Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Chương 103: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đi (15)
Edit: Lạc Lạc
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mấy người đi ngang qua, ánh mắt thoáng chốc rơi vào trên người Trình Diệp và Lâm Xán, Trình Diệp vội vàng xua tay: "Nếu anh nói như vậy, Bạch thiếu lại phải trách nhiệm lên người tôi mất, nhưng tôi căn bản không muốn liên quan đến hai người, tôi..."
Lâm Xán cười cười: "Không, không liên quan đến em, là anh cảm thấy Bạch Cảnh Kỳ và anh không hợp, người như cậu ta —— quá tâm cơ lại thâm trầm, căn bản không thích hợp làm Vương phi."
Trình Diệp lắc đầu liên tục: "Không không không, cậu ta có thích hợp hay không tôi không biết, tôi chỉ biết, tôi chỉ yêu Lôi Tu."
Lâm Xán nhìn Trình Diệp, trong con ngươi chợt lóe một tia đau thương.
"Trình Diệp, em phải suy nghĩ kỹ một chút, Lôi Tu và Bạch Cảnh Kỳ là thanh mai trúc mã mười mấy năm, hắn ta đã vì Bạch Cảnh Kỳ mà làm nhiều chuyện, thậm chí còn từng nói muốn vì cậu ta tổ chức lễ cưới lớn nhất tinh cầu trung tâm, bây giờ —— nói không chừng Bạch Cảnh Kỳ đã sớm muốn chia tay với anh, lúc đi với anh cậu ta cùng thường nói, nếu như là Lôi Tu, sẽ như thế nào, có thể thấy cậu ta đối với Lôi Tu thật sự là —— dư tình chưa dứt, ít nhất so với sự tưởng tượng của em còn thâm tình hơn."
Lâm Xán tràn đầy tình ý nhìn Trình Diệp, ôn nhu nói: "Nhưng anh không giống như vậy, anh là thật lòng yêu em, hơn nữa anh cũng không có bạn trai cũ phiền phức, so với Lôi Tu, anh mới là sự lựa chọn tốt nhất không phải sao?"
Trình Diệp có chút khó khăn nở nụ cười: "Tam hoàng tử nói đùa, tôi nghĩ, Bạch Cảnh Kỳ nghĩ như thế nào tôi không biết, nhưng Lôi Tu xác xác thực thực chỉ yêu tôi, còn Bạch Cảnh Kỳ, ngài tự đi hỏi cậu ta thì hơn."
Lâm Xán cau mày, thuận theo tầm mắt của cậu quay người lại, liền đối diện với ánh mắt ưu thương lại cừu hận của Bạch Cảnh Kỳ, cả người hắn ta cứng đờ, lại nhìn Bạch Cảnh Kỳ lộ ra biểu tình không kiên nhẫn: "Bạch Cảnh Kỳ, sao cậu lại ở đây? Cậu theo dõi tôi?"
Đôi mắt ửng đỏ hốc mắt long lanh nước, Bạch Cảnh Kỳ lau nước mắt, không thể tin nói: "Lâm Xán, anh, anh muốn chia tay em? Anh thật sự thích tên nghèo không có gì này?"
Bạch Cảnh Kỳ vì hai người nói ra sự chênh lệch, từng câu nói lăng mạ hạ thấp Trình Diệp nói không ngơi miệng, Trình Diệp cau mày có chút nghe không lọt.
Thừa dịp lúc Bạch Cảnh Kỳ quấn lấy Lâm Xán, Trình Diệp lầm bầm: "Thực sự là diêm vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp xui xẻo, hai người kia sợ rằng đã sớm xảy ra vấn đề gì đó, hiện tại lại kéo cậu vào làm bia đỡ đạn, thực là xui xẻo."
Cậu lầm bầm lầu bầu với âm thanh không thấp, rất nhiều học sinh bên cạnh đều nghe thấy, cũng gật gật đầu đồng ý.
Bọn họ đều cảm thấy, Bạch Cảnh Kỳ đúng thật là đa tâm, cậu ta căn bản không yêu ai cả, chỉ là thích được người khác yêu, nhìn mọi người tranh nhau vì mình thì cảm thấy lòng hư vinh được thỏa mãn!
Trên đường trở về, Trình Diệp vẫn luôn tâm sự nặng nề.
666: "Có chút gay go, sau khi Lâm Xán chia tay Bạch Cảnh Kỳ, Bạch Cảnh Kỳ chẳng khác nào là nhân sĩ độc thân, như vậy...Cậu ta nhất định sẽ trở lại tìm Lôi Tu, hơn nữa, cậu ta cũng chỉ có thể tìm Lôi Tu?"
Trình Diệp nhún vai, không hiểu hỏi: "Này thì liên quan gì tới tao?"
666 như có điều suy nghĩ nói: "Tôi chỉ là đang nghĩ, Lôi Tu trước đây là bởi vì Bạch Cảnh Kỳ đính hôn với Lâm Xán, cho nên mới đi làm nhiệm vụ, hiện tại —— Bạch Cảnh Kỳ lại độc thân, như vậy hắn ta còn có thể kiên định đối xử tốt như cũ với cậu không?"
Trình Diệp cau mày: "Tao không biết."
Từ khi gặp Trình Diệp, Lôi Tu vẫn luôn biểu hiện ra rất yêu Trình Diệp, lại tránh xa Bạch Cảnh Kỳ như tránh tà, hoàn toàn không nhìn ra một tia yêu thương, nhưng nếu như Bạch Cảnh Kỳ quay đầu lại không phải chỉ là nói suông nữa, vậy ——
Trong dữ liệu thế giới Lôi Tu đúng là bị đánh động, vậy Lôi Tu trong hiện thực sẽ như thế nào, Trình Diệp thật sự không dám chắc chắn.
Trình Diệp híp mắt, trong dữ liệu thế giới sau khi Bạch Cảnh Kỳ lựa chọn Lâm Xán, sinh hoạt cũng không thập phần như ý, thậm chí có thể nói Lâm Xán đối xử với cậu ta không tốt, hoàn toàn không nâng như trứng hứng như hoa giống như trong tưởng tượng, thâm chí còn rất ác liệt với cậu ta.
Cho nên Bạch Cảnh Kỳ thường đi tìm Lôi Tu kể khổ, rất nhiều chuyện cũng chỉ có thể tìm Lôi Tu hỗ trợ, dẫn đến Lôi Tu ngoại trừ công tác, còn lại thời gian rảnh đều bị Bạch Cảnh Kỳ chiếm dụng.
Về phần nguyên chủ —— ở nhà đến mức mọc nấm, sớm đã bị Lôi Tu quăng đến tật cuối vũ trụ.
Hơn nữa, Bạch Cảnh Kỳ trước giờ vẫn luôn dây dưa với Lôi Tu, nhưng Lôi Tu và Lâm Xán hoàn toàn đứng ở hai phía đối lập, người ủng hộ Lâm Xán luôn hoài nghi Bạch Cảnh Kỳ không lựa chọn Lôi Tu là bởi vì có ý đồ lợi dụng địa vị của Lâm Xán, nếu không tại sao không lựa chọn người cậu ta muốn gì cho nấy là Lôi Tu, mà lại lựa chọn Lâm Xán người đối xử với cậu ta khá lạnh nhạt.
Một khi Bạch Cảnh Kỳ và Lâm Xán chia tay, Lâm Xán nhất định sẽ gây bất lợi cho Bạch Cảnh Kỳ.
Khi đó Lôi Tu liền sẽ lựa chọn như thế nào.
Trình Diệp híp mắt một cái, cậu bây giờ còn chưa biết rõ cảm xúc của mình với Lôi Tu là gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến hai người có thể sẽ như hình với bóng, trong lòng cậu liền có chút buồn bực không chỗ phát tiết.
Cậu hít sâu một hơi, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, chỉ là ngay cả chính cậu cũng không biết cậu đang không ổn vì điều gì.
666 tự đáy lòng thở dài một hơi, nó đã có chút minh bạch, nhưng không muốn ảnh hưởng đến phán đoán của Đại Diệp Tử, cho nên không nói gì.
Thế nhưng Trình Diệp vừa nghĩ tới Lôi Tu có thể sẽ bỏ mình lựa chọn Bạch Cảnh Kỳ, cậu liền thập phần xoắn xuýt, bứt tóc, đi tới đi lui, không bao lâu phía sau, trên sàn nhà đâu đâu cũng có tóc rơi ra.
666: "..." Lại bứt nữa thì hói tới nơi đó.
*** ***
"Anh bị thương? Đã có chuyện gì xảy ra?" Trình Diệp đang ở nhà bếp nấu canh, nghe tiếng bước chân bên ngoài có chút nặng nề, liền không thể chờ được nữa muốn gặp Lôi Tu, lập tức nheo mắt lại.
Cậu húp cạn muỗng canh đã đưa đến bên môi, lập tức thả xuống muỗng canh xuống, lúc chạy tới cửa Lôi Tu đang bưng tay phải đổi giày, nghe thấy tiếng vang quay đầu lại nhếch lên một nụ cười: "Sao lại hăng hái như vậy? Đặc biệt ra chào đón anh về nhà?"
Trình Diệp chú ý tới hắn lúc nói chuyện tay trái đang đỡ tay phải không chút dấu vết thả ra, nghiêng người dùng nửa người trái hướng về phía mình.
Bởi vì là mùa hè, vốn không mặc nhiều quần áo, Trình Diệp có thể thấy rõ tay phải của Lôi Tu to hơn tay trái một vòng, tầm mắt cậu lia một vòng trên cánh tay to bất thường kia, tầm mắt lại rơi vào khuôn mặt tươi cười của Lôi Tu, đi lên phía trước: "Hình như hôm nay anh về sớm hơn bình thường?"
Lôi Tu xoa xoa đầu cậu, đương nhiên là dùng tay trái, híp mắt nói: "Nhớ em, vừa vặn ngày hôm nay không có nhiều việc, đúng rồi, em đang nấu cái gì, thơm quá." Hắn nói rồi muốn đi về nhà bếp, thậm chí còn xoa xoa bụng, khoa trương nói, "Thật đói, buổi trưa không ăn bao nhiêu, bữa ăn ở công ty đều như cho mèo ăn, hoàn toàn không đủ no."
Trình Diệp kéo tay áo hắn, rất chú ý để không đụng tới cánh tay của hắn, nhẹ giọng nói: "Có phải là anh đã gây họa ở đâu rồi không?"
Lôi Tu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt có chút sợ sệt kinh hoảng của Trình Diệp, hắn do dự một chút, thu liễm nụ cười trên mặt, mặt không thay đổi gật gật đầu.
Trình Diệp nhìn biểu tình hắn không để ý chút nào, hai ba bước tiến lên, ngay lập tức liền muốn vạch ống tay áo hắn ra: "Bị thương? Em xem một chút, không đi bệnh viện sao?"
Lôi Tu lui về sau một bước, đối diện với ánh mắt kiên trì của Trình Diệp, bất đắc dĩ kéo ống tay áo mình lên: "Không bị thương nghiêm trọng, lại nói, cũng không cần đi bệnh viện, không phải sao?" Hắn thậm chí còn lấy lòng hướng về phía Trình Diệp cười cười.
Nhìn một tầng vải băng dày đặc quấn quanh, nhưng máu vẫn thấm ra ngoài, Trình Diệp nháy mắt một cái, vành mắt nhất thời liền đỏ, cậu mím mím môi, khóc nức nở nói: "Làm sao lại bị thương thành như vậy? Anh không phải là rất lợi hại sao, sao lại... Chảy nhiều máu như vậy?"
Trình Diệp giơ tay, cánh tay đều đang run rẩy.
Lôi Tu nhìn dáng dấp cậu quan tâm hắn, không chỉ không cảm thấy vết thương đau, thậm chí còn có hai, ba phần vui mừng, hắn nắm lấy tay Trình Diệp, ngón tay vuốt nhẹ nơi khóe mắt cậu, cười nói: "Chút thương tổn này không có gì cả, em đừng khóc nha, tay không đau, ngược lại tâm lại rất đau."
Trình Diệp vỗ một cái vào mu bàn tay hắn, toét miệng: "Nói hưu nói vượn, buông tay ra! Em đi lấy thuốc cho anh."
Trình Diệp liếc xéo hắn một cái, tầm mắt không tự chủ được liền rơi vào trên cánh tay bị thương của hắn, cực kỳ ai oán nói: "Anh cảm thấy cứ để vậy thì em còn có thể nuốt trôi sao?"
Lôi Tu thở dài một hơi: "Anh đã nói em đừng lo lắng."
Nhìn bộ dáng hắn ấp a ấp úng, Trình Diệp nhất thời có chút phát điên.
Lôi Tu không chịu được ánh mắt công kích của cậu, dường như thỏa hiệp nhẹ giọng nói: "Được rồi, anh nói, dù sao Lâm Xán cũng là hoàng tử, nhiều vệ sĩ bên người đều tài giỏi, muốn đến gần hắn ta cũng không dễ dàng, thương thế này nhất định phải dùng thuốc cấm mới có thể trị chữa trị, dùng thân phận của anh thì có thể lấy được, bất quá thời kỳ nhạy cảm này anh cũng không thể đi lấy?"
Trình Diệp nhíu mày: "Thuốc cấm?"
Lôi Tu híp mắt: "Đó là chiến sĩ cấp tám, hắn tạo thành vết thương mà thuốc bình thường không thể làm khép miệng vết thương được, bất quá anh đã nghĩ cách cầm máu."
Trình Diệp tâm thương yêu không dứt: "Anh không có chuyện gì hay sao mà đi trêu chọc Lâm Xán làm cái gì?"
"Gần nhất hắn ta thật sự là quá rỗi rãnh, anh chỉ tìm cho hắn một ít chuyện để làm thôi, để tránh việc hắn không có việc gì làm liền đến quấn lấy em." thần sắc Lôi Tu âm trầm, nắm chặt hai tay, tựa hồ đang ảo não hắn không thể trực tiếp giết chết Lâm Xán!
Trình Diệp nhẹ nhàng đẩy hắn ra, kéo hắn đến tầng hầm, mở kho thuốc ra, lộ ra từng hàng thuốc óng ánh long lanh màu sắc khác nhau, tay cậu lướt qua một hàng chai lọ, lấy ra một lọ thuốc tỏa ra ánh tím ở hàng cuối cùng, nhón chân đưa đến bên môi Lôi Tu.
Lọ thuốc khẽ nghiêng, nước thuốc màu tím nhạt chảy xuôi đến bên môi có hơi nhợt nhạt của Lôi Tu, đôi môi đóng chặt theo đó mở ra, thuốc chảy vào trong miệng Lôi Tu.
Trình Diệp cau mày nhìn hầu kết hắn lên xuống, bảo đảm hắn đem thuốc trong lọ nuốt hết, một giọt không chừa, lại nhìn vết máu trên băng vải nới cánh tay không tiếp tục lan ra, liền thở ra một hơi, đối diện với ánh mắt của Lôi Tu đang nhìn mình, mặt đỏ lên: "Cũng không sợ em cho anh uống thuốc độc sao?"
Lôi Tu cúi đầu, ghé vào lỗ tai cậu, khẽ cười thành tiếng: "Em muốn giết anh, còn cần phải bỏ thuốc sao? Em bỏ anh ở lại đây một mình, thì anh sẽ chết thôi." Không chờ Trình Diệp phản ứng, chính hắn nói, "Bất kể là ai, nếu không còn tâm đều sẽ chết."
Mặt Trình Diệp càng đỏ hơn, cổ nóng bừng, cậu oán trách nhìn Lôi Tu liếc mắt một cái: "Không đứng đắn! Đi lên đi, em phải nhìn xem cánh tay anh còn chảy máu không?"
Lôi Tu cười cười: "Cần xem làm gì, anh chỉ cần em!"
Trình Diệp giơ tay, theo thói quen muốn nhéo cánh tay của hắn, nhưng vừa ngăng đầu lên liền thấy vết máu đỏ chót, vành mắt lại muốn đỏ, vội vàng khịt khịt mũi, cầm lấy tay trái của hắn: "Đi thôi, vết thương nếu còn chưa khép miệng, em... phải đưa anh đi bệnh viện!"
Lôi Tu nặn nặn cằm của cậu, phi thường nghe lời mà tùy theo cậu thao túng.
Nhìn máu dần dần chảy chậm lại, thậm chí vết thương đang chậm rãi khép lại, Lôi Tu kinh ngạc nói: "Đây là thuốc cấp mấy, vết thương của anh là do chiến sĩ cấp tám làm ra đó!"
Trình Diệp lắc đầu một cái: "Không phải vấn đề đẳng cấp, thảo dược này là lúc trước em tìm thấy ở gần vùng mỏ, lúc đó cảm thấy nó rất kỳ quái liền hái giữ lại, nhưng sau đó em lại không tìm thấy ghi chép của nó trong sách, đến bây giờ em cũng không biết thảo dược này tên là gì, em thử phân giải thành phần của nó một chút, phát hiện nó có công hiệu chữa trị rất cao, em..." Nói tới chỗ này, Trình Diệp có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Lôi Tu, "Anh yên tâm, lúc trước em đã nghiên cứu qua rất nhiều, cũng phát hiện nó có họ hàng gần với thảo dược trị thương, có thể hoàn toàn bảo đảm công hiệu của nó..."
Lôi Tu đến gần, hôn lên môi cậu, lập tức chặn lời nói dang dở của cậu, Lôi Tu mơ hồ không rõ nói: "Chỉ cần là do em đưa, bất kể là cái gì anh đều thích như mật ngọt, em làm bất cứ chuyện gì cũng không cần giải thích với anh."
Trình Diệp mím mím môi, gật gật đầu.
Thương thế chuyển biến tốt, có một số việc liền không thể không tính sổ.
Bất quá còn không đợi Trình Diệp làm khó dễ, một trận tiếng chuông sắc bén vang lên, Trình Diệp không có lập tức đứng lên.
Ngay sau đó, cửa một trận ồn ào, Trình Diệp nghe thấy âm thanh quản gia từ chối, theo bản năng lôi kéo ống tay áo Lôi Tu: "Ai vậy?"
Lôi Tu lấy ra thông tấn khí ra, khuôn mặt căng thẳng chậm rãi hòa hoãn: "Đừng sốt sắng, là cha của anh."
Trình Diệp càng khẩn trương hơn, cậu đứng lên, không tự chủ sửa sang lại quần áo: "Muốn, muốn vào nói chuyện sao, em đi pha trà." Mấy ngày đầu cậu và Lôi Tu trở về, ông đối với cậu vẫn là khách khí, dù sao cậu cũng coi như là ân nhân cứu mạng Lôi Tu.
Thế nhưng từ khi Lôi Tu nói muốn cùng cậu sống hết đời, lão gia hoả nhìn cậu mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, bất quá Lôi Tu chẳng hề dựa vào ông ăn cơm, thậm chí lão gia hoả còn phải cố kỵ thân phận và địa vị hiện tại của Lôi Tu, chỉ lo chọc giận đối phương sẽ liên luỵ toàn bộ Lôi gia.
Cho nên từ khi Trình Diệp vào ở nơi này, lão gia hoả đối hai người lấy thái độ vẫn luôn là chẳng quan tâm, dù sao bây giờ còn chưa kết hôn, tất cả đều có biến số, nói không chừng sẽ giống như lời đồn thổi trên tinh võng—— cậu chỉ là người Lôi Tu mang về để chọc giận Bạch Cảnh Kỳ mà thôi.
Đây là lần đầu tiên lão gia hoả tới nơi này, đột ngột như vậy, chẳng trách Trình Diệp sẽ cảm thấy không ứng phó kịp.
"Em đi ăn cơm trước đi, hôm nay ông ấy đến đây với tâm tình không vui, hai người không tiện gặp mặt." Lôi Tu suy nghĩ một chút, cười nói, "Em với ông ấy nên gặp nhau tại buổi trà chiều ấm áp, nên gặp ở một quan cà phê trang nhã lại yên tĩnh, đúng không."
Cậu biết cha của Lôi Tu chưa hoàn toàn chấp nhận cậu, Trình Diệp lườm một cái, nhưng tâm tình rất nhanh liền bình tĩnh lại, cười nói:" Tưởng tượng thật đẹp, vậy anh với cha anh? Có cần gì không? Em kêu Tiểu Ngọc chuẩn bị cho anh!"
Lôi Tu lắc đầu, có chút châm chọc nói: "Ông ấy đến chỉ vì trong cung truyền ra tin tức nên muốn đến chất vấn (hỏi tội) anh thôi! Đừng chuẩn bị gì cả, ông ấy cũng không có tâm tìnhn ăn uống đâu."
Trình Diệp nhíu mày, một bộ rất dáng dấp khổ não, nhưng vẫn gật đầu một cái: "Được rồi, xảy ra chuyện gì anh cũng phải nói cho em biết ngay đó! Cậu kéo kéo ống tay áo Lôi Tu, có chút không yên lòng nhưng cũng không thể không cho đối phương rời đi.
Lôi Tu nhìn biểu tình lưu luyến không rời của cậu cảm thấy có chút buồn cười, lại cực kỳ hưởng thụ, bóp bóp lòng bàn tay cậu: "Không có chuyện gì, anh sẽ quay lại nhanh thôi."
Bất quá Lôi Tu cũng không quay về nhanh, bởi vì đứng ở cửa không chỉ có mỗi cha hắn, còn có người trong cung tới.
Lâm Xán là một vị hoàng tử rất có dã tâm, bỏ ra cái giá không nhỏ mời không ít cao thủ nằm vùng ở bên cạnh mình, không phải vạn nhất (người quá xuất xắc đánh) cũng sẽ không bị thương.
Vậy mà Lâm Xán vẫn bị thương nặng, người ra tay không cần nói cũng biết —— ngoại trừ Lôi Tu, còn có thể là ai có thân thủ tốt như vậy.
Sau khi Lôi Tu ra ngoài, liền thấy mấy thị vệ cường tráng cao lớn chào đón, người dẫn đầu phía trước nhìn thấy Lôi Tu, một mực cung kính khom lưng làm lễ với Lôi Tu, sau đó mới nói bệ hạ muốn mời hắn đến hoàng cung một chuyến.
Đáy mắt Lôi Tu chợt lóe lên một tia sát khí, theo bản năng sờ sờ cánh tay đã lột vải băng ra, nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ? Có chuyện gì không?"
Tầm mắt hắn đảo qua cha Lôi, trong con ngươi của đối phương tất cả đều là chỉ tiếc mài sắt không nên kim, tựa hồ đã ngầm thừa nhận người làm cho Lâm Xán bị thương là Lôi Tu làm, nhưng chỗ mấu chốt chính là Trình Diệp!
Tuy rằng ông suy đoán một chút cũng không sai, nhưng dù sao người bị hiềm nghi phạm tội là con trai mình, cha Lôi không những không nỗ lực giải vây cho Lôi Tu, thậm chí còn cùng đối thủ đứng ở chung một chiến tuyến, nếu nói Lôi Tu không hề thất vọng thì là nói dối.
Nhưng cũng may Lôi Tu chưa từng ôm bất cứ kỳ vọng gì ở cha Lôi, cho nên nỗi lòng này cũng chỉ là lướt qua trong phút chốc, ngay lập tức lại bình thường.
"Tam hoàng tử điện hạ xảy ra chuyện rồi, bệ hạ có mấy lời muốn hỏi ngài một chút." Thị vệ luôn có một sự sùng bái nhất định khi đôi diện với cường giả, cho nên hắn ta cúi đầu, khiến cho người khác không thể nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt hắn ta.
Lôi Tu đầu tiên là kinh ngạc, sau là trào phúng, cười một tiếng nói: "Sao vậy, Lâm Xán xảy ra chuyện liền đi tìm tôi? Là nghi ngờ do tôi làm?"
"Không không không, dĩ nhiên không phải, chỉ là thủ đoạn ám sát của thích khách tương đối đặc thù, trong cung không đoán ra được là thuộc về một gia tộc hay một đạo tinh nào, cho nên đặc biệt mời Lôi thiếu đi hỗ trợ nhận dạng điều tra."
Dừng một chút, thị vệ có hơi khó nói: "Sự tình nghiêm trọng, đẳng cấp của tam hoàng tử sợ là sẽ bị giảm xuống, bệ hạ cực kỳ để ý."
Lôi Tu ngẩn người một chút, liền cười nói: "Người không có chuyện gì là tốt rồi."
Thị vệ thấy hắn nở nụ cười, có chút khó giải thích được, cảm thấy kỳ quái nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là đè cảm xúc quái dị xuống: "Lôi thiếu, ngài chuẩn bị đi rồi chúng ta xuất phát."
Lôi Tu cười đáp lại nói: "Chuẩn bị cái gì, cứ như vậy đi thôi, tránh có người nói tôi tiêu hủy chứng cứ, đến lúc đó cũng nói không rõ ràng."
May là trước khi về biệt thự hắn không muốn Trình Diệp nhìn ra đầu mối nên đã đổi quần áo từ lâu.
Ngay vào lúc này, Trình Diệp bỗng nhiên đi ra, mang theo một mùi vị quái lạ, cậu cùng hai người còn lại chào hỏi, tầm mắt lại nhìn về phía Lôi Tu: "Anh muốn vào cung sao? Vậy chuyện ăn cơm thì phải làm sao bây giờ?"
Lôi Tu sững sờ, tựa hồ cũng rất kỳ quái cậu mới vừa đi đâu làm cái gì, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã nhiễm phải một mùi rất lạ, đi lên trước xoa tóc cậu, còn nhăn mũi ngửi ngửi: "Em cứ ăn trước đi, chừa lại cho anh một ít là được."
Trình Diệp khoát tay, mùi vị trên người càng trắng trợn không kiêng dè tung bay (tỏa) ra ngoài.
Cha Lôi phụ hắt hơi một cái, ngay cả Lôi Tu cũng phải nhíu mày, Trình Diệp ngại ngùng cúi đầu: "Vừa nãy em ở phòng hầm chế thuốc, thất bại mấy lần, trên người khó tránh khỏi mang theo mùi lạ, em nghe thấy Tiểu Ngọc nói anh muốn đi ra ngoài, không kịp tắm rửa đã đến đây, xịt chút nước hoa, thật không khéo thành vụng."
Lôi Tu cúi đầu, ngửi tóc cậu một cái: "Sao còn có một mùi vị dấm chua?"
Trình Diệp đỏ mặt, dùng sức nhéo eo hắn một cái, chỉ tiếc cơ bắp ở eo Lôi Tu săn chắc, một chút thịt dư đều không có, cậu cắn răng nói: "Nói hưu nói vượn cái gì đó, anh vào trong cung thì em ăn dấm gì chứ, đây là mùi chua thật!"
Lôi Tu cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, cười híp mắt nói: "Còn mang theo một mùi vị ngon ngọt, khá tốt."
Trình Diệp lườm một cái, chú ý tới bên cạnh còn có người khác, da mặt mỏng lập tức đỏ lên như có thể chảy ra máu, oán trách mà nhìn Lôi Tu một cái, cũng không kịp chào hỏi liền xoay người chạy đi.
Còn đứng đó nữa cậu sợ mình sẽ bị hun chết, hơn nữa... Có người sẽ tức giận.
Cha Lôi nhăn chặt mày, rất không cao hứng nói: "Con phải vào trong cung diện kiến bệ hạ, vẫn nên đi tắm rửa thay quần áo đi, một thân mùi lạ, còn ra thể thống gì."
Lôi Tu cũng có chút do dự, nhưng thị vệ mới vừa nói để Lôi Tu chuẩn bị một chút, nhưng Lôi Tu thật sự nổi lên tâm tư muốn đi tắm rửa, thị vệ lại không muốn.
Lôi Tu biết thị vệ chỉ đang chơi đòn tâm lý với hắn mà thôi, đây là sợ hắn ta trong lúc tắm giở trò, Lôi Tu không thèm để ý, chỉ cười nhạo một tiếng, trong giọng nói tràn đầy trào phúng: "Thôi, vẫn là đi thôi."
Con ngươi Thị vệ sáng ngời, thở ra một hơi: "Được, Lôi thiếu."
Lôi Tu quay đầu, còn có thể nhìn thấy Trình Diệp đứng ở cửa, đang vẫy tay với hắn, hắn cũng vung vung tay: "Mau trở về đi, anh sẽ trở về sớm."
Trình Diệp gật đầu, đáp: "Được, em chờ anh về ăn cơm."
Lôi Tu bất đắc dĩ: "Được rồi, may là anh không đi khám bệnh, hỏi một chút tình huống liền có thể trở về, nếu không không biết sẽ phải đi đến khi nào mới được về."
Thị vệ nghe thấy lời Lôi Tu nói, có chút không biết nên nói gì cho phải, hắn ta cũng không biết lần này Lôi thiếu đi, đến tột cùng đến khi nào mới có thể trở về.
666 nhìn Trình Diệp đang nhìn theo Lôi Tu rời đi, có chút kỳ quái hỏi: "Đại Diệp Tử, cậu cậu bôi cái kỳ kỳ quái quái gì lên người vậy, có chút gay mũi nha."
Trình Diệp lườm một cái, nghĩ thầm, còn không phải là bởi vì trên người Lôi Tu có mùi máu sao, tuy mùi rất nhạt, nhưng rơi vào mũi người có ý đồ liền không dễ nói chuyện như vậy.
Mùi này tuy rằng chỉ thoang thoảng, nhưng tuyệt đối có thể che giấu được mùi máu và mùi thuốc trị thương, hơn nữa cậu vốn là dược tề sư, trên người Lôi Tu nhiễm chút mùi cũng không phải là lạ.
Như vậy... có thể lừa gạt người trong cung, Trình Diệp đứng ở cửa sổ, lo âu nhìn ra phương hướng Lôi Tu đi.
666 đem tất cả thu hết vào đáy mắt, lườm một cái, chỉ cảm thấy Lôi Tu thực sự tốt số, có thể khiến Đại Diệp Tử giúp hắn... Đáng ghét!