Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Chương 100: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đi (12)
Edit: Lạc Lạc
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Trình Diệp." Lâm Xán đứng ở trên bậc thang, cười híp mắt nhìn cậu.
Trình Diệp ngửa mặt lên, miễn cưỡng nhìn Lâm Xán đang nhìn cậu với anh mắt sáng rỡ, không nhịn được nhíu nhíu mày lại, nắm chặt sách trong lồng ngực, đầy đề phòng nói: "Có chuyện gì không?"
"Trình Diệp, em không cần lo lắng như vậy, anh không có ác ý gì, anh chỉ tới thay Bạch Cảnh Kỳ xin lỗi em, là em ấy không hiểu chuyện, mạo phạm đến em." Thật vất vả mới gặp được Trình Diệp một lần, Lâm Xán rất muốn gặp cậu để tạo cơ hội theo đuổi, nhưng hắn ta lại không có lý do gì để tiếp cận Trình Diệp.
Trình Diệp nhìn Lâm Xán từ trên xuống dưới, đáy mắt đề phòng: "Nếu như cậu ấy thật sự cảm thấy có lỗi, thì vẫn nên để cậu ấy tới xin lỗi tôi đi."
"Anh biết." Lâm Xán mỉm cười nói, đi xuống cầu thang chậm rãi tới gần Trình Diệp, "Em sợ anh, có phải là..." Hắn ta dừng một chút, ý tứ sâu xa nói, "Lôi Tu nói cái gì với em sao?"
"Trước đây hắn ta thích Bạch Cảnh Kỳ, nhưng Bạch Cảnh Kỳ vẫn luôn thích anh, giữa hai chúng tôi có chút hiểu lầm, hắn ta có thể... rất có thành kiến với anh..., cho nên Trình Diệp, em..."
Trình Diệp nhún vai: "Anh cũng nói là trước đây, hiện tại Lôi Tu chưa bao giờ nhắc đến anh và Bạch Cảnh Kỳ."
Nụ cười trên mặt Lâm Xán trong nháy mắt cứng đờ, nói: "Là vậy sao, Lôi Tu trước giờ luôn yêu Bạch Cảnh Kỳ sâu đậm, không nghĩ tới chỉ mới qua không lâu, hắn ta liền... Diệp Tử, Bạch Cảnh Kỳ hiện tại hình như thích Lôi Tu... em..."
"Xin lỗi, lúc anh ấy thích Bạch Cảnh Kỳ còn không quen biết tôi, tôi không phải người ngang ngược không biết lý lẽ như anh tưởng tượng..." Trình Diệp cau mày, rất là mất hứng nói, "Xin đừng gọi tôi là Tiểu Diệp Tử, chúng ta hình như chưa thân đến như vậy." Bởi vì rất không thích Lâm Xán, cho nên thái độ của Trình Diệp rất không mấy thân thiện, thậm chí có thể nói là... Cứng đầu (lạnh lùng).
Sắc mặt Lâm Xán lập tức cứng đờ, dừng một chút nói: "Em cũng thật là tin tưởng Lôi Tu."
Sắc mặt Trình Diệp liền thay đổi, cậu càng thêm đề phòng, hơi không kiên nhẫn nói: "Chúng tôi nếu đã ở bên nhau, tôi không tin tưởng anh ấy chẳng lẽ tin anh sao?" Cậu rất không khách khí nhìn Lâm Xán một cái, "Tôi còn có việc, không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây, tôi sắp trễ rồi."
Ngũ quan Lâm Xán cũng hơi vặn vẹo, không nghĩ tới tính cách của Trình Diệp lại khác hoàn toàn so với lời đồn, nhưng dù sao cũng là hoa mân côi (*) [1], tùy rằng đâm có chút đau, nhưng như vậy sẽ càng kích thích hơn nhiều.
(*) Hoa mân côi: là một loài thực vật có hoa thuộc họ hoa hồng Rosaceae nên thân có gái giống hoa hồng.
Lâm Xán cảm thấy hắn so với lúc trước càng thêm yêu thích Trình Diệp hơn, hắn không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy dáng vẻ nhu nhu mềm mềm của Trình Diệp vùi vào trong lồng ngực của hắn.
Trình Diệp thấy ánh mắt hắn ta trừng trừng nhìn mình liền không nói lời nào, trong lòng dâng lên một nỗi buồn bực, xoay người muốn đi.
Lâm Xán bước nhanh đi lên phía trước, một phát bắt được tay Trình Diệp: "Tiểu Diệp Tử, chờ một chút, anh có lời muốn nói với em!"
Trình Diệp kinh hãi đến biến sắc, vội vàng muốn vung tay ra, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một á thư, làm sao có khả năng tránh thoát một giống đực, đáy mắt toát ra thần sắc kinh hoảng, ngữ khí hoảng sợ nói: "Anh, anh buông tôi ra trước đã!"
Lâm Xán sờ sờ làn da nhẵn nhụi, thâm tình nói: "Tiểu Diệp Tử, kỳ thực, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã... Thích em."
Trình Diệp chỉ cảm thấy nổi da gà, hắn kinh hoảng lại chán ghét nhìn Lâm Xán: "Anh, anh nói hưu nói vượn cái gì vậy, anh mới vừa rồi còn nói Lôi Tu thay lòng đổi dạ nhanh, lẽ nào anh không phải sao, ít nhất tôi cũng là ân nhân cứu mạng Lôi Tu, chúng tôi ở bên nhau không gì đáng trách, nhưng tôi căn bản không quen anh."
Mặt Lâm Xán giống như là bảng pha màu, đủ mọi màu sắc biến đổi liên tục, hắn ta vẫn là lần đầu bị từ chối thẳng thừng như vậy, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng.
Vừa là bởi vì nhục nhã, vừa là vì hắn ta là thật sự thích Trình Diệp, nhưng đối phương lại...
"Tiểu Diệp Tử, em cho rằng Lôi Tu thật sự yêu em sao?" Ánh mắt Lâm Xán lạnh nhạt, lúc nói tới Lôi Tu đáy mắt tràn đầy căm ghét.
"Đương nhiên." Trình Diệp gật gật đầu. Bây giờ cậu là người thích nhất trong lòng Lôi Tu, nhìn vào mắt Lôi Tu cậu có thể nhìn ra được.
"Không, em bị hắn ta lừa rồi, trước khi hắn ta xảy ra chuyện đã bị Bạch Cảnh Kỳ vô tình cự tuyệt lời cầu hôn, vì quá mất mặt, hắn ta chỉ lấy em làm bia đỡ đạn, bằng không hắn ta sẽ là trò cười của toàn tinh cầu! Đợi đến khi Bạch Cảnh Kỳ hồi tâm chuyển ý, hắn ta sẽ một cước đá em đi, Tiểu Diệp Tử, đến lúc đó em..." Lâm Xán tràn đầy ác ý nói.
"Anh im miệng đi, anh ấy sẽ không làm như vậy!" Trình Diệp quyết đoán nói như chuyện đương nhiên, nhưng cậu rõ ràng có chút hoang mang.
Lâm Xán vui sướng trong lòng một trận, tận dụng mọi thời cơ nói: "Em và hắn ta sớm chiều ở chung thi em khẳng định biết, hắn ta có phải đang lợi dụng em hay không, hắn ta không thật sự yêu em!"
Trình Diệp tức giận nói: "Tôi không nghĩ như vậy, tôi biết anh đố kị với Lôi Tu, từ nhỏ đến lớn luôn lấy việc cướp đồ của Lôi Tu làm thú vui, bao gồm cả người anh ấy thích, trước đây là Bạch Cảnh Kỳ, bây giờ là tôi, nhưng mà lần này phải khiến anh thất vọng rồi, Lôi Tu và anh không giống nhau, tôi và Bạch Cảnh Kỳ cũng không giống nhau, anh ấy hiện tại yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, anh không cần bỏ ra thời gian tiêu hao tinh lực gây xích mích ly gián chúng tôi, tôi sẽ không bị anh đầu độc."
"Không, Trình Diệp, bây giờ em đang đắm chìm trong mộng đẹp do Lôi Tu thêu dệt ra, nhất định không nghe lọt lời đề nghị của anh, nhưng sẽ có một ngày em sẽ biết, anh thật lòng thích em, nhưng Lôi Tu thì không, em sẽ hối hận." Lâm Xán thừa dịp nói.
"Sẽ không!" Trình Diệp đột nhiên nâng cao giọng, quẫn bách muốn rút tay ra, "Anh đừng tới đây, anh buông tôi ra trước đã." Cậu hất tay với một lực lớn vô cùng, kéo Lâm Xán đến mức phải lung lay hai lần, da thịt trắng nõn lộ ra một mảnh sưng tấy, xung quanh thậm chí còn hơi trắng bệch.
"Anh không nên nói như vậy." âm thanh Trình Diệp bỗng nhiên mềm nhũn, nghe thấy Lâm Xán trong lòng nóng lên.
Sắc mặt Trình Diệp tái nhợt, nước mắt rơi xuống, thấy vậy Lâm Xán liền đau lòng, hắn ta theo bản năng bước về trước thêm hai bước: "Tiểu Diệp Tử, em đừng khóc, anh sẽ không làm thương tổn em, em..."
Trình Diệp sợ đến lùi về sau, cậu hoảng loạn lắc đầu, con ngươi không ngừng biến hóa, đột nhiên cao giọng khóc lớn: "Tam hoàng tử, anh đừng, tôi... Tôi chỉ yêu Lôi Tu, anh đừng ép tôi, tôi... anh đừng tới đây..."
Trình Diệp gập ghềnh trắc trở mà khóc thút thít, còn không chờ Lâm Xán nói gì, bên cạnh các bạn học vây quanh vốn còn đang suy đoán xem hai người có mối quan hệ gì lại sợ ngây người, ánh mắt nhìn về phía Lâm Xán lòe lòe nhấp nháy.
Tam hoàng tử làm sao lại đi bắt nạt á thư? Hắn ta muốn đào tường lại thiếu đạo đức? Đã bị cự tuyệt còn lao lên cưỡng ép?
Mới vừa rồi còn đang suy đoán Trình Diệp lừa Lôi Tu lại còn thông đồng với tam hoàng tử, nguyên lai không phải Trình Diệp bám víu tam hoàng tử, mà là tam hoàng tử cưỡng bách Trình Diệp.
Tam hoàng tử đang muốn làm gì, không phải đã có Bạch Cảnh Kỳ rồi sao, sao lại...
Lẽ nào thay lòng đổi dạ rồi? Là do Lâm Xán thích Trình Diệp trước, hay do Bạch Cảnh Kỳ hồi tâm chuyển ý trước trở lại tìm Lôi Tu?
Trong lúc nhất thời mỗi người đều dấy lên tâm tư bát quái.
Đủ loại suy đoán, cũng có suy đoán là Trình Diệp không biết xấu hổ thông đồng với tam hoàng tử, nhưng khi thấy bộ dáng Trình Diệp bây giờ e rằng tránh còn không kịp, tuy nói cũng có người hiềm nghi cậu đang giả vờ, nhưng... nhìn vậy thì đúng là cậu thật sự sợ.
"Tam hoàng tử không phải sắp cùng Bạch Cảnh Kỳ kết hôn rồi sao, tại sao lại cùng Trình Diệp mập mờ?"
"Cậu từ nơi nào nhìn ra mập mờ, này không phải là tam hoàng tử đang lạm quyền muốn cướp người à, không nghĩ tới Trình Diệp lại căn bản không để ý hắn ta, cũng đúng, nếu Lôi thiếu nói muốn kết hôn với tôi, tôi cũng sẽ không them nhìn đến giống đực khác." Một người phụ nữ khác có hơi hâm mộ nói, dù sao Lâm Xán cũng là do có gia thế tốt, khác với Lôi Tu, quả thực chính là hoàn toàn nghiền ép, "Cô cho rằng ai cũng như Bạch Cảnh Kỳ sao, chính là mắt mù!"
"Trình Diệp đúng là tốt số, tôi nghe nói cậu ta chỉ là một tiểu tử nghèo đến từ một tinh cầu hẻo lánh, bây giờ lại như phượng hoàng bay lên ngọn cây."
"Cô cũng không nhìn gương mặt đó một chút, này là biết cách đầu thai, không phải người nào cũng có thể có gen ưu tú như vậy."
"Đúng vậy, Lôi thiếu còn thay cậu ta tìm dược tề sư đỉnh cấp về làm lão sư đó, đối với Trình Diệp, Lôi thiếu thực sự là bỏ ra tâm tư, cũng khó trách, chỉ cần vậy thôi Trình Diệp cũng sẽ không thèm nhìn người khác lấy một cái."
"Kia Bạch Cảnh Kỳ thì sao? Trước đây Lôi Tu yêu thích cậu ta, nhưng cậu ta lại cố tình chung tình với tam hoàng tử, hiện tại Lôi thiếu có người mình thích, nghe nói quãng thời gian trước cậu ta còn vì Lôi thiếu mà đánh đàn, kết quả bị ghét bỏ, hiện tại tam hoàng tử lại... Quan hệ thật là loạn, nhìn thế nào cũng thấy Bạch Cảnh Kỳ khá giống pháo hôi?"
"Ai biết được, ngược lại Bạch Cảnh Kỳ cũng không phải người tốt lành gì." Âm thanh đã tận lực giảm thấp xuống hơn chút, nhưng Trình Diệp vẫn nghe rõ rõ ràng ràng, "Không chừng ngày mai Trình Diệp liền bị bỏ, hoặc là hai người cùng bỏ cậu ta, ngẫm lại thì có hơi đáng thương."
Được mọi người đồng tình Trình Diệp thừa dịp Lâm Xán bị mọi người dồn dập trách mắng gây phiền nhiễu liền vung tay, dùng sức tránh thoát khỏi tay hắn ta, như một làn khói chui vào đoàn người, thoát khỏi trung tâm gió bão, chỉ để lại Lâm Xán ở trong vòng vây bị mọi người chỉ trỏ.
Rất lúng túng.
Trình Diệp chạy đi còn quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt phẫn hận của Lâm Xán, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Xán sau này còn có thể sẽ tiếp tục quấn lấy cậu, nếu không tiên hạ thủ vi cường (*), sau đó không chừng sẽ truyền ra lời đồn rằng cậu không biết xấu hổ, bám cành cao, chân đạp hai cái thuyền.
(*) Tiên hạ thủ vi cường: là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.
Bây giờ —— cho dù không thể hoàn toàn tránh khỏi, nhưng tuyệt đối sẽ không có ai có thể đổ lỗi cho cậu.
Chân mày Trình Diệp cong cong, có lúc, thiết lập tính cách nhu nhược vẫn rất doạ người, rất hữu dụng.
Bạch Cảnh Kỳ thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâm Xán, ngữ khí ai oán hỏi: "Anh đi tìm Trình Diệp?"
Lâm Xán không chút do dự gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
"Tất cả mọi người đều nói, anh thích Trình Diệp? Anh..." Nghĩ đến nhưng lời bàn tàn không ngừng ở phía sau cậu ta hai ngày nay, còn so sánh Trình Diệp với cậu ta, nói cái gì mà chỉ cần ai có mắt nhìn đều thấy cậu ta thua Trình Diệp, Bạch Cảnh Kỳ ngày càng hận Trình Diệp.
Lâm Xán nhún vai: "Nói nhăng nói cuội gì đấy, anh sao lại thích một tên nghèo được chứ, chỉ là muốn hỏi cậu ta chút chuyện liên quan đến Lôi Tu, bị người khác hiểu lầm mà thôi."
Bạch Cảnh Kỳ cúi đầu, sắc mặt vặn vẹo. Cậu ta yêu Lâm Xán, nhưng không ngốc đến mức Lâm Xán nói cái gì cậu ta cũng tin. Khoảng thời gian này thái độ của Lâm Xán đối với cậu ta rõ ràng không bằng trước đây, ánh mắt nhìn về phía Trình Diệp cũng tuyệt đối không như nhìn người bình thường.
Sợ rằng chình bản thân hắn ta cũng không biết, đáy mắt của hắn ta ẩn giấu sự hứng thú nồng đậm.
Bạch Cảnh Kỳ siết thật chặt nắm đấm, Trình Diệp có tài cán gì, cậu ta vừa xuất hiện, Lôi Tu luôn coi mình là sinh mệnh liền xoay mặt thích cậu ta, bây giờ ngay cả vị hôn phu của mình cũng đuổi tới tìm cậu ta.
Nghĩ đến Lôi Tu đối xử tốt với Trình Diệp, Bạch Cảnh Kỳ không cam lòng mà cắn răng.
Trình Diệp, người này nhất định phải biến mất.
Bạch Cảnh Kỳ mím mím môi, âm thầm thầm nghĩ: Cũng may mình và Lâm Xán đã bắt đầu nói chuyện cưới gả, không bao lâu nữa, mình đã có thể gả cho Lâm Xán.
Lúc cậu ta đang nghĩ bậy nghĩ bạ, Lâm Xán cũng cúi đầu, một bộ suy tư.
Hắn ta thấy Bạch Cảnh Kỳ mặt thanh tú, trong đầu không ngừng hiện ra gương mặt diễm là cùng đôi mắt không rõ chuyện đời của Trình Diệp, tim liền trống đánh xuôi, kèn thổi ngược dị thường.
Lâm Xán chưa từng gặp một á thư xinh đẹp lại ngây ngô như vậy, quả thực chính là cực phẩm nhân gian.
Bạch Cảnh Kỳ so với Trình Diệp, quả thực kém xa.
Lâm Xán ghét bỏ mà dời mắt đi chỗ khác, hắn ta luôn nghĩ Lôi Tu trước đây rõ ràng rất yêu Bạch Cảnh Kỳ mà sao chỉ mới một thời gian không gặp liền thay lòng đổi dạ? Nhất định là bị cự tuyệt quá mất mặt cho nên mới tìm tới Trình Diệp để chứng minh không phải là không ai muốn hắn ta.
Nhưng Trình Diệp, dung mạo xinh đẹp, nhưng lại ngu, bị Lôi Tu lợi dụng, còn luôn mồm che chở Lôi Tu.
Bạch Cảnh Kỳ ở trong mắt hắn ta thấy được sự mâu thuẫn, đầu quả tim một trận rung động, từ sâu trong nội tâm tuôn ra cảm giác nguy hiểm nồng đậm.
Cậu ta vội vàng nói: "Tối hôm nay anh có rảnh không, hai chũng ta đã lâu không có cùng nhau ăn cơm."
Tuy rằng Bạch Cảnh Kỳ không đẹp mắt bằng Trình Diệp, nhưng dù gì cũng là một á thư, lại nói cậu ta còn tự mình đưa tới cửa, có dù sao cũng hơn không có.
Lâm Xán thu hồi cảm xúc trong mắt, cười xấu xa nắm cằm cậu ta: "Sao, nhớ anh rồi?"
Hai gò má Bạch Cảnh Kỳ lập tức ửng đỏ, như không xương mà dựa vào ngực hắn: "Vậy anh nói có đi hay không mà ~ "
Mỗi buổi chiều, Lôi Tu đều sẽ tới đón Trình Diệp tan học, ở cửa trường học vừa vặn đụng phải Lâm Xán đến chặn đường.
"Lôi Tu." Lôi Tu hết sức chăm chú nhìn cửa trường học, nghe thấy âm thanh chán ghét liền nhíu mày.
"Tam hoàng tử đó à, chính vụ bận rộn, ngài hoàn có thời gian tới đón Bạch Cảnh Kỳ tan học sao, xem ra hai người thật sự rất ân ái, sắp đuổi kịp tôi và Tiểu Diệp rồi." Lôi Tu khoanh tay, nhàn nhạt đánh giá Lâm Xán, trong con ngươi xẹt qua vài tia lạnh lùng trào phúng.
Sự kiện kia hắn hai ngày trước liền biết, còn hỏi qua Trình Diệp, Trình Diệp không muốn gây chuyện, ấp úng không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là cứ như vậy bỏ qua.
"Tôi không là tới đón Bạch Cảnh Kỳ." Lâm Xán thấy dáng dấp tú ân ái của hắn, đôi mắt chậm rãi nheo lại, "Tôi tới tìm Trình Diệp, hai ngày trước tôi nói muốn thay Bạch Cảnh Kỳ nhận lỗi, cũng không thể chỉ nói ngoài miệng được."
Mặt Lôi Tu lạnh lẽo: "Không cần, Tiểu Diệp sẽ không để ý mấy chuyện râu ria đó, huống chi... Em ấy thực sự không muốn gặp ngài. Ngài cũng biết đó, em ấy nhát gan, chính ngài ngày đó dọa em ấy sợ." Dừng một chút, Lôi Tu nghiêng nghiêng đầu, xì cười ra tiếng, "Không nghĩ tới mới hai năm trôi qua, ngài vẫn không có tiến bộ, bất quá Tiểu Diệp không phải là Bạch Cảnh Kỳ, em ấy yêu tôi, không phải lời chót lưỡi đầu môi như ngài."
(*) Ngài ở đây là Lôi Tu xưng hô kiểu châm chọc ấy nha.
Lâm Xán khắp mọi mặt đều không bằng Lôi Tu, nhưng miệng lại giỏi nói xạo (dẻo) hơn Lôi Tu nhiều, hơn nữa hắn ta so với Lôi Tu rãnh hơn, kỹ xảo theo đuổi cao minh, cho nên một người ngóng trông tình yêu lãng mạn như Bạch Cảnh Kỳ rất dễ siêu lòng Lâm Xán.
Nói thật, trong lòng Lôi Tu cũng là bồn chồn, nghe đâu giống cái đều yêu thích lãng mạn, nhưng cố tình hắn lại không có miếng tế bào lãng mạn nào, hắn thật sự có hơi sợ Trình Diệp bị Lâm Xán lừa gạt mất.
Cho nên lúc này lời trong lời ngoài đều muốn nói thẳng ra, chính là muốn cho Lâm Xán tự mình từ bỏ.
Lâm Xán nghe thấy Lôi Tu nói, nghe ra nghĩa bóng chính là xứng có được người Lôi Tu yêu, sắc mặt không chỉ nóng lên còn có chút nổi giận.
Lâm Xán híp híp mắt, lúc Lôi Tu không còn gì cả thậm chí còn tàn phế Trình Diệp đều có thể đối với hắn không rời không bỏ, nói rõ Trình Diệp thật sự là một ta mặc dù chỉ là muốn cùng Trình Diệp vui đùa một chút, nhưng nếu như có một người si tình yêu mình, vậy hắn ta cũng có mặt mũi.
Vừa nghĩ tới không cần biết hắn ta làm cái gì, phía sau luôn có một người như vậy chờ đợi mình, thâm tình chăm chú nhìn bóng lưng mình, Lâm Xán liền cảm thấy lòng hư vinh thỏa mãn cực lớn, hận không thể cùng tất cả mọi người khoe khoang cảnh tượng 'ấm áp' kia.
Nhưng mà, Trình Diệp căn bản không thèm để ý hắn ta.
Trong tiềm thức Lâm Xán vẫn cảm thấy mình mạnh hơn Lôi Tu gấp mấy trăm lần, hắn ta có thể cướp Bạch Cảnh Kỳ bên người Lôi Tu, vậy Trình Diệp, cũng không ngoại lệ.
"Tam hoàng tử, có câu nói tôi đã sớm muốn nói, bất quá vì mặt mũi của ngài vẫn luôn nhẫn nhịn, hiện tại rốt cục nhịn không nổi nữa, từ nhỏ đến lớn, ngài luôn cướp đi đồ của tôi, bao gồm cả người, ngài cứ vẫn yếu thích tôi như vậy sao? Hay là nói ngài có ham muốn lấy đồ của người khác? Trước đây là Bạch Cảnh Kỳ là, hiện tại lại là Trình Diệp, nhờ ngài cách xa Trình Diệp ra một chút được không, em ấy là vị hôn thê của tôi, ngài lại cứ sống chết dây dưa em ấy, tôi rất khổ não, Trình Diệp và Bạch Cảnh Kỳ không giống nhau, Trình Diệp là tình cảm chân thành đời này..." Lôi Tu đến gần, âm thanh đột nhiên tăng thêm, "Nếu ngài dám động đến một cọng tóc của em ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ngài đâu."
"Tôi yêu em ấy là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cậu." Lâm Xán nhăn nhăn mày, căn bản không đem lời của hắn để ở trong mắt.
"Em ấy là người của tôi, ngài nói xem em ấy có một tên không biết xấu hổ theo đuổi thì có liên quan đến tôi hay không?" mặt Lôi Tu đầy âm trầm.
"Lôi Tu, cậu dám nói cậu thật sự yêu Trình Diệp sao, vậy Bạch Cảnh Kỳ thì sao? Cậu không phải cũng thích cậu ta sao, hoặc là nói, cậu vẫn luôn thích Bạch Cảnh Kỳ, cậu đưa Trình Diệp về, chỉ là vì lợi dụng em ấy để kích thích Bạch Cảnh Kỳ mà thôi!" Lâm Xán lạnh lùng thốt lên.
Thực sự là mộ cái logic cảm lạnh, Lôi Tu hít sâu một hơi, tựa như cười mà không phải cười nhìn người đối diện: "Lâm Xán, ngài không đừng lấy bụng ta suy bụng người, tôi sẽ nói cho ngài biết, ngài chờ xem đi, tôi sẽ cưới Trình Diệp, đời này, tôi sẽ chỉ yêu một mình em ấy, em ấy cũng yêu tôi, chỉ yêu một mình tôi, ngài nên thức thời một chút, tự mình biết mình cách xa chúng tôi ra, có nghe không!"
"Không, đây là cạnh tranh công bằng!" Lâm Xán cau mày.
Lôi Tu lườm một cái, nói: "Cạnh tranh? Ai cạnh tranh với cậu? Tiểu Diệp đã sớm là người của tôi, đầu óc của cậu đều là keo dán sao, làm sao nghe không hiểu tiếng người, không hiểu lý lẽ như vậy? Cậu bây giờ là tiểu tam, không, cậu ngay cả tiểu Tam cũng không phải, cậu chỉ là tên biến thái mà thôi."
Lâm Xán ngẩn người một chút, nổi giận đùng đùng nói: "Lôi Tu, mày đừng sỉ nhục người khác, hai người còn chưa có kết hôn, Trình Diệp là tự do, tao thích em ấy thì có quyền theo đuổi em ấy!"
Lôi Tu không tiếng động mà nở nụ cười, hắn ta lại dám nói mình thích Trình Diệp, từ nhỏ đến lớn người hắn ta thích cũng nhơi nhiều rồi đó, da mặt đúng là dày.
"Ngài cũng thật là biết nói đùa, cậu thích Trình Diệp, vậy Bạch Cảnh Kỳ thì sao, cậu ta thì tính là gì?" Lôi Tu hỏi.
"Hai người bọn họ không giống nhau." lông mày Lâm Xán động động, suy tư trong nháy mắt rồi trả lời.
Lôi Tu hé mắt, đương nhiên không giống nhau, một là đối tượng chuẩn bị kết hôn, một lại là đối tượng vui đùa một chút mà thôi.
Chỉ có điều, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Trình Diệp chịu ủy khuất, càng không cho phép bất luận người nào mơ ước Trình Diệp!
"Lôi Tu?" Phía sau truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của Trình Diệp, Lôi Tu quay người liền thấy Trình Diệp nhát gan mà nhìn Lâm Xán, trốn ở cách đó không xa.
Lôi Tu nghênh đón, xoa xoa đầu cậu: "Tốt, không có chuyện gì, chúng ta trở về thôi."
"Trình Diệp, tối hôm nay em có thời gian hay không, anh..."
Trình Diệp nghiêm mặt, có chút sợ sệt, núp ở phía sau Lôi Tu nhẫn nại nói: "Tam hoàng tử điện hạ, thật sự rất xin lỗi, tôi nghĩ, tôi với ngài không có gì để nói, ngài sau này có thể đừng tới tìm tôi không?"
Lâm Xán nhìn Trình Diệp, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Lôi Tu xì xì cười ra tiếng, ôm vai Trình Diệp: "Hay, Tiểu Diệp nói rất đúng, tam hoàng tử điện hạ, phu phu chúng tôi với ngài đều không có gì để nói, ngài có thời gian và sức lực đi quấy rầy Tiểu Diệp, còn không bằng đi lấy lòng Bạch Cảnh Kỳ, dù sao thì cậu ta mới là vị hôn thê của ngài, hay là nói ngài cảm thấy cậu ta không bằng Trình Diệp, cho nên không thích cậu ta nữa, nhưng ngài cũng nên hiểu rõ, nếu ngài có quyền theo đuổi, vậy Tiểu Diệp đương nhiên cũng có quyền từ chối, giữa tôi và ngài, tôi nghĩ Tiểu Diệp sẽ luôn lựa chọn tôi."
"Lôi Tu, cậu đang hãi sợ sao, sợ Trình Diệp sẽ giống như Bạch Cảnh Kỳ, cũng thích tôi?" Lâm Xán đột nhiên hỏi.
Còn không chờ Lôi Tu nói chuyện, Trình Diệp bỗng dưng trợn tròn mắt: "Không thể! Tôi yêu Lôi Tu, tôi với anh ngay cả bạn bè cũng không phải! Tại sao anh ấy phải sợ anh, anh ấy không thèm!"
Lôi Tu cười ha ha: "Đúng vậy, Lâm Xán, cậu không khỏi quá đề cao bản thân rồi, cậu vẫn là nên để ý đến vợ chưa cưới của cậu đi thì hơn, thôi đừng làm Bạch Cảnh Kỳ mất hứng, tam hoàng tử sợ rằng còn có bận rộn, Tiểu Diệp, chúng ta đi!"
Dứt lời, Lôi Tu ôm lấy vai Trình Diệp, đưa người lên xe, Trình Diệp căn bản không bố thí cho Lâm Xán lấy một ánh mắt.
Vợ chưa cưới? Nếu chưa cưới, vậy liền thẳng thắn đừng cưới nữa! Lâm Xán nhìn xe bay nhanh chóng biến mất, trong con ngươi tràn đầy âm u.
Người bị nhắc đến, Bạch Cảnh Kỳ vẫn như cũ không chiếm được chú ý đứng ở phía sau Lâm Xán, siết chặt nắm đấm, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ và không thể tin!
Trình Diệp! Đều tại mày! Vốn dĩ Lôi Tu và Lâm Xán thích tao, hai người vì tranh đoạt tao mà đánh nhau!
Nhưng bây giờ ——
Trình Diệp, sớm muộn gì cũng có một ngày, tao sẽ khiến mày phải trả một cái giá thật lớn!
Mà Lôi Tu và Lâm Xán, sớm muộn gì cũng có một ngày, các người cũng sẽ biết, Bạch Cảnh Kỳ tôi mới chính là người các người thề sống thề chết cũng phải bảo vệ!
Trình Diệp cảm nhận được nội tâm và ánh mắt của Bạch Cảnh Kỳ liền cảm thấy như phim thần tượng não tàn, dưới chân lảo đảo một cái, được Lôi Tu đỡ lấy.
Lôi Tu lo lắng vừa bất đắc dĩ, gõ trán cậu một cái: "Chuyện gì xảy ra, bước đi cũng không tập trung!"
Trình Diệp vô tội cười cười: "Đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất buồn cười, cho nên nhịn không được!"
Lôi Tu cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu một cái: "Có anh trong đó không?"
Trình Diệp sững sờ, không hiểu hắn có ý gì.
Lôi Tu cầm lấy tay cậu nặn nặn: "Hi vọng em mỗi một câu chuyện khiến em nhớ đến mà bất cười đều có anh, Tiểu Diệp, anh thật sự... thât sự rất yêu em, em sẽ không rời bỏ anh phải không, Tiểu Diệp, đồng ý với anh, đừng rời bỏ anh, anh yêu em!"
Lôi Tu gác cằm lên vai cậu, chóp mũi cọ cổ cậu, Trình Diệp một trận lại một trận run rẩy, đáy mắt lại lưu chuyển sóng gió, một hồi lâu sau mới trầm thấp ừ một tiếng.
Lôi Tu giống như lấy được giấy chứng nhận kết hôn của ngọc hoàng đại đế, đột nhiên cười ra tiếng.
Trình Diệp muốn nhìn mặt hắn một chút, nhưng Lôi Tu gắt gao ôm cậu, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười ngốc đứt quãng của hắn, cũng bị chọc phát cười.
Hai người đứng ở trước xe, chặt chẽ ôm nhau.
Lôi Tu nhỏ giọng nói: "Tiểu Diệp, anh thật sự rất yêu em."
Có lẽ thanh âm của hắn quá nhỏ, hoặc là bị tiếng cười của hai người che lại, Trình Diệp cơ hồ không nghe thấy, cũng không trả lời hắn.
Chỉ là trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một đôi mắt, sắc bén lại thâm tình chân thành.
Rất quen thuộc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Hoa mân côi: