Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chói Mắt

Chương 24



Thông thường cổng sau của trường An Trung luôn đóng, nhưng đến giờ tan học sẽ mở cửa ngách nhỏ để những học sinh ở lại tự học tiện ra ngoài ăn tối và chỉ có phòng bảo vệ mới được qua lại tự do.
Tình Dã đi đến cổng sau, trước tiên cô đưa tầm mắt ra bên ngoài nhìn một vòng, sau đó ánh mắt rơi vào nam sinh mặc áo đồng phục của trường An Trung. Một nhóm người đang ngồi bên bậc thềm quán mì xào, có vài người thì chơi ở máy xèng cùng một số đứng xung quanh quan sát, bên cạnh người thì hút thuốc, người thì chém gió.
Tình Dã vừa nhìn đã trông thấy Hình Võ ngồi giữa cả đám nhìn chằm chằm vào máy chơi xèng, sau đó cô nhấc chân bước ra khỏi cổng trường.
Cô mặc chiếc quần jeans màu xanh nhạt cùng áo phông trắng in hoa được sơ vin vào cạp quần, đứng ở cổng trường, tỉ lệ hoàn hảo đó khi nhìn từ cổ trở xuống sẽ chỉ thấy đôi chân dài miên man, ánh mắt thẳng thắn hướng về phía đám lưu manh đang ở đối diện, rõ ràng là một cô gái mỏng manh mềm yếu, nhưng khí chất điềm tĩnh lại như toả ra khoảng cách xa đến hai mét tám.
Hơn nữa, cô lại đơn phương độc mã bước ra, khiến đám học sinh trường An Chức phải ngẩn người, đến nhóm học sinh của trường cô đang ở quán mì xào cũng phải nhìn sang. 
Tên cầm đầu là một người có khuôn mặt ngổ ngáo, trông khá dữ dằn, tóc hai bên đầu cạo trọc, để lại một hàng ở giữa, nhuộm đỏ, anh ta mặc đồ thể thao, đi dép tông, bộ dạng kiêu ngạo, dương dương tự đắc không giấu đi đâu được, mà người này cũng chính là anh trai của Tào Phàm.
Mặc dù đối diện có không ít người, nhưng trong cả một đám, không khó để nhận ra sự khác biệt giữa ánh hào quang của họ. Tình Dã liếc nhìn một lượt, sau đó ánh mắt rơi xuống đôi dép tông của anh ta, cùng người đàn ông đang đứng dựa vào chiếc xe máy màu đen bên cạnh. 
Tào Phàm cũng đang từ tốn đánh giá Tình Dã, sau khi nhìn đủ, ánh mắt vốn dĩ vẫn lạnh băng của cô ta bỗng lộ ra ý cười, cô ta vẫy tay với người đàn ông mặc áo hoa đứng cạnh, đối phương lập tức cui người ghé tai đến, sau khi nói vài câu, người đàn ông dẫn theo vài tên cùng tiến về phía Tình Dã.
Tình Dã đứng tại lề đường, đối diện với quán mì xào, khi nhóm người mặc áo hoa đến gần thì nhóm Hình Võ cũng di chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm về phía bên kia con đường.
Thời điểm người đàn ông mặc áo hoa chỉ còn cách Tình Dã hai mét, anh ta bỗng bước chậm lại rồi nhìn cô đánh giá một lượt, sau đó có chút kinh ngạc, nói: “Là người đẹp hả, chẳng trách lại gây thù chuốc oán như vậy.”
Một nhóm nữ sinh đi theo phía sau tên mặc áo hoa, có người mặc áo crop top, trang điểm đậm, còn có người phì phèo điếu thuốc, vừa nhìn đã biết không phải học sinh của trường An Trung rồi, Tào Phàm cũng chẳng ngốc đến mức tự lộ mặt để tìm Tình Dã gây sự.
Tình Dã mặt không biến sắc ném cho bọn chúng một câu: “Tìm tôi có việc gì?”
Người đàn ông mặc áo sơ mi lập tức bật cười: “Ngầu đấy chứ em gái, bọn anh cũng không có chuyện gì, chỉ nghe nói em học rất giỏi, nên muốn làm quen chút thôi.”
Tình Dã quay sang nhìn Tào Phàm đang ngồi trên chiếc xe máy, rồi nói: “Làm quen thế nào?”
Tào Bình mỉm cười với cô, cũng đúng lúc này, Hình Võ bên phía đối diện đường đã ngước mắt liếc về phía Tào Bình, còn Tóc vàng hoe thì lập tức chửi bới: “Anh Võ, sao Đại Tào lại chạy tới đây thế? Đ!t con mẹ, định kiếm chuyện hả?”
Ánh mắt Hình Võ dần trở nên lạnh lẽo, anh giật lấy bao thuốc mà Tóc vàng hoe vừa mới mua, rút ra một điếu, bọn họ cách đối diện không xa, nên có thể nghe rõ mồn một những gì Tình Dã và tên mặc áo sơ mi đang nói.
Áo sơ mi nở nụ cười nham hiểm nhìn thẳng vào Tình Dã: “Làm quen thế nào ấy hả, cho em hai lựa chọn, một là để mấy cô gái phía sau anh chào hỏi vài câu, hai là đi theo anh một chuyến, để anh Tào đích thân “chào hỏi” em.”
Gã mặc áo sơ mi nói hai chữ “chào hỏi” sau cùng bằng giọng điệu vô cùng ái muội, thấy Tình Dã nhíu mày, tên đó vội vàng bổ sung: “Em gái cứ yên tâm đi, bọn anh đều là những người đàn ông tốt, nên tuyệt đối không ra tay với con gái đâu, nhưng mấy cô gái phía sau kia thì chưa chắc, mà gương mặt nhỏ nhắn này của em lại chẳng chịu nổi vài cái tát đâu nhỉ? Nếu là em, thì anh sẽ chọn vế thứ hai.”
Tóc vàng hoe phun ra một câu: “Cái đ!t con mẹ!” Nói xong liền bật dậy, lại bị Hình Võ ấn xuống.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều trông thấy Tình Dã đột nhiên nở nụ cười khó hiểu, cô hỏi thẳng tên mặc áo hoa: “Tôi không hiểu kiểu “chào hỏi” của vế thứ hai anh nói là gì?” 
Áo hoa vừa cười vừa khinh khỉnh đi về phía Tình Dã: “Đừng tưởng tượng ra điều gì đáng sợ, anh Tào của chúng tôi chỉ muốn thành một đôi với em thôi.”
Tình Dã nhìn xuống bước chân đang một tiến đến gần mình của anh ta, bèn hơi ngước cằm lên, nụ cười đột nhiên vụt tắt, ánh mắt nhanh chóng trở nên lạnh lùng: “Còn dám tiến lại gần tôi thêm nửa bước, thì đệ của tôi sẽ khiến anh không xuất hiện nổi tại con phố này nữa đâu.”
Tên mặc áo sơ mi chợt sửng sốt, trông thấy vẻ mặt đột ngột thay đổi của cô, thì kinh ngạc nhìn cô chằm chằm: “Đệ của em? Ở đâu?”
Tất cả mọi người xung quanh đều thất thần nhìn nhau, Tào Bình nhướng mày đầy thích thú, nhóm học sinh của trường An Trung cũng bắt đầu náo loạn, còn Hình Võ thì ngậm điếu thuốc, đôi mắt khẽ híp lại.
Tình Dã khoanh tay trước ngực, từ từ hất cằm về phía Hình Võ, ánh mắt kiên định rơi trên người anh.
Tên mặc áo hoa nhìn theo ánh mắt cô, trông thấy Hình Võ đang híp mắt ngậm điếu thuốc ngồi giữa nhóm người, khoé miệng lập tức khẽ run, không chắc chắn hét lên một tiếng: “Anh Võ?”
Hình Võ vẫn vô cảm ngậm điếu thuốc, mà Tóc vàng hoe và Hổ mập và mấy người xung quanh đã lần lượt đứng dậy, người nào người nấy trông đều vô cùng dữ tợn.
Gã đàn ông mặc áo hoa thấy tình hình không ổn, nên gọi thêm một tiếng về phía Hình Võ: “Ông nhỏ Võ, cô gái này không có quan hệ gì với anh chứ?”
Cùng với câu hỏi đó, thì Đại Tào cũng quay lại nhìn Hình Võ, thấy anh vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, tuy ánh mắt luôn nhìn chằm chằm về phía bọn họ nhưng lại chẳng nói một lời.
Áo hoa thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó quay người mỉm cười với Tình Dã: “Em gái à, có chém gió cũng không được chém bừa vậy chứ, em có biết anh ấy là ai không? Lại còn cái gì mà đệ của em nữa.”
Dứt lời, anh ta lại tiến đến gần Tình Dã thêm một bước, Tình Dã rời mắt, nhưng không né tránh, cũng chẳng lùi lại, vẫn cứ khoanh tay trước ngực đứng yên tại chỗ.
Tuy nhiên, đúng lúc tên mặc áo hoa giơ tay lên, không biết có phải muốn kéo Tình Dã hay không, thì đột nhiên một đầu thuốc lá từ đâu bay đến, đập thẳng vào mu bàn tay của anh ta, nhất thời, tia lửa bắn ra xung quanh, gã mặc áo hoa kêu lên một tiếng rồi rụt tay về, dáng vẻ không dám tin quay sang nhìn.
Hình Võ nãy giờ luôn ngồi xổm lúc này đã chậm rãi đứng dậy, đôi môi mỏng khẽ hé mở, giọng nói lạnh như băng phun ra một chữ: “Cút.”
Học sinh qua lại quanh cổng trường, cùng học sinh đang chen chúc ở cửa sau để nhòm ngó, còn cả đám đông bám bên cửa sổ trên lầu đều đang toát mồ hôi hột, vốn dĩ chỉ muốn xem xem tại sao đầu gấu trường An Chức lại sang bên này, cuối cùng còn thu hút cả đầu gấu của trường An Trung nữa.
Trong suốt những năm qua, trường An Trung và trường An Chức luôn bất hoà, mấy con phố giữa hai ngôi trường thường xuyên xảy ra xung đột chỉ vì vài việc chết tiệt. Không riêng học sinh mà cả cán bộ cũng phát sinh mâu thuẫn. Nổi tiếng nhất là vụ đánh nhau xảy ra vài năm trước, khi ấy đã có rất nhiều học sinh bị cho vào trại tạm giam.
Mặc dù giữa hai trường thường xuyên xảy ra xích mích, nhưng sau trận ẩu đả lớn đó, một là do em gái Tào Bình, đại ca của trường An Chức đang học tại trường An Trung, hai là bọn họ sợ thế lực của nhóm Hình Võ nói chung, tuy thông thường vẫn có một vài vụ ẩu đả vụn vặt giữa các học sinh đôi bên, nhưng nếu bới to chuyện cũng đồng nghĩa với việc không nể mặt nhóm Hình Võ, vì vậy Tào Bình chỉ thỉnh thoảng bắt nạt mấy người bên trường An Trung và luôn có chừng có mực.
Thật sự không thể ngờ rằng chỉ vì một học sinh mới chuyển đến được một tuần đã khiến Hình Võ phải lên tiếng, lúc này, đừng nói đến việc tên mặc áo hoa đang hoảng hốt nhìn về phía Tào Bình, mà ngay bản thân Tào Bình cũng có chút kinh ngạc.
Thế nhưng anh ta lại không hề nao núng, từ từ đứng dậy khỏi chiếc xe máy, bước trên đôi dép tông, lầm lì đi đến giữ con đường, phía sau có một nhóm người đi theo, về số lượng thì hoàn toàn không ít hơn nhóm Hình Võ và người nào người nấy trông đều chẳng phải loại tốt đẹp gì cho cam.
Trước tiên là Tào Bình hướng ánh mắt đầy thích thú về phía Tình Dã, sau đó mới quay người sang bên Hình Võ, khẽ cười nói: “Võ tử, mày biết việc cô em này khiến em gái tao phải chịu khổ chứ?”
Hình Võ liếc anh ta một cái: “Vì vậy mày mới đòi lại công bằng cho em gái mày sao? Vậy việc em gái mày xé sách của tao thì mày có nên bàn về vấn đề đó với tao trước không nhỉ?”
Tào Bình nhướng mày, sự tình cụ thể ra sao anh ta còn chưa rõ, Tào Phàm về nhà một mực đổ lỗi cho Tình Dã nhưng lại không hé một lời đến việc xé sách của Hình Võ.
Tuy nhiên, Tào Bình vẫn một mực bênh vực em gái mình, anh ta nhếch mắt và nhìn Hình Võ chằm chằm: “Tao không nghe được chuyện em gái tao xé sách của mày, nhưng đây là hai chuyện khác nhau, hôm nay tao chỉ giải quyết một vấn đề, xong xuôi sẽ làm rõ chuyện của mày sau, mày không có ý kiến gì chứ?”
Hình Võ hừ lạnh một tiếng: “Nhưng tao lại thấy nó là cùng một chuyện đó.”
Dứt lời, anh nhìn về phía Tình Dã: “Lại đây.”
Tình Dã quay người đi thẳng đến chỗ Hình Võ trước con mắt của bao nhiêu người, khi đi qua Tào Phàm đang lạnh lùng đứng gần, Hình Võ rũ mi nhìn cô một cái, đúng lúc này cô cũng ngước lên đối diện với ánh mắt anh, mặt trời đã lặn gần hết, sắc trời chạng vạng, bốn mắt gặp nhau.
Tào Bình lập tức sầm mặt, nhìn Hình Võ đầy ẩn ý: “Võ tử à, chẳng phải mày luôn không để ý tới những chuyện thế này sao?”
Hình Võ từ từ rời mắt, nắm cánh tay Tình Dã kéo cô ra phía sau mình, Tào Bình vừa thấy vậy liền lạnh lùng nói: “Mày chắc chắn muốn xem vào phải không?”
Hình Võ tiến lên một bước, nhất thời mấy anh em phía sau Tào Bình liền vây đến, mà nhóm Tóc vàng hoe ở sau Hình Võ cũng xông lên, đôi bên đều đã lên sẵn dây cung.
Hình Võ nghiêm nghị nhếch môi, giọng nói không chút hơi ấm: “Chuyện của em gái mày thì để cô ta tự giải quyết, còn nếu mày muốn giải quyết thay cho cô ta, thì tao nhất định sẽ xen vào.”
Ánh sáng trong mắt Tào Bình dần trở nên nguội lạnh, tuy rằng cả hai bên đều không nhúc nhích, nhưng khí thế áp chế thì không thua kém gì đối phương.
Hình Võ đút hai tay vào túi, Tào Bình tung tung chiếc chìa khóa xe trong tay, vóc dáng hai người tương đương nhau, áp suất không khí xung quanh lập tức giảm xuống, một người u ám, một người lạnh băng, đến cả những anh em phía sau họ cũng đồng thời trừng mắt nguýt nhau.
Chìa khoá trong tay Tào Bình bị tung lên đột ngột, rồi lại vững vàng đón lấy, anh ta gật đầu, nở nụ cười ảm đạm: “Được, được, hôm nay tao nể mặt ông nhỏ Võ sẽ không tính chuyện phụ nữ nữa, nhưng lần tới sẽ tính đến chuyện của đàn ông đó…”
Tào Bình siết chặt nắm tay phải, đập lên vai trái mình một cái rồi lại chỉ vào Hình Võ, sau đó để lại một nụ cười đầy ẩn ý và đưa đám anh em của mình đi.
Nhóm Hình Võ đứng tại chỗ nhìn theo đoàn người, sau khi lên xe máy, đột nhiên Tào Bình nghĩ ra điều gì đó, bèn đứng bên đường vẫy tay với Tình Dã: “Anh rất chiều chuộng phụ nữ, hãy cân nhắc thật kỹ chuyện vừa rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Anh ta vừa nói vừa nháy mắt với Tình Dã một cái rồi phóng xe rời đi.
Tóc vàng hoe lập tức chửi bới: “Con mẹ cái lũ chúng mày, loại rác rưởi!”
Hình Võ quay lại nhìn chằm vào sắc mặt không tốt của Tình Dã, nhưng không đi về phía cô, cũng chẳng lên tiếng, như thể chuyện vừa xảy ra chưa hề tồn tại vậy, anh cứ thế nói với nhóm Tóc vàng hoe một câu: “Đi thôi.”
Tóc vàng hoe đá Hổ mập một cái, bảo anh ta di chuyển, cả nhóm không chơi máy xèng nữa, mà lần lượt theo Hình Võ bước vào sân vận động, để lại một mình Tình Dã đứng bên đường.
Sau khi nhìn theo bóng lưng Hình Võ một lúc, đột nhiên Tình Dã tăng tốc độ, đuổi theo anh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...