Chói Mắt
Chương 46
Ăn tối xong, Tình Dã và hai người họ làm bài đến hơn mười giờ, sau đó Hổ mập tiện đường đưa Sử Mẫn về nhà.
Hình Võ kéo cửa cuốn xuống, Tình Dã đi đến cầu thang gọi anh một tiếng: “Anh ở trên lầu hai đấy à?”
Dứt lời liền ngã vào vòng tay người phía sau, Hình Võ ôm phía sau lưng cô, nói: “Anh ở dưới này.”
Tình Dã quay người trong vòng tay anh: “Sao vừa rồi em không nhìn thấy anh?”
“Em phải đeo kính thôi, chẳng phải anh ngồi ở kia sửa góc bàn hay sao?”
“Góc bàn bị sao thế?”
“Mẹ suốt ngày than chơi mạt chược bị rung, anh chỉnh lại một chút cho bà ấy.”
Đột nhiên trong nhà chỉ còn lại hai người, nên bầu không khí có chút mơ hồ, Hình Võ đỡ lấy đống đồ cô đang cầm trên tay, Tình Dã nói với anh: “Em muốn gội đầu.”
Mùa Đông ở đây không thể ngày nào cũng tắm như ở nhà cũ của cô, nhưng nếu hai ngày không gội đầu, thì cô sẽ như phát điên. Tuy nhiên việc gội đầu với người có mái tóc dài như cô thì quả thật là cả một công trình to lớn, có những lúc cũng vì thế mà tiện thể tắm luôn cho rồi.
Hình Võ liếc nhìn về phía bàn gội đầu: “Em nằm đó đi, anh mang sách lên phòng rồi xuống.”
Vì vậy, Tình Dã đã ngoan ngoãn thả tóc ra rồi nằm lên bàn gội đầu đợi anh, rất nhanh, Hình Võ đã xuống, anh kéo ghế ngồi trên phía đỉnh đầu Tình Dã, bắt đầu thử độ ấm của nước. Sau đó, dội nước làm ướt tóc Tình Dã, lại chợt cảm thấy buồn cười, nên hỏi cô: “Sao em lại nghĩ ra việc bảo Hổ mập học nhạc kịch thế?”
Tình Dã thoải mái nhắm mắt, nói: “Anh không thấy anh ta không bị nói lắp khi hát sao?”
“Đúng vậy, cậu ta còn lọt vào được top mười ca sĩ của trường mình kìa.”
“Há?” Tình Dã mở to mắt, đầy hoài nghi nhìn Hình Võ, rốt cuộc đây là cuộc thi lăng nhăng nào vậy?
Nhưng không ngờ rằng khi cô đột ngột mở mắt ra thì Hình Võ lại đang cúi đầu, khoảng cách rất gần với mặt cô, thậm chí cô còn có thể nhìn rất rõ đôi lông mi của anh, khiến trái tim đập loạn xạ, sau đó… Đỏ mặt.
Hình Võ liếc nhìn vẻ mặt có chút thẹn thùng của cô, anh không lên tiếng, chỉ khẽ mỉm cười rồi thoa dầu gội đầu cho cô, sau đó, vừa giúp cô nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài vừa nói: “Anh nghe cậu ta nói khi còn nhỏ cậu ta không bị nói lắp, sau đó trong một đêm, có một con chuột trèo lên giường khiến cậu ta hoảng sợ, từ đấy về sau thì nói chuyện không được lưu loát nữa.”
Tình Dã lẩm bẩm một câu: “Thật thần kỳ.”
“Nhưng cứ hễ phấn khích là cậu ta sẽ không bị nói lắp.”
“???” Đến tự nhiên, khỏi cũng tự nhiên?
Bây giờ, sau khi gội sạch dầu gội đầu cho cô, Hình Võ đã biết thoa thêm dầu xả, thấy dáng vẻ tận hưởng của Tình Dã, anh xả sạch dầu xả liền nói: “Bà chủ có hài lòng không ạ? Tôi tính phí đắt lắm đó.”
Tình Dã bật cười, bá đạo đáp: “Không sao, chị đây không thiếu tiền.”
Hình Võ lấy khăn quấn mái tóc ướt sũng của cô: “Anh không lấy tiền mà lấy người.”
Dứt lời liền cúi xuống cắn nhẹ vào đôi môi mềm mại của Tình Dã, Tình Dã khẽ mở miệng kêu lên vì giật mình, anh nhân cơ hội đó chiếm lấy đôi môi căng bóng của cô. Đây là lần thứ hai Hình Võ hôn cô như vậy, chóp mũi cô thoang thoảng hương thơm, Hình Võ không biết có phải cô gái nào cũng như vậy hay không, nhưng mùi vị của kẹo mà lại không phải kẹo ấy thật khiến anh mê mẩn.
Khoảnh khắc Hình Võ hôn cô, trái tim Tình Dã như nhảy vọt lên tận cổ họng, thậm chí còn căng thẳng như thể đã ngừng đập. Lần ở trong hẻm, sự việc xảy ra quá đột ngột, quá hỗn loạn, nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn có thể cảm nhận được nụ hôn của anh. Hàng lông mi của anh, hơi ấm của anh đều ở ngay trước mắt cô, cô chưa từng hôn ai, tuy xem trên phim thấy nó rất đơn giản, nhưng khi xảy đến với mình thì lại vô cùng choáng váng, nhưng cô là một học bá, làm sao có thể cam chịu thua kém người khác?
Vì vậy, Tình Dã bắt đầu vụng về đáp lại anh, tuy nhiên cô hoàn toàn không biết được rằng việc mình đáp lại đã khiến đầu óc Hình Võ như muốn nổ tung. Anh có chút mất khống chế, luồn tay ra sau lưng Tình Dã, ôm cả người cô vào vòng tay mình.
Tình Dã mềm mại ôm lấy cổ anh, cô bị anh hôn đến toàn thân tê dại, cách lớp áo khoác dày, nhưng cô vẫn cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Hình Võ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể có rất nhiều con sâu đang gặm cắn tim gan mình, nên không khỏi khe khẽ “ưm” lên một tiếng.
Hình Võ giật mình, đột ngột ngước mắt lên nhìn ánh mắt mịt mờ như sương, cùng đôi gò má ửng hồng và chiếc cổ thanh tú mịn màng của Tình Dã trong vòng tay mình. Máu ở toàn thân anh như đang chảy ngược, anh thả cô ra rồi đứng dậy, quay người đi ra sân sau.
Tình Dã xuống khỏi bàn gội đầu, đưa hai tay lên ôm đôi má nóng bừng của mình, đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng. Cô ngồi tại chỗ một lúc lâu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài tiệm cắt tóc, cắm máy sấy ngồi xuống ghế, cởi khăn ra để sấy tóc.
Nhưng khi nhìn đến đôi má ửng hồng cùng đôi mắt mơ màng của mình trong gương, Tình Dã lại thấy vừa xấu hổ vừa bàng hoàng, tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, cô và Hình Võ suýt chút nữa thì “kéo vang còi cảnh báo” rồi. Cô không biết rốt cuộc là do bản thân quá có tình cảm với anh hay tại kỹ thuật hôn của anh quá cao siêu, tại sao hai người lại có thể gian nan như vậy chỉ vì một nụ hôn chứ?
Mặc dù Tình Dã đã xác định tình cảm của mình, cũng như dự định nghiêm túc trong mối quan hệ này, nhưng cô chưa từng nghĩ mình sẽ cùng Hình Võ khám phá thế giới mới sớm như vậy. Dù sao thì hai người chỉ mới hẹn hò thôi mà, phát triển có hơi nhanh quá rồi không?
Nhưng sau sự việc lần này, Tình Dã đã thấy rằng Hình Võ là một phần tử nguy hiểm, tại sao vừa gặp anh thì cô lại phá vỡ nguyên tắc, giới hạn cùng toàn bộ lý trí chứ? Người này đúng là có độc.
Trong lúc Tình Dã còn đang nghĩ ngợi lung tung thì cái người có độc kia đã đi tới, anh liếc mắt nhìn Tình Dã một cái rồi đi đến sau lưng cô, tự nhiên cầm lấy chiếc máy sấy tóc trên tay cô. Tình Dã vừa mới ổn định được trái tim bé nhỏ của mình, nhưng lại đột nhiên loạn nhịp vì thấy anh đi đến, dường như trên cơ thể anh có một loại từ trường chết người nào đó, nó luôn có thể can thiệp vào sóng não của cô, khiến cô không thể điều khiển được nhịp tim của mình.
Tình Dã không biết cảm nhận của Hình Võ ra sao, nhưng cô thấy bản thân chẳng thể ở trong cùng một không gian với anh nữa, chỉ cần anh xuất hiện thì đến bầu không khí cũng nồng nặc mùi ái muội, nó nhạy cảm đến mức sắp khiến người ta lên cơn thần kinh luôn rồi.
Vì để không phải đối diện với ánh mắt của anh trong gương, nên Tình Dã đã lựa chọn nhắm mắt giả vờ ngủ. Kết quả là đợi đến khi Hình Võ sấy xong, tắt máy sấy đi thì cô đã ngủ rồi, cứ thế gục đầu ngủ trên lưng ghế.
Vốn dĩ Hình Võ muốn đánh thức cô để lên lầu ngủ, nhưng anh chợt không đành lòng, từ khi khai giảng tới giờ, mỗi ngày Tình Dã chỉ có năm tiếng để ngủ, thỉnh thoảng có chuyện gì đó thì đến năm tiếng cũng không được. Tuy rằng buổi sáng báo thức vừa kêu là cô có thể lập tức hăng tiết gà bật dậy, nhưng người đâu phải là sắt, Hình Võ thực sự rất đau lòng khi thấy cô cố gắng như vậy.
Thế nên, anh đã đặt máy sấy tóc xuống, rồi bế ngang người cô, nhẹ nhàng đi lên lầu, Tình Dã cũng không cử động, cô làm ổ trong lòng anh. Hình Võ tưởng rằng cô đã ngủ say, nào ngờ vừa mới đặt xuống giường thì cô lại kéo áo anh, mắt thì vẫn nhắm, mơ mơ màng màng nói: “Em buồn ngủ rồi, sáng mai năm giờ gọi em nhé.”
Dứt lời bèn lật người tiếp tục ngủ, bây giờ mới hơn mười một giờ, bình thường hầu như Tình Dã đều đi ngủ sau hơn mười hai giờ, nhưng lúc này cô đã mệt đến chẳng mở nổi mắt nữa rồi.
Hình Võ thấy cô mệt thành ra thế này mà vẫn còn nhớ tới việc sáng mai cần học bù lại cho một tiếng tối nay, học sinh giỏi kiểm soát thời gian đỉnh thật đó. Anh kéo chăn đắp cho cô, sau đó đặt báo thức, rồi cũng nhanh chóng đi ngủ.
Năm giờ, điện thoại của Hình Võ đổ chuông, anh cầm lên tắt đi đồng thời gọi một tiếng: “Tình Dã, năm giờ rồi.”
Tình Dã nằm quay lưng lại với anh, cô chui cả người trong chăn, không nhúc nhích, vậy nên Hình Võ dứt khoát đi đến giường cô, lay lay: “Năm giờ rồi.”
Lúc này, Tình Dã mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đợi đến khi cô ra khỏi phòng, thì thấy bàn chải đã được lấy sẵn kem đánh răng, đang để bên bồn rửa mặt, Hình Võ còn chuẩn bị sẵn nước ấm cho cô. Tình Dã vươn vai, khẽ nhoẻn miệng cười, quả là một ngày tốt lành.
Cô học thuộc xong tất cả nội dung thực từ, hư từ, các mẫu câu cố định trọng điểm mà hôm qua mình đã đánh dấu lại thì mới thấy Hình Võ về, anh xách theo món tào phớ cùng tương ớt còn cả bánh bao nhân thịt nóng hổi nữa.
Anh vừa vào thì Tình Dã cũng ngửi thấy mùi thơm liền quay đầu lại hỏi: “Anh đi mua đồ ăn sáng đấy à?”
Trên người Hình Võ vẫn còn đọng hơi lạnh, anh đặt đồ ăn lên bàn học, nói: “Ăn trước đi đã, ăn no rồi học sau.”
Hình Võ đúng là động vật ăn thịt tiêu chuẩn, Tình Dã phát hiện một ngày ba bữa anh đều không thiếu nổi thịt, tuy nhiên lại không béo, cơ thể vô cùng khỏe mạnh.
Cô liếc nhìn chiếc bánh bao nhân thịt, rồi nói với anh: “Em chỉ ăn vỏ, không ăn nhân.”
“Còn có người ăn bánh bao thịt lại không ăn nhân nữa hả?”
Tình Dã nhìn anh mỉm cười, không lên tiếng, cô cố ý nhường thịt cho anh ăn, Hình Võ bẻ chiếc bánh bao ra, anh ăn nhân còn để vỏ cho cô. Tình Dã tay cầm sách, tay cầm vỏ bánh, dáng vẻ ăn vô cùng ngon miệng.
Hình Võ mở phần tào phớ ra, cô ăn xong bánh bao lại bắt đầu viết văn cổ, anh thấy vậy bèn thúc giục: “Em ăn tào phớ đi đã kẻo nguội.”
Tình Dã quay đầu sang một bên, há miệng, Hình Võ nhướng mày: “Quá đáng rồi đó.”
Tình Dã bất mãn nhìn anh chằm chằm, còn nhỏ giọng hờn dỗi, Hình Võ đành bất lực kéo chiếc ghế đẩu tới, bê bát tào phớ đút cho cô ăn, cô viết một câu lại quay đầu sang ăn một miếng.
Tình Dã viết xong một bài văn cổ, liền ngoảnh sang nói với Hình Võ: “Hình Võ, anh chiều em hư rồi, sau này ra ngoài em sẽ chẳng vừa mắt nổi người nào, anh xem xem có nên ngày ba bữa đều đút cho em ăn không?”
Hình Võ đứng một bên, mỉm cười: “Đợi khi nào em như bà nội anh thì chắc chắn anh sẽ đút cho em ăn ngày ba bữa.”
“Anh biến đi.” Tình Dã định vươn tay ra đánh anh, nhưng anh đã tránh được.
Đột nhiên cả hai cùng im lặng, câu nói “sau này em ra ngoài” đột nhiên rơi vào lòng anh, như nhắc nhở anh rằng thời gian đang được đếm ngược, nhưng không ai muốn nhắc đến chủ đề này nữa.
Một lúc sau, Tình Dã thu dọn sách vở để chuẩn bị đi học, trước khi đi, cô nói với Hình Võ: “Anh ngủ thêm một lúc đi.”
Hình Võ ngồi bên đầu giường nghịch điện thoại: “Không ngủ được nữa, anh đang giúp người ta thăng hạng.”
“Có lấy tiền không?”
“Không lấy thì hoá anh làm từ thiện hả?”
“Anh cũng chăm chỉ đấy chứ.”
Hình Võ cúi đầu mỉm cười: “Trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Sau khi Tình Dã đến trường, cô phát hiện mọi người đều đang thảo luận về cuộc thi chạy marathon mùa Đông, cả lớp loạn cào cào như khuấy cháo, hưng phấn như đang được nhà trường phát tiền không bằng.
Tình Dã lấy sách vở ra, hỏi: “Khối mười hai cũng phải tham gia chạy marathon sao?”
Nhóc nhanh nhẹn phía trước lập tức quay đầu lại, hào hứng nói: “Vốn dĩ chúng ta không có trong danh sách, nhưng vì chuyện bạn nữ bên lớp A6 ngất xỉu vào tuần trước, nên nhà trường đã nói rằng thể chất của khối mười hai quá kém, sợ chúng ta chẳng trụ nổi hết lớp mười hai thì đã gục rồi. Vì vậy mới cho tụi mình cùng tham gia, luyện tập sức khoẻ, hơn nữa năm nào cũng chạy cùng với bên trường An Chức, trường bọn họ nhiều gái xinh, vui chết đi được.”
“…” Tình Dã đã nắm được điểm thú vị của bọn họ nằm ở đâu rồi. Tuy nhiên, vừa nghĩ đến mấy chữ “marathon” là đầu cô lại đau nhói, bèn thuận miệng lẩm bẩm một câu: “Sao lại có marathon chứ, đừng nói là còn cả du Xuân, chơi Thu nữa đấy nhé.”
Không nói thì chẳng sao, vừa mới thốt lên một cái là Nhóc nhanh nhẹn lại càng thêm hào hứng: “Năm nay chúng ta không có du Xuân, chơi Thu, nhưng có trại Đông.”
“Cắm trại mùa Đông ấy hả? Để làm gì?” Thấy Nhóc nhanh nhẹn phấn khởi như vậy, Tình Dã cũng cảm thấy có chút háo hức, không biết có phải trường bọn họ cho học sinh đến khu danh lam thắng cảnh nào đó để chơi vài ngày hay không, nếu được vậy thì quả thực là không tệ.
Kết quả là, Phùng Bảo, bạn học ngồi bên cạnh Nhóc nhanh nhẹn, thường ngày luôn lầm lì, ít nói, hễ thấy Tình Dã là đỏ mặt lại quay đầu xuống, nói: “Nhà trường sẽ kéo tụi mình sang Kim Long để tham gia David Cup của Huyện.”
Nhóc nhanh nhẹn tiếp lời: “Cũng chính là cuộc thi Toán học.”
“…” Tình Dã phục con mẹ nó luôn rồi, cuộc thi Toán học thì nói là cuộc thi Toán học, lại còn David Cup, ai hiểu thì biết là đang nói đến David Hilbert, thiên tài Toán học thế kỷ 20, ai không biết lại tưởng là người đàn ông khoả thân ở Học viện Mỹ thuật Quốc gia ở Florence luôn quá. [1]
Tóm lại là khi Tình Dã vừa nghe thấy David Cup thì cô đã cho rằng đó là một cuộc thi nghệ thuật nào đó. Sau đó, cô đã hỏi han thêm một chút: “Năm nào cũng có sao? Những người nào sẽ tham gia thi đấu?”
Phùng Bảo nói với cô rằng mỗi năm đều có, đã tổ chức được năm, sáu năm nay rồi, là cuộc thi giữa trường An Trung và trường Kim Long, chỉ có điều trường bọn họ chưa từng giành chiến thắng.
Nhóc nhanh nhẹn lén lén lút lút nói: “Tớ nghe ba tớ nói, không biết có thật hay không, nói rằng trường Kim Long tài trợ cho cuộc thi này, nên đã để rò rỉ câu hỏi trong nội bộ từ sớm, vì vậy bọn họ mới giành được chức vô địch David Cup trong nhiều năm liên tiếp. Theo đó, nâng cao danh tiếng của trường, nên vài năm nay rất nhiều người trong Huyện đều bỏ tiền để nghĩ cách đưa được con em mình vào học tại trường Kim Long.”
Tình Dã khó hiểu hỏi: “Vậy thì chúng ta không tham gia nữa là được rồi, sao lại cứ ngốc nghếch làm người chạy theo thế?”
Vừa mới dứt lời, thì đầu Tình Dã cũng đã nảy số, tài nguyên của trường Kim Long tốt như vậy, nên có vài người bên trên cũng là chuyện hết sức bình thường, có tiền thì dễ làm việc, để lãnh đạo ra mặt phối hợp, nói là do Huyện tổ chức, thì nhóm lãnh đạo bên trường An Trung nào dám không tham gia? Bên cạnh đó, trường bọn họ lại chẳng bỏ ra một xu để tham gia thi đấu, bề ngoài còn trông có vẻ vô cùng tích cực nữa. Sao cô lại học ở một ngôi trường uất ức hèn nhát thế này?
Sau đó, chủ đề đã được thay đổi: “Vậy năm ngoái chúng ta có thắng trường An Chức trong cuộc thi marathon không?”
Nhóc nhanh nhẹn sầm mặt đáp: “Cũng chưa từng thắng.”
“…” Cô có thể thôi học ngay được không? Văn dốt võ dát, nhất thời Tình Dã cảm thấy An Trung quả là một sự tồn tại kỳ diệu trong Huyện, đáng lẽ nên gỡ hai chữ “cao cấp” trong cụm “trường trung học phổ thông cao cấp” bên ngoài cổng trường xuống mới phải.
Không có gì ngạc nhiên khi lão Dương đến thông báo với cả lớp vào buổi trưa rằng, cuộc thi marathon diễn ra vào thứ bảy tuần này, vì để thể hiện tinh thần và diện mạo của học sinh trường An Trung khác với trường An Chức, nên yêu cầu tất cả học sinh bắt buộc phải mặc đồng phục.
Cuối cùng, bà ấy còn gọi riêng Tình Dã đến văn phòng và phát cho cô một bộ đồng phục mới tinh, đồng thời thiết tha nói với cô rằng bà ấy đã xin phép nhà trường không thu phí đồng phục của cô, dặn dò cô đừng có nói cho ai biết, hơn nữa còn tự cảm thấy mình đang tỏa sáng đạo đức sáng ngời của một nhà giáo để mở “cửa sau” cho Tình Dã.
Tình Dã khóc không nổi, cười cũng chẳng xong khi nhìn xuống bộ đồng phục màu xanh đỏ trên tay, cuối cùng vẫn không tránh được, cô thật sự muốn nói với cô Dương rằng, em có thể trả gấp đôi tiền, cô cho em trả lại bộ quần áo này được không?
Thời điểm Tình Dã ôm bộ đồng phục về lớp, thì cũng là lúc Hình Võ đang đứng trên hành lang nói chuyện cùng mấy nam sinh lớp khác. Anh ngước mắt nhìn lên khuôn mặt chán nản của Tình Dã, bèn nói với mấy người bên cạnh một câu, sau đó nhóm nam sinh cùng kéo nhau về lớp. Hình Võ quay lại nhìn cô, Tình Dã liếc vào lớp một cái rồi đi đến trước mặt anh, ấm ức nói: “Lão Dương tặng em một bộ đồng phục.”
Hình Võ dựa vào hành lang, ánh nắng mùa Đông ấm áp chiếu lên gương mặt trong trẻo, tuấn tú của anh, anh lười biếng nói: “Vậy thì tốt quá còn gì.”
Tình Dã tỏ vẻ không vui: “Thứ bảy tuần này phải chạy marathon, em có thể không tham gia không?”
Nhưng trông Hình Võ lại có vẻ vô cùng thoải mái: “Sao lại không tham gia?”
Tình Dã ngước lên nhìn anh: “Mặc bộ đồng phục này để chạy marathon là điều đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời em!”
Hình Võ bật cười, khóe miệng nhếch lên vẻ đẹp đơn độc: “Anh mặc cùng em.”
“Anh có đồng phục hả? Sao em chưa từng thấy anh mặc?”
“Còn không phải tại nó xấu quá hay sao? Dù sao thì anh cũng là một người quê mùa có thẩm mỹ, để anh về tìm lại xem có còn không.”
Tình Dã phát điên, chống hai tay lên hành lang: “Em ghét nhất là chạy bộ vào mùa Đông, cảm thấy khó thở, thà rằng bảo em viết thêm vài bài văn cổ còn hơn.”
Hình Võ thích thú nói: “Sợ cái gì, nếu em không thở được thì cùng lắm là anh sẽ làm hô hấp nhân tạo cho em.”
Ánh mắt anh chợt lướt qua đôi môi mềm mại của cô, Tình Dã chột dạ đỏ mặt, cô nhấc đầu gối lên huých anh một cái, nhưng Hình Võ lại không tránh, như thể động tác của cô đối với anh chỉ như chú mèo con đang gãi ngứa vậy.
Nhưng động tác đùa giỡn tự nhiên của hai người họ đã khiến tất cả mọi người trên hành lang phải dừng lại, đến cả mấy học sinh ngoài cửa lớp A6 cũng phải ngạc nhiên nhìn sang. Hình Võ thế mà lại cười với một cô gái, cười rồi kìa? Cười đến ma mị? Lại còn đứng yên, chủ động chịu đánh?
Đến khi Tình Dã nhận ra ánh mắt của những người xung quanh có gì đó không đúng, thì gương mặt cô lập tức như kiểm phổ [2], nhanh chóng thu lại nụ cười, rồi quay đầu vào lớp, gọn gàng, lưu loát.
Hình Võ kéo cửa cuốn xuống, Tình Dã đi đến cầu thang gọi anh một tiếng: “Anh ở trên lầu hai đấy à?”
Dứt lời liền ngã vào vòng tay người phía sau, Hình Võ ôm phía sau lưng cô, nói: “Anh ở dưới này.”
Tình Dã quay người trong vòng tay anh: “Sao vừa rồi em không nhìn thấy anh?”
“Em phải đeo kính thôi, chẳng phải anh ngồi ở kia sửa góc bàn hay sao?”
“Góc bàn bị sao thế?”
“Mẹ suốt ngày than chơi mạt chược bị rung, anh chỉnh lại một chút cho bà ấy.”
Đột nhiên trong nhà chỉ còn lại hai người, nên bầu không khí có chút mơ hồ, Hình Võ đỡ lấy đống đồ cô đang cầm trên tay, Tình Dã nói với anh: “Em muốn gội đầu.”
Mùa Đông ở đây không thể ngày nào cũng tắm như ở nhà cũ của cô, nhưng nếu hai ngày không gội đầu, thì cô sẽ như phát điên. Tuy nhiên việc gội đầu với người có mái tóc dài như cô thì quả thật là cả một công trình to lớn, có những lúc cũng vì thế mà tiện thể tắm luôn cho rồi.
Hình Võ liếc nhìn về phía bàn gội đầu: “Em nằm đó đi, anh mang sách lên phòng rồi xuống.”
Vì vậy, Tình Dã đã ngoan ngoãn thả tóc ra rồi nằm lên bàn gội đầu đợi anh, rất nhanh, Hình Võ đã xuống, anh kéo ghế ngồi trên phía đỉnh đầu Tình Dã, bắt đầu thử độ ấm của nước. Sau đó, dội nước làm ướt tóc Tình Dã, lại chợt cảm thấy buồn cười, nên hỏi cô: “Sao em lại nghĩ ra việc bảo Hổ mập học nhạc kịch thế?”
Tình Dã thoải mái nhắm mắt, nói: “Anh không thấy anh ta không bị nói lắp khi hát sao?”
“Đúng vậy, cậu ta còn lọt vào được top mười ca sĩ của trường mình kìa.”
“Há?” Tình Dã mở to mắt, đầy hoài nghi nhìn Hình Võ, rốt cuộc đây là cuộc thi lăng nhăng nào vậy?
Nhưng không ngờ rằng khi cô đột ngột mở mắt ra thì Hình Võ lại đang cúi đầu, khoảng cách rất gần với mặt cô, thậm chí cô còn có thể nhìn rất rõ đôi lông mi của anh, khiến trái tim đập loạn xạ, sau đó… Đỏ mặt.
Hình Võ liếc nhìn vẻ mặt có chút thẹn thùng của cô, anh không lên tiếng, chỉ khẽ mỉm cười rồi thoa dầu gội đầu cho cô, sau đó, vừa giúp cô nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài vừa nói: “Anh nghe cậu ta nói khi còn nhỏ cậu ta không bị nói lắp, sau đó trong một đêm, có một con chuột trèo lên giường khiến cậu ta hoảng sợ, từ đấy về sau thì nói chuyện không được lưu loát nữa.”
Tình Dã lẩm bẩm một câu: “Thật thần kỳ.”
“Nhưng cứ hễ phấn khích là cậu ta sẽ không bị nói lắp.”
“???” Đến tự nhiên, khỏi cũng tự nhiên?
Bây giờ, sau khi gội sạch dầu gội đầu cho cô, Hình Võ đã biết thoa thêm dầu xả, thấy dáng vẻ tận hưởng của Tình Dã, anh xả sạch dầu xả liền nói: “Bà chủ có hài lòng không ạ? Tôi tính phí đắt lắm đó.”
Tình Dã bật cười, bá đạo đáp: “Không sao, chị đây không thiếu tiền.”
Hình Võ lấy khăn quấn mái tóc ướt sũng của cô: “Anh không lấy tiền mà lấy người.”
Dứt lời liền cúi xuống cắn nhẹ vào đôi môi mềm mại của Tình Dã, Tình Dã khẽ mở miệng kêu lên vì giật mình, anh nhân cơ hội đó chiếm lấy đôi môi căng bóng của cô. Đây là lần thứ hai Hình Võ hôn cô như vậy, chóp mũi cô thoang thoảng hương thơm, Hình Võ không biết có phải cô gái nào cũng như vậy hay không, nhưng mùi vị của kẹo mà lại không phải kẹo ấy thật khiến anh mê mẩn.
Khoảnh khắc Hình Võ hôn cô, trái tim Tình Dã như nhảy vọt lên tận cổ họng, thậm chí còn căng thẳng như thể đã ngừng đập. Lần ở trong hẻm, sự việc xảy ra quá đột ngột, quá hỗn loạn, nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn có thể cảm nhận được nụ hôn của anh. Hàng lông mi của anh, hơi ấm của anh đều ở ngay trước mắt cô, cô chưa từng hôn ai, tuy xem trên phim thấy nó rất đơn giản, nhưng khi xảy đến với mình thì lại vô cùng choáng váng, nhưng cô là một học bá, làm sao có thể cam chịu thua kém người khác?
Vì vậy, Tình Dã bắt đầu vụng về đáp lại anh, tuy nhiên cô hoàn toàn không biết được rằng việc mình đáp lại đã khiến đầu óc Hình Võ như muốn nổ tung. Anh có chút mất khống chế, luồn tay ra sau lưng Tình Dã, ôm cả người cô vào vòng tay mình.
Tình Dã mềm mại ôm lấy cổ anh, cô bị anh hôn đến toàn thân tê dại, cách lớp áo khoác dày, nhưng cô vẫn cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Hình Võ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể có rất nhiều con sâu đang gặm cắn tim gan mình, nên không khỏi khe khẽ “ưm” lên một tiếng.
Hình Võ giật mình, đột ngột ngước mắt lên nhìn ánh mắt mịt mờ như sương, cùng đôi gò má ửng hồng và chiếc cổ thanh tú mịn màng của Tình Dã trong vòng tay mình. Máu ở toàn thân anh như đang chảy ngược, anh thả cô ra rồi đứng dậy, quay người đi ra sân sau.
Tình Dã xuống khỏi bàn gội đầu, đưa hai tay lên ôm đôi má nóng bừng của mình, đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng. Cô ngồi tại chỗ một lúc lâu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài tiệm cắt tóc, cắm máy sấy ngồi xuống ghế, cởi khăn ra để sấy tóc.
Nhưng khi nhìn đến đôi má ửng hồng cùng đôi mắt mơ màng của mình trong gương, Tình Dã lại thấy vừa xấu hổ vừa bàng hoàng, tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, cô và Hình Võ suýt chút nữa thì “kéo vang còi cảnh báo” rồi. Cô không biết rốt cuộc là do bản thân quá có tình cảm với anh hay tại kỹ thuật hôn của anh quá cao siêu, tại sao hai người lại có thể gian nan như vậy chỉ vì một nụ hôn chứ?
Mặc dù Tình Dã đã xác định tình cảm của mình, cũng như dự định nghiêm túc trong mối quan hệ này, nhưng cô chưa từng nghĩ mình sẽ cùng Hình Võ khám phá thế giới mới sớm như vậy. Dù sao thì hai người chỉ mới hẹn hò thôi mà, phát triển có hơi nhanh quá rồi không?
Nhưng sau sự việc lần này, Tình Dã đã thấy rằng Hình Võ là một phần tử nguy hiểm, tại sao vừa gặp anh thì cô lại phá vỡ nguyên tắc, giới hạn cùng toàn bộ lý trí chứ? Người này đúng là có độc.
Trong lúc Tình Dã còn đang nghĩ ngợi lung tung thì cái người có độc kia đã đi tới, anh liếc mắt nhìn Tình Dã một cái rồi đi đến sau lưng cô, tự nhiên cầm lấy chiếc máy sấy tóc trên tay cô. Tình Dã vừa mới ổn định được trái tim bé nhỏ của mình, nhưng lại đột nhiên loạn nhịp vì thấy anh đi đến, dường như trên cơ thể anh có một loại từ trường chết người nào đó, nó luôn có thể can thiệp vào sóng não của cô, khiến cô không thể điều khiển được nhịp tim của mình.
Tình Dã không biết cảm nhận của Hình Võ ra sao, nhưng cô thấy bản thân chẳng thể ở trong cùng một không gian với anh nữa, chỉ cần anh xuất hiện thì đến bầu không khí cũng nồng nặc mùi ái muội, nó nhạy cảm đến mức sắp khiến người ta lên cơn thần kinh luôn rồi.
Vì để không phải đối diện với ánh mắt của anh trong gương, nên Tình Dã đã lựa chọn nhắm mắt giả vờ ngủ. Kết quả là đợi đến khi Hình Võ sấy xong, tắt máy sấy đi thì cô đã ngủ rồi, cứ thế gục đầu ngủ trên lưng ghế.
Vốn dĩ Hình Võ muốn đánh thức cô để lên lầu ngủ, nhưng anh chợt không đành lòng, từ khi khai giảng tới giờ, mỗi ngày Tình Dã chỉ có năm tiếng để ngủ, thỉnh thoảng có chuyện gì đó thì đến năm tiếng cũng không được. Tuy rằng buổi sáng báo thức vừa kêu là cô có thể lập tức hăng tiết gà bật dậy, nhưng người đâu phải là sắt, Hình Võ thực sự rất đau lòng khi thấy cô cố gắng như vậy.
Thế nên, anh đã đặt máy sấy tóc xuống, rồi bế ngang người cô, nhẹ nhàng đi lên lầu, Tình Dã cũng không cử động, cô làm ổ trong lòng anh. Hình Võ tưởng rằng cô đã ngủ say, nào ngờ vừa mới đặt xuống giường thì cô lại kéo áo anh, mắt thì vẫn nhắm, mơ mơ màng màng nói: “Em buồn ngủ rồi, sáng mai năm giờ gọi em nhé.”
Dứt lời bèn lật người tiếp tục ngủ, bây giờ mới hơn mười một giờ, bình thường hầu như Tình Dã đều đi ngủ sau hơn mười hai giờ, nhưng lúc này cô đã mệt đến chẳng mở nổi mắt nữa rồi.
Hình Võ thấy cô mệt thành ra thế này mà vẫn còn nhớ tới việc sáng mai cần học bù lại cho một tiếng tối nay, học sinh giỏi kiểm soát thời gian đỉnh thật đó. Anh kéo chăn đắp cho cô, sau đó đặt báo thức, rồi cũng nhanh chóng đi ngủ.
Năm giờ, điện thoại của Hình Võ đổ chuông, anh cầm lên tắt đi đồng thời gọi một tiếng: “Tình Dã, năm giờ rồi.”
Tình Dã nằm quay lưng lại với anh, cô chui cả người trong chăn, không nhúc nhích, vậy nên Hình Võ dứt khoát đi đến giường cô, lay lay: “Năm giờ rồi.”
Lúc này, Tình Dã mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đợi đến khi cô ra khỏi phòng, thì thấy bàn chải đã được lấy sẵn kem đánh răng, đang để bên bồn rửa mặt, Hình Võ còn chuẩn bị sẵn nước ấm cho cô. Tình Dã vươn vai, khẽ nhoẻn miệng cười, quả là một ngày tốt lành.
Cô học thuộc xong tất cả nội dung thực từ, hư từ, các mẫu câu cố định trọng điểm mà hôm qua mình đã đánh dấu lại thì mới thấy Hình Võ về, anh xách theo món tào phớ cùng tương ớt còn cả bánh bao nhân thịt nóng hổi nữa.
Anh vừa vào thì Tình Dã cũng ngửi thấy mùi thơm liền quay đầu lại hỏi: “Anh đi mua đồ ăn sáng đấy à?”
Trên người Hình Võ vẫn còn đọng hơi lạnh, anh đặt đồ ăn lên bàn học, nói: “Ăn trước đi đã, ăn no rồi học sau.”
Hình Võ đúng là động vật ăn thịt tiêu chuẩn, Tình Dã phát hiện một ngày ba bữa anh đều không thiếu nổi thịt, tuy nhiên lại không béo, cơ thể vô cùng khỏe mạnh.
Cô liếc nhìn chiếc bánh bao nhân thịt, rồi nói với anh: “Em chỉ ăn vỏ, không ăn nhân.”
“Còn có người ăn bánh bao thịt lại không ăn nhân nữa hả?”
Tình Dã nhìn anh mỉm cười, không lên tiếng, cô cố ý nhường thịt cho anh ăn, Hình Võ bẻ chiếc bánh bao ra, anh ăn nhân còn để vỏ cho cô. Tình Dã tay cầm sách, tay cầm vỏ bánh, dáng vẻ ăn vô cùng ngon miệng.
Hình Võ mở phần tào phớ ra, cô ăn xong bánh bao lại bắt đầu viết văn cổ, anh thấy vậy bèn thúc giục: “Em ăn tào phớ đi đã kẻo nguội.”
Tình Dã quay đầu sang một bên, há miệng, Hình Võ nhướng mày: “Quá đáng rồi đó.”
Tình Dã bất mãn nhìn anh chằm chằm, còn nhỏ giọng hờn dỗi, Hình Võ đành bất lực kéo chiếc ghế đẩu tới, bê bát tào phớ đút cho cô ăn, cô viết một câu lại quay đầu sang ăn một miếng.
Tình Dã viết xong một bài văn cổ, liền ngoảnh sang nói với Hình Võ: “Hình Võ, anh chiều em hư rồi, sau này ra ngoài em sẽ chẳng vừa mắt nổi người nào, anh xem xem có nên ngày ba bữa đều đút cho em ăn không?”
Hình Võ đứng một bên, mỉm cười: “Đợi khi nào em như bà nội anh thì chắc chắn anh sẽ đút cho em ăn ngày ba bữa.”
“Anh biến đi.” Tình Dã định vươn tay ra đánh anh, nhưng anh đã tránh được.
Đột nhiên cả hai cùng im lặng, câu nói “sau này em ra ngoài” đột nhiên rơi vào lòng anh, như nhắc nhở anh rằng thời gian đang được đếm ngược, nhưng không ai muốn nhắc đến chủ đề này nữa.
Một lúc sau, Tình Dã thu dọn sách vở để chuẩn bị đi học, trước khi đi, cô nói với Hình Võ: “Anh ngủ thêm một lúc đi.”
Hình Võ ngồi bên đầu giường nghịch điện thoại: “Không ngủ được nữa, anh đang giúp người ta thăng hạng.”
“Có lấy tiền không?”
“Không lấy thì hoá anh làm từ thiện hả?”
“Anh cũng chăm chỉ đấy chứ.”
Hình Võ cúi đầu mỉm cười: “Trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Sau khi Tình Dã đến trường, cô phát hiện mọi người đều đang thảo luận về cuộc thi chạy marathon mùa Đông, cả lớp loạn cào cào như khuấy cháo, hưng phấn như đang được nhà trường phát tiền không bằng.
Tình Dã lấy sách vở ra, hỏi: “Khối mười hai cũng phải tham gia chạy marathon sao?”
Nhóc nhanh nhẹn phía trước lập tức quay đầu lại, hào hứng nói: “Vốn dĩ chúng ta không có trong danh sách, nhưng vì chuyện bạn nữ bên lớp A6 ngất xỉu vào tuần trước, nên nhà trường đã nói rằng thể chất của khối mười hai quá kém, sợ chúng ta chẳng trụ nổi hết lớp mười hai thì đã gục rồi. Vì vậy mới cho tụi mình cùng tham gia, luyện tập sức khoẻ, hơn nữa năm nào cũng chạy cùng với bên trường An Chức, trường bọn họ nhiều gái xinh, vui chết đi được.”
“…” Tình Dã đã nắm được điểm thú vị của bọn họ nằm ở đâu rồi. Tuy nhiên, vừa nghĩ đến mấy chữ “marathon” là đầu cô lại đau nhói, bèn thuận miệng lẩm bẩm một câu: “Sao lại có marathon chứ, đừng nói là còn cả du Xuân, chơi Thu nữa đấy nhé.”
Không nói thì chẳng sao, vừa mới thốt lên một cái là Nhóc nhanh nhẹn lại càng thêm hào hứng: “Năm nay chúng ta không có du Xuân, chơi Thu, nhưng có trại Đông.”
“Cắm trại mùa Đông ấy hả? Để làm gì?” Thấy Nhóc nhanh nhẹn phấn khởi như vậy, Tình Dã cũng cảm thấy có chút háo hức, không biết có phải trường bọn họ cho học sinh đến khu danh lam thắng cảnh nào đó để chơi vài ngày hay không, nếu được vậy thì quả thực là không tệ.
Kết quả là, Phùng Bảo, bạn học ngồi bên cạnh Nhóc nhanh nhẹn, thường ngày luôn lầm lì, ít nói, hễ thấy Tình Dã là đỏ mặt lại quay đầu xuống, nói: “Nhà trường sẽ kéo tụi mình sang Kim Long để tham gia David Cup của Huyện.”
Nhóc nhanh nhẹn tiếp lời: “Cũng chính là cuộc thi Toán học.”
“…” Tình Dã phục con mẹ nó luôn rồi, cuộc thi Toán học thì nói là cuộc thi Toán học, lại còn David Cup, ai hiểu thì biết là đang nói đến David Hilbert, thiên tài Toán học thế kỷ 20, ai không biết lại tưởng là người đàn ông khoả thân ở Học viện Mỹ thuật Quốc gia ở Florence luôn quá. [1]
Tóm lại là khi Tình Dã vừa nghe thấy David Cup thì cô đã cho rằng đó là một cuộc thi nghệ thuật nào đó. Sau đó, cô đã hỏi han thêm một chút: “Năm nào cũng có sao? Những người nào sẽ tham gia thi đấu?”
Phùng Bảo nói với cô rằng mỗi năm đều có, đã tổ chức được năm, sáu năm nay rồi, là cuộc thi giữa trường An Trung và trường Kim Long, chỉ có điều trường bọn họ chưa từng giành chiến thắng.
Nhóc nhanh nhẹn lén lén lút lút nói: “Tớ nghe ba tớ nói, không biết có thật hay không, nói rằng trường Kim Long tài trợ cho cuộc thi này, nên đã để rò rỉ câu hỏi trong nội bộ từ sớm, vì vậy bọn họ mới giành được chức vô địch David Cup trong nhiều năm liên tiếp. Theo đó, nâng cao danh tiếng của trường, nên vài năm nay rất nhiều người trong Huyện đều bỏ tiền để nghĩ cách đưa được con em mình vào học tại trường Kim Long.”
Tình Dã khó hiểu hỏi: “Vậy thì chúng ta không tham gia nữa là được rồi, sao lại cứ ngốc nghếch làm người chạy theo thế?”
Vừa mới dứt lời, thì đầu Tình Dã cũng đã nảy số, tài nguyên của trường Kim Long tốt như vậy, nên có vài người bên trên cũng là chuyện hết sức bình thường, có tiền thì dễ làm việc, để lãnh đạo ra mặt phối hợp, nói là do Huyện tổ chức, thì nhóm lãnh đạo bên trường An Trung nào dám không tham gia? Bên cạnh đó, trường bọn họ lại chẳng bỏ ra một xu để tham gia thi đấu, bề ngoài còn trông có vẻ vô cùng tích cực nữa. Sao cô lại học ở một ngôi trường uất ức hèn nhát thế này?
Sau đó, chủ đề đã được thay đổi: “Vậy năm ngoái chúng ta có thắng trường An Chức trong cuộc thi marathon không?”
Nhóc nhanh nhẹn sầm mặt đáp: “Cũng chưa từng thắng.”
“…” Cô có thể thôi học ngay được không? Văn dốt võ dát, nhất thời Tình Dã cảm thấy An Trung quả là một sự tồn tại kỳ diệu trong Huyện, đáng lẽ nên gỡ hai chữ “cao cấp” trong cụm “trường trung học phổ thông cao cấp” bên ngoài cổng trường xuống mới phải.
Không có gì ngạc nhiên khi lão Dương đến thông báo với cả lớp vào buổi trưa rằng, cuộc thi marathon diễn ra vào thứ bảy tuần này, vì để thể hiện tinh thần và diện mạo của học sinh trường An Trung khác với trường An Chức, nên yêu cầu tất cả học sinh bắt buộc phải mặc đồng phục.
Cuối cùng, bà ấy còn gọi riêng Tình Dã đến văn phòng và phát cho cô một bộ đồng phục mới tinh, đồng thời thiết tha nói với cô rằng bà ấy đã xin phép nhà trường không thu phí đồng phục của cô, dặn dò cô đừng có nói cho ai biết, hơn nữa còn tự cảm thấy mình đang tỏa sáng đạo đức sáng ngời của một nhà giáo để mở “cửa sau” cho Tình Dã.
Tình Dã khóc không nổi, cười cũng chẳng xong khi nhìn xuống bộ đồng phục màu xanh đỏ trên tay, cuối cùng vẫn không tránh được, cô thật sự muốn nói với cô Dương rằng, em có thể trả gấp đôi tiền, cô cho em trả lại bộ quần áo này được không?
Thời điểm Tình Dã ôm bộ đồng phục về lớp, thì cũng là lúc Hình Võ đang đứng trên hành lang nói chuyện cùng mấy nam sinh lớp khác. Anh ngước mắt nhìn lên khuôn mặt chán nản của Tình Dã, bèn nói với mấy người bên cạnh một câu, sau đó nhóm nam sinh cùng kéo nhau về lớp. Hình Võ quay lại nhìn cô, Tình Dã liếc vào lớp một cái rồi đi đến trước mặt anh, ấm ức nói: “Lão Dương tặng em một bộ đồng phục.”
Hình Võ dựa vào hành lang, ánh nắng mùa Đông ấm áp chiếu lên gương mặt trong trẻo, tuấn tú của anh, anh lười biếng nói: “Vậy thì tốt quá còn gì.”
Tình Dã tỏ vẻ không vui: “Thứ bảy tuần này phải chạy marathon, em có thể không tham gia không?”
Nhưng trông Hình Võ lại có vẻ vô cùng thoải mái: “Sao lại không tham gia?”
Tình Dã ngước lên nhìn anh: “Mặc bộ đồng phục này để chạy marathon là điều đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời em!”
Hình Võ bật cười, khóe miệng nhếch lên vẻ đẹp đơn độc: “Anh mặc cùng em.”
“Anh có đồng phục hả? Sao em chưa từng thấy anh mặc?”
“Còn không phải tại nó xấu quá hay sao? Dù sao thì anh cũng là một người quê mùa có thẩm mỹ, để anh về tìm lại xem có còn không.”
Tình Dã phát điên, chống hai tay lên hành lang: “Em ghét nhất là chạy bộ vào mùa Đông, cảm thấy khó thở, thà rằng bảo em viết thêm vài bài văn cổ còn hơn.”
Hình Võ thích thú nói: “Sợ cái gì, nếu em không thở được thì cùng lắm là anh sẽ làm hô hấp nhân tạo cho em.”
Ánh mắt anh chợt lướt qua đôi môi mềm mại của cô, Tình Dã chột dạ đỏ mặt, cô nhấc đầu gối lên huých anh một cái, nhưng Hình Võ lại không tránh, như thể động tác của cô đối với anh chỉ như chú mèo con đang gãi ngứa vậy.
Nhưng động tác đùa giỡn tự nhiên của hai người họ đã khiến tất cả mọi người trên hành lang phải dừng lại, đến cả mấy học sinh ngoài cửa lớp A6 cũng phải ngạc nhiên nhìn sang. Hình Võ thế mà lại cười với một cô gái, cười rồi kìa? Cười đến ma mị? Lại còn đứng yên, chủ động chịu đánh?
Đến khi Tình Dã nhận ra ánh mắt của những người xung quanh có gì đó không đúng, thì gương mặt cô lập tức như kiểm phổ [2], nhanh chóng thu lại nụ cười, rồi quay đầu vào lớp, gọn gàng, lưu loát.