Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên - truyen full -
Chương 37: Chia ly
Editor: dzitconlonton
Đến ngày đi, Quận chúa dẫn ba huynh muội Lăng Quân, chưa đến giờ Mão đã phải lên đường. Lăng Xương Cẩn và Lăng Khâm đưa bốn người đến trước cửa phủ, rất không nỡ.
Trước khi lên xe ngựa, Lăng Tuyết Quân nhìn Lăng Khâm không rời, vành mắt đỏ lên, nhịn không được liền khóc.
Lăng Ngọc Nhu khuyên nàng một lúc lâu cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là Lăng Khâm đi tới, cố gắng nở một nụ cười với Lăng Tuyết Quân: "Tuyết Quân, muội đừng thương tâm nữa, huynh muội chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại mà. Nói không chừng thời điểm muội về thì Tứ ca cũng là người có công danh."
Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng lau nước mắt bên má, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trong trẻo của Lăng Khâm, cố gắng mỉm cười với hắn: "Nhất định sẽ có."
Kỳ thật, có bóng râm của Ninh vương, có Quận chúa che chở, Lăng Khâm vốn có thể giống như Lăng Ngọc, vượt qua khoa cử, trực tiếp nhập sĩ làm quan. Nhưng Lăng Khâm lại không muốn dựa vào bóng râm của tổ tiên, hắn muốn giống phụ thân Lăng Xương Cẩn, dùng học thức của mình mới có thể thi lấy công danh.
Nhi tử có chí, Quận chúa làm mẫu thân, đương nhiên cũng ủng hộ. Cũng may Lăng Khâm biết tranh giành, trong Bạch Lộc thư viện tinh anh gấp bội, cũng được coi là người nổi bật.
Kiếp trước Lăng Khâm không chỉ đạt được thành tích tốt thứ hai trong thi Hương, chính là kì thi vào mùa xuân năm sau, hắn cũng lấy thành tích thứ bảy toàn bảng. Chỉ là bị Lăng Xương Cẩn thất trách bị liên lụy do Chu Nguyên bị giết, không được trọng dụng, chỉ là Lại bộ nhàn rỗi, không có đầy đủ tài hoa lại không có chỗ thi triển.
Kiếp này, Lăng Xương Cẩn đã tránh được kiếp số đó, Lăng Khâm cũng sẽ không bị liên lụy. Nếu mọi việc suôn sẻ, kiếp này của hắn tất nhiên sẽ tạo ra sự khác biệt.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân lại cười cười với Lăng Khâm, nói: "Muội chờ tin tốt của Tứ ca."
"Ha ha, huynh nhất định sẽ không làm các muội thất vọng." Lăng Khâm cười nói.
"Chúng ta đương nhiên sẽ không thất vọng." Lăng Tuyết Quân nháy mắt với Lăng Khâm, nói, "Tứ ca nhất định sẽ lọt vào tiền tam danh (có thể hiểu là top 3) người đứng đầu trong mùa thu này."
"Tuyết Quân, muội quá coi trọng huynh rồi." Lăng Khâm xua tay nói.
Lăng Tuyết Quân khẽ cười: "Không phải muội xem trọng Tứ ca, là muội biết Tứ ca có bản lĩnh này."
Nghe Lăng Tuyết Quân nói vậy, Lăng Khâm cười ha ha: "Ở trong lòng muội, mọi thứ của Tứ ca tự nhiên đều tốt a."
Quận chúa thấy hai huynh muội nói chuyện, mà lời như không thể nói hết, nhịn không được thúc giục nói: "Tuyết Quân, nhanh lên xe, chúng ta còn phải chạy tới Ngũ Lý Bình[1] chờ xa giá của Thái hậu và bệ hạ. Nếu đi trễ, Thái hậu và bệ hạ sẽ tới, thì sẽ bất kính."
[1] Bình: bãi (vốn dùng để chỉ vùng núi non, cao nguyên)
"Đúng vậy, Tuyết Quân, muội mau lên xe đi." Lăng Khâm mỉm cười nói, "Dù sao đến tháng chín thì các muội sẽ trở về."
"Ừm." Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, nói, "Tứ ca, huynh phải chiếu cố bản thân mình thật tốt."
"Được." Lăng Khâm đưa nàng đến bên cạnh xe, nói, "Trên đường các người nhớ cẩn thận."
Lăng Tuyết Quân cười cười với hắn, sau đó xoay người lên xe. Sợ mình nhìn thấy Lăng Khâm, trong lòng sẽ không nỡ, sau khi nàng lên xe không quay đầu lại nhìn Lăng Khâm, trực tiếp đi vào trong xe.
Nàng và Lăng Ngọc Nhu đi cùng một xe.
Thấy nàng lên xe, ánh mắt vẫn đỏ hồng, Lăng Ngọc Nhu liền đưa cho nàng một chiếc khăn, mỉm cười khuyên nhủ: "Dù gì thì ba tháng đã về rồi, muội khóc cái gì vậy? Hơn nữa, sau khi Tứ ca thi Hương xong, cũng có thể đến Vân Diên Sơn tìm chúng ta."
"Muội biết, nhưng mà, nhìn Tứ ca cô đơn một mình, vẻ mặt cô đơn, muội chỉ muốn khóc." Lăng Tuyết Quân tiếp nhận khăn, lau khóe mắt.
"Lúc này mới rời đi ba tháng, muội liền muốn khóc?" Lăng Ngọc Nhu cười nói, "Lần trước khi Tứ ca rời khỏi Phong Dương trở về kinh thành, không phải muội khóc càng thương tâm sao?"
"Thật đúng là khóc mấy ngày." Lăng Tuyết Quân thành thành thật thật trả lời.
Lăng Ngọc Nhu bật cười: "Nếu muội luyến tiếc như vậy, thì sau khi muội xuất giá, không phải là sẽ khóc đến chết sao?"
Xuất giá? Lăng Tuyết Quân giật mình. Kiếp trước nàng từng xuất giá một lần, khi đó mặc dù trong lòng cũng không nỡ, nhưng phần nhiều là vui sướng vì có thể gả cho Cố Khiên và điều ước một cuộc sống trong tương lai. Kiếp này, nàng đã không còn nhiệt tình với việc gả cho người nào nữa, coi như là có thể gả đến La gia như ý nguyện, đối với nàng mà nói, cũng chỉ là lăn qua lộn lại mà thôi. Nghĩ như vậy, nàng ngẩng đầu lên, cười khổ với Lăng Ngọc Nhu: "Nếu có thể, muội còn thật sự không muốn gả, cứ ở lại Lăng gia!"
Lăng Ngọc Nhu sửng sốt. Tuyết Quân nói nàng không muốn lập gia đình? Không phải nàng có ý với La Lâm sao? Vậy tại sao nàng không muốn kết hôn? Chẳng lẽ, mình đã nhầm cái gì? Hay là nàng nhút nhát nên mới nói vậy?
"Nhị tỷ, nếu thật sự có thể không cần lập gia đình, thì tốt rồi." Lăng Tuyết Quân cúi đầu, nhẹ giọng thở dài.
Lăng Ngọc Nhu vừa nghe, trong lòng càng khó hiểu. Chẳng lẽ, mình hiểu lầm? Nàng ta đè nghi ngờ trong lòng, nói: "Tuyết Quân, muội nói cái gì vớ vẩn vậy? Cẩn thận Quận chúa nghe được thì sẽ quở trách muội, nàng có thể vì hôn sự của chúng ta, thật đúng là bị tan nát cõi lòng!"
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười, không nói gì nữa.
Hai tỷ muội ngồi trong xe, nghe tiếng bánh xe phát ra tiếng "ầm ầm", kèm theo tiếng vó ngựa "Lọt cọc, lọt cọc", xuyên qua con đường thật dài, sau đó từ cửa Bắc Cảnh ra khỏi kinh thành.
Quan viên cùng gia quyến đi theo đều chờ xa giá của Hoàng đế ở ngoài cửa Bắc Cảnh năm dặm bình, chờ sau khi Hoàng đế đến, liền cùng nhau xuất phát đi Vân Diên sơn.
Lúc Lăng Tuyết Quân đến Ngũ Lý Bình, đã có không ít người tới. Bởi vì hoàng đế chưa tới, tất cả mọi người chờ ở chỗ này. Bởi vì đều là đồng liêu, phần lớn là quen biết nhau, liền tụm năm tụm bảy nói chuyện cùng một chỗ, vô cùng náo nhiệt.
Lăng Ngọc Nhu thấy xe dừng lại, không đi nữa trong chốc lát, liền đẩy Lăng Tuyết Quân, hỏi: "Tuyết Quân, có muốn đi xuống đi lại một chút không?"
"Được." Lăng Tuyết Quân gật đầu. Lần này đi, phải ngồi xe sáu bảy ngày, có cơ hội xuống xe hoạt động gân cốt một chút, cũng tốt.
Hai tỷ muội xuống xe cùng nhau, đi bộ xung quanh khu rừng gần đó. Lăng Ngọc Nhu vừa đi, vừa nhìn xung quanh, muốn xem lần này có người nào đi cùng đường với các nàng không.
Lăng Tuyết Quân không có hứng thú với những thứ này, chỉ lo nhìn hoa nhỏ vô danh nở ven đường. Dù sao nàng cũng là người đã trải qua một lần, không cần nhìn, nàng cũng biết có người nào cùng đi Vân Diên Sơn.
"Lăng gia Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư!"
Nghe được có người hình như đang gọi mình, Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu vội vàng tìm theo tiếng. Chỉ thấy phía trước không xa dưới cái đình hóng mát có mấy nữ tử đang ngồi. Đang vẫy tay với các nàng, là Tề vương phi Cố Trăn, bên cạnh nàng ta, là La Ngâm Sương, Lục Vân San, còn có Ngô Linh đang ngồi.
Thấy Cố Trăn đang gọi mình, Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân đành phải tiến lên, hành lễ hỏi an Cố Trăn.
"Hai vị cô nương không cần đa lễ." Cố Trăn mỉm cười nói, "Một lát nữa, phụ hoàng mới có thể đến, không bằng các ngươi tiến vào ngồi một lát, uống chút trà giải khát đi."
La Ngâm Sương cũng ở một bên nhiệt tình mời: "Đúng vậy, Ngọc Nhu tỷ tỷ, Tuyết Quân, các ngươi cũng vào ngồi đi. Mọi người ở cùng một chỗ, còn có thể nói chuyện."
Ý cười trong suốt của Ngô Linh nhìn hai người, giống như đang mời.
Lục Vân San không thích Lăng Tuyết Quân lắm, thấy nàng tới, liền vặn vẹo quay mặt sang một bên.
Thấy có Ngô Linh ở đây, Lăng Tuyết Quân liền không muốn đi vào, vừa lúc Lăng Ngọc Nhu cũng sợ La Ngâm Sương kéo mình hỏi đông hỏi tây. Hai tỷ muội liếc nhau, trong lòng hiểu ý nhau một cách tinh thông, đều hiểu được ý tứ trong mắt đối phương.
Vì thế, Lăng Tuyết Quân mỉm cười với Cố Trăn, trả lời: "Đa tạ ý tốt của vương phi, chỉ là hôm nay phải ngồi xe một ngày, hai tỷ muội chúng ta muốn hoạt động gân cốt một chút, miễn cho lát nữa cả người đau do ngồi lâu."
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, Cố Trăn cũng không miễn cưỡng nàng nữa. Có một số việc, gấp cũng không gấp được, dù sao còn nhiều thời gian. Vì vậy, nàng mỉm cười và nói, "Được, thỉnh hai cô nương đi tùy tiện."
Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu hành lễ với Cố Trăn, rồi cùng La Ngâm Sương, Ngô Linh chào hỏi một tiếng, liền rời đi.
Xe giá của phủ Quận chúa vừa đến năm dặm bình, La Lâm liền theo dõi các nàng. Hắn thấy Lăng Ngọc Nhu cũng không đi vào lương đình, mà đi dọc theo rừng cây, trong lòng mừng thầm nói, cơ hội đã đến. Thế nhưng, Lăng Tuyết Quân vẫn đi theo Lăng Ngọc Nhu, hắn cũng không thể nói chuyện một mình với nàng. Phải làm gì đây? Rốt cuộc có đi tìm Lăng Ngọc Nhu hay không?
Trong lòng La Lâm đang kịch liệt đấu tranh. Nói thật, hơn một tháng không thấy Lăng Ngọc Nhu, nếu không tìm nàng hỏi rõ ràng thì hắn sẽ phát điên. Dù sao trong nhà cũng đồng ý cửa hôn sự này, mẫu thân còn nhắc tới với Quận chúa, Quận chúa hình như cũng không dị nghị. Vốn hắn định nói với Lăng Ngọc Nhu, để nàng đưa cha mẹ đến kinh thành, La gia liền đi cầu hôn. Nhưng nàng vẫn không chịu gặp mình, chẳng lẽ, nàng có dị tâm với mình?
Nghĩ như vậy, trong lòng La Lâm càng sốt ruột. Không được, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng với nàng, hỏi ý của nàng rốt cuộc là gì? Vừa hạ quyết tâm, hắn liền đi về phía Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân, lặng lẽ đi theo phía sau hai tỷ muội.
Hai bên đường chính đều là người, hết sức ồn ào. Lăng Tuyết Quân nhớ rõ, kiếp trước chờ hơn nửa canh giờ thì Hoàng đế mới tới, vẫn còn sớm. Vì thế, nàng liền nói với Lăng Ngọc Nhu: "Nhị tỷ, chúng ta đi bên dòng suối đi."
"Được." Lăng Ngọc Nhu gật đầu.
Hai tỷ muội liền đi vào con đường nhỏ, cùng nhau đi về phía dòng suối.
La Quân vừa nhìn thấy hai tỷ muội đi chỗ hẻo lánh, không thể bỏ qua cơ hội, trong lòng hắn vui vẻ, vội vàng đi nhanh đuổi theo. Đúng lúc trong rừng không có người, hắn tức giận chạy đến trước mặt Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân, ngăn hai người lại, kêu lên: "Ngọc Nhu, ta muốn một mình nói với nàng vài câu!"
Lăng Ngọc Nhu không ngờ La Lâm lại lớn mật như vậy, lại dám chạy đến trước mặt mình ngăn cản mình, nhất thời có chút nghẹn họng: "La, La công tử, ngươi, ngươi làm gì vậy?" Dứt lời, nàng ta lo sợ bất an nhìn về phía Lăng Tuyết Quân.
La Lâm căn bản coi Lăng Tuyết Quân như không có gì, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Ngọc Nhu, hỏi: "Ngọc Nhu, nàng một tháng nay, vì sao nàng phải trốn tránh ta? Tại sao ta viết thư cho nàng mà nàng không trả lời ta?"
Nghe La Lâm nói như vậy, Lăng Ngọc Nhu trong lòng kinh hãi. Nàng vội vàng quay đầu lại nhìn Lăng Tuyết Quân, chỉ thấy nàng cũng trợn mắt nhìn mình và La Lâm, hiển nhiên trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Thấy thế, trong lòng Lăng Ngọc Nhu hoảng hốt. Nàng ta sợ Lăng Tuyết Quân cũng có ý với La Lâm, sẽ vì thế mà giận mình. Nàng ta vội vã đến trước mặt nàng, giải thích: "Tuyết Quân, muội nghe tỷ nói, tỷ, tỷ... La Lâm, chàng..." Lúc này, nàng ta đã nói năng lộn xộn.
"Nhị tỷ, La công tử chính là người lúc trước tỷ nói với muội?" Lăng Tuyết Quân cẩn thận hỏi. Lúc này, trong lòng nàng cũng vô cùng lộn xộn. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Kiếp trước La Lâm đối với mình hết lòng hết dạ, vì sao sống lại một lần, sự việc không giống như mình nghĩ?
"Tuyết Quân, tỷ, tỷ không phải cố ý muốn gạt muội." Lăng Ngọc Nhu sắc mặt tái nhợt, nàng ta sợ Lăng Tuyết Quân sẽ hiểu lầm mình, vội vàng nói, "Chỉ là loại chuyện này, muội, muội bảo tỷ nói như thế nào a?"
"Ngọc Nhu, chuyện của chúng ta, lát nữa nàng giải thích với Tam cô nương ở trên xe đi." La Lâm ở một bên sốt ruột nói, "Nàng trước tiên cùng ta nói rõ đã."
Dứt lời, La Lâm cũng không đợi Lăng Ngọc Nhu nói chuyện, quay mặt lại, nói với Lăng Tuyết Quân: "Tam tiểu thư, có thể nhường một bước nói chuyện hay không."
Lúc này, trong đầu Lăng Tuyết Quân đã trống rỗng, nàng gật đầu choáng váng đầu óc La Lâm, nói: "Được, hai người nói chuyện trước." Nói xong nàng quay mặt lại, nói với Lăng Ngọc Nhu, "Nhị tỷ, muội ở bên dòng suối phía trước, khi nào tỷ và La công tử nói xong, thì đi tìm muội."
"Tuyết Quân, ta..." Lăng Ngọc Nhu vội vàng kéo tay Lăng Tuyết Quân, nhưng không biết nên nói với nàng như thế nào.
"Nhị tỷ, tỷ yên tâm, chuyện này muội tuyệt đối sẽ không nói với người khác." Lăng Tuyết Quân vỗ vỗ tay Lăng Ngọc Nhu, miễn cưỡng cười cười, "Tỷ nói chuyện với La công tử đi." Dứt lời, nàng xoay người đi về phía dòng suối.
"Tuyết Quân..."
Lăng Ngọc Nhu còn muốn gọi hắn lại, lại bị La Lâm giữ chặt cổ tay nàng, kéo nàng vào chỗ bí ẩn trong rừng.