Chờ Đến Mây Tan Thấy Trăng Sáng
Chương 5
5.
Rất nhanh Lương Nguyệt Minh đã hiểu được ẩn ý trong câu “Cậu đợi đấy” của Lâm Hân Nhiên.
Cô nhìn bốn cô gái trước mặt, nắm chặt quai đeo của cặp sách, giả vờ bình tĩnh bước sang bên cạnh, con hẻm đang cách cô không xa.
“Nhìn gì vậy, đồ mập.” Lâm Hân Nhiên giơ tay lên tát cô một cái, “Muốn chạy? Mày nghĩ thử xem là mày chạy nhanh, hay là bọn tao đi nhanh.”
Những người xung quanh cười khẩy mấy tiếng, ánh mắt lạnh nhạt và châm biếm.
Mặt Lương Nguyệt Minh nhanh chóng sưng lên, cảm giác đau như kim châm, nắm đấm của họ rơi xuống, cặp sách bị giẫm trong bùn, sách giáo khoa và đề thi bị xé vụn.
Cô giãy giụa, lực đánh lại càng hăng, cơn đau không thể xem nhẹ dần dần bao trùm lấy cô, cả người từ từ co quắp lại.
Bên tai là đủ loại ngôn từ tục tĩu, cuối cùng Lương Nguyệt Minh không thể kìm được nước mắt, cơn mưa rào bất chợt của mùa hè đã cuốn trôi mọi dấu vết tội lỗi, nhưng những vết sẹo trên cơ thể cô lại không thể nào xóa sạch.
Ngày thứ hai nhập viện, Lương Nguyệt Minh nghe mẹ kể rằng ba đã dùng tất cả các mối quan hệ, muốn đưa tất cả những người liên quan vào trung tâm giam giữ trẻ vị thành niên.
Chỉ là trong con hẻm tối tăm đó không có camera, càng không có nhân chứng, chỉ có lời khai của một mình cô, không thể kết án nhanh được.
Lương Nguyệt Minh và mấy người liên quan tiếp tục lấy lời khai, tối ngày thứ tư sau khi chuyện xảy ra, thầy chủ nhiệm đến thăm cùng với một thông báo.
Vì muốn giúp cô điều tra rõ chân tướng, Hà Vân Khai đã chủ động tìm những người đó, cố ý dụ để bọn họ nói ra sự thật, lại không cẩn thận để họ phát hiện ra bút ghi âm ở trong người.
“Có mấy bạn bị thương nhẹ, Hà Vân Khai nghiêm trọng hơn chút, bị người ta đánh vào đầu, sáng nay mới tỉnh lại.” Thầy chủ nhiệm nói: “Em ấy nằm ở tầng trên phòng bệnh của em.”
Lương Nguyệt Minh nắm lấy tay mẹ Lương: “Mẹ ơi, con muốn đi thăm.”
“Đúng là nên đi thăm.” Mẹ Lương cũng hơi ngạc nhiên: “Bọn trẻ bây giờ dạn dĩ quá, nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi biết giải thích với ba mẹ chúng thế nào.”
Thầy chủ nhiệm cũng đồng ý: “Phải đó, đợi chuyện này kết thúc, tôi sẽ tìm chúng và người lớn trong nhà nói chuyện thật tốt, không thể bốc đồng như này được.”
Mẹ Lương thở dài vỗ vỗ mu bàn tay con gái: “Đợi lát nữa, mẹ bảo ba con mua chút đồ bổ, ba mẹ sẽ qua đó.”
Trái tim Lương Nguyệt Minh thắt lại, không đợi ba Lương quay về, đã tự mình chạy qua đó, trong phòng bệnh không chỉ có mình Hà Vân Khai.
Giang Nguyệt ngồi bên giường bệnh, trong tay cầm bài kiểm tra, ngẩng đầu thấy là cô, quan tâm hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
“Tớ đỡ hơn rồi.” Lương Nguyệt Minh đi đến cuối giường, nhìn dải băng quấn trên đầu Hà Vân Khai, cậu vẫn đang ngủ, trên tay còn cắm truyền dịch.
“Cậu ấy không sao, cậu không cần để trong lòng.” Giang Nguyệt xoay bút, động tác giống hệt Hà Vân Khai, đôi mắt của cô ấy sáng ngời và thẳng thắn.
Lương Nguyệt Minh không dám nhìn cô ấy, rũ mắt xuống nói: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu, tớ về đây.”
“Ừm.”
Mấy ngày sau đó, Lương Nguyệt Minh không bao giờ đến thăm Hà Vân Khai một mình nữa, mãi đến ngày xuất viện, mẹ Lương nghe nói ba mẹ Hà Vân Khai cũng đang ở bệnh viện, thế là lại để ba Lương đi mua ít đồ bổ, cả nhà cùng đi qua đó.
Dải băng trên trán Hà Vân Khai đã được tháo xuống chỉ còn một mảnh, có lẽ ở trong viện quá lâu, cả người xanh xao, mặt mày nhợt nhạt.
Cậu ngồi trên giường, ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Cậu muốn uống nước không?”
“Không cần đâu.” Phụ huynh hai bên đang nói chuyện ngoài hành lang, Lương Nguyệt Minh ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh cửa sổ: “Tớ xin lỗi.”
“Tớ mới phải nói xin lỗi.” Hà Vân Khai cầm một quả quýt trên bàn lên đưa cho cô: “Do tớ nói chuyện của Lâm Hân Nhiên cho thầy chủ nhiệm, nếu như tớ đổi cách giải quyết khác, hoặc khéo léo hơn, có lẽ Lâm Hân Nhiên đã không tìm cậu trả thù, cậu không cần tự trách đâu.”
Lương Nguyệt Minh nắn nắn quả quýt không nói lời nào.
“Cậu không nếm thử à? Quả quýt này ngọt lắm.”
Cô hít hít mũi, bóc vỏ quả quýt ra, vừa mới cắn một múi, cả người chấn động một cái, bên tai là tiếng cười sảng khoái không chút che đậy của Hà Vân Khai.
“Lừa cậu đấy, đây là quýt Chu Trách mua đến, siêu chua luôn.” Ánh nắng mùa hè chiếu vào, cậu bật cười thích thú, còn rực rỡ hơn cả ánh nắng.
Đột nhiên Lương Nguyệt Minh cảm thấy quả quýt trong tay không chua chút nào.
Cô ăn thêm mấy múi nữa mà mặt không đổi sắc, cuối cùng Hà Vân Khai cũng không nhịn được, nhướng mày hỏi: “Không chua sao?”
“Vẫn tốt.” Cô đưa quả quýt qua.
Cậu không hề nghi ngờ nhận lấy cho vào miệng, khuôn mặt tuấn tú lập tức nhăn lại, “Vãi……… chua quá đi.”
Lương Nguyệt Minh không nhịn được cười.
Lúc này Hà Vân Khai mới trở lại như thường, dựa lưng vào gối, “Phải vậy chứ, con gái nên cười nhiều chút, không phải nói người không hay cười thì không may mắn sao.”
Lương Nguyệt Minh ăn xong múi quýt cuối cùng, nghiêm túc nói: “Đó là vì những người không may mắn cười không nổi.”
Hà Vân Khai tỏ ra thích thú với lời nói đùa này: ‘Lương Nguyệt Minh, tớ thấy cậu rất có tiềm năng trở thành diễn viên hài nha.”
Cô còn chưa nghĩ ra câu đáp lại thì mẹ Lương đã gõ cửa bước vào, ra hiệu bọn phải ra về.
Lương Nguyệt Minh đứng lên, nhìn Hà Vân Khai vẫn đang ngồi trên giường: “Khi nào cậu xuất viện? Ở trường có gì cần tớ giúp không?”
Nói xong cô mới nhớ đến ở trường còn có Giang Nguyệt, mọi chuyện cũng không cần đến cô, chỉ là lời đã nói ra, không thể thu lại được nữa.
Hà Vân Khai nghĩ đến gì đó, nói: “Nếu cậu có thời gian, có thể ghi chép hộ tớ môn Toán được chứ.”
Lương Nguyệt Minh không biết tại sao, thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Đến giữa hè, Lương Nguyệt Minh quay lại trường, từ mấy lời nói nhảm của Chu Trách mới biết Giang Nguyệt lại đến trại huấn luyện lần nữa.
Vụ việc của Lương Nguyệt Minh đã kết thúc, Lâm Hân Nhiên bị đuổi học, cũng nhận được những hình phạt nghiêm khắc.
Một tuần sau đó Hà Vân Khai cũng quay lại trường, nhìn thấy những ghi chép Lương Nguyệt Minh ghi cho cậu thì khen ngợi: “Chữ của cậu đẹp hơn chữ của tớ đấy.”
“Tớ luyện chữ từ nhỏ á.” Lương Nguyệt Minh lấy những bài kiểm tra đã được xếp thành một tệp: “Đây là bài kiểm tra của các môn khác nhau trong thời gian qua, mình chia theo mức độ khó dần, nếu cậu sợ thời gian không kịp, có thể làm mấy đề khó hơn ở mặt sau, có mấy đề toán mới lạ lắm.”
“Cảm ơn cậu.” Hà Vân Khai cầm tập đề lật vài trang, mấy câu khó đã được Lương Nguyệt Minh đặc biệt khoanh tròn lại, cậu xúc động nói: “Tớ mà nhờ Chu Trách ghi chép hộ á, đảm bảo lúc quay lại tớ sẽ không thấy được mấy cái này luôn.”
Lương Nguyệt Minh cũng bỏ lỡ không ít bài học, vì sắp xếp những bài kiểm tra này, cô đã thức mấy đêm rồi.
Nhưng cô không muốn dựa vào mấy thứ này để tranh công, mím môi nói: “Tiện tay ấy mà, đúng lúc tớ cũng phải soạn đề cho mình.”
“Cảm ơn nha.” Hà Vân Khai cất tập đề đi: “Buổi trưa mời cậu ăn cơm.” Chu Trách ở bên cạnh kêu đi cùng nhau, cậu cũng không từ chối: “Được được được, dù sao cũng ăn ở căng tin, các cậu muốn ăn ở nhà ăn nào, tan học chúng ta chạy xuống.”
“Số 3! Hôm nay nhà ăn số 3 có thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt.” Cả sáng Chu Trách cứ nhắc đến hai món này, vừa tan học liền kéo hai người chạy xuống nhà ăn.
Lương Nguyệt Minh không theo kịp, chạy được mấy bước đã hụt hơi, đành dừng lại bảo họ đi trước.
Đột nhiên Hà Vân Khai nắm lấy tay cô: “Đi chậm chút, tớ chóng mặt.”
Chu Trách định thần lại, thả chậm bước chân: “Ồ ồ, quên mất hai vị đây bị thương vừa mới khỏi.”
Ba người đi chậm giữa đoàn người tấp nập, đến lúc đến được nhà ăn, thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt đều hết sạch.
Lương Nguyệt Minh áy náy: “Các cậu muốn ăn gì khác không? Tớ mời.”
“Đã nói để tớ mời mà, đừng tính toán vậy chứ.” Hà Vân Khai nhìn xung quanh một vòng: “Ăn mì bò được không? Tớ bảo dì thêm nhiều thịt bò.”
Chu Trách vội vàng đồng ý: “Ăn ăn ăn.”
Trong ba người họ thì Lương Nguyệt Minh và Hà Vân Khai có cùng khẩu vị, không ăn hành không ăn rau mùi, khẩu vị thanh đạm đến mức không cho một chút dầu ớt nào.
Chu Trách khuấy dầu ớt trong bát của mình, nhìn nước mì trong vắt trong bát của hai người, không khỏi thở dài: “Các cậu đã đánh mất niềm vui khi ăn mì bò.”
“Ăn mì của cậu đi.” Hà Vân Khai gắp hai miếng thịt bò trong bát cậu ta vào bát mình.
Lương Nguyệt Minh bật cười, cúi đầu ăn mì.
Sau một trận bệnh nặng, cô không thể ăn bất cứ đồ cay nào, khẩu vị cũng biến đổi, nhưng không biết sao cân nặng lại không giảm.
Mẹ Lương tìm thầy thuốc Đông y bắt mạch, nói là do khí huyết hư nhược, cần điều chỉnh.
Đến kỳ nghỉ hè, cô ngâm mình trong đống thuốc bắc suốt ngày, phải chịu đựng rất nhiều, cuối cùng cân cũng giảm, từ vài trăm xuống còn một trăm lẻ hai.
* 1kg bên mình = 0,5kg bên Trung. Tính ra thì bạn học Lương giảm còn 51kg.
Mặc dù vẫn chưa gầy, nhưng so với trước đây cũng phải khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.
“Cậu đây là thay da đổi thịt hả.” Buổi học mới sau khai giảng, Chu Trách nhìn thấy cô đến, ngẩn ra cả nửa buổi: “Sao cậu giảm được nhiều cân dữ vậy? Không phải lại bị bệnh chứ?”
“Không có.” Lương Nguyệt Minh bật cười: “Trước đây bị phù do bệnh, bây giờ đã điều dưỡng rồi.”
“Không bị bệnh là tốt.” Chu Trách cũng cười theo: “Lúc trước cậu cũng rất dễ thương, đương nhiên bây giờ cũng dễ thương.”
“Cảm ơn.” Trước đây cô chưa từng được ai khen như vậy nên có chút ngại ngùng, cúi đầu giả vờ sắp xếp sách trên bàn, Chu Trách quay đầu đi, không bao lâu, đột nhiên cậu ta mở cửa sổ ra: “Mày đi đâu đấy, tìm cả lớp cũng không thấy?”
Lương Nguyệt Minh nhìn theo.
Cả kỳ nghỉ hè không gặp, dường như Hà Vân Khai không hề thay đổi, mặt mũi vẫn anh tuấn như vậy, cậu khoác cặp sách trên vai, mặc áo đồng phục màu xanh trắng.
Cậu chú ý đến Lương Nguyệt Minh cạnh cửa sổ, ánh mắt tạm dừng một giây, lại nhanh chóng rời đi, bước vào lớp từ cửa trước.
Rất nhanh Lương Nguyệt Minh đã hiểu được ẩn ý trong câu “Cậu đợi đấy” của Lâm Hân Nhiên.
Cô nhìn bốn cô gái trước mặt, nắm chặt quai đeo của cặp sách, giả vờ bình tĩnh bước sang bên cạnh, con hẻm đang cách cô không xa.
“Nhìn gì vậy, đồ mập.” Lâm Hân Nhiên giơ tay lên tát cô một cái, “Muốn chạy? Mày nghĩ thử xem là mày chạy nhanh, hay là bọn tao đi nhanh.”
Những người xung quanh cười khẩy mấy tiếng, ánh mắt lạnh nhạt và châm biếm.
Mặt Lương Nguyệt Minh nhanh chóng sưng lên, cảm giác đau như kim châm, nắm đấm của họ rơi xuống, cặp sách bị giẫm trong bùn, sách giáo khoa và đề thi bị xé vụn.
Cô giãy giụa, lực đánh lại càng hăng, cơn đau không thể xem nhẹ dần dần bao trùm lấy cô, cả người từ từ co quắp lại.
Bên tai là đủ loại ngôn từ tục tĩu, cuối cùng Lương Nguyệt Minh không thể kìm được nước mắt, cơn mưa rào bất chợt của mùa hè đã cuốn trôi mọi dấu vết tội lỗi, nhưng những vết sẹo trên cơ thể cô lại không thể nào xóa sạch.
Ngày thứ hai nhập viện, Lương Nguyệt Minh nghe mẹ kể rằng ba đã dùng tất cả các mối quan hệ, muốn đưa tất cả những người liên quan vào trung tâm giam giữ trẻ vị thành niên.
Chỉ là trong con hẻm tối tăm đó không có camera, càng không có nhân chứng, chỉ có lời khai của một mình cô, không thể kết án nhanh được.
Lương Nguyệt Minh và mấy người liên quan tiếp tục lấy lời khai, tối ngày thứ tư sau khi chuyện xảy ra, thầy chủ nhiệm đến thăm cùng với một thông báo.
Vì muốn giúp cô điều tra rõ chân tướng, Hà Vân Khai đã chủ động tìm những người đó, cố ý dụ để bọn họ nói ra sự thật, lại không cẩn thận để họ phát hiện ra bút ghi âm ở trong người.
“Có mấy bạn bị thương nhẹ, Hà Vân Khai nghiêm trọng hơn chút, bị người ta đánh vào đầu, sáng nay mới tỉnh lại.” Thầy chủ nhiệm nói: “Em ấy nằm ở tầng trên phòng bệnh của em.”
Lương Nguyệt Minh nắm lấy tay mẹ Lương: “Mẹ ơi, con muốn đi thăm.”
“Đúng là nên đi thăm.” Mẹ Lương cũng hơi ngạc nhiên: “Bọn trẻ bây giờ dạn dĩ quá, nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi biết giải thích với ba mẹ chúng thế nào.”
Thầy chủ nhiệm cũng đồng ý: “Phải đó, đợi chuyện này kết thúc, tôi sẽ tìm chúng và người lớn trong nhà nói chuyện thật tốt, không thể bốc đồng như này được.”
Mẹ Lương thở dài vỗ vỗ mu bàn tay con gái: “Đợi lát nữa, mẹ bảo ba con mua chút đồ bổ, ba mẹ sẽ qua đó.”
Trái tim Lương Nguyệt Minh thắt lại, không đợi ba Lương quay về, đã tự mình chạy qua đó, trong phòng bệnh không chỉ có mình Hà Vân Khai.
Giang Nguyệt ngồi bên giường bệnh, trong tay cầm bài kiểm tra, ngẩng đầu thấy là cô, quan tâm hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
“Tớ đỡ hơn rồi.” Lương Nguyệt Minh đi đến cuối giường, nhìn dải băng quấn trên đầu Hà Vân Khai, cậu vẫn đang ngủ, trên tay còn cắm truyền dịch.
“Cậu ấy không sao, cậu không cần để trong lòng.” Giang Nguyệt xoay bút, động tác giống hệt Hà Vân Khai, đôi mắt của cô ấy sáng ngời và thẳng thắn.
Lương Nguyệt Minh không dám nhìn cô ấy, rũ mắt xuống nói: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu, tớ về đây.”
“Ừm.”
Mấy ngày sau đó, Lương Nguyệt Minh không bao giờ đến thăm Hà Vân Khai một mình nữa, mãi đến ngày xuất viện, mẹ Lương nghe nói ba mẹ Hà Vân Khai cũng đang ở bệnh viện, thế là lại để ba Lương đi mua ít đồ bổ, cả nhà cùng đi qua đó.
Dải băng trên trán Hà Vân Khai đã được tháo xuống chỉ còn một mảnh, có lẽ ở trong viện quá lâu, cả người xanh xao, mặt mày nhợt nhạt.
Cậu ngồi trên giường, ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Cậu muốn uống nước không?”
“Không cần đâu.” Phụ huynh hai bên đang nói chuyện ngoài hành lang, Lương Nguyệt Minh ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh cửa sổ: “Tớ xin lỗi.”
“Tớ mới phải nói xin lỗi.” Hà Vân Khai cầm một quả quýt trên bàn lên đưa cho cô: “Do tớ nói chuyện của Lâm Hân Nhiên cho thầy chủ nhiệm, nếu như tớ đổi cách giải quyết khác, hoặc khéo léo hơn, có lẽ Lâm Hân Nhiên đã không tìm cậu trả thù, cậu không cần tự trách đâu.”
Lương Nguyệt Minh nắn nắn quả quýt không nói lời nào.
“Cậu không nếm thử à? Quả quýt này ngọt lắm.”
Cô hít hít mũi, bóc vỏ quả quýt ra, vừa mới cắn một múi, cả người chấn động một cái, bên tai là tiếng cười sảng khoái không chút che đậy của Hà Vân Khai.
“Lừa cậu đấy, đây là quýt Chu Trách mua đến, siêu chua luôn.” Ánh nắng mùa hè chiếu vào, cậu bật cười thích thú, còn rực rỡ hơn cả ánh nắng.
Đột nhiên Lương Nguyệt Minh cảm thấy quả quýt trong tay không chua chút nào.
Cô ăn thêm mấy múi nữa mà mặt không đổi sắc, cuối cùng Hà Vân Khai cũng không nhịn được, nhướng mày hỏi: “Không chua sao?”
“Vẫn tốt.” Cô đưa quả quýt qua.
Cậu không hề nghi ngờ nhận lấy cho vào miệng, khuôn mặt tuấn tú lập tức nhăn lại, “Vãi……… chua quá đi.”
Lương Nguyệt Minh không nhịn được cười.
Lúc này Hà Vân Khai mới trở lại như thường, dựa lưng vào gối, “Phải vậy chứ, con gái nên cười nhiều chút, không phải nói người không hay cười thì không may mắn sao.”
Lương Nguyệt Minh ăn xong múi quýt cuối cùng, nghiêm túc nói: “Đó là vì những người không may mắn cười không nổi.”
Hà Vân Khai tỏ ra thích thú với lời nói đùa này: ‘Lương Nguyệt Minh, tớ thấy cậu rất có tiềm năng trở thành diễn viên hài nha.”
Cô còn chưa nghĩ ra câu đáp lại thì mẹ Lương đã gõ cửa bước vào, ra hiệu bọn phải ra về.
Lương Nguyệt Minh đứng lên, nhìn Hà Vân Khai vẫn đang ngồi trên giường: “Khi nào cậu xuất viện? Ở trường có gì cần tớ giúp không?”
Nói xong cô mới nhớ đến ở trường còn có Giang Nguyệt, mọi chuyện cũng không cần đến cô, chỉ là lời đã nói ra, không thể thu lại được nữa.
Hà Vân Khai nghĩ đến gì đó, nói: “Nếu cậu có thời gian, có thể ghi chép hộ tớ môn Toán được chứ.”
Lương Nguyệt Minh không biết tại sao, thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Đến giữa hè, Lương Nguyệt Minh quay lại trường, từ mấy lời nói nhảm của Chu Trách mới biết Giang Nguyệt lại đến trại huấn luyện lần nữa.
Vụ việc của Lương Nguyệt Minh đã kết thúc, Lâm Hân Nhiên bị đuổi học, cũng nhận được những hình phạt nghiêm khắc.
Một tuần sau đó Hà Vân Khai cũng quay lại trường, nhìn thấy những ghi chép Lương Nguyệt Minh ghi cho cậu thì khen ngợi: “Chữ của cậu đẹp hơn chữ của tớ đấy.”
“Tớ luyện chữ từ nhỏ á.” Lương Nguyệt Minh lấy những bài kiểm tra đã được xếp thành một tệp: “Đây là bài kiểm tra của các môn khác nhau trong thời gian qua, mình chia theo mức độ khó dần, nếu cậu sợ thời gian không kịp, có thể làm mấy đề khó hơn ở mặt sau, có mấy đề toán mới lạ lắm.”
“Cảm ơn cậu.” Hà Vân Khai cầm tập đề lật vài trang, mấy câu khó đã được Lương Nguyệt Minh đặc biệt khoanh tròn lại, cậu xúc động nói: “Tớ mà nhờ Chu Trách ghi chép hộ á, đảm bảo lúc quay lại tớ sẽ không thấy được mấy cái này luôn.”
Lương Nguyệt Minh cũng bỏ lỡ không ít bài học, vì sắp xếp những bài kiểm tra này, cô đã thức mấy đêm rồi.
Nhưng cô không muốn dựa vào mấy thứ này để tranh công, mím môi nói: “Tiện tay ấy mà, đúng lúc tớ cũng phải soạn đề cho mình.”
“Cảm ơn nha.” Hà Vân Khai cất tập đề đi: “Buổi trưa mời cậu ăn cơm.” Chu Trách ở bên cạnh kêu đi cùng nhau, cậu cũng không từ chối: “Được được được, dù sao cũng ăn ở căng tin, các cậu muốn ăn ở nhà ăn nào, tan học chúng ta chạy xuống.”
“Số 3! Hôm nay nhà ăn số 3 có thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt.” Cả sáng Chu Trách cứ nhắc đến hai món này, vừa tan học liền kéo hai người chạy xuống nhà ăn.
Lương Nguyệt Minh không theo kịp, chạy được mấy bước đã hụt hơi, đành dừng lại bảo họ đi trước.
Đột nhiên Hà Vân Khai nắm lấy tay cô: “Đi chậm chút, tớ chóng mặt.”
Chu Trách định thần lại, thả chậm bước chân: “Ồ ồ, quên mất hai vị đây bị thương vừa mới khỏi.”
Ba người đi chậm giữa đoàn người tấp nập, đến lúc đến được nhà ăn, thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt đều hết sạch.
Lương Nguyệt Minh áy náy: “Các cậu muốn ăn gì khác không? Tớ mời.”
“Đã nói để tớ mời mà, đừng tính toán vậy chứ.” Hà Vân Khai nhìn xung quanh một vòng: “Ăn mì bò được không? Tớ bảo dì thêm nhiều thịt bò.”
Chu Trách vội vàng đồng ý: “Ăn ăn ăn.”
Trong ba người họ thì Lương Nguyệt Minh và Hà Vân Khai có cùng khẩu vị, không ăn hành không ăn rau mùi, khẩu vị thanh đạm đến mức không cho một chút dầu ớt nào.
Chu Trách khuấy dầu ớt trong bát của mình, nhìn nước mì trong vắt trong bát của hai người, không khỏi thở dài: “Các cậu đã đánh mất niềm vui khi ăn mì bò.”
“Ăn mì của cậu đi.” Hà Vân Khai gắp hai miếng thịt bò trong bát cậu ta vào bát mình.
Lương Nguyệt Minh bật cười, cúi đầu ăn mì.
Sau một trận bệnh nặng, cô không thể ăn bất cứ đồ cay nào, khẩu vị cũng biến đổi, nhưng không biết sao cân nặng lại không giảm.
Mẹ Lương tìm thầy thuốc Đông y bắt mạch, nói là do khí huyết hư nhược, cần điều chỉnh.
Đến kỳ nghỉ hè, cô ngâm mình trong đống thuốc bắc suốt ngày, phải chịu đựng rất nhiều, cuối cùng cân cũng giảm, từ vài trăm xuống còn một trăm lẻ hai.
* 1kg bên mình = 0,5kg bên Trung. Tính ra thì bạn học Lương giảm còn 51kg.
Mặc dù vẫn chưa gầy, nhưng so với trước đây cũng phải khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.
“Cậu đây là thay da đổi thịt hả.” Buổi học mới sau khai giảng, Chu Trách nhìn thấy cô đến, ngẩn ra cả nửa buổi: “Sao cậu giảm được nhiều cân dữ vậy? Không phải lại bị bệnh chứ?”
“Không có.” Lương Nguyệt Minh bật cười: “Trước đây bị phù do bệnh, bây giờ đã điều dưỡng rồi.”
“Không bị bệnh là tốt.” Chu Trách cũng cười theo: “Lúc trước cậu cũng rất dễ thương, đương nhiên bây giờ cũng dễ thương.”
“Cảm ơn.” Trước đây cô chưa từng được ai khen như vậy nên có chút ngại ngùng, cúi đầu giả vờ sắp xếp sách trên bàn, Chu Trách quay đầu đi, không bao lâu, đột nhiên cậu ta mở cửa sổ ra: “Mày đi đâu đấy, tìm cả lớp cũng không thấy?”
Lương Nguyệt Minh nhìn theo.
Cả kỳ nghỉ hè không gặp, dường như Hà Vân Khai không hề thay đổi, mặt mũi vẫn anh tuấn như vậy, cậu khoác cặp sách trên vai, mặc áo đồng phục màu xanh trắng.
Cậu chú ý đến Lương Nguyệt Minh cạnh cửa sổ, ánh mắt tạm dừng một giây, lại nhanh chóng rời đi, bước vào lớp từ cửa trước.