Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Chương 54: 54: Lão Đại Mau Cứu Ta 21
"Tỉnh rồi?" Trình Diệp mở mắt liền thấy Tấn Nguyên ngồi ở bên cạnh mình, cậu theo bản năng túm chặt lấy tay Tấn Nguyên, "Anh ở đây à." Nói xong thở ra một hơi, tròng trắng mắt một phen như muốn ngất đi.
Tấn Nguyên vội vã sờ sờ đầu của cậu, ấn chuông, chưa tới nửa phút, ào ào ào một đoàn bác sĩ tiến vào, làm cho Trình Diệp muốn ngất cũng không thể.
Bất quá cậu bất tỉnh cũng đủ lâu rồi, sau khi bác sĩ và y tá đều ra ngoài, cậu liền im lặng nhìn chăm chú hai mắt Tấn Nguyên, nhìn sự chân thành và tình cảm chân thực bên trông đôi mắt đó, cậu cảm kích nói: "Anh cuối cùng cũng tới."
Tấn Nguyên nắm lấy tay cậu, đầy áy náy: "Xin lỗi, xin lỗi, là anh tới trễ."
Hắn đã từng bảo đảm với cậu, tuyệt đối sẽ không để cho cậu bị bất cứ thương tổn gì, nhưng bây giờ —— cậu lại nằm viện.
Hay là bởi vì ——
Vừa nghĩ tới nam nhân cũng bị nhốt chung với cậu trong thang máy, Tấn Nguyên đầy mặt âm vụ, hắn híp mắt, cừu hận không che lấp được mà tràn ra ngoài.
Trình Diệp run lập cập ôm thật chặt Tấn Nguyên, đột nhiên khóc lên, cậu núp ở trong lồng ngực Tấn Nguyên, giống như là muốn khảm sâu vào trong cơ thể Tấn Nguyên: "Tấn Nguyên, em sợ..."
Tấn Nguyên nhìn sắc mặt trắng bệnh của Trình Diệp, tâm chậm rãi chìm xuống, lồng ngực hắn ngột ngạt đến không thở nổi: "Ngươi yên tâm, anh sẽ giúp em trút giận, anh sẽ..." Làm cho hắn sống không bằng chết.
"Đừng, cũng không phải." Trình Diệp đỏ mặt, có chút co quắp xoa xoa tay, cuối cùng bất đắc dĩ nói, "Vẫn là đừng làm khó anh ta, anh ta nói mình hạ đường huyết, em thấy anh ta như vậy nghĩ là anh ta bị đói bụng đến điên rồi, não bị thiếu máu nên coi em là đồ ăn đi."
Nói rồi Trình Diệp còn run run một chút, vỗ vỗ ngực nói: "Vừa nãy thực sự là làm em sợ muốn chết, anh mà tới trễ hơn một chút nữa em sợ là mình đã bị anh ta ăn mất!"
Tấn Nguyên: "..." Sắc mặt hắn đã đen đến mức có thể chắt ra mực, hắn ôm chặt Trình Diệp, vỗ nhẹ lưng cậu, nhỏ giọng an ủi, "Không sao rồi, anh ở đây, đừng sợ."
Trình Diệp khẽ ừ một tiếng, hỏi: "Anh ta không sao chứ, trước khi em ngất đi thấy sắc mặt anh ta không được tốt lắm, không xảy ra chuyện gì chứ."
Tấn Nguyên lộ ra nụ cười nhã nhặn, 666 cảm thấy có chút làm người ta sợ hãi, chỉ nghe thấy âm thanh của Tấn Nguyên càng thêm âm u: "Sao lại quan tâm hắn ta như vậy, cũng đang ở bệnh viện này đây, muốn gặp hắn ta?"
Trình Diệp lườm một cái: "Không phải là quan tâm anh ta, gặp anh ta làm gì, dù sao cũng bị nhốt chung trong thang máy, tu trăm năm mới chung gối ngủ, cũng không biết đời trước đã tạo nghiệt duyên mà lại có phúc phận này."
Tấn Nguyên cười ha ha, không lên tiếng, giúp cậu nhét nhét góc chăn, xoa xoa cằm nhỏ của Trình Diệp rồi lắc lắc nhẹ.
Trình Diệp híp con mắt: "Sẽ không thật sự xảy ra vấn đề gì chứ, em thấy anh ta lớn như vậy rồi, còn lão ngâm mình ở phòng tập gym, không cần biết em làm cái gì, lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh ta, đã dành cả thanh xuân để rèn luyện thân thể sao còn bị hạ đường huyết, thiếu chút nữa liền thật sự toang mạng, anh thử suy nghĩ lại đi, lần sau có thể đừng ép em đi phòng tập gym không? Cơ thể không thay đổi tốt hơn ngược lại còn thành thế này."
Tấn Nguyên hơi đổi sắc mặt, miễn cưỡng lôi kéo cười nói: "Hắn ta không có chuyện gì, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được!"
Trình Diệp vỗ vỗ ngực, cười: "Vậy thì tốt, em cũng có thể yên tâm, anh ta mà có chuyện gì, em buổi tối nhất định sẽ mơ thấy ác mộng."
666: "..." Trình độ Đại Diệp Tử càng ngày càng cao, không đánh mà thắng!
Bất quá Tạ Ngôn này xác thực đã chọc cho Đại Diệp Tử tức giận, dụ dỗ là được rồi, tại sao còn trực tiếp cưỡng gian người ta.
Hiện tại thì hay rồi, Đại Diệp Tử quan tâm hắn ta như vậy, với dục vọng chiếm hữu của Tấn Nguyên, người này sợ là sẽ chết không được tử tế.
Tấn Nguyên không muốn cùng cậu nói nhiều về nam nhân khác, đặc biệt là Tạ Ngôn cái người không biết từ xó xỉnh nào chui ra, cũng không biết đang ôm mục đích gì mà tiếp cận cậu, thuận miệng đổi chủ đề: "Bác sĩ mới vừa kiểm tra cho em, huyết áp có hơi thấp, quãng thời gian trước thật vất vả mới bù đắp lại được, lúc này mới chỉ có mấy ngày lại bị doạ đến không còn chút thịt nào, có cháo thịt băm, anh múc cho em một bát nhé?"
Con ngươi Trình Diệp xoay vòng vòng, bỗng nhiên ôm đầu ngã ở trên giường ai u ai u mà kêu, dọa Tấn Nguyên nhảy một cái, giữ lấy vai cậu vội vàng hỏi: "Em làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái, anh kêu bác sĩ vào."
"Em cũng bị hạ đường huyết, muốn ăn bánh ngọt." Trình Diệp cầm lấy tay Tấn Nguyên hơi lắc lắc, năn nỉ.
Tấn Nguyên: "..." Vốn nên quyết đoán từ chối, nhưng không biết tại sao, nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, căng thẳng lại mong đợi, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ hỏi bác sĩ, sau đó mới gọi điện thoại cho tài xế mua bánh ngọt ở cửa tiệm Diệp Tử thường đi.
Dù sao, ăn đồ ngọt tâm tình sẽ tốt hơn, cũng sẽ không nghĩ bậy nghĩ bạ nữa, quên mất người bị hạ đường huyết kia đi.
Được thỏa mãn nhu cầu Trình Diệp lộ ra một nụ cười làm người mơ màng, lười biếng dựa vào bên giường, nói: "Anh rảnh rỗi đi thăm Tạ Ngôn đi, nếu không phải có anh ta, em một mình ở trong thang máy kia sẽ sợ chết mất, tuy nói anh ta còn yếu hơn em, nhưng có một người hít thở ở bên cạnh ít nhất tâm lý sẽ thoải mái hơn, anh cảm ơn anh ta, giúp em cảm ơn anh ta nha, có được hay không?"
Tấn Nguyên: "..."
666: "..." Trả thù còn chưa kịp nữa chứ nói chi cảm ơn!
Trình Diệp tung ra một bộ mặt ngạo kiều, Tấn Nguyên sao chịu nổi, liền gật gật đầu: "Được được được, tất cả đều nghe theo em."
Nói xong hắn như không có chuyện gì mà hỏi, "Vậy em đi không?"
Trình Diệp nho nhỏ lườm một cái: "Em đi? Em đi làm gì? Cũng không quen biết gì anh ta." Vẫn nên thận trọng xíu, nếu không sẽ bị giết chết lúc nào không hay.
Cậu nói xong cũng mò túi, không chú ý tới sắc mặt Tấn Nguyên khá hơn nhiều, chỉ là hỏi: "Anh có thấy điện thoại của em đâu không?"
Trình Diệp đã thay áo ngủ, quần áo bẩn lúc trước trong thang máy làm bẩn được vắt lên trên ghế dựa, Tấn Nguyên duỗi tay dài ra, móc ra một cái điện thoại, kinh ngạc lên tiếng: "Em đổi điện thoại lúc nào vậy?"
Trình Diệp so với hắn còn kinh ngạc hơn: "Cái gì mà đổi điện thoại, không có nha, không phải là cái anh mua cho em sao?"
Nhận lấy nhìn còn thật sự không phải của cậu, cậu và Tấn Nguyên dùng điện thoại tình nhân, mà cái trong tay này lại là của Apple.
Trình Diệp ấn sáng màn hình, màn hình khoá là một con mèo, chiếm hơn nửa hình ảnh, ánh mắt tròn xoe như hắc diệu thạch, siêu đáng yêu.
Cần phải nhập mật khẩu mới có thể mở khoá, Trình Diệp thấy không phải điện thoại của chính mình nên cũng không có hứng thú, tiện tay ném cho Tấn Nguyên.
"Điện thoại này không phải của em, điện thoại của em đâu?" cậu chầm chậm ngồi xuống, nhận áo khoác mà Tấn Nguyên đưa tới, tại móc móc trong túi lấy ra một chiếc điện thoại màu trắng bạc, "Cái này là của em."
Cậu thuận miệng nói: "Có thể là của Tạ Ngôn, khi đó hỗn loạn tưng bừng, lại chỉ có một đèn pin nhỏ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, em lấy ra trong túi nhiều đồ vật, khả năng khi đó em lỡ tay vơ phải, anh không phải là muốn thay em cảm ơn anh ta sao, tiện tay đưa cho anh ta đi."
Nói xong Trình Diệp cũng không quan tâm sao lại xuất hiện điện thoại trong túi cậu, cậu cầm qua điện thoại không cài mật khẩu của mình lên, thuần thục mở ra giao diện game vui mừng: "Em ngày hôm nay còn chưa có điểm danh, nếu không điểm danh sẽ không lấy được quà tặng."
Tấn Nguyên cầm điện thoại trầm mặc nửa ngày, cười cười xoa đầu cậu: "Đôi mắt đều sắp bị cận rồi, có thể nạp tiền không, muốn quà gì?"
Trình Diệp nguýt hắn một cái: "Anh không hiểu thú vui của chơi game mà phải nỗ lực!"
Tấn Nguyên: "..." Được, anh xác thực không hiểu.
Trình Diệp dựa vào cánh tay hắn, nằm thư thư phục phục chơi điện thoại: "Lần sau không nên ra khỏi cửa, cho dù chỉ đi hít thở không khí cũng phải đi cùng anh, ai biết thang máy ở khu thương mại lại bị hỏng chứ, đúng là xui tận mạng mà!"
"Được, anh đi cùng em." Tấn Nguyên tựa hồ có hơi bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng không thể tránh khỏi lộ ra nụ cười vui mừng, xem ra rất thích cậu ỷ lại hắn, hắn động tình hôn môi Trình Diệp, cuối cùng đè Diệp Tử lên giường, dùng sức đoạt lấy cậu.
Sự mù mịt khi thấy cậu bị xâm phạm ở trong thang máy dần dần tản đi, trong đầu đều là gương mặt hoàn toàn tín nhiệm của Trình Diệp, hắn vuốt ve lưng trần trụi của Trình Diệp, thở dốc liền sa vào mà kêu tên Trình Diệp.
Mà Trình Diệp, rất thành thực nhiệt tình đáp lại, chặt chẽ ôm Tấn Nguyên không cho hắn rời đi.
Trừ miệng hơi sưng, Trình Diệp không có bị thương, ở bệnh viện truyền nước biển một ngày cơ bản là tốt rồi, vết thương ở môi do bị gặm cắn cũng vì Tấn Nguyên hung ác lại nặng thêm mấy phần, hoàn toàn chồng lên những vết mà Tạ Ngôn lưu lại.
Bởi vì vết thương tương đối sâu, nói chuyện ăn đồ ăn liền không thể tránh khỏi đụng đến vết thuong, muốn khỏi nhanh lại khó hơn nữa, bôi thuốc tím mấy ngày cũng không thấy tốt hơn, ăn không hết đồ ăn, Trình Diệp sờ sờ khóe miệng đau rát.
Cậu trừng mắt nhìn Tấn Nguyên: "Đều tại anh!"
Tấn Nguyên nở nụ cười, liếm liếm vết thương của cậu: "Đúng, đều tại anh, vậy anh tiêu độc cho em, lấy công chuộc tội."
Trình Diệp dùng sức đẩy hắn ra: "Cút cút cút, thuốc có ba phần độc, đừng liếm hết."
"Lo lắng cho anh?" Tấn Nguyên không nghe cậu, ngược lại càng dùng thêm sức, đầu lưỡi của hắn lướt qua vết thương, đau đau rát rát xuất hiện, Trình Diệp rụt cổ một cái, không chịu nổi, Tấn Nguyên ngậm lấy vết thương sắp khép miệng, hàm hồ nói, "Dùng ở trên thân thể em đều là không có độc, anh làm sao có khả năng cam lòng để em chịu nửa điểm nguy hiểm."
Trình Diệp có chút động tình, cậu chủ động mở ra vạt áo, đem bản thân dâng lên.
Chìm chìm nổi nổi, Trình Diệp mơ hồ nghe thấy Tấn Nguyên nói cái gì đó với mình, cậu mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng lắm, chỉ là mờ mịt gật gật đầu: "Em, em...!đống ý với anh, anh nhẹ chút...!Nhẹ chút, chậm một chút, em không chịu được..."
"Làm sao lại chịu không nổi, Tiểu Diệp Tử nên kêu là, em yêu nh, thật yêu anh! Không nên rời bỏ em."
"Không, em sẽ không rời bỏ anh, em mãi mãi...!Yêu anh!" Trình Diệp lập tức lo lắng nói chuyện, theo từng câu từng chữ, hai chữ cuối cùng cậu như rít gào thành tiếng, sau đó hai mắt mê man, giống như một bước đạp hụt rơi xuống đám mây, chìm đắm trong sự trập trùng.
Là Tấn Nguyên, cho cậu hy vọng sống sót, Tấn Nguyên giống như ánh sáng trong cuộc đời đầy đen tối của cậu, là nơi cậu có thể mạnh mẽ dựa vào, cậu làm sao có khả năng không yêu Tấn Nguyên, càng không thể chủ động rời đi.
Mặc dù có người ác ý bầy mưu, cậu tuyệt đối sẽ chặt chẽ víu lấy Tấn Nguyên.
Tấn Nguyên nhìn mặt Trình Diệp lộ ra biểu tình mê man lại ỷ lại, khoang ngực bỗng nhiên tuôn ra một luồng cảm giác nặng nề, đôi mắt chua chua, hắn đưa tay sờ sờ đầu Trình Diệp, ngữ khí cưng chiều mà nói: "Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử của anh."
666 cảm động đến sắp khóc: "Đại Diệp Tử, Tấn Nguyên thật sự thật yêu cậu" Một lão đại xã hội đen không có tình người lại dùng biểu tình ôn nhu, lời nói sủng nịch như thế với một người khác, quả thực chính là nam nhân tốt nhất thế kỷ mới.
Trình Diệp cũng không biết vì sao như bị kích thích, lườm nó: "Mẹ nó hắn là yêu thích khuôn mặt này của tao, thích tính cách tao ngoan ngoãn khả ái thuận theo hắn, không phải tao cũng sẽ có người khác, con người nha đôi khi đừng quá đề cao bản thân, trái đất lớn như vậy, đầy người có tính cách như thế, điều chúng ta cần làm, chính là diệt trừ Tiếu Sở Bạch, được rồi, một hệ thống như mày cũng đừng học Lâm Đại Ngọc (*) đa sầu đa cảm, tất cả ghi âm mà lúc trước tao cùng Tạ Ngôn nói chuyện đều ở trong điện thoại kia sao?"
(*) Lâm Đại Ngọc: tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.
Nàng là con duy nhất của Lâm Như Hải và Giả Mẫn.
Ai muốn biết chi tiết thì lên sợt chị gu gồ dùm tui nha.
"...!Đúng vậy, quả nhiên, Tấn Nguyên căn bản không đem điện thoại trả cho Tạ Ngôn, mà là trực tiếp giao cho người chuyên nghiệp lấy bản sao tài liệu bên trong, đừng nói đến những lời các cậu nói lúc đi cafe, còn có cả trong thang máy, không những thế ghi âm Tiếu Sở Bạch và Tạ Ngôn trò chuyện lúc cũng bị tra được, này đều là công lao của tôi!"
Mặc dù 666 không có thực thể, Trình Diệp cũng có thể tưởng tượng được một nhóc con mười hai mười ba tuổi dùng sức vỗ ngực thể hiện ta đây, một mặt dương dương tự đắc cầu khích lệ.
Trình Diệp rất cho nó mặt mũi cười cười, tán thưởng nói: "Vâng, nhờ có có mày, làm cho điện thoại của Tạ Ngôn chủ động ghi lại giao dịch của hai người bọn họ."
Bất kể là Tạ Ngôn hay là Tiếu Sở Bạch, đều rất cẩn thận, bọn họ sẽ không lưu lại bất kỳ sơ sót nào, bởi vì những giao dịch không chỉ có thể uy hiếp được đối phương, mà còn khiến bản thân tự chui đầu vào rọ, nhưng ai có thể nghĩ đến, Trình Diệp nắm giữ bàn tay vàng cái gọi là khoa học kỹ thuật đỉnh cao, chỉ cần là điện tử, có đường truyền, liền không có gì mà 666 không khống chế được.
Nó đem ghi âm nhét vào chỗ không có tồn tại trên phần mềm của điện thoại, mà là mã hóa bảo tồn trong đám mây, không có kỹ thuật tuyệt đối không phát hiện được, nhưng thủ hạ của Tấn Nguyên không phải là không có người tài ba.
Cho nên điện thoại rơi vào trong tay Tấn Nguyên, thì tương đương với trực tiếp giao bút ghi âm cho Tấn Nguyên, nhưng lại an toàn hơn bút ghi âm, không phải ai cũng có thể tìm thấy.
666 tự hào lại ngượng ngùng khiêm tốn nói: "Kỳ thực tôi cũng không làm gì hết, đều là Đại Diệp Tử nghĩ ra kế hay."
Trình Diệp: "..."
666 lại báo cáo: "Tạ Ngôn sắp bị Tấn Nguyên đánh chết, Tiếu Sở Bạch cũng bị giám sát, bất quá cậu ta hình như còn chưa biết, một mực chờ đợi tin tức của Tạ Ngôn."
Tin tức này sợ là, tạm thời cũng không lấy được.
Tạ Ngôn còn không biết có thể nhìn thấy mặt trời thêm được mấy ngày nữa..