Chói Mắt
Chương 28
Tình Dã không nói nên lời, hai người hùng hổ chạy đi đòi tiền, thấy đối phương đông lại chẳng biết đường mà chạy, còn cứng đầu tiếp tục đòi, mấy người đó không động vào phụ nữ thì đã đành, đây đến tên ngốc Lưu Niên cũng đánh.
Lưu Niên vội vàng nói trong điện thoại, lúc này, Đỗ Kỳ Yến đã lên lầu cùng mấy người bọn họ rồi, đến giờ vẫn chưa thấy xuống, anh ta lại không dám lên trên, cũng không dám về trước, gọi điện cho Hình Võ thì không được, nên hỏi xem Tình Dã có nghĩ ra cách liên lạc ngay với Hình Võ hay không, anh ta sợ Đỗ Kỳ Yến ở bên trên sẽ xảy ra chuyện.
Tình Dã vừa xuống lầu vừa nói với anh ta: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”
Lưu Niên lắp bắp: “Khoảng, khoảng năm, sáu người.”
“Cho tôi địa chỉ, tôi đi tìm Hình Võ.”
Sau khi cúp máy, Tình Dã lao ra khỏi cửa tiệm Huyễn Đảo, khoá cửa lại rồi chạy ra đường chính, hơn tám giờ tối, người đi ngoài đường ngày một thưa thớt, đèn đường lúc sáng lúc tối, gió đêm thổi tới có chút lạnh lẽo.
Trước một cửa hàng nhỏ ngoài đầu đường có hai chiếc xe ba bánh đang đậu, bên cạnh là một chiếc bàn thấp để đánh bài.
Tình Dã đi tới, căng da đầu hỏi: “Có đi không?”
Vài người đàn ông trung niên nhìn cô chằm chằm, một người đàn ông có đôi lông mày xéo hình chữ bát trong số đó hỏi cô: “Đi đâu?”
Tình Dã nói là đến phố điện tử, người đàn ông sốt ruột nhìn mấy lá bài trên tay: “Phố điện tử đóng cửa lâu rồi, giờ này còn đến đây làm gì?”
Tình Dã thấy bộ dạng không muốn di chuyển của ông ta, bèn lấy ra năm mươi tệ đặt lên bàn bài: “Có đi không?”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn tờ tiền, sau đó nhặt bỏ vào túi rồi chậm rãi đứng dậy đi về phía chiếc xe ba bánh, Tình Dã cũng chẳng nói chẳng rằng cứ thế leo lên.
Người đàn ông trung niên chọn đi bằng đường tắt, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Tình Dã qua gương chiếu hậu.
Tình Dã nhìn ông ta đầy cảnh giác, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hình Võ, vẫn gọi được nhưng không có ai bắt máy, người đàn ông phía trước lại nhìn cô chằm chằm, rồi đột nhiên rẽ vào một con đường nhỏ lạ lẫm, Tình Dã làm bộ nói vào điện thoại: “Tôi lên xe rồi, đi từ đình Trát Trát.”
Cô liếc mắt nhìn sang bên đường rồi cố ý nói to: “Đang ở bưu điện, mấy người cứ đứng ngoài đường đợi tôi là được.”
Một lúc sau, thấy người đàn ông trung niên đi ra đường lớn, Tình Dã mới có thể thở phào một hơi.
Sau hơn mười phút, xe ba bánh dừng trước của tiệm Huyễn Đảo, Tình Dã vừa xuống, thì chiếc xe lao đi. Lúc này, cả con phố vắng tanh, chỉ có vài chiếc xe đạp cũ hỏng dựng bên đường, cùng những chiếc túi nilon bị gió thổi bay dọc trên phố.
Cửa cuốn của Thuận Dịch đóng chặt, không giống đang có người bên trong, Tình Dã không chắc chắn đi đến đập cửa, nhưng bên trong hoàn toàn chẳng có tiếng động, cửa đang khóa nên không nhìn thấy ánh đèn bên trong.
Cô nhìn trái ngó phải, rồi nắm chặt tay đập lên cửa, bỗng cửa cuốn phát ra âm thanh “lạch cạch”, vài phút sau, cánh cửa nhỏ bên cạnh đột nhiên mở ra, một người đàn ông thò đầu ra nhìn cô một cái, rồi hỏi: “Tìm ai thế?”
Tình Dã nghiêng đầu thấy anh ta có chút quen mắt, hình như lần trước, khi đến tìm Hình Võ, anh ta cũng ở đây đánh bài cùng anh, cô còn nghe mọi người gọi anh ta là Đại Hắc.
Tình Dã nói: “Tôi tìm Hình Võ, anh ấy không ở Thuận Dịch sao?”
Đại Hắc ra khỏi cánh cửa nhỏ, anh ta nhận ra Tình Dã, bèn gãi gãi đầu: “Tìm anh Võ hả, anh ấy không ở đây, có chuyện gì không?”
“Có việc gấp, nhưng gọi điện không được, anh có biết anh ấy đang ở đâu không?”
Đại Hắc xỏ dép lê, sau đó với chùm chìa khoá rồi đi ra: “Vậy tôi đưa cô đi.”
Đại Hắc khoá cửa rồi quay người về phía con hẻm sau lưng, Tình Dã đứng ở đâu hẻm, không vào, Đại Hắc quay lại nhìn cô một cái, cười nói: “Đi thôi, cô là bạn của anh Võ mà tôi còn hại cô hả? Vậy thì anh Võ sẽ gọt người tôi ra mất.”
Tình Dã nắm chặt điện thoại đi theo, trong hẻm, đâu đâu cũng thấy những đống thùng các tông, cùng những chiếc thùng phuy to bẩn thỉu đựng dầu bốc ra mùi hăng hắc khó chịu, từ đầu tới cuối Tình Dã luôn giữ khoảng cách và đi sau Đại Hắc.
Đi qua con hẻm là cổng sau của một khu chung cư, nơi đây trông giống kiểu khu nhà tập thể của những năm 90. Ngoài cổng có mấy ông chú bà thím đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ buôn chuyện, nhưng bên trong lại khá rộng, người xấu người tốt đủ cả. Hai người rẽ ngang rẽ dọc khoảng mười phút mới đi đến một bãi để xe đạp và xe điện.
Đại Hắc đi thẳng vào khoảng sân dưới lầu một đối diện với chỗ để xe, xuyên qua khoảng sân có thể nhìn thấy căn phòng khách sáng đèn bên trong, Đại Hắc giẫm lên cánh cửa, gọi với vào: “Anh Võ!”
Tình Dã đứng sau anh ta, cô nhìn ngó xung quanh, cũng không biết rốt cuộc nơi này là nơi nào. Nhưng chợt nhìn thấy chiếc xe cúp của Hình Võ dựng cách đó không xa.
Ngay khi cánh cửa vừa mở, một người phụ nữ trẻ bước tới, cô ta thò đầu ngó ra ngoài một cái, dường như có quen Đại Hắc nên cứ thế đi tới để mở cửa sân.
Lúc này, Tình Dã mới phát hiện mình từng gặp cô gái này, lần trước cô ta đã đến Huyễn Đảo cùng Hình Võ, chính là cô gái nóng bỏng đứng hút thuốc ngoài cửa tiệm. Chỉ có điều lúc này cô ta đang mặc chiếc váy ngủ, tóc vẫn còn ướt, rõ ràng là vừa tắm xong. Tuy cách nhau vài bước nhưng Tình Dã vẫn có thể ngửi được mùi thơm của sữa tắm trên người cô ta và nhìn thấy cả hình xăm con hồ ly rực rỡ lộ ra trên đùi, toát lên vẻ quyến rũ chết người.
Đại Hắc đứng bên cạnh nói: “Chị Thư, cô gái kia tìm Hình Võ có việc gấp.”
Người có tên chị Thư nghiêng đầu liếc nhìn Tình Dã, tuy rằng cô ra không lên tiếng, nhưng Tình Dã vẫn cảm nhận được ánh mắt có chút khác thường của đối phương. Cô đối diện với ánh mắt của cô ta, rồi ngước lên bình tĩnh nói: “Hình Võ có ở đây không?”
Thư Hàn xoay người, nhẹ giọng nói: “Vào đi.”
Đại Hắc vẫy tay với Tình Dã, cô bước vào sân, tuy rằng khoảng sân rất nhỏ, nhưng sắp xếp tương đối thoải mái, có một chiếc lán nhỏ cho gia đình, còn cả một bộ ghế đá nhỏ để uống trà.
Thư Hàn vừa vào, Răng nanh đã hỏi: “Ai thế?”
Cô ta nhìn về phía Hình Võ, nói với anh: “Có một cô gái tới tìm cậu.”
Hình Võ đang đấu LOL tay đôi với Răng nanh trên máy tính, nghe thấy vậy bèn quay đầu ra, thì thấy Tình Dã đang từ khoảng sân ngoài cổng đi vào.
Tình Dã liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt cô rơi vào Hình Võ, anh mặc chiếc áo phông ôm sát màu đen, cùng quần đùi rộng màu xám, trong lòng Tình Dã chợt lóe lên tia kinh ngạc, ở nhà lúc nào anh cũng mặc quần dài chỉnh tề, trước giờ cô chưa từng thấy anh ăn mặc thoải mái như vậy.
Hình Võ thấy người đến tìm mình là Tình Dã, hơn nữa lại còn vào giờ này, nên cũng rất ngạc nhiên hỏi cô: “Sao cô lại đến đây?”
Tuy nhiên sau khi lên tiếng, câu đầu tiên Tình Dã nói lại là: “Tại sao anh không nghe máy?”
Biểu cảm đó, giọng điệu đó, cùng ánh mắt kèm theo sự bất mãn mạnh mẽ, cùng nỗi tức giận không thể nhận thấy, như thể là câu nói của một cô gái khi đang chất vấn bạn trai mình một cách chính đáng vậy, khiến mấy người xung quanh nhất thời có chút… Khó xử.
Thư Hàn đứng dựa một bên nhìn cô gái trước mặt, rồi lại nhìn sang Hình Võ với ánh mắt dò hỏi.
Hình Võ đứng dậy, quay sang phía Thư Hàn: “Điện thoại của tôi đã sạc xong chưa?”
Thư Hàn đứng thẳng người đi vào phòng: “Để tôi xem xem, chắc là xong rồi.”
Tình Dã đưa mắt nhìn theo cô gái đi vào phòng, khi cô ta mở cửa, Tình Dã thấy đó là phòng của con gái, có lẽ là của cô ta, cũng có nghĩa… Đây là nhà của cô ta.
Cô di chuyển ánh mắt về người Hình Võ: “Lưu Niên bị người ta đánh, lúc này Đỗ Kỳ Yến cũng không biết ra sao, bị cái tên “góa vợ”, cái tên bạn trai cũ của cô ta đưa lên lầu, bên phía bọn chúng có khoảng năm, sáu người.”
“Há?” Hình Võ cau mày, anh nhặt chiếc quần dài bên cạnh lên, vừa đứng dậy vừa hỏi Tình Dã: “Hai người họ ở đâu?”
“Khu số 2, trường bắn, anh biết không?”
Hình Võ ngẩn người, rồi nhìn sang phía Răng nanh, Răng nanh ném con chuột xuống, cũng đứng dậy, đúng lúc này Thư Hàn mang điện thoại ra cho Hình Võ, anh cầm lấy đút vào túi, rồi nói với Răng nanh: “Gọi thêm vài người đi.”
“Em đi cùng mấy người.” Đại Hắc đứng ở cửa, nói.
Cả nhóm cùng đi ra cửa, đúng lúc này Thư Hàn lên tiếng gọi Hình Võ: “Võ tử, có cần tôi đến đó đánh tiếng không?”
Hình Võ liếc nhìn Tình Dã đang đứng bên cạnh, Tĩnh Dã quay đầu bước ra ngoài sân, cô nghe thấy Hình Võ nói: “Tôi qua đó xem tình hình thế nào đã.”
Dứt lời, anh đi thẳng ra ngoài, nổ máy chiếc xe cúp, Thư Hàn đi đến cửa sân, Tình Dã đứng đối diện với chỗ để xe, Hình Võ lái xe tới và nói với Thư Hàn: “Chắc cũng chẳng có chuyện gì to tát, chị không cần để ý đâu.”
Nói xong, anh quay đầu về phía Tình Dã: “Lên đi.”
Thư Hàn khẽ đảo mắt, ánh mắt rơi trên người Tình Dã đang ở đối diện, mà lúc này Tình Dã cũng quay sang nhìn thẳng vào mắt cô ta, tuy rằng cả hai đều không lên tiếng, nhưng trong mắt mỗi người đều đang có một cuộc đấu tranh thầm lặng.
Tình Dã nhẹ nhàng rời mắt, cô đặt tay lên eo Hình Võ đang ngồi trên xe, ánh mắt Thư Hàn lướt nhìn đến eo Hình Võ, rồi lại nhìn lên mặt anh, dường như anh hoàn toàn không có phản ứng gì cả, chỉ nhanh chóng lái xe đi, chiếc xe cứ thế biến mất ở đầu kia của khu nhà.
Trên đường, Tình Dã lại gọi cho Lưu Niên hai lần, xác nhận lại địa chỉ, rồi hỏi tình hình bên đó ra sao, Lưu Niên nói Đỗ Kỳ Yến vẫn chưa xuống, nhắn tin cũng không thấy cô ta trả lời.
Vốn dĩ Hình Võ đã bảo Tình Dã về trước, nhưng cô có chút lo lắng cho Đỗ Kỳ Yến, nên muốn qua đó xem sao.
Khi xe đến cổng trường bắn, ở đây có vài chiếc xe máy đang đỗ bên ngoài, cùng khoảng năm, sáu người đàn ông đứng đợi, tuy nhiên có vẻ như bọn họ đều không phải là học sinh, trông dáng vẻ thì khoảng hơn hai mươi tuổi, lúc này đang vẫn tay với Hình Võ, mà Tình Dã không biết một ai.
Cô nói: “Tôi còn tưởng anh gọi nhóm Tóc vàng hoe cơ.”
“Các cậu ấy là học sinh, bớt dính vào mấy chuyện xã hội này được tí nào hay tí đó.”
“Còn anh thì sao?”
“Tôi khác.”
Tình Dã giật giật vải áo ở eo anh: “Khác chỗ nào?”
Hình Võ quay đầu lại, hai má sắc lạnh không chút hơi ấm: “Tôi không có tương lai.”
Tình Dã cúp mắt, nhìn bóng người Hình Võ in xuống cạnh bánh xe, ánh sáng trong mắt bị câu nói này của anh làm nhiễu. Trước đây, cô đã từng đọc được trong một cuốn sách rằng, khi một người không ngừng gặp thất bại, xung quanh có rất nhiều người, nhưng nếu không một ai có thể kéo người đó lên, thì cuối cùng hy vọng sẽ trở thành nỗi bất lực, ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, càng không có kỳ vọng gì vào tương lai.
Hình Võ hô lên với nhóm người một câu: “Khu số 2, vào thẳng đó đi.”
Lúc này, Tình Dã mới phát hiện rằng trường bắn thực ra là một nhà xưởng, có tên là xưởng nhựa, khu vực này toàn những toà nhà cũ nát, ban đêm tối om, có cảm giác như một nhà máy bị bỏ hoang.
Cả nhóm lái xe đến khu số 2, đi sâu vào thì nhìn thấy Lưu Niên đang ngẩn ngơ đứng trước một cây cột điện. Lúc xuống xe, Tình Dã mới thấy rõ khuôn mặt thê thảm của Lưu Niên, đôi mắt vốn dĩ đã không to, lúc này nửa mắt bên trái lại sưng ụ lên một cục, trông vô cùng khó coi.
Lưu Niên chỉ lên trên: “Bọn họ lên lầu bốn rồi.”
Hình Võ không nói không rằng cứ thế đi lên, Lưu Niên xoa xoa tay, có chút căng thẳng. Tình Dã ngẩng đầu nhìn tòa nhà trông có vẻ nguy hiểm này, bên ngoài được dán chứ “phá dỡ”, tổng cộng chẳng có mấy căn phòng sáng đèn, cô dời mắt cất bước theo sau, Lưu Niên thấy vậy liền lo lắng gọi một tiếng: “Tình Dã, cô đừng lên.”
Cô quay đầu lại liếc nhìn Lưu Niên một cái rồi khuất bóng vào trong tòa nhà.
Lưu Niên vội vàng nói trong điện thoại, lúc này, Đỗ Kỳ Yến đã lên lầu cùng mấy người bọn họ rồi, đến giờ vẫn chưa thấy xuống, anh ta lại không dám lên trên, cũng không dám về trước, gọi điện cho Hình Võ thì không được, nên hỏi xem Tình Dã có nghĩ ra cách liên lạc ngay với Hình Võ hay không, anh ta sợ Đỗ Kỳ Yến ở bên trên sẽ xảy ra chuyện.
Tình Dã vừa xuống lầu vừa nói với anh ta: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”
Lưu Niên lắp bắp: “Khoảng, khoảng năm, sáu người.”
“Cho tôi địa chỉ, tôi đi tìm Hình Võ.”
Sau khi cúp máy, Tình Dã lao ra khỏi cửa tiệm Huyễn Đảo, khoá cửa lại rồi chạy ra đường chính, hơn tám giờ tối, người đi ngoài đường ngày một thưa thớt, đèn đường lúc sáng lúc tối, gió đêm thổi tới có chút lạnh lẽo.
Trước một cửa hàng nhỏ ngoài đầu đường có hai chiếc xe ba bánh đang đậu, bên cạnh là một chiếc bàn thấp để đánh bài.
Tình Dã đi tới, căng da đầu hỏi: “Có đi không?”
Vài người đàn ông trung niên nhìn cô chằm chằm, một người đàn ông có đôi lông mày xéo hình chữ bát trong số đó hỏi cô: “Đi đâu?”
Tình Dã nói là đến phố điện tử, người đàn ông sốt ruột nhìn mấy lá bài trên tay: “Phố điện tử đóng cửa lâu rồi, giờ này còn đến đây làm gì?”
Tình Dã thấy bộ dạng không muốn di chuyển của ông ta, bèn lấy ra năm mươi tệ đặt lên bàn bài: “Có đi không?”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn tờ tiền, sau đó nhặt bỏ vào túi rồi chậm rãi đứng dậy đi về phía chiếc xe ba bánh, Tình Dã cũng chẳng nói chẳng rằng cứ thế leo lên.
Người đàn ông trung niên chọn đi bằng đường tắt, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Tình Dã qua gương chiếu hậu.
Tình Dã nhìn ông ta đầy cảnh giác, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hình Võ, vẫn gọi được nhưng không có ai bắt máy, người đàn ông phía trước lại nhìn cô chằm chằm, rồi đột nhiên rẽ vào một con đường nhỏ lạ lẫm, Tình Dã làm bộ nói vào điện thoại: “Tôi lên xe rồi, đi từ đình Trát Trát.”
Cô liếc mắt nhìn sang bên đường rồi cố ý nói to: “Đang ở bưu điện, mấy người cứ đứng ngoài đường đợi tôi là được.”
Một lúc sau, thấy người đàn ông trung niên đi ra đường lớn, Tình Dã mới có thể thở phào một hơi.
Sau hơn mười phút, xe ba bánh dừng trước của tiệm Huyễn Đảo, Tình Dã vừa xuống, thì chiếc xe lao đi. Lúc này, cả con phố vắng tanh, chỉ có vài chiếc xe đạp cũ hỏng dựng bên đường, cùng những chiếc túi nilon bị gió thổi bay dọc trên phố.
Cửa cuốn của Thuận Dịch đóng chặt, không giống đang có người bên trong, Tình Dã không chắc chắn đi đến đập cửa, nhưng bên trong hoàn toàn chẳng có tiếng động, cửa đang khóa nên không nhìn thấy ánh đèn bên trong.
Cô nhìn trái ngó phải, rồi nắm chặt tay đập lên cửa, bỗng cửa cuốn phát ra âm thanh “lạch cạch”, vài phút sau, cánh cửa nhỏ bên cạnh đột nhiên mở ra, một người đàn ông thò đầu ra nhìn cô một cái, rồi hỏi: “Tìm ai thế?”
Tình Dã nghiêng đầu thấy anh ta có chút quen mắt, hình như lần trước, khi đến tìm Hình Võ, anh ta cũng ở đây đánh bài cùng anh, cô còn nghe mọi người gọi anh ta là Đại Hắc.
Tình Dã nói: “Tôi tìm Hình Võ, anh ấy không ở Thuận Dịch sao?”
Đại Hắc ra khỏi cánh cửa nhỏ, anh ta nhận ra Tình Dã, bèn gãi gãi đầu: “Tìm anh Võ hả, anh ấy không ở đây, có chuyện gì không?”
“Có việc gấp, nhưng gọi điện không được, anh có biết anh ấy đang ở đâu không?”
Đại Hắc xỏ dép lê, sau đó với chùm chìa khoá rồi đi ra: “Vậy tôi đưa cô đi.”
Đại Hắc khoá cửa rồi quay người về phía con hẻm sau lưng, Tình Dã đứng ở đâu hẻm, không vào, Đại Hắc quay lại nhìn cô một cái, cười nói: “Đi thôi, cô là bạn của anh Võ mà tôi còn hại cô hả? Vậy thì anh Võ sẽ gọt người tôi ra mất.”
Tình Dã nắm chặt điện thoại đi theo, trong hẻm, đâu đâu cũng thấy những đống thùng các tông, cùng những chiếc thùng phuy to bẩn thỉu đựng dầu bốc ra mùi hăng hắc khó chịu, từ đầu tới cuối Tình Dã luôn giữ khoảng cách và đi sau Đại Hắc.
Đi qua con hẻm là cổng sau của một khu chung cư, nơi đây trông giống kiểu khu nhà tập thể của những năm 90. Ngoài cổng có mấy ông chú bà thím đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ buôn chuyện, nhưng bên trong lại khá rộng, người xấu người tốt đủ cả. Hai người rẽ ngang rẽ dọc khoảng mười phút mới đi đến một bãi để xe đạp và xe điện.
Đại Hắc đi thẳng vào khoảng sân dưới lầu một đối diện với chỗ để xe, xuyên qua khoảng sân có thể nhìn thấy căn phòng khách sáng đèn bên trong, Đại Hắc giẫm lên cánh cửa, gọi với vào: “Anh Võ!”
Tình Dã đứng sau anh ta, cô nhìn ngó xung quanh, cũng không biết rốt cuộc nơi này là nơi nào. Nhưng chợt nhìn thấy chiếc xe cúp của Hình Võ dựng cách đó không xa.
Ngay khi cánh cửa vừa mở, một người phụ nữ trẻ bước tới, cô ta thò đầu ngó ra ngoài một cái, dường như có quen Đại Hắc nên cứ thế đi tới để mở cửa sân.
Lúc này, Tình Dã mới phát hiện mình từng gặp cô gái này, lần trước cô ta đã đến Huyễn Đảo cùng Hình Võ, chính là cô gái nóng bỏng đứng hút thuốc ngoài cửa tiệm. Chỉ có điều lúc này cô ta đang mặc chiếc váy ngủ, tóc vẫn còn ướt, rõ ràng là vừa tắm xong. Tuy cách nhau vài bước nhưng Tình Dã vẫn có thể ngửi được mùi thơm của sữa tắm trên người cô ta và nhìn thấy cả hình xăm con hồ ly rực rỡ lộ ra trên đùi, toát lên vẻ quyến rũ chết người.
Đại Hắc đứng bên cạnh nói: “Chị Thư, cô gái kia tìm Hình Võ có việc gấp.”
Người có tên chị Thư nghiêng đầu liếc nhìn Tình Dã, tuy rằng cô ra không lên tiếng, nhưng Tình Dã vẫn cảm nhận được ánh mắt có chút khác thường của đối phương. Cô đối diện với ánh mắt của cô ta, rồi ngước lên bình tĩnh nói: “Hình Võ có ở đây không?”
Thư Hàn xoay người, nhẹ giọng nói: “Vào đi.”
Đại Hắc vẫy tay với Tình Dã, cô bước vào sân, tuy rằng khoảng sân rất nhỏ, nhưng sắp xếp tương đối thoải mái, có một chiếc lán nhỏ cho gia đình, còn cả một bộ ghế đá nhỏ để uống trà.
Thư Hàn vừa vào, Răng nanh đã hỏi: “Ai thế?”
Cô ta nhìn về phía Hình Võ, nói với anh: “Có một cô gái tới tìm cậu.”
Hình Võ đang đấu LOL tay đôi với Răng nanh trên máy tính, nghe thấy vậy bèn quay đầu ra, thì thấy Tình Dã đang từ khoảng sân ngoài cổng đi vào.
Tình Dã liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt cô rơi vào Hình Võ, anh mặc chiếc áo phông ôm sát màu đen, cùng quần đùi rộng màu xám, trong lòng Tình Dã chợt lóe lên tia kinh ngạc, ở nhà lúc nào anh cũng mặc quần dài chỉnh tề, trước giờ cô chưa từng thấy anh ăn mặc thoải mái như vậy.
Hình Võ thấy người đến tìm mình là Tình Dã, hơn nữa lại còn vào giờ này, nên cũng rất ngạc nhiên hỏi cô: “Sao cô lại đến đây?”
Tuy nhiên sau khi lên tiếng, câu đầu tiên Tình Dã nói lại là: “Tại sao anh không nghe máy?”
Biểu cảm đó, giọng điệu đó, cùng ánh mắt kèm theo sự bất mãn mạnh mẽ, cùng nỗi tức giận không thể nhận thấy, như thể là câu nói của một cô gái khi đang chất vấn bạn trai mình một cách chính đáng vậy, khiến mấy người xung quanh nhất thời có chút… Khó xử.
Thư Hàn đứng dựa một bên nhìn cô gái trước mặt, rồi lại nhìn sang Hình Võ với ánh mắt dò hỏi.
Hình Võ đứng dậy, quay sang phía Thư Hàn: “Điện thoại của tôi đã sạc xong chưa?”
Thư Hàn đứng thẳng người đi vào phòng: “Để tôi xem xem, chắc là xong rồi.”
Tình Dã đưa mắt nhìn theo cô gái đi vào phòng, khi cô ta mở cửa, Tình Dã thấy đó là phòng của con gái, có lẽ là của cô ta, cũng có nghĩa… Đây là nhà của cô ta.
Cô di chuyển ánh mắt về người Hình Võ: “Lưu Niên bị người ta đánh, lúc này Đỗ Kỳ Yến cũng không biết ra sao, bị cái tên “góa vợ”, cái tên bạn trai cũ của cô ta đưa lên lầu, bên phía bọn chúng có khoảng năm, sáu người.”
“Há?” Hình Võ cau mày, anh nhặt chiếc quần dài bên cạnh lên, vừa đứng dậy vừa hỏi Tình Dã: “Hai người họ ở đâu?”
“Khu số 2, trường bắn, anh biết không?”
Hình Võ ngẩn người, rồi nhìn sang phía Răng nanh, Răng nanh ném con chuột xuống, cũng đứng dậy, đúng lúc này Thư Hàn mang điện thoại ra cho Hình Võ, anh cầm lấy đút vào túi, rồi nói với Răng nanh: “Gọi thêm vài người đi.”
“Em đi cùng mấy người.” Đại Hắc đứng ở cửa, nói.
Cả nhóm cùng đi ra cửa, đúng lúc này Thư Hàn lên tiếng gọi Hình Võ: “Võ tử, có cần tôi đến đó đánh tiếng không?”
Hình Võ liếc nhìn Tình Dã đang đứng bên cạnh, Tĩnh Dã quay đầu bước ra ngoài sân, cô nghe thấy Hình Võ nói: “Tôi qua đó xem tình hình thế nào đã.”
Dứt lời, anh đi thẳng ra ngoài, nổ máy chiếc xe cúp, Thư Hàn đi đến cửa sân, Tình Dã đứng đối diện với chỗ để xe, Hình Võ lái xe tới và nói với Thư Hàn: “Chắc cũng chẳng có chuyện gì to tát, chị không cần để ý đâu.”
Nói xong, anh quay đầu về phía Tình Dã: “Lên đi.”
Thư Hàn khẽ đảo mắt, ánh mắt rơi trên người Tình Dã đang ở đối diện, mà lúc này Tình Dã cũng quay sang nhìn thẳng vào mắt cô ta, tuy rằng cả hai đều không lên tiếng, nhưng trong mắt mỗi người đều đang có một cuộc đấu tranh thầm lặng.
Tình Dã nhẹ nhàng rời mắt, cô đặt tay lên eo Hình Võ đang ngồi trên xe, ánh mắt Thư Hàn lướt nhìn đến eo Hình Võ, rồi lại nhìn lên mặt anh, dường như anh hoàn toàn không có phản ứng gì cả, chỉ nhanh chóng lái xe đi, chiếc xe cứ thế biến mất ở đầu kia của khu nhà.
Trên đường, Tình Dã lại gọi cho Lưu Niên hai lần, xác nhận lại địa chỉ, rồi hỏi tình hình bên đó ra sao, Lưu Niên nói Đỗ Kỳ Yến vẫn chưa xuống, nhắn tin cũng không thấy cô ta trả lời.
Vốn dĩ Hình Võ đã bảo Tình Dã về trước, nhưng cô có chút lo lắng cho Đỗ Kỳ Yến, nên muốn qua đó xem sao.
Khi xe đến cổng trường bắn, ở đây có vài chiếc xe máy đang đỗ bên ngoài, cùng khoảng năm, sáu người đàn ông đứng đợi, tuy nhiên có vẻ như bọn họ đều không phải là học sinh, trông dáng vẻ thì khoảng hơn hai mươi tuổi, lúc này đang vẫn tay với Hình Võ, mà Tình Dã không biết một ai.
Cô nói: “Tôi còn tưởng anh gọi nhóm Tóc vàng hoe cơ.”
“Các cậu ấy là học sinh, bớt dính vào mấy chuyện xã hội này được tí nào hay tí đó.”
“Còn anh thì sao?”
“Tôi khác.”
Tình Dã giật giật vải áo ở eo anh: “Khác chỗ nào?”
Hình Võ quay đầu lại, hai má sắc lạnh không chút hơi ấm: “Tôi không có tương lai.”
Tình Dã cúp mắt, nhìn bóng người Hình Võ in xuống cạnh bánh xe, ánh sáng trong mắt bị câu nói này của anh làm nhiễu. Trước đây, cô đã từng đọc được trong một cuốn sách rằng, khi một người không ngừng gặp thất bại, xung quanh có rất nhiều người, nhưng nếu không một ai có thể kéo người đó lên, thì cuối cùng hy vọng sẽ trở thành nỗi bất lực, ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, càng không có kỳ vọng gì vào tương lai.
Hình Võ hô lên với nhóm người một câu: “Khu số 2, vào thẳng đó đi.”
Lúc này, Tình Dã mới phát hiện rằng trường bắn thực ra là một nhà xưởng, có tên là xưởng nhựa, khu vực này toàn những toà nhà cũ nát, ban đêm tối om, có cảm giác như một nhà máy bị bỏ hoang.
Cả nhóm lái xe đến khu số 2, đi sâu vào thì nhìn thấy Lưu Niên đang ngẩn ngơ đứng trước một cây cột điện. Lúc xuống xe, Tình Dã mới thấy rõ khuôn mặt thê thảm của Lưu Niên, đôi mắt vốn dĩ đã không to, lúc này nửa mắt bên trái lại sưng ụ lên một cục, trông vô cùng khó coi.
Lưu Niên chỉ lên trên: “Bọn họ lên lầu bốn rồi.”
Hình Võ không nói không rằng cứ thế đi lên, Lưu Niên xoa xoa tay, có chút căng thẳng. Tình Dã ngẩng đầu nhìn tòa nhà trông có vẻ nguy hiểm này, bên ngoài được dán chứ “phá dỡ”, tổng cộng chẳng có mấy căn phòng sáng đèn, cô dời mắt cất bước theo sau, Lưu Niên thấy vậy liền lo lắng gọi một tiếng: “Tình Dã, cô đừng lên.”
Cô quay đầu lại liếc nhìn Lưu Niên một cái rồi khuất bóng vào trong tòa nhà.