểu được con người Hình Võ, chỉ cần gật đầu, thì ngay giây tiếp theo nắm đấm của Hình Võ sẽ không biết thế nào là thương xót, là nể tình.
Đại Tào là một người thông minh, anh ta không sợ Hình Võ, nhưng cũng chẳng nhất thiết phải vì một người râu ria không quan trọng mà đổi lấy tiếng xấu.
Tất cả đều là người xông pha bên ngoài, nếu như sự việc hôm nay bị đồn thổi, Đại Tào lại ra mặt vì một gã đàn ông đi lừa tiền của người khác, vậy thì sau này anh ta biết vùi mặt vào đâu? Ra ngoài, danh tiếng vô cùng quan trọng, không có danh tiếng thì lấy đâu ra uy tín để thuyết phục đám đông, còn lăn lộn trong xã hội thế nào được nữa?
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Đại Tào vắt chân, lắc lư chiếc dép tông dưới chân, khẽ cười nói: “Tao có nói mình bao che cho ai không?”
Ngay khi vừa dứt lời, một người đàn ông đứng phía sau Đại Tào đột nhiên trở nên lo lắng, hét lên: “Anh Tào.”
Đại Tào nói với Hình Võ với vẻ mặt cợt nhả: “Nếu mấy người có bằng chứng thì mau lôi bằng chứng ra để giải quyết, còn không có thì biến luôn đi, đêm hôm cả đám người chạy đến đây “bắn tình tứ phía”, nếu sự việc truyền ra ngoài thì mọi người lại tưởng rằng trường An Chức và trường An Trung xảy ra mâu thuẫn đó.”
Câu nói này của Đại Tào đã bất ngờ khiến người đàn ông phía sau bừng tỉnh, đột nhiên anh ta lao về phía anh, hùng hổ nói: “Đúng thế, mấy người nói tôi lừa tiền của cô ta, bằng chứng đâu? Mang bằng chứng ra đây.”
Đỗ Kỳ Yến cúi thấp đầu, cuối cùng thì Tình Dã cũng nhìn rõ vị “góa vợ” trong truyền thuyết, trái tim cô khẽ run lên khi trông thấy gương mặt đầy mụn tình của anh ta, thực sự có thể so sánh với bề mặt của mặt trăng luôn rồi, độ dày của nốt mụn đã làm khuôn mặt anh ta trở nên mơ hồ, khiến người ta chẳng thể nhìn rõ các đường nét, chỉ đơn giản là thấy rất gai mắt.
Từ khi nhìn rõ đối phương, Tình Dã đã dấy lên mối nghi ngờ, không hiểu tại sao Đỗ Kỳ Yến lại thích cái tên “góa vợ” này cho được? Với cái ngoại hình kia thì chẳng thà chết đi cho xong.
Hình Võ nghiêng đầu về phía Đỗ Kỳ Yến, hỏi: “Anh ta có viết giấy vay không?”
Thấy Đỗ Kỳ Yến không lên tiếng, thì Hình Võ đã hiểu.
Đại Tào bật cười ha ha, anh ta đặt chân xuống đất, đồng thời vẫy tay: “Đi thong thả nhé, Võ tử.”
Sắc mặt Hình Võ bỗng trở nên vô cùng khó coi, nếu không có bằng chứng mà lại đè cái đám Đại Tào ra đánh cho một trận thì quá vô lý.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên xuất hiện sau nhóm người: “Tôi có bằng chứng.”
Tất cả đều hướng ánh mắt ra cửa và nhìn thấy là Tình Dã đang len vào trong. Tình Dã mặc bộ đồ đơn giản màu trắng, nhưng lại rất thời trang, cô đút một tay vào túi quần, chầm chậm bước vào, Hình Võ lườm cô một cái, nhưng Tình Dã cứ thế phớt lờ ánh mắt của anh, mà hỏi thẳng cái tên “góa vợ” kia: “Anh tên là gì?”
“Góa vợ” chưa từng gặp Tình Dã, nhưng cô vừa bước vào đã khiến căn phòng vốn dĩ đang căng thẳng đột nhiên trở nên sáng bừng. Tình Dã thấy đối phương có chút ngẩn ngơ nhìn mình chằm chằm lại còn đang khẽ nở nụ cười, cô lại nhẹ nhàng hỏi thêm lần nữa: “Anh đẹp trai, anh tên là gì thế?”
“Góa vợ” nhìn thấy độ cong tuyệt đẹp nơi khóe miệng Tình Dã, thì buột miệng nói: “Dương Cương, sao thế?”
Tình Dã nhìn vẻ ngoài gầy gò yếu ớt ấy, cô chẳng thể nhìn ra chút nam tính nào ở anh ta. [1]
Vì vậy, cô quay đầu lại, hỏi: “Ừm, Đỗ Kỳ Yến, Dương Cương đã vay của cô tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Đỗ Kỳ Yến lí nhí nói: “Gần một vạn bốn.”
“Có nói sẽ trả lại không?”
Đỗ Kỳ Yến lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Tình Dã, Tình Dã dứt khoát kéo cô ta đến cạnh mình, đồng thời siết chặt cánh tay cô ta để cô ta đỡ sợ, ánh mắt nhìn Đỗ Kỳ Yến của cô cũng vô cùng kiên định: “Khi Dương Cương vay tiền cô, anh ta đã nói thế nào?”
Đỗ Kỳ Yến cúi thấp đầu đáp: “Lần đầu tiên nói là anh em phải nhập viện, cần năm nghìn tệ cấp cứu, rồi nói đợi người nhà của người em đó đưa lại tiền thì sẽ trả cho tôi, nên tôi đã cho anh ta vay. Sau đó, có một lần tôi gọi điện cho anh ta nhưng không được, anh ta nói điện thoại bị hỏng, cần phải thay cái mới, nếu không liên lạc với nhau sẽ vô cùng bất tiện, rồi hỏi vay tôi ba nghìn tệ đi mua điện thoại…”
Đỗ Kỳ Yến đang tiếp tục lí nhí kể, thì đột nhiên Dương Cương cáu kỉnh ngắt lời cô ta: “Được rồi, mẹ nó, có thôi đi không hả?”
Tình Dã bình tĩnh nhướng mắt lên: “Phản ứng gay gắt vậy làm gì? Có phải anh đã thừa nhận rằng mình đã vay số tiền đó không?”
Dương Cương chật vật liếc nhìn Đại Tào, Đại Tào chỉ ngồi trên ghế xoay xoay hai ngón tay, hoàn toàn không để ý.
Tình Dã tiếp tục gặng hỏi: “Mỗi một khoản tiền Đỗ Kỳ Yến cho anh vay, cô ta đều nhớ rất rõ ràng, anh định chối bỏ thế nào đây?”
Dương Cương đột nhiên tiến lên, quát lớn: “Tôi nói cho mấy người hay, Dương Cương tôi đã lấy số tiền đó đấy, nhưng mấy người cũng đừng mơ đến việc tôi sẽ nôn ra, có giỏi thì lôi bằng chứng tới đây, còn không có thì bớt làm màu đi.”
“Được.” Tình Dã cao giọng, lấy điện thoại trong túi ra ấn một cái, điện thoại lập tức vang lên: “Anh tên là gì? Anh đẹp trai, anh tên là gì thế?”
“Dương Cương, sao thế?”
“Ừm, Đỗ Kỳ Yến, Dương Cương đã vay cô tổng cộng bao nhiêu tiền?……”
Cả đoạn ghi âm từ khi Tình Dã bước vào phòng đều nằm cả trong điện thoại, sắc mặt mấy người phía đối diện lập tức thay đổi. Tình Dã cất điện thoại vào trong túi, rồi nói: “Đây chính là bằng chứng, chủ đề giữa đôi bên trong đoạn ghi âm rất rõ ràng, hơn nữa anh cũng đã thừa nhận rồi, cho anh thời gian trong vòng một tuần phải trả lại đủ tiền cho Đỗ Kỳ Yến, nếu không tôi sẽ đến đồn cảnh sát để giải trình về hành vi lừa đảo này của anh.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều vô cùng choáng váng, bao gồm cả nhóm của Hình Võ khi nãy tới đây cùng cô.
Vừa đặt chân vào phòng, Tình Dã đã hỏi tên của “góa vợ”, cái cô muốn là danh tính rõ ràng của người vay tiền, để đối phương không có bất cứ cơ hội chối cãi, sau đó lại dẫn dắt Đỗ Kỳ Yến nói rành mạch những khoản vay. Trước khi đặt chân đến đây, cô không có bất cứ bằng chứng nào cả, nhưng hiện tại thì đã thu thập được đầy đủ rồi.
Ngay khi Dương Cương nghe thấy hai từ “lừa đảo” thì anh ta lập tức phát điên và xong về phía Tình Dã, Hình Võ nhanh chóng túm lấy cổ áo anh ta rồi quăng cả người ra sau, Dương Cương bết bát ngã trên mặt đất. Tình Dã cúi đầu bấm điện thoại vài cái, sau đó ngẩng lên, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi khuyên mấy người sau này cũng đừng có đến tìm tôi, tôi đã gửi bản ghi âm cho một người bạn làm Luật sư rồi, lúc này nó không còn trong điện thoại của tôi nữa, nếu sắp tới tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, thì người bạn Luật sư của tôi sẽ đến gặp mấy người để nói chuyện.”
Năm, sáu người đàn ông ở đối diện đều đồng loạt nhìn nhau, ánh mắt Đại Tào dừng lại trên người Tình Dã, đem theo chút ngạc nhiên xen lẫn thích thú, sau đó anh ta vỗ tay rồi chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, trên mặt là biểu cảm muốn cười lại không, rồi chỉ về phía Tình Dã và nói với Hình Võ: “Đây chẳng phải là học sinh giỏi mới chuyển đến trường mấy người à? Tại sao đêm hôm lại ở với lũ chúng mày thế hả?”
“Liên quan đéo gì đến mày?” Hình Võ bực tức đáp lại.
Đại Tào vẫn nhếch khóe miệng, nhưng ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, mấy anh em phía sau Hình Võ thấy tình hình không ổn bèn xông vào, căn phòng vốn dĩ không mấy rộng rãi lúc này lại chứa những mười mấy người. Đại Tào nhìn ra sau Hình Võ một cái, cười lạnh một tiếng, rồi vươn tay đập vào gáy Dương Cương, chửi bới: “Loại rác rưởi, mày tự dây vào thì tự giải quyết đi.”
“Anh Tào! Em…”
Tào Bình đã ngồi lại ghế của mình và nói với nhóm Hình Võ: “Đi thong thả, không tiễn.”
Đại Hắc cứ thế kéo theo Dương Cương đi ra ngoài, quả nhiên là Đại Tào không nhúng tay vào, tuy nhiên khi Hình Võ quay người, Đại Tào lại ném ra một câu: “Võ tử à, chúng ta cùng đọ sức trong cuộc thi trò chơi do Huyện tổ chức vào năm tới nhé?”
Hình Võ dừng lại, đáp: “Lớp mười hai không tham gia.”
Đại Tào làm như không nghe thấy: “Tao đợi mày.”
Hình Võ chẳng buồn quay đầu lại mà cứ thế rời đi.
….
Xuống đến dưới lầu, Hình Võ đứng dựa bên mép cầu thang, Tình Dã cũng đứng bên cạnh nhìn Dương Cương đã bị đập cho một trận tơi bời, vừa rồi ở trên lầu anh ta vẫn còn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng lúc này, khi đã mất đi sự che chắn của Đại Tào, cả người lập tức co rúm lại, miệng thì không ngừng gọi anh, anh.
Hình Võ cúi đầu châm một điếu thuốc, giọng nói khàn khàn: “Người bạn Luật sư?”
“Một chị khoá trên trước đây, hiện tại đang học Luật, ngộ nhỡ bọn chúng tới tìm tôi thật thì phải làm thế nào? Tôi chỉ doạ mấy người họ mà thôi.”
Cô quay đầu sang nhìn Hình Võ, thấy anh cong môi khẽ cười: “Cô cũng biết sợ cơ à?”
“Người bình thường thì chẳng có gì phải sợ, tôi chỉ sợ mấy người không bình thường như bọn anh thôi.”
Hình Võ nghiêng đầu sang: “Không bình thường chỗ nào?”
Tình Dã nói đầy ẩn ý: “Người bình thường đều sẽ có tương lai.”
Hình Võ hút thuốc, nụ cười trên khoé miệng đã nhạt dần.
Cách đó không xa, Đại Hắc vẫn còn đang đánh Dương Cương, Răng nanh kéo anh ta lại rồi chỉ vào Lưu Niên đang ngốc nghếch đứng đó: “Cậu lại đây.”
Lưu Niên nhìn quanh rồi nói với vẻ lo lắng: “Tôi á?”
Răng nanh lại vẫy vẫy tay với anh ta, Lưu Niên khom lưng đi tới, vốn dĩ đã gầy, lúc này đang mặc chiếc quần rộng đũng, vẫn kết hợp thêm sợi dây như dây dắt chó, mỗi bước đi đều phát ra tiếng leng ca leng keng, trông giống hệt như đang nhảy dây.
Răng nanh hỏi khi nãy Dương Cương có đánh anh ta không, Lưu Niên gật đầu, Răng nanh liền lạnh giọng nói: “Đập lại nó.”
Lưu Niên trông vô cùng kinh hãi, anh ta quay đầu nhìn Hình Võ, nhưng Hình Võ lại không chút biểu cảm nhìn qua.
Đầu tiên là Lưu Niên quay lại, sau đó giơ nắm đấm lên khẽ đánh Dương Cương một cái, khiến nhóm Đại Hắc bên cạnh lập tức bật cười, mắng: “Mẹ nó, cậu sờ anh ta làm gì thế?”
Lưu Niên đỏ mặt, hít một hơi thật sâu rồi trả lại cho Dương Cương một cú đấm, sau đó Răng nanh tiếp tục nhìn về phía Đỗ Kỳ Yến, nói với cô ta: “Em gái, qua đây.”
Đỗ Kỳ Yến đã không còn khóc nữa, tuy nhiên vẫn có chút khó chịu và sợ hãi khi phải đối mặt với Dương Cương, Dương Cương thấy Đỗ Kỳ Yến đi tới, thì rống lên: “Đ!t con mẹ, cô thử động vào tôi xem, cái loại xấu xí!”
Nước mắt Đỗ Kỳ Yến lại bắt đầu rơi xuống, đột nhiên một hòn đá bay tới đập vào chân Dương Cương, khiến anh ta kêu gào thảm thiết đồng thời dừng việc mắng nhiếc lại.
Hình Võ cầm điếu thuốc lá, có chút kinh ngạc quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Tình Dã phủi phủi tay phun ra hai chữ: “Gợi đòn.”
Đột nhiên Hình Võ cảm thấy vô cùng thích thú.
Vốn dĩ Đỗ Kỳ Yến không có ý định đánh, nhưng lại bị chửi nên có chút gấp gáp, cô ta giơ tay tát mạnh vào mặt Dương Cương một cái trước mặt bao nhiêu người, phải nói là cả người nhảy dựng lên để tát thì mới đúng. Tuy tư thế rất buồn cười, nhưng âm thanh lại thật lớn, một cái tát khiến Dương Cương sững sờ, cứ thế ngây người ngồi tại chỗ nhìn Đỗ Kỳ Yến.
Đỗ Kỳ Yến lùi ra sau, đứng bên cạnh Lưu Niên, ngay cả Lưu Niên cũng đã đứng thẳng người dậy, hai người đón lấy ánh trăng, nhất thời có cảm giác như đạt tới đỉnh cao.
Hình Võ thấy đã sắp tới mười giờ, bèn ném điếu thuốc đi, nói với Tình Dã: “Lát nữa về có cần làm bài tập không?”
Thấy Tình Dã gật đầu, anh bèn nói với Răng nanh: “Tôi đi trước đây, mấy người cũng dừng được rồi.”
Sau đó, anh đưa Tình Dã rời khỏi trường bắn, trường bắn cách đình Trát Trát không xa, trên đường về, Tình Dã hỏi Hình Võ: “Dương Cương cũng là học sinh của trường An Chức à?”
“Bỏ học rồi, bây giờ đang ăn chơi sa đoạ.”
Tình Dã nhớ lại biểu cảm của những người khi nãy ở trường bắn, không khỏi hỏi: “Mấy người ở trường bắn đều không phải là người dễ chọc vào phải không?”
Hình Võ dừng chiếc xe cúp trước cửa tiệm Huyễn Đảo, anh mở cửa cuốn ra và nói với Tình Dã: “Ở đây, hễ người nào có chút tiền đều là người ở trường bắn, có tiền thì có thể sai ma khiến quỷ, trường bắn được người của Ám Đường bao bọc.”
Hình Võ bước vào tiệm Huyễn Đảo, Tình Dã nhướng mày theo anh vào trong: “Ám Đường là gì? Ý của anh là băng đảng sao? Chỗ bọn anh chỉ to bằng cái lòng bàn tay mà cũng chia năm xẻ bảy nhỉ, tại sao không thành lập phái Nga Mi, Võ Đang, hay Hoa Sơn luôn cho rồi?”
Hình Võ quay người đóng của cuốn lại rồi nói với cô: “Lần tới có gặp phải chuyện như vậy thì đứng can thiệp vào, biết chưa?”
Hiếm khi thấy vẻ mặt Hình Võ nghiêm túc như vậy, Tình Dã không lên tiếng, Hình Võ thấy cô đang cau mày, bèn thở dài nói lại một lần nữa: “Đã biết chưa?”
Mặc dù Tình Dã không biết rốt cuộc Ám Đường là kiểu tồn tại thế nào, nhưng có thể khiến Hình Võ biến sắc như vậy, thì không cần nói cũng biết nó phức tạp nhường nào, cô nhàn nhạt đáp lại: “Biết rồi.”
Hình Võ quay người đi ra sân sau, Tình Dã gọi với theo: “Này, anh thường xuyên ở đó hả?”
Hình Võ dừng bước, quay lại nhìn cô, anh không hiểu ý đồ trong câu hỏi này của cô, Tình Dã cúi đầu, ánh mắt rủ xuống, kéo chiếc ghế trong tiệm làm tóc đến: “Người đó là bạn gái của anh hả?”
Dứt lời, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, gương mặt Hình Võ không có bất cứ biểu cảm gì, anh chỉ bình thản nói với cô: “Thư Hàn là chị cùng cha khác mẹ với Răng nanh, bọn tôi đều gọi cô ta là chị Thư.”
Tình Dã siết chặt quai hàm, chiếc ghế trong tay không phát ra tiếng động, cô ra vẻ thản nhiên nói: “Cô ta thích anh.”
Đó không phải một câu hỏi, mà là sự khẳng định, tuy chỉ là một ánh mắt nhưng Tình Dã có thể chắc chắn cảm giác của mình không hề sai.
Hình Võ dứt khoát quay người, khoanh tay trước ngực, gương mặt ẩn hiện giữa ánh sáng và bóng tối, anh nhìn về phía cô: “Rồi sao?”
Tình Dã không đáp lại, đột nhiên cánh cửa cuốn phía sau mở lên, hai người cùng nhìn về phía đó. Hôm nay, Lý Lam Phương về khá sớm, mới đánh có hai ván đã kết thúc, trên tay còn bê theo một chiếc thùng giấy, nói với Tình Dã: “Tình Dã, chuyển phát nhanh của con, là từ Bắc Kinh gửi đến, chiều nay Triệu Ma tiện đường mang về cho con.”
Hộp đồ khá nặng, nên Lý Lam Phương đặt luôn xuống đất, rồi nói với Hình Võ: “Võ tử, con bê giúp Tình Dã đi.”
Hình Võ thong thả đi tới, khi cúi xuống, anh nhìn thấy dòng chữ “Mạnh Duệ Hàng” được viết tại chỗ người gửi, bèn ngoảnh đầu liếc nhìn Tình Dã một cái, mà Tình Dã lại cứ thế quay người đi lên lầu và nói: “Cảm ơn.”
Khi Hình Võ mang đồ lên phòng cho Tình Dã, anh thấy cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, trông như ngồi thiền, không hề cử động. Hình Võ đặt hộp đồ nặng xuống dưới chân cô, nhưng cô vẫn không có bất cứ phản ứng nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn vào điện thoại, dường như cảm giác đột nhiên có gì đó không ổn.
Tình Dã nhìn thấy bóng một nhóm người ở phía đối diện, cô vòng qua dãy hàng lang, cùng từng đống, từng đống rác, hướng về vị trí của mấy người đó.
Có lẽ là bởi vì căn phòng tương đối nhỏ, nên những người Hình Võ dẫn theo không vào hết bên trong, bốn người đứng ngoài, còn Tình Dã thì đi sau bọn họ.
Vừa đi tới thì nghe thấy tiếng nói: “Tao nói này Võ tử, trước giờ chúng ta luôn nước sông không phạm nước giếng, mày cũng không phải người thích kiếm chuyện, vậy mà gần đây lại liên tục vì phụ nữ mà ra mặt? Đây không giống phong cách của mày nhỉ?”
Tình Dã nghe giọng nói này có chút quan tai, cô nhìn qua khe hở giữa mấy người đàn ông, trông thấy Đại Tào đang ngồi giữa căn phòng khách, bên cạnh Đại Tào có bốn, năm người anh em, mà Đỗ Kỳ Yến thì đứng khóc ở giữa Hình Võ và Đại Tào, hai bên má hằn rõ năm vết ngón tay, đỏ bừng, sưng tấy. Tình Dã nghiến chặt răng, cô nghe thấy Hình Võ lạnh lùng nói: “Không phải mày không biết cô ta là người trong tiệm nhà tao.”
Đại Tào lập tức đứng dậy: “Người trong tiệm nhà mày, ông chủ Võ cũng nghĩa khí đấy chứ, còn nhúng tay vào chuyện cá nhân của nhân viên nữa, hai người nhà người ta cãi cọ chia tay thì liên quan gì đến mày?”
Ngay khi vừa dứt lời, Răng nanh lập tức khơi mào, ném chiếc ghế bên cạnh về phía Đại Tào, một người có vóc dáng cao to bên cạnh Đại Tào tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đá bay chiếc ghế đẩu đã bay gần đến trước mặt Đại Tào, bầu không khí trong căn phòng như sắp nổ tung, dáng vẻ bất cần đời của Đại Tào đột nhiên lại chùng xuống.
Hình Võ đi về phía anh ta, khiến những người ở phía đối diện có chút giật mình, đồng thời đồng loạt đứng dậy nhìn anh chằm chằm với tư thế phòng thủ.
Hình Võ đứng thẳng trước mặt Đại Tào, từ trên cao nhìn xuống anh ta, nói: “Không phải tao đến đây là để gây sự với mày, anh em bên cạnh mày chơi đùa tình cảm của người khác thì thôi, đ!t mẹ, lại còn lừa tiền của con gái nhà người ta, đây là chuyện mà con người làm ra hả? Mày cũng nên hiểu rõ hậu quả của việc bao che cho bọn chúng.”
Đại Tào nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn Hình Võ lúc này cơ bắp toàn thân đã căng chặt, tuy rằng không tiếp xúc nhiều với Hình Võ, nhưng vì lớn lên từ nhỏ tại mảnh đất chật hẹp này, nên anh ta cũng hiểu được con người Hình Võ, chỉ cần gật đầu, thì ngay giây tiếp theo nắm đấm của Hình Võ sẽ không biết thế nào là thương xót, là nể tình.
Đại Tào là một người thông minh, anh ta không sợ Hình Võ, nhưng cũng chẳng nhất thiết phải vì một người râu ria không quan trọng mà đổi lấy tiếng xấu.
Tất cả đều là người xông pha bên ngoài, nếu như sự việc hôm nay bị đồn thổi, Đại Tào lại ra mặt vì một gã đàn ông đi lừa tiền của người khác, vậy thì sau này anh ta biết vùi mặt vào đâu? Ra ngoài, danh tiếng vô cùng quan trọng, không có danh tiếng thì lấy đâu ra uy tín để thuyết phục đám đông, còn lăn lộn trong xã hội thế nào được nữa?
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Đại Tào vắt chân, lắc lư chiếc dép tông dưới chân, khẽ cười nói: “Tao có nói mình bao che cho ai không?”
Ngay khi vừa dứt lời, một người đàn ông đứng phía sau Đại Tào đột nhiên trở nên lo lắng, hét lên: “Anh Tào.”
Đại Tào nói với Hình Võ với vẻ mặt cợt nhả: “Nếu mấy người có bằng chứng thì mau lôi bằng chứng ra để giải quyết, còn không có thì biến luôn đi, đêm hôm cả đám người chạy đến đây “bắn tình tứ phía”, nếu sự việc truyền ra ngoài thì mọi người lại tưởng rằng trường An Chức và trường An Trung xảy ra mâu thuẫn đó.”
Câu nói này của Đại Tào đã bất ngờ khiến người đàn ông phía sau bừng tỉnh, đột nhiên anh ta lao về phía anh, hùng hổ nói: “Đúng thế, mấy người nói tôi lừa tiền của cô ta, bằng chứng đâu? Mang bằng chứng ra đây.”
Đỗ Kỳ Yến cúi thấp đầu, cuối cùng thì Tình Dã cũng nhìn rõ vị “góa vợ” trong truyền thuyết, trái tim cô khẽ run lên khi trông thấy gương mặt đầy mụn tình của anh ta, thực sự có thể so sánh với bề mặt của mặt trăng luôn rồi, độ dày của nốt mụn đã làm khuôn mặt anh ta trở nên mơ hồ, khiến người ta chẳng thể nhìn rõ các đường nét, chỉ đơn giản là thấy rất gai mắt.
Từ khi nhìn rõ đối phương, Tình Dã đã dấy lên mối nghi ngờ, không hiểu tại sao Đỗ Kỳ Yến lại thích cái tên “góa vợ” này cho được? Với cái ngoại hình kia thì chẳng thà chết đi cho xong.
Hình Võ nghiêng đầu về phía Đỗ Kỳ Yến, hỏi: “Anh ta có viết giấy vay không?”
Thấy Đỗ Kỳ Yến không lên tiếng, thì Hình Võ đã hiểu.
Đại Tào bật cười ha ha, anh ta đặt chân xuống đất, đồng thời vẫy tay: “Đi thong thả nhé, Võ tử.”
Sắc mặt Hình Võ bỗng trở nên vô cùng khó coi, nếu không có bằng chứng mà lại đè cái đám Đại Tào ra đánh cho một trận thì quá vô lý.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên xuất hiện sau nhóm người: “Tôi có bằng chứng.”
Tất cả đều hướng ánh mắt ra cửa và nhìn thấy là Tình Dã đang len vào trong. Tình Dã mặc bộ đồ đơn giản màu trắng, nhưng lại rất thời trang, cô đút một tay vào túi quần, chầm chậm bước vào, Hình Võ lườm cô một cái, nhưng Tình Dã cứ thế phớt lờ ánh mắt của anh, mà hỏi thẳng cái tên “góa vợ” kia: “Anh tên là gì?”
“Góa vợ” chưa từng gặp Tình Dã, nhưng cô vừa bước vào đã khiến căn phòng vốn dĩ đang căng thẳng đột nhiên trở nên sáng bừng. Tình Dã thấy đối phương có chút ngẩn ngơ nhìn mình chằm chằm lại còn đang khẽ nở nụ cười, cô lại nhẹ nhàng hỏi thêm lần nữa: “Anh đẹp trai, anh tên là gì thế?”
“Góa vợ” nhìn thấy độ cong tuyệt đẹp nơi khóe miệng Tình Dã, thì buột miệng nói: “Dương Cương, sao thế?”
Tình Dã nhìn vẻ ngoài gầy gò yếu ớt ấy, cô chẳng thể nhìn ra chút nam tính nào ở anh ta. [1]
Vì vậy, cô quay đầu lại, hỏi: “Ừm, Đỗ Kỳ Yến, Dương Cương đã vay của cô tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Đỗ Kỳ Yến lí nhí nói: “Gần một vạn bốn.”
“Có nói sẽ trả lại không?”
Đỗ Kỳ Yến lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Tình Dã, Tình Dã dứt khoát kéo cô ta đến cạnh mình, đồng thời siết chặt cánh tay cô ta để cô ta đỡ sợ, ánh mắt nhìn Đỗ Kỳ Yến của cô cũng vô cùng kiên định: “Khi Dương Cương vay tiền cô, anh ta đã nói thế nào?”
Đỗ Kỳ Yến cúi thấp đầu đáp: “Lần đầu tiên nói là anh em phải nhập viện, cần năm nghìn tệ cấp cứu, rồi nói đợi người nhà của người em đó đưa lại tiền thì sẽ trả cho tôi, nên tôi đã cho anh ta vay. Sau đó, có một lần tôi gọi điện cho anh ta nhưng không được, anh ta nói điện thoại bị hỏng, cần phải thay cái mới, nếu không liên lạc với nhau sẽ vô cùng bất tiện, rồi hỏi vay tôi ba nghìn tệ đi mua điện thoại…”
Đỗ Kỳ Yến đang tiếp tục lí nhí kể, thì đột nhiên Dương Cương cáu kỉnh ngắt lời cô ta: “Được rồi, mẹ nó, có thôi đi không hả?”
Tình Dã bình tĩnh nhướng mắt lên: “Phản ứng gay gắt vậy làm gì? Có phải anh đã thừa nhận rằng mình đã vay số tiền đó không?”
Dương Cương chật vật liếc nhìn Đại Tào, Đại Tào chỉ ngồi trên ghế xoay xoay hai ngón tay, hoàn toàn không để ý.
Tình Dã tiếp tục gặng hỏi: “Mỗi một khoản tiền Đỗ Kỳ Yến cho anh vay, cô ta đều nhớ rất rõ ràng, anh định chối bỏ thế nào đây?”
Dương Cương đột nhiên tiến lên, quát lớn: “Tôi nói cho mấy người hay, Dương Cương tôi đã lấy số tiền đó đấy, nhưng mấy người cũng đừng mơ đến việc tôi sẽ nôn ra, có giỏi thì lôi bằng chứng tới đây, còn không có thì bớt làm màu đi.”
“Được.” Tình Dã cao giọng, lấy điện thoại trong túi ra ấn một cái, điện thoại lập tức vang lên: “Anh tên là gì? Anh đẹp trai, anh tên là gì thế?”
“Dương Cương, sao thế?”
“Ừm, Đỗ Kỳ Yến, Dương Cương đã vay cô tổng cộng bao nhiêu tiền?……”
Cả đoạn ghi âm từ khi Tình Dã bước vào phòng đều nằm cả trong điện thoại, sắc mặt mấy người phía đối diện lập tức thay đổi. Tình Dã cất điện thoại vào trong túi, rồi nói: “Đây chính là bằng chứng, chủ đề giữa đôi bên trong đoạn ghi âm rất rõ ràng, hơn nữa anh cũng đã thừa nhận rồi, cho anh thời gian trong vòng một tuần phải trả lại đủ tiền cho Đỗ Kỳ Yến, nếu không tôi sẽ đến đồn cảnh sát để giải trình về hành vi lừa đảo này của anh.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều vô cùng choáng váng, bao gồm cả nhóm của Hình Võ khi nãy tới đây cùng cô.
Vừa đặt chân vào phòng, Tình Dã đã hỏi tên của “góa vợ”, cái cô muốn là danh tính rõ ràng của người vay tiền, để đối phương không có bất cứ cơ hội chối cãi, sau đó lại dẫn dắt Đỗ Kỳ Yến nói rành mạch những khoản vay. Trước khi đặt chân đến đây, cô không có bất cứ bằng chứng nào cả, nhưng hiện tại thì đã thu thập được đầy đủ rồi.
Ngay khi Dương Cương nghe thấy hai từ “lừa đảo” thì anh ta lập tức phát điên và xong về phía Tình Dã, Hình Võ nhanh chóng túm lấy cổ áo anh ta rồi quăng cả người ra sau, Dương Cương bết bát ngã trên mặt đất. Tình Dã cúi đầu bấm điện thoại vài cái, sau đó ngẩng lên, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi khuyên mấy người sau này cũng đừng có đến tìm tôi, tôi đã gửi bản ghi âm cho một người bạn làm Luật sư rồi, lúc này nó không còn trong điện thoại của tôi nữa, nếu sắp tới tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, thì người bạn Luật sư của tôi sẽ đến gặp mấy người để nói chuyện.”
Năm, sáu người đàn ông ở đối diện đều đồng loạt nhìn nhau, ánh mắt Đại Tào dừng lại trên người Tình Dã, đem theo chút ngạc nhiên xen lẫn thích thú, sau đó anh ta vỗ tay rồi chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, trên mặt là biểu cảm muốn cười lại không, rồi chỉ về phía Tình Dã và nói với Hình Võ: “Đây chẳng phải là học sinh giỏi mới chuyển đến trường mấy người à? Tại sao đêm hôm lại ở với lũ chúng mày thế hả?”
“Liên quan đéo gì đến mày?” Hình Võ bực tức đáp lại.
Đại Tào vẫn nhếch khóe miệng, nhưng ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, mấy anh em phía sau Hình Võ thấy tình hình không ổn bèn xông vào, căn phòng vốn dĩ không mấy rộng rãi lúc này lại chứa những mười mấy người. Đại Tào nhìn ra sau Hình Võ một cái, cười lạnh một tiếng, rồi vươn tay đập vào gáy Dương Cương, chửi bới: “Loại rác rưởi, mày tự dây vào thì tự giải quyết đi.”
“Anh Tào! Em…”
Tào Bình đã ngồi lại ghế của mình và nói với nhóm Hình Võ: “Đi thong thả, không tiễn.”
Đại Hắc cứ thế kéo theo Dương Cương đi ra ngoài, quả nhiên là Đại Tào không nhúng tay vào, tuy nhiên khi Hình Võ quay người, Đại Tào lại ném ra một câu: “Võ tử à, chúng ta cùng đọ sức trong cuộc thi trò chơi do Huyện tổ chức vào năm tới nhé?”
Hình Võ dừng lại, đáp: “Lớp mười hai không tham gia.”
Đại Tào làm như không nghe thấy: “Tao đợi mày.”
Hình Võ chẳng buồn quay đầu lại mà cứ thế rời đi.
….
Xuống đến dưới lầu, Hình Võ đứng dựa bên mép cầu thang, Tình Dã cũng đứng bên cạnh nhìn Dương Cương đã bị đập cho một trận tơi bời, vừa rồi ở trên lầu anh ta vẫn còn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng lúc này, khi đã mất đi sự che chắn của Đại Tào, cả người lập tức co rúm lại, miệng thì không ngừng gọi anh, anh.
Hình Võ cúi đầu châm một điếu thuốc, giọng nói khàn khàn: “Người bạn Luật sư?”
“Một chị khoá trên trước đây, hiện tại đang học Luật, ngộ nhỡ bọn chúng tới tìm tôi thật thì phải làm thế nào? Tôi chỉ doạ mấy người họ mà thôi.”
Cô quay đầu sang nhìn Hình Võ, thấy anh cong môi khẽ cười: “Cô cũng biết sợ cơ à?”
“Người bình thường thì chẳng có gì phải sợ, tôi chỉ sợ mấy người không bình thường như bọn anh thôi.”
Hình Võ nghiêng đầu sang: “Không bình thường chỗ nào?”
Tình Dã nói đầy ẩn ý: “Người bình thường đều sẽ có tương lai.”
Hình Võ hút thuốc, nụ cười trên khoé miệng đã nhạt dần.
Cách đó không xa, Đại Hắc vẫn còn đang đánh Dương Cương, Răng nanh kéo anh ta lại rồi chỉ vào Lưu Niên đang ngốc nghếch đứng đó: “Cậu lại đây.”
Lưu Niên nhìn quanh rồi nói với vẻ lo lắng: “Tôi á?”
Răng nanh lại vẫy vẫy tay với anh ta, Lưu Niên khom lưng đi tới, vốn dĩ đã gầy, lúc này đang mặc chiếc quần rộng đũng, vẫn kết hợp thêm sợi dây như dây dắt chó, mỗi bước đi đều phát ra tiếng leng ca leng keng, trông giống hệt như đang nhảy dây.
Răng nanh hỏi khi nãy Dương Cương có đánh anh ta không, Lưu Niên gật đầu, Răng nanh liền lạnh giọng nói: “Đập lại nó.”
Lưu Niên trông vô cùng kinh hãi, anh ta quay đầu nhìn Hình Võ, nhưng Hình Võ lại không chút biểu cảm nhìn qua.
Đầu tiên là Lưu Niên quay lại, sau đó giơ nắm đấm lên khẽ đánh Dương Cương một cái, khiến nhóm Đại Hắc bên cạnh lập tức bật cười, mắng: “Mẹ nó, cậu sờ anh ta làm gì thế?”
Lưu Niên đỏ mặt, hít một hơi thật sâu rồi trả lại cho Dương Cương một cú đấm, sau đó Răng nanh tiếp tục nhìn về phía Đỗ Kỳ Yến, nói với cô ta: “Em gái, qua đây.”
Đỗ Kỳ Yến đã không còn khóc nữa, tuy nhiên vẫn có chút khó chịu và sợ hãi khi phải đối mặt với Dương Cương, Dương Cương thấy Đỗ Kỳ Yến đi tới, thì rống lên: “Đ!t con mẹ, cô thử động vào tôi xem, cái loại xấu xí!”
Nước mắt Đỗ Kỳ Yến lại bắt đầu rơi xuống, đột nhiên một hòn đá bay tới đập vào chân Dương Cương, khiến anh ta kêu gào thảm thiết đồng thời dừng việc mắng nhiếc lại.
Hình Võ cầm điếu thuốc lá, có chút kinh ngạc quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Tình Dã phủi phủi tay phun ra hai chữ: “Gợi đòn.”
Đột nhiên Hình Võ cảm thấy vô cùng thích thú.
Vốn dĩ Đỗ Kỳ Yến không có ý định đánh, nhưng lại bị chửi nên có chút gấp gáp, cô ta giơ tay tát mạnh vào mặt Dương Cương một cái trước mặt bao nhiêu người, phải nói là cả người nhảy dựng lên để tát thì mới đúng. Tuy tư thế rất buồn cười, nhưng âm thanh lại thật lớn, một cái tát khiến Dương Cương sững sờ, cứ thế ngây người ngồi tại chỗ nhìn Đỗ Kỳ Yến.
Đỗ Kỳ Yến lùi ra sau, đứng bên cạnh Lưu Niên, ngay cả Lưu Niên cũng đã đứng thẳng người dậy, hai người đón lấy ánh trăng, nhất thời có cảm giác như đạt tới đỉnh cao.
Hình Võ thấy đã sắp tới mười giờ, bèn ném điếu thuốc đi, nói với Tình Dã: “Lát nữa về có cần làm bài tập không?”
Thấy Tình Dã gật đầu, anh bèn nói với Răng nanh: “Tôi đi trước đây, mấy người cũng dừng được rồi.”
Sau đó, anh đưa Tình Dã rời khỏi trường bắn, trường bắn cách đình Trát Trát không xa, trên đường về, Tình Dã hỏi Hình Võ: “Dương Cương cũng là học sinh của trường An Chức à?”
“Bỏ học rồi, bây giờ đang ăn chơi sa đoạ.”
Tình Dã nhớ lại biểu cảm của những người khi nãy ở trường bắn, không khỏi hỏi: “Mấy người ở trường bắn đều không phải là người dễ chọc vào phải không?”
Hình Võ dừng chiếc xe cúp trước cửa tiệm Huyễn Đảo, anh mở cửa cuốn ra và nói với Tình Dã: “Ở đây, hễ người nào có chút tiền đều là người ở trường bắn, có tiền thì có thể sai ma khiến quỷ, trường bắn được người của Ám Đường bao bọc.”
Hình Võ bước vào tiệm Huyễn Đảo, Tình Dã nhướng mày theo anh vào trong: “Ám Đường là gì? Ý của anh là băng đảng sao? Chỗ bọn anh chỉ to bằng cái lòng bàn tay mà cũng chia năm xẻ bảy nhỉ, tại sao không thành lập phái Nga Mi, Võ Đang, hay Hoa Sơn luôn cho rồi?”
Hình Võ quay người đóng của cuốn lại rồi nói với cô: “Lần tới có gặp phải chuyện như vậy thì đứng can thiệp vào, biết chưa?”
Hiếm khi thấy vẻ mặt Hình Võ nghiêm túc như vậy, Tình Dã không lên tiếng, Hình Võ thấy cô đang cau mày, bèn thở dài nói lại một lần nữa: “Đã biết chưa?”
Mặc dù Tình Dã không biết rốt cuộc Ám Đường là kiểu tồn tại thế nào, nhưng có thể khiến Hình Võ biến sắc như vậy, thì không cần nói cũng biết nó phức tạp nhường nào, cô nhàn nhạt đáp lại: “Biết rồi.”
Hình Võ quay người đi ra sân sau, Tình Dã gọi với theo: “Này, anh thường xuyên ở đó hả?”
Hình Võ dừng bước, quay lại nhìn cô, anh không hiểu ý đồ trong câu hỏi này của cô, Tình Dã cúi đầu, ánh mắt rủ xuống, kéo chiếc ghế trong tiệm làm tóc đến: “Người đó là bạn gái của anh hả?”
Dứt lời, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, gương mặt Hình Võ không có bất cứ biểu cảm gì, anh chỉ bình thản nói với cô: “Thư Hàn là chị cùng cha khác mẹ với Răng nanh, bọn tôi đều gọi cô ta là chị Thư.”
Tình Dã siết chặt quai hàm, chiếc ghế trong tay không phát ra tiếng động, cô ra vẻ thản nhiên nói: “Cô ta thích anh.”
Đó không phải một câu hỏi, mà là sự khẳng định, tuy chỉ là một ánh mắt nhưng Tình Dã có thể chắc chắn cảm giác của mình không hề sai.
Hình Võ dứt khoát quay người, khoanh tay trước ngực, gương mặt ẩn hiện giữa ánh sáng và bóng tối, anh nhìn về phía cô: “Rồi sao?”
Tình Dã không đáp lại, đột nhiên cánh cửa cuốn phía sau mở lên, hai người cùng nhìn về phía đó. Hôm nay, Lý Lam Phương về khá sớm, mới đánh có hai ván đã kết thúc, trên tay còn bê theo một chiếc thùng giấy, nói với Tình Dã: “Tình Dã, chuyển phát nhanh của con, là từ Bắc Kinh gửi đến, chiều nay Triệu Ma tiện đường mang về cho con.”
Hộp đồ khá nặng, nên Lý Lam Phương đặt luôn xuống đất, rồi nói với Hình Võ: “Võ tử, con bê giúp Tình Dã đi.”
Hình Võ thong thả đi tới, khi cúi xuống, anh nhìn thấy dòng chữ “Mạnh Duệ Hàng” được viết tại chỗ người gửi, bèn ngoảnh đầu liếc nhìn Tình Dã một cái, mà Tình Dã lại cứ thế quay người đi lên lầu và nói: “Cảm ơn.”
Khi Hình Võ mang đồ lên phòng cho Tình Dã, anh thấy cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, trông như ngồi thiền, không hề cử động. Hình Võ đặt hộp đồ nặng xuống dưới chân cô, nhưng cô vẫn không có bất cứ phản ứng nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn vào điện thoại, dường như cảm giác đột nhiên có gì đó không ổn.